Phố dài màu xám đất đá, ánh trăng rọi vào những ngôi nhà tường đã bong tróc, phản chiếu lên hình ảnh Tư Đồ Thuần trong bộ cảnh phục.
Đã ba ngày trôi qua, ba ngày dài đằng đẵng.
Từ sau buổi tối hôm đó, An Dĩ Phong không xuất hiện nữa. Ngay cả đến chiếc xe trước kia ngày nào cũng đỗ dưới khu nhà cô, bây giờ cũng biến mất cùng hắn.
Cô nghĩ rằng không gặp hắn, cô có thể làm cho mình tin rằng hắn chưa bao giờ xuất hiện, tin rằng những ngày trái tim cô xao động chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cô đã sai. Nhớ thương một người, sẽ không vì người ấy biến mất mà có thể thay đổi, ngược lại, nỗi nhớ thương ngày càng sâu đậm.
Hắn không xuất hiện, cô bất giác cứ đi tìm kiếm những dấu vết của hắn để lại. Một chiếc xe buýt bình thường chạy qua, cô cũng ngẩn ngơ đứng nhìn vài phút, đường về nhà cũng không định rõ được phương hướng, thậm chí ánh đèn đường trong đêm cũng như chà xát vào trái tim cô.
Cô muốn gặp hắn, muốn nhìn thấy hắn, dù chỉ một chút.
Biết trước là như vậy thì hôm nói lời chia tay, đáng lẽ cô không nên rơi lệ. Nếu mắt không đẫm lệ, thì cô đã có thể quay lại nhìn hắn lâu hơn, nhớ rõ bóng dáng hắn rời đi.
Có lẽ ông trời thấu được khát vọng trong lòng cô. Vừa định vào bách hoa mua mấy gói mì tôm về giải quyết cơn đói, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao sừng sững đỗ bên ngoài. Cô sững sờ, cứ đứng ngây người ra đó…
Mấy ngày qua, cô cứ sống trong tâm trạng hy vọng rồi thất vọng.
Trước khi ra khỏi nhà, cô rất sợ nhìn thấy xe của hắn đỗ dưới khu nhà. Sau khi rời đi, cô lại thất vọng nhìn con phố trống rỗng vắng vẻ.
Rất nhiều lần đi qua khu nhà của hắn, cô lại bất giác ngẩng đầu nhìn những hạt mưa bụi giăng đầy trời, hướng mắt về phía nhà hắn. Trên ban công vẫn treo bộ quần áo mà cô giặt cho hắn, bám đầy bụi và ướt sũng nước mưa, từng giọt nước từ chiếc áo màu đen chảy xuống, chẳng có ai để ý… cô nghĩ… chắc hắn đã chuyển nhà rồi.
Nhưng hắn vẫn về nhà, điều này khiến cô thấy phấn chấn đến mức từng sợi dây thần kinh trong đầu cũng đang hưng phấn, nhảy múa. Cô nhẹ nhàng đi đến, đứng bên cạnh chiếc xe, theo bản năng, muốn dùng khăn tay lau đi bụi bẩn bám đầy gương chiếu hậu. Cô với tay vào túi, chậm rãi rút chiếc khăn ra…
Trên đời này, bất kỳ ai cũng có thể yêu nhau. Thân phận, tính cách, địa vị… chẳng thể ngăn cản được tình yêu.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến hai người không thể đến với nhau, đó là từ bỏ sự theo đuổi. Họ đi hai hướng trái ngược nhau, họ có thể dừng bước để nhìn nhau, nhưng số mệnh đã định sẵn, càng bước họ sẽ càng xa nhau.
Bây giờ họ càng lưu luyến, thì tương lai sẽ càng đau khổ. Cho nên, nhân lúc còn một lý trí, cô cố gắng dừng lại.
Nhưng cô quên mất một điều, trong tình yêu, không bao giờ có lý trí!
Ngay lúc cô nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bắt gặp đôi mắt sáng ngời như vì sao trên bầu trời đang ở ngay trước mặt mình.
Cô muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng không hiểu sao cô lại đứng im ở đó như mọc rễ vậy.
Cô muốn trốn tránh ánh nhìn chằm chằm của hắn, nhưng lại bị những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt kia hấp dẫn, không thể nào rời mắt được.
Lúng túng nhìn nhau một lúc, An Dĩ Phong bỡn cợt nói với cô: “Cảnh sát Tư Đồ, có phải em muốn viết phiếu phạt anh?”
