.
Ba, mẹ con yêu người!
.
Về bên con được không?
.
__trích nỗi lòng Vin___
Con người ai cũng có một quá khứ không muốn nhớ đến.
Cậu cũng không khác họ.
Ngoài kia luôn có người ghen tỵ với cậu.
Ngoài kia luôn có những người ao ước như cậu.
Họ mong cuộc sống của cậu yên bình, tự do không trói buộc.
Họ mong sức mạnh của cậu, một sức mạnh tứ hệ.
Khi họ còn chập chững tập phép thuật cơ bản thì cậu đã đi đến trung cấp.
Khi họ mới lever 1,2 cậu đã lever 20,30.
Khi họ đuổi kịp cậu thời họ lever 1,2 thì cậu đã vươn xa hơn họ cả nghìn cây số.
Khế ước thú của cậu sẵn có một con bậc SS, và một con bậc S trong khi mọi người bên kia còn chật vật thuần hóa bậc A, bậc B...
Cậu luôn đi đầu ở hầu hết mọi lĩnh vực.
Cậu như bức tượng chuẩn con nhà người ta mà người lớn ai cũng ao ước, trẻ nhỏ ai cũng noi gương, bạn cùng trang lứa ghen tị đỏ mắt.
Cậu luôn vui vẻ, hòa đồng.
Đối với bên ngoài cậu là một hoàng tử vampire hoàn hảo không một vết xước.
Nhưng chính bản thân cậu biết, cậu không hoàn hảo như vậy.
Cậu rất ghen tỵ những người ngoài kia.
Họ có gia đình, họ có những người yêu họ.
Họ luôn luôn cười hạnh phúc dù ra sao bên ngoài như thế nào gia đình vẫn chờ họ.
Còn cậu?
Gia đình cậu chỉ có chị hai và cậu.
Cậu luôn là trụ cột, là chỗ dựa tinh thần, là lá chắn bảo vệ chị.
Chỉ một sơ sẩy nhỏ thôi chị cậu có thể mất mạng như chơi nên cậu không bao giờ muốn đặt cược.
Cha mẹ mất khi cậu đi học.
Cả thế giới của cậu từ khi ấy chỉ còn vây quanh một người, đó là chị.
Vui buồn đều tìm chị, mệt mỏi có chị, thành công cậu luôn nghĩ đến chị.
Muốn bảo vệ chị bắt buộc cậu phải mạnh hơn.
Mạnh hơn nữa đó mà mục tiêu sống của cậu.
Khi mọi người còn trong vòng tay gia đình thì cậu phải vật lộn với xã hội để mạnh hơn, để đủ sức bảo vệ chị cậu.
Thấy không cuộc sống cậu chỉ vây quanh hai chữ "Chị hai".
Cậu cũng từng mong cậu có một gia đình hoàn hảo, cậu từng mong khi mệt mỏi có mẹ ôm.
Khi đi sai đường có cha dạy...
Và cậu thương chị hai.
Gia đình cậu chị là cha, chị là mẹ, và chị cũng là bạn.
Cậu nhớ khi ấy cậu mới 4 tuổi...
Cậu đi ra ngoài học.
Khi đó cậu còn rất vô tư, ngây thơ và chưa hiểu chuyện...
Đó là một ngày đẹp trời cha cậu phát hiện cậu có thiên phú nên đã gửi cậu đến học viện để học.
Không phụ kì vọng chỉ hai năm cậu đã tốt nghiệp học viện.
Sáu tuổi trở thành một vampire bước sang trung cấp với lever 30.
Hôm ấy, sau nửa năm xa nhà cậu cuối cùng cũng được về nhà.
Cậu khi ấy ngây thơ vui vẻ mà gọi điện về thông báo.
Cậu vẫn nhớ ba cậu vui đùa nói trong sóng điện từ rằng:
"Đợi vài ngày nữa em con về cả nhà ta đi chơi, ba sẽ dạy các con bắt cá nhé! "
Còn có tiếng của mẹ cậu vang " Anh lại dạy hư con nó chẳng may chúng nó ốm thì sao tốt nhất đi theo em lên rừng hái quả cho an toàn"
Khi ấy ba mẹ cậu cứ nói qua nói lại rành nhau chỉ vì việc ai dẫn con đi chơi lên rừng hay xuống biển...
