Chỉ có điều một khuyết điểm nho nhỏ như vậy ở tɾong mắt tình nhân Ninh Phức thì vốn cũng không tính là gì.
“Không sao, anh không cần tạo áp lực cho mình lớn như vậy.”
Ánh mắt Ninh Phức chú ý tới thời gian đèn đỏ, giơ tay ra xoa cái gáy lông lá xồm xàm của chàng trai, giống như đang an ủi một chú chó lớn bất an.
“Cho dù không lấy được cũng không sao đâu, ít nhất anh có được kinh nghiệm mà.”
Cảm xúc của Thời Từ đã bình tĩnh lại dưới sự an ủi của bạn gái, mắt anh ta nhìn về phía trước “Nhưng bố anh nói hy vọng này quá nhỏ, ông ấy không the0, bảo anh tự mình the0 đi, nếu như đơn này lấy được, ông ấy nhất định sẽ có cái nhìn khác xưa với anh, nhưng mà nếu như không lấy được…”
Anh ta lớn như vậy, ngoại trừ chọn Ninh Phức, lựa chọn còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều là làm dưới sự chỉ thị của bố mẹ.
Nói cách khác, đây là lần đầu tiên anh ta thoát khỏi bố mẹ, thật sự đi về phía trước một mình chống đỡ một phươռg.
“Nhưng em xem đơn này khó như vậy…” Ninh Phức tiếp tục an ủi anh ta “Nếu không lấy được thì cũng hợp tình hợp lý, lấy được thì anh có thể khiến chú dì có cái nhìn khác, đây không phải là vụ mua bán kiếm bộn không lỗ sao?”
“Cũng đúng.”
Thời Từ nghe vậy thì mỉm cười, sau đó chuyển sang chủ đề khác.
Qua vài ngày nữa, Thời Từ rời khỏi Khánh Thành, bước lên chuyến máy bay tới Lộc Thành.
Buổi chiều Ninh Phức đi tiễn bạn trai, ban đêm còn phải đúng giờ xuấthiện ở lớp học Tống Thị.
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân Thời Từ tới Lộc Thành không, tâm trạng Ninh Phức có hơi bất an.
Đối mặt học sinh, cô thậm chí còn phải tốn chút sức lực mới có thể tập trung vào chươռg trình dạy học, nhất là sau khi Tống Trì Phong xuấthiện.
Mấy ngày nay cô không tắm ở Tống Thị nữa, Tống Trì Phong cũng không tỏa ra hơi thở nguy hiểm giống hôm đó, gặp mặt nhau toàn chào hỏi như thường lệ, không gặp cũng không chủ động đi tìm cô.
Mọi thứ đều tự nhiên như thể tối hôm ấy là cô nghĩ quá nhiềụ
Ninh Phức cũng không nhịn được nghĩ, thật ra Tống Trì Phong ngày đó chỉ tới lấy máy sấy tóc thôi, sau đó đứng sau lưng cô sấy một lát, lại hỏi một câu chuyện Thời Từ đi công tác.
Không có bất cứ hành động và lời nói quá đáng nào, có lẽ cô thật sự có hơi nhạy cảm cũng nên.
Hai tiết kết thúc, Ninh Phức cầm khăn giấy lau mồ hôi rồi cùng Lâm Thi Quân và Mã Tuệ Hân bọn họ ra khỏi Tống Thị.
Bình thường ngày xưa lúc đợi thang máy, Mã Tuệ Hân sẽ dùng phần mềm gọi xe, sau đó bọn họ xuống lầu thì thời gian vừa đúng.
Nhưng vừa nãy lúc Ninh Phức lên lớp thì trông thấy tuyết bên ngoài rơi lác đác, cô biết ngay đêm nay không dễ gọi xe.
Trải qua hơn một tiếng, tuyết nhỏ đã chuyển thành tuyết rơi vừa, bay bổng tɾong không trung.
Ba cô gái nhỏ trú dưới lầu một một lát, nhìn thấy không có tài xế nào nhận đơn nên quyết định thử vận may ở ven đường.
“A a a, tớ lạnh quá, a má má má má…”
“Tớ mới ra nhiều môi hôi nên bây giờ có hơi lạnh, đây là ngày rách gì vậy, chỗ chết tiệt Khánh Thành này có thể sống à?”
Lâm Thi Quân, Mã Tuệ Hân và Ninh Phức đứng ở ven đường ôm nhau sưởi ấm thì nhìn thấy một chiếc xe quẹo ra từ lối bãi đậu xe, sau đó lại dừng lại bên cạnh các cô.
Cửa sổ xe kéo xuống, Tống Trì Phong ngồi bên tɾong “Thời tiết này không dễ bắt xe, tiễn các cô một đoạn đường nhé?”
/355
|