Mặc dù Mộ Dữu và Doãn Mặc tận sức thể hiện ân ái trước mặt trưởng bối, nhưng trong lúc vô tình thân mật lại bị trưởng bối lấy ra trêu chọc, Mộ Dữu cảm thấy nóng mặt một cách khó hiểu.
Không quan tâm đến việc nếm thử hương vị của trái nho, cô tùy tiện nhai rồi nuốt luôn.
Doãn Mặc ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, lại vê một quả đưa tới: "Còn muốn ăn không?"
Mộ Dữu nhìn quả nho, nhịn không được trừng mắt nhìn anh, ưu nhã cười đẩy ra: "Không ăn đâu, hơi chua."
"Chua sao?" Mộ Du Vãn hơi ngạc nhiên, "Buổi trưa cô ăn một ít, rất ngọt mà."
"Có thể là chùm này hơi chua." Mộ Dữu mặt không đổi sắc bịa chuyện.
Doãn Mặc đem nho bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, rất phối hợp nói: "Ừm, hơi chua."
1
Ánh mắt anh chạm mắt cô, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười.
Mộ Dữu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy sự trêu chọc trong mắt anh.
Sau khi ở cùng ông cụ trong phòng bệnh một lúc, Mộ Bách Liêm tới đổi ca với Mộ Du Vãn.
Nhìn thấy Mộ Dữu ở đây, Mộ Bách Liêm ôn hòa cười chào hỏi cô: "Con tới lúc nào vậy?"
Kể từ khi bắt gặp được Mộ Bách Liêm cùng người đàn bà khác và con cái một nhà hòa thuận trên phố, Mộ Dữu không còn duy trì mối quan hệ bề ngoài cha con hòa thuận với ông ta nữa.
Mộ Bách Liêm nói chuyện cô cũng làm như không nghe thấy, cũng không trả lời.
Có mặt nhiều người ở đây như vậy, Mộ Bách Liêm cảm thấy xấu hổ, sắc mặt tái nhợt: "Tất cả là do ông con chiều quen rồi, càng lớn càng không có quy củ."
Mộ Dữu nhíu mày: "Ông lấy đâu ra tư cách để giáo dục tôi? Tôi là đứa con gái không có quy củ, ai bảo tôi có cha sinh, không có cha nuôi."
"Con ——" Mộ Bách Liêm tức giận xông tới, vươn tay tát Mộ Dữu.
"Mộ Bách Liêm, mày thử động vào con bé xem?" Phía sau truyền đến tiếng quát lớn của ông cụ.
Cùng lúc đó, Mộ Bách Liêm cảm thấy một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn mình.
Doãn Mặc dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta, mang theo vài phần hung ác nham hiểm.
Anh rõ ràng ngồi đó không nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào, lại khiến Mộ Bách Liêm trong lòng sợ hãi, sống lưng ớn lạnh.
Chân Mộ Bách Liêm như bị đóng đinh, ông ta sững sờ đứng đó, cảm giác tê dại từ lưng lan ra toàn thân.
Người ngoài đều nói Doãn Mặc là người hung ác đáng sợ, Mộ Bách Liêm không quen biết nhiều với anh, mỗi khi anh và Mộ Du Trầm về nhà cũ, thái độ cũng rất ôn hòa.
Mộ Bách Liêm chỉ coi anh là đàn em có chút năng lực thủ đoạn trên thương trường mà thôi, tuổi còn trẻ, có thể lợi hại đến mức nào?
Chỉ đến khi đối mặt với Doãn Mặc vào lúc này, Mộ Bách Liêm mới cảm nhận được cái gì gọi là bức người.
Anh rõ ràng không coi Mộ Bách Liêm là ba vợ, ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn một người ngoài có ý đồ bất lợi với vợ mình.
Các đốt ngón tay của lòng bàn tay đang vươn ra run rẩy, Mộ Bách Liêm từ từ thu lại.
Doãn Mặc từ đầu đến cuối không có nói với ông ta một câu.
Anh chỉ nhàn nhạt quay đầu lại, nắm lấy tay Mộ Dữu đứng lên, nói với ông cụ: "Ông nội, con với Dữu Dữu về nhà trước, hôm nào rảnh lại đưa cô ấy đến thăm ông."
Mộ Du Vãn cũng rời đi, cùng hai người họ ra khỏi phòng bệnh.
Nhiệt độ đang tăng từng ngày, thậm chí đến buổi tối, gió thổi vào người cũng ấm áp nhu hoà.
Khắp nơi trong bệnh viện đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Sau khi ra khỏi khoa điều trị nội trú, Mộ Dữu cố gắng quên đi chuyện đã xảy ra trong phòng bệnh, hít một hơi thật sâu, cười hỏi Mộ Du Vãn: "Cô nhỏ, cô về nhà cũ kiểu gì vậy? Nếu không thì hai bọn cháu đưa cô đi."
Cô quay đầu nhìn Doãn Mặc, "Tôi muốn trở về lấy một số thứ."
Doãn Mặc ừm: "Vậy về Mộ gia trước."
Trên đường trở về nhà cũ, Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu và Mộ Du Vãn cùng nhau ngồi ở ghế sau.
Mộ Du Vãn sợ Mộ Dữu không vui vì chuyện của Mộ Bách Liêm, tùy tiện nói chuyện phiếm với cô.
Mộ Dữu bỗng nhiên hỏi: "Cô nhỏ, cô trở về lâu như vậy, Điềm Điềm một mình ở Lan Thành không thấy cô sẽ khóc nhỉ."
Điềm Điềm là con gái của Mộ Du Vãn, vừa tròn hai tuổi.
Nhắc đến con gái, nụ cười của Mộ Du Vãn dịu dàng hơn nhiều: "Có bảo mẫu trông, con bé vẫn rất ngoan. Nhưng mà hai ngày nay cô có dự định đưa Điềm Điềm tới đây, con bé có muốn không thì không biết, nhưng cô thật sự rất nhớ con bé."
Nhắc đến chuyện này, Mộ Du Vãn hỏi Doãn Mặc, "Giản Quý Bạch vẫn ở chỗ cậu sao?"
Doãn Mặc xoay vô lăng đánh lái: "Cậu ta chỉ ở lại một đêm, bây giờ ở khách sạn."
Dừng một chút, "Cậu ta không nói cho cô sao?"
Mộ Du Vãn hơi sửng sốt, nhưng vẫn cười nói: "Chắc là anh ấy khá bận."
Dọc đường, Mộ Du Vãn không tiếp tục nói chuyện nữa.
Mộ Dữu thỉnh thoảng lén liếc cô một cái, muốn nói gì đó, lại không tìm được chủ đề.
Đây chính là hôn nhân tương kính như tân của cô nhỏ và dượng nhỏ sao?
