Trận đấu hôm nay kết thúc, Mộ Dữu cùng mọi người thu dọn hiện trường, lê thân xác mệt mỏi tới nhà ăn mang bữa tối trở về ký túc xá.
Đẩy cửa vào, ba người bạn cùng phòng đang ngồi xem chương trình giải trí.
Kể từ lần trước khi Đồng Lạc Dao ngã bệnh phải nhập viện, bầu không khí trong ký túc xá vô cùng hòa thuận, ba người bọn họ bắt đầu dính lấy nhau.
Mọi người nghe được động tĩnh cùng nhau quay đầu, Mộ Dữu cười chào hỏi.
Hách Mộng Thành thấy cô một tay bưng cơm, một tay ôm bụng, vội vàng đứng lên: "Dữu Tử, cậu sao thế?"
Sắc mặt Mộ Dữu hơi tiều tụy: "Tớ đến tháng nên hơi đau một chút, không sao đâu."
"Vậy cậu uống nước đường đỏ đi." Đồng Lạc Dao vội vàng bưng nước đường đỏ của mình tới, rót nước nóng vào cốc cho cô.
Mộ Dữu ngồi xuống ghế, hai tay nhận lấy, nhiệt độ ấm áp dọc theo lòng bàn tay truyền đến: "Cảm ơn cậu."
Trách Trách lo lắng hỏi: "Cậu đến tháng không phải là không đau sao, lần này làm sao vậy?"
Mộ Dữu đúng là không có thói quen đau bụng kinh.
Cô nhỏ mồ côi mẹ từ nhỏ, dì giúp việc trong nhà khó tránh khỏi lơ đễnh, trước kia cô nhỏ thường xuyên bị đau bụng kinh, uống thuốc bắc điều hòa cũng không có tác dụng gì lắm, hiện tại sinh Điềm Điềm mới đỡ hơn một chút.
Bởi vì đã nếm trải sự đau đớn này, cho nên Mộ Du Vãn đặc biệt chăm sóc Mộ Dữu về mặt này, sợ rằng Mộ Dữu sẽ phải chịu khổ giống cô ấy.
Cơ thể của Mộ Dữu cũng đã được Mộ Du Vãn chăm sóc rất tốt, chỉ cần cô không hành hạ mình, sẽ không gặp phải phiền não về việc đau bụng kinh.
"Buổi chiều ở sân chơi xảy ra chuyện, chạy tới chạy lui đổ mồ hôi, sau đó tớ uống chút nước đá, lúc ấy đã khó chịu rồi."
Lúc ấy cô quên mất mình còn đang trong kỳ kinh nguyệt, sớm biết cô đã không uống nước đá rồi.
Bụng dưới còn đang co rút đau từng trận, Mộ Dữu uống một hớp nhỏ nước đường đỏ, mang theo hơi ấm ngọt ngào truyền vào bụng, cảm giác so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Thấy ba người bọn họ vây lấy mình, cô bất đắc dĩ cười cười: "Các cậu xem tiếp tạp kỹ của mình đi, tớ không sao, chỉ là hơi đói thôi, ăn cơm tối xong sẽ không sao đâu."
Cô chỉ vào hộp cơm trên bàn.
Hách Mộng Thành vỗ vai cô: "Ăn xong thì nghỉ ngơi đi, đại hội thể thao chắc là rất bận nhỉ, nếu không thì ngày mai ba người bọn tớ xung phong đi giúp cậu nhé?"
Đồng Lạc Dao với Trách Trách cũng nhìn sang, ý tứ đúng vậy.
Mộ Dữu nói: "Ngày mai là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, sau đó sẽ là ngày nghỉ. Các cậu không mua vé về nhà sớm sao?"
"À đúng rồi." Trách Trách nhớ lại, "Chiều mai tớ phải bắt chuyến tàu cao tốc."
Đồng Lạc Dao nói: "Nhà tớ gần, ngày mai tớ đi với cậu."
Mộ Dữu cười gật đầu: "Vậy cũng được."
Cô xua tay, "Được rồi, các cậu tiếp tục xem của mình đi, không cần để ý đến tớ đâu."
Sau khi uống nước đường đỏ rồi ăn thứ đồ ăn ấm nóng, Mộ Dữu cảm thấy như mình đã sống lại.
Trước đó bị đau bụng đổ mồ hôi, toàn thân khó chịu, cô thay quần áo rồi vào nhà tắm tắm rửa.
Mặc đồ ngủ ra khỏi phòng tắm, ba người Hách Mộng Thành đã xem xong chương trình tạp kỹ, giờ đang lướt điện thoại.
Hách Mộng Thành nhìn sang: "Dữu Tử, trong trường rất nhiều người đều cho rằng cậu với Lục Kỳ Chu sớm đã ở bên nhau rồi, trên diễn đàn bài viết thảo luận sôi nổi như vậy, hai người không định làm sáng tỏ sao?"
Gần đây, cô và Lục Kỳ Chu thường được nhắc đến trên các diễn đàn và nhóm của một số câu lạc bộ, hai hôm trước, mấy người bạn cùng phòng hỏi đến chuyện này, Mộ Dữu cũng đã nói sự thật với họ.
Ba người này thậm chí còn biết về mối quan hệ của cô và Doãn Mặc, vì thế cũng chẳng cần phải che giấu quan hệ giữa cô và Lục Kỳ Chu.
Mộ Dữu ngồi trên bàn chăm sóc da, thản nhiên nói: "Tớ cảm thấy như thế cũng tốt, nhờ có tên nhóc Lục Kỳ Chu kia, bây giờ tớ đến thư viện, trong cặp sách nhận được ít mẩu giấy nhỏ hơn so với trước kia rồi."
Trước đây, mỗi lần Mộ Dữu đến thư viện tự học, khi trở về trong cặp luôn có một đống thư tình hỗn độn, nhưng gần đây đã không còn nhiều nữa.
Đồng Lạc Dao cười trêu cô: "Đúng là chỉ có cậu mới lấy em trai ra làm lá chắn thôi. Có điều, Doãn Mặc không biết quan hệ của cậu với Lục Kỳ Chu, cậu cũng không sợ để anh ấy hiểu lầm à."
Mộ Dữu làm xong các bước dưỡng da, bò lên giường nằm: "Doãn Mặc một ngày bận trăm công ngàn việc, cậu có cảm thấy anh ta sẽ rảnh rỗi để vào xem diễn đàn của trường chúng ta không?"
"Cũng đúng nhỉ, xem ra tớ nghĩ nhiều rồi." Đồng Lạc Dao nhún vai, cầm quần áo đi tắm.
Lúc Mộ Dữu nằm xuống, cô thuận tiện kéo rèm lại.
Nằm trên giường tuỳ ý nghịch điện thoại, mở Weibo, cô nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư khen truyện tranh của cô đẹp.
Kể từ khi cô ký hợp đồng với Warm Comics Studio, tác phẩm của cô đã được đăng lên trang web của họ, được đề cử trên trang, mức độ nổi tiếng thậm chí còn cao hơn trước, số lượng người hâm mộ trên Weibo của cô cũng ngày càng tăng.
Mộ Dữu đọc từng tin nhắn riêng tư, vì có quá nhiều tin nhắn nên cô chọn rồi trả lời một số.
Khi thoát ra, cô liếc nhìn hot search trên thanh tìm kiếm của Weibo.
Trong đó có một chủ đề đã thu hút sự chú ý của cô: # Yêu thầm là chưa kịp bắt đầu đã kết thúc #
Mộ Dữu nhất thời cảm thấy chán nản, đầu ngón tay chậm rãi bấm mở.
Dưới chủ đề này, có rất nhiều người đã kể lại trải nghiệm yêu thầm của mình.
@Tiểu anh đào không ngọt LKF: # Yêu thầm là chưa kịp bắt đầu đã kết thúc # Tôi và anh ấy là bạn cấp 3, bàn trước bàn sau, anh ấy rất trắng trẻo, cao ráo, kỳ thi nào cũng đứng nhất.
Khi đó, tôi thường mượn bài vở để tiếp cận, bàn tay cầm bút của cậu ấy rất đẹp, tôi cứ nhìn chằm chằm rất lâu, sợ cậu ấy phát hiện ra nên giả vờ như đang suy nghĩ nghiêm túc. Thỉnh thoảng, khi cậu ấy thấy tôi mất tập trung, sẽ luôn lấy bút gõ vào đầu tôi rồi nói với tôi, tại sao cậu lại ngẩn ngơ ra đó? Nếu kỳ thi tới làm không tốt thì đừng có khóc nhé.
Người ta nói hai người có cảm tình với nhau sẽ có thần giao cách cảm, lúc đó cảm giác của tôi là cậu ấy hẳn là cũng thích tôi một chút.
Sau này, tôi đã cố gắng hết sức để được nhận vào cùng trường đại học với cậu ấy, tôi đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh đoàn tụ với cậu ấy ngày nhập học, tôi tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống đại học sau đó, nhưng lại nhìn thấy cậu ấy nắm tay một cô gái ở cổng trường, mỉm cười thật dịu dàng...
Một khắc này, tôi chạy trối chết, rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ, mộng tưởng của mình trong mối tình đơn phương này đã kết thúc.
...
Mộ Dữu nhìn xuống từng người một, nhiều người chia sẻ câu chuyện thầm mến của họ, tâm tình cô cũng theo đó mà trở nên buồn bực.
Một cảnh tượng mà cô không muốn nhớ lại hiện lên trong tâm trí.
Một giọng nói nhỏ nhẹ từ ký túc xá truyền đến: "Hôm nay hot search trên Weibo thú vị phết, các cậu từng yêu thầm chưa?"
Hách Mộng Thành nói: "Yêu thầm nhàm chán lắm, nếu là tớ, tớ sẽ yêu công khai."
Đồng Lạc Dao đang tắm, Trách Trách ngẩng đầu nhìn Mộ Dữu trên giường: "Dữu Tử thì sao?"
Màn giường bị kéo, người phía trên không có phản ứng.
Hách Mộng Thành "Suỵt" một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Dữu Tử ngủ rồi, gần đây cậu ấy khá mệt mỏi, bọn mình giữ yên lặng, đừng quấy rầy cậu ấy."
Mộ Dữu có thể nghe được tiếng nói chuyện của Hách Mộng Thành và Trách Trách, nhưng không phản hồi.
Cô đặt điện thoại xuống, lẳng lặng nằm trên giường nhắm mắt lại, những trải nghiệm được người khác chia sẻ trên Weibo gợi lên những suy nghĩ đã đóng bụi bấy lâu trong lòng cô.
Điều lóe lên trong tâm trí cô là gương mặt đẹp trai của Doãn Mặc.
Mặc dù nói là cô với Doãn Mặc từ nhỏ đã không xa lạ gì, nhưng thật ra trước năm học lớp 12 đó, hai người chẳng nói với nhau được mấy câu.
Anh luôn mang đến cho người khác cảm giác lạnh lùng xa cách, Mộ Dữu có thể hòa đồng với tất cả những người bạn xung quanh chú nhỏ, chỉ duy nhất không dám đến gần anh.
Cô nhớ rõ khi vừa bị chú nhỏ đưa tới Trường Hoàn, lúc vào trong nhà Doãn Mặc, cô vẫn có chút thận trọng, đặt cặp sách sau lưng, cô còn không dám dựa vào lưng ghế sô pha.
Ngày đó đúng lúc chú nhỏ bận rộn, toàn bộ thời gian đã dành cho việc đưa cô tới nhà Doãn Mặc, ở không quá hai phút liền nghe điện thoại rồi rời đi.
Doãn Mặc tiễn chú nhỏ, đóng cửa rồi quay trở lại, nhìn Mộ Dữu trên ghế sô pha.
"Muốn uống nước không?" Anh xoay người đi tới chỗ bình đun nước, rót cho cô một ly nước ấm.
Mộ Dữu nhìn anh đưa tới nước, mím môi dưới: "Cháu không khát."
Cô ngồi ngay ngắn, như một học sinh ngoan.
Doãn Mặc nhét cốc vào tay cô, nhẹ nhàng nói: "Uống đi."
Thanh âm anh không giận tự uy, thân hình Mộ Dữu khẽ run, hai tay ngoan ngoãn nâng cốc uống mấy ngụm nước.
Sợ uống không hết anh lại tức giận, Mộ Dữu hít một hơi, định cắn răng uống hết cốc nước.
Doãn Mặc bị phản ứng của cô chọc cười, giơ tay ngăn cô lại: "Không khát thì uống ít thôi, tôi cũng không bảo cháu phải uống hết."
