Tuy Hoàng Phủ Cẩn bị người đời coi là kẻ đại gian đại ác, thị huyết tàn bạo, coi thường sinh mạng người khác nhưng thực tế, hắn là kẻ biết quý sinh mạng hơn bất kì kẻ nào. Nếu có thể giải quyết vấn đề mà không cần phải đổ máu, hắn sẽ không tiệc trả giá hết thảy để thực hiện được điều đó.
Đó làn quan điểm giống nhau giữa nàng và hắn.
Nàng vung tay, A Lí cùng vài người nữa cải trang thành thị vệ bình thường tiến lên. Tô Mạt liếc mắt ra hiệu, sau đó lặng lẽ khoa tay múa chân lệnh bọn họ giải quyết sạch sẽ đám thám tử đang mai phục phía sau, một kẻ không lưu.
A Lí cùng những người khác nhận lệnh thi hành.
Vừa đến Lai Châu đã thấy tuần phủ Lai Châu cùng nhóm người Chỉ Huy Sứ đợi tự bao giờ: “Vương gia, thỉnh đi nha môn thăng đường!”
Tô Mạt biết đây là quy củ của bọn họ. Có bất kì quan lớn nào tới đều phải đến nha môn thăng đường, tất cả các quan lớn nhỏ đều đến trình diện dù người đó có bận đến đâu cũng vậy.
Hơn nữa, họ còn sẽ phải xếp hàng chờ vị quan đó tới từ lúc trời còn chưa sáng. Nếu vị quan đó chưa đến thì phải tiếp tục chờ, chờ đến khi nào vị quan đó xuất hiện mới thôi.
Tô Mạt nhịn không được cười nói:“Giải tuần phủ, có phải ngài cùng các vị khác đã chờ ở đây mấy ngày rồi không?”
Nét mặt già nua của Giải tuần phủ đỏ lên, cười gượng rồi thỉnh các vị điện hạ đến nha môn nghỉ tạm.
Hoàng Phủ Cẩn tự mình dẫn người đi xem xét chỗ ở do tuần phủ an bài cho mình, sai thị vệ cẩn thận kiểm tra, sau đó an bài phòng thượng đẳng nhất ở hậu viện cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn bộ dáng như lâm phải đại địch của hắn mà cười , nói:“Giải tuần phủ cùng các vị khác vẫn đang chờ ngài kìa, người ta dù sao cũng là đại quan quý nhân, ngài sao có thể để họ chờ như vậy?”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không sốt ruột, đơn giản ngồi xuống, Kim Kết lập tức cho tiến lên châm trà. Cầm ly trà một ngụm, hắn mới mở miệng:“Mạt nhi, nàng có cảm thấy, Lai Châu bây giờ không giống trước đây.”
Lần đó tuy ở lại không lâu nhưng cảm giác khá là thoải mái còn lần này ngột ngạt đến kì lạ.
Tô Mạt cười nói:“Tề vương điện hạ muốn dẫn người đến tấn công núi Dã Kê, bắt cường đạo, mà những cường đạo đó lại hung hãn vô cùng, từng đánh lùi bao nhiêu binh lính, sao họ thoải mái cho được.”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu:“Không phải. Lúc đó khi tấn công sơn tặc, bọn họ anh dũng thiện chiến. Thậm chí những người rình xem còn lén lút truyền tin cho quan phủ, nhưng lần này….”
Tóm lại chính là không thích hợp.
Hơn nữa, lúc trước sơn tặc ở núi Dã Kê không lợi hại như bây giờ.
Lại nói tiếp, triều đình là muốn bắt tội phạm nhưng lại muốn giảm thương vong đếm mức thấp nhất. Nếu bao vây, không cần tấn ông, chỉ chờ mấy năm, bọn chúng cũng sẽ vì không còn lương thực mà bại trận.
Đó làn quan điểm giống nhau giữa nàng và hắn.
Nàng vung tay, A Lí cùng vài người nữa cải trang thành thị vệ bình thường tiến lên. Tô Mạt liếc mắt ra hiệu, sau đó lặng lẽ khoa tay múa chân lệnh bọn họ giải quyết sạch sẽ đám thám tử đang mai phục phía sau, một kẻ không lưu.
A Lí cùng những người khác nhận lệnh thi hành.
Vừa đến Lai Châu đã thấy tuần phủ Lai Châu cùng nhóm người Chỉ Huy Sứ đợi tự bao giờ: “Vương gia, thỉnh đi nha môn thăng đường!”
Tô Mạt biết đây là quy củ của bọn họ. Có bất kì quan lớn nào tới đều phải đến nha môn thăng đường, tất cả các quan lớn nhỏ đều đến trình diện dù người đó có bận đến đâu cũng vậy.
Hơn nữa, họ còn sẽ phải xếp hàng chờ vị quan đó tới từ lúc trời còn chưa sáng. Nếu vị quan đó chưa đến thì phải tiếp tục chờ, chờ đến khi nào vị quan đó xuất hiện mới thôi.
Tô Mạt nhịn không được cười nói:“Giải tuần phủ, có phải ngài cùng các vị khác đã chờ ở đây mấy ngày rồi không?”
Nét mặt già nua của Giải tuần phủ đỏ lên, cười gượng rồi thỉnh các vị điện hạ đến nha môn nghỉ tạm.
Hoàng Phủ Cẩn tự mình dẫn người đi xem xét chỗ ở do tuần phủ an bài cho mình, sai thị vệ cẩn thận kiểm tra, sau đó an bài phòng thượng đẳng nhất ở hậu viện cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn bộ dáng như lâm phải đại địch của hắn mà cười , nói:“Giải tuần phủ cùng các vị khác vẫn đang chờ ngài kìa, người ta dù sao cũng là đại quan quý nhân, ngài sao có thể để họ chờ như vậy?”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không sốt ruột, đơn giản ngồi xuống, Kim Kết lập tức cho tiến lên châm trà. Cầm ly trà một ngụm, hắn mới mở miệng:“Mạt nhi, nàng có cảm thấy, Lai Châu bây giờ không giống trước đây.”
Lần đó tuy ở lại không lâu nhưng cảm giác khá là thoải mái còn lần này ngột ngạt đến kì lạ.
Tô Mạt cười nói:“Tề vương điện hạ muốn dẫn người đến tấn công núi Dã Kê, bắt cường đạo, mà những cường đạo đó lại hung hãn vô cùng, từng đánh lùi bao nhiêu binh lính, sao họ thoải mái cho được.”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu:“Không phải. Lúc đó khi tấn công sơn tặc, bọn họ anh dũng thiện chiến. Thậm chí những người rình xem còn lén lút truyền tin cho quan phủ, nhưng lần này….”
Tóm lại chính là không thích hợp.
Hơn nữa, lúc trước sơn tặc ở núi Dã Kê không lợi hại như bây giờ.
Lại nói tiếp, triều đình là muốn bắt tội phạm nhưng lại muốn giảm thương vong đếm mức thấp nhất. Nếu bao vây, không cần tấn ông, chỉ chờ mấy năm, bọn chúng cũng sẽ vì không còn lương thực mà bại trận.
/2424
|