Cậu khi ấy còn vui vẻ non nớt nghĩ về tương lai sắp tới mà cười nói vang vọng can ngăn
"lúc con về buổi sáng lên rừng buổi chiều xuống biển được chưa"
Mới hôm ấy gia đình cậu vẫn cười tít mắt háo hức dự định cho tương lai vậy mà cái hôm cậu về họ đã nằm xuống mà bay theo gió.
Cậu vui vẻ đi về ngôi nhà thân thương mà cậu tưởng niệm bao ngày xa nhà.
Nhưng...
Không có, không có ai hết...
Nhà như bị một trận bão trút qua, cậu gọi mẹ.
Không ai đáp.
Cậu lại gọi cha...
Cũng không ai hồi.
Khéo miệng cậu hơi run âm thanh cũng theo đó mà run rẩy cất tiếng gọi :
-Chị hai.
Không ai đáp lời cậu.
Cậu ngơ ngác đứng trước nhà, sợ hãi.
Nụ cười cậu tắt ngúm thay vào đó cảm giác lo sợ cùng hoảng loạn tột độ xông vào não.
Cậu chạy lung tung chỉ hi vọng tìm thấy những hình ảnh quen thuộc.
Nhưng... Không thấy.
Hoảng sợ mà đi tìm.
Cậu không ăn không uống không ngủ cũng không nghỉ một tuần ròng rã cuối cùng cậu tìm thấy chị.
Chị ấy đứng ở dưới gốc cây anh đào, ánh mắt sâu thẳm cùng âm u tuyệt vọng.
Cậu cười, nụ cười đầu tiên từ khi cậu về.
Mọi sợ hãi cùng tuyệt vọng tựa như được thả lỏng nhưng khi thấy thần sắc đau khổ không đáng có ở trên mặt chị hai cậu, cậu bất giác có cảm giác mạc danh lo sợ.
Âm thanh không kìm nén run run nhưng vẫn toát ra sự mệt mỏi hét lên:
-CHỊ HAI.
Chị giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đôi chân cậu bất giác chạy nhanh hơn, nhanh hơn...
Rõ cách nhau hơn 500 mét nhưng cậu dùng sức mạnh phong mà theo gió đi đến.
Cậu ôm chị cậu, cái ôm lạnh lẽo đáng sợ mà cho đến hiện tại cậu cũng không thể quên.
Chị nhìn cậu mà mắt đỏ hoe rơi nước mắt.
Cậu nhìn chị mỉm cười :
-Chị hai, em tìm được chị rồi...
Giọng nói run rẩy như đang cố kìm nén.
Nhưng nụ cười của cậu không còn giữ nổi bên môi nữa.
Người đó lạnh nhạt nói một câu khiến cậu giật mình, cố lắc đầu như không tin tưởng.
Đôi mắt bị nước mắt bao phủ một lớp sương mỏng, lệ nóng cứ thế tuông trào.
-Họ chết rồi.
Câu nói của nó lạnh lẽo nhưng tràn ngập ưu thương đau đớn vang vọng.
Một cậu bé sáu tuổi mới mấy hôm trước nghĩ về một thế giới tươi đẹp hôm nay lại rơi nước mắt nhìn chị gái đau khổ.
Mọi thứ sụp đổ chẳng còn gì nữa...
Khi biết họ đã không giữ được lời hứa tất cả đều sụp đổ...dù cậu không tin nhưng đó là sự thật.
Cậu như mất điểm tựa mà từ từ ngồi bệt xuống đất, mặt nghệch ra vô hồn nước mắt rơi ước đẫm đôi mi cùng hai má.
Nước rơi vào miệng cậu, không có vị.
A hóa ra nước mắt sẽ có lúc không vị là thật.
Không mặn, không ngọt... Nhưng sao màu đỏ?
Cậu như không còn cảm giác, người vô hồn hai tay siết chặt đến mức chảy cả máu mà cậu không biết.
Không có chuyến đi chơi, không có lên rừng hay xuống biển gì nữa cả giờ đây chị em nó trở thành trẻ mồ côi rồi.
Cậu khi đi nụ cười vẫn trên môi vẫn tạm biệt cha mẹ...
Khi về ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể...
Lá chắn cuối cùng bị phá vỡ, chị cậu ôm cậu...
Cậu và chị cứ thế ôm nhau mà khóc.
Cậu vẫn nhớ cái ngày đáng sợ ấy.
