Tâm trạng ngày hôm nay đã bị mỹ nữ tuyệt thế không biết chui ra từ nơi quỷ quái nào làm rối loạn tan hoang, cứ nhớ tới dáng vẻ thân mật của cô ta và Kim Thuần Hy là răng bắt đầu nghiến "ken két ken két" không ngớt rồi >.<
Tôi vốn ngỡ mình đã đủ xinh đẹp, luôn có khuynh hướng tự yêu bản thân, xem ra bây giờ phải chuyển sang khuynh hướng phỉ nhổ bản thân rồi.
"Haizzz- bác gái, con phát hiện ra Thuần Hy vẫn thích những nữ sinh vừa thông minh vừa xinh đẹp!" Sau bữa tối lúc cùng rửa bát với bác gái, tôi vừa phát ra tiếng thở dài não ruột. Nhớ đến cô gái siêu cấp đại mỹ nữ lúc sáng, tuy trong lòng không thích cô ta, song quả thực cũng đành phải thừa nhận cô ta và Kim Thuần Hy rất xứng đôi vừa lứa. Người có thể quyến rũ được Kim Thuần Hy đã xuất hiện rồi, không biết anh ta có thích cô ta không, tôi thật sự rất e ngại.
"Đúng rồi, chẳng phải con cũng vừa thông minh vừa xinh đẹp đó thôi?"
"Đâu có, con có thông minh đâu, bác gái không cần an ủi con, nếu con được xem là thông minh thì thế gian này chắc chẳng còn ai ngốc nghếch nữa, vả lại con cũng biết con vốn không xinh đẹp lắm!"
"Bác nói con thông minh tức là thông minh!! Bác nói con xinh đẹp tức là xinh đẹp!!"
"Ôi..." Tôi ủ rũ im lặng, tiếp tục rửa bát.
"Tiễn Ni hôm nay con bị làm sao vậy? Chau mày ủ dột cứ như một bà già ấy. Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến con không vui?" Bác gái há hốc cả mồm lẫn mắt ra nhìn tôi, hiếm khi bác nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của tôi lắm.
"Dạ phải, xảy ra một chuyện lớn rồi. Hôm nay trường chúng con có một cô gái rất xinh đẹp đến học, không phải xinh đẹp bình thường đâu, mà dạng rất xinh đẹp siêu xinh đẹp vô cùng xinh đẹp ấy, thành tích học cũng rất tốt, hơn nữa còn chuyển đến đúng lớp của Thuần Hy. Thuần Hy chắc chắn sẽ bị cô ta mê hoặc, không chừng đã bị rồi cũng nên. Haizzz"
"Sao lại phải than vắn thở dài, con cứ yên tâm đi! Nữ sinh dưới gầm trời này nhiều như thế, Thuần Hy có phải chưa gặp phải người vừa thông minh vừa xinh đẹp đâu. Nhưng lâu như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, vì thế có thể nói, nó sẽ không dễ bị mê hoặc đâu!"
"Nhưng lần này thì không giống mà, có vẻ là dạng rất có thực lực!" Nói thực lòng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, tuy nói là nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài, nhưng niềm yêu thích cái đẹp thì ai ai cũng có mà!
"Này, Thuần Hy về rồi kìa, tự con đi hỏi đi".
Bác gái ra khỏi nhà bếp rồi, một lúc sau lại thò đầu vào, nháy mắt với tôi, lại bồi thêm một câu...
"Dù sao với bác, con là người tuyệt nhất. p(^o^)q cố lên nhé!"
Nếu một ngày nào đó Kim Thuần Hy cũng nói câu này với tôi thì chắc hay lắm. Trời ạ, sao tôi lại nghĩ vậy, Quách Tiễn Ni, rốt cuộc mi bị sao thế hả, sao lúc nào cũng không quên nhắc đến anh ta. Có phải đã lấn vào hành động săn ác quỷ quá sâu rồi hay không? Đúng, chắc chắn là quá sâu rồi!
"A, Thuần Hy, anh về rồi hả!" Chân tôi không nghe lời mà chạy ra ngoài. Tuy phải hỏi anh ta như thế thì rất xấu hổ, nhưng tôi rất muốn biết mà! He he!
"ừ".
"Hừm- ừ thì là, thì là..." Chết tiệt, đáng ghét quá, sao lưỡi của tôi cứ xoắn lại thế này?
"Thì là thì là cái gì? Có gì thì nói nhanh!"
Cái tên chết tiệt, nói chuyện có cần to tiếng thế không? Tôi có phải điếc đâu, đúng là... Tai tôi sắp bị thủng màng nhĩ đây này. Tên đáng ghét! Đáng ghét!