“…”
Cô lắc đầu: “Cái này không thuộc trách nhiệm của tôi…”
Hắn nở nụ cười rất thoải mái với cô, rồi nghiêng người đi qua cô, nhấn nút điều khiển từ xa, đưa tay kéo cửa xe, ngồi lên và phóng đi.
Cô cũng xoay người và tiếp tục bước trên con đường dài dằng dặc.
Đây chính là điều mà cô muốn - họ như hai kẻ xa lạ. Nhưng trái tim cô lại đau nhói, cảm giác như có hàng ngàn móng vuốt đang cào xé…
Ngày hôm sau, Tư Đồ Thuần vẫn đi làm như bình thường, tinh thần tỏ ra rất tốt, chỉ có đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ khiến cô trông tiều tuỵ hơn.
Sở cảnh sát vẫn như mọi ngày, rối như mớ bòng bong. Người sốt ruột viết ghi chép thẩm vấn, người bực mình quát hỏi phạm nhân, người uống trà nói chuyện về chủ đề hấp dẫn là những vụ giết người của bọn xã hội đen.
Cũng đúng thôi, họ ở khu vực này đã lâu nên chuyện người chết với họ đã quá quen thuộc, bình thường như chuyện bữa cơm, giấc ngủ hằng ngày. Không như cô, thấy An Dĩ Phong trong vài phút ngắn ngủi giết chết một mạng người thì vô cùng căm phẫn, chỉ muốn giết hắn ngay lập tức.
Nỗi căm hận đến tận xương tuỷ đó không phải là hận hắn đã giết người, mà là hận… chính hắn!
Hận hắn không là một người đàn ông bình thường, dù chỉ giả làm người đàn ông bình thường thôi…
Tư Đồ Thuần chào hỏi vài đồng nghiệp, rót một cốc nước nóng và ngồi vào chỗ làm việc của mình, lấy một gói cà phê đổ vào, vừa khuấy cà phê vừa nhìn sang phía đối diện.
Ngồi phía đối diện cô là cảnh sát Vu.
Cô được điều đến khu vực này đã ba tháng nay, người duy nhất có tác phong giống một viên cảnh sát thực thụ là cảnh sát Vu. Ông là người có thâm niên nhất ở đây, là người khiêm tốn nhất, và cũng là người xử án cẩn trọng nhất. Hầu như mỗi vụ án mà ông tiếp nhận đều được phá rất gọn ghẽ và dứt khoát.
Lần này hai viên cảnh sát bị tình nghi nhận hối lộ đang bị tạm cách chức để điều tra, người được thăng chức có lẽ không ai khác ngoài ông. Cảnh sát Vu như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng lên nhìn và cười đầy thiện ý, rồi lại cúi xuống tiếp tục viết báo cáo.
Vì tập hồ sơ bên cạnh ông có chữ “Cơ mật”, nên Tư Đồ Thuần không để ý kỹ những chữ viết bên trên, mà hướng mắt nhìn những nếp nhăn hằn trên trán ông.
Trước đây, khi bố cô viết báo cáo, trán cũng nhăn lại như vậy, Từ khi mẹ cô bị bệnh rồi qua đời, anh trai hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, bố cô thay đổi hẳn, ông trở nên hờ hững, lạnh nhạt, ngay đến việc viết báo cáo thăng chức cũng chẳng có chút thực tế nào.
Chức vụ của ông càng cao thì tính cách lại càng mơ hồ, lý tưởng ngày càng xa vời…
Nhưng suy cho cùng ông cũng là người thân nhất của cô, cô không thể trở thành đứa con gái tốt nhất, thì cũng không thể nào khiến ông bị sỉ nhục!
“Mọi người nghe tin gì chưa? Thái tử nhà Kỳ Dã đối đầu với An Dĩ Phong rồi.”
Người nói chuyện là một nữ cảnh sát, cũng là nữ cảnh sát duy nhất ở khu vực này ngoài Tư Đồ Thuần, chuyên phụ trách văn thư.
Tư Đồ Thuần nghe thấy vậy, tay bỗng run lên, cốc cà phê cầm trên tay không còn chút cảm giác gì nữa.
Cô ngẩn người nhìn chất lỏng màu đen sóng sánh trong cốc, nín thở nghe tiếp. Chuyện gì không quan trọng, nhưng có thể nghe đến cái tên quen thuộc mà cô hằng chờ đợi, cô đã thấy mãn nguyện.
“Ai mà chẳng biết hai tên đó bất hoà”, một cảnh sát khác nói.
“Nếu chúng thực sự đối đầu thì chúng ta lại có việc để làm rồi.”
