Tô Nhân Vũ không để ý tới lời nói của hắn màng ý sâu xa, chỉ khiêm tốn nói:“Thần tuy bất tài, nhưng cũng cố gắng nuôi dạy chúng đồng đều, không thiên lệch. Nhưng người lấy chữ nhân làm gốc, có đôi khi phát sinh sự việc ngoài ý muốn, làm cha mẹ cũng không thể khống chế.”
Hoàng đế cười cười, vỗ tay Tô Nhân Vũ :“Trẫm biết.”
Yến tiệc kết thúc, các phu nhân lớn tuổi cáo lui hồi phủ, hoàng đế bèn dẫn theo các cận thần cũng các tiểu thư dạo quanh ngự hoa viên. Tuy đang giữa mùa hè nhưng ngự hoa viên cây cối cao vút, hồ nước mát mẻ làm cho mọi người hết sức dễ chịu.
Đại tiểu thư không có tâm tình đi dạo, yến hội kết thúc liền cùng Tô Hinh Nhi theo lão phu nhân trở về.
Lão phu nhân đi trước, các nàng theo tiểu thái giám dẫn đường cách bà một khoảng. Đi được một hồi, con đường trước mặt trở nên lạ lẫm, nàng liền đứng lại: “Tiểu công công, có phải người đi nhầm đường không ? "
Tiểu thái giám cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng, đường này ngắn hơn so với đường hồi nãy, đi hết đoạn này sẽ gặp lão phu nhân. "
Tô Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay nàng: “Tỷ tỷ, cứ đi thử xem.”
Không ngờ, tiểu thái giám dẫn các nàng xuyên qua một lối mòn, hai bên bao bọc toàn núi giả với sơn động, ngoài việc men theo lối mòn đi thẳng tới trước không còn chỗ nào rẽ được.
Chỗ này trước đây nàng với Tô Hinh Nhi từng đi qua, biết hết đường này chính là chỗ mà tiểu thái giám nói liền nắm chặt tay mấy nha đầu, cẩn thận đi tới.
Bên trong tối như mực , lâu lâu mới có một chút ánh sáng hắt tới.
Gần đi tới đích, đại tiểu thư chợt thấy người nắm tay với mình đâu mất, vừa tính mở miệng kêu đã bị người bịt miệng kéo vào lòng.
Nàng giãy dụa, người nọ thấp giọng nói:“Nhu nhi, đừng sợ, là ta.”
Dĩ nhiên là thái tử!
Đại tiểu thư càng xấu hổ và giận dữ, lúc nàng rời khỏi đó, rõ ràng thấy hắn chung một chỗ với nhóm người Tả tiểu thư cùng Tô Trì, Tống Ngũ, sao giờ hắn lại ở đây.
Nàng giãy dụa, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, nàng vô cùng ghê tởm, ban đầu nàng thích hắn nhưng dần dần, hành vi của hắn càng lúc càng khiến nàng thất vọng. Lúc biết hắn làm Tô Văn Nhi có màng, nàng càn chán ghét hắn hơn.
Có lẽ trước đây, mắt nàng bị cái gì che mất mới thích hắn.
Hoàng đế cười cười, vỗ tay Tô Nhân Vũ :“Trẫm biết.”
Yến tiệc kết thúc, các phu nhân lớn tuổi cáo lui hồi phủ, hoàng đế bèn dẫn theo các cận thần cũng các tiểu thư dạo quanh ngự hoa viên. Tuy đang giữa mùa hè nhưng ngự hoa viên cây cối cao vút, hồ nước mát mẻ làm cho mọi người hết sức dễ chịu.
Đại tiểu thư không có tâm tình đi dạo, yến hội kết thúc liền cùng Tô Hinh Nhi theo lão phu nhân trở về.
Lão phu nhân đi trước, các nàng theo tiểu thái giám dẫn đường cách bà một khoảng. Đi được một hồi, con đường trước mặt trở nên lạ lẫm, nàng liền đứng lại: “Tiểu công công, có phải người đi nhầm đường không ? "
Tiểu thái giám cười nói:“Tô tiểu thư đừng nóng, đường này ngắn hơn so với đường hồi nãy, đi hết đoạn này sẽ gặp lão phu nhân. "
Tô Hinh Nhi nhìn trái nhìn phải rồi kéo tay nàng: “Tỷ tỷ, cứ đi thử xem.”
Không ngờ, tiểu thái giám dẫn các nàng xuyên qua một lối mòn, hai bên bao bọc toàn núi giả với sơn động, ngoài việc men theo lối mòn đi thẳng tới trước không còn chỗ nào rẽ được.
Chỗ này trước đây nàng với Tô Hinh Nhi từng đi qua, biết hết đường này chính là chỗ mà tiểu thái giám nói liền nắm chặt tay mấy nha đầu, cẩn thận đi tới.
Bên trong tối như mực , lâu lâu mới có một chút ánh sáng hắt tới.
Gần đi tới đích, đại tiểu thư chợt thấy người nắm tay với mình đâu mất, vừa tính mở miệng kêu đã bị người bịt miệng kéo vào lòng.
Nàng giãy dụa, người nọ thấp giọng nói:“Nhu nhi, đừng sợ, là ta.”
Dĩ nhiên là thái tử!
Đại tiểu thư càng xấu hổ và giận dữ, lúc nàng rời khỏi đó, rõ ràng thấy hắn chung một chỗ với nhóm người Tả tiểu thư cùng Tô Trì, Tống Ngũ, sao giờ hắn lại ở đây.
Nàng giãy dụa, lại bị hắn gắt gao ôm lấy, nàng vô cùng ghê tởm, ban đầu nàng thích hắn nhưng dần dần, hành vi của hắn càng lúc càng khiến nàng thất vọng. Lúc biết hắn làm Tô Văn Nhi có màng, nàng càn chán ghét hắn hơn.
Có lẽ trước đây, mắt nàng bị cái gì che mất mới thích hắn.
/2424
|