Cốc nước đặt trên bàn trà, anh nghiêng đầu nhìn cô, "Sợ tôi như vậy sao?"
Những ngón tay mảnh khảnh của Mộ Dữu vặn xoắn quần áo, mí mắt hơi rũ xuống, cô thề thốt phủ nhận: "Không, không có ạ."
Phòng khách lại rơi vào im lặng.
Doãn Mặc phát hiện ra mình thực sự không có duyên với trẻ con, cô nhóc này bình thường nói chuyện cười đùa rất vui vẻ với đám Phương Khải Hạ, Nam Hằng, ở trước mặt anh lại sợ đến như vậy.
Trông anh rất hung dữ sao?
Anh dựa vào lưng ghế sô pha, hơi cau mày.
Anh không lên tiếng, Mộ Dữu liền lặng lẽ ngồi đó, lưng thẳng không nhúc nhích.
Khoảng cách giữa hai người rất xa, xung quanh tràn ngập sự lạ lẫm và xa cách.
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, từng giây từng phút trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc lại quay đầu nhìn cô, cất giọng đánh vỡ yên tĩnh trì trệ: "Tiểu ——"
Doãn Mặc ban đầu muốn gọi cô là Tiểu Dữu Tử giống như cách Mộ Du Trầm gọi cô, nhưng sau đó lại nghĩ trẻ con tuổi này rất nổi loạn, có xu hướng phản nghịch, có thể không thích từ "Tiểu" trong tên.
Anh dừng một chút, sau đó đổi từ: "Từ nay về sau gọi cháu là Dữu Dữu nhé?"
Cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi hàng mi vừa dài vừa dày, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, được ạ."
Ngón tay cái và ngón trỏ của cô véo một góc váy, móng tay được cắt tỉa tròn trịa, có màu hồng tự nhiên.
Doãn Mặc đột ngột đứng dậy, nửa ngồi xổm trước mặt cô, hai tay hơi cong tùy ý đặt trên đầu gối, chiếc cằm xinh đẹp mịn màng hơi hếch lên: "Tôi đã hứa với Mộ Du Trầm sẽ chăm sóc cháu thật tốt, tôi nhất định sẽ giữ lời. Căn phòng đầu tiên ở phía đông là phòng ngủ chính, đã dọn dẹp xong cho cháu rồi, cháu ở đó đi. Về sau ở đây cháu cứ tự nhiên như nhà mình, không cần quá câu nệ."
"Trẻ con ở độ tuổi của cháu hẳn là sẽ có những bí mật nhỏ của riêng mình, tôi để chìa khoá trên bàn sách của cháu rồi, có cái gì không muốn cho người khác nhìn thấy thì tự mình khóa lại. Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm một dì giúp việc đến, phụ trách việc chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của cháu, sau này nếu có gì bất tiện không nói được với tôi, cháu có thể nói với dì ấy."
Doãn Mặc dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi có nghe nói qua chuyện của ba mẹ cháu rồi, bọn họ có lựa chọn của mình, cháu có cuộc sống riêng của cháu. Cháu đang học lớp 12 rồi, đừng để bọn họ ảnh hưởng, trước hết hãy chăm chỉ học tập đi, biết chưa?"
Anh chu đáo ân cần, cố gắng không tỏ ra quá uy nghiêm.
Mộ Dữu khẽ gật đầu: "Biết rồi ạ, cảm ơn Mặc ca."
"Gọi tôi là anh?" Doãn Mặc khẽ nhướng mày, đôi mắt dường như đang cười, "Vậy từ giờ tôi sẽ thấp hơn một bậc so với Mộ Du Trầm sao?"
Mộ Dữu bị hỏi sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng thay đổi lời nói: "Chú."
Doãn Mặc nở một nụ cười hiếm hoi: "Tôi cũng không già như vậy, cứ gọi là Mặc ca đi."
Anh đứng dậy, đưa tay vuốt tóc cô, "Chúng ta còn phải sống chung với nhau một năm, tôi cũng không ăn thịt em, em đừng căng thẳng như vậy, được không?"
Giọng anh dịu dàng hơn trước rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà hơn.
Mộ Dữu cảm thấy lòng bàn tay anh đang vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cô, khẽ chạm vào cô rồi thu lại.
Tay áo sơ ý lướt qua làn da trên trán cô, một mùi tuyết tùng lạnh lẽo xộc vào mũi, cô ngừng thở một lúc, đột nhiên tim đập nhanh hơn một chút.
Doãn Mặc đã đứng dậy: "Tôi đi nấu cơm, em có thể vào phòng ngủ nghỉ ngơi, hoặc là ở phòng khách xem TV."
Anh dừng lại ở cửa phòng bếp, quay người gọi cô: "Dữu Dữu."
Mộ Dữu vừa rồi còn chưa hồi thần sau cơn rung động, lại nghe thấy anh hỏi: "Em ăn cay được không?"
Cô vô thức trả lời: "Được ạ."
Người đàn ông phía sau ậm ừ, rồi không có thêm động tĩnh nào nữa.
Qua một hồi lâu, Mộ Dữu cả gan quay người, đặt đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của mình lên thành ghế sô pha, tựa cằm lên, chớp mắt nhìn về phía đó.
Cách một lớp cửa kính mờ, anh đang đeo một chiếc tạp dề, dáng người cao thẳng, anh mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra.
Đó là lần đầu tiên Mộ Dữu biết một người nổi tiếng cẩn thận tỉ mỉ trong giới kinh doanh như Doãn Mặc, thực sự có thể nấu ăn.
Cô nhớ lại cảnh người đàn ông đến gần và nói chuyện với cô vừa rồi.
Nước da anh trắng lạnh, khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ, đường nét từ xương mày đến quai hàm sâu và sắc sảo, dưới mày kiếm là đôi mắt đen nhánh thâm trầm, giống như mực đặc không thể tan chảy.
Anh rất ít cười, vừa rồi khóe môi hơi nhếch lên, toát ra vẻ lãnh đạm tự nhiên, nhưng lại mang theo một tia ôn nhu, một cái nâng mắt nhướng mày cũng có thể mê hoặc lòng người đến vậy.
Mộ Dữu vẫn luôn cảm thấy Doãn Mặc là người đẹp nhất trong số những người bạn của chú nhỏ.
Nhưng trước giờ cô chỉ dám lén nhìn anh từ xa, chưa bao giờ cô ở gần anh như vậy.
Mộ Dữu chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay đặt ở trên ngọn tóc anh vừa mới nhẹ nhàng vuốt ve, hai gò má nóng lên không hiểu nổi.
Không biết vì sao, hôm đó cô đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống của mình có gì đó tươi đẹp sau khi suy sụp tinh thần mấy ngày vì chuyện của ba mẹ.
Cầm cặp đi vào phòng ngủ, bên trong gọn gàng sạch sẽ, ga trải giường và chăn đều là màu dành cho con gái.
Phòng ngủ chính có không gian rất rộng, phòng tắm có phòng để đồ, còn có ban công rộng để phơi quần áo.
Mộ Dữu nhìn thấy chiếc khóa mà anh nhắc tới đang để trên bàn, rất nhỏ và dễ thương.
Cô cầm lên xem, khóe miệng cong lên.
Cô không ngờ rằng Doãn Mặc thậm chí còn cân nhắc đến những điều này.
Sau khi ở trong phòng một lúc, Mộ Dữu ra ngoài, lại nhìn thấy Doãn Mặc, cô cảm thấy thân thiết hơn trước.
Cô đi tới, gõ tấm kính mờ cửa phòng bếp, mở ra một kẽ hở, thấp giọng hỏi: "Có cần em giúp không ạ?"
Doãn Mặc dùng xẻng xào trong nồi rồi thêm gia vị, mùi thơm đậm đà bốc lên.
Anh thản nhiên hỏi: "Em có thể giúp tôi cái gì?"
Mộ Dữu bị anh hỏi liền nghẹn họng, ở nhà cô chưa bao giờ vào bếp.
Cái gì cũng không biết.
Mộ Dữu do dự một lúc, lấy hết dũng khí: "Em có thể học."
"Vậy cũng được." Doãn Mặc dùng đũa gắp một miếng thịt bò đưa tới, "Mau nếm thử xem thịt đã mềm chưa."
Nghĩ rằng vừa mới lấy ra khỏi nồi, sợ cô bị phỏng, Doãn Mặc thu lại thổi hai lần, một tay giữ ở bên dưới, lại đưa đến trước miệng cô, "Nào, há miệng."
Mộ Dữu ngây người nhìn miếng thịt bò, hai má đột nhiên hơi nóng lên.
Cô đến để giúp nấu ăn, không phải để giúp ăn.
Mà lại, sao anh lại đút cho cô...
"Sao vậy, em không thích ăn cái này sao?" Anh dường như đang định thu hồi lại, Mộ Dữu hoảng hốt, theo bản năng cắn miếng thịt, cho vào trong miệng chậm rãi nhau.
Thịt mềm và ngon bất ngờ.
Sau khi nuốt xuống, cô ngạc nhiên cười: "Ngon lắm ạ."
Doãn Mặc còn phải nấu thêm hai món nữa, nói với cô: "Đói thì cầm đĩa này ăn trước, nếu không đói lắm thì ra ngoài xem TV đợi một lát, canh nấu gần xong rồi."
Mộ Dữu cuối cùng chọn đến phòng khách trước, cô muốn đợi lát nữa sẽ ăn cùng anh.
Cô lại ngồi trở lại trên ghế sô pha, mở TV lên, cũng không có gì muốn xem, thỉnh thoảng lén nhìn người đàn ông trong bếp.
Trong một năm sau đó, cô thích đi theo Doãn Mặc.
Vào kỳ nghỉ đông trở lại Trường Hoàn, Doãn Mặc đi ăn liên hoan cùng với đám bạn bè tốt của chú nhỏ, cô cũng đi theo.
Cô không dính lấy Mộ Du Trầm mà dính lấy Doãn Mặc.
Khi đó đám Phương Khải Hạ còn trêu chọc Mộ Du Trầm, nói rằng cháu gái của anh được Doãn Mặc nuôi dưỡng ở Trường Hoàn, bây giờ biến thành cái đuôi nhỏ của Doãn Mặc rồi.
...
Suy nghĩ trở lại, Mộ Dữu lại nghĩ tới hot search trên Weibo: # Thầm mến là chưa kịp bắt đầu đã kết thúc #
Thật ra đối với cô và Doãn Mặc mà nói, câu nói này cũng không chuẩn xác như vậy.
Trong một năm đó ở Trường Hoàn, Doãn Mặc đã chăm sóc cô rất chu đáo, mỗi giây mỗi phút ở bên anh đối với Mộ Dữu đều rất ngọt ngào.
Cho dù là chỉ là mơ tưởng thì cô cũng đắm chìm trong cơn cuồng hoan đó.
Cô cũng không muốn thừa nhận rằng giữa họ chưa bao giờ bắt đầu.
Tuy nhiên sau này khi kết thúc, cảm giác quả thực khó chịu giống hệt như một kẻ thất tình.
Mộ Dữu ôm bụng dưới, lại bắt đầu thấy đau âm ỉ.
Điện thoại bên gối vang lên, cô tùy ý cầm lên, nhìn ghi chú, là Doãn Mặc gọi tới.
Đầu ngón tay nhấp vào nút màu xanh lục, đặt ở bên tai: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của cô hơi khàn, còn mang theo âm mũi.
Bên kia trầm mặc một hồi lâu, giọng nói hơi trầm xuống chứa đựng sự lo lắng: "Sao em lại khóc?"
Mộ Dữu sững sờ trước câu hỏi của Doãn Mặc, đang định phủ nhận thì đưa tay lên sờ khóe mắt hơi ướt.
Doãn Mặc dường như nhớ ra gì đó: "Bụng không thoải mái sao, em đã uống nước đường đỏ chưa?"
Anh luôn quan tâm chăm sóc cô chu đáo, thậm chí còn nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô.
Nhưng anh lại không thích cô.
Không biết là bởi vì đau bụng kinh, hay là bởi vì lúc trước nhìn thấy topic trên Weibo, mà giờ phút này, cô vô cùng phiền muộn.
Cô hít một hơi thật sâu, không trả lời câu hỏi của Doãn Mặc mà bình tĩnh nói: "Anh muốn hỏi chuyện ngày mồng 1 tháng 5 tới Trường Hoàn thăm ông bà sao? Ban ngày tôi có đọc tin nhắn của anh rồi, lúc đó bận việc nên quên trả lời."
