Rất lâu hành vi nam nữ hoan ái bị cho rằng là nồng độ của tình yêu, nhưng cũng có thể chính là khi không biết đánh vỡ cục diện bế tắc như thế nào lựa chọn phương thức ngắn nhất phát tiết bất mãn. Người khác có lẽ không phải loại người sau, nhưng bọn họ đều biết, bọn họ thuộc loại người sau. Trong lúc đó cần đến điều này duy trì liên hệ của nhau, loại suy nghĩ trong đầu này không khỏi khiến cho người ta có chút thương cảm đến hiện tại Lộ Thiểu Hành cũng không biết, tại sao bọn họ có thể như vậy, nghĩ không ra nguyên nhân, hình như cũng không có sai lầm cái . Mà Lê Họa biết nguyên do trong đó, nhưng cô không muốn đi đụng chạm, cô vui mừng chờ đợi kết quả cuối cùng, bất luận nó như thế nào, loại tâm tính này khiến cho cô nhìn qua không chút nào sợ hãi.
Bình minh dù sao vẫn đến, cuộc sống dù sao vẫn phải tiếp tục, bất luận một phút trước đã xảy ra chuyện đau lòng như thế nào, thời gian vẫn đi trước, cũng phải buộc bước chân của mình đi theo thời gian, không ngừng chạy nhanh.
Lê Họa giống như bình thường đi làm, đi tới cửa đổi giày.
"Anh phải đi công tác vài ngày." Thanh âm của Lộ Thiểu Hành ở phía sau truyền tới.
Cũng tốt, đỡ phải gặp nhau lại buồn phiền, mà cô không thích cùng anh ầm ĩ, điều kiện trước tiên là nếu anh không chủ động nhắc đến nguyên nhân ngọn lửa này, chính cô sẽ không chủ động nhắc đến.
Gật gật đầu.
Nhưng Lộ Thiểu Hành không để cho cô thực hiện được, vẫn là đem cô giữ lấy, đưa cô đến công ty.
Lộ Thiểu Hành cũng không phải thật sự đi công tác, chính là cũng rõ ràng, loại tình trạng này của hai người, hai ba câu nói có thể đẩy nhau ra xa hơn. Không biết người nào sai, ở sinh mệnh của anh, ít khi có loại chuyện làm cho người ta phiền chán này.
Công việc của Lê Họa thực sự bề bộn, cô cũng đem toàn bô thời gian đều đặt vào công việc, cho dù cuối cùng căn bản là không có được báo đáp, nhưng cô bằng lòng như vậy,, đều không phải là vì kết quả, mà là hi vọng mình làm tốt mỗi một việc, mà kết quả sẽ không lại cố gắng, chỉ cần chính mình không hối hận, vậy chờ mong đi.
Lộ Thiểu Hành trở lại nhà, tinh thần không tốt lắm, người nhà biểu hiện ra ngoài có chút dịu đi, không giống xảy ra chuyện gì lớn. Đường An An cũng chưa có tới hỏi anh đối với Tô Thiên Mặc có ý kiến gì không.
Ngồi ở trong sân không lâu, Lộ Diệc Cảnh cũng đi đến. Lộ Diệc Cảnh sờ sờ cái mũi của mình, vết thương vẫn còn, chỉ là vết thương nhạt đi không ít.
"Anh hai." Lộ Diệc Cảnh hướng anh đi đến.
"Đi nơi nào?"
"Sân bay."
Lộ Thiểu Hành liếc mắt nhìn Lộ Diệc Cảnh một cái, cũng lập tức hiểu được, Lộ Diệc Cảnh đưa mẹ về nước. Gật gật đầu, mặt tiếp tục âm trầm, châm một điếu thuốc.
Lộ Diệc Cảnh nhìn anh, nhìn một hồi lâu sau đó vẫn là buông tha, dự định trực tiếp vào nhà "Làm sao vậy?"
"Ôn Diên đâu?"
Lộ Diệc Cảnh nghe được tên anh ba, lúc này mới mỉm cười, "Anh khẳng định đoán không được anh ấy đi chỗ nào, đi cùng ai."
Liên tưởng đến biểu hiện của người nhà, "Thỏa hiệp?"
