Hắn đưa Tề Tú Hữu một gói tiền to, trên mặt túi có khắc đầu chim ưng cùng một nam tử mũi ưng.
Tề Tú Hữu không chút nghi ngờ, cam đoan sẽ giới thiệu khách lớn cho hắn, tạo cơ hội kiếm tiền cho hắn tại kinh đô.
Đường Bằng còn nhờ hắn giữ bí mật với Tô Mạt vì hắn còn cần nhiều nguyên liệu từ vườn hoa của nàng.
Tề Tú Hữu đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Cứ như vậy, trên đường phục mệnh, Tề Tú Hữu bị Đường Bằng mua chuộc dễ dàng. Gã còn quy định tín vật cùng địa điểm liên lạc.
Nghe tin tốt, Tô Mạt vui vẻ hơn nhiều. Đây coi như là thuận nước dong thuyền. Tuy nàng không cố ý cài người bên kẻ địhc nhưng nếu có cơ hội tuyệt đối không lãng phí.
Sau khi điều tra xong, Tề Tú Hữu không dám nghỉ ngơi mà chạy vội tới chỗ tả tướng đang ở.
Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ho kịch liệt, bước vào trong, Tề Tú Hữu thấy tả tướng đang nghiêng đầu đọc sách.
Gã vội hành lễ, xong xuôi liền đem hết chuyện xảy ra ở vườn hoa kể lại không sót một chữ.
Nghe về người tây dương, tả tướng nhíu mày phân phó gã cẩn thận điều tra bối cảnh cùng xuất thân của họ.
Tề Tú Hữu đắc ý cười:“Đại nhân yên tâm, hạ quan đã cho người điều tra kĩ càng. Hơn nữa......”
Hắn tới gần tả tướng, đem ý của người kêu Đường Bằng thuật lại:“Đại nhân, hắn ta là thương nhân từ tây dương tới, chưa rành rẽ nơi đây, chỉ sợ là dựa vào hối lộ Tô Việt mới vào được vườn hoa. Nhưng hắn muốn kiếm nhiều lợi nhuận hơn nữa nên có ý muốn hợp tác với chúng ta. Hắn nói hắn vừa nhìn đã biết hạ quan quyền cao hơn Tô Việt, vậy cấp trên hạ quan chắc còn lớn hơn nữa. Hắn còn tặng hạ quan một món quà không nhỏ.”
Nói xong, hắn đem kim tệ trong túi đổ ra.
Tả tướng nhìn nhìn, quả thật tiền Tây Dương, vuốt cằm nói:“Nếu vậy, ngươi nghĩ chiêu dụ hắn, bảo hắn thường xuyên lui tới với Tô việt, bên đó óc tin tức gì thì báo lại với ngươi.”
Tề Tú Hữu nịnh nọt:“Hạ quan cũng có ý như vậy.”
Nói xong đem kim tệ đặt trên bàn,lui ra sau.
Tả tướng liếc qua rồi nói:“Nếu hắn cho ngươi thì ngươi cứ cầm. Sử dụng người cho tốt là được. Ngoại trừ việc đó ra không còn gì khả nghi nữa sao?”
Tề Tú Hữu không chút nghi ngờ, cam đoan sẽ giới thiệu khách lớn cho hắn, tạo cơ hội kiếm tiền cho hắn tại kinh đô.
Đường Bằng còn nhờ hắn giữ bí mật với Tô Mạt vì hắn còn cần nhiều nguyên liệu từ vườn hoa của nàng.
Tề Tú Hữu đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Cứ như vậy, trên đường phục mệnh, Tề Tú Hữu bị Đường Bằng mua chuộc dễ dàng. Gã còn quy định tín vật cùng địa điểm liên lạc.
Nghe tin tốt, Tô Mạt vui vẻ hơn nhiều. Đây coi như là thuận nước dong thuyền. Tuy nàng không cố ý cài người bên kẻ địhc nhưng nếu có cơ hội tuyệt đối không lãng phí.
Sau khi điều tra xong, Tề Tú Hữu không dám nghỉ ngơi mà chạy vội tới chỗ tả tướng đang ở.
Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng ho kịch liệt, bước vào trong, Tề Tú Hữu thấy tả tướng đang nghiêng đầu đọc sách.
Gã vội hành lễ, xong xuôi liền đem hết chuyện xảy ra ở vườn hoa kể lại không sót một chữ.
Nghe về người tây dương, tả tướng nhíu mày phân phó gã cẩn thận điều tra bối cảnh cùng xuất thân của họ.
Tề Tú Hữu đắc ý cười:“Đại nhân yên tâm, hạ quan đã cho người điều tra kĩ càng. Hơn nữa......”
Hắn tới gần tả tướng, đem ý của người kêu Đường Bằng thuật lại:“Đại nhân, hắn ta là thương nhân từ tây dương tới, chưa rành rẽ nơi đây, chỉ sợ là dựa vào hối lộ Tô Việt mới vào được vườn hoa. Nhưng hắn muốn kiếm nhiều lợi nhuận hơn nữa nên có ý muốn hợp tác với chúng ta. Hắn nói hắn vừa nhìn đã biết hạ quan quyền cao hơn Tô Việt, vậy cấp trên hạ quan chắc còn lớn hơn nữa. Hắn còn tặng hạ quan một món quà không nhỏ.”
Nói xong, hắn đem kim tệ trong túi đổ ra.
Tả tướng nhìn nhìn, quả thật tiền Tây Dương, vuốt cằm nói:“Nếu vậy, ngươi nghĩ chiêu dụ hắn, bảo hắn thường xuyên lui tới với Tô việt, bên đó óc tin tức gì thì báo lại với ngươi.”
Tề Tú Hữu nịnh nọt:“Hạ quan cũng có ý như vậy.”
Nói xong đem kim tệ đặt trên bàn,lui ra sau.
Tả tướng liếc qua rồi nói:“Nếu hắn cho ngươi thì ngươi cứ cầm. Sử dụng người cho tốt là được. Ngoại trừ việc đó ra không còn gì khả nghi nữa sao?”
/2424
|