Cô dừng một chút, "Đợi tôi suy nghĩ thêm một chút rồi lại nói."
Cô thực sự không muốn đến Trường Hoàn, sau khi bị Doãn Mặc từ chối, cô không bao giờ đến thành phố đó nữa.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy hai người họ làm vậy thật vô nghĩa.
Trước đó cô mang tâm lý báo thù muốn khiến anh phải yêu cô, rồi nhìn anh đau buồn khổ sở.
Nhưng đến cùng cô có thể nhận được bao nhiêu niềm vui từ nó?
Ít nhất vào lúc này, Mộ Dữu không thể cảm thấy vui vẻ.
Chịu nhục muối mặt giả làm tiểu bạch hoa, cho dù anh thích, thì sao?
Thứ anh thích không phải là con người thật của cô, mà chỉ là một loại châm chọc đối với con người trước đây của mình mà thôi.
Trên thực tế, cô cũng chưa từng nói bất cứ lời nào quá lạnh lùng vô tâm với anh.
Đối với những thứ như tình cảm, bất kể ai yêu trước, người đó đã định sẵn là kẻ thua cuộc.
Giống như sự mạnh mẽ và lãnh đạm mà cô đã cố gắng giả vờ trong những năm này, bởi vì một chủ đề Weibo mà có thể dễ dàng đâm chọt vào nơi đau đớn nhất trong trái tim cô.
"Mặc ca." Mộ Dữu đột nhiên gọi một tiếng.
Bên trong xe, Doãn Mặc đang nhìn về phía khuôn viên trường đại học A. Xưng hô đã lâu không gọi khiến vẻ mặt anh hơi gượng lại, thanh âm có chút trầm thấp: "Em, gọi anh là gì?"
"Mặc ca." Cô lại gọi một tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể, "Mấy ngày trước em mang theo tâm thái trả thù để thân cận với anh, em xin lỗi."
"Nhưng hiện tại em không muốn làm vậy nữa." Cô cười khổ nói: "Hai năm qua thái độ của em với anh không tốt, cũng không chào đón anh, hiện tại nghĩ lại, thật là ngây thơ. Thực ra, anh chỉ từ chối em thôi, không làm bất cứ điều gì có lỗi với em cả."
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra: "Chúng ta chia tay đi, đợi ông nội hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ ly hôn."
Sắc mặt Doãn Mặc tối sầm lại, đáy mắt phủ đầy băng giá, quai hàm căng thẳng sắc bén, tựa hồ sắp nổi giông bão.
Chiếc xe vốn đậu ở ngoài khuôn viên trực tiếp lái vào khuôn viên trường đại học A, giọng nói của anh tràn ngập sự khẩn trương không thể kiểm soát: "Dữu Dữu, em xuống dưới rồi chúng ta nói chuyện, được không, anh ở dưới lầu ký túc xá đợi em."
Đối phương không trả lời, điện thoại liền bị cúp máy.
Xe dừng trước cửa ký túc xá, anh gọi lại, nhưng Mộ Dữu không bắt máy.
Doãn Mặc liên tiếp gọi lại mấy lần, Mộ Dữu trực tiếp tắt máy.
Trước cửa ký túc xá có người qua kẻ lại, xe của Doãn Mặc thu hút sự chú ý, rất nhiều sinh viên dò xét nhìn qua.
Có người nhận ra Doãn Mặc đang ngồi trong xe, kích động bàn tán với những người xung quanh.
Doãn Mặc dường như không nhận thức được mọi thứ xung quanh mình, những lời vừa rồi của Mộ Dữu còn vang vọng bên tai anh.
—— "Mấy ngày trước em mang theo tâm thái trả thù để thân cận với anh, em xin lỗi."
—— "Chúng ta chia tay đi, đợi ông nội hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ ly hôn."
Lời nói của cô đến quá đột ngột, quá bất ngờ khiến anh không kịp trở tay.
Ngay khi anh nghĩ rằng quan hệ giữa hai người họ đang ngày càng tốt lên thì cô nói ly hôn.
Trong thoáng chốc, Doãn Mặc nhớ lại mùa hè năm đó.
Mộ Dữu phải về nguyên quán để thi đại học, vì vậy cô đã sớm trở lại An Cầm từ cuối tháng Năm.
Đoạn thời gian đó Doãn Mặc rất bận rộn với công việc, anh từ nước ngoài trở về Trương Hoàn vào ngày 9 tháng 6.
Vốn tưởng rằng Mộ Dữu đang ở An Cầm, lại không ngờ vừa mở cửa, một bóng người từ trong phòng ngủ chạy ra.
Ngày hôm đó cô mặc một chiếc váy trắng tinh cổ đứng, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng ngọt ngào, gò má ửng hồng, nhìn thấy anh trong mắt liền có tia sáng rực rỡ: "Mặc ca, anh đã về rồi!"
"Không phải em quay lại An Cầm để thi sao?" Doãn Mặc xắn ống tay áo vào phòng tắm rửa tay, khi anh quay lại, Mộ Dữu rót nước cho anh rồi đưa tới, "Em không muốn ở nhà, chiều hôm qua thi xong em tự ngồi máy bay quay lại đây rồi."
Doãn Mặc ngồi xuống sô pha, cầm lấy cốc nước: "Lần đầu tiên tự bay một mình à? Sao không gọi điện thoại trước, anh tìm người đến đón em."
Mộ Dữu ngồi xuống bên cạnh hắn, phồng má nói: "Em không còn là trẻ con nữa."
Doãn Mặc mỉm cười: "Vừa mới thi đại học xong đã cảm thấy mình là người lớn rồi à?"
Mộ Dữu cúi đầu không nói chuyện.
"Em ăn cơm chưa?" Doãn Mặc hỏi cô.
Mộ Dữu nói: "Dì Thôi làm cho em rồi."
Doãn Mặc bận rộn với công việc, không thường xuyên quay lại, trong một năm Mộ Dữu sống ở đây, anh đã tìm một người giúp việc nấu ăn cho cô.
Ngoài việc nấu nướng và dọn dẹp, chủ yếu là có người ở cùng cô.
Hai người trầm mặc một hồi, Mộ Dữu có chút khó hiểu: "Tại sao anh không hỏi em thi có tốt không?"
Doãn Mặc đặt ly nước lên bàn trà, khoanh chân dài rất tự nhiên: "Đã là người lớn rồi, anh còn hỏi em chuyện học tập, không phải là sẽ chọc giận em sao?"
Mặc dù anh không thích cười cho lắm, nhưng từ giọng điệu và thái độ của anh, Mộ Dữu vẫn có thể cảm nhận được rằng anh đang trêu chọc cô vì lời cô nói vừa rồi.
Mộ Dữu hai má có chút nóng lên, cô liếm liếm môi dưới, nhỏ giọng nói: "Anh có thể hỏi vấn đề này."
Doãn Mặc khẽ nhướng mày: "Xem ra thi không tệ."
Mộ Dữu trên mặt lộ ra một chút tự hào, dựa vào trên ghế sô pha: "Tạm được ạ, đại học A thì chắc chắn không thành vấn đề. Không phải anh dự định trở về An Cầm sao? Đến lúc đó, chúng ta đều trở về, có thể gặp nhau thường xuyên ở An Cầm rồi."
Cô cầm ly nước trên bàn trà lên, hàng mi dài cong vút rũ xuống, cố gắng mở miệng nói: "Mặc ca, trước khi có giấy báo nhập học, em có thể ở lại đây không?"
"Đương nhiên không có vấn đề, phòng ngủ kia là của em, em muốn ở bao lâu cũng được." Doãn Mặc lại nói, "Nếu như em thật sự trúng tuyển đại học A, anh sẽ thưởng cho em."
"Thưởng gì vậy ạ?" Cô nhìn qua với ánh mắt đầy hy vọng.
Doãn Mặc trầm ngâm một lát, nhất thời không nghĩ ra, hỏi cô: "Em muốn cái gì?"
Mộ Dữu cầm ly nước, đốt ngón tay trắng nõn vô thức siết chặt: "Em muốn cái gì anh đều đồng ý sao?"
"Muốn hái sao trên trời thì không được, những cái khác sẽ cố gắng thỏa mãn em."
Tim Mộ Dữu khẽ nhảy lên, những lời nói đã ủ không biết bao nhiêu lần cứ quanh quẩn trong đầu, muốn nói ra lại nghẹn ở cổ họng, vô cùng thấp thỏm.
Cô cầm ly nước đưa lên miệng uống liên tục mấy lần: "Mặc ca, sau khi thi xong đại học, em có thể yêu không?"
Doãn Mặc cười nói: "Có bạn trai rồi à? Bạn học cùng lớp em?"
Anh suy nghĩ một lúc: "Muốn yêu đương cũng không sao. Em là người trưởng thành, Mộ Du Trầm hẳn là không đến mức nghiêm khắc như vậy. Tuy nhiên, nhân phẩm gia thế của đối phương như thế nào? Em là con gái, ở bên ngoài dễ chịu thiệt thòi, có muốn anh giúp em kiểm tra một chút không?"
"Không phải, vẫn chưa phải chuyện đó." Mộ Dữu mím môi, muốn nói lại thôi.
Doãn Mặc nhìn xuống đồng hồ, đưa tay xoa xoa đỉnh tóc của cô, chậm rãi nói: "Anh còn có chút việc phải xử lý, em chơi trước đi, nói chuyện sau, được không? Nghĩ xem tối nay muốn ăn gì đi, anh sẽ đích thân thưởng cho em."
Cánh tay anh vô tình chạm vào cổ áo dựng đứng ở một bên cổ của cô, đường viền cổ áo hơi mở ra một chút.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Dữu không phải xõa tóc ở nhà thì là mặc quần áo có cổ dựng đứng.
Ban đầu Doãn Mặc không quan tâm, cho đến khi anh nhìn thấy làn da sau tai cô.
Nước da của cô rất trắng, hình xăm con chó con màu đen đặc biệt dễ thấy.
Mộ Dữu vẽ rất đẹp, nhìn qua có vẻ như cô đã tự thiết kế và tìm người xăm lên.
"Tại sao em lại xăm hình này?" Khi đó Doãn Mặc không biết hình xăm đó đại diện cho điều gì, nhưng nghĩ rằng nó rất sống động, dễ thương.
Trên mặt Mộ Dữu hiện lên một tia hoảng sợ, cô đặt cốc nước xuống, từ trên ghế sô pha đứng lên, dùng tay che lại nơi đầu ngón tay anh vừa lướt qua.
Tại chỗ có hình xăm, nhiệt độ dường như nóng dần lên.
Mộ Dữu ban đầu không biết nên nói thế nào, nhưng tình hình đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát, cô không muốn dây dưa thêm nữa.
Cô hít sâu một hơi: "Em thi đỗ đại học A, anh làm bạn trai em được không?"
Khoảnh khắc nói ra điều đó, trái tim thấp thỏm đã lâu của Mộ Dữu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng rồi lại bị bảo phủ bởi những kỳ vọng mới.
Cô cẩn thận ngước mắt lên thì thấy người đàn ông đang ngây người trên sô pha.
Các cơ trên khuôn mặt ban đầu nhẹ nhàng của anh lúc này đã hoàn toàn căng thẳng, đường nét lăng lệ, vẻ mặt nghiêm nghị.
Căn phòng chìm trong im lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mộ Dữu trong lòng mơ hồ có đáp án, nhưng vẫn là không cam lòng: "Anh vừa mới nói sẽ thưởng cho em, chỉ cần em không cầu hái sao trên trời, anh liền thỏa mãn em mà. Em không bảo anh phải đồng ý với em ngay bây giờ, anh có thể đợi đến sau khi có thông báo nhập học thì cho em đáp án là được."
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc chậm rãi nói: "Em còn quá nhỏ."
Không nghĩ tới, anh ngay cả nghĩ cũng không muốn, Mộ Dữu trong lòng như bị thứ gì đâm vào, hai mắt đỏ hoe: "Em sợ anh nói như vậy, cho nên cố ý đợi đến sau kỳ thi đại học mới nói. Em trưởng thành rồi, sao anh vẫn coi em như một đứa trẻ thế?"
"Anh lớn hơn em bảy tuổi."
"Em không để ý!"
"Anh để ý."
Từng lời anh nói đều bình tĩnh, lý trí, nhưng dễ dàng phá hủy hy vọng duy nhất còn sót lại trong lòng Mộ Dữu
Lần đầu tiên cô cảm thấy anh lạnh lùng.