"Gì thế hả? Kim Thuần Hy đáng chết, tại sao vừa quay về đã hung hăng với tôi, anh uống thuốc nổ hả?"
"Tóm lại cô muốn nói gì? Không có thì tôi lên lầu đây! Thời gian của tôi rất quý giá!"
"Tôi muốn hỏi cô gái vừa chuyển đến lớp anh hôm nay, cô ấy là..."
"Ồ, cô ấy là Thôi Anh Ái, rất xinh đẹp đúng không?" Kim Thuần Hy đang định lên gác, nghe thấy tôi nói thế bèn dừng bước, nhìn tôi với nụ cười xấu xa.
Gì chứ, anh ta còn nói cô ta đẹp nữa đấy, cũng chú ý đến vẻ bề ngoài của con gái nữa à?
T_T Nhưng nói thế cũng đúng, cô ta quả rất đẹp mà. Ghét mình quá! Sao tôi nghe câu này lại thấy buồn quá vậy!
Còn nữa, nhắc tới cô ta anh ta liền nở nụ cười, đúng là không chịu nổi.
"Ồ, cô Thôi Anh Ái đó, có phải đối với anh..." Khó mở miệng quá, nhưng tôi rất muốn biết quan hệ giữa họ là gì.
"Ôi, cô đang ghen đấy à?" Anh ta khoanh tay lại trước ngực, hỏi tôi với vẻ thích thú.
"Không có... có đâu nào! Ai mà thèm ghen tuông chứ, anh cứ nằm mơ đi nhé! *>0<*" Tôi đang ghen ư? Cố lẽ, chắc vậy, nhưng tuyệt đối là do hành động săn ác quỷ hoàng kim của tôi thôi.
"Thiếu nữ thiên tài Thôi Anh Ái! Đứng thứ hai trong kỳ thi toàn quốc! Không biết giỏi hơn đồ ngốc Quách Tiễn Ni bao nhiêu lần!"
Cái tên chết tiệt, rõ ràng anh ta cố tình chọc tức tôi mà! Thành tích giỏi thì có gì hay ho chứ! Xinh đẹp thì có gì ghê gớm đâu! Đứng thứ hai toàn quốc lợi hại lắm sao? Tôi không ngừng thầm cổ vũ chính mình. Nhưng tôi đành phải thừa nhận, cái cô nàng tên Anh Ái kia đúng là lợi hại thật...
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười dịu dàng kèm chút tán thưởng khi nói đến ai đó của Kim Thuần Hy, vẻ mặt như thế tôi đã hoang tưởng trong đầu không biết bao nhiêu lần, hoang tưởng có ngày anh ta sẽ nói với tôi như thế, chắc chắn khi đó đã thích tôi rồi, nhưng không ngờ...
Ghét quá, tại sao trái tim đột ngột đau nhói, thật sự là đau... T_T
"Vậy, vậy anh cũng yêu ngay cô ấy rồi chứ gì?"
Xin hãy nói "không phải" đi!! Xin anh...
"Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Có điều, chúng tôi đã quen nhau mười bảy năm rồi".
Công tác bảo mật quả nhiên anh ta làm rất tốt! Khoan đã anh ta nói cái gì phía sau ấy nhỉ?
"A_A... Cái gì? Mười bảy năm?" Trời ạ, người ta đã quen anh ấy mười bảy năm rồi, tôi thì mới quen đây thôi, còn không đến hai tháng, về bất kỳ phương diện nào cũng không chiếm ưu thế, tôi thật muốn chết quách cho xong...
"Nhà Anh Ái và nhà tôi là thế giao, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, chỉ có điều ba năm trước nhà họ đã định cư ở Mỹ, gần đây vì công việc làm ăn của bố cô ấy nên mới về nước. Chuyện họ trở về tôi vẫn chưa nói cho mẹ biết".
Cười! Cười! Cười! Nụ cười đáng ghét kia lại thấp thoáng trên mặt anh ta! Đúng là đáng ghét!
"Vậy... vậy hai người là thanh mai trúc mã hả?"
“ừ", vẫn là vẻ mặt gian xảo, trong ánh mắt rõ ràng đang đắc ý.
"Chắc chắn anh rất thích cô ấy, đúng không?" Giọng tôi nhỏ đến nỗi tôi cũng không nghe thấy. Tôi đang đau buồn ư?
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Anh ta thản nhiên quay đi, để lại cho tôi một cái bóng có lẽ mãi mãi cũng không chạm tới được, mỗi lúc một xa, mỗi lúc một xa...
Nước mắt... thế mà... đang không ngừng chuyển động trong tròng mắt...