"Không biết, có lẽ là cùng người phụ nữ kia chia tay đi... Anh ba là đi cùng tiểu thư Tỉnh gia." Lộ Diệc Cảnh gõ cái bàn, "Nhìn đi, vẫn là bậc cha chú của chúng ta lợi hại, chúng ta tựa như châu chấu trong tay bọn họ, cho là mình có thể nhảy rất cao rất xa, hay là đang trong tay người khác, thoáng dùng sức, sẽ chết không toàn thây."
Nghe được dạng kết quả này, Lộ Thiểu Hành không biết là lấy cái biểu tình gì mà đối đãi, có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), không giống tác phong của Lộ Ôn Diên, nhưng lại là vì cái gì?
Than thở, tiếp tục hút thuốc.
Lộ Diệc Cảnh lại ngồi đối diện Lộ Thiểu Hành, nhìn anh rất lâu, "Cái kia, anh cùng người kia gần đây tốt chứ?"
Có lẽ tâm tình Lộ Thiểu Hành không tốt lắm, ngay cả công phu thái cực cũng không muốn làm, "Em trực tiếp hỏi Tô Nhứ có gọi điện thoại cho Lê Họa hay không là được."
Lộ Diệc Cảnh kinh ngạc, cắn chặt răng, người anh hai này cũng không để mặt mũi cho anh.
Có lẽ là một người chờ đợi nhìn qua thực sự rất ngốc, khi một người không quá quen thuộc mời anh đi tham gia họp lớp, thế nhưng anh không có cự tuyệt. Vẫn là lần đầu tiên dự định đi loại tiệc này, cũng không phải là anh đem mình đặt rất cao. Mà là anh chịu không nổi bạn học trung học vốn ngây thơ biến thành như hiện tại, so đo công việc so đo đối xử của chồng. Về điểm này ở trong lòng lại lo lắng, lời nói và việc làm đã như khói lan ra. Hơn nữa người khác nhìn dáng vẻ của anh, "Dù sao nhà cậu gia thế tốt, vận khí của cậu thật tốt có hai người cha mẹ thật tốt, cho nên tất cả những thứ hiện tại của cậu chỉ là do cậu sinh ra tốt mà thôi, có cái gì kiêu ngạo chứ?" Nếu sự xuất hiện của anh làm cho người khác bất bình như vậy, anh liền tự mình hiểu lấy không chủ động xuất hiện, nhưng lần này, lại đồng ý.
Khi anh đến, cũng không có khiến cho người khác xôn xao, mọi người bây giờ, cũng không cố ý biểu hiện ra bộ dạng đối với ai cảm thấy hứng thú. Chỉ là, người muốn có danh thiếp cũng không ít, chút liên hệ về sau cũng có trợ giúp, có lẽ đều tính toán nhỏ nhặt như vậy.
Đề tài nhàm chán như trước, công tác, kết hôn, thân cận gần như trở thành chủ đề.
Trở thành nơi phụ nữ trao đổi hàng hiệu cùng đồ trang điểm.
Lộ Thiểu Hành ngồi một lát, cảm giác này, không quá thoải mái, nhưng vẫn là duy trì bình tĩnh. Cũng có người quen biết trước kia, cùng anh ta tán gẫu một chút, "Trác Dực Đình kết hôn?"
"Chỉ là đính hôn."
"Các cậu những người này chính là phiền toái..." Nói đến một nửa lại dừng.
Cũng không có sai, Lộ Thiểu Hành cũng hiểu được phiền toái, trước khi kết hôn còn có một cái đính hôn, thực sự rất lãng phí.
"A... Ai vậy?" Có người thét chói tai, "Cô không phải đã..."
"Mọi người chào, em là Hậu Gia Lâm." Hậu Gia Lâm chủ động mở miệng, tránh cho mọi người đoán, cô cùng chị lớn lên quả thật có chút giống, nhưng giông nhất là tính tình.
Hậu Gia Lâm xuất hiện, gần như đều khiến cho người ta nhớ tới một cô gái đột nhiên qua đời, tình cảnh lập tức có chút xấu hổ.
Hậu Gia Tương thực sự có một em gái, lúc này mọi người mới tranh nhau kéo Hậu Gia Lâm, cô gái đi cùng Hậu Gia Lâm cũng nói ra cuộc gặp gỡ bất ngờ của cô, sau khi nhìn thấy Hậu Gia Lâm đã cảm thấy giống như Hậu Gia Tương, đi lên phía trước hỏi có phải em gái của Hậu Gia Tương hay không, thật đúng vì thế liền kéo đến đây.
