Chương 4: Lưu manh xuất hành
Editor: Kinh Thuế
“Ngươi đi ra ngoài làm gì?” Đó là âm thanh của một nam nhân, hắn chạy theo ra ngoài, miệng ngoác ra, có thể nhìn rõ hàm răng bị mẻ của hắn.
“Không phải chuyện của ngươi.” Nàng xoay người, nghiêng đầu nhìn hắn: “Chuyện của ta không nhọc ngươi trông coi.” Nàng nói xong, trực tiếp đi qua người hắn, đến bên cạnh tấm ván gỗ cũng là giường của nàng, mà nam nhân chỉ trầm mặc nhìn nàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn vết sẹo hình dấu răng còn hằn rõ ràng trên cánh tay.
Sau đó hơi thẫn thờ thở dài.
Thiếu nữ thấy nam tử đi rồi, trực tiếp ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, tháo một chiếc vòng trang sức từ cổ xuống, hình giọt nước màu xanh da trời, nắm chặt trong lòng bàn tay, đặc biệt chăm chú nhìn.
“Đại ca ca, bây giờ ta đã rất mạnh rồi.” Nàng thì thào tự nói, sau đó ngả đầu xuống ngủ. Trong mộng lại là đôi mắt ôn nhu kia, một đêm này thật hiếm khi nàng gặp mộng đẹp như vậy.
Trên không trời trong nắng ấm, gió nhẹ nhàng thổi, một đứa bé từ xa chạy tới, trong miệng còn ca hát.
“Ta đi trên đường nhặt được mười đồng tiền, giao nó cho chú cảnh sát, chú cảnh sát cầm tiền, xoa đầu ta khen ngợi, ta ghét bỏ nói rằng, tay chú thật bẩn.”
Nơi này là tỉnh Thiên Phù, một nơi không ai trong coi cả. Cho dù như vậy, nhưng đây lại là một địa phương tập trung dân cư đông đúc.
Nếu không phải có dân thường sinh sống, chắc chắn đây sẽ là một khu phố điên cuồng vô cùng.
“Nữ lưu manh đến đấy, nữ ác ma đến rồi, nữ nhân khốn nạn đó tới, mọi người chạy mau” không rõ là ai hô to một tiếng, sau đó mọi người đều vội vã chạy trốn, có người còn trực tiếp cầm miếng vải lên che mặt lại.
“Có cần khoa trương như vậy không?” Một nữ nhân quần đỏ vui sướng hà hơi thổi khô móng tay mới được làm, nhìn toán người đông đúc trước mặt đột nhiên không còn ai.
“Tiểu Mộc, sức quyến rũ của ngươi đúng là lớn, để ngươi đứng ở ngã tư đường là thích hợp nhất, còn có thể thay thế cột chỉ đường nhé.”
Nữ nhân gọi Tiểu Mộc thản nhiên híp mắt lại, đầu ngẩng cao, khóe môi khẽ nhếch mang theo một phần tà khí trong nụ cười: “Phải không? Nếu thật như vậy, thì ta chắc chắn sẽ biến ngươi thành cột chỉ đường đầu tiên.” Nàng ôm hai tay trước ngực, mặt tràn lãnh khí, tuyệt đối không phải loại tốt lành, rõ ràng tuổi còn trẻ mà ánh mắt trong veo lại lộ ra vẻ từng trải lõi đời, tựa như mọi biến cố lớn cuộc đời đều đã trải qua.
Nữ nhân đang vui sướng không khỏi rụt cổ lại, đúng là ác ma.
Trên đường không một bóng người, đúng lúc này không rõ từ hướng nào truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
“Hai, thì ra còn có cá lọt lưới, mau chúng ta đi thu phí bảo kê.” Tiểu Mộc khẽ nhíu lông mày, không có ý tốt nhìn chằm chằm vào nữ hài tử khóc không ngừng kia, chính là trong chớp mắt lại hơi chần chừ một chút.
“Tiểu Mộc, ngươi thật sự rất tàn ác.” Nữ tử tóc hồng vỗ mông ngựa nàng, nàng thích chính là loại người như vậy, nữ nhân như vậy giữa đường lớn là đại tỷ, hành động tàn nhẫn ngay cả nam nhân cũng không bì nổi, đánh nhau như không muốn sống nữa hoàn toàn là bộ dạng liều mạng, bây giờ còn trở thành nữ lưu manh lợi hại nhất, cho dù mới chỉ là một tiểu cô nương cũng đủ làm cho người ta kính phục.
“Cám ơn.” Tiểu Mộc lơ đễnh nói, đối với loại lời nói không biết là ca ngợi hay châm chọc này mà nói….không chút dd/l.qd phật lòng, nàng xấu xa, nàng tà ác, dù sao nàng cũng vốn là một nư lưu manh.
/678
|