Mặc dù đã có con nhưng ai cũng bận rộn với công việc riêng của mình, không liên quan gì đến nhau.
Trong ký ức của Mộ Dữu, dượng nhỏ rất dễ thân cận, gặp ai cũng mỉm cười.
Chỉ có điều khi đối mặt với cô nhỏ, anh rất ít cười.
Nếu một ngày nào đó cuộc hôn nhân của cô và Doãn Mặc cũng đi đến tình trạng này.
Mộ Dữu cảm thấy rằng cô có lẽ muốn ly hôn.
—————
Trên đường trở về nhà cũ, Mộ Du Vãn gọi điện thoại cho quản gia.
Khi về đến nhà, vừa kịp giờ ăn tối.
Sau bữa ăn, Mộ Dữu quay trở lại phòng ngủ để thu dọn đồ đạc, Doãn Mặc đợi cô trên ghế sô pha trong phòng khách.
Người giúp việc trong nhà mang hoa quả tới.
Doãn Mặc nhìn một lượt, rồi ánh mắt lại rơi vào điện thoại.
Thư ký Trịnh gửi cho anh một tin nhắn WeChat: 【 Doãn tổng, nhẫn cưới và lễ phục ngày mai còn cần chuẩn bị không? 】
Doãn Mặc nhớ lại việc Mộ Dữu từ chối đi dự tiệc.
Anh trầm ngâm, gõ chữ: 【 Vẫn như cũ 】
Tối nay Mộ Dữu trở về, chủ yếu là mang theo tài sản quý giá nhất của mình - đá quý.
Rất nhiều cô chiêu danh môn thích ganh đua so sánh quần áo, váy cao cấp, túi xách cổ điển số lượng có hạn, dây chuyền và vòng tay do các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế sản xuất... Tóm lại, có quá nhiều thứ để khoe khoang.
Mộ Dữu không quan tâm đến những thứ này, nhưng cô thích thu thập những viên ngọc quý hiếm tuyệt đẹp.
Sau vài năm tích lũy, chúng đều là những bảo vật quý hiếm.
Sau này, cuối tuần nào cô cũng về nhà của Doãn Mặc nên không thường xuyên trở về đây.
Cô suy nghĩ, cảm thấy nếu mang theo đá quý bên mình sẽ yên tâm hơn.
Trên đường trở về chung cư, Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu ôm chiếc hộp chiêm ngưỡng kho báu của mình.
Nhiều thứ trong số này được mua một cách tình cờ tại các cuộc đấu giá, bây giờ có thể không có sẵn trên thị trường, cho dù chi bao nhiêu tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Doãn Mặc dư quang liếc cô một cái: "Yến hội tối mai em xác định không đi à?"
Không biết vì sao anh lại nhắc lại chuyện này, Mộ Dữu vuốt ve bảo bối của mình, cũng không ngẩng đầu lên: "Đã nói không đi là không đi."
"Có hội đấu giá cũng không đi sao?"
"Có bảo vật gì không?" Mộ Dữu ngẩng đầu, lại chỉ chỉ hộp của mình, "Nếu không có thứ gì hấp dẫn tôi hơn những thứ này, tôi sẽ không đi đâu."
Doãn Mặc không trả lời, Mộ Dữu ngầm thừa nhận là không có.
Dù sao không phải tùy tiện trong một hội đấu giá mà có thể tìm được đồ tốt như vậy.
Đèn hai bên cầu lớn An Cầm rực rỡ, giống như hai con rồng vàng.
Đi qua cây cầu này là cả khu đô thị phồn hoa, nhộn nhịp, ồn ào và rực rỡ sắc màu.
Chiếc xe đi vào một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, dễ dàng lái vào ga-ra dưới tầng hầm.
Sau khi ra khỏi thang máy, Doãn Mặc không vội vàng mở cửa bước vào.
Anh thao tác một phen trước ổ khóa mật mã, quay đầu nói với Mộ Dữu: "Em không lưu dấu vân tay từ khi đến đây, lưu lại một cái đi."
Mộ Dữu không cảm thấy sẽ có lúc tự một mình cô tới đây, nhưng mà anh đã nói, chỉ đành lấy lệ đặt đầu ngón tay lên.
Phía trên nhắc nhở thay đổi góc độ để lưu lại, cô hơi mất kiên nhẫn.
Doãn Mặc nắm cổ tay cô, vô cùng kiên nhẫn giúp cô thao tác.
Lòng bàn tay anh vừa ấm vừa mang theo hơi lạnh, đầu ngón tay phủ đầy vết chai mỏng, khi chạm vào da cô có cảm giác giòn xốp lạ thường.
Mộ Dữu giương mắt nhìn sang, người đàn ông nghiêm túc chuyên chú giúp cô lưu lại dấu vân tay, sườn mặt lưu loát mà khắc sâu, môi mỏng nhấp nhẹ, lúc không cười lộ ra vẻ cao lãnh không dễ tiếp cận.
Nhớ năm đó khi cô lần đầu đến sống ở nhà của Doãn Mặc, khuôn mặt của anh mỗi ngày đều như vậy.
Anh lạnh lùng lãnh đạm, rất ít nói khiến cô sợ hãi không dám lại gần.
Rồi một ngày, cô lấy hết can đảm để hỏi anh một vấn đề.
Anh nhắc đi nhắc lại một kiến thức nào đó nhưng cô không hiểu, trong lòng Mộ Dữu vô cùng sợ hãi, luôn cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ bẻ gãy cây bút trên tay, đập thật mạnh xuống bàn, mắng cô ngu như lợn.
Tuy nhiên, hôm đó anh không trách mắng cô.
Anh chỉ xụ mặt im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Có thể là vấn đề của anh, anh thay đổi mạch suy nghĩ đã."
Sau ngày hôm đó, Mộ Dữu đột nhiên phát hiện, mặc dù khuôn mặt anh lạnh lùng, nhưng tâm địa anh rất tốt.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, Doãn Mặc luôn đối xử tốt với cô.
Nhưng sự ân cần này có thể giống như cách chú nhỏ của cô đối với cô, coi cô như một đàn em cần được quan tâm chăm sóc, không phải tình yêu nam nữ.
Sau khi dấu vân tay được lưu lại xong, Mộ Dữu bình tĩnh rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Trên ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, cô dùng sức cọ quần áo hai lần, cố gắng xua tan đi hơi ấm kia một cách nhanh chóng.
Ngẩng đầu lên bắt gặp Doãn Mặc đen mặt quan sát từng động tác nhỏ của cô.
Mộ Dữu vô thức đặt hai tay ra sau lưng, bình tĩnh nói: "Tay anh có mồ hôi, tôi lau đi thì có vấn đề gì à?"