“Tôi nghe nói là con trai của Kỳ Dã tuyên bố, ai xử được An Dĩ Phong, hắn sẽ thưởng một triệu…”
Đã ba ngày trôi qua, ba ngày dài đằng đẵng.
Từ sau buổi tối hôm đó, An Dĩ Phong không xuất hiện nữa. Ngay cả đến chiếc xe trước kia ngày nào cũng đỗ dưới khu nhà cô, bây giờ cũng biến mất cùng hắn.
Cô nghĩ rằng không gặp hắn, cô có thể làm cho mình tin rằng hắn chưa bao giờ xuất hiện, tin rằng những ngày trái tim cô xao động chẳng qua chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cô đã sai. Nhớ thương một người, sẽ không vì người ấy biến mất mà có thể thay đổi, ngược lại, nỗi nhớ thương ngày càng sâu đậm.
Hắn không xuất hiện, cô bất giác cứ đi tìm kiếm những dấu vết của hắn để lại. Một chiếc xe buýt bình thường chạy qua, cô cũng ngẩn ngơ đứng nhìn vài phút, đường về nhà cũng không định rõ được phương hướng, thậm chí ánh đèn đường trong đêm cũng như chà xát vào trái tim cô.
Cô muốn gặp hắn, muốn nhìn thấy hắn, dù chỉ một chút.
Biết trước là như vậy thì hôm nói lời chia tay, đáng lẽ cô không nên rơi lệ. Nếu mắt không đẫm lệ, thì cô đã có thể quay lại nhìn hắn lâu hơn, nhớ rõ bóng dáng hắn rời đi.
Có lẽ ông trời thấu được khát vọng trong lòng cô. Vừa định vào bách hoa mua mấy gói mì tôm về giải quyết cơn đói, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao sừng sững đỗ bên ngoài. Cô sững sờ, cứ đứng ngây người ra đó…
Mấy ngày qua, cô cứ sống trong tâm trạng hy vọng rồi thất vọng.
Trước khi ra khỏi nhà, cô rất sợ nhìn thấy xe của hắn đỗ dưới khu nhà. Sau khi rời đi, cô lại thất vọng nhìn con phố trống rỗng vắng vẻ.
Rất nhiều lần đi qua khu nhà của hắn, cô lại bất giác ngẩng đầu nhìn những hạt mưa bụi giăng đầy trời, hướng mắt về phía nhà hắn. Trên ban công vẫn treo bộ quần áo mà cô giặt cho hắn, bám đầy bụi và ướt sũng nước mưa, từng giọt nước từ chiếc áo màu đen chảy xuống, chẳng có ai để ý… cô nghĩ… chắc hắn đã chuyển nhà rồi.
Nhưng hắn vẫn về nhà, điều này khiến cô thấy phấn chấn đến mức từng sợi dây thần kinh trong đầu cũng đang hưng phấn, nhảy múa. Cô nhẹ nhàng đi đến, đứng bên cạnh chiếc xe, theo bản năng, muốn dùng khăn tay lau đi bụi bẩn bám đầy gương chiếu hậu. Cô với tay vào túi, chậm rãi rút chiếc khăn ra…
Trên đời này, bất kỳ ai cũng có thể yêu nhau. Thân phận, tính cách, địa vị… chẳng thể ngăn cản được tình yêu.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến hai người không thể đến với nhau, đó là từ bỏ sự theo đuổi. Họ đi hai hướng trái ngược nhau, họ có thể dừng bước để nhìn nhau, nhưng số mệnh đã định sẵn, càng bước họ sẽ càng xa nhau.
Bây giờ họ càng lưu luyến, thì tương lai sẽ càng đau khổ. Cho nên, nhân lúc còn một lý trí, cô cố gắng dừng lại.
Nhưng cô quên mất một điều, trong tình yêu, không bao giờ có lý trí!
Ngay lúc cô nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bắt gặp đôi mắt sáng ngời như vì sao trên bầu trời đang ở ngay trước mặt mình.
Cô muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng không hiểu sao cô lại đứng im ở đó như mọc rễ vậy.
Cô muốn trốn tránh ánh nhìn chằm chằm của hắn, nhưng lại bị những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt kia hấp dẫn, không thể nào rời mắt được.
Lúng túng nhìn nhau một lúc, An Dĩ Phong bỡn cợt nói với cô: “Cảnh sát Tư Đồ, có phải em muốn viết phiếu phạt anh?”
“…”
Cô lắc đầu: “Cái này không thuộc trách nhiệm của tôi…”
Hắn nở nụ cười rất thoải mái với cô, rồi nghiêng người đi qua cô, nhấn nút điều khiển từ xa, đưa tay kéo cửa xe, ngồi lên và phóng đi.