Có lẽ lúc này anh đang nghĩ rằng thật sai lầm khi đồng ý với chú nhỏ của cô để cô sống ở đây.
Lúc đầu, khi chú nhỏ đề xuất chuyện này, Doãn Mặc vốn đã từ chối.
Anh nói rằng Mộ Dữu lớn rồi, anh là đàn ông, ở cùng một chỗ trong thời gian dài chỉ sợ không tiện.
Vì cảm thấy bất tiện nên anh cho cô một phòng ngủ chính có phòng tắm và ban công, nửa đêm nhân lúc cô đang ngủ anh mới ra phòng tắm bên ngoài để tắm rửa.
Anh nhờ dì chăm sóc cho cô, tránh mặt cô hết mức có thể, lâu lắm mới quay lại một lần.
Anh luôn ghi nhớ nam nữ khác biệt, đi đâu cũng ân cần chu đáo, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Mà lúc này, anh lại nói với cô: Em còn quá nhỏ.
Cho nên đến cùng cô lớn hay nhỏ thì đều do một mình anh định đoạt.
Chỉ là cái cớ để từ chối cô thôi!
Nước mắt lưng tròng, cô cố hết sức kìm nén, không muốn khiến mình quá xấu hổ chật vật.
Người đàn ông trên ghế sô pha vẫn ngồi thẳng, lý trí, bình tĩnh, trầm ổn.
Cô không hiểu tại sao anh lại là một kẻ lạnh lùng vô tâm như thế.
Không biết là tức giận hay là trả thù, nhưng ngày hôm đó là lần đầu tiên cô hôn Doãn Mặc.
Hoặc đó không hẳn là hôn, cô ấy chỉ chồm tới cắn vào môi anh, xé tan vẻ ngoài kiên định tự chủ của anh.
Thẳng đến đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh mặn chát, người đàn ông mới kêu một tiếng đau đớn, đẩy cô ra: "Dữu Dữu, bình tĩnh lại."
Trên đôi môi gợi cảm đẹp mắt của anh vẫn còn những giọt máu đỏ thẫm.
Mộ Dữu không biết từ lúc nào lau đi nước mắt trên mặt, biểu tình dần dần trở nên lạnh lùng giống như vẻ mặt của anh: "Hôm nay anh từ chối em, anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội khác đâu. Sau ngày hôm nay, em sẽ không bao giờ thích anh nữa."
Mộ Dữu chạy ra khỏi phòng khách, mở cửa, bắt gặp dì Thôi đi chợ về.
Dì Thôi còn chưa mở miệng nói, cô đã chạy vào thang máy rồi.
Dì Thôi nhìn thấy Doãn Mặc trong phòng khách, nhất thời hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đêm qua lúc Mộ Dữu trở về từ An Cầm, cô đã nói với bà về việc tỏ tình với Doãn Mặc.
Cô không chắc chắn, hỏi dì Thôi liệu Doãn Mặc có đồng ý với cô không, dì Thôi cảm thấy Doãn Mặc đối xử với cô rất đặc biệt, còn dành cho cô rất nhiều lời động viên, nói rằng nhất định sẽ thành công.
Làm thế nào bà cũng không nghĩ tới hôm nay hai người liền náo loạn thành dạng này.
Dì Thôi nhìn Doãn Mặc trong phòng khách, anh lạnh lùng ngồi trên sô pha, không khí xung quanh có chút đóng băng khiến người ta sợ hãi: "Doãn, cậu Doãn..."
Doãn Mặc lúc này mới chú ý tới dì Thôi, đưa tay lau đi vết máu trên môi, nhàn nhạt nói: "Nhìn cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì."
Dì Thôi vội vàng ném thức ăn trên tay rồi vội vã xuống lầu.
Sau ngày hôm đó, Mộ Dữu trở về An Cầm, không bao giờ quay lại ngôi nhà ở Trường Hoàn nữa.
Lúc Doãn Mặc gặp lại cô trong lễ khai giảng của Đại học A, cô dường như đã được tái sinh hoàn toàn, hình xăm sau tai đã biến mất.
Trong những năm này cô cũng không gọi anh là Mặc ca nữa.
Cho đến vừa rồi, trong điện thoại, cô một lần nữa lại gọi anh là Mặc ca, nói với anh, chúng ta chia tay đi.
Kỳ thật một thời gian dài sau sự cố đó, có lần tới Trường Hoàn công tác, Doãn Mặc đã trở lại căn nhà kia.
Dì Thôi hôm đó tình cờ đang dọn dẹp bên trong, khi nhìn thấy anh, bà bất ngờ, vui mừng gọi: "Cậu Doãn."
Sau này cả anh và Mộ Dữu đều về An Cầm, Doãn Mặc vẫn thường xuyên nhờ dì Thôi định kỳ thì đến dọn dẹp căn nhà này.
Nhìn thấy dì Thôi, anh khẽ gật đầu đáp lại rồi vào phòng sách lấy sách.
Khi anh đi ra, đang định rời đi thì dì Thôi đột nhiên ngăn anh lại: "Cậu chủ có phải là cảm thấy, Dữu Dữu do tuổi còn quá nhỏ, không hiểu tình cảm là gì, nên đã nhầm tưởng ngưỡng mộ cậu thành thích không? Cậu thật sự cảm thấy, lần trước con bé thổ lộ với cậu chỉ là bởi vì nhất thời xúc động thôi sao?"
Doãn Mặc hơi giật mình, quay đầu lại.
Ánh mắt dì Thôi rơi vào cuốn sách trong tay anh: "Chỉ là một cuốn sách mà thôi, mua ở đâu mà chẳng được, sao đáng giá để cậu chủ đi xa như vậy tới lấy? Cậu nhớ Dữu Dữu phải không."
Dì Thôi chưa bao giờ hỏi đến chuyện của anh và Mộ Dữu, ngày đó là lần đầu tiên bà nói chuyện như thế với Doãn Mặc.
Sắc mặt Doãn Mặc tái đi, có chút không vui, dì Thôi nói: "Lúc Dữu Dữu đi không mang theo thứ gì cả, cậu có muốn vào phòng nhìn một chút không?"
Những lời của dì Thôi dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Kể từ khi Mộ Dữu chuyển đến, anh không bao giờ bước vào căn phòng này nữa.
Ngày hôm đó cô rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, tài liệu, sách vở, một số bản thảo truyện tranh, còn cả những món quà anh tặng cô năm đó.
Hầu như tất cả những truyện tranh vẽ tay đó đều là vẽ về anh.
Anh lật xem từng bức một, tình cờ bắt gặp một bức tranh.
Trên giấy tuyên màu trắng, có hai bản vẽ rõ ràng được thiết kế rất cẩn thận.
Một chú chó con màu đen với đôi mắt lạnh lùng, sống động như thật.
Ngoài ra còn có một quả bưởi* màu vàng chanh, trên có hai chiếc lá màu xanh.
*Quả bưởi trong tiếng Trung là Dữu tử (Yòuzi), đồng âm với Dữu trong tên Mộ Dữu (Mù yòu).
Bên dưới bản vẽ có mấy lời linh tinh cô viết:
[ Nguyện vọng đầu tiên sau kỳ thi tuyển sinh đại học: Doãn Mặc đồng ý làm bạn trai mình, sau đó đi xăm hình với anh ấy ]
[ Bản vẽ Dữu tử đáng yêu như vậy, không biết con người lạnh lùng như anh ấy có kháng cự không nữa ]
[ Nếu anh ấy không muốn, vậy thì xăm một chữ "honeypolo" trên người cũng được, cách phát âm gần giống với Mộ Dữu, anh ấy sẽ không từ chối đúng không? ]
Đó cũng là lúc Doãn Mặc nhận ra hình xăm con chó đen nhỏ trên người cô tượng trưng cho điều gì.
Anh bóp bức tranh, các đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Doãn Mặc khẽ cúi đầu, bóng lưng cô đơn.
Không biết qua bao lâu, anh mới khàn giọng nói: "Dì Thôi, dì cảm thấy tôi thích hợp với cô ấy sao?"
Lúc trước Doãn Mặc từ chối Mộ Dữu, dì Thôi mặc dù tiếc hận lẫn đau lòng, nhưng thực tế cũng không tính là ngoài ý muốn.
Khoảng cách giữa hai người họ quá lớn, Doãn Mặc là một người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công, chắc chắn phải cảm thấy khó khăn khi nhận được lời tỏ tình từ một cô gái vừa mới lớn.
Huống chi, anh lại được bạn giao cho chăm sóc cô, cô là cháu gái của bạn anh.
Dì Thôi hiểu cho Doãn Mặc, bà đã chăm sóc Mộ Dữu một năm, cũng rất yêu thương cô.
Dừng một chút, dì Thôi nói: "Dữu Dữu đã vào đại học rồi, con bé có quyền yêu đương, nếu không phải là cậu thì sau này sẽ là người khác, cậu chủ buông bỏ được không?"
Những gì dì Thôi nói ngày hôm đó đã đánh mạnh vào trái tim của Doãn Mặc.
Anh không nỡ để cô ở bên người khác.
Chỉ là, một khi lời nói đã nói ra, rất khó rút lại.
Trong hai năm qua, anh đã cố gắng hết sức để đến gần cô, đối xử tốt với cô, nhưng cô chẳng thèm ngó tới anh, từ chối nói chuyện với anh dù chỉ một lời.
Cho đến gần đây, cuối cùng cô cũng chủ động đến gần anh, nhưng hóa ra chỉ là một cách để trả đũa.
Doãn Mặc đặt tay lên vô lăng, nhìn chằm chằm vào hình đại diện WeChat của cô, lòng buồn vô cớ.
Cô nhóc này.
Nếu không có đêm nay, suýt chút nữa anh còn tưởng rằng cô sớm đã buông xuống chuyện năm đó rồi.
Lúc này Doãn Mặc mới tỉnh ngộ, nếu không giải thích những chuyện đã xảy ra năm đó thì khúc mắc trong lòng cô sẽ mãi ở đó.
—————
Trên ký túc xá nữ, rất nhiều người nằm sấp trên giường nhìn qua ban công, cũng rất nhiều người vây quanh chỗ cửa ký túc xá.
Hách Mộng Thành chạy xuống xem, thở hổn hển leo lên lầu, xông vào ký túc xá: "Thật sự là Doãn Mặc, Dữu Tử, Doãn Mặc ở bên dưới!"
Mộ Dữu trên giường không có động tĩnh, mà một bên Đồng Lạc Dao với Trách Trách cũng hai mắt nhìn nhau.
Vừa rồi Mộ Dữu gọi điện thoại cho Doãn Mặc, ba người các cô nghe được một chút mơ hồ, mặc dù họ không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng cũng đoán được rằng giữa cô và Doãn Mặc có chuyện gì đó, không giống liên hôn gia tộc bình thường như Mộ Dữu nói trước đó.
Bây giờ Doãn Mặc xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá, hẳn là anh đang tìm Mộ Dữu.
Mộ Dữu không lên tiếng, mấy người bọn họ cũng không tiện nói gì, cuối cùng đóng cửa ký túc xá lại, giả vờ như không biết gì.
Cho đến lúc cửa ký túc xá đến giờ đóng cửa, mọi thứ rơi vào im lặng, tắt hết đèn.
Doãn Mặc vẫn ở dưới lầu ký túc xá chờ một lúc lâu rồi mới lái xe trở về chung cư.
Đẩy cánh cửa phòng ngủ chính, anh cởi cà vạt, đi vào phòng thay đồ, tâm trạng ỉu xìu bơ phờ.
Cổ áo sơ mi trên người anh đã tháo khuy, dưới xương quai xanh bên trái hai inch là hình xăm quả bưởi do Mộ Dữu thiết kế trước đó.
Bên dưới hình vẽ có dòng chữ tiếng Anh: honeypolo
Doãn Mặc nhìn qua vị trí của hình xăm, anh lấy điện thoại di động chụp ảnh.
Nhấp vào WeChat của Mộ Dữu, anh ấn gửi đi: 【 (hình ảnh) 】
【 Bưởi và honeypolo, anh đều xăm lên rồi 】
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đại hắc cẩu tỉnh mộng đẹp đê, truy thê hoả tá tràng nào ~~
Chương gần 8000 chữ, tác giả sắp tèo rồi (editor như tui cũng muốn gãy tay lun roài huhu)
Đẩy cửa vào, ba người bạn cùng phòng đang ngồi xem chương trình giải trí.
