Tô Mạt quay đầu nhìn Vu Hận Sinh, sau đó nói với Hoàng Phủ Cẩn: “ Như vậy đi, cắt mũi với lỗ tai của hắn, không, hay là làm cho hắn điếc luôn đi, để hắn khỏi hại người..”
Nói xong, nàng đeo bao tay, không có quấn nam châm như lần trước, lấy hết số ngân châm Vu Hận Sinh giấu trong người. Nàng ước lượng số ngân châm rồi nói: “A Lí, tránh ra, ta muốn thử châm.”
Nói xong, nàng hít vào, vận khí, hắn dám bắt cóc nàng, còn dám ở trên đường tập kích bọn họ, nàng nếu không cho hắn nếm chút đau khổ, không phải làm khó danh tiểu ma nữ sao!
Nàng nhắm mắt lại, phóng, cương châm lệch hướng.
Có lẽ do lực đạo nàng không đủ, cũng có thể do nàng cố ý, cương châm chỉ đâm cạn bên ngoài, trên mặt, trên người hắn đầy châm, nhưng vết thương không sâu, chút máu này có thấm gì.
Tô Mạt thở dài: “Được rồi, ta thừa nhận, mình chưa đủ mạnh, không lợi hại như ngươi. Cương châm này muốn giết người cần nội lực rất lớn. Chỉ dựa vào điểm đó cũng đủ để ta khâm phục ngươi, không tra tấn ngươi nữa.”
Nàng vung tay, cho A Lí thu lại lưới đánh cá thu, giao Vu Hận Sinh với Vu Hãn cho thị vệ, tùy hoàng đế muốn xử sao thì xử.
Quay đầu, nàng thấy Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn bóng lưng Vu Hận Sinh cho đến khi biến mất, liền hỏi: “ Chàng nói xem Vu Hận sinh này là người ra sao? Một đường ám sát hoàng đế, không liên lụy bất kì thủ hạ nào. Ngoại trừ Vu Hãn tiếp ứng hắn ra chúng ta không thấy bất cứ kẻ nào khác, chẳng lẽ hắn có âm mưu gì?”
Hoàng Phủ Cẩn vẻ mặt mệt mỏi, thân thiết nói: “Nàng sao rồi? Có bị thương không?” Sau đó, hắn ôm chặt nàng, nhẹ nhàng nói:“ Để cho ta ôm nàng một chút. Một chút thôi.”
Tô Mạt nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “ Không cần biết xảy ra chuyện gì, muội sẽ luôn ở bên chàng.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm động, cúi đầu cọ cọ hai má nàng , ôn nhu nói:“Chúng ta trở về đi.”
Chuyện thích khách trong lễ Vạn thọ khiến lòng người kinh thành khiếp sợ, nhà nhà đóng chặt cửa.
Hoàng đế sai Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ, Hoàng Phủ Giác, tính cả Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm, đại lý tự khanh điều tra toàn bộ kinh thành, phàm là ai mang theo vũ khí đều phải đến quan phủ đăng ký, mọi lò rèn đều phải có giấy phép của quan phủ, nếu có người nào muốn rèn binh khí cũng phải báo trước cho quan phủ một tiếng.
Hơn nữa, triều đình cũng dần hạn chế dân gian cất giữ vũ khí, các võ đường đều bị kiểm soát gắt gao.
Nói xong, nàng đeo bao tay, không có quấn nam châm như lần trước, lấy hết số ngân châm Vu Hận Sinh giấu trong người. Nàng ước lượng số ngân châm rồi nói: “A Lí, tránh ra, ta muốn thử châm.”
Nói xong, nàng hít vào, vận khí, hắn dám bắt cóc nàng, còn dám ở trên đường tập kích bọn họ, nàng nếu không cho hắn nếm chút đau khổ, không phải làm khó danh tiểu ma nữ sao!
Nàng nhắm mắt lại, phóng, cương châm lệch hướng.
Có lẽ do lực đạo nàng không đủ, cũng có thể do nàng cố ý, cương châm chỉ đâm cạn bên ngoài, trên mặt, trên người hắn đầy châm, nhưng vết thương không sâu, chút máu này có thấm gì.
Tô Mạt thở dài: “Được rồi, ta thừa nhận, mình chưa đủ mạnh, không lợi hại như ngươi. Cương châm này muốn giết người cần nội lực rất lớn. Chỉ dựa vào điểm đó cũng đủ để ta khâm phục ngươi, không tra tấn ngươi nữa.”
Nàng vung tay, cho A Lí thu lại lưới đánh cá thu, giao Vu Hận Sinh với Vu Hãn cho thị vệ, tùy hoàng đế muốn xử sao thì xử.
Quay đầu, nàng thấy Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn bóng lưng Vu Hận Sinh cho đến khi biến mất, liền hỏi: “ Chàng nói xem Vu Hận sinh này là người ra sao? Một đường ám sát hoàng đế, không liên lụy bất kì thủ hạ nào. Ngoại trừ Vu Hãn tiếp ứng hắn ra chúng ta không thấy bất cứ kẻ nào khác, chẳng lẽ hắn có âm mưu gì?”
Hoàng Phủ Cẩn vẻ mặt mệt mỏi, thân thiết nói: “Nàng sao rồi? Có bị thương không?” Sau đó, hắn ôm chặt nàng, nhẹ nhàng nói:“ Để cho ta ôm nàng một chút. Một chút thôi.”
Tô Mạt nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “ Không cần biết xảy ra chuyện gì, muội sẽ luôn ở bên chàng.”
Hoàng Phủ Cẩn cảm động, cúi đầu cọ cọ hai má nàng , ôn nhu nói:“Chúng ta trở về đi.”
Chuyện thích khách trong lễ Vạn thọ khiến lòng người kinh thành khiếp sợ, nhà nhà đóng chặt cửa.
Hoàng đế sai Hoàng Phủ Cẩn, Tô Nhân Vũ, Hoàng Phủ Giác, tính cả Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm, đại lý tự khanh điều tra toàn bộ kinh thành, phàm là ai mang theo vũ khí đều phải đến quan phủ đăng ký, mọi lò rèn đều phải có giấy phép của quan phủ, nếu có người nào muốn rèn binh khí cũng phải báo trước cho quan phủ một tiếng.
Hơn nữa, triều đình cũng dần hạn chế dân gian cất giữ vũ khí, các võ đường đều bị kiểm soát gắt gao.
/2424
|