Tô mạt theo chân bọn họ, vừa đi vừa nói chuyện, đến ngã tư đường, xe ngựa dừng lại. Lư Vân, Lưu Hỏa cùng Hoàng Phủ Cẩn muốn vào cung, phu xe chờ ở đó. Tô Việt xuống xe hàn huyên cùng Hoàng Phủ Cẩn vài câu, không đợi hắn trở về, Tô Mạt đã muốn nhảy xuống cùng hắn lên xe ngựa của Tề vương phủ. Hoàng Phủ Cẩn mặc công phục, áo mãng bào ngọc đái, càng phát ra vẻ tuấn tú không tầm thường. Hoàng Phủ Cẩn đưa nàng điểm tâm, hỏi chút chuyện sinh nhật Tả tiểu thư.
Tô Mạt vừa ăn vừa đem mọi chuyện nói cho hắn nghe, cuối cùng nói: “Thái tử điện hạ tặng Tả tiểu thư một bộ cờ. Hộp là lục bảo Phỉ Thúy, khỏa khỏa lớn giống nhau.”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười: “Đó là bảo vật thời tiền triều, thật là trân phẩm. Nàng muốn sao?” Tô Mạt cười hắc hắc: “Chàng muốn làm sao? Ta nói cho chàng nghe, đó chẳng phải là tảng đá sao, chàng đừng có động tâm tư.”
Tả tiểu thư vừa có đã bị mất trộm, đó là vụ lớn nha. Nàng cảm thấy cái hòm to như vậy cũng quá xa xỉ đi, kiếp trước trang sức cảu mẹ cũng chỉ có một bộ là Phỉ Thúy, đó cũng là gì đưa, cha cũng chỉ mua một cái vòng tay chất lượng bình thường. Nhưng trong lòng mẹ nó là vô giá. Nhớ tới kiếp trước, lòng nàng mềm nhũn, không khỏi cầm tay Hoàng Phủ Cẩn. Lần đầu tiên yêu đương nàng có thể gặp được nam nhân như hắn thật tốt, thật hạnh phúc.
Trong ngự thư phòng không khí hết sức khấn trương, hoàng đế sắc mặt âm trầm. Các vị đại nhân khuôn mặt nghiêm túc, ngũ hoàng tử cùng Tống Minh Dương nín thở, thái tử thì đang quỳ. Hoàng đế hừ lạnh nói:
“Ngươi sao không nói lời nào? Lúc trước vỗ ngực thề son sắt đảm bảo như nào, giờ thành Liễu Châu có nạn trộm cướp? Thề chính là vậy sao?”
Thái tử quỳ gối ngay lập tức, nhìn chằm chằm hoàng đế đang tức giận cùng Hoàng Phủ Quyết mặt lanh, càng ngày càng nhục nhã không chịu nổi.”
Cho đến khi Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt yết kiến, hắn cảm thấy như quỳ trên bàn chông không có gì khác nhau.
Tô Mạt vừa ăn vừa đem mọi chuyện nói cho hắn nghe, cuối cùng nói: “Thái tử điện hạ tặng Tả tiểu thư một bộ cờ. Hộp là lục bảo Phỉ Thúy, khỏa khỏa lớn giống nhau.”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười: “Đó là bảo vật thời tiền triều, thật là trân phẩm. Nàng muốn sao?” Tô Mạt cười hắc hắc: “Chàng muốn làm sao? Ta nói cho chàng nghe, đó chẳng phải là tảng đá sao, chàng đừng có động tâm tư.”
Tả tiểu thư vừa có đã bị mất trộm, đó là vụ lớn nha. Nàng cảm thấy cái hòm to như vậy cũng quá xa xỉ đi, kiếp trước trang sức cảu mẹ cũng chỉ có một bộ là Phỉ Thúy, đó cũng là gì đưa, cha cũng chỉ mua một cái vòng tay chất lượng bình thường. Nhưng trong lòng mẹ nó là vô giá. Nhớ tới kiếp trước, lòng nàng mềm nhũn, không khỏi cầm tay Hoàng Phủ Cẩn. Lần đầu tiên yêu đương nàng có thể gặp được nam nhân như hắn thật tốt, thật hạnh phúc.
Trong ngự thư phòng không khí hết sức khấn trương, hoàng đế sắc mặt âm trầm. Các vị đại nhân khuôn mặt nghiêm túc, ngũ hoàng tử cùng Tống Minh Dương nín thở, thái tử thì đang quỳ. Hoàng đế hừ lạnh nói:
“Ngươi sao không nói lời nào? Lúc trước vỗ ngực thề son sắt đảm bảo như nào, giờ thành Liễu Châu có nạn trộm cướp? Thề chính là vậy sao?”
Thái tử quỳ gối ngay lập tức, nhìn chằm chằm hoàng đế đang tức giận cùng Hoàng Phủ Quyết mặt lanh, càng ngày càng nhục nhã không chịu nổi.”
Cho đến khi Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt yết kiến, hắn cảm thấy như quỳ trên bàn chông không có gì khác nhau.
/2424
|