Hoàn cảnh lập tức náo nhiệt lên.
Lộ Thiểu Hành ngồi ở trong góc, tay cầm rượu dừng lại. Hậu Gia Tương?
Thực sự có chút không thích ứng loại cảm giác này, vốn không có cố ý suy nghĩ đến một người không còn, nhưng người khác nhắc nhở, chậm rãi nhớ lại chi tiết nhỏ xảy ra ở quá khứ.
Đàn ông đối với đồ vật đẹp có lẽ biểu hiện ra ngoài đều không sai biệt lắm, chỉ là hành vi sai lệch quá nhiều.
Không ít đàn ông đã vây quanh ở bên người Hậu Gia Lâm, hỏi cô không ít vấn đề.
Thanh âm của cô rất êm tai, leng keng leng keng, giống như nước suối bình thường. Quả nhiên khí chất rất giống, Hậu Gia Tương chính là như vậy đi vào trong lòng của anh, cái loại cảm giác ham muốn này mãnh liệt đến, hương vị quen thuộc, vào giờ phút này một lần nữa bị kích thích.
Anh mở mắt ra, hướng bên kia nhìn qua.
Hậu Gia Lâm cũng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn đến con ngươi của Lộ Thiểu Hành, mỉm cười, cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành, lại ung dung thích hợp.
Có một loại tâm tình sắp đi đến nơi cổ họng, giống như muốn tràn ra, anh uống một hớp rượu lớn.
Bên kia còn đang vây ở xung quanh Hậu Gia Lâm nói, càng thêm bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) chính là anh đều nghe được tất cả rành mạch rõ ràng. Mấy năm nay Hậu Gia Lâm vẫn ở nước ngoài, trở về không có bao lâu, sau khi trở về cũng là vội vàng du lịch, các nơi du lịch lớn trong thành phố đều đi qua. Hậu Gia Lâm chủ động vì mọi người giới thiệu không ít phong cảnh, cùng với một cái tuyến đường cô thích nhất chỗ nào. Du lịch nhất định phải tự mình đi, mới có thể nhìn thấy phong cảnh mình thích. Cô thích dừng lại ở một chỗ thật lâu, nhìn đủ sau đó mới đi, còn đem rất nhiều đồ đạc đặt ở trên mạng đến, là một người bình tĩnh.
Tụ họp khi nào thì chấm dứt, không ai quan tâm, giống như lúc này đây bạn học tụ tập chỉ là vì nghe tiếng vang của "Leng keng leng keng".
Một đám người đồng loạt đi ra, có vài người còn muốn chơi, có vài người đã quyết định phải rời khỏi.
Lộ Thiểu Hành đứng ở nơi đó, cũng không có biểu hiện ra vẻ mặt khác. Hậu Gia Lâm lại hướng anh đi tới, "Có thể đưa em về nhà không?"
Lộ Thiểu Hành liếc mắt nhìn cô một cái, xác định ý nghĩa sâu xa trong nụ cười của cô, "Ừ"
Hậu Gia Lâm đi ở bên cạnh Lộ Thiểu Hành, "Thực ra em biết anh."
"Ừ?" Khóe miệng có độ cong rất nhỏ, anh có nghe Gia Tương từng nhắc đến có một em gái, nhưng thực sự chưa từng thấy qua người thật.
"Chị của em nhắc qua anh."
Cô không dám nhìn Lộ Thiểu Hành, Hậu Gia Tương quả thật có nhắc qua anh, cũng là chính cô chủ động hỏi.
Đó là khi so sánh ba người cùng ở một chỗ, cô biết trong đó có một người chính là người chị gái thích.
"Chị, người nào là bạn trai chị?"
Sau đó, Hậu Gia Tương chỉ vào người thiếu niên ở giữa kia có một chút kích động. "Này. . . Người bên cạnh là ai?"
"Bạn học, bạn bè đi."
"Chị..."
"Chị tại sao thích loại này?" Bên cạnh cũng rất tốt.
"Chính là thích anh ấy, rất thích." Lúc Hậu Gia Tương nói như vậy, tươi cười như nắng, cô yêu người đàn ông có tên Kỷ Y Đình.