Quách Tiễn Ni mi đang làm trò gì thế hả? Hu hu... nước mắt đáng ghét, Quách Tiễn Ni đáng ghét...
Tôi vốn ngỡ mình đã đủ xinh đẹp, luôn có khuynh hướng tự yêu bản thân, xem ra bây giờ phải chuyển sang khuynh hướng phỉ nhổ bản thân rồi.
"Haizzz- bác gái, con phát hiện ra Thuần Hy vẫn thích những nữ sinh vừa thông minh vừa xinh đẹp!" Sau bữa tối lúc cùng rửa bát với bác gái, tôi vừa phát ra tiếng thở dài não ruột. Nhớ đến cô gái siêu cấp đại mỹ nữ lúc sáng, tuy trong lòng không thích cô ta, song quả thực cũng đành phải thừa nhận cô ta và Kim Thuần Hy rất xứng đôi vừa lứa. Người có thể quyến rũ được Kim Thuần Hy đã xuất hiện rồi, không biết anh ta có thích cô ta không, tôi thật sự rất e ngại.
"Đúng rồi, chẳng phải con cũng vừa thông minh vừa xinh đẹp đó thôi?"
"Đâu có, con có thông minh đâu, bác gái không cần an ủi con, nếu con được xem là thông minh thì thế gian này chắc chẳng còn ai ngốc nghếch nữa, vả lại con cũng biết con vốn không xinh đẹp lắm!"
"Bác nói con thông minh tức là thông minh!! Bác nói con xinh đẹp tức là xinh đẹp!!"
"Ôi..." Tôi ủ rũ im lặng, tiếp tục rửa bát.
"Tiễn Ni hôm nay con bị làm sao vậy? Chau mày ủ dột cứ như một bà già ấy. Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến con không vui?" Bác gái há hốc cả mồm lẫn mắt ra nhìn tôi, hiếm khi bác nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của tôi lắm.
"Dạ phải, xảy ra một chuyện lớn rồi. Hôm nay trường chúng con có một cô gái rất xinh đẹp đến học, không phải xinh đẹp bình thường đâu, mà dạng rất xinh đẹp siêu xinh đẹp vô cùng xinh đẹp ấy, thành tích học cũng rất tốt, hơn nữa còn chuyển đến đúng lớp của Thuần Hy. Thuần Hy chắc chắn sẽ bị cô ta mê hoặc, không chừng đã bị rồi cũng nên. Haizzz"
"Sao lại phải than vắn thở dài, con cứ yên tâm đi! Nữ sinh dưới gầm trời này nhiều như thế, Thuần Hy có phải chưa gặp phải người vừa thông minh vừa xinh đẹp đâu. Nhưng lâu như vậy mà vẫn chưa có bạn gái, vì thế có thể nói, nó sẽ không dễ bị mê hoặc đâu!"
"Nhưng lần này thì không giống mà, có vẻ là dạng rất có thực lực!" Nói thực lòng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, tuy nói là nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài, nhưng niềm yêu thích cái đẹp thì ai ai cũng có mà!
"Này, Thuần Hy về rồi kìa, tự con đi hỏi đi".
Bác gái ra khỏi nhà bếp rồi, một lúc sau lại thò đầu vào, nháy mắt với tôi, lại bồi thêm một câu...
"Dù sao với bác, con là người tuyệt nhất. p(^o^)q cố lên nhé!"
Nếu một ngày nào đó Kim Thuần Hy cũng nói câu này với tôi thì chắc hay lắm. Trời ạ, sao tôi lại nghĩ vậy, Quách Tiễn Ni, rốt cuộc mi bị sao thế hả, sao lúc nào cũng không quên nhắc đến anh ta. Có phải đã lấn vào hành động săn ác quỷ quá sâu rồi hay không? Đúng, chắc chắn là quá sâu rồi!
"A, Thuần Hy, anh về rồi hả!" Chân tôi không nghe lời mà chạy ra ngoài. Tuy phải hỏi anh ta như thế thì rất xấu hổ, nhưng tôi rất muốn biết mà! He he!
"ừ".
"Hừm- ừ thì là, thì là..." Chết tiệt, đáng ghét quá, sao lưỡi của tôi cứ xoắn lại thế này?
"Thì là thì là cái gì? Có gì thì nói nhanh!"
Cái tên chết tiệt, nói chuyện có cần to tiếng thế không? Tôi có phải điếc đâu, đúng là... Tai tôi sắp bị thủng màng nhĩ đây này. Tên đáng ghét! Đáng ghét!
"Gì thế hả? Kim Thuần Hy đáng chết, tại sao vừa quay về đã hung hăng với tôi, anh uống thuốc nổ hả?"