Cửa mở ra, Mộ Dữu bước vào trước.
Doãn Mặc đứng ở cửa nhìn xuống tay mình, không giống như có mồ hôi.
Nhưng anh vẫn cọ xát vào quần áo mình một chút.
Sau khi thay dép lê, Mộ Dữu ôm hộp bảo bối và laptop vui vẻ đi lên tầng hai.
Sau đó cô nhớ tới gì đó, nửa đường quay đầu lại: "Anh muốn trực tiếp trở về phòng đi ngủ sao?"
Doãn Mặc liếc nhìn đồng hồ, khẽ nói: "Lát nữa anh có cuộc họp."
Mộ Dữu gật đầu, nếu anh không quay lại phòng ngủ vào lúc này, thì cô sẽ có thời gian để tiếp tục sáng tác « Chú chó xui xẻo ».
Cô trở về phòng, đặt những viên đá quý của mình vào phòng để đồ rồi đi tắm trước.
Mặc lên người chiếc váy ngủ rộng rãi thoải mái, cô ôm laptop lên giường.
Vừa rồi trên đường về, cô đột nhiên có linh cảm sáng tác truyện tranh nên phải nhân lúc rèn sắt khi còn nóng mới được.
Thời gian từng chút trôi qua, đến gần mười hai giờ, cô gần như bận xong, ngáp một cái ngái ngủ.
Doãn Mặc còn chưa quay lại, cô đóng laptop lại chui vào trong chăn nằm xuống trước
Cô liếc sang phía bên cạnh giường, phát hiện ra đêm nay trên giường chỉ có một chiếc chăn.
Có lẽ là bởi vì cô vừa mới trở về, anh không có thời gian lấy ra một cái khác.
Mộ Dữu lại nghĩ về đêm cả hai ngủ cùng giường chung gối kia.
Doãn Mặc nói là cô cuốn hết chăn đi, đến bây giờ cô vẫn bán tín bán nghi.
Lúc ngủ cô rất không an phận sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đóng cửa phòng sách.
Đoán chừng là Doãn Mặc xong việc quay về.
Mộ Dữu nhanh chóng tắt đèn, nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa được mở ra một tiếng "cạch".
Doãn Mặc đi vào.
Ánh sáng bên trong phòng ảm đạm, Doãn Mặc nhẹ nhàng đóng cửa lại, bật một ngọn đèn sàn ở phía xa xa.
Ánh sáng lờ mờ bao trùm căn phòng, phản chiếu cô gái trắng trẻo trên giường, cô nhắm mắt lại giống như đang ngủ, lông mi dài và dày rũ xuống.
Doãn Mặc nới lỏng cổ áo, đi đến mép giường, tiện tay sờ chiếc laptop bên cạnh, sờ vào thấy ấm, hiển nhiên là mới tắt không lâu.
Anh nhìn xuống người đang giả vờ ngủ, khẽ mỉm cười, cởi cúc áo đi vào phòng tắm.
Có tiếng nước chảy bên trong vọng ra, Mộ Dữu mở mắt ra.
Hình như Doãn Mặc đứng bên cạnh cô một lúc, nhưng cô không biết anh đang làm gì.
Cô nhìn quanh, cũng không thấy có gì bất thường.
Mặc kệ, cô tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không lâu sau, anh tắm xong đi ra.
Mộ Dữu cảm thấy anh đến gần, vén một góc chăn chui vào, tắt đèn sàn trong phòng.
Ngọn đèn cuối cùng trong phòng bị anh dập tắt.
Lúc anh tiến vào, người còn hơi ẩm ướt, mang theo mùi hương tươi mát sạch sẽ.
Tối nay anh không lấy thêm chăn ra, nằm xuống cũng không có động tĩnh gì.
Lần trước nói nửa đêm cô giật chăn, anh lạnh nên lấy chăn khác ra.
Vậy tại sao bây giờ anh vẫn còn đắp chung một chăn với cô?
Đây có phải là tiếp tục nửa đêm lẻn đi lấy chăn như lần trước không?
Nếu đã như thế này, trực tiếp tách ra khi đi ngủ không phải tốt hơn sao, ai cũng bớt lo.
Dù sao thì sau khi trải qua đêm đó, cái tính lãnh đạm thờ ơ của anh như một chiếc búa giáng xuống, Mộ Dữu không muốn lại gần anh thêm chút nào nữa.
Cô dứt khoát lên tiếng nhắc nhở: "Anh không đi lấy chăn nữa à?"
Trong đêm tối, Doãn Mặc mở mắt ra: "Em chưa ngủ à?"
Tuy là đang hỏi, nhưng trong giọng nói không có mảy may kinh ngạc.
Không đợi Mộ Dữu trả lời, anh đã giúp cô kéo chăn lên, "Có buồn ngủ không?"
Cô nói chuyện chiếc chăn với anh, anh lại hỏi cô buồn ngủ hay không.
Đêm hôm khuya khoắt, đã đến giờ đi ngủ, anh hỏi cái này là có ý gì?
Mộ Dữu cảnh giác trả lời: "Anh muốn làm gì?"
Doãn Mặc dừng một chút, nghĩ đến khả năng tối nay cô dùng laptop ở đây: "Xem máy tính trên giường không tốt cho cột sống cổ, có cần anh làm cho em một phòng sách không?"
Mộ Dữu từ từ đảo mắt.
Nếu có phòng sách mà nói, sau này cuối tuần cô cập nhật truyện tranh sẽ thuận tiện hơn, hơn nữa cũng không sợ Doãn Mặc vào xem bất cứ lúc nào.
Cô vội vàng gật đầu: "Được đấy."
Hai người trầm mặc một hồi, Doãn Mặc lại hỏi: "Nam sinh trao đổi WeChat với em chạng vạng tối hôm nay trước toà hành chính đại học A, em với cậu ta có quan hệ thế nào?"
Anh hỏi thẳng vào vấn đề, không chút báo trước.
Lúc trông thấy xe của Doãn Mặc trước tòa nhà hành chính, Mộ Dữu đã cảm thấy hẳn là anh đã nhìn thấy.
Sau đó, đến thăm ông nội trong bệnh viện, trở lại nhà cũ Mộ gia, anh không đề cập gì đến, Mộ Dữu nghĩ rằng anh không quan tâm, nhưng không ngờ lúc này anh lại hỏi.
Mộ Dữu không trả lời mà hỏi lại: "Cái này anh cũng muốn hỏi đến à?"
Doãn Mặc nhướng mày nhắc nhở cô: "Em kết hôn rồi."
Anh nói lời này là có ý gì?
Nói với cô rằng cô đã kết hôn, phải giữ khoảng cách với những người khác giới khác, miễn cho người khác tung tin anh bị cắm sừng, để không bị người ta đàm tiếu sau lưng hả?
