Nụ Hôn Bánh Mì

Chương 15: Trét kem cũng là cả một nghệ thuật!

/18


Lần thứ hai tỉnh dậy, đầu tôi không còn đau nhức như trước nữa. Dù cho tay chân thì đầy rẫy các vết sây sát, đỏ bầm lên rất khó coi nhưng tinh thần đã thư thái hơn rất nhiều. Trong phòng bệnh có mặt dì Lan và Elton. Tôi ngạc nhiên hỏi dì với giọng thì thào do không còn mấy sức lực:

- Không phải dì đang ở miền Trung à? Sao dì lại ở đây?

- Ôi, con tỉnh rồi à? Vi An tỉnh này Elton. – Dì lo lắng nhìn chăm chăm vào mặt tôi.

- Sao dì lại ở đây? – Tôi nhắc lại câu hỏi.

- Quang Hải gọi điện cho dì. Tối qua giám đốc đã chăm sóc con trong bệnh viện.

Tôi nhíu mày. Dì Lan là nhà biên kịch, cũng là một bậc thầy ngôn ngữ. Lần đầu tiên tôi thấy dì nói một câu lủng củng như vậy. Chắc dì nhầm nhịu rồi. Elton mà! Làm gì có Quang Hải nào ở đây cơ chứ nhỉ? Tôi nghĩ thầm trong bụng, nhưng cũng không bắt bẻ lại dì. Xoa cái bụng lép kẹp của mình, tôi cười nịnh nọt.

- Đói quá dì ơi!

- Để dì xuống nhà ăn bệnh viện mua cho con chút gì ăn nhé!

Elton ngăn lại:

- Nhân viên nhà hàng chuẩn bị mang xúp tới.

- Vậy uống nước trước đã! – Dì Lan rót một ly nước ấm. Uống xong được một ngụm nước thì nhân viên từ Moon Harvest mang đồ ăn tới. Trong chiếc hộp giữ nóng là món xúp vi cá hầm gà hạt sen tỏa mùi thơm ngào ngạt. Tôi như người nhịn đói một thế kỷ nay rồi, cổ họng khô đắng, không ngần ngại ăn sạch sẽ hết suất canh. Canh này đúng là tốt thật. Vừa ăn xong, cảm giác như khỏe lại. Tôi nói với dì:

- Con muốn xuất viện.

- Chưa được con ơi. Bác sĩ nói ít nhất còn phải nằm theo dõi một tuần nữa.

- Một tuần á? Lâu quá! Lâu quá!

Tôi quay sang người còn lại trong phòng cầu cứu.

- Elton! Còn công việc ở Moon Harvest nữa. Em muốn về!

Vừa dứt lời, tôi vội đưa tay bụm miệng. Tôi – vừa – xưng – EM – với – Elton! Đầu tôi nổ “bùm” một cái. Tiêu rồi! Tiêu rồi! Mọi thứ có vẻ mất kiểm soát như thế này từ khi nào? Len lén nhìn lên, thấy sắc mặt của giám đốc hoàn toàn tự nhiên, còn dì Lan thì đang lúi húi dọn dẹp chén muỗng, tôi âm thầm thở ra. Elton ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nói với thái độ vẫn thản nhiên như thế.

- Nếu nghỉ ngơi thật tốt thì có thể ra viện sớm!

Biết không thể mè nheo được nữa, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Dì Lan dọn dẹp xong, quay sang cầm lấy túi xách:

- Elton, cháu có thể ở lại đây thêm một tiếng được không? Dì đi vội quá không kịp lấy theo đồ cá nhân. Giờ dì tranh thủ có cháu ở đây về nhà lấy ít đồ.

- Được ạ!

Cửa phòng bệnh khép lại. Bên trong trở nên yên tĩnh không ngờ. Chiếc máy phun hơi nước đặt trên kệ tủ đang phả ra những luồng hơi li ti, mù mịt như sương. Máy điều hòa để ở nhiệt độ thấp. Tôi bất giác co người lại.

- Lạnh à? – Elton nhận ra phản ứng của cơ thể tôi, vươn bàn tay với những ngón thon dài với lấy chiếc remote điều hòa, bấm nút tăng nhiệt độ. Cũng vẫn bàn tay ấy cầm mép chăn, kéo lên đắp lại cho tôi, bộ dạng ân cần vô cùng. Tôi cứ nghĩ Elton là một người ngồi trên cho trăm người phục vụ. Nhưng hóa ra anh lại rất biết cách chăm sóc người khác, cảm giác thật gần gũi. Ngước lên, tôi nhìn thật sâu, thật sâu vào đôi mắt với màn nước xanh thẳm quyến rũ, nhìn đến nỗi tôi phát hiện ra hình phản chiếu của chính mình trong đôi mắt đó, với mái tóc rối, thân hình nhỏ bé trong bộ quần áo rộng thùng thình của bệnh viện. Tôi bật cười. Elton miết ngón tay cái lên cằm tôi.

- Đừng quyến rũ tôi, cô gái!

Hơi thở gần ngay sát khiến tôi bất giác lùi lại một khoảng cách. Elton đứng thẳng người dậy, rồi tao nhã ngồi xuống một chiếc ghế đệm đặt ở góc phòng.

Cùng lúc, dường như có tiếng bước chân của một người nào đó bỏ đi sau cánh cửa.

* * *

Mỗi buổi chiều, việc duy nhất mà tôi mong ngóng đó là tầm năm giờ hơn một chút, cũng có khi là đến tận sáu giờ, Elton tới, trên tay cầm một bó hoa lớn. Hoa lần trước vẫn còn tươi, anh đã mang một loạt khác đến, khiến cho bao nhiêu bình hoa lớn nhỏ của y tá trong bệnh viện đều dồn vào trong phòng này cả. Dì Lan nói tôi may mắn được nằm trong một phòng bệnh lãng mạn nhất Việt Nam, nhưng cũng than phiền rằng hương hoa tác động đến mạch tư duy của dì.

- Nó làm cho dì trở nên đa cảm. – Dì tôi nói.

- Có hề gì đâu? Dì chẳng đang viết phim lãng mạn đấy thôi!

- Con tưởng cứ phim tình cảm thì ai cũng ủy mị à? Gần đây, mấy tay đạo diễn lại cứ khoái kịch bản hài. Phải gây cười thì mới ăn khách.

- Dì có thể tham khảo các chương trình của Walt Disney!

- Hừm. Con tưởng dễ? Các tình huống hài hước đều phải được xây dựng dựa trên cơ sở lý luận thuộc phạm trù mỹ học.

Sau đó nhận thấy giảng giải vấn đề này cho một đứa như tôi cũng chẳng khác gì nước đổ lá khoai nên dì phẩy tay, xoay người sang với đám giấy tờ. Tôi chán nản cầm mấy tờ báo thời trang xanh đỏ mượn của bệnh viện lật qua xem. Vừa mở ra đã thấy ảnh Quang Hải chụp trong sự kiện ra mắt boutique giới thiệu một nhãn hiệu đồng hồ Thụy Sĩ cao cấp. Lật một tờ khác, thấy tấm ảnh anh ta tạo dáng lạnh lùng bên cạnh một cô diễn viên, trả lời phỏng vấn về tiến độ thực hiện bộ phim. Cuối bài báo có đăng một tấm poster quảng cáo của phim đó, dạng ảnh chụp tự nhiên rất đẹp. Cảnh trong tấm ảnh này quen lắm. Cứ như tôi đã từng tới đó rồi! Chắc chắn thế! Tôi vỗ trán, bỗng nhớ rằng đây chính là con đường trồng hai hàng nhãn hai bên trong khuôn viên ở trại trẻ mồ côi. Ngày hôm đó, tôi đã bước theo một cậu nhóc để đi tìm “anh Thái” của nó. Tấm poster tràn ngập màu xanh của cây trong nắng sớm. Một chú bé với đôi mắt buồn đi ở phía trước. Sau lưng là Quang Hải, mà không, phải gọi ngược lại là Thái mới đúng. Họ giống như đang đuổi nhau trên một con đường được chụp ngang vậy! Lật qua một tờ nữa, lại thấy bộ ảnh thời trang chụp Quang Hải trong những bộ quần áo hợp mốt trên đường phố hoa lệ buổi chiều tà. Chủ đề của bộ ảnh có tên là “City Light” – “Ánh sáng thành đô”. Một cái tên khá phù hợp cho những hiệu ứng mà kỹ thuật chụp ảnh chậm tạo ra, khiến cho ánh điện sớm và ánh nắng cuối ngày đan xen vào nhau, tạo nên các vệt màu rực rỡ mà lại có chiều sâu. Trên cái nền ấy nổi bật chân dung của người mẫu. Tôi nói thật ngành thời trang ngày nay quả là ngu ngốc. Chọn trai xinh gái đẹp làm cái gì cho thiên hạ họ chỉ tập trung họ… ngắm người mà bỏ qua mấy bộ quần áo phụ kiện… Đơn cử như bộ ảnh này của Quang Hải, tôi cá chẳng có cô nào có thể dời mắt khỏi khuôn mặt nam tính kia, khóe môi kiêu ngạo cô đơn, hay đôi mắt đen láy nằm trong hốc mắt tinh tế nhường kia. Mà báo chí dạo này không còn đề tài hay ho nào nữa hay sao mà mở tờ nào cũng thấy Quang Hải với chả Quang Hải thế nhỉ! Tôi chán nản đặt lại đống báo lên mặt tủ kê ở đầu giường.

Dì Lan nghe điện thoại, tranh cãi gì đó một lúc lâu. Hình như có trục trặc gì đó về kịch bản. Cuối cùng dì cao giọng:

- Cứ chờ ở đó. Tôi đến ngay bây giờ. Làm gì mà nói cắt là cắt.

Dì cúp điện thoại, nhìn tôi.

- Vi An này, con ở một mình được không? Dì phải đi gặp cái lão đạo diễn chết bầm và bên chủ đầu tư chết dập kia. Chắc Elton cũng sắp đến rồi đấy.

- Cho con ra viện đi! Dì đang rất bận mà con thì lại chẳng bị làm sao cả. Tốn công tốn của quá!

- Chuyện đó tính sau ha!

Dì tôi gập cái máy tính lại rồi vội vàng đi ra. Còn lại một mình trong căn phòng trộn lẫn giữa mùi thuốc khử trùng và mùi hương hoa, tôi bắt đầu màn “tập thể dục” ưa thích trên giường mỗi lúc không biết phải làm gì: Đó là nhảy tưng tưng trên đệm. Đang hưng phấn đến độ có thể nảy lên đến tận trần nhà, cửa phòng bệnh có một cái đầu hơi xoăn xoăn thò vào, kèm theo một nụ cười ngoạc tới mang tai.

Cái đầu cất giọng eo éo:

- Có bác sĩ tới kiểm tra.

Tôi khựng ngay lại, mất đà suýt nữa té nhào xuống nền nhà. Mạnh đứng trước mặt vẫn duy trì nụ cười rộng miệng làm cho đôi mắt một mí tít hết cả lên. Tôi vỗ ngực.

- Hết cả hồn!

- Sao bệnh nhân gì mà lại giống yêu tinh nhền nhện thế?

- Nhền nhện nào. Con bần bật ấy chứ.

Con bần bật là một loại bọ cánh cứng, để xuống đất là cứ nhảy lên tành tạch ngày bé tôi thường hay bắt chơi. Mạnh không biết loại côn trùng này. Tôi hỏi:

- Sao em lại ở đây?

- Tới thăm chị không được à?

- Sao em lại biết chị ở đây?

- Anh Elton nói!

- Sao Elton lại nói với em?

- Em hỏi!

- Sao…?

- Gì mà lắm sao thế? – Cậu ta càu nhàu. – Tới Moon Harvest thì người ta nói là chị nghỉ mấy ngày rồi nhưng không biết nguyên nhân. Nhớ chị quá đành hỏi Elton rồi tới đây thăm. – Mạnh khoa trương chạy tới ôm cánh tay tôi. Tôi vẫn không chịu buông tha.

- Vậy em quen với Elton từ trước à?

- Không phải là quen bình thường đâu. Bà con đấy nhé!

Bà con họ hàng? Thật là nghĩ không ra nha. Cứ nhìn về ngoại hình thì họ đối nhau chan chát. Vậy mà Mạnh nói họ là bà con. Thật là khó tin!

- Thật mà! Ba em và mẹ của Elton là anh em, nhưng lại… không chung huyết thống.

Tôi mù mờ suy tính trong đầu, nhưng không thể luận ra được mối quan hệ phức tạp của gia đình nhà bọn họ.

- Bác gái, à, mẹ của Elton là con riêng của bà nội em. Mà thôi, chuyện này chẳng thú vị.

Tôi gật đầu.

- Chị ở đây không thấy chán à?

Tôi gật gật, xong lại lắc lắc, nhìn Mạnh như gặp được một đồng minh Liên Xô trong lúc nguy cấp.

- Chán chứ! Quá chán ấy. Nhưng không được xuất viện.

- Có muốn ra ngoài chơi không?

Cậu ta đúng là một đồng minh mà, tôi đã không nhìn lầm người. Mạnh nhìn đôi mắt rực sáng của tôi, mạnh mẽ khoát tay, ra hiệu “Đi thôi!”. Chúng tôi đặt một cái gối ôm lên giường, trùm kín chăn tạo “hiện trường giả” giống như có người nằm bên trong, sau đó lén lút nhón chân chạy ra ngoài. Tôi vẫn mặc nguyên đồ dành cho bệnh nhân, chân đi một đôi dép bệt may bằng bông to sụ, tóc rối chưa kịp chải mới chỉ dùng tay cào cào vài nhát lên đầu. Mạnh đi bên cạnh mặc quần kaki tụt và áo pull đen, càng làm nổi rõ làn da trắng bóc như trứng gà và nụ cười “ăn tiền” không lẫn đi đâu được. Trên vỉa hè khấp khểnh, cậu nắm cổ tay tôi, tạo ra một cảnh cũng khấp khểnh không kém. Chúng tôi ào vào một tiệm cà phê – bánh ngọt gần đó, chấm dứt những cái nhìn tò mò phát ra từ bốn phía.

Vừa vào trong cánh cửa kính sáng choang không dính một hạt bụi, tôi ngửi ngay thấy mùi thơm ngọt của cà phê, hòa quyện với mùi bánh xếp nướng nhân thịt kiểu Mã Lai đang ủ trong lò điện. Hương vị quen thuộc đến cảm động. Tôi bất giác ca thán:

- Bây giờ thì chị đã hiểu tại sao ốm lại phải nằm viện.

- Tại sao? – Mạnh săm soi thực đơn, lơ đãng hỏi. Cậu ta lật tới lật lui một hồi, dừng lại đắn đo ở mục cà phê, nhưng cuối cùng lại chọn một tách trà trái cây.

- Vì cái mùi khủng khiếp ở đó. Quá khủng khiếp. Chỉ có nằm viện mới thấu hiểu cảm giác đau khổ ở trong đó cho nên ai cũng ráng khỏe cho nhanh để về nhà.

Mạnh tít mắt, nhe răng ra điệu bộ tán thưởng, cũng bắt chước tôi chun mũi lên hít hít mùi thơm ngọt trong quán. Tôi xoa hai bàn tay vào nhau một cách hoan hỉ khi phục vụ mang hai chiếc bánh xếp nướng và một ly cà phê đặt trước mắt. Mạnh gí ngón tay trỏ lên trán tôi.

- Ai không biết lại tưởng chị bị ngược đãi đến nỗi nhìn thấy đồ ăn là mắt sáng như đèn pha.

Tôi không thèm chấp lời châm chọc của Mạnh, né đầu sang bên trái, nhón một chiếc bánh lên, cắn từng miếng nhỏ. Sau khi đã xử xong một cái bánh mới tạm hài lòng liếm liếm môi, nghĩ thầm nên cảm ơn Mạnh một tiếng bèn ngẩng đầu cất giọng thành thật.

- Mạnh à, cảm ơn em!

Mạnh xua xua tay:

- Thôi thôi… Không dám! Mới có hai cái bánh xếp và một ly cà phê mà chị đã cảm động khiến em nổi cả da gà lên rồi.

- Đâu chỉ có thế. – Tôi phản bác. – Là tự do đấy! Chị bị giam lỏng mấy ngày nay, em không biết được ra ngoài thế này hạnh phúc đến chừng nào đâu! Như em thật là tốt, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm…

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu nhóc biểu thị sự ngưỡng mộ, nhưng anh chàng trước mặt bỗng nhiên trầm mặc hẳn. Tôi vốn không hay nhìn mặt người đoán tâm trạng và cũng không có biệt tài xét đoán tâm lý người khác, nhưng thấy rõ ràng nét trẻ con rạng rỡ của Mạnh biến đâu mất, thay vào đó là một khuôn mặt trầm tư mới mẻ tôi chưa từng thấy. Nó khiến tôi không quen, cảm giác như trước mặt mình không phải Mạnh mà là một người đàn ông xa lạ nào đó.

- Tự do ư? – Cậu ta hỏi, rồi tự trả lời. – Em không có!

Mạnh cầm cái thìa inox quấy tách trà bằng những vòng chậm rãi, nét tư lự càng tràn ngập đôi mắt dài và nhỏ.

- Nếu như tự do, em đã không phải tham gia cuộc thi tuyển vào Green World; nếu như tự do, em đã không phải đến điện thoại để gọi cho chị cũng không có mà dùng; nếu như tự do, giờ em không phải lén lén lút lút để đi làm người mẫu.

- Cái gì? Em… làm người mẫu?

Mạnh gật đầu xác nhận.

- Em đã nhận lời một công ty quản lý người mẫu trẻ với vai trò là người mẫu ảnh.

Có lẽ giờ tôi đã hiểu được phần nào câu chuyện của Mạnh. Ngay từ lần gặp cậu trong đợt thi tuyển thợ bánh của Green World, Mạnh đã từng nói cậu ta bị ép buộc.

- Chị chỉ thắc mắc một điều. Là em không hề muốn tham gia cuộc thi này một chút nào, đúng không?

- Em hoàn toàn chả quan tâm gì đến nó.

- Vậy sao em còn tham gia?

- Hừm! – Mạnh cau mặt lại. – Bị ép buộc!



- Vậy có nghĩa em không phải là một thợ bánh. Em làm gì nào?

- Em hai mươi mốt tuổi, thất nghiệp! Nhưng mà này, em có thể làm nghề người mẫu đấy! Chị thấy sao? Người mẫu, diễn viên?

Tôi hình dung ra Mạnh, con trai duy nhất của ông chủ tiệm bánh MCB nổi tiếng, lớn lên đã bị gán cho trọng trách sẽ là người kế nghiệp gia đình nhưng bản thân cậu lại không hề có chút hứng thú nào với cơ ngơi của ông bố. Bị sức ép bởi cấm vận tiền bạc, thậm chí bị tịch thu cả điện thoại di động nhưng cậu con ôm một cỗ phản kháng trong lòng chỉ tìm mọi cách để chống lại với mong muốn của bố. Tôi thấy đồng cảm với Mạnh. Không được làm những gì mình thích thì đúng là bi kịch của tuổi trẻ.

Ở tuổi hai mươi mốt, người ngoài nhìn vào tưởng như Mạnh có tất cả, nhưng thực tế lại chẳng có gì hết.

- Em không thể giấu bố em lén làm người mẫu được đâu. Người mẫu là nghề của công chúng mà. Hình ảnh của em không chóng thì chầy sẽ xuất hiện nhan nhản trên các phương tiện thông tin đại chúng. Bố em sẽ nhanh phát hiện ra đấy. – Tôi chỉ cho Mạnh.

- Vi An nói đúng lắm! – Nét tư lự trên khuôn mặt Mạnh giãn dần, nhưng khóe mắt nheo lại vẻ bất cần. – Em không quan tâm. Muốn đến đâu thì đến!

- Ấy chớ, không được. Em phải có chuẩn bị chứ. Khi bố em phát hiện, chắc chắn sẽ ngăn cản, đúng không? Lúc đó em phải mường tượng được phản ứng gay gắt nhất của chú là gì, tình huống xấu nhất mà em sẽ gặp phải là gì. Em phải chuẩn bị trước thì mới đối phó lại các đòn tấn công của bố em được. Ví dụ như bố em sẽ nhốt em lại chẳng hạn. Em phải chuẩn bị sẵn tất cả các chìa khóa phòng. Hoặc nếu bố em đuổi ra khỏi nhà, thì…

Mạnh im lặng nhìn tôi huyên thuyên những tình huống giả định. Miệng cậu từ từ nhoẻn ra, cánh môi mỏng đỏ như môi con gái cong lên. Từ bên ngoài nhìn vào qua làn kính, hẳn người ta sẽ thấy một cảnh tượng thật sinh động. Cô gái nhỏ mặc đồ bệnh viện một tay cầm tách cà phê sứ, một tay vung lên như đang thuyết giảng vấn đề cao siêu nào đó, đối diện là chàng trai có khuôn mặt giống diễn viên thần tượng, đôi môi và ánh mắt cũng như đang cười nhìn chăm chú về phía trước.

Những ngày cuối cùng nằm trong bệnh viện trôi qua khá dễ chịu vì Mạnh, không biết bằng cách nào đó, luôn đến vào những lúc tôi chỉ có một mình trong phòng bệnh để giúp tôi đào tẩu ra ngoài một lát. Chúng tôi lại chơi trò tạo hiện trường giả quen thuộc. Để cho chuyên nghiệp và có vẻ “gián điệp” hơn, Mạnh mang theo một cái mũ lưỡi trai màu đen, khoác lên người tôi cái áo khoác da hàng hiệu thơm nức mùi nước hoa CK MEN của cậu. Chúng tôi chỉ dám đi loanh quanh mấy tiệm bánh ngọt hay cà phê gần bệnh viện, vừa ăn vừa uống, vừa nói đủ thứ chuyện, đôi lần quành về vấn đề của Mạnh, cậu nói cậu sẽ quyết tâm theo đuổi nghề người mẫu mặc cho bố cậu ngăn cản. Chúng tôi nửa đùa nửa thật vẽ ra đủ các viễn cảnh tương lai cho Mạnh, kể cả cảnh cậu phải ôm quần áo chạy vì bị đuổi ra khỏi nhà và còn lấy đó làm chuyện cười. Tôi hùng hồn tuyên bố rằng: “Nếu có ngày em bị đuổi ra khỏi nhà, chị sẽ ‘lá lành đùm lá rách’!”. Đúng là lúc ấy chúng tôi chỉ cười đùa vô tư mà không thực sự lo lắng đến những gì có thể xảy ra ở tương lai. Sau này, có một ngày, chúng tôi cũng sẽ ngồi đối diện với nhau như thế này, cùng nói về câu chuyện ngày hôm nay, nhưng ở cái thì tương lai đó, chẳng ai còn có thể cười những nụ cười vô tư lự như trước được nữa.

* * *

Thứ Hai đầu tuần là một ngày trời nắng đẹp. Tôi được ra viện. Bác sĩ Hoàng đích thân tiễn chân đến tận cổng, lúc tôi chuẩn bị lên xe còn trìu mến vuốt tóc tôi một cái. Nhưng trộm vía, tôi ba ngày nay chưa gội đầu, né vội né vàng, chào bác sĩ rồi ôm túi đồ cá nhân mau chóng trèo lên xe của Elton. Xe chở tôi và dì Lan về nhà của dì. Elton nói tôi có thể nghỉ ở nhà cho đến hết tuần, nhưng tôi không chịu, sáng ngày thứ Ba đã vội vội vàng vàng đòi tới công ty. Chế độ đãi ngộ nhân viên của Moon Harvest tốt thật! Tôi được cấp nguyên một tài xế sáng đưa đi chiều đón về, mà cái xe Lexus quá sang, trông lại có vẻ quen mắt, hình như là xe của Elton hay đi thì phải.

Chiếc xe bóng loáng đợi trước nhà vào buổi sáng khiến dì Lan thấy khó chịu. Mấy ngày nay, dì đang khó ở sẵn vì đạo diễn của bộ phim dì viết kịch bản quyết định sửa một số phân cảnh mà dì cho rằng việc này hoàn toàn vô nghĩa và thậm chí làm giảm giá trị của bộ phim. Lúc tôi khoác chiếc túi chuẩn bị ra khỏi nhà, dì cầm chiếc bút chì chỉ chỉ ra cổng.

- Cậu ta đón người cũng không cần phải phô trương như thế!

Tôi, một cách vô thức, lại tỏ ra bênh Elton Trần.

- Chắc phòng nhân sự không điều được xe rồi. Đây là xe riêng của anh ấy.

- Hừm!

Dì tôi chỉ “Hừm” nhẹ mà không nói thêm gì. Nhưng khi tôi vừa ra khỏi cửa, tiếng dì với theo:

- Tại sao con không tập chạy xe máy nhỉ? Sống ở Sài Gòn này mà không biết đi xe máy thì giống như dân sông nước mà không biết bơi.

Ý tưởng bất ngờ của dì làm tôi thất kinh. Nhưng nghĩ hiện tại cũng không nên chọc vào quả bóng đang bị bơm căng hơi, tôi đành cười ngọt ngào:

- Vâng, sẽ học. Con sẽ học!

Dì tôi gật đầu, gương mặt vẫn không giãn ra được chút nào. Tôi chào tài xế và nói nhỏ với anh ta:

- Lần sau anh đậu ở đầu đường giùm em với ạ.

* * *

Hai cô em lễ tân nhìn thấy tôi đi làm, bỗng nhiên có hành động quái lạ. Cô nhìn thấy tôi trước giật cánh tay áo của cô còn lại. Tôi đang rạng rỡ nhìn họ và cười cũng phải chột dạ ngậm miệng lại. Sao mới không đi làm có mấy ngày mà thái độ của đồng nghiệp đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ một cách lạ lùng như thế nhỉ? Kỳ lạ hơn nữa, cô được kéo tay liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lộ vẻ bối rối rồi vội vã bỏ vào trong. Cô còn lại xoắn hai tay vào nhau, nhìn tôi có chiều bất đắc dĩ.

- Các bạn sao vậy?

- Chị Vi An…

Cô ta định giải thích gì đó thì giọng nói sang sảng của quản lý Bình đã vang lên từ tít đầu hành lang phía bên trái quầy bar. Anh lướt vèo như một cơn gió tới trước mặt tôi, nụ cười gượng gạo không che được một chút lo lắng trên khuôn mặt.

Tôi lờ mờ đoán được có điều gì đó không ổn đang xảy ra tại Moon Harvest có liên quan trực tiếp đến mình, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được tại sao mà ai nấy đều ứng xử kỳ quặc như vậy. Chẳng lẽ tôi bị cho thôi việc vì nghỉ phép quá lâu? Không, không… Nếu cho nghỉ thì họ còn nhọc công cho xe đưa rước tôi làm gì cho tốn tiền xăng?

- Em phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh!

Cái chất giọng đầy biểu cảm của Bình, như thường lệ, thành công trong việc khiến toàn thân tôi nổi da gà. Sau đó, cả người tôi phừng phừng lên như bắt phải lửa. Điều tôi vừa mới nghe được còn kinh khủng hơn cả việc tôi sẽ bị đá văng khỏi Moon Harvest ấy chứ.

- Elton đâu? Em muốn nói chuyện với anh ấy! – Giọng tôi lạc hẳn đi.

- Giám đốc đang ở trong văn phòng.

Tôi không nói thêm gì, hùng hùng hổ hổ chạy lên phòng của Elton. Thật đúng lúc cánh cửa phòng hé mở, tôi thuận thế đẩy cửa xông vào, hỏi lớn giọng:

- Elton, anh phải giải thích…

Một câu còn chưa nói hết mà lưỡi tôi đã cứng đơ lại vì trong phòng không chỉ có một mình Elton. Người đang ngồi đối diện với anh chậm rãi quay đầu lại nhìn. Ánh mắt của cô gái này… Đã bao giờ bạn được trực giác mách bảo rằng bạn đang gặp nguy hiểm chỉ bởi ánh mắt của ai đó chưa? Còn tôi, chính tôi đang được trải nghiệm điều đó. Nó không phải là một cảnh báo đường đột, mà giống như một tín hiệu đã được truyền đi từ lâu lắm rồi nhưng tôi đã bỏ lỡ, bây giờ mới có dịp đối diện với nó. Tôi chắc chắn mình đã gặp cô gái kia, ánh mắt nguy hiểm kia, khuôn mặt sa sầm kia… Chính là cô gái ấy! Chính là thí sinh cùng tham gia chung vào đợt tuyển dụng thợ bánh cho khách sạn Green World, cô gái mà tôi đã nhận nhầm là người Nhật Bản! Cô ta là người cuối cùng mà tôi đã loại để giành chiến thắng trong cuộc thi làm bánh Baguette. Và bây giờ, cô gái đã trở lại, chính thức truất vị trí của tôi đang giữ tại Moon Harvest.

Cuộc sống này, sao đôi khi thật là tàn nhẫn. Người xưa muốn hoa hồng và bánh mì. Còn tôi, ước ao lớn nhất đời là bình yên và làm bánh mì. Vậy mà phòng tuyến vốn yên ổn đã bị chọc cho tan nát.

Elton nói với cô gái:

- Cẩm Nhung, em ra ngoài gặp Bình đi.

Cô gái tên Nhung thu tia nhìn đầy hằn học của mình lại, ngoan ngoãn cất giọng chào Elton. Thật đáng ngạc nhiên! Cô này mặt mũi thiếu thiện cảm nhưng giọng nói thì… thôi rồi là ngọt, khiến cho người ta phải rùng mình vì ớn. Nếu như nghe qua điện thoại, đảm bảo chỉ cần hai tiếng “A lô!” thôi, anh chàng nào hảo ngọt sẽ đổ đánh cái rầm.

Cô gái đã ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa phòng lại. Căn phòng đột nhiên rơi vào vùng tĩnh lặng. Tôi như người lính cuối cùng còn sót lại đứng giữa đồng hoang mưa lạnh, cố một trận huyết chiến dù biết rằng cơ may thắng trận trở về chỉ có một phần trăm. Trước giờ nhân viên ai cũng biết Elton đã ra quyết định gì, anh hiếm khi thu hồi nó lại. Chính xác hơn là chưa bao giờ thu hồi nó lại! Nhưng ngay cả khi tôi chỉ có một phần trăm cơ hội, tôi vẫn muốn vùng lên tranh đấu.

- Tại sao? – Tôi cay đắng hỏi anh. – Tại sao lại hạ chức em, biến em trở thành người phụ việc cho cô ta?

Elton phẩy phẩy tay.

- Lại đây!

Tôi lắc đầu, cố thủ trong phòng tuyến của mình. Giọng anh dịu dàng:

- Em mới nằm viện ra, trong khi công việc ở đây rất áp lực. Sắp tới nhà hàng sẽ có chiến dịch phát triển một thương hiệu bánh riêng lấy chính tên Moon Harvest, nhân lực cũng sẽ đông lên. Vì vậy, trách nhiệm của thợ bánh chính sẽ rất nặng nề, cũng rất vất vả. Anh không muốn em… vất vả!

Đòn phản công của quân địch quá bất ngờ khiến tôi choáng váng.

- Em rất khỏe! – Tôi kêu lên. – Bây giờ em với anh thi vật tay. Em thách anh thắng em đấy. Em chẳng đau ốm gì cả. Chuyện vừa qua chỉ là tai nạn. Anh biết điều đó mà, đúng không?

Cú đánh trả của tôi quá yếu ớt, chẳng đủ gãi ngứa đối phương. Quả nhiên, Elton Trần lắc đầu.

- Không giữ chức vụ thợ chính thôi chứ có phải không làm bánh nữa đâu. Vả lại, anh còn nhiều công tác mới cho em. Khi Moon Harvest tung ra thương hiệu bánh mới, em sẽ chịu trách nhiệm phát triển thương hiệu này trên thị trường.

À, thì ra là như vậy! Thì ra đây mới chính là mục đích của anh. Anh đuổi tôi ra khỏi nhà bếp để giao cho một nhiệm vụ mới. Một cỗ phẫn uất dâng lên trong người tôi, mà Hoa bảo bây giờ người ta dùng cụm từ “tức ói máu” để hình dung. Khốn khổ cho tên lính quèn này. Hăm hở lao vào chiến trường mà không biết mình đã bị bán đứng từ đời nảo đời nào! Tuy nhiên thà chết chứ không chịu quy hàng, tôi ra sức lắc đầu:

- Không… không… và không! Em không làm phần việc của marketing, em không làm phần việc của nhân viên phòng quan hệ công chúng, em cũng không làm phần việc của nhân viên thị trường. Em – chỉ – muốn – làm – bánh!

Những chữ cuối cơ hồ tôi đã hét lên. Ngược lại, Elton vẫn bình thản.

- Dù sao, mọi quyết định cũng đã được thông qua! Nửa tháng nữa, chúng ta sẽ tổ chức một sự kiện lớn cho buổi ra mắt chính thức thương hiệu bánh ngọt Moon Harvest. Bây giờ, công tác truyền thông đang bắt đầu tiến hành. Trước tiên, anh sẽ cho chạy một quảng cáo trên tivi, mời một ngôi sao đang được hâm mộ làm đại sứ hình ảnh. Phòng tổ chức đã liên lạc với diễn viên Quang Hải.

Tôi chả còn tâm trạng nào mà để ý lời anh. Chỉ nghe thấy đúng hai chữ Quang Hải vào giây cuối cùng. Tên này làm đại sứ thương hiệu bánh ngọt thì quá chuẩn ấy chứ! Mời một ngôi sao phải ăn kiêng để kích thích mọi người ăn bánh ngọt. Đúng là rõ buồn cười.

Đúng lúc đó, điện thoại bàn kêu vang, hệt như tiếng kèn chung cuộc ngân lên báo hiệu trận chiến đã kết thúc. Tôi, với tấm thân mang đầy thương tích, lê lết bước ra khỏi phòng. Nhưng trước khi lặng lẽ rút lui, tôi nghe thấy tiếng Elton thất vọng pha lẫn bực tức:

- Cái gì? Quản lý của Quang Hải không đồng ý à? Anh ta nói làm đại diện cho thương hiệu bánh ngọt là phá hỏng hình tượng? Ha ha. Giờ là thời buổi nào rồi. Thật là ấu trĩ. Vậy liên lạc trực tiếp với Quang Hải cho tôi.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Tôi quay trở lại, đứng trước bàn làm việc của Elton, chờ anh gác máy điện thoại rồi dõng dạc tuyên bố:

- Elton, em muốn thương lượng với anh một chuyện!

Đôi mắt đẹp của anh ta nhìn tôi cảnh giác. Tôi cười:

- Không thiệt cho anh đâu. Em sẽ mời được Quang Hải đồng ý làm đại sứ thương hiệu và quay quảng cáo. Đồng thời em sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo sự kiện ra mắt thương hiệu Moon Harvest diễn ra hoàn hảo.

Đôi mắt Địa Trung Hải càng sâu hơn. Anh là một người thông minh, hơn nữa lại là một thương gia, nên đoán được ý tôi.

- Và đổi lại…?

Nụ cười của tôi rạng rỡ hơn nữa:

- Đổi lại, em sẽ quay về vị trí cũ.

* * *

Tôi cho rằng trên đời này, lấy lòng ai chứ lấy lòng Quang Hải thì quả là một việc dễ dàng như trở bàn tay. Chỉ cần một mẩu bánh thôi, anh ta sẽ cảm động mà… chảy cả nước dãi ra ấy chứ. Còn gì dễ hơn thế?

Nhưng tôi nhầm to rồi! Mặc dù đã cất công làm bánh mang tới tận quận 12, mặc dù Quang Hải ăn một loáng hết cái bánh Brownie nhân hạt óc chó cỡ bự, ăn xong mắt còn nhìn tôi long lanh… long lanh… Ấy thế mà anh ta dám nói không. Lại còn không một cách rất chi là dứt khoát nữa chứ?

- Cô về đi! – Anh ta đuổi khách. – Thắng thấy mặt cô ở đây thì rắc rối to.

- Tại sao anh lại lạnh lùng với dự án này đến thế? Chẳng lẽ “cát-xê” thấp ư?

Hải lắc đầu:

- Không. Không phải chuyện đó. Elton của cô cũng không phải là một tên keo kiệt.

Tôi nhíu mày. Quang Hải gọi là “Elton của cô” với một giọng châm biếm đầy khó hiểu. Lúc này tôi không quan tâm lắm đến chuyện tại sao anh ta lại nói “Elton của cô”. Vấn đề tôi quan tâm là nếu không phải vì “cát-xê” thấp thì là vì cái gì? Không phải đúng là anh ta sợ quảng cáo bánh ngọt thì làm mất hình tượng đấy chứ?

- Thế thì tại sao? – Tôi hỏi.

Thay vì trả lời, anh ta hỏi vặn lại tôi:

- Vậy còn cô? Tại sao cô lại phải phí sức để giúp Moon Harvest. Có phải vì Elton bảo nên cô mới tới gặp tôi hay không?

Chuyện này thì liên quan quái gì đến Elton nhỉ. Tôi nghĩ ngợi, đoạn trả lời anh ta:

- Tôi nhờ anh vì chính tôi thôi. Hy vọng là nhờ anh, sẽ có nhiều người biết đến bánh của tôi hơn nữa. Về phương diện này, có thể nói chẳng liên quan gì tới cái tên Moon Harvest hay Elton Trần cả.

Tôi tha thiết nhìn anh ta. Sắc mặt Quang Hải đột nhiên giãn ra nhưng vẫn không phản ứng lại, chỉ ngồi im như một pho tượng. Một vài giây trôi qua, anh đằng hắng vài cái. Tôi phấp phỏng mong đợi nhưng Quang Hải chỉ nói:

- Thắng sắp về rồi đấy!

Thất vọng, tôi nói tướng lên:

- Cho anh ta về đây. Về đây để tôi mách với Thắng rằng anh đã không nghe theo lời của anh ta, anh đã lén lút ăn đủ thứ sau lưng anh ta, anh không phải là một người mẫu có kỷ luật…

Quang Hải chồm tới bịt mồm tôi lại.

- Tôi xin cô. Không cần phải giở thủ đoạn ra như vậy.

Chắc do tâm trạng hoảng hốt vì sợ bị phát giác, lực từ tay anh ta tung ra rất mạnh. Môi tôi bị “hôn” lòng bàn tay của Hải một cách thô bạo. Tôi cố gắng nói nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ư ư không rõ nghĩa.

- Ư ư ư ư ư ư!

- Cô nói cái gì?

Tôi lặp lại:

- Ư ư ư ư ư ư!

- Rõ chút coi!

Tôi bực tức đẩy tay Hải ra.

- Đừng có bịt mồm tôi thế!

Quang Hải tự nhiên tủm tỉm cười.

- Là lời này sao?

- Không phải! Lúc nãy tôi nói là “Tôi còn nhiều thủ đoạn lắm!”.

Xong, tôi lại gân cổ định gào toáng lên như khi nãy. Quang Hải lại vội vội vàng vàng xuất chiêu “cấm khẩu” hòng bịt miệng tôi lại. Cuối cùng, tôi thương lượng:

- Hay thế này. Bây giờ tôi với anh thi vật tay. Tôi mà thắng thì anh phải đồng ý với tôi ký hợp đồng quay quảng cáo cho Moon Harvest.

Quang Hải liếc nhìn hai cánh tay khẳng khiu của tôi ra chiều nghĩ ngợi, sau đó gật đầu.

Đống lộn xộn trên cái bàn làm bằng kính cường lực đặt ở giữa phòng khách được dẹp sang một bên. Tôi vặn tay răng rắc. Quang Hải thì đứng lên làm vài động tác khởi động, vuốt hai cánh tay từ phần cổ tay lên đến khuỷu như thể đang xắn một ống tay áo tưởng tượng. Sau khi màn lên gân đã xong, hai chúng tôi mỗi người ngồi xuống một bên bàn, hạ hai cùi chỏ xuống mặt kính lạnh lẽo. Nếu như ví cánh tay màu nâu mượt của Quang Hải với những bắp cơ cuồn cuộn hoàn hảo là một củ hành tây, thì cánh tay gầy gò trắng tinh của tôi là một củ… hành tăm. Nhưng đừng nhìn bề ngoài vậy mà coi thường. Tôi đã từng vừa cõng vừa vần được Quang Hải từ cửa vào ghế thì chứng tỏ sức lực của tôi thế nào? Vả lại, do đặc thù nghề nghiệp là thợ làm bánh mì, tay phải nhào trộn nhiều nên dù là hành tăm thì vẫn cứ cay như thường.

Trước khi màn vật tay bắt đầu, Quang Hải bảo tôi:

- Chơi một ván quyết định.

Tôi gật đầu.

- Được. Nhưng cho xin một lần nháp.

- Không thành vấn đề. Đếm đến ba là bắt đầu tính!

- Rồi!

Vậy là tôi có một lần vật thử để xét đoán thực lực đối phương. Rạp người xuống mặt bàn, hai đấu thủ vai đấu vai, tay đối tay, cổ tay cọ vào nhau vài cái dò xét.

- Một, hai, ba. Bắt đầu!- Quang Hải dõng dạc hô.

Ngay sau khi âm thanh vừa dứt, cả hai người bọn tôi nhanh như chớp dồn sức vào cùi chỏ để tăng lực ghì, đồng thời cố gắng vật tay đối phương, đoạt lấy lực từ cẳng tay người kia. Quang Hải đang vận hết sức vào cánh tay, tung ra năng lượng mạnh nhất khiến những cố gắng của tôi bị vô hiệu hóa. Cũng nhanh như khi mới bắt đầu, tôi nhận thấy mu bàn tay mình đã chạm mặt bàn thủy tinh, đành cúi đầu nhận thất bại.

Tôi xoa bàn tay ê ẩm, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Quang Hải rất mạnh. Hẳn anh ta thường xuyên luyện tập cử tạ ở phòng gym chứ không phải là hạng thanh niên trói gà không chặt như hầu hết những người cùng lứa tôi gặp bây giờ. Vừa rồi là tôi chỉ dùng khoảng năm mươi phần trăm sức lực với mục đích thăm dò đối phương, nhưng nếu như không có chiến thuật hợp lý thì cũng khó mà giành chiến thắng. Tôi suy nghĩ một lát, quyết định sẽ sử dụng phương pháp “tốc chiến tốc thắng”, lợi dụng sự chủ quan sau thắng lợi để ra tay tiêu diệt nhanh kẻ địch.

- Này Vi An, sao lại ngồi thừ ra vậy? Hay là cô sợ quá nên muốn dừng lại?

Tôi lườm Hải, đặt lại cùi chỏ lên mặt bàn rồi ra dấu sẵn sàng. Quả nhiên thấy Hải chủ quan vận sức nhẹ hơn lần đầu thật. Tôi biết anh ta đã mắc mưu, bèn hít vào thật sâu, siết thật mạnh tay. Đến khi Hải nhận ra cái bẫy thì đã ở vào thế nguy hiểm. Thừa thắng xông lên, tôi gồng tay hết cỡ để đập tan những giãy giụa phản kháng của đối thủ. Cả hai đấu sĩ đều ngả hẳn người về phía sau hòng giành giật giây phút sinh tử này. Và cuối cùng, tôi đã đánh bại Hải. Hoan hô! Hành tăm muôn năm!

Quang Hải khó chấp nhận kết quả cuộc giao đấu. Anh ta chộp lấy tay tôi, nắn nắn từ bắp tay, chuyển xuống khuỷu rồi cẳng tay với một vẻ chăm chú như, nói gở, bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi. Xong xuôi, anh kết luận:

- Cô dùng doping!

- Ha ha ha… – Tôi cười lớn. – Nếu như đó là lời khen của anh, dù cho có hơi kỳ cục một chút, thì tôi cảm ơn nhé!

Sau đó, Hải nằng nặc đòi vật tay lại nhưng tôi đời nào chịu. Tôi dương dương tự đắc:

- Anh cứ tập tạ thêm đi. Sau này có chuyện gì cần thương lượng thì chúng ta sẽ lại thượng đài.

Bằng một cách lạ lùng như thế, tôi đã mang về tờ hợp đồng đóng phim quảng cáo có chữ ký của đơn vị đại diện cho Quang Hải về tay Moon Harvest.

* * *

Vì Moon Harvest đã có một thợ bánh mới vô cùng mẫn cán, nên những gì tôi có thể làm ở khu vực bếp gần như là con số không tròn trĩnh. Cẩm Nhung giống như một con cá cờ hiếu chiến, giương hết các vây sặc sỡ của cô nàng đến mọi ngóc ngách, nghênh ngang biến không gian xung quanh thành lãnh thổ riêng của mình. Còn tôi giống như một vị thê thiếp thất sủng, chẳng ai thèm ngó ngàng tới. Thế là tôi ở tịt nhà, không hề ló mặt đến Moon Harvest nữa. Elton Trần hình như dung túng cho hành động vi phạm nội quy làm việc của tôi, cũng có thể là anh chẳng bận tâm đến nữa hay sao mà bộ phận nhân sự để mặc tôi muốn đến muốn đi thế nào tùy thích.

Tôi bắt đầu sống những giây phút nhàn hạ ở nhà dì Lan, hệt như những ngày đầu mới về nước. Nhưng khác là lúc này dì tôi đang bận cãi nhau với đạo diễn đoàn làm phim nên không có thời gian rảnh mà chăm sóc tôi. Hoa “lắm lời” thì đang mải mê chinh chiến với tình yêu đầu đời, cơ bản quên luôn con bạn này. Chỉ có một tối nó khó ngủ, bèn lôi tôi ra làm người tâm sự lúc nửa đêm, kể lể trút hết nỗi lòng xong còn chưa kịp tắt máy đã lăn ra ngủ khò. Mạnh thì thường xuyên gọi điện, một lần còn rủ tôi tới studio nơi ê kíp của cậu thường chụp hình. Giữa những ánh flash loang loáng, Mạnh khoác một bộ cánh thời thượng, tạo dáng theo sự hướng dẫn của một gã stylist có dáng đi õng ẹo. Giữa những shot hình, mồ hôi rịn chảy trên trán nhưng nụ cười của Mạnh thật rạng rỡ. Có lẽ, đây chính là thế giới tự do mà cậu ao ước.

Vào thời điểm rảnh rang này, tôi mới nghĩ đến lời hứa đã từng buột miệng nói với dì Lan: tập chạy xe máy! Từ lâu lắm rồi, có lẽ là sau năm mười tám tuổi, tôi đã bị dị ứng với những phương tiện di chuyển, trong đó tồi tệ nhất là xe máy rồi kế đến tới máy bay. Vì thế miễn cưỡng thì có thể ngồi sau cho người ta chở, còn tự mình chạy xe thì nghĩ tới không thôi cũng đã khiến cho tôi tim đập chân run, chân tay bủn rủn rồi. Vấn đề là ai tình nguyện làm thầy hướng dẫn cho tôi bây giờ. Vì có thể thấy, ngoài tôi ra, ai cũng bận bịu với công việc của riêng mình cả.

Tinh! Tinh! Tiếng báo hiệu bánh trong lò đã chín vang lên. Tôi đang ngủ gật trước cái ti vi vẫn ra rả phát chương trình ca nhạc “Tình ca đất mẹ” gì gì đó lúc mười giờ, nghe thấy bèn nhảy bật dậy, hoan hỉ chạy lại kiểm tra mẻ bánh mì sừng bò vàng rộm hoàn hảo, nhuộm đầy căn nhà bằng thứ mùi thơm ngây ngất. Tôi nhớ thầy Bertrand đã từng tự hào dùng thứ ngôn ngữ hoa lá của thầy khi chỉ dẫn cho tôi về món bánh mì này rằng: “Một trong những điều mà ta không thể tha thứ cho nước Pháp”, thầy vung tay lên một cách kích động – “đó là những gì họ đã làm với bánh mì sừng bò. Nó khiến trái tim ta tan vỡ vì hạnh phúc và đôi mắt ta mù lòa vì xúc động. Còn gì tuyệt vời hơn thế?”. Mà phải là thứ bánh sừng bò được làm từ bơ Pháp chính hiệu, nướng quá lửa một chút để lớp vỏ bánh chuyển sang màu cánh gián non, cứng và giòn tan. Tôi tin rằng trong một thời gian dài, chính hương vị của những chiếc bánh sừng bò mới ra lò đã an ủi tâm hồn tôi thoát khỏi những ký ức đau buồn.

Tôi ăn bữa sáng muộn gồm bánh mì sừng bò và sữa tươi một cách chậm rãi, thật chậm để cảm nhận hàm răng mình cắn ngập vào miếng bánh nóng hổi, ngon lành.

- Ái chà chà! – Tôi nghe tiếng dì Lan bước vào nhà. – Hình như chúng ta có lộc ăn rồi.

Một giọng nam giới đáp lại:

- Cái gì thơm quá!

Vì mải ăn, chưa kịp nhận ra người khách về cùng dì Lan là ai, đã nghe dì gọi tôi:

- Vi An ơi, có Quang Hải đến chơi đây này! Con có món gì ngon đấy mang ra đây đãi khách nào.

Tôi ló mặt ra khỏi nhà bếp vẫy vẫy tay thay cho lời chào, nuốt vội mẩu bánh vẫn còn ngậm trong miệng rồi mang khay bánh ra mời. Vừa ăn, vừa nghe họ nói chuyện mới biết hóa ra bên biên kịch và bên đạo diễn cãi nhau, bộ phim bị đình lại, thành ra cánh diễn viên như Quang Hải cũng trở thành tạm thời vô công rỗi nghề như tôi. Vừa hay, tại sao lại không nhờ anh ta dạy tôi chạy xe máy nhỉ?

Quang Hải đồng ý trở thành thầy hướng dẫn bất đắc dĩ. Thế là chúng tôi mượn chiếc xe Honda của dì Lan, mang ra khu phố mới vắng người qua lại. Nhìn tôi cầm lăm lăm quyển sổ và cây bút chuẩn bị ghi lại những lời vàng ý ngọc của “thầy”, Hải cười ngất. Anh đưa tay giằng lấy chúng, ném vào trong cốp:

- Quan trọng là thực hành, chưa thấy ai tập đi xe máy mà mang theo sổ và bút như cô cả.

Tôi hoang mang:

- Không… không cần ghi chép ư?

- Không cần thật. Bây giờ cô chỉ cần lưu ý hai nguyên tắc quan trọng sau đây đối với xe số: Thứ nhất, không đi số một. Thứ hai, không kéo mạnh tay ga. Hết!

Nói xong, Hải phớt lờ vẻ mặt đầy vẻ nghi ngờ của tôi, ra hiệu cho tôi ngồi phía sau xe, sau đó khởi động xe máy, chở tôi đi một vòng quanh khu dân cư, vừa đi vừa giảng giải. Khi thấy tôi đã thuộc bài bèn đổi vị trí, đôn tôi lên làm tay lái chính. Tôi run run tiếp nhận cái xe, ngồi cứng ngắc như một khúc cây, bặm môi đề máy, nhưng đề mãi mà không được. Quang Hải sốt ruột:

- Sao lâu vậy, khởi động máy đi chứ!

Tôi lại bặm môi ấn nút đề. Quái lạ! Sao lúc nãy thấy Hải nhấn nhẹ là nghe tiếng kêu, mà tôi gí ngón tay cả phút cũng chẳng thấy động tĩnh gì là thế nào. Tôi bất lực lí nhí:

- Không đề được.

Quang Hải chồm qua vai tôi quan sát, đoạn anh thở dài.

- Cô chưa mở khóa xe!



Một lát sau.

- Dừng xe lại! Dừng xe lại! – Người ngồi sau sốt ruột hô to. Vận tốc của chiếc xe càng lúc càng tăng cao.

- Nhưng tôi… quên mất cách dừng.

- Ôi trời, cô giảm ga, giảm ga nhanh lên!

Véo! Thay vì giảm, chiếc xe rú lên rồi càng vọt đi nhanh hơn. Tôi cảm nhận được hai cánh tay ôm siết lấy eo tôi vì bất ngờ.

- Cẩn thận. Tránh hòn gạch! Kìa, chú ý, bẻ lái sang phải…

- Làm thế nào bây giờ? – Tiếng tôi bạt đi trong gió. Chiếc xe loạng choạng chao đảo, hai cánh tay mỏi nhừ vì gồng sức nãy giờ, khó mà chịu đựng thêm được nữa.

- Nhả ga, đạp phanh…

Véo! Chiếc xe lại vọt đi. Eo càng bị siết mạnh hơn nữa. Hải phát hoảng lên, liếc quanh rồi ra chỉ thị cho tôi:

- Có thấy đống cỏ khô kia không? Đâm vào đó đi!

Kết quả là buổi tập đi xe hôm đó, chúng tôi mang về cho dì Lan một mớ cỏ khô đính rải rác trên tóc và quần áo.

Quang Hải vẫn không chịu bỏ cuộc. Hôm sau anh ta lại đến lôi đứa học viên không có tiềm năng này và chiếc xe khốn khổ ra khu dân cư mới. Lần này, chúng tôi khiến cho dì Lan la oai oái vì tha về nhà hàng đống cát.

Lần thứ ba, khi rốt cuộc tôi cũng ghi nhớ đâu là chân phanh, đâu là chân chỉnh số và dừng xe lại một cách bài bản, Quang Hải cơ hồ vui phát rồ, cười ha hả xốc tôi lên xoay như đèn cù khiến cho vài người có mặt ở đó cứ trợn tròn mắt ra, chỉ trỏ. Có lẽ, tôi đã làm thỏa mãn khát vọng làm thầy giáo của anh chàng người mẫu này cũng nên. Và hóa ra, chạy xe máy cũng không quá khủng khiếp như tôi vẫn lo sợ. Điều đáng tiếc duy nhất là… chiếc xe của dì Lan bị hư hỏng nặng!

* * *

Sáng hôm nay, ba ngày sau khi tôi nhẩn nha “đình công” ngầm không thèm tới Moon Harvest, tôi nhận được hai email quan trọng. Email thứ nhất là của thầy Bertrand gửi đến từ Paris thương nhớ. Tôi vừa đọc email vừa hình dung lại nụ cười hiền từ của thầy giữa xưởng bánh mì lúc nào cũng nhộn nhịp như một tổ ong mật. Paris đã lại vào thu, đất trời mênh mang dệt lên muôn sợi tơ vô hình làm nao nao những tâm hồn dễ xúc động. Trong thư, thầy nói rất nhớ tôi, muốn tôi có thể dành thời gian để trở lại thăm thầy và mọi người trong xưởng bánh. Mặc dù bức thư vẫn dào dạt tình cảm như trước giờ thầy vẫn gửi cho tôi, nhưng lần này tôi cảm nhận một dư vị lạ ẩn sâu trong từng dòng chữ. Tôi trả lời lại, nói rằng tôi rất muốn được gặp thầy, nhưng hiện tại, tôi đang phải chiến đấu trong công việc nên không thể đi đâu được. Còn bức thư thứ hai, được Elton Trần chuyển tiếp lại từ một người tên là Aileen của công ty Quảng cáo RedBow. Nội dung của nó rất ngắn gọn:

My dear An,

Đây là ý tưởng và tóm tắt kịch bản cho phim quảng cáo chúng ta sắp quay. Em xem trong file đính kèm!

Elton!

Tôi mở file đính kèm, đọc lướt qua phần giới thiệu để chú mục vào những hình ảnh được phác họa trong story-board. Bên RedBow muốn biến người mẫu thành hình ảnh một người khách hàng, tình cờ đi ngang qua một cô gái đẹp và ngay lập tức bị hấp dẫn phải quay đầu lại. Người xem sẽ tưởng anh bị hấp dẫn bởi cô gái nhưng hóa ra không phải. Lúc đó máy quay lia tới quầy bánh của Moon Harvest. Cảnh cuối cùng là anh người mẫu cắn một miếng bánh, nhắm mắt lại thưởng thức với một vẻ gợi cảm, thỏa mãn. Hết!

Tôi ngồi thừ trước mặt chiếc laptop, không thể tin nổi là Elton lại cho duyệt ý tưởng này. Chúng quá thông tục và tầm thường. Tôi lôi máy điện thoại ra gọi cho anh. Đầu bên kia nhận cuộc gọi ngay lập tức. Vừa nghe thấy tiếng “A lô!” của anh, chưa để ai chào hỏi gì, tôi đã nói luôn:

- Anh có ở văn phòng nhà hàng lúc này không? Em muốn gặp anh bàn một chút việc về kịch bản quảng cáo anh vừa gửi.

- Anh đang ở Moon Harvest đây! Sửa soạn đi, có lẽ tài xế cũng sắp tới chỗ em rồi đấy!

Cái gì? Tài xế đang trên đường tới đây? Chẳng lẽ Elton đã đoán trước được phản ứng của tôi sau khi nhận email nên sớm cho người chuẩn bị rồi à? Tôi vội vội vàng vàng xông vào phòng tắm. Đến khi chỉnh tề xách chiếc túi chạy ra cổng, đã thấy đậu sẵn ở cách đấy tầm hai mươi mét là chiếc Lexus chói mắt. Ngồi lên xe, một ý nghĩ rằng, hình như, chẳng cái gì qua mắt được Elton nảy lên trong đầu tôi. Rằng hình như, Elton Trần mà tôi biết, hay đúng hơn là tôi nghĩ mình biết, trên thực tế, tôi lại chẳng hiểu cái quái gì về anh cả. Sau tai nạn đáng tiếc ở biệt thự Riverside, tôi cứ ngỡ mình đã túm được một cái ô cho riêng mình. Nhưng giờ lại hoang mang nhận ra, nó vốn không an toàn như tôi tưởng. Mà trí não tôi trước giờ luôn bài xích những cảm xúc bất an. Vậy rốt cuộc ngoài làm bánh ra, là ai, ai mới có thể mang tới cho tôi một bầu trời bình yên nhỏ bé tránh xa mọi dông bão?

- Đến rồi, thưa cô Vi An!

Tiếng người tài xế đưa tôi về với thực tại. Anh ta xoay cổ tay một cách điêu luyện để mở cửa xe. Tôi nói “Cảm ơn!” rồi bước ra ngoài.

Hai cô bé lễ tân tươi roi rói trong hai bộ áo dài trắng may vừa khít, quần đỏ màu rượu chát trông cứ như hai bông hoa lan đứng ở hai bên lối vào, nhìn thấy tôi đồng loạt cất tiếng chào. Giọng các cô kính cẩn xa lạ như đang chào khách hoặc một người cấp trên chứ không còn chút gì vẻ suồng sã giống mọi khi. Lại có chuyện gì nữa đây? Hay là hai cô tưởng tôi bị cho nghỉ việc đến nơi rồi nên giờ coi tôi như khách đến ăn sáng? Tôi ho nhẹ.

- Giám đốc có trên phòng không vậy em?

- Dạ có. Chị lên đi ạ!

Lúc đi ngang qua quầy bar, tôi không cầm lòng được liếc nhìn chiếc tủ trưng bày bánh. Có vẻ cái cô Cẩm Nhung kia cũng làm khá tốt. Bánh vẫn đảm bảo được đầy đủ chủng loại và trang trí bắt mắt. Tôi đột nhiên rất muốn ăn thử một cái, nhủ thầm trong bụng rằng, khi nào nói chuyện xong với Elton, tôi sẽ bỏ tiền ra mua một chiếc.

Đợi tôi trong phòng không chỉ có Elton mà còn có một phụ nữ chừng ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt nhọn và già dặn, trang điểm nhạt nhưng với các tông rất trầm. Sau vài ngày không gặp, Elton nhìn thấy tôi cũng không tỏ thái độ khác lạ nào. Vẫn dáng vẻ bảnh bao thường lệ, anh giới thiệu:

- Đây là Aileen! Tên tiếng Việt là An Nguyên, công ty quảng cáo RedBow. Aileen, đây là Vi An, phụ trách chính chiến dịch ra mắt lần này của Moon Harvest.

Aileen nở một nụ cười đã được tôi luyện trong giao tiếp, thành thục đến độ không hề có vẻ cứng nhắc giả tạo nào. Chị nói vào trọng tâm công việc ngay.

- Giám đốc Elton bảo cô không hài lòng về kịch bản quảng cáo?

Tôi gật đầu. Có lẽ do thường xuyên phải tiếp xúc và làm hài lòng khách hàng, Aileen không hề tỏ ý thất vọng hay khó chịu mà chỉ nhẹ nhàng thuyết phục:

- Lẽ ra chúng tôi phải gặp cô trước để ghi lại yêu cầu, rồi mới tiến hành xử lý yêu cầu của khách hàng và gửi phác thảo. Nhưng Elton đã đề nghị bên RedBow tự đưa ra những phương án phù hợp với xu hướng quảng cáo hiện thời. Ý tưởng được gửi cho cô là cái được đánh giá là tốt nhất trong proposal. Khi cô nhìn thấy các cảnh trên storyboard, cô có thể thấy chúng chưa được đẹp. Nhưng phía chúng tôi sẽ chau chuốt từng góc quay, để tạo ra các hiệu ứng vô cùng sống động và đẹp mắt.

Tôi lắc đầu.

- Khoan nói đến vấn đề góc quay hay các hiệu ứng. Thứ tôi chưa hài lòng đó là cách thể hiện của kịch bản này. Điều chúng muốn hướng đến là gì?

- Là sự thỏa mãn của Quang Hải khi anh ấy ăn bánh của Moon Harvest.

- Đúng rồi. Nó muốn thể hiện cảm giác hưởng thụ. Nhưng tôi muốn một loại cảm giác sâu sắc hơn thế. Đây không phải là một panô quảng cáo chăng trên đường người ta chỉ liếc vài giây khi đi ngang qua, đây là một đoạn phim quảng cáo dài gần một phút. Nó phải chạm được đến giá trị cốt lõi.

- Ý của cô là gì? Cô có thể nói rõ hơn không?

- Tôi không muốn khán giả xem Quang Hải ăn bánh. Mà muốn họ xem Quang Hải làm bánh!

Aileen ngồi thẳng người dậy, vẻ mặt căng thẳng. Elton Trần, trái lại, nhàn hạ ngả người lên lưng ghế sofa. Nụ cười nhẹ quen thuộc như cánh chuồn xuất hiện trên đôi môi anh.

- Tôi hiểu rồi! – Cuối cùng Aileen phá vỡ không khí im lặng. – Tôi tin là nếu gặp cô sớm, chúng tôi đã có những ý tưởng tốt hơn. Cảm ơn, Vi An! Kịch bản mới sẽ được gửi đến nhanh nhất và tôi chắc chắn là với sự cộng tác này, chúng ta sẽ biến nó trở lên hoàn hảo.

Chị nhanh nhẹn thu tài liệu, lịch sự bắt tay chúng tôi rồi ra về. Văn phòng chỉ còn lại tôi và Elton. Anh đang chăm chú quan sát tôi với một vẻ thích thú, dường như hài lòng với gương mặt hồng hào tươi tỉnh của tôi.

- Mấy ngày qua, em đã làm những gì?

- Ngày nào cũng ăn bánh và luyện tập thôi ạ!

- Luyện tập? Luyện tập gì kia?

- Kỹ năng sống cá nhân thôi mà!

Elton nhíu mày vì cách dùng từ của tôi. Nhưng thấy tôi không có ý định nói thêm về vấn đề này, anh chuyển sang hỏi về Quang Hải.

- Em đã thuyết phục Quang Hải như thế nào?

- Thi vật tay một lần quyết định.

- Ồ! Một cách thật tuyệt vời! Hình như tuần trước em cũng mới mời tôi thi vật tay thì phải. Hay chúng ta thử làm một ván xem?

Tôi mỉm cười.

- Không được! Ngón nghề này chỉ dùng những khi khẩn thiết thôi!

- À, ra thế!

- Anh nên giục bên RedBow gút lại kịch bản và kế hoạch quay sớm. Quang Hải đang rảnh rỗi. Một thời gian nữa anh ấy bận bịu, muốn sắp xếp lịch quay cũng gặp chút khó khăn đấy!

- Em… rất thân với anh ta à?

Đôi mắt Địa Trung Hải xanh biếc, quyến rũ nhìn tôi dò xét khiến cho tôi như bị chìm đi trong cái mênh mông xanh thẳm của nước. Tôi chưa quen với cái cách Elton nhìn mình như thế, bèn vội nhảy dựng lên, lắc đầu quầy quậy. Elton Trần nói:

- Anh sắp đi Paris công tác. Hy vọng sau khi quay xong quảng cáo này, em có thể cùng đi với anh!

Ồ, đúng là thật tình cờ và thật bất ngờ. Tôi thầm nghĩ. Thầy Bertrand vừa mới rủ rê tôi tới thăm thầy xong thì Elton đã đưa ra một lời đề nghị đi Paris chung cho một chuyến công tác. Thế giới có lúc cũng xảy ra những trường hợp này sao?

Cuộc gặp với Elton kết thúc. Nhưng tôi không lượn ngay mà lò dò ra chỗ quầy bánh. Đang ngó ngó nghiêng nghiêng chọn thì một bàn tay vỗ cái “bộp” lên vai khiến người tôi như bị lệch hẳn sang một bên. Tôi ngẩng lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy quản lý Bình.

- Gớm! Sao lần này anh lại im hơi lặng tiếng thế! Phong cách của anh đâu phải thế này?

Bình cười hề hề, nói với cậu nhân viên đứng sau quầy:

- Tiền bánh này tính vào hóa đơn của anh.

Sau khi hai anh em đã yên vị ở một bàn trong góc khuất, Bình nhìn tôi ăn bánh một cách ngon lành, hỏi nhỏ:

- Thế nào?

- Tay nghề của thợ bánh mới cũng khá đấy chứ!

Bình ghé sát vào tôi, thì thầm:

- Về hình thức thì thế thôi. Còn… Em biết không, mấy khách sành ăn ở đây họ nhận ra là Moon Harvest đổi thợ bánh đấy. Họ hỏi người thợ cũ chuyển đi đâu rồi!

Chẳng biết anh Bình có nói thật hay không, nhưng tôi nghe xong mà thấy mát cả cõi lòng.

* * *

Kịch bản được gấp rút sửa chữa và gửi lại cho tôi ngay ngày hôm sau chứng tỏ sự chuyên nghiệp và mẫn cán của các nhân viên công ty quảng cáo RedBow. Nhân tiện cả dì Lan và Quang Hải cũng có mặt lúc đó, tôi đưa cho bọn họ cùng xem. Dì Lan là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Quang Hải cũng rất có năng lực nghệ thuật. Một bàn ba người vừa uống trà mạn Thái Nguyên, ăn bánh quy hạnh nhân, vừa bàn bạc về kịch bản mới được gửi tới và nhanh chóng chỉ ra những điểm chưa đạt của nó. Tôi soạn một email liệt kê chi tiết nội dung chỉnh sửa gửi lại cho bên Aileen.

Quang Hải ngắm nghía chiếc bánh quy tròn được nặn bằng tay có rắc những lát hạnh nhân thơm ngậy, tỏ vẻ tiếc rẻ một cách nghi thức trước khi bỏ nó vào miệng cắn nghe giòn giã. Anh chàng lộ vẻ thắc mắc.

- Vậy là tôi sẽ vào vai thợ bánh à? Lại còn phải làm bánh nữa. Tôi chưa làm bánh bao giờ cả. Như vậy khi diễn có gặp khó khăn không ta?

Tôi nhấn nút “gửi” trên thanh tác vụ của hòm thư điện tử, buột miệng chất vấn:

- Anh là diễn viên mà còn hỏi như vậy không thấy buồn cười sao? Chẳng lẽ anh đã từng vào vai giáo viên, bác sĩ, hay thậm chí cả vai trẻ mồ côi rồi mà còn sợ đóng vai thợ bánh à?

Dì Lan bênh Hải với những lời vàng thước ngọc.

- Lo lắng c

/18

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status