Đau đớn mà khóc đến ngất.
Hai chị em sáu tuổi đi trên con đường bị người đười chỉ chỉ trỏ trỏ cười thương hại, cười khinh bỉ.
Cậu nhớ những người chỉ vào chị cậu mà nói "Phế vật" "Xui xẻo" "Ghê tởm sao mày không đi chết đi."....
Nhiều lắm, cậu nhớ không hết nữa.
Khi đó cậu không thể bảo vệ chị cậu vì cậu còn quá yếu.
Nhìn chị cậu bị nói, bị đánh đập, khinh bỉ cậu chỉ biết ôm chị dùng hết sức lực của đứa bé sáu tuổi bảo vệ người chị đang cúi xuống run rẩy.
Có lẽ chính khi đó mọi thứ đổi thay.
Mà cũng có lẽ là khi chị cậu giữ hai bả vai cậu, ánh mắt lạnh lẽo cùng kiên định khéo miệng hơi nhếch nói:
-Vin, ta phải kiên cường mà sống. Người hại ta, tổn thương ta đều phải chết. Một người cũng không tha. Ai có nỗi với chúng ta phải chết. Dù không chết cũng phải dạng ma không ra ma quỷ không ra quỷ. Đau đớn mà ta nhận sau phải trả cho họ gấp bội.
Nói đến đây ánh mắt nó lóe lên sự độc ác cùng hàn khí mà nhìn cậu:
- Em trai ngoan ta phải mạnh mẽ, chỉ có kẻ mạnh mới nắm trong tay quyền sinh sát.
Khi đó cậu nghe chị cậu nói ngẩn người.
Không để cậu bình phục nó hít một hơi thở ra mắt vừa khép vào cũng mở lại.
Trong đó không hề còn sự độc ác hay hàn khí nữa cũng không có sự đau thương khi cha mẹ mất mà nó sáng ngời, tràn ngập tươi sáng cùng hi vọng.
Cậu ngẩn người... Chị...Chị cậu...
Thấy cậu ngây người như thế chị cậu cười. Một nụ cười thỏa mãn đầu hơi gật:
-Em trai, ta phải biết che giấu. Chỉ có che giấu chính bản thân ta ta mới chiến thắng. Cảm xúc không nên lộ ra quá nhiều.
Nói rồi nó mỉm cười ngây thơ nhìn cậu hỏi:
-Có đúng không nào? Em trai.
Cậu nhìn nó, thâm tâm như có cái gì bật lên ánh mắt cậu từ từ cũng thay đổi.
Kiên định, lạnh lẽo khiến tâm người khác bất giác mà run.
Nó thấy càng mỉm cười tươi hơi.
Đau đớn, sợ hãi, yếu đuối...
Lần cuối cùng cậu thể hiện ra, chị cậu nói đúng phải mạnh mẽ, chỉ có khi có sức mạnh địa vị cậu mới có thể đem những đau khổ mà chị em cậu trả lạ gấp trăm vạn lần...
Sau lần đó cậu học che giấu cảm xúc bằng việc hòa đồng, bằng cách vui vẻ, ấm áp.
Cậu như tràn ngập ánh sáng...
Ánh sáng khiến mọi người ao ước.
Cậu không ngừng lỗ lực, cậu tạo một vỏ bọc hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn khiến người ta khao khát.
10 tuổi cậu cán mốc lever 100 trở thành 1 trong 8 người nhỏ tuổi đạt lever cao nhất thế giới.
Nhưng cậu không thấy vui, vì cậu biết chắc chắn không đủ, vẫn còn nhiều người ở cái lever 100 này.
13 tuổi cậu cùng bạn thân cậu là đế vương Ken tạo ra băng Tử Thần xếp thứ 2 trong giới hắc đạo.
Khi đó cậu cũng chính thức lên làm hoàng tử giới vampire.
Và sức mạnh của cậu cũng đạt lever con số hơn 200.
Cậu cười, cậu có lẽ đã gần như đủ mạnh để bảo vệ chị hai rồi đúng không?
Một thằng bé 13 tuổi mà có dã tâm, có sức mạnh và địa vị mà khiến người khác cả đời ao ước cùng khiếp sợ.
Nhưng cậu lại đau.
Nói cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa bé.
Cậu cũng khao khát tình thương của gia đình như bao người khác mà thôi...