Mộ Dữu cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết những chuyện này: "Không phải anh nói nếu tôi tìm được người mình thích, tôi có thể ly hôn với anh sao? Tôi không tiếp xúc với con trai, làm sao có thể tìm được người mình thích chứ? Thêm WeChat trước, tìm hiểu nhau sau, đó không phải là hành động bình thường sao?"
Vừa dứt lời, cổ tay của Mộ Dữu đã bị người đàn ông nắm chặt.
Anh dùng sức kéo Mộ Dữu qua, ngay sau đó, anh lấn người lật lên trên.
Động tác của anh quá nhanh, Mộ Dữu bất ngờ, tim đập loạn xạ vì hoảng sợ.
Trong bóng tối, đường nét trên gò má anh mơ hồ không thể nhìn rõ, nhưng hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Mộ Dữu cảm thấy đôi mắt của Doãn Mặc sáng rực nhìn cô chằm chằm.
"Ông nội em phẫu thuật xong rồi, hiện tại liền bắt đầu nghĩ tới tìm một người đàn ông khác, sau đó ly hôn với anh sao?" Anh trầm mặc hồi lâu, "Cứ như vậy không muốn tiếp tục bên cạnh anh, sốt ruột muốn qua sông đoạn cầu hả?"
Ánh sáng trong phòng quá tối, Mộ Dữu không xác định được sắc mặt của Doãn Mặc lúc này như thế nào, nhưng cổ tay của cô hơi đau vì bị anh nắm lấy.
Cô giãy giụa vài lần: "Ai qua sông đoạn cầu hả, anh vu khống tôi! Hai bọn tôi đều là trợ lý sinh viên, cùng làm việc với nhau, không có thông tin liên lạc thì làm sao trao đổi công việc được hả?"
Xung quanh yên tĩnh một lát, Mộ Dữu cảm thấy các đốt ngón tay đang nắm cổ tay cô nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông tay.
Xuyên qua màn đêm dày đặc, Doãn Mặc cụp mắt nhìn cô: "Vừa rồi em cố ý chọc giận anh sao?"
So với vừa rồi, giọng điệu của anh đã dịu dàng hơn.
Cổ tay Mộ Dữu không tránh thoát được, tức giận quay đầu đi, không để ý tới anh.
Doãn Mặc trầm mặc một lát: "Em không nguyện ý làm vợ chồng mãi mãi với anh, lại muốn tìm người mình thích, anh không ngăn cản, nhưng chúng ta vừa kết hôn, cũng nên trải qua một năm nữa, thời điểm hiện tại không được. Mà lại, cho dù muốn tìm, ánh mắt cũng nên cao một chút, nam sinh kia quá bình thường, không thích hợp với em đâu. Tương lai em tìm người khác kém hơn anh, đến lúc đó làm sao giải thích được với người trong nhà? Cũng tổn hại đến mặt mũi của em, đúng không?"
Giọng anh nhẹ nhàng, một bộ dạng anh đang nghĩ cho cô, lại như thể đang dỗ dành.
Mộ Dữu không biết đêm nay anh kỳ quái thế rốt cuộc là đang có ý đồ xấu gì trong bụng.
Có lẽ không phải vì mặt mũi của cô, mà là vì sợ anh vừa kết hôn xong liền ly hôn, đời tư bị đem ra bàn tán.
Phân tích từ việc cái vị Triệu tổng kia nịnh hót tâng bốc cuộc sống hôn nhân của anh ngọt ngào hạnh phúc, có thể khiến anh vui vẻ lại không cảm thấy xấu hổ, chứng tỏ anh rất để tâm đến việc cuộc sống riêng tư của mình có hài hòa mỹ mãn hay không.
Giải thích như vậy, việc anh đột nhiên tức giận vừa rồi cũng có lý.
Nếu cuộc sống đại học nhẹ nhàng thoải mái, cô có thể xem xét tới một mối quan hệ yêu đương.
Tuy nhiên, bây giờ cô đã quay lại bên cạnh thầy Cận làm trợ lý sinh viên, cô còn phải cập nhật truyện tranh, bận rộn muốn chết rồi, làm gì có thời gian quản đến chuyện đi tìm người khác rồi ly hôn với Doãn Mặc nữa.
Huống chi, cô vì để ly hôn với Doãn Mặc mà tuỳ tiện tìm người khác, chẳng phải là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác sao?
Cô lại chẳng ngu ngốc thế.
Cho đến trước mắt, cô chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với Doãn Mặc.
Ít nhất khi ở bên Doãn Mặc, mỗi ngày cô nhìn gương mặt này cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.
Mỗi cuối tuần cô đến đây ở, xem như quay trở lại thăm cái bình hoa di động, cũng rất tốt.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Mộ Dữu phát hiện Doãn Mặc vẫn đang đè lên người cô, cổ tay vẫn bị anh giam cầm.
Cô cố gắng cử động: "Anh muốn làm gì, sao vẫn chưa xuống?"
Doãn Mặc giờ khắc này đang nghĩ tới lời Giản Quý Bạch nói.
Mộ Dữu vừa đề cập đến việc tìm một người cô thích, sau đó ly hôn với anh. Mặc kệ giờ phút này cô có suy nghĩ đến phương diện này hay không, cũng khó có thể đảm bảo sau này không có.
Nếu anh cứ chậm chạp như vậy, có lẽ cô sẽ thực sự có người mình thích.
Có lẽ, hai người họ nên tiến xa hơn một bước.
Không dám kết luận trong tim cô có còn có anh hay không, nhưng ít nhất, người trước đây là anh.
Giản Quý Bạch nói vợ chồng sinh hoạt hòa hài có lợi cho việc vun đắp quan hệ của hai người.
Đã muốn vun đắp lại tình cảm, trước tiên cần phải hòa hợp vào ban đêm.
Doãn Mặc một tay nắm lấy cổ tay run rẩy của cô, dễ như trở bàn tay đặt lên đỉnh đầu.
"Dữu Dữu." Anh đè cô xuống, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao vây lấy cô.
Trái tim Mộ Dữu đập thình thịch vài lần, ngực cô vô thức phập phồng.
Môi người đàn ông kề sát bên tai cô, thanh âm trầm thấp mở miệng: "Chúng ta bây giờ là vợ chồng, trước khi kết hôn cũng không có thỏa thuận làm vợ chồng giả."
Hơi nóng lướt qua tai, Mộ Dữu không khỏi rùng mình một cái, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cho nên?"
"Cho nên..."
Môi anh như chạm vào vành tai cô, khàn giọng hỏi: "Bây giờ chúng ta có nên sinh hoạt vợ chồng bình thường không em?"