Lộ Thiểu Hành nghe cô nói như vậy, có tò mò chút, "Chị em nói tôi cái gì?"
"Nói anh rất tốt."
Lộ Thiểu Hành nở nụ cười, lần này hoàn toàn không có cảm xúc gì, chỉ là hứng thú, chân thành cười.
Lê Họa cùng đồng nghiệp đi một vòng lớn mới tìm được một vị trí.
"Tại sao trễ như thế này để cho chúng ta đến đây, thật sự là tức chết rồi, tăng ca cũng không phải như vậy đi?" Đồng sự mở miệng oán giận, rất quá đáng, nhưng vẫn là phải nghe lời cầm văn kiện trong tay đến, số phận của người làm công.
"Được rồi, chị vừa rồi không phải nói ở ngay phía trước sao? Đừng nóng giận, sẽ mau già."
"Tớ không tức giận không tức giận." Đồng nghiệp lặp lại vài lần, cũng cười lên.
Sau khi đi được một đoạn, phát hiện Lê Họa nhưng lại dừng bước chân, đi trở lại, "Này, cậu sao vậy?"
Theo ánh mắt của Lê Họa nhìn qua, nhìn đến dưới đèn đường có một đôi, nhìn qua rất là hài hòa, hai người trò chuyện cũng rất thoải mái đi. Hơn nữa, cũng không có mập mờ giống như người yêu vậy, thoải mái nói không nên lời.
"Đã lâu không có nhìn thấy một đôi tình nhân như vậy, thật sự là có thể đem làm phong cảnh để xem." Đồng nghiệp phát biểu một chút cái nhìn, lôi kéo Lê Họa, "Chúng ta đi lên xem diện mạo của bọn họ, nhìn xem có phải tuấn nam mỹ nữ hay không?"
Lê Họa có chút cứng ngắc, cắn môi, đi làm việc. . . Nghĩ chính mình cũng cười.
Theo đồng nghiệp lôi kéo mình chạy đến một vị trí phù hợp, đúng lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.
"Oa, thật sự xứng đôi." Đồng nghiệp lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn chụp ảnh lại. Nhìn thấy nhiều ếch cùng công chúa, hiếm thấy một đôi như vậy. Lão Mưu Tử cũng không có nói sai, bây giờ người đẹp đều cùng một chỗ với người giàu có, ảnh hưởng rất tốt tới gen thế hệ tiếp theo. Một đôi này không tệ, sẽ không giảm bớt trình độ của thế hệ tiếp theo.
Đồng nghiệp ngẩng đầu, phát hiện một đôi kia đã đi lên phía trước, muốn xông lên trước mặt để chụp hình người ta.
Lê Họa lôi kéo cô, "Đừng, chúng ta vẫn là đi làm chuyện mình cần làm, trở về sớm một chút."
"Cậu không thấy bọn họ rất xứng đôi sao? Phát ở trên mạng nhất định sẽ thành tin tức đứng đầu. . ." Đồng nghiệp còn không buông tha.
"Phát ở trên mạng làm cái gì?" Lê Họa không muốn để cho đồng nghiệp tiến lên, "Cậu không có nhìn thấy cái mọi người thường gọi là một đôi kim đồng ngọc nữ cuối cùng đều không giải quyết được gì sao? Mà người ở trên internet từng hạnh phúc, kết cục hơn phân nửa cũng chia tay. . . Cho nên, nhìn thấy chuyện tốt đẹp, để ở trong lòng là tốt rồi."
Đồng nghiệp nghĩ nghĩ, "Được rồi, cũng đúng, rất nhiều đều ly hôn."
Lúc này mới đi về phía sau.
Lê Họa ôm văn kiện, cô gái vừa rồi, trong đáy lòng lập tức có cảm giác quen thuộc.
Ở trên máy bay có đụng vào cô gái kia?
Còn có trong tấm ảnh của anh.
Thực ra cũng chỉ là một mà thôi.
Cô mím chặt môi của mình, cảm xúc có chút hạ xuống. Đồng nghiệp vỗ bả vai của cô, "Đừng bởi vì nhìn thấy người đẹp liền thở dài, cậu cũng là một người đẹp nha."
Lê Họa nở nụ cười, không nói gì.
Đồng nghiệp tiếp tục, "Hai người là hai loại người đẹp khác nhau."
"A, khác ở chỗ nào?" Lê Họa cũng muốn nói chuyện, giải trừ chút không thoải mái này.