Cô cũng xoay người và tiếp tục bước trên con đường dài dằng dặc.
Đây chính là điều mà cô muốn - họ như hai kẻ xa lạ. Nhưng trái tim cô lại đau nhói, cảm giác như có hàng ngàn móng vuốt đang cào xé…
Ngày hôm sau, Tư Đồ Thuần vẫn đi làm như bình thường, tinh thần tỏ ra rất tốt, chỉ có đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ khiến cô trông tiều tuỵ hơn.
Sở cảnh sát vẫn như mọi ngày, rối như mớ bòng bong. Người sốt ruột viết ghi chép thẩm vấn, người bực mình quát hỏi phạm nhân, người uống trà nói chuyện về chủ đề hấp dẫn là những vụ giết người của bọn xã hội đen.
Cũng đúng thôi, họ ở khu vực này đã lâu nên chuyện người chết với họ đã quá quen thuộc, bình thường như chuyện bữa cơm, giấc ngủ hằng ngày. Không như cô, thấy An Dĩ Phong trong vài phút ngắn ngủi giết chết một mạng người thì vô cùng căm phẫn, chỉ muốn giết hắn ngay lập tức.
Nỗi căm hận đến tận xương tuỷ đó không phải là hận hắn đã giết người, mà là hận… chính hắn!
Hận hắn không là một người đàn ông bình thường, dù chỉ giả làm người đàn ông bình thường thôi…
Tư Đồ Thuần chào hỏi vài đồng nghiệp, rót một cốc nước nóng và ngồi vào chỗ làm việc của mình, lấy một gói cà phê đổ vào, vừa khuấy cà phê vừa nhìn sang phía đối diện.
Ngồi phía đối diện cô là cảnh sát Vu.
Cô được điều đến khu vực này đã ba tháng nay, người duy nhất có tác phong giống một viên cảnh sát thực thụ là cảnh sát Vu. Ông là người có thâm niên nhất ở đây, là người khiêm tốn nhất, và cũng là người xử án cẩn trọng nhất. Hầu như mỗi vụ án mà ông tiếp nhận đều được phá rất gọn ghẽ và dứt khoát.
Lần này hai viên cảnh sát bị tình nghi nhận hối lộ đang bị tạm cách chức để điều tra, người được thăng chức có lẽ không ai khác ngoài ông. Cảnh sát Vu như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng lên nhìn và cười đầy thiện ý, rồi lại cúi xuống tiếp tục viết báo cáo.
Vì tập hồ sơ bên cạnh ông có chữ “Cơ mật”, nên Tư Đồ Thuần không để ý kỹ những chữ viết bên trên, mà hướng mắt nhìn những nếp nhăn hằn trên trán ông.
Trước đây, khi bố cô viết báo cáo, trán cũng nhăn lại như vậy, Từ khi mẹ cô bị bệnh rồi qua đời, anh trai hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, bố cô thay đổi hẳn, ông trở nên hờ hững, lạnh nhạt, ngay đến việc viết báo cáo thăng chức cũng chẳng có chút thực tế nào.
Chức vụ của ông càng cao thì tính cách lại càng mơ hồ, lý tưởng ngày càng xa vời…
Nhưng suy cho cùng ông cũng là người thân nhất của cô, cô không thể trở thành đứa con gái tốt nhất, thì cũng không thể nào khiến ông bị sỉ nhục!
“Mọi người nghe tin gì chưa? Thái tử nhà Kỳ Dã đối đầu với An Dĩ Phong rồi.”
Người nói chuyện là một nữ cảnh sát, cũng là nữ cảnh sát duy nhất ở khu vực này ngoài Tư Đồ Thuần, chuyên phụ trách văn thư.
Tư Đồ Thuần nghe thấy vậy, tay bỗng run lên, cốc cà phê cầm trên tay không còn chút cảm giác gì nữa.
Cô ngẩn người nhìn chất lỏng màu đen sóng sánh trong cốc, nín thở nghe tiếp. Chuyện gì không quan trọng, nhưng có thể nghe đến cái tên quen thuộc mà cô hằng chờ đợi, cô đã thấy mãn nguyện.
“Ai mà chẳng biết hai tên đó bất hoà”, một cảnh sát khác nói.
“Nếu chúng thực sự đối đầu thì chúng ta lại có việc để làm rồi.”
“Tôi nghe nói là con trai của Kỳ Dã tuyên bố, ai xử được An Dĩ Phong, hắn sẽ thưởng một triệu…”
/67
|