Không quan tâm đến việc nếm thử hương vị của trái nho, cô tùy tiện nhai rồi nuốt luôn.
Doãn Mặc ngược lại không có phản ứng gì quá lớn, lại vê một quả đưa tới: "Còn muốn ăn không?"
Mộ Dữu nhìn quả nho, nhịn không được trừng mắt nhìn anh, ưu nhã cười đẩy ra: "Không ăn đâu, hơi chua."
"Chua sao?" Mộ Du Vãn hơi ngạc nhiên, "Buổi trưa cô ăn một ít, rất ngọt mà."
"Có thể là chùm này hơi chua." Mộ Dữu mặt không đổi sắc bịa chuyện.
Doãn Mặc đem nho bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, rất phối hợp nói: "Ừm, hơi chua."
1
Ánh mắt anh chạm mắt cô, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười.
Mộ Dữu bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy sự trêu chọc trong mắt anh.
Sau khi ở cùng ông cụ trong phòng bệnh một lúc, Mộ Bách Liêm tới đổi ca với Mộ Du Vãn.
Nhìn thấy Mộ Dữu ở đây, Mộ Bách Liêm ôn hòa cười chào hỏi cô: "Con tới lúc nào vậy?"
Kể từ khi bắt gặp được Mộ Bách Liêm cùng người đàn bà khác và con cái một nhà hòa thuận trên phố, Mộ Dữu không còn duy trì mối quan hệ bề ngoài cha con hòa thuận với ông ta nữa.
Mộ Bách Liêm nói chuyện cô cũng làm như không nghe thấy, cũng không trả lời.
Có mặt nhiều người ở đây như vậy, Mộ Bách Liêm cảm thấy xấu hổ, sắc mặt tái nhợt: "Tất cả là do ông con chiều quen rồi, càng lớn càng không có quy củ."
Mộ Dữu nhíu mày: "Ông lấy đâu ra tư cách để giáo dục tôi? Tôi là đứa con gái không có quy củ, ai bảo tôi có cha sinh, không có cha nuôi."
"Con ——" Mộ Bách Liêm tức giận xông tới, vươn tay tát Mộ Dữu.
"Mộ Bách Liêm, mày thử động vào con bé xem?" Phía sau truyền đến tiếng quát lớn của ông cụ.
Cùng lúc đó, Mộ Bách Liêm cảm thấy một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn mình.
Doãn Mặc dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta, mang theo vài phần hung ác nham hiểm.
Anh rõ ràng ngồi đó không nhúc nhích, cũng chẳng nói lời nào, lại khiến Mộ Bách Liêm trong lòng sợ hãi, sống lưng ớn lạnh.
Chân Mộ Bách Liêm như bị đóng đinh, ông ta sững sờ đứng đó, cảm giác tê dại từ lưng lan ra toàn thân.
Người ngoài đều nói Doãn Mặc là người hung ác đáng sợ, Mộ Bách Liêm không quen biết nhiều với anh, mỗi khi anh và Mộ Du Trầm về nhà cũ, thái độ cũng rất ôn hòa.
Mộ Bách Liêm chỉ coi anh là đàn em có chút năng lực thủ đoạn trên thương trường mà thôi, tuổi còn trẻ, có thể lợi hại đến mức nào?
Chỉ đến khi đối mặt với Doãn Mặc vào lúc này, Mộ Bách Liêm mới cảm nhận được cái gì gọi là bức người.
Anh rõ ràng không coi Mộ Bách Liêm là ba vợ, ánh mắt lạnh lùng, giống như đang nhìn một người ngoài có ý đồ bất lợi với vợ mình.
Các đốt ngón tay của lòng bàn tay đang vươn ra run rẩy, Mộ Bách Liêm từ từ thu lại.
Doãn Mặc từ đầu đến cuối không có nói với ông ta một câu.
Anh chỉ nhàn nhạt quay đầu lại, nắm lấy tay Mộ Dữu đứng lên, nói với ông cụ: "Ông nội, con với Dữu Dữu về nhà trước, hôm nào rảnh lại đưa cô ấy đến thăm ông."
Mộ Du Vãn cũng rời đi, cùng hai người họ ra khỏi phòng bệnh.
Nhiệt độ đang tăng từng ngày, thậm chí đến buổi tối, gió thổi vào người cũng ấm áp nhu hoà.
Khắp nơi trong bệnh viện đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Sau khi ra khỏi khoa điều trị nội trú, Mộ Dữu cố gắng quên đi chuyện đã xảy ra trong phòng bệnh, hít một hơi thật sâu, cười hỏi Mộ Du Vãn: "Cô nhỏ, cô về nhà cũ kiểu gì vậy? Nếu không thì hai bọn cháu đưa cô đi."
Cô quay đầu nhìn Doãn Mặc, "Tôi muốn trở về lấy một số thứ."
Doãn Mặc ừm: "Vậy về Mộ gia trước."
Trên đường trở về nhà cũ, Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu và Mộ Du Vãn cùng nhau ngồi ở ghế sau.
Mộ Du Vãn sợ Mộ Dữu không vui vì chuyện của Mộ Bách Liêm, tùy tiện nói chuyện phiếm với cô.
Mộ Dữu bỗng nhiên hỏi: "Cô nhỏ, cô trở về lâu như vậy, Điềm Điềm một mình ở Lan Thành không thấy cô sẽ khóc nhỉ."
Điềm Điềm là con gái của Mộ Du Vãn, vừa tròn hai tuổi.
Nhắc đến con gái, nụ cười của Mộ Du Vãn dịu dàng hơn nhiều: "Có bảo mẫu trông, con bé vẫn rất ngoan. Nhưng mà hai ngày nay cô có dự định đưa Điềm Điềm tới đây, con bé có muốn không thì không biết, nhưng cô thật sự rất nhớ con bé."
Nhắc đến chuyện này, Mộ Du Vãn hỏi Doãn Mặc, "Giản Quý Bạch vẫn ở chỗ cậu sao?"
Doãn Mặc xoay vô lăng đánh lái: "Cậu ta chỉ ở lại một đêm, bây giờ ở khách sạn."
Dừng một chút, "Cậu ta không nói cho cô sao?"
Mộ Du Vãn hơi sửng sốt, nhưng vẫn cười nói: "Chắc là anh ấy khá bận."
Dọc đường, Mộ Du Vãn không tiếp tục nói chuyện nữa.
Mộ Dữu thỉnh thoảng lén liếc cô một cái, muốn nói gì đó, lại không tìm được chủ đề.
Đây chính là hôn nhân tương kính như tân của cô nhỏ và dượng nhỏ sao?
Mặc dù đã có con nhưng ai cũng bận rộn với công việc riêng của mình, không liên quan gì đến nhau.