Cô ấy là loại hình ánh mặt trời thoải mái quyến rũ, dáng vẻ vô câu vô thúc, giống như có thể nhìn thấy mùa xuân. Cậu đây. . . loại hình u buồn con gái rượu."
"Được rồi, đi nhanh một chút, nếu không tớ sẽ u buồn, cũng biến cậu thành u buồn."
Đồng nghiệp nở nụ cười ha hả.
Bình minh dù sao vẫn đến, cuộc sống dù sao vẫn phải tiếp tục, bất luận một phút trước đã xảy ra chuyện đau lòng như thế nào, thời gian vẫn đi trước, cũng phải buộc bước chân của mình đi theo thời gian, không ngừng chạy nhanh.
Lê Họa giống như bình thường đi làm, đi tới cửa đổi giày.
"Anh phải đi công tác vài ngày." Thanh âm của Lộ Thiểu Hành ở phía sau truyền tới.
Cũng tốt, đỡ phải gặp nhau lại buồn phiền, mà cô không thích cùng anh ầm ĩ, điều kiện trước tiên là nếu anh không chủ động nhắc đến nguyên nhân ngọn lửa này, chính cô sẽ không chủ động nhắc đến.
Gật gật đầu.
Nhưng Lộ Thiểu Hành không để cho cô thực hiện được, vẫn là đem cô giữ lấy, đưa cô đến công ty.
Lộ Thiểu Hành cũng không phải thật sự đi công tác, chính là cũng rõ ràng, loại tình trạng này của hai người, hai ba câu nói có thể đẩy nhau ra xa hơn. Không biết người nào sai, ở sinh mệnh của anh, ít khi có loại chuyện làm cho người ta phiền chán này.
Công việc của Lê Họa thực sự bề bộn, cô cũng đem toàn bô thời gian đều đặt vào công việc, cho dù cuối cùng căn bản là không có được báo đáp, nhưng cô bằng lòng như vậy,, đều không phải là vì kết quả, mà là hi vọng mình làm tốt mỗi một việc, mà kết quả sẽ không lại cố gắng, chỉ cần chính mình không hối hận, vậy chờ mong đi.
Lộ Thiểu Hành trở lại nhà, tinh thần không tốt lắm, người nhà biểu hiện ra ngoài có chút dịu đi, không giống xảy ra chuyện gì lớn. Đường An An cũng chưa có tới hỏi anh đối với Tô Thiên Mặc có ý kiến gì không.
Ngồi ở trong sân không lâu, Lộ Diệc Cảnh cũng đi đến. Lộ Diệc Cảnh sờ sờ cái mũi của mình, vết thương vẫn còn, chỉ là vết thương nhạt đi không ít.
"Anh hai." Lộ Diệc Cảnh hướng anh đi đến.
"Đi nơi nào?"
"Sân bay."
Lộ Thiểu Hành liếc mắt nhìn Lộ Diệc Cảnh một cái, cũng lập tức hiểu được, Lộ Diệc Cảnh đưa mẹ về nước. Gật gật đầu, mặt tiếp tục âm trầm, châm một điếu thuốc.
Lộ Diệc Cảnh nhìn anh, nhìn một hồi lâu sau đó vẫn là buông tha, dự định trực tiếp vào nhà "Làm sao vậy?"
"Ôn Diên đâu?"
Lộ Diệc Cảnh nghe được tên anh ba, lúc này mới mỉm cười, "Anh khẳng định đoán không được anh ấy đi chỗ nào, đi cùng ai."
Liên tưởng đến biểu hiện của người nhà, "Thỏa hiệp?"
"Không biết, có lẽ là cùng người phụ nữ kia chia tay đi... Anh ba là đi cùng tiểu thư Tỉnh gia." Lộ Diệc Cảnh gõ cái bàn, "Nhìn đi, vẫn là bậc cha chú của chúng ta lợi hại, chúng ta tựa như châu chấu trong tay bọn họ, cho là mình có thể nhảy rất cao rất xa, hay là đang trong tay người khác, thoáng dùng sức, sẽ chết không toàn thây."
Nghe được dạng kết quả này, Lộ Thiểu Hành không biết là lấy cái biểu tình gì mà đối đãi, có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), không giống tác phong của Lộ Ôn Diên, nhưng lại là vì cái gì?