Kể từ lần trước khi Đồng Lạc Dao ngã bệnh phải nhập viện, bầu không khí trong ký túc xá vô cùng hòa thuận, ba người bọn họ bắt đầu dính lấy nhau.
Mọi người nghe được động tĩnh cùng nhau quay đầu, Mộ Dữu cười chào hỏi.
Hách Mộng Thành thấy cô một tay bưng cơm, một tay ôm bụng, vội vàng đứng lên: "Dữu Tử, cậu sao thế?"
Sắc mặt Mộ Dữu hơi tiều tụy: "Tớ đến tháng nên hơi đau một chút, không sao đâu."
"Vậy cậu uống nước đường đỏ đi." Đồng Lạc Dao vội vàng bưng nước đường đỏ của mình tới, rót nước nóng vào cốc cho cô.
Mộ Dữu ngồi xuống ghế, hai tay nhận lấy, nhiệt độ ấm áp dọc theo lòng bàn tay truyền đến: "Cảm ơn cậu."
Trách Trách lo lắng hỏi: "Cậu đến tháng không phải là không đau sao, lần này làm sao vậy?"
Mộ Dữu đúng là không có thói quen đau bụng kinh.
Cô nhỏ mồ côi mẹ từ nhỏ, dì giúp việc trong nhà khó tránh khỏi lơ đễnh, trước kia cô nhỏ thường xuyên bị đau bụng kinh, uống thuốc bắc điều hòa cũng không có tác dụng gì lắm, hiện tại sinh Điềm Điềm mới đỡ hơn một chút.
Bởi vì đã nếm trải sự đau đớn này, cho nên Mộ Du Vãn đặc biệt chăm sóc Mộ Dữu về mặt này, sợ rằng Mộ Dữu sẽ phải chịu khổ giống cô ấy.
Cơ thể của Mộ Dữu cũng đã được Mộ Du Vãn chăm sóc rất tốt, chỉ cần cô không hành hạ mình, sẽ không gặp phải phiền não về việc đau bụng kinh.
"Buổi chiều ở sân chơi xảy ra chuyện, chạy tới chạy lui đổ mồ hôi, sau đó tớ uống chút nước đá, lúc ấy đã khó chịu rồi."
Lúc ấy cô quên mất mình còn đang trong kỳ kinh nguyệt, sớm biết cô đã không uống nước đá rồi.
Bụng dưới còn đang co rút đau từng trận, Mộ Dữu uống một hớp nhỏ nước đường đỏ, mang theo hơi ấm ngọt ngào truyền vào bụng, cảm giác so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Thấy ba người bọn họ vây lấy mình, cô bất đắc dĩ cười cười: "Các cậu xem tiếp tạp kỹ của mình đi, tớ không sao, chỉ là hơi đói thôi, ăn cơm tối xong sẽ không sao đâu."
Cô chỉ vào hộp cơm trên bàn.
Hách Mộng Thành vỗ vai cô: "Ăn xong thì nghỉ ngơi đi, đại hội thể thao chắc là rất bận nhỉ, nếu không thì ngày mai ba người bọn tớ xung phong đi giúp cậu nhé?"
Đồng Lạc Dao với Trách Trách cũng nhìn sang, ý tứ đúng vậy.
Mộ Dữu nói: "Ngày mai là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, sau đó sẽ là ngày nghỉ. Các cậu không mua vé về nhà sớm sao?"
"À đúng rồi." Trách Trách nhớ lại, "Chiều mai tớ phải bắt chuyến tàu cao tốc."
Đồng Lạc Dao nói: "Nhà tớ gần, ngày mai tớ đi với cậu."
Mộ Dữu cười gật đầu: "Vậy cũng được."
Cô xua tay, "Được rồi, các cậu tiếp tục xem của mình đi, không cần để ý đến tớ đâu."
Sau khi uống nước đường đỏ rồi ăn thứ đồ ăn ấm nóng, Mộ Dữu cảm thấy như mình đã sống lại.
Trước đó bị đau bụng đổ mồ hôi, toàn thân khó chịu, cô thay quần áo rồi vào nhà tắm tắm rửa.
Mặc đồ ngủ ra khỏi phòng tắm, ba người Hách Mộng Thành đã xem xong chương trình tạp kỹ, giờ đang lướt điện thoại.
Hách Mộng Thành nhìn sang: "Dữu Tử, trong trường rất nhiều người đều cho rằng cậu với Lục Kỳ Chu sớm đã ở bên nhau rồi, trên diễn đàn bài viết thảo luận sôi nổi như vậy, hai người không định làm sáng tỏ sao?"
Gần đây, cô và Lục Kỳ Chu thường được nhắc đến trên các diễn đàn và nhóm của một số câu lạc bộ, hai hôm trước, mấy người bạn cùng phòng hỏi đến chuyện này, Mộ Dữu cũng đã nói sự thật với họ.
Ba người này thậm chí còn biết về mối quan hệ của cô và Doãn Mặc, vì thế cũng chẳng cần phải che giấu quan hệ giữa cô và Lục Kỳ Chu.
Mộ Dữu ngồi trên bàn chăm sóc da, thản nhiên nói: "Tớ cảm thấy như thế cũng tốt, nhờ có tên nhóc Lục Kỳ Chu kia, bây giờ tớ đến thư viện, trong cặp sách nhận được ít mẩu giấy nhỏ hơn so với trước kia rồi."
Trước đây, mỗi lần Mộ Dữu đến thư viện tự học, khi trở về trong cặp luôn có một đống thư tình hỗn độn, nhưng gần đây đã không còn nhiều nữa.
Đồng Lạc Dao cười trêu cô: "Đúng là chỉ có cậu mới lấy em trai ra làm lá chắn thôi. Có điều, Doãn Mặc không biết quan hệ của cậu với Lục Kỳ Chu, cậu cũng không sợ để anh ấy hiểu lầm à."
Mộ Dữu làm xong các bước dưỡng da, bò lên giường nằm: "Doãn Mặc một ngày bận trăm công ngàn việc, cậu có cảm thấy anh ta sẽ rảnh rỗi để vào xem diễn đàn của trường chúng ta không?"
"Cũng đúng nhỉ, xem ra tớ nghĩ nhiều rồi." Đồng Lạc Dao nhún vai, cầm quần áo đi tắm.
Lúc Mộ Dữu nằm xuống, cô thuận tiện kéo rèm lại.
Nằm trên giường tuỳ ý nghịch điện thoại, mở Weibo, cô nhận được rất nhiều tin nhắn riêng tư khen truyện tranh của cô đẹp.
Kể từ khi cô ký hợp đồng với Warm Comics Studio, tác phẩm của cô đã được đăng lên trang web của họ, được đề cử trên trang, mức độ nổi tiếng thậm chí còn cao hơn trước, số lượng người hâm mộ trên Weibo của cô cũng ngày càng tăng.
Mộ Dữu đọc từng tin nhắn riêng tư, vì có quá nhiều tin nhắn nên cô chọn rồi trả lời một số.
Khi thoát ra, cô liếc nhìn hot search trên thanh tìm kiếm của Weibo.
Trong đó có một chủ đề đã thu hút sự chú ý của cô: # Yêu thầm là chưa kịp bắt đầu đã kết thúc #
Mộ Dữu nhất thời cảm thấy chán nản, đầu ngón tay chậm rãi bấm mở.
Dưới chủ đề này, có rất nhiều người đã kể lại trải nghiệm yêu thầm của mình.
@Tiểu anh đào không ngọt LKF: # Yêu thầm là chưa kịp bắt đầu đã kết thúc # Tôi và anh ấy là bạn cấp 3, bàn trước bàn sau, anh ấy rất trắng trẻo, cao ráo, kỳ thi nào cũng đứng nhất.
Khi đó, tôi thường mượn bài vở để tiếp cận, bàn tay cầm bút của cậu ấy rất đẹp, tôi cứ nhìn chằm chằm rất lâu, sợ cậu ấy phát hiện ra nên giả vờ như đang suy nghĩ nghiêm túc. Thỉnh thoảng, khi cậu ấy thấy tôi mất tập trung, sẽ luôn lấy bút gõ vào đầu tôi rồi nói với tôi, tại sao cậu lại ngẩn ngơ ra đó? Nếu kỳ thi tới làm không tốt thì đừng có khóc nhé.
Người ta nói hai người có cảm tình với nhau sẽ có thần giao cách cảm, lúc đó cảm giác của tôi là cậu ấy hẳn là cũng thích tôi một chút.
Sau này, tôi đã cố gắng hết sức để được nhận vào cùng trường đại học với cậu ấy, tôi đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh đoàn tụ với cậu ấy ngày nhập học, tôi tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống đại học sau đó, nhưng lại nhìn thấy cậu ấy nắm tay một cô gái ở cổng trường, mỉm cười thật dịu dàng...
Một khắc này, tôi chạy trối chết, rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ, mộng tưởng của mình trong mối tình đơn phương này đã kết thúc.
...
Mộ Dữu nhìn xuống từng người một, nhiều người chia sẻ câu chuyện thầm mến của họ, tâm tình cô cũng theo đó mà trở nên buồn bực.
Một cảnh tượng mà cô không muốn nhớ lại hiện lên trong tâm trí.
Một giọng nói nhỏ nhẹ từ ký túc xá truyền đến: "Hôm nay hot search trên Weibo thú vị phết, các cậu từng yêu thầm chưa?"
Hách Mộng Thành nói: "Yêu thầm nhàm chán lắm, nếu là tớ, tớ sẽ yêu công khai."
Đồng Lạc Dao đang tắm, Trách Trách ngẩng đầu nhìn Mộ Dữu trên giường: "Dữu Tử thì sao?"
Màn giường bị kéo, người phía trên không có phản ứng.
Hách Mộng Thành "Suỵt" một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Dữu Tử ngủ rồi, gần đây cậu ấy khá mệt mỏi, bọn mình giữ yên lặng, đừng quấy rầy cậu ấy."
Mộ Dữu có thể nghe được tiếng nói chuyện của Hách Mộng Thành và Trách Trách, nhưng không phản hồi.
Cô đặt điện thoại xuống, lẳng lặng nằm trên giường nhắm mắt lại, những trải nghiệm được người khác chia sẻ trên Weibo gợi lên những suy nghĩ đã đóng bụi bấy lâu trong lòng cô.
Điều lóe lên trong tâm trí cô là gương mặt đẹp trai của Doãn Mặc.
Mặc dù nói là cô với Doãn Mặc từ nhỏ đã không xa lạ gì, nhưng thật ra trước năm học lớp 12 đó, hai người chẳng nói với nhau được mấy câu.
Anh luôn mang đến cho người khác cảm giác lạnh lùng xa cách, Mộ Dữu có thể hòa đồng với tất cả những người bạn xung quanh chú nhỏ, chỉ duy nhất không dám đến gần anh.
Cô nhớ rõ khi vừa bị chú nhỏ đưa tới Trường Hoàn, lúc vào trong nhà Doãn Mặc, cô vẫn có chút thận trọng, đặt cặp sách sau lưng, cô còn không dám dựa vào lưng ghế sô pha.
Ngày đó đúng lúc chú nhỏ bận rộn, toàn bộ thời gian đã dành cho việc đưa cô tới nhà Doãn Mặc, ở không quá hai phút liền nghe điện thoại rồi rời đi.
Doãn Mặc tiễn chú nhỏ, đóng cửa rồi quay trở lại, nhìn Mộ Dữu trên ghế sô pha.
"Muốn uống nước không?" Anh xoay người đi tới chỗ bình đun nước, rót cho cô một ly nước ấm.
Mộ Dữu nhìn anh đưa tới nước, mím môi dưới: "Cháu không khát."
Cô ngồi ngay ngắn, như một học sinh ngoan.
Doãn Mặc nhét cốc vào tay cô, nhẹ nhàng nói: "Uống đi."
Thanh âm anh không giận tự uy, thân hình Mộ Dữu khẽ run, hai tay ngoan ngoãn nâng cốc uống mấy ngụm nước.
Sợ uống không hết anh lại tức giận, Mộ Dữu hít một hơi, định cắn răng uống hết cốc nước.
Doãn Mặc bị phản ứng của cô chọc cười, giơ tay ngăn cô lại: "Không khát thì uống ít thôi, tôi cũng không bảo cháu phải uống hết."
Cốc nước đặt trên bàn trà, anh nghiêng đầu nhìn cô, "Sợ tôi như vậy sao?"