Trong ký ức của Mộ Dữu, dượng nhỏ rất dễ thân cận, gặp ai cũng mỉm cười.
Chỉ có điều khi đối mặt với cô nhỏ, anh rất ít cười.
Nếu một ngày nào đó cuộc hôn nhân của cô và Doãn Mặc cũng đi đến tình trạng này.
Mộ Dữu cảm thấy rằng cô có lẽ muốn ly hôn.
—————
Trên đường trở về nhà cũ, Mộ Du Vãn gọi điện thoại cho quản gia.
Khi về đến nhà, vừa kịp giờ ăn tối.
Sau bữa ăn, Mộ Dữu quay trở lại phòng ngủ để thu dọn đồ đạc, Doãn Mặc đợi cô trên ghế sô pha trong phòng khách.
Người giúp việc trong nhà mang hoa quả tới.
Doãn Mặc nhìn một lượt, rồi ánh mắt lại rơi vào điện thoại.
Thư ký Trịnh gửi cho anh một tin nhắn WeChat: 【 Doãn tổng, nhẫn cưới và lễ phục ngày mai còn cần chuẩn bị không? 】
Doãn Mặc nhớ lại việc Mộ Dữu từ chối đi dự tiệc.
Anh trầm ngâm, gõ chữ: 【 Vẫn như cũ 】
Tối nay Mộ Dữu trở về, chủ yếu là mang theo tài sản quý giá nhất của mình - đá quý.
Rất nhiều cô chiêu danh môn thích ganh đua so sánh quần áo, váy cao cấp, túi xách cổ điển số lượng có hạn, dây chuyền và vòng tay do các nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế sản xuất... Tóm lại, có quá nhiều thứ để khoe khoang.
Mộ Dữu không quan tâm đến những thứ này, nhưng cô thích thu thập những viên ngọc quý hiếm tuyệt đẹp.
Sau vài năm tích lũy, chúng đều là những bảo vật quý hiếm.
Sau này, cuối tuần nào cô cũng về nhà của Doãn Mặc nên không thường xuyên trở về đây.
Cô suy nghĩ, cảm thấy nếu mang theo đá quý bên mình sẽ yên tâm hơn.
Trên đường trở về chung cư, Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu ôm chiếc hộp chiêm ngưỡng kho báu của mình.
Nhiều thứ trong số này được mua một cách tình cờ tại các cuộc đấu giá, bây giờ có thể không có sẵn trên thị trường, cho dù chi bao nhiêu tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Doãn Mặc dư quang liếc cô một cái: "Yến hội tối mai em xác định không đi à?"
Không biết vì sao anh lại nhắc lại chuyện này, Mộ Dữu vuốt ve bảo bối của mình, cũng không ngẩng đầu lên: "Đã nói không đi là không đi."
"Có hội đấu giá cũng không đi sao?"
"Có bảo vật gì không?" Mộ Dữu ngẩng đầu, lại chỉ chỉ hộp của mình, "Nếu không có thứ gì hấp dẫn tôi hơn những thứ này, tôi sẽ không đi đâu."
Doãn Mặc không trả lời, Mộ Dữu ngầm thừa nhận là không có.
Dù sao không phải tùy tiện trong một hội đấu giá mà có thể tìm được đồ tốt như vậy.
Đèn hai bên cầu lớn An Cầm rực rỡ, giống như hai con rồng vàng.
Đi qua cây cầu này là cả khu đô thị phồn hoa, nhộn nhịp, ồn ào và rực rỡ sắc màu.
Chiếc xe đi vào một chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, dễ dàng lái vào ga-ra dưới tầng hầm.
Sau khi ra khỏi thang máy, Doãn Mặc không vội vàng mở cửa bước vào.
Anh thao tác một phen trước ổ khóa mật mã, quay đầu nói với Mộ Dữu: "Em không lưu dấu vân tay từ khi đến đây, lưu lại một cái đi."
Mộ Dữu không cảm thấy sẽ có lúc tự một mình cô tới đây, nhưng mà anh đã nói, chỉ đành lấy lệ đặt đầu ngón tay lên.
Phía trên nhắc nhở thay đổi góc độ để lưu lại, cô hơi mất kiên nhẫn.
Doãn Mặc nắm cổ tay cô, vô cùng kiên nhẫn giúp cô thao tác.
Lòng bàn tay anh vừa ấm vừa mang theo hơi lạnh, đầu ngón tay phủ đầy vết chai mỏng, khi chạm vào da cô có cảm giác giòn xốp lạ thường.
Mộ Dữu giương mắt nhìn sang, người đàn ông nghiêm túc chuyên chú giúp cô lưu lại dấu vân tay, sườn mặt lưu loát mà khắc sâu, môi mỏng nhấp nhẹ, lúc không cười lộ ra vẻ cao lãnh không dễ tiếp cận.
Nhớ năm đó khi cô lần đầu đến sống ở nhà của Doãn Mặc, khuôn mặt của anh mỗi ngày đều như vậy.
Anh lạnh lùng lãnh đạm, rất ít nói khiến cô sợ hãi không dám lại gần.
Rồi một ngày, cô lấy hết can đảm để hỏi anh một vấn đề.
Anh nhắc đi nhắc lại một kiến thức nào đó nhưng cô không hiểu, trong lòng Mộ Dữu vô cùng sợ hãi, luôn cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ bẻ gãy cây bút trên tay, đập thật mạnh xuống bàn, mắng cô ngu như lợn.
Tuy nhiên, hôm đó anh không trách mắng cô.
Anh chỉ xụ mặt im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Có thể là vấn đề của anh, anh thay đổi mạch suy nghĩ đã."
Sau ngày hôm đó, Mộ Dữu đột nhiên phát hiện, mặc dù khuôn mặt anh lạnh lùng, nhưng tâm địa anh rất tốt.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, Doãn Mặc luôn đối xử tốt với cô.
Nhưng sự ân cần này có thể giống như cách chú nhỏ của cô đối với cô, coi cô như một đàn em cần được quan tâm chăm sóc, không phải tình yêu nam nữ.
Sau khi dấu vân tay được lưu lại xong, Mộ Dữu bình tĩnh rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
Trên ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, cô dùng sức cọ quần áo hai lần, cố gắng xua tan đi hơi ấm kia một cách nhanh chóng.
Ngẩng đầu lên bắt gặp Doãn Mặc đen mặt quan sát từng động tác nhỏ của cô.
Mộ Dữu vô thức đặt hai tay ra sau lưng, bình tĩnh nói: "Tay anh có mồ hôi, tôi lau đi thì có vấn đề gì à?"
Cửa mở ra, Mộ Dữu bước vào trước.