Than thở, tiếp tục hút thuốc.
Lộ Diệc Cảnh lại ngồi đối diện Lộ Thiểu Hành, nhìn anh rất lâu, "Cái kia, anh cùng người kia gần đây tốt chứ?"
Có lẽ tâm tình Lộ Thiểu Hành không tốt lắm, ngay cả công phu thái cực cũng không muốn làm, "Em trực tiếp hỏi Tô Nhứ có gọi điện thoại cho Lê Họa hay không là được."
Lộ Diệc Cảnh kinh ngạc, cắn chặt răng, người anh hai này cũng không để mặt mũi cho anh.
Có lẽ là một người chờ đợi nhìn qua thực sự rất ngốc, khi một người không quá quen thuộc mời anh đi tham gia họp lớp, thế nhưng anh không có cự tuyệt. Vẫn là lần đầu tiên dự định đi loại tiệc này, cũng không phải là anh đem mình đặt rất cao. Mà là anh chịu không nổi bạn học trung học vốn ngây thơ biến thành như hiện tại, so đo công việc so đo đối xử của chồng. Về điểm này ở trong lòng lại lo lắng, lời nói và việc làm đã như khói lan ra. Hơn nữa người khác nhìn dáng vẻ của anh, "Dù sao nhà cậu gia thế tốt, vận khí của cậu thật tốt có hai người cha mẹ thật tốt, cho nên tất cả những thứ hiện tại của cậu chỉ là do cậu sinh ra tốt mà thôi, có cái gì kiêu ngạo chứ?" Nếu sự xuất hiện của anh làm cho người khác bất bình như vậy, anh liền tự mình hiểu lấy không chủ động xuất hiện, nhưng lần này, lại đồng ý.
Khi anh đến, cũng không có khiến cho người khác xôn xao, mọi người bây giờ, cũng không cố ý biểu hiện ra bộ dạng đối với ai cảm thấy hứng thú. Chỉ là, người muốn có danh thiếp cũng không ít, chút liên hệ về sau cũng có trợ giúp, có lẽ đều tính toán nhỏ nhặt như vậy.
Đề tài nhàm chán như trước, công tác, kết hôn, thân cận gần như trở thành chủ đề.
Trở thành nơi phụ nữ trao đổi hàng hiệu cùng đồ trang điểm.
Lộ Thiểu Hành ngồi một lát, cảm giác này, không quá thoải mái, nhưng vẫn là duy trì bình tĩnh. Cũng có người quen biết trước kia, cùng anh ta tán gẫu một chút, "Trác Dực Đình kết hôn?"
"Chỉ là đính hôn."
"Các cậu những người này chính là phiền toái..." Nói đến một nửa lại dừng.
Cũng không có sai, Lộ Thiểu Hành cũng hiểu được phiền toái, trước khi kết hôn còn có một cái đính hôn, thực sự rất lãng phí.
"A... Ai vậy?" Có người thét chói tai, "Cô không phải đã..."
"Mọi người chào, em là Hậu Gia Lâm." Hậu Gia Lâm chủ động mở miệng, tránh cho mọi người đoán, cô cùng chị lớn lên quả thật có chút giống, nhưng giông nhất là tính tình.
Hậu Gia Lâm xuất hiện, gần như đều khiến cho người ta nhớ tới một cô gái đột nhiên qua đời, tình cảnh lập tức có chút xấu hổ.
Hậu Gia Tương thực sự có một em gái, lúc này mọi người mới tranh nhau kéo Hậu Gia Lâm, cô gái đi cùng Hậu Gia Lâm cũng nói ra cuộc gặp gỡ bất ngờ của cô, sau khi nhìn thấy Hậu Gia Lâm đã cảm thấy giống như Hậu Gia Tương, đi lên phía trước hỏi có phải em gái của Hậu Gia Tương hay không, thật đúng vì thế liền kéo đến đây.
Hoàn cảnh lập tức náo nhiệt lên.
Lộ Thiểu Hành ngồi ở trong góc, tay cầm rượu dừng lại. Hậu Gia Tương?
Thực sự có chút không thích ứng loại cảm giác này, vốn không có cố ý suy nghĩ đến một người không còn, nhưng người khác nhắc nhở, chậm rãi nhớ lại chi tiết nhỏ xảy ra ở quá khứ.