Những ngón tay mảnh khảnh của Mộ Dữu vặn xoắn quần áo, mí mắt hơi rũ xuống, cô thề thốt phủ nhận: "Không, không có ạ."
Phòng khách lại rơi vào im lặng.
Doãn Mặc phát hiện ra mình thực sự không có duyên với trẻ con, cô nhóc này bình thường nói chuyện cười đùa rất vui vẻ với đám Phương Khải Hạ, Nam Hằng, ở trước mặt anh lại sợ đến như vậy.
Trông anh rất hung dữ sao?
Anh dựa vào lưng ghế sô pha, hơi cau mày.
Anh không lên tiếng, Mộ Dữu liền lặng lẽ ngồi đó, lưng thẳng không nhúc nhích.
Khoảng cách giữa hai người rất xa, xung quanh tràn ngập sự lạ lẫm và xa cách.
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, từng giây từng phút trôi qua.
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc lại quay đầu nhìn cô, cất giọng đánh vỡ yên tĩnh trì trệ: "Tiểu ——"
Doãn Mặc ban đầu muốn gọi cô là Tiểu Dữu Tử giống như cách Mộ Du Trầm gọi cô, nhưng sau đó lại nghĩ trẻ con tuổi này rất nổi loạn, có xu hướng phản nghịch, có thể không thích từ "Tiểu" trong tên.
Anh dừng một chút, sau đó đổi từ: "Từ nay về sau gọi cháu là Dữu Dữu nhé?"
Cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi hàng mi vừa dài vừa dày, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, được ạ."
Ngón tay cái và ngón trỏ của cô véo một góc váy, móng tay được cắt tỉa tròn trịa, có màu hồng tự nhiên.
Doãn Mặc đột ngột đứng dậy, nửa ngồi xổm trước mặt cô, hai tay hơi cong tùy ý đặt trên đầu gối, chiếc cằm xinh đẹp mịn màng hơi hếch lên: "Tôi đã hứa với Mộ Du Trầm sẽ chăm sóc cháu thật tốt, tôi nhất định sẽ giữ lời. Căn phòng đầu tiên ở phía đông là phòng ngủ chính, đã dọn dẹp xong cho cháu rồi, cháu ở đó đi. Về sau ở đây cháu cứ tự nhiên như nhà mình, không cần quá câu nệ."
"Trẻ con ở độ tuổi của cháu hẳn là sẽ có những bí mật nhỏ của riêng mình, tôi để chìa khoá trên bàn sách của cháu rồi, có cái gì không muốn cho người khác nhìn thấy thì tự mình khóa lại. Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm một dì giúp việc đến, phụ trách việc chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của cháu, sau này nếu có gì bất tiện không nói được với tôi, cháu có thể nói với dì ấy."
Doãn Mặc dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi có nghe nói qua chuyện của ba mẹ cháu rồi, bọn họ có lựa chọn của mình, cháu có cuộc sống riêng của cháu. Cháu đang học lớp 12 rồi, đừng để bọn họ ảnh hưởng, trước hết hãy chăm chỉ học tập đi, biết chưa?"
Anh chu đáo ân cần, cố gắng không tỏ ra quá uy nghiêm.
Mộ Dữu khẽ gật đầu: "Biết rồi ạ, cảm ơn Mặc ca."
"Gọi tôi là anh?" Doãn Mặc khẽ nhướng mày, đôi mắt dường như đang cười, "Vậy từ giờ tôi sẽ thấp hơn một bậc so với Mộ Du Trầm sao?"
Mộ Dữu bị hỏi sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng thay đổi lời nói: "Chú."
Doãn Mặc nở một nụ cười hiếm hoi: "Tôi cũng không già như vậy, cứ gọi là Mặc ca đi."
Anh đứng dậy, đưa tay vuốt tóc cô, "Chúng ta còn phải sống chung với nhau một năm, tôi cũng không ăn thịt em, em đừng căng thẳng như vậy, được không?"
Giọng anh dịu dàng hơn trước rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên nhu hoà hơn.
Mộ Dữu cảm thấy lòng bàn tay anh đang vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cô, khẽ chạm vào cô rồi thu lại.
Tay áo sơ ý lướt qua làn da trên trán cô, một mùi tuyết tùng lạnh lẽo xộc vào mũi, cô ngừng thở một lúc, đột nhiên tim đập nhanh hơn một chút.
Doãn Mặc đã đứng dậy: "Tôi đi nấu cơm, em có thể vào phòng ngủ nghỉ ngơi, hoặc là ở phòng khách xem TV."
Anh dừng lại ở cửa phòng bếp, quay người gọi cô: "Dữu Dữu."
Mộ Dữu vừa rồi còn chưa hồi thần sau cơn rung động, lại nghe thấy anh hỏi: "Em ăn cay được không?"
Cô vô thức trả lời: "Được ạ."
Người đàn ông phía sau ậm ừ, rồi không có thêm động tĩnh nào nữa.
Qua một hồi lâu, Mộ Dữu cả gan quay người, đặt đôi tay trắng nõn mảnh khảnh của mình lên thành ghế sô pha, tựa cằm lên, chớp mắt nhìn về phía đó.
Cách một lớp cửa kính mờ, anh đang đeo một chiếc tạp dề, dáng người cao thẳng, anh mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra.
Đó là lần đầu tiên Mộ Dữu biết một người nổi tiếng cẩn thận tỉ mỉ trong giới kinh doanh như Doãn Mặc, thực sự có thể nấu ăn.
Cô nhớ lại cảnh người đàn ông đến gần và nói chuyện với cô vừa rồi.
Nước da anh trắng lạnh, khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ, đường nét từ xương mày đến quai hàm sâu và sắc sảo, dưới mày kiếm là đôi mắt đen nhánh thâm trầm, giống như mực đặc không thể tan chảy.
Anh rất ít cười, vừa rồi khóe môi hơi nhếch lên, toát ra vẻ lãnh đạm tự nhiên, nhưng lại mang theo một tia ôn nhu, một cái nâng mắt nhướng mày cũng có thể mê hoặc lòng người đến vậy.
Mộ Dữu vẫn luôn cảm thấy Doãn Mặc là người đẹp nhất trong số những người bạn của chú nhỏ.
Nhưng trước giờ cô chỉ dám lén nhìn anh từ xa, chưa bao giờ cô ở gần anh như vậy.
Mộ Dữu chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay đặt ở trên ngọn tóc anh vừa mới nhẹ nhàng vuốt ve, hai gò má nóng lên không hiểu nổi.
Không biết vì sao, hôm đó cô đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào.
Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống của mình có gì đó tươi đẹp sau khi suy sụp tinh thần mấy ngày vì chuyện của ba mẹ.
Cầm cặp đi vào phòng ngủ, bên trong gọn gàng sạch sẽ, ga trải giường và chăn đều là màu dành cho con gái.
Phòng ngủ chính có không gian rất rộng, phòng tắm có phòng để đồ, còn có ban công rộng để phơi quần áo.
Mộ Dữu nhìn thấy chiếc khóa mà anh nhắc tới đang để trên bàn, rất nhỏ và dễ thương.
Cô cầm lên xem, khóe miệng cong lên.
Cô không ngờ rằng Doãn Mặc thậm chí còn cân nhắc đến những điều này.
Sau khi ở trong phòng một lúc, Mộ Dữu ra ngoài, lại nhìn thấy Doãn Mặc, cô cảm thấy thân thiết hơn trước.
Cô đi tới, gõ tấm kính mờ cửa phòng bếp, mở ra một kẽ hở, thấp giọng hỏi: "Có cần em giúp không ạ?"
Doãn Mặc dùng xẻng xào trong nồi rồi thêm gia vị, mùi thơm đậm đà bốc lên.
Anh thản nhiên hỏi: "Em có thể giúp tôi cái gì?"
Mộ Dữu bị anh hỏi liền nghẹn họng, ở nhà cô chưa bao giờ vào bếp.
Cái gì cũng không biết.
Mộ Dữu do dự một lúc, lấy hết dũng khí: "Em có thể học."
"Vậy cũng được." Doãn Mặc dùng đũa gắp một miếng thịt bò đưa tới, "Mau nếm thử xem thịt đã mềm chưa."
Nghĩ rằng vừa mới lấy ra khỏi nồi, sợ cô bị phỏng, Doãn Mặc thu lại thổi hai lần, một tay giữ ở bên dưới, lại đưa đến trước miệng cô, "Nào, há miệng."
Mộ Dữu ngây người nhìn miếng thịt bò, hai má đột nhiên hơi nóng lên.
Cô đến để giúp nấu ăn, không phải để giúp ăn.
Mà lại, sao anh lại đút cho cô...
"Sao vậy, em không thích ăn cái này sao?" Anh dường như đang định thu hồi lại, Mộ Dữu hoảng hốt, theo bản năng cắn miếng thịt, cho vào trong miệng chậm rãi nhau.
Thịt mềm và ngon bất ngờ.
Sau khi nuốt xuống, cô ngạc nhiên cười: "Ngon lắm ạ."
Doãn Mặc còn phải nấu thêm hai món nữa, nói với cô: "Đói thì cầm đĩa này ăn trước, nếu không đói lắm thì ra ngoài xem TV đợi một lát, canh nấu gần xong rồi."
Mộ Dữu cuối cùng chọn đến phòng khách trước, cô muốn đợi lát nữa sẽ ăn cùng anh.
Cô lại ngồi trở lại trên ghế sô pha, mở TV lên, cũng không có gì muốn xem, thỉnh thoảng lén nhìn người đàn ông trong bếp.
Trong một năm sau đó, cô thích đi theo Doãn Mặc.
Vào kỳ nghỉ đông trở lại Trường Hoàn, Doãn Mặc đi ăn liên hoan cùng với đám bạn bè tốt của chú nhỏ, cô cũng đi theo.
Cô không dính lấy Mộ Du Trầm mà dính lấy Doãn Mặc.
Khi đó đám Phương Khải Hạ còn trêu chọc Mộ Du Trầm, nói rằng cháu gái của anh được Doãn Mặc nuôi dưỡng ở Trường Hoàn, bây giờ biến thành cái đuôi nhỏ của Doãn Mặc rồi.
...
Suy nghĩ trở lại, Mộ Dữu lại nghĩ tới hot search trên Weibo: # Thầm mến là chưa kịp bắt đầu đã kết thúc #
Thật ra đối với cô và Doãn Mặc mà nói, câu nói này cũng không chuẩn xác như vậy.
Trong một năm đó ở Trường Hoàn, Doãn Mặc đã chăm sóc cô rất chu đáo, mỗi giây mỗi phút ở bên anh đối với Mộ Dữu đều rất ngọt ngào.
Cho dù là chỉ là mơ tưởng thì cô cũng đắm chìm trong cơn cuồng hoan đó.
Cô cũng không muốn thừa nhận rằng giữa họ chưa bao giờ bắt đầu.
Tuy nhiên sau này khi kết thúc, cảm giác quả thực khó chịu giống hệt như một kẻ thất tình.
Mộ Dữu ôm bụng dưới, lại bắt đầu thấy đau âm ỉ.
Điện thoại bên gối vang lên, cô tùy ý cầm lên, nhìn ghi chú, là Doãn Mặc gọi tới.
Đầu ngón tay nhấp vào nút màu xanh lục, đặt ở bên tai: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của cô hơi khàn, còn mang theo âm mũi.
Bên kia trầm mặc một hồi lâu, giọng nói hơi trầm xuống chứa đựng sự lo lắng: "Sao em lại khóc?"
Mộ Dữu sững sờ trước câu hỏi của Doãn Mặc, đang định phủ nhận thì đưa tay lên sờ khóe mắt hơi ướt.
Doãn Mặc dường như nhớ ra gì đó: "Bụng không thoải mái sao, em đã uống nước đường đỏ chưa?"
Anh luôn quan tâm chăm sóc cô chu đáo, thậm chí còn nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô.
Nhưng anh lại không thích cô.
Không biết là bởi vì đau bụng kinh, hay là bởi vì lúc trước nhìn thấy topic trên Weibo, mà giờ phút này, cô vô cùng phiền muộn.
Cô hít một hơi thật sâu, không trả lời câu hỏi của Doãn Mặc mà bình tĩnh nói: "Anh muốn hỏi chuyện ngày mồng 1 tháng 5 tới Trường Hoàn thăm ông bà sao? Ban ngày tôi có đọc tin nhắn của anh rồi, lúc đó bận việc nên quên trả lời."