Doãn Mặc đứng ở cửa nhìn xuống tay mình, không giống như có mồ hôi.
Nhưng anh vẫn cọ xát vào quần áo mình một chút.
Sau khi thay dép lê, Mộ Dữu ôm hộp bảo bối và laptop vui vẻ đi lên tầng hai.
Sau đó cô nhớ tới gì đó, nửa đường quay đầu lại: "Anh muốn trực tiếp trở về phòng đi ngủ sao?"
Doãn Mặc liếc nhìn đồng hồ, khẽ nói: "Lát nữa anh có cuộc họp."
Mộ Dữu gật đầu, nếu anh không quay lại phòng ngủ vào lúc này, thì cô sẽ có thời gian để tiếp tục sáng tác « Chú chó xui xẻo ».
Cô trở về phòng, đặt những viên đá quý của mình vào phòng để đồ rồi đi tắm trước.
Mặc lên người chiếc váy ngủ rộng rãi thoải mái, cô ôm laptop lên giường.
Vừa rồi trên đường về, cô đột nhiên có linh cảm sáng tác truyện tranh nên phải nhân lúc rèn sắt khi còn nóng mới được.
Thời gian từng chút trôi qua, đến gần mười hai giờ, cô gần như bận xong, ngáp một cái ngái ngủ.
Doãn Mặc còn chưa quay lại, cô đóng laptop lại chui vào trong chăn nằm xuống trước
Cô liếc sang phía bên cạnh giường, phát hiện ra đêm nay trên giường chỉ có một chiếc chăn.
Có lẽ là bởi vì cô vừa mới trở về, anh không có thời gian lấy ra một cái khác.
Mộ Dữu lại nghĩ về đêm cả hai ngủ cùng giường chung gối kia.
Doãn Mặc nói là cô cuốn hết chăn đi, đến bây giờ cô vẫn bán tín bán nghi.
Lúc ngủ cô rất không an phận sao?
Còn chưa kịp suy nghĩ, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng đóng cửa phòng sách.
Đoán chừng là Doãn Mặc xong việc quay về.
Mộ Dữu nhanh chóng tắt đèn, nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa được mở ra một tiếng "cạch".
Doãn Mặc đi vào.
Ánh sáng bên trong phòng ảm đạm, Doãn Mặc nhẹ nhàng đóng cửa lại, bật một ngọn đèn sàn ở phía xa xa.
Ánh sáng lờ mờ bao trùm căn phòng, phản chiếu cô gái trắng trẻo trên giường, cô nhắm mắt lại giống như đang ngủ, lông mi dài và dày rũ xuống.
Doãn Mặc nới lỏng cổ áo, đi đến mép giường, tiện tay sờ chiếc laptop bên cạnh, sờ vào thấy ấm, hiển nhiên là mới tắt không lâu.
Anh nhìn xuống người đang giả vờ ngủ, khẽ mỉm cười, cởi cúc áo đi vào phòng tắm.
Có tiếng nước chảy bên trong vọng ra, Mộ Dữu mở mắt ra.
Hình như Doãn Mặc đứng bên cạnh cô một lúc, nhưng cô không biết anh đang làm gì.
Cô nhìn quanh, cũng không thấy có gì bất thường.
Mặc kệ, cô tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ.
Không lâu sau, anh tắm xong đi ra.
Mộ Dữu cảm thấy anh đến gần, vén một góc chăn chui vào, tắt đèn sàn trong phòng.
Ngọn đèn cuối cùng trong phòng bị anh dập tắt.
Lúc anh tiến vào, người còn hơi ẩm ướt, mang theo mùi hương tươi mát sạch sẽ.
Tối nay anh không lấy thêm chăn ra, nằm xuống cũng không có động tĩnh gì.
Lần trước nói nửa đêm cô giật chăn, anh lạnh nên lấy chăn khác ra.
Vậy tại sao bây giờ anh vẫn còn đắp chung một chăn với cô?
Đây có phải là tiếp tục nửa đêm lẻn đi lấy chăn như lần trước không?
Nếu đã như thế này, trực tiếp tách ra khi đi ngủ không phải tốt hơn sao, ai cũng bớt lo.
Dù sao thì sau khi trải qua đêm đó, cái tính lãnh đạm thờ ơ của anh như một chiếc búa giáng xuống, Mộ Dữu không muốn lại gần anh thêm chút nào nữa.
Cô dứt khoát lên tiếng nhắc nhở: "Anh không đi lấy chăn nữa à?"
Trong đêm tối, Doãn Mặc mở mắt ra: "Em chưa ngủ à?"
Tuy là đang hỏi, nhưng trong giọng nói không có mảy may kinh ngạc.
Không đợi Mộ Dữu trả lời, anh đã giúp cô kéo chăn lên, "Có buồn ngủ không?"
Cô nói chuyện chiếc chăn với anh, anh lại hỏi cô buồn ngủ hay không.
Đêm hôm khuya khoắt, đã đến giờ đi ngủ, anh hỏi cái này là có ý gì?
Mộ Dữu cảnh giác trả lời: "Anh muốn làm gì?"
Doãn Mặc dừng một chút, nghĩ đến khả năng tối nay cô dùng laptop ở đây: "Xem máy tính trên giường không tốt cho cột sống cổ, có cần anh làm cho em một phòng sách không?"
Mộ Dữu từ từ đảo mắt.
Nếu có phòng sách mà nói, sau này cuối tuần cô cập nhật truyện tranh sẽ thuận tiện hơn, hơn nữa cũng không sợ Doãn Mặc vào xem bất cứ lúc nào.
Cô vội vàng gật đầu: "Được đấy."
Hai người trầm mặc một hồi, Doãn Mặc lại hỏi: "Nam sinh trao đổi WeChat với em chạng vạng tối hôm nay trước toà hành chính đại học A, em với cậu ta có quan hệ thế nào?"
Anh hỏi thẳng vào vấn đề, không chút báo trước.
Lúc trông thấy xe của Doãn Mặc trước tòa nhà hành chính, Mộ Dữu đã cảm thấy hẳn là anh đã nhìn thấy.
Sau đó, đến thăm ông nội trong bệnh viện, trở lại nhà cũ Mộ gia, anh không đề cập gì đến, Mộ Dữu nghĩ rằng anh không quan tâm, nhưng không ngờ lúc này anh lại hỏi.
Mộ Dữu không trả lời mà hỏi lại: "Cái này anh cũng muốn hỏi đến à?"
Doãn Mặc nhướng mày nhắc nhở cô: "Em kết hôn rồi."
Anh nói lời này là có ý gì?
Nói với cô rằng cô đã kết hôn, phải giữ khoảng cách với những người khác giới khác, miễn cho người khác tung tin anh bị cắm sừng, để không bị người ta đàm tiếu sau lưng hả?