Liệu có phải nếu còn cha mẹ họ sẽ cười và xoa đầu cậu nói "tuyệt lắm con trai" đúng không?
Cậu lại rơi nước mắt khi nghĩ đến.
Nhưng cậu biết cậu không thể biểu hiện ra vì cậu còn chị.
Chị cậu còn đau khổ hơn gấp trăm lần cậu.
Khi bé chị đã mẫn cảm hơn những vampire bình thường vì chị hay bị chửi, bị trêu chọc là phế vật...
Không những thế chị còn là người thấy cảnh cha mẹ biến mất...
Dù bên ngoài chị cậu luôn biểu hiện không sao, chị cậu luôn biểu hiện kiên cương cùng cao lãnh nhưng nói cho cùng chị cậu không phải cỗ máy không có tình cảm.
Nhiều đêm cậu đều nghe thấy tiếng chị khóc, tiếng chị nức nở gọi cha mẹ trong những cơn ác mộng rồi bị thức giấc.
Những lần như thế tim cậu quặng thắt nước mắt rơi xuống nhưng cậu vẫn phải cố gắng gượng vì cậu biết nếu cậu để chị hai phát hiện họ chỉ càng đau hơn thôi.
Mỗi lần như thế cậu càng căm tức thế giới ngoài kia hơn, cậu càng căm hận bản thân hơn.
Khi cha mẹ mất chị đổi tên gọi, không còn là Kist nữa mà thay vào đó là Min.
Cậu không hiểu, vì sao chị cậu vẫn có thể cười khi chị phải nhận những đau khổ mà đáng ra không nên có ở cái tuổi bé tí ấy.
Dù có che giấu thế nào cũng không thể tránh khỏi lộ sơ hở chứ?
Nhưng ngoài lúc đêm ra thì chị ấy không hề lộ, vẫn một bộ dạng vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng chị có thể chẳng lẽ cậu lại không thể?
Vì vậy có lẽ cái biểu hiện vui vẻ ấy cậu học từ chị hai đi.
...
Mọi học viện, mọi trường học cậu đều học qua và tốt nghiệp gần như hết ở cái tuổi 16.
Ao ước của mọi người lại là cái thứ mà cậu không cần.
Cậu cần chính là cái giản đơn mà hầu như mọi gia đình đều có...
Cậu chỉ cần ấm áp của một gia đình thực thụ.
Trong 10 năm cậu luôn để chị cậu ở bên người cha nuôi của chị là bá tước đệ nhị Moon...
Người đàn ông khi chị em cậu sáu tuổi đã bước đến mở cánh tay chào đón cậu và nhận chị cậu làm con nuôi.
Ông không hề chê bai hay khinh bỉ chị hai cậu là một phế vật như bao người.
Đến giờ trở về chắc cậu đủ che chở người ấy rồi đi?
Cậu rất muốn hét lên rằng:
"CHỊ HAI!
EM VỀ RỒI!"
Về để che chở cho chị như chị đã che chở em trong 10 năm qua.
Thương chị! "CẢ GIA ĐÌNH CỦA EM"
____end ngoại truyện nhỏ____
Khụ vì sao ta không thể nào khai thác được đau buồn nhỉ?
Muốn lấy nước mắt mấy người mà ta tự đọc còn chẳng có cảm giác nữa là...
Hazz thất bại rồi huhu T.T
Hãy nhiệt tình nhận xét cho ta có động lực đi nào nản quá.
Nản đến mức không còn tâm trạng để biết bộ '[xuyên nhanh] Trêu đùa giới hạn' luôn rồi....
Và đừng ai nói vì sao cảm xúc cậu nhanh như vậy nha vì đây là kể lại, chứ không phải quá khứ trải qua đâu ><
Ba, mẹ con yêu người!
.
Về bên con được không?
.
__trích nỗi lòng Vin___
Con người ai cũng có một quá khứ không muốn nhớ đến.
Cậu cũng không khác họ.
Ngoài kia luôn có người ghen tỵ với cậu.
Ngoài kia luôn có những người ao ước như cậu.
Họ mong cuộc sống của cậu yên bình, tự do không trói buộc.
Họ mong sức mạnh của cậu, một sức mạnh tứ hệ.
Khi họ còn chập chững tập phép thuật cơ bản thì cậu đã đi đến trung cấp.
Khi họ mới lever 1,2 cậu đã lever 20,30.