Đàn ông đối với đồ vật đẹp có lẽ biểu hiện ra ngoài đều không sai biệt lắm, chỉ là hành vi sai lệch quá nhiều.
Không ít đàn ông đã vây quanh ở bên người Hậu Gia Lâm, hỏi cô không ít vấn đề.
Thanh âm của cô rất êm tai, leng keng leng keng, giống như nước suối bình thường. Quả nhiên khí chất rất giống, Hậu Gia Tương chính là như vậy đi vào trong lòng của anh, cái loại cảm giác ham muốn này mãnh liệt đến, hương vị quen thuộc, vào giờ phút này một lần nữa bị kích thích.
Anh mở mắt ra, hướng bên kia nhìn qua.
Hậu Gia Lâm cũng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn đến con ngươi của Lộ Thiểu Hành, mỉm cười, cũng không phải là nghiêng nước nghiêng thành, lại ung dung thích hợp.
Có một loại tâm tình sắp đi đến nơi cổ họng, giống như muốn tràn ra, anh uống một hớp rượu lớn.
Bên kia còn đang vây ở xung quanh Hậu Gia Lâm nói, càng thêm bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) chính là anh đều nghe được tất cả rành mạch rõ ràng. Mấy năm nay Hậu Gia Lâm vẫn ở nước ngoài, trở về không có bao lâu, sau khi trở về cũng là vội vàng du lịch, các nơi du lịch lớn trong thành phố đều đi qua. Hậu Gia Lâm chủ động vì mọi người giới thiệu không ít phong cảnh, cùng với một cái tuyến đường cô thích nhất chỗ nào. Du lịch nhất định phải tự mình đi, mới có thể nhìn thấy phong cảnh mình thích. Cô thích dừng lại ở một chỗ thật lâu, nhìn đủ sau đó mới đi, còn đem rất nhiều đồ đạc đặt ở trên mạng đến, là một người bình tĩnh.
Tụ họp khi nào thì chấm dứt, không ai quan tâm, giống như lúc này đây bạn học tụ tập chỉ là vì nghe tiếng vang của "Leng keng leng keng".
Một đám người đồng loạt đi ra, có vài người còn muốn chơi, có vài người đã quyết định phải rời khỏi.
Lộ Thiểu Hành đứng ở nơi đó, cũng không có biểu hiện ra vẻ mặt khác. Hậu Gia Lâm lại hướng anh đi tới, "Có thể đưa em về nhà không?"
Lộ Thiểu Hành liếc mắt nhìn cô một cái, xác định ý nghĩa sâu xa trong nụ cười của cô, "Ừ"
Hậu Gia Lâm đi ở bên cạnh Lộ Thiểu Hành, "Thực ra em biết anh."
"Ừ?" Khóe miệng có độ cong rất nhỏ, anh có nghe Gia Tương từng nhắc đến có một em gái, nhưng thực sự chưa từng thấy qua người thật.
"Chị của em nhắc qua anh."
Cô không dám nhìn Lộ Thiểu Hành, Hậu Gia Tương quả thật có nhắc qua anh, cũng là chính cô chủ động hỏi.
Đó là khi so sánh ba người cùng ở một chỗ, cô biết trong đó có một người chính là người chị gái thích.
"Chị, người nào là bạn trai chị?"
Sau đó, Hậu Gia Tương chỉ vào người thiếu niên ở giữa kia có một chút kích động. "Này. . . Người bên cạnh là ai?"
"Bạn học, bạn bè đi."
"Chị..."
"Chị tại sao thích loại này?" Bên cạnh cũng rất tốt.
"Chính là thích anh ấy, rất thích." Lúc Hậu Gia Tương nói như vậy, tươi cười như nắng, cô yêu người đàn ông có tên Kỷ Y Đình.
Lộ Thiểu Hành nghe cô nói như vậy, có tò mò chút, "Chị em nói tôi cái gì?"
"Nói anh rất tốt."
Lộ Thiểu Hành nở nụ cười, lần này hoàn toàn không có cảm xúc gì, chỉ là hứng thú, chân thành cười.
Lê Họa cùng đồng nghiệp đi một vòng lớn mới tìm được một vị trí.
