Lời Nhâm công công sắc bén, thần sắc nghiêm nghị, nâng Lan Hoa Chỉ, nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt cảm giác thân thể tổ mẫu run nhè nhẹ, vội kéo ống tay áo bà, tới gần Nhâm công công, cười cười, chậm rãi nói:“Nhâm công công đừng nóng vội.”
Nàng quay đầu hỏi Tô Việt:“Nhị ca, lương đệ còn chưa tới sao?”
Bên ngoài bà tử đáp lời, nói nhị tiểu thư đến.
Tô Văn Nhi không cố ý chỉnh trang, quần áo nhẹ nhàng, váy dài nguyệt sắc, thướt tha, bước tới, dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối.
Nàng tiến lên hành lễ, Nhâm công công hừ lạnh.
Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống: “Công công, tất cả tội lỗi, xin để một mình Văn Nhi gánh chịu, cầu quý phi nương nương đừng trách tội Tô gia.”
Nhâm công công đắc ý bĩu môi, vẫn là chủ tử thông minh, biết nắm đúng nhược điểm Tô gia.
Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy, cho dù người chủ động là thái tử, nhưng dám trước đại hôn mà leo lên giường của thái tử, đâu phải nói một tiếng là xong.
Việc này không truy cứu đã là ân huệ lớn, ai cũng vì mặt mũi hoàng gia, có ai dám nhiều lời?
Một khi hoàng quý phi truy cứu, vậy mặt mũi Tô gia liền mất sạch, từ nay về sau không ngóc đầu lên nổi.
Nghĩ vậy, Nhâm công công đắc ý cười.
Tô Hinh Nhi nổi giận: “Chính ngươi làm ra chuyện ghê tởm, dựa vào cái gì liên lụy Tô gia.”
Tô Văn Nhi cúi đầu chịu tội, rơi lệ: “Đều là ta không đúng, là ta không tốt, ta nguyện ý lấy chết để đền tội.”
Nói xong, ả lao thẳng vào cây cột gần đó.
Tô gia không một ai cử động, Nhâm công công sửng sốt, lúc đó, Tô Văn Nhi cũng nhào tới cột.
Nhưng mà, không biết sao, ả hơi khựng lại, rồi ôm cột mà khóc.
Tô Mạt cười lạnh, nhẹ nhàng phủi ngón tay, đi đến trước mặt Tô Văn Nhi, nói thầm vào tai ả: “ Lương đệ tương lai, nha đầu của ngài đã bị ta điểm huyệt, không cách nào kéo ngài được, sao ngài không đập đầu nữa vậy?”
Tô Văn Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành giả bộ khóc nức nở.
Tô Mạt lạnh lùng: “Nếu còn có liêm sỉ, ngươi liền ngoan ngoãn theo Nhâm thái giám đi tới chỗ thái tử, không được ở lại Tô gia, bằng không, ta sẽ không khách sáo.”
Trước kia, dù sao nàng ta cũng còn là nữ nhi Tô gia, nhưng giờ nếu ả muốn đoạn tuyệt, nàng cũng không ngại.
Tô Mạt cảm giác thân thể tổ mẫu run nhè nhẹ, vội kéo ống tay áo bà, tới gần Nhâm công công, cười cười, chậm rãi nói:“Nhâm công công đừng nóng vội.”
Nàng quay đầu hỏi Tô Việt:“Nhị ca, lương đệ còn chưa tới sao?”
Bên ngoài bà tử đáp lời, nói nhị tiểu thư đến.
Tô Văn Nhi không cố ý chỉnh trang, quần áo nhẹ nhàng, váy dài nguyệt sắc, thướt tha, bước tới, dáng vẻ mảnh mai, yếu đuối.
Nàng tiến lên hành lễ, Nhâm công công hừ lạnh.
Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống: “Công công, tất cả tội lỗi, xin để một mình Văn Nhi gánh chịu, cầu quý phi nương nương đừng trách tội Tô gia.”
Nhâm công công đắc ý bĩu môi, vẫn là chủ tử thông minh, biết nắm đúng nhược điểm Tô gia.
Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy, cho dù người chủ động là thái tử, nhưng dám trước đại hôn mà leo lên giường của thái tử, đâu phải nói một tiếng là xong.
Việc này không truy cứu đã là ân huệ lớn, ai cũng vì mặt mũi hoàng gia, có ai dám nhiều lời?
Một khi hoàng quý phi truy cứu, vậy mặt mũi Tô gia liền mất sạch, từ nay về sau không ngóc đầu lên nổi.
Nghĩ vậy, Nhâm công công đắc ý cười.
Tô Hinh Nhi nổi giận: “Chính ngươi làm ra chuyện ghê tởm, dựa vào cái gì liên lụy Tô gia.”
Tô Văn Nhi cúi đầu chịu tội, rơi lệ: “Đều là ta không đúng, là ta không tốt, ta nguyện ý lấy chết để đền tội.”
Nói xong, ả lao thẳng vào cây cột gần đó.
Tô gia không một ai cử động, Nhâm công công sửng sốt, lúc đó, Tô Văn Nhi cũng nhào tới cột.
Nhưng mà, không biết sao, ả hơi khựng lại, rồi ôm cột mà khóc.
Tô Mạt cười lạnh, nhẹ nhàng phủi ngón tay, đi đến trước mặt Tô Văn Nhi, nói thầm vào tai ả: “ Lương đệ tương lai, nha đầu của ngài đã bị ta điểm huyệt, không cách nào kéo ngài được, sao ngài không đập đầu nữa vậy?”
Tô Văn Nhi hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ đành giả bộ khóc nức nở.
Tô Mạt lạnh lùng: “Nếu còn có liêm sỉ, ngươi liền ngoan ngoãn theo Nhâm thái giám đi tới chỗ thái tử, không được ở lại Tô gia, bằng không, ta sẽ không khách sáo.”
Trước kia, dù sao nàng ta cũng còn là nữ nhi Tô gia, nhưng giờ nếu ả muốn đoạn tuyệt, nàng cũng không ngại.
/2424
|