"Tóm lại cô muốn nói gì? Không có thì tôi lên lầu đây! Thời gian của tôi rất quý giá!"
"Tôi muốn hỏi cô gái vừa chuyển đến lớp anh hôm nay, cô ấy là..."
"Ồ, cô ấy là Thôi Anh Ái, rất xinh đẹp đúng không?" Kim Thuần Hy đang định lên gác, nghe thấy tôi nói thế bèn dừng bước, nhìn tôi với nụ cười xấu xa.
Gì chứ, anh ta còn nói cô ta đẹp nữa đấy, cũng chú ý đến vẻ bề ngoài của con gái nữa à?
T_T Nhưng nói thế cũng đúng, cô ta quả rất đẹp mà. Ghét mình quá! Sao tôi nghe câu này lại thấy buồn quá vậy!
Còn nữa, nhắc tới cô ta anh ta liền nở nụ cười, đúng là không chịu nổi.
"Ồ, cô Thôi Anh Ái đó, có phải đối với anh..." Khó mở miệng quá, nhưng tôi rất muốn biết quan hệ giữa họ là gì.
"Ôi, cô đang ghen đấy à?" Anh ta khoanh tay lại trước ngực, hỏi tôi với vẻ thích thú.
"Không có... có đâu nào! Ai mà thèm ghen tuông chứ, anh cứ nằm mơ đi nhé! *>0<*" Tôi đang ghen ư? Cố lẽ, chắc vậy, nhưng tuyệt đối là do hành động săn ác quỷ hoàng kim của tôi thôi.
"Thiếu nữ thiên tài Thôi Anh Ái! Đứng thứ hai trong kỳ thi toàn quốc! Không biết giỏi hơn đồ ngốc Quách Tiễn Ni bao nhiêu lần!"
Cái tên chết tiệt, rõ ràng anh ta cố tình chọc tức tôi mà! Thành tích giỏi thì có gì hay ho chứ! Xinh đẹp thì có gì ghê gớm đâu! Đứng thứ hai toàn quốc lợi hại lắm sao? Tôi không ngừng thầm cổ vũ chính mình. Nhưng tôi đành phải thừa nhận, cái cô nàng tên Anh Ái kia đúng là lợi hại thật...
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười dịu dàng kèm chút tán thưởng khi nói đến ai đó của Kim Thuần Hy, vẻ mặt như thế tôi đã hoang tưởng trong đầu không biết bao nhiêu lần, hoang tưởng có ngày anh ta sẽ nói với tôi như thế, chắc chắn khi đó đã thích tôi rồi, nhưng không ngờ...
Ghét quá, tại sao trái tim đột ngột đau nhói, thật sự là đau... T_T
"Vậy, vậy anh cũng yêu ngay cô ấy rồi chứ gì?"
Xin hãy nói "không phải" đi!! Xin anh...
"Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Có điều, chúng tôi đã quen nhau mười bảy năm rồi".
Công tác bảo mật quả nhiên anh ta làm rất tốt! Khoan đã anh ta nói cái gì phía sau ấy nhỉ?
"A_A... Cái gì? Mười bảy năm?" Trời ạ, người ta đã quen anh ấy mười bảy năm rồi, tôi thì mới quen đây thôi, còn không đến hai tháng, về bất kỳ phương diện nào cũng không chiếm ưu thế, tôi thật muốn chết quách cho xong...
"Nhà Anh Ái và nhà tôi là thế giao, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, chỉ có điều ba năm trước nhà họ đã định cư ở Mỹ, gần đây vì công việc làm ăn của bố cô ấy nên mới về nước. Chuyện họ trở về tôi vẫn chưa nói cho mẹ biết".
Cười! Cười! Cười! Nụ cười đáng ghét kia lại thấp thoáng trên mặt anh ta! Đúng là đáng ghét!
"Vậy... vậy hai người là thanh mai trúc mã hả?"
“ừ", vẫn là vẻ mặt gian xảo, trong ánh mắt rõ ràng đang đắc ý.
"Chắc chắn anh rất thích cô ấy, đúng không?" Giọng tôi nhỏ đến nỗi tôi cũng không nghe thấy. Tôi đang đau buồn ư?
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Anh ta thản nhiên quay đi, để lại cho tôi một cái bóng có lẽ mãi mãi cũng không chạm tới được, mỗi lúc một xa, mỗi lúc một xa...
Nước mắt... thế mà... đang không ngừng chuyển động trong tròng mắt...
Quách Tiễn Ni mi đang làm trò gì thế hả? Hu hu... nước mắt đáng ghét, Quách Tiễn Ni đáng ghét...
/61
|