Một tên hắn trúng thực sự quá nặng, khiến cho nửa người trái của hắn tê cứng. Tuy mũi tên đó không có độc nhưng lực đạo kia làm cho hắn suốt đời khó quên.
Nếu không nhờ Tô Mạt cùng các đại phu tận tình cứu chữa, đừng nói tay hắn, cho dù là mạng hắn cũng khó lòng giữ lại.
Trong thâm tâm Tô Trì, A Lí không thực lòng muốn cứu hắn, nếu không tại sao chỉ có thể đánh lệch mũi tên đi một chút mà không thể khiến nó lệch xa hơn.
Chính vì A Lí không cố sức nên giờ hắn mới phải chịu vết thương nặng như vậy. Một mũi tên bắn từ trên xuống sao có thể chứa xung lực kinh người như vậy được.
Tô Mạt lạnh lùng nói: “Huynh còn biết đau, biết phát giận, tức là không chết được, nhưng còn những binh sĩ đi theo huynh thì sao. Trong số bọn họ còn mấy ai có thể biết đau, biết phát giận? Tất cả đều chết! Đều chết đó, huynh nghe rõ chưa?”
Tô Trì ngẩn ra nhưng vẫn mạnh miệng:“Chết vì xã tắc là vinh dự của bọn chúng.”
Tô Mạt cười lạnh. Mấy lời sáo rỗng này, nói mà không làm ai chẳng nói được?
Binh sĩ tử trận đa phần đều xuất thân bình dân, đám người con nhà quyền quý có mấy ai thiệt mạng?
Nếu không có trợ cấp, có mấy người cam nguyện hy sinh thân mình ? Còn sống không phải tốt hơn sao?
Nàng không muốn nói thêm lời nào. Nàng thật sự quá thất vọng về hắn, không biết hắn có phải con ruột của phụ thân không nữa?
Phụ thân lãnh binh không giống Hoàng Phủ Cẩn. Ông xem binh lính như con mình, tận tình quan tâm bọn họ, luôn tìm cách giarm thương vong đến mức thấp nhất.
Điểm ấy của ông giống hệt Hoàng Phủ Cẩn, chỉ là Hoàng Phủ Cẩn chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Hắn luôn mang bộ mặt lạnh như băng để xử lí mọi việc.
Tô Trì hỏi:“Các ngươi tính làm cách nào tấn công Dã Kê? Chừng nào tiến hành?”
Tô Mạt không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói chuyện với các binh sĩ bị thương.
Từ những lời nói của bọn họ, nàng với Hoàng Phủ Cẩn cùng tổng hợp lại, cảm thấy suy luận ban đầu hoàn toàn phù hợp.
Tại Dã Kê hiện giờ đang tồn tại một thế lực thần bí. Bọn họ trà trộn chung với đám thổ phỉ nhưng thực lực cách xa thổ phỉ vạn dặm.
Giống như cách Tô Mạt xếp Mị Ảnh kỵ sĩ lẫn vào thị vệ vậy.
Nếu không nhờ Tô Mạt cùng các đại phu tận tình cứu chữa, đừng nói tay hắn, cho dù là mạng hắn cũng khó lòng giữ lại.
Trong thâm tâm Tô Trì, A Lí không thực lòng muốn cứu hắn, nếu không tại sao chỉ có thể đánh lệch mũi tên đi một chút mà không thể khiến nó lệch xa hơn.
Chính vì A Lí không cố sức nên giờ hắn mới phải chịu vết thương nặng như vậy. Một mũi tên bắn từ trên xuống sao có thể chứa xung lực kinh người như vậy được.
Tô Mạt lạnh lùng nói: “Huynh còn biết đau, biết phát giận, tức là không chết được, nhưng còn những binh sĩ đi theo huynh thì sao. Trong số bọn họ còn mấy ai có thể biết đau, biết phát giận? Tất cả đều chết! Đều chết đó, huynh nghe rõ chưa?”
Tô Trì ngẩn ra nhưng vẫn mạnh miệng:“Chết vì xã tắc là vinh dự của bọn chúng.”
Tô Mạt cười lạnh. Mấy lời sáo rỗng này, nói mà không làm ai chẳng nói được?
Binh sĩ tử trận đa phần đều xuất thân bình dân, đám người con nhà quyền quý có mấy ai thiệt mạng?
Nếu không có trợ cấp, có mấy người cam nguyện hy sinh thân mình ? Còn sống không phải tốt hơn sao?
Nàng không muốn nói thêm lời nào. Nàng thật sự quá thất vọng về hắn, không biết hắn có phải con ruột của phụ thân không nữa?
Phụ thân lãnh binh không giống Hoàng Phủ Cẩn. Ông xem binh lính như con mình, tận tình quan tâm bọn họ, luôn tìm cách giarm thương vong đến mức thấp nhất.
Điểm ấy của ông giống hệt Hoàng Phủ Cẩn, chỉ là Hoàng Phủ Cẩn chưa bao giờ thể hiện ra ngoài. Hắn luôn mang bộ mặt lạnh như băng để xử lí mọi việc.
Tô Trì hỏi:“Các ngươi tính làm cách nào tấn công Dã Kê? Chừng nào tiến hành?”
Tô Mạt không thèm để ý đến hắn, tiếp tục nói chuyện với các binh sĩ bị thương.
Từ những lời nói của bọn họ, nàng với Hoàng Phủ Cẩn cùng tổng hợp lại, cảm thấy suy luận ban đầu hoàn toàn phù hợp.
Tại Dã Kê hiện giờ đang tồn tại một thế lực thần bí. Bọn họ trà trộn chung với đám thổ phỉ nhưng thực lực cách xa thổ phỉ vạn dặm.
Giống như cách Tô Mạt xếp Mị Ảnh kỵ sĩ lẫn vào thị vệ vậy.
/2424
|