Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 1460: Đều đã qua, ân sủng phồn thịnh như đất 03
/2424
|
“Lại càng không muốn thân phận cao quý. Ta yêu Bệ Hạ, bởi vì Bệ Hạ hiểu ta, ta chỉ cũng chỉ muốn giống như An An yên ổn mà sống, cũng không cầu có hoàng tử để được mẫu bằng quý tử. Với sự anh minh cơ trí của Bệ Hạ, cô cô nói thử, Bệ Hạ cần gì phải vô tình với một nữ nhân không có dã tâm?”
Hoàng quý phi giống như bị người ta đánh cảnh cáo, nàng vẫn nghĩ Tống Dung Miên sẽ dùng mọi thủ đoạn, thậm chí dẫm đạp lên nàng để đoạt được tâm Bệ Hạ, nàng hận đến mức ngày đêm nguyền rủa.
Thế nhưng …………
Không đúng, không phải như vậy, Tống Dung Miên giỏi nhất là nói dối, nàng làm sao có thể không cần nhều thêm?
Có nữ nhân nào không muốn làm chính thất?
Có nữ nhân nào không muốn con của mình kế thừa gia nghiệp?
Có nữ nhân nào ... .......
Mơ mơ màng màng, nàng nghe Tống Dung Miên nói: “Cô cô, ngươi đừng đi cầu Bệ Hạ, đừng làm Bệ Hạ khó xử, các ngươi làm nên chuyện này, nếu Bệ hạ tha thứ, thì thiên hạ sau này còn có thể yên ổn sao?”
Nói xong nàng xoay người đi, không quay đầu lại.
Trong lòng Hoàng quý phi giống như bị đóng băng, lạnh thấu tâm, lấy tay che ngực, thở gấp, không nói nên lời.
Hy vọng chính mình có thể làm tan khí lạnh trong lòng, có thể thoải mái một chút, nhưng ai biết, chính mình bị đóng băng lại, không thể cử động.
Nàng phất tay, ý bảo đám người Tú Nga không cần đi theo nàng, nàng muốn yên tĩnh một mình.
Nàng không muốn gặp ai, ai nói gì cũng không muốn nghe.
Gia tộc lừng lẫy nửa đời, khí phách huy hoàng, làm Hoàng quý phi vinh sủng nửa đời, tôn quý vô cùng.
Nhưng trước mặt của hoàng quyền, cùng chỉ là một hạt cát bụi bẩn.
Vô cùng khiêm tốn, không có nửa điểm tôn nghiêm. Đế vương cho ngươi vinh hoa phú quý, ngươi liền có vinh hoa phú quý, đế vương nói ngươi ti tiện như chó, ngươi chó lợn cũng không bằng.
Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, cũng không oán được ai.
Nếu ca ca thành công, vậy bị giam chính là Hoàng đế, mà nàng danh chính ngôn thuận làm Hoàng thái hậu, nhi tử của nàng sẽ là tân đế vương của Đại Chu.
Nhưng hắn đã thất bại.
Còn có thể oán trách gì đây?
Nàng cười thê thảm một tiếng, trong lúc nhất thời hiểu ra tất cả, nàng nhìn bàn trang điểm, cầm lấy bút, viết mấy chữ lên chiếc khăn nhỏ, sau đó dùng răng cắn ra làm hai nửa.
Trong gương không còn là Hoàng quý phi ngang ngược, nóng nảy, trở lại là Tống gia tiểu thư dịu dàng.
Hoàng quý phi giống như bị người ta đánh cảnh cáo, nàng vẫn nghĩ Tống Dung Miên sẽ dùng mọi thủ đoạn, thậm chí dẫm đạp lên nàng để đoạt được tâm Bệ Hạ, nàng hận đến mức ngày đêm nguyền rủa.
Thế nhưng …………
Không đúng, không phải như vậy, Tống Dung Miên giỏi nhất là nói dối, nàng làm sao có thể không cần nhều thêm?
Có nữ nhân nào không muốn làm chính thất?
Có nữ nhân nào không muốn con của mình kế thừa gia nghiệp?
Có nữ nhân nào ... .......
Mơ mơ màng màng, nàng nghe Tống Dung Miên nói: “Cô cô, ngươi đừng đi cầu Bệ Hạ, đừng làm Bệ Hạ khó xử, các ngươi làm nên chuyện này, nếu Bệ hạ tha thứ, thì thiên hạ sau này còn có thể yên ổn sao?”
Nói xong nàng xoay người đi, không quay đầu lại.
Trong lòng Hoàng quý phi giống như bị đóng băng, lạnh thấu tâm, lấy tay che ngực, thở gấp, không nói nên lời.
Hy vọng chính mình có thể làm tan khí lạnh trong lòng, có thể thoải mái một chút, nhưng ai biết, chính mình bị đóng băng lại, không thể cử động.
Nàng phất tay, ý bảo đám người Tú Nga không cần đi theo nàng, nàng muốn yên tĩnh một mình.
Nàng không muốn gặp ai, ai nói gì cũng không muốn nghe.
Gia tộc lừng lẫy nửa đời, khí phách huy hoàng, làm Hoàng quý phi vinh sủng nửa đời, tôn quý vô cùng.
Nhưng trước mặt của hoàng quyền, cùng chỉ là một hạt cát bụi bẩn.
Vô cùng khiêm tốn, không có nửa điểm tôn nghiêm. Đế vương cho ngươi vinh hoa phú quý, ngươi liền có vinh hoa phú quý, đế vương nói ngươi ti tiện như chó, ngươi chó lợn cũng không bằng.
Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, cũng không oán được ai.
Nếu ca ca thành công, vậy bị giam chính là Hoàng đế, mà nàng danh chính ngôn thuận làm Hoàng thái hậu, nhi tử của nàng sẽ là tân đế vương của Đại Chu.
Nhưng hắn đã thất bại.
Còn có thể oán trách gì đây?
Nàng cười thê thảm một tiếng, trong lúc nhất thời hiểu ra tất cả, nàng nhìn bàn trang điểm, cầm lấy bút, viết mấy chữ lên chiếc khăn nhỏ, sau đó dùng răng cắn ra làm hai nửa.
Trong gương không còn là Hoàng quý phi ngang ngược, nóng nảy, trở lại là Tống gia tiểu thư dịu dàng.
/2424
|