"Tại sao trễ như thế này để cho chúng ta đến đây, thật sự là tức chết rồi, tăng ca cũng không phải như vậy đi?" Đồng sự mở miệng oán giận, rất quá đáng, nhưng vẫn là phải nghe lời cầm văn kiện trong tay đến, số phận của người làm công.
"Được rồi, chị vừa rồi không phải nói ở ngay phía trước sao? Đừng nóng giận, sẽ mau già."
"Tớ không tức giận không tức giận." Đồng nghiệp lặp lại vài lần, cũng cười lên.
Sau khi đi được một đoạn, phát hiện Lê Họa nhưng lại dừng bước chân, đi trở lại, "Này, cậu sao vậy?"
Theo ánh mắt của Lê Họa nhìn qua, nhìn đến dưới đèn đường có một đôi, nhìn qua rất là hài hòa, hai người trò chuyện cũng rất thoải mái đi. Hơn nữa, cũng không có mập mờ giống như người yêu vậy, thoải mái nói không nên lời.
"Đã lâu không có nhìn thấy một đôi tình nhân như vậy, thật sự là có thể đem làm phong cảnh để xem." Đồng nghiệp phát biểu một chút cái nhìn, lôi kéo Lê Họa, "Chúng ta đi lên xem diện mạo của bọn họ, nhìn xem có phải tuấn nam mỹ nữ hay không?"
Lê Họa có chút cứng ngắc, cắn môi, đi làm việc. . . Nghĩ chính mình cũng cười.
Theo đồng nghiệp lôi kéo mình chạy đến một vị trí phù hợp, đúng lúc có thể nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.
"Oa, thật sự xứng đôi." Đồng nghiệp lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn chụp ảnh lại. Nhìn thấy nhiều ếch cùng công chúa, hiếm thấy một đôi như vậy. Lão Mưu Tử cũng không có nói sai, bây giờ người đẹp đều cùng một chỗ với người giàu có, ảnh hưởng rất tốt tới gen thế hệ tiếp theo. Một đôi này không tệ, sẽ không giảm bớt trình độ của thế hệ tiếp theo.
Đồng nghiệp ngẩng đầu, phát hiện một đôi kia đã đi lên phía trước, muốn xông lên trước mặt để chụp hình người ta.
Lê Họa lôi kéo cô, "Đừng, chúng ta vẫn là đi làm chuyện mình cần làm, trở về sớm một chút."
"Cậu không thấy bọn họ rất xứng đôi sao? Phát ở trên mạng nhất định sẽ thành tin tức đứng đầu. . ." Đồng nghiệp còn không buông tha.
"Phát ở trên mạng làm cái gì?" Lê Họa không muốn để cho đồng nghiệp tiến lên, "Cậu không có nhìn thấy cái mọi người thường gọi là một đôi kim đồng ngọc nữ cuối cùng đều không giải quyết được gì sao? Mà người ở trên internet từng hạnh phúc, kết cục hơn phân nửa cũng chia tay. . . Cho nên, nhìn thấy chuyện tốt đẹp, để ở trong lòng là tốt rồi."
Đồng nghiệp nghĩ nghĩ, "Được rồi, cũng đúng, rất nhiều đều ly hôn."
Lúc này mới đi về phía sau.
Lê Họa ôm văn kiện, cô gái vừa rồi, trong đáy lòng lập tức có cảm giác quen thuộc.
Ở trên máy bay có đụng vào cô gái kia?
Còn có trong tấm ảnh của anh.
Thực ra cũng chỉ là một mà thôi.
Cô mím chặt môi của mình, cảm xúc có chút hạ xuống. Đồng nghiệp vỗ bả vai của cô, "Đừng bởi vì nhìn thấy người đẹp liền thở dài, cậu cũng là một người đẹp nha."
Lê Họa nở nụ cười, không nói gì.
Đồng nghiệp tiếp tục, "Hai người là hai loại người đẹp khác nhau."
"A, khác ở chỗ nào?" Lê Họa cũng muốn nói chuyện, giải trừ chút không thoải mái này.
Cô ấy là loại hình ánh mặt trời thoải mái quyến rũ, dáng vẻ vô câu vô thúc, giống như có thể nhìn thấy mùa xuân. Cậu đây. . . loại hình u buồn con gái rượu."
"Được rồi, đi nhanh một chút, nếu không tớ sẽ u buồn, cũng biến cậu thành u buồn."
Đồng nghiệp nở nụ cười ha hả.
/63
|