Mộ Dữu cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết những chuyện này: "Không phải anh nói nếu tôi tìm được người mình thích, tôi có thể ly hôn với anh sao? Tôi không tiếp xúc với con trai, làm sao có thể tìm được người mình thích chứ? Thêm WeChat trước, tìm hiểu nhau sau, đó không phải là hành động bình thường sao?"
Vừa dứt lời, cổ tay của Mộ Dữu đã bị người đàn ông nắm chặt.
Anh dùng sức kéo Mộ Dữu qua, ngay sau đó, anh lấn người lật lên trên.
Động tác của anh quá nhanh, Mộ Dữu bất ngờ, tim đập loạn xạ vì hoảng sợ.
Trong bóng tối, đường nét trên gò má anh mơ hồ không thể nhìn rõ, nhưng hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Mộ Dữu cảm thấy đôi mắt của Doãn Mặc sáng rực nhìn cô chằm chằm.
"Ông nội em phẫu thuật xong rồi, hiện tại liền bắt đầu nghĩ tới tìm một người đàn ông khác, sau đó ly hôn với anh sao?" Anh trầm mặc hồi lâu, "Cứ như vậy không muốn tiếp tục bên cạnh anh, sốt ruột muốn qua sông đoạn cầu hả?"
Ánh sáng trong phòng quá tối, Mộ Dữu không xác định được sắc mặt của Doãn Mặc lúc này như thế nào, nhưng cổ tay của cô hơi đau vì bị anh nắm lấy.
Cô giãy giụa vài lần: "Ai qua sông đoạn cầu hả, anh vu khống tôi! Hai bọn tôi đều là trợ lý sinh viên, cùng làm việc với nhau, không có thông tin liên lạc thì làm sao trao đổi công việc được hả?"
Xung quanh yên tĩnh một lát, Mộ Dữu cảm thấy các đốt ngón tay đang nắm cổ tay cô nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông tay.
Xuyên qua màn đêm dày đặc, Doãn Mặc cụp mắt nhìn cô: "Vừa rồi em cố ý chọc giận anh sao?"
So với vừa rồi, giọng điệu của anh đã dịu dàng hơn.
Cổ tay Mộ Dữu không tránh thoát được, tức giận quay đầu đi, không để ý tới anh.
Doãn Mặc trầm mặc một lát: "Em không nguyện ý làm vợ chồng mãi mãi với anh, lại muốn tìm người mình thích, anh không ngăn cản, nhưng chúng ta vừa kết hôn, cũng nên trải qua một năm nữa, thời điểm hiện tại không được. Mà lại, cho dù muốn tìm, ánh mắt cũng nên cao một chút, nam sinh kia quá bình thường, không thích hợp với em đâu. Tương lai em tìm người khác kém hơn anh, đến lúc đó làm sao giải thích được với người trong nhà? Cũng tổn hại đến mặt mũi của em, đúng không?"
Giọng anh nhẹ nhàng, một bộ dạng anh đang nghĩ cho cô, lại như thể đang dỗ dành.
Mộ Dữu không biết đêm nay anh kỳ quái thế rốt cuộc là đang có ý đồ xấu gì trong bụng.
Có lẽ không phải vì mặt mũi của cô, mà là vì sợ anh vừa kết hôn xong liền ly hôn, đời tư bị đem ra bàn tán.
Phân tích từ việc cái vị Triệu tổng kia nịnh hót tâng bốc cuộc sống hôn nhân của anh ngọt ngào hạnh phúc, có thể khiến anh vui vẻ lại không cảm thấy xấu hổ, chứng tỏ anh rất để tâm đến việc cuộc sống riêng tư của mình có hài hòa mỹ mãn hay không.
Giải thích như vậy, việc anh đột nhiên tức giận vừa rồi cũng có lý.
Nếu cuộc sống đại học nhẹ nhàng thoải mái, cô có thể xem xét tới một mối quan hệ yêu đương.
Tuy nhiên, bây giờ cô đã quay lại bên cạnh thầy Cận làm trợ lý sinh viên, cô còn phải cập nhật truyện tranh, bận rộn muốn chết rồi, làm gì có thời gian quản đến chuyện đi tìm người khác rồi ly hôn với Doãn Mặc nữa.
Huống chi, cô vì để ly hôn với Doãn Mặc mà tuỳ tiện tìm người khác, chẳng phải là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác sao?
Cô lại chẳng ngu ngốc thế.
Cho đến trước mắt, cô chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với Doãn Mặc.
Ít nhất khi ở bên Doãn Mặc, mỗi ngày cô nhìn gương mặt này cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.
Mỗi cuối tuần cô đến đây ở, xem như quay trở lại thăm cái bình hoa di động, cũng rất tốt.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Mộ Dữu phát hiện Doãn Mặc vẫn đang đè lên người cô, cổ tay vẫn bị anh giam cầm.
Cô cố gắng cử động: "Anh muốn làm gì, sao vẫn chưa xuống?"
Doãn Mặc giờ khắc này đang nghĩ tới lời Giản Quý Bạch nói.
Mộ Dữu vừa đề cập đến việc tìm một người cô thích, sau đó ly hôn với anh. Mặc kệ giờ phút này cô có suy nghĩ đến phương diện này hay không, cũng khó có thể đảm bảo sau này không có.
Nếu anh cứ chậm chạp như vậy, có lẽ cô sẽ thực sự có người mình thích.
Có lẽ, hai người họ nên tiến xa hơn một bước.
Không dám kết luận trong tim cô có còn có anh hay không, nhưng ít nhất, người trước đây là anh.
Giản Quý Bạch nói vợ chồng sinh hoạt hòa hài có lợi cho việc vun đắp quan hệ của hai người.
Đã muốn vun đắp lại tình cảm, trước tiên cần phải hòa hợp vào ban đêm.
Doãn Mặc một tay nắm lấy cổ tay run rẩy của cô, dễ như trở bàn tay đặt lên đỉnh đầu.
"Dữu Dữu." Anh đè cô xuống, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao vây lấy cô.
Trái tim Mộ Dữu đập thình thịch vài lần, ngực cô vô thức phập phồng.
Môi người đàn ông kề sát bên tai cô, thanh âm trầm thấp mở miệng: "Chúng ta bây giờ là vợ chồng, trước khi kết hôn cũng không có thỏa thuận làm vợ chồng giả."
Hơi nóng lướt qua tai, Mộ Dữu không khỏi rùng mình một cái, cố gắng giữ bình tĩnh: "Cho nên?"
"Cho nên..."
Môi anh như chạm vào vành tai cô, khàn giọng hỏi: "Bây giờ chúng ta có nên sinh hoạt vợ chồng bình thường không em?"
/84
|