Khi họ đuổi kịp cậu thời họ lever 1,2 thì cậu đã vươn xa hơn họ cả nghìn cây số.
Khế ước thú của cậu sẵn có một con bậc SS, và một con bậc S trong khi mọi người bên kia còn chật vật thuần hóa bậc A, bậc B...
Cậu luôn đi đầu ở hầu hết mọi lĩnh vực.
Cậu như bức tượng chuẩn con nhà người ta mà người lớn ai cũng ao ước, trẻ nhỏ ai cũng noi gương, bạn cùng trang lứa ghen tị đỏ mắt.
Cậu luôn vui vẻ, hòa đồng.
Đối với bên ngoài cậu là một hoàng tử vampire hoàn hảo không một vết xước.
Nhưng chính bản thân cậu biết, cậu không hoàn hảo như vậy.
Cậu rất ghen tỵ những người ngoài kia.
Họ có gia đình, họ có những người yêu họ.
Họ luôn luôn cười hạnh phúc dù ra sao bên ngoài như thế nào gia đình vẫn chờ họ.
Còn cậu?
Gia đình cậu chỉ có chị hai và cậu.
Cậu luôn là trụ cột, là chỗ dựa tinh thần, là lá chắn bảo vệ chị.
Chỉ một sơ sẩy nhỏ thôi chị cậu có thể mất mạng như chơi nên cậu không bao giờ muốn đặt cược.
Cha mẹ mất khi cậu đi học.
Cả thế giới của cậu từ khi ấy chỉ còn vây quanh một người, đó là chị.
Vui buồn đều tìm chị, mệt mỏi có chị, thành công cậu luôn nghĩ đến chị.
Muốn bảo vệ chị bắt buộc cậu phải mạnh hơn.
Mạnh hơn nữa đó mà mục tiêu sống của cậu.
Khi mọi người còn trong vòng tay gia đình thì cậu phải vật lộn với xã hội để mạnh hơn, để đủ sức bảo vệ chị cậu.
Thấy không cuộc sống cậu chỉ vây quanh hai chữ "Chị hai".
Cậu cũng từng mong cậu có một gia đình hoàn hảo, cậu từng mong khi mệt mỏi có mẹ ôm.
Khi đi sai đường có cha dạy...
Và cậu thương chị hai.
Gia đình cậu chị là cha, chị là mẹ, và chị cũng là bạn.
Cậu nhớ khi ấy cậu mới 4 tuổi...
Cậu đi ra ngoài học.
Khi đó cậu còn rất vô tư, ngây thơ và chưa hiểu chuyện...
Đó là một ngày đẹp trời cha cậu phát hiện cậu có thiên phú nên đã gửi cậu đến học viện để học.
Không phụ kì vọng chỉ hai năm cậu đã tốt nghiệp học viện.
Sáu tuổi trở thành một vampire bước sang trung cấp với lever 30.
Hôm ấy, sau nửa năm xa nhà cậu cuối cùng cũng được về nhà.
Cậu khi ấy ngây thơ vui vẻ mà gọi điện về thông báo.
Cậu vẫn nhớ ba cậu vui đùa nói trong sóng điện từ rằng:
"Đợi vài ngày nữa em con về cả nhà ta đi chơi, ba sẽ dạy các con bắt cá nhé! "
Còn có tiếng của mẹ cậu vang " Anh lại dạy hư con nó chẳng may chúng nó ốm thì sao tốt nhất đi theo em lên rừng hái quả cho an toàn"
Khi ấy ba mẹ cậu cứ nói qua nói lại rành nhau chỉ vì việc ai dẫn con đi chơi lên rừng hay xuống biển...
Cậu khi ấy còn vui vẻ non nớt nghĩ về tương lai sắp tới mà cười nói vang vọng can ngăn
"lúc con về buổi sáng lên rừng buổi chiều xuống biển được chưa"
Mới hôm ấy gia đình cậu vẫn cười tít mắt háo hức dự định cho tương lai vậy mà cái hôm cậu về họ đã nằm xuống mà bay theo gió.
Cậu vui vẻ đi về ngôi nhà thân thương mà cậu tưởng niệm bao ngày xa nhà.
Nhưng...
Không có, không có ai hết...
Nhà như bị một trận bão trút qua, cậu gọi mẹ.
Không ai đáp.
Cậu lại gọi cha...