Cô dừng một chút, "Đợi tôi suy nghĩ thêm một chút rồi lại nói."
Cô thực sự không muốn đến Trường Hoàn, sau khi bị Doãn Mặc từ chối, cô không bao giờ đến thành phố đó nữa.
Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy hai người họ làm vậy thật vô nghĩa.
Trước đó cô mang tâm lý báo thù muốn khiến anh phải yêu cô, rồi nhìn anh đau buồn khổ sở.
Nhưng đến cùng cô có thể nhận được bao nhiêu niềm vui từ nó?
Ít nhất vào lúc này, Mộ Dữu không thể cảm thấy vui vẻ.
Chịu nhục muối mặt giả làm tiểu bạch hoa, cho dù anh thích, thì sao?
Thứ anh thích không phải là con người thật của cô, mà chỉ là một loại châm chọc đối với con người trước đây của mình mà thôi.
Trên thực tế, cô cũng chưa từng nói bất cứ lời nào quá lạnh lùng vô tâm với anh.
Đối với những thứ như tình cảm, bất kể ai yêu trước, người đó đã định sẵn là kẻ thua cuộc.
Giống như sự mạnh mẽ và lãnh đạm mà cô đã cố gắng giả vờ trong những năm này, bởi vì một chủ đề Weibo mà có thể dễ dàng đâm chọt vào nơi đau đớn nhất trong trái tim cô.
"Mặc ca." Mộ Dữu đột nhiên gọi một tiếng.
Bên trong xe, Doãn Mặc đang nhìn về phía khuôn viên trường đại học A. Xưng hô đã lâu không gọi khiến vẻ mặt anh hơi gượng lại, thanh âm có chút trầm thấp: "Em, gọi anh là gì?"
"Mặc ca." Cô lại gọi một tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể, "Mấy ngày trước em mang theo tâm thái trả thù để thân cận với anh, em xin lỗi."
"Nhưng hiện tại em không muốn làm vậy nữa." Cô cười khổ nói: "Hai năm qua thái độ của em với anh không tốt, cũng không chào đón anh, hiện tại nghĩ lại, thật là ngây thơ. Thực ra, anh chỉ từ chối em thôi, không làm bất cứ điều gì có lỗi với em cả."
Cô nhắm mắt rồi lại mở ra: "Chúng ta chia tay đi, đợi ông nội hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ ly hôn."
Sắc mặt Doãn Mặc tối sầm lại, đáy mắt phủ đầy băng giá, quai hàm căng thẳng sắc bén, tựa hồ sắp nổi giông bão.
Chiếc xe vốn đậu ở ngoài khuôn viên trực tiếp lái vào khuôn viên trường đại học A, giọng nói của anh tràn ngập sự khẩn trương không thể kiểm soát: "Dữu Dữu, em xuống dưới rồi chúng ta nói chuyện, được không, anh ở dưới lầu ký túc xá đợi em."
Đối phương không trả lời, điện thoại liền bị cúp máy.
Xe dừng trước cửa ký túc xá, anh gọi lại, nhưng Mộ Dữu không bắt máy.
Doãn Mặc liên tiếp gọi lại mấy lần, Mộ Dữu trực tiếp tắt máy.
Trước cửa ký túc xá có người qua kẻ lại, xe của Doãn Mặc thu hút sự chú ý, rất nhiều sinh viên dò xét nhìn qua.
Có người nhận ra Doãn Mặc đang ngồi trong xe, kích động bàn tán với những người xung quanh.
Doãn Mặc dường như không nhận thức được mọi thứ xung quanh mình, những lời vừa rồi của Mộ Dữu còn vang vọng bên tai anh.
—— "Mấy ngày trước em mang theo tâm thái trả thù để thân cận với anh, em xin lỗi."
—— "Chúng ta chia tay đi, đợi ông nội hoàn toàn bình phục, chúng ta sẽ ly hôn."
Lời nói của cô đến quá đột ngột, quá bất ngờ khiến anh không kịp trở tay.
Ngay khi anh nghĩ rằng quan hệ giữa hai người họ đang ngày càng tốt lên thì cô nói ly hôn.
Trong thoáng chốc, Doãn Mặc nhớ lại mùa hè năm đó.
Mộ Dữu phải về nguyên quán để thi đại học, vì vậy cô đã sớm trở lại An Cầm từ cuối tháng Năm.
Đoạn thời gian đó Doãn Mặc rất bận rộn với công việc, anh từ nước ngoài trở về Trương Hoàn vào ngày 9 tháng 6.
Vốn tưởng rằng Mộ Dữu đang ở An Cầm, lại không ngờ vừa mở cửa, một bóng người từ trong phòng ngủ chạy ra.
Ngày hôm đó cô mặc một chiếc váy trắng tinh cổ đứng, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng ngọt ngào, gò má ửng hồng, nhìn thấy anh trong mắt liền có tia sáng rực rỡ: "Mặc ca, anh đã về rồi!"
"Không phải em quay lại An Cầm để thi sao?" Doãn Mặc xắn ống tay áo vào phòng tắm rửa tay, khi anh quay lại, Mộ Dữu rót nước cho anh rồi đưa tới, "Em không muốn ở nhà, chiều hôm qua thi xong em tự ngồi máy bay quay lại đây rồi."
Doãn Mặc ngồi xuống sô pha, cầm lấy cốc nước: "Lần đầu tiên tự bay một mình à? Sao không gọi điện thoại trước, anh tìm người đến đón em."
Mộ Dữu ngồi xuống bên cạnh hắn, phồng má nói: "Em không còn là trẻ con nữa."
Doãn Mặc mỉm cười: "Vừa mới thi đại học xong đã cảm thấy mình là người lớn rồi à?"
Mộ Dữu cúi đầu không nói chuyện.
"Em ăn cơm chưa?" Doãn Mặc hỏi cô.
Mộ Dữu nói: "Dì Thôi làm cho em rồi."
Doãn Mặc bận rộn với công việc, không thường xuyên quay lại, trong một năm Mộ Dữu sống ở đây, anh đã tìm một người giúp việc nấu ăn cho cô.
Ngoài việc nấu nướng và dọn dẹp, chủ yếu là có người ở cùng cô.
Hai người trầm mặc một hồi, Mộ Dữu có chút khó hiểu: "Tại sao anh không hỏi em thi có tốt không?"
Doãn Mặc đặt ly nước lên bàn trà, khoanh chân dài rất tự nhiên: "Đã là người lớn rồi, anh còn hỏi em chuyện học tập, không phải là sẽ chọc giận em sao?"
Mặc dù anh không thích cười cho lắm, nhưng từ giọng điệu và thái độ của anh, Mộ Dữu vẫn có thể cảm nhận được rằng anh đang trêu chọc cô vì lời cô nói vừa rồi.
Mộ Dữu hai má có chút nóng lên, cô liếm liếm môi dưới, nhỏ giọng nói: "Anh có thể hỏi vấn đề này."
Doãn Mặc khẽ nhướng mày: "Xem ra thi không tệ."
Mộ Dữu trên mặt lộ ra một chút tự hào, dựa vào trên ghế sô pha: "Tạm được ạ, đại học A thì chắc chắn không thành vấn đề. Không phải anh dự định trở về An Cầm sao? Đến lúc đó, chúng ta đều trở về, có thể gặp nhau thường xuyên ở An Cầm rồi."
Cô cầm ly nước trên bàn trà lên, hàng mi dài cong vút rũ xuống, cố gắng mở miệng nói: "Mặc ca, trước khi có giấy báo nhập học, em có thể ở lại đây không?"
"Đương nhiên không có vấn đề, phòng ngủ kia là của em, em muốn ở bao lâu cũng được." Doãn Mặc lại nói, "Nếu như em thật sự trúng tuyển đại học A, anh sẽ thưởng cho em."
"Thưởng gì vậy ạ?" Cô nhìn qua với ánh mắt đầy hy vọng.
Doãn Mặc trầm ngâm một lát, nhất thời không nghĩ ra, hỏi cô: "Em muốn cái gì?"
Mộ Dữu cầm ly nước, đốt ngón tay trắng nõn vô thức siết chặt: "Em muốn cái gì anh đều đồng ý sao?"
"Muốn hái sao trên trời thì không được, những cái khác sẽ cố gắng thỏa mãn em."
Tim Mộ Dữu khẽ nhảy lên, những lời nói đã ủ không biết bao nhiêu lần cứ quanh quẩn trong đầu, muốn nói ra lại nghẹn ở cổ họng, vô cùng thấp thỏm.
Cô cầm ly nước đưa lên miệng uống liên tục mấy lần: "Mặc ca, sau khi thi xong đại học, em có thể yêu không?"
Doãn Mặc cười nói: "Có bạn trai rồi à? Bạn học cùng lớp em?"
Anh suy nghĩ một lúc: "Muốn yêu đương cũng không sao. Em là người trưởng thành, Mộ Du Trầm hẳn là không đến mức nghiêm khắc như vậy. Tuy nhiên, nhân phẩm gia thế của đối phương như thế nào? Em là con gái, ở bên ngoài dễ chịu thiệt thòi, có muốn anh giúp em kiểm tra một chút không?"
"Không phải, vẫn chưa phải chuyện đó." Mộ Dữu mím môi, muốn nói lại thôi.
Doãn Mặc nhìn xuống đồng hồ, đưa tay xoa xoa đỉnh tóc của cô, chậm rãi nói: "Anh còn có chút việc phải xử lý, em chơi trước đi, nói chuyện sau, được không? Nghĩ xem tối nay muốn ăn gì đi, anh sẽ đích thân thưởng cho em."
Cánh tay anh vô tình chạm vào cổ áo dựng đứng ở một bên cổ của cô, đường viền cổ áo hơi mở ra một chút.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Dữu không phải xõa tóc ở nhà thì là mặc quần áo có cổ dựng đứng.
Ban đầu Doãn Mặc không quan tâm, cho đến khi anh nhìn thấy làn da sau tai cô.
Nước da của cô rất trắng, hình xăm con chó con màu đen đặc biệt dễ thấy.
Mộ Dữu vẽ rất đẹp, nhìn qua có vẻ như cô đã tự thiết kế và tìm người xăm lên.
"Tại sao em lại xăm hình này?" Khi đó Doãn Mặc không biết hình xăm đó đại diện cho điều gì, nhưng nghĩ rằng nó rất sống động, dễ thương.
Trên mặt Mộ Dữu hiện lên một tia hoảng sợ, cô đặt cốc nước xuống, từ trên ghế sô pha đứng lên, dùng tay che lại nơi đầu ngón tay anh vừa lướt qua.
Tại chỗ có hình xăm, nhiệt độ dường như nóng dần lên.
Mộ Dữu ban đầu không biết nên nói thế nào, nhưng tình hình đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát, cô không muốn dây dưa thêm nữa.
Cô hít sâu một hơi: "Em thi đỗ đại học A, anh làm bạn trai em được không?"
Khoảnh khắc nói ra điều đó, trái tim thấp thỏm đã lâu của Mộ Dữu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng rồi lại bị bảo phủ bởi những kỳ vọng mới.
Cô cẩn thận ngước mắt lên thì thấy người đàn ông đang ngây người trên sô pha.
Các cơ trên khuôn mặt ban đầu nhẹ nhàng của anh lúc này đã hoàn toàn căng thẳng, đường nét lăng lệ, vẻ mặt nghiêm nghị.
Căn phòng chìm trong im lặng, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Mộ Dữu trong lòng mơ hồ có đáp án, nhưng vẫn là không cam lòng: "Anh vừa mới nói sẽ thưởng cho em, chỉ cần em không cầu hái sao trên trời, anh liền thỏa mãn em mà. Em không bảo anh phải đồng ý với em ngay bây giờ, anh có thể đợi đến sau khi có thông báo nhập học thì cho em đáp án là được."
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc chậm rãi nói: "Em còn quá nhỏ."
Không nghĩ tới, anh ngay cả nghĩ cũng không muốn, Mộ Dữu trong lòng như bị thứ gì đâm vào, hai mắt đỏ hoe: "Em sợ anh nói như vậy, cho nên cố ý đợi đến sau kỳ thi đại học mới nói. Em trưởng thành rồi, sao anh vẫn coi em như một đứa trẻ thế?"
"Anh lớn hơn em bảy tuổi."
"Em không để ý!"
"Anh để ý."
Từng lời anh nói đều bình tĩnh, lý trí, nhưng dễ dàng phá hủy hy vọng duy nhất còn sót lại trong lòng Mộ Dữu
Lần đầu tiên cô cảm thấy anh lạnh lùng.
Có lẽ lúc này anh đang nghĩ rằng thật sai lầm khi đồng ý với chú nhỏ của cô để cô sống ở đây.
Lúc đầu, khi chú nhỏ đề xuất chuyện này, Doãn Mặc vốn đã từ chối.
Anh nói rằng Mộ Dữu lớn rồi, anh là đàn ông, ở cùng một chỗ trong thời gian dài chỉ sợ không tiện.
Vì cảm thấy bất tiện nên anh cho cô một phòng ngủ chính có phòng tắm và ban công, nửa đêm nhân lúc cô đang ngủ anh mới ra phòng tắm bên ngoài để tắm rửa.
Anh nhờ dì chăm sóc cho cô, tránh mặt cô hết mức có thể, lâu lắm mới quay lại một lần.
Anh luôn ghi nhớ nam nữ khác biệt, đi đâu cũng ân cần chu đáo, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Mà lúc này, anh lại nói với cô: Em còn quá nhỏ.
Cho nên đến cùng cô lớn hay nhỏ thì đều do một mình anh định đoạt.
Chỉ là cái cớ để từ chối cô thôi!
Nước mắt lưng tròng, cô cố hết sức kìm nén, không muốn khiến mình quá xấu hổ chật vật.
Người đàn ông trên ghế sô pha vẫn ngồi thẳng, lý trí, bình tĩnh, trầm ổn.
Cô không hiểu tại sao anh lại là một kẻ lạnh lùng vô tâm như thế.
Không biết là tức giận hay là trả thù, nhưng ngày hôm đó là lần đầu tiên cô hôn Doãn Mặc.
Hoặc đó không hẳn là hôn, cô ấy chỉ chồm tới cắn vào môi anh, xé tan vẻ ngoài kiên định tự chủ của anh.
Thẳng đến đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh mặn chát, người đàn ông mới kêu một tiếng đau đớn, đẩy cô ra: "Dữu Dữu, bình tĩnh lại."
Trên đôi môi gợi cảm đẹp mắt của anh vẫn còn những giọt máu đỏ thẫm.
Mộ Dữu không biết từ lúc nào lau đi nước mắt trên mặt, biểu tình dần dần trở nên lạnh lùng giống như vẻ mặt của anh: "Hôm nay anh từ chối em, anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội khác đâu. Sau ngày hôm nay, em sẽ không bao giờ thích anh nữa."
Mộ Dữu chạy ra khỏi phòng khách, mở cửa, bắt gặp dì Thôi đi chợ về.
Dì Thôi còn chưa mở miệng nói, cô đã chạy vào thang máy rồi.
Dì Thôi nhìn thấy Doãn Mặc trong phòng khách, nhất thời hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đêm qua lúc Mộ Dữu trở về từ An Cầm, cô đã nói với bà về việc tỏ tình với Doãn Mặc.
Cô không chắc chắn, hỏi dì Thôi liệu Doãn Mặc có đồng ý với cô không, dì Thôi cảm thấy Doãn Mặc đối xử với cô rất đặc biệt, còn dành cho cô rất nhiều lời động viên, nói rằng nhất định sẽ thành công.
Làm thế nào bà cũng không nghĩ tới hôm nay hai người liền náo loạn thành dạng này.
Dì Thôi nhìn Doãn Mặc trong phòng khách, anh lạnh lùng ngồi trên sô pha, không khí xung quanh có chút đóng băng khiến người ta sợ hãi: "Doãn, cậu Doãn..."
Doãn Mặc lúc này mới chú ý tới dì Thôi, đưa tay lau đi vết máu trên môi, nhàn nhạt nói: "Nhìn cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện gì."
Dì Thôi vội vàng ném thức ăn trên tay rồi vội vã xuống lầu.
Sau ngày hôm đó, Mộ Dữu trở về An Cầm, không bao giờ quay lại ngôi nhà ở Trường Hoàn nữa.
Lúc Doãn Mặc gặp lại cô trong lễ khai giảng của Đại học A, cô dường như đã được tái sinh hoàn toàn, hình xăm sau tai đã biến mất.
Trong những năm này cô cũng không gọi anh là Mặc ca nữa.
Cho đến vừa rồi, trong điện thoại, cô một lần nữa lại gọi anh là Mặc ca, nói với anh, chúng ta chia tay đi.
Kỳ thật một thời gian dài sau sự cố đó, có lần tới Trường Hoàn công tác, Doãn Mặc đã trở lại căn nhà kia.
Dì Thôi hôm đó tình cờ đang dọn dẹp bên trong, khi nhìn thấy anh, bà bất ngờ, vui mừng gọi: "Cậu Doãn."
Sau này cả anh và Mộ Dữu đều về An Cầm, Doãn Mặc vẫn thường xuyên nhờ dì Thôi định kỳ thì đến dọn dẹp căn nhà này.
Nhìn thấy dì Thôi, anh khẽ gật đầu đáp lại rồi vào phòng sách lấy sách.
Khi anh đi ra, đang định rời đi thì dì Thôi đột nhiên ngăn anh lại: "Cậu chủ có phải là cảm thấy, Dữu Dữu do tuổi còn quá nhỏ, không hiểu tình cảm là gì, nên đã nhầm tưởng ngưỡng mộ cậu thành thích không? Cậu thật sự cảm thấy, lần trước con bé thổ lộ với cậu chỉ là bởi vì nhất thời xúc động thôi sao?"
Doãn Mặc hơi giật mình, quay đầu lại.
Ánh mắt dì Thôi rơi vào cuốn sách trong tay anh: "Chỉ là một cuốn sách mà thôi, mua ở đâu mà chẳng được, sao đáng giá để cậu chủ đi xa như vậy tới lấy? Cậu nhớ Dữu Dữu phải không."
Dì Thôi chưa bao giờ hỏi đến chuyện của anh và Mộ Dữu, ngày đó là lần đầu tiên bà nói chuyện như thế với Doãn Mặc.
Sắc mặt Doãn Mặc tái đi, có chút không vui, dì Thôi nói: "Lúc Dữu Dữu đi không mang theo thứ gì cả, cậu có muốn vào phòng nhìn một chút không?"
Những lời của dì Thôi dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Kể từ khi Mộ Dữu chuyển đến, anh không bao giờ bước vào căn phòng này nữa.
Ngày hôm đó cô rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì, tài liệu, sách vở, một số bản thảo truyện tranh, còn cả những món quà anh tặng cô năm đó.
Hầu như tất cả những truyện tranh vẽ tay đó đều là vẽ về anh.
Anh lật xem từng bức một, tình cờ bắt gặp một bức tranh.
Trên giấy tuyên màu trắng, có hai bản vẽ rõ ràng được thiết kế rất cẩn thận.
Một chú chó con màu đen với đôi mắt lạnh lùng, sống động như thật.
Ngoài ra còn có một quả bưởi* màu vàng chanh, trên có hai chiếc lá màu xanh.
*Quả bưởi trong tiếng Trung là Dữu tử (Yòuzi), đồng âm với Dữu trong tên Mộ Dữu (Mù yòu).
Bên dưới bản vẽ có mấy lời linh tinh cô viết:
[ Nguyện vọng đầu tiên sau kỳ thi tuyển sinh đại học: Doãn Mặc đồng ý làm bạn trai mình, sau đó đi xăm hình với anh ấy ]
[ Bản vẽ Dữu tử đáng yêu như vậy, không biết con người lạnh lùng như anh ấy có kháng cự không nữa ]
[ Nếu anh ấy không muốn, vậy thì xăm một chữ "honeypolo" trên người cũng được, cách phát âm gần giống với Mộ Dữu, anh ấy sẽ không từ chối đúng không? ]
Đó cũng là lúc Doãn Mặc nhận ra hình xăm con chó đen nhỏ trên người cô tượng trưng cho điều gì.
Anh bóp bức tranh, các đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Doãn Mặc khẽ cúi đầu, bóng lưng cô đơn.
Không biết qua bao lâu, anh mới khàn giọng nói: "Dì Thôi, dì cảm thấy tôi thích hợp với cô ấy sao?"
Lúc trước Doãn Mặc từ chối Mộ Dữu, dì Thôi mặc dù tiếc hận lẫn đau lòng, nhưng thực tế cũng không tính là ngoài ý muốn.
Khoảng cách giữa hai người họ quá lớn, Doãn Mặc là một người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công, chắc chắn phải cảm thấy khó khăn khi nhận được lời tỏ tình từ một cô gái vừa mới lớn.
Huống chi, anh lại được bạn giao cho chăm sóc cô, cô là cháu gái của bạn anh.
Dì Thôi hiểu cho Doãn Mặc, bà đã chăm sóc Mộ Dữu một năm, cũng rất yêu thương cô.
Dừng một chút, dì Thôi nói: "Dữu Dữu đã vào đại học rồi, con bé có quyền yêu đương, nếu không phải là cậu thì sau này sẽ là người khác, cậu chủ buông bỏ được không?"
Những gì dì Thôi nói ngày hôm đó đã đánh mạnh vào trái tim của Doãn Mặc.
Anh không nỡ để cô ở bên người khác.
Chỉ là, một khi lời nói đã nói ra, rất khó rút lại.
Trong hai năm qua, anh đã cố gắng hết sức để đến gần cô, đối xử tốt với cô, nhưng cô chẳng thèm ngó tới anh, từ chối nói chuyện với anh dù chỉ một lời.
Cho đến gần đây, cuối cùng cô cũng chủ động đến gần anh, nhưng hóa ra chỉ là một cách để trả đũa.
Doãn Mặc đặt tay lên vô lăng, nhìn chằm chằm vào hình đại diện WeChat của cô, lòng buồn vô cớ.
Cô nhóc này.
Nếu không có đêm nay, suýt chút nữa anh còn tưởng rằng cô sớm đã buông xuống chuyện năm đó rồi.
Lúc này Doãn Mặc mới tỉnh ngộ, nếu không giải thích những chuyện đã xảy ra năm đó thì khúc mắc trong lòng cô sẽ mãi ở đó.
—————
Trên ký túc xá nữ, rất nhiều người nằm sấp trên giường nhìn qua ban công, cũng rất nhiều người vây quanh chỗ cửa ký túc xá.
Hách Mộng Thành chạy xuống xem, thở hổn hển leo lên lầu, xông vào ký túc xá: "Thật sự là Doãn Mặc, Dữu Tử, Doãn Mặc ở bên dưới!"
Mộ Dữu trên giường không có động tĩnh, mà một bên Đồng Lạc Dao với Trách Trách cũng hai mắt nhìn nhau.
Vừa rồi Mộ Dữu gọi điện thoại cho Doãn Mặc, ba người các cô nghe được một chút mơ hồ, mặc dù họ không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng cũng đoán được rằng giữa cô và Doãn Mặc có chuyện gì đó, không giống liên hôn gia tộc bình thường như Mộ Dữu nói trước đó.
Bây giờ Doãn Mặc xuất hiện ở tầng dưới ký túc xá, hẳn là anh đang tìm Mộ Dữu.
Mộ Dữu không lên tiếng, mấy người bọn họ cũng không tiện nói gì, cuối cùng đóng cửa ký túc xá lại, giả vờ như không biết gì.
Cho đến lúc cửa ký túc xá đến giờ đóng cửa, mọi thứ rơi vào im lặng, tắt hết đèn.
Doãn Mặc vẫn ở dưới lầu ký túc xá chờ một lúc lâu rồi mới lái xe trở về chung cư.
Đẩy cánh cửa phòng ngủ chính, anh cởi cà vạt, đi vào phòng thay đồ, tâm trạng ỉu xìu bơ phờ.
Cổ áo sơ mi trên người anh đã tháo khuy, dưới xương quai xanh bên trái hai inch là hình xăm quả bưởi do Mộ Dữu thiết kế trước đó.
Bên dưới hình vẽ có dòng chữ tiếng Anh: honeypolo
Doãn Mặc nhìn qua vị trí của hình xăm, anh lấy điện thoại di động chụp ảnh.
Nhấp vào WeChat của Mộ Dữu, anh ấn gửi đi: 【 (hình ảnh) 】
【 Bưởi và honeypolo, anh đều xăm lên rồi 】
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đại hắc cẩu tỉnh mộng đẹp đê, truy thê hoả tá tràng nào ~~
Chương gần 8000 chữ, tác giả sắp tèo rồi (editor như tui cũng muốn gãy tay lun roài huhu)
/84
|