Cũng không ai hồi.
Khéo miệng cậu hơi run âm thanh cũng theo đó mà run rẩy cất tiếng gọi :
-Chị hai.
Không ai đáp lời cậu.
Cậu ngơ ngác đứng trước nhà, sợ hãi.
Nụ cười cậu tắt ngúm thay vào đó cảm giác lo sợ cùng hoảng loạn tột độ xông vào não.
Cậu chạy lung tung chỉ hi vọng tìm thấy những hình ảnh quen thuộc.
Nhưng... Không thấy.
Hoảng sợ mà đi tìm.
Cậu không ăn không uống không ngủ cũng không nghỉ một tuần ròng rã cuối cùng cậu tìm thấy chị.
Chị ấy đứng ở dưới gốc cây anh đào, ánh mắt sâu thẳm cùng âm u tuyệt vọng.
Cậu cười, nụ cười đầu tiên từ khi cậu về.
Mọi sợ hãi cùng tuyệt vọng tựa như được thả lỏng nhưng khi thấy thần sắc đau khổ không đáng có ở trên mặt chị hai cậu, cậu bất giác có cảm giác mạc danh lo sợ.
Âm thanh không kìm nén run run nhưng vẫn toát ra sự mệt mỏi hét lên:
-CHỊ HAI.
Chị giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đôi chân cậu bất giác chạy nhanh hơn, nhanh hơn...
Rõ cách nhau hơn 500 mét nhưng cậu dùng sức mạnh phong mà theo gió đi đến.
Cậu ôm chị cậu, cái ôm lạnh lẽo đáng sợ mà cho đến hiện tại cậu cũng không thể quên.
Chị nhìn cậu mà mắt đỏ hoe rơi nước mắt.
Cậu nhìn chị mỉm cười :
-Chị hai, em tìm được chị rồi...
Giọng nói run rẩy như đang cố kìm nén.
Nhưng nụ cười của cậu không còn giữ nổi bên môi nữa.
Người đó lạnh nhạt nói một câu khiến cậu giật mình, cố lắc đầu như không tin tưởng.
Đôi mắt bị nước mắt bao phủ một lớp sương mỏng, lệ nóng cứ thế tuông trào.
-Họ chết rồi.
Câu nói của nó lạnh lẽo nhưng tràn ngập ưu thương đau đớn vang vọng.
Một cậu bé sáu tuổi mới mấy hôm trước nghĩ về một thế giới tươi đẹp hôm nay lại rơi nước mắt nhìn chị gái đau khổ.
Mọi thứ sụp đổ chẳng còn gì nữa...
Khi biết họ đã không giữ được lời hứa tất cả đều sụp đổ...dù cậu không tin nhưng đó là sự thật.
Cậu như mất điểm tựa mà từ từ ngồi bệt xuống đất, mặt nghệch ra vô hồn nước mắt rơi ước đẫm đôi mi cùng hai má.
Nước rơi vào miệng cậu, không có vị.
A hóa ra nước mắt sẽ có lúc không vị là thật.
Không mặn, không ngọt... Nhưng sao màu đỏ?
Cậu như không còn cảm giác, người vô hồn hai tay siết chặt đến mức chảy cả máu mà cậu không biết.
Không có chuyến đi chơi, không có lên rừng hay xuống biển gì nữa cả giờ đây chị em nó trở thành trẻ mồ côi rồi.
Cậu khi đi nụ cười vẫn trên môi vẫn tạm biệt cha mẹ...
Khi về ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không thể...
Lá chắn cuối cùng bị phá vỡ, chị cậu ôm cậu...
Cậu và chị cứ thế ôm nhau mà khóc.
Cậu vẫn nhớ cái ngày đáng sợ ấy.
Đau đớn mà khóc đến ngất.
Hai chị em sáu tuổi đi trên con đường bị người đười chỉ chỉ trỏ trỏ cười thương hại, cười khinh bỉ.
Cậu nhớ những người chỉ vào chị cậu mà nói "Phế vật" "Xui xẻo" "Ghê tởm sao mày không đi chết đi."....
Nhiều lắm, cậu nhớ không hết nữa.
Khi đó cậu không thể bảo vệ chị cậu vì cậu còn quá yếu.
Nhìn chị cậu bị nói, bị đánh đập, khinh bỉ cậu chỉ biết ôm chị dùng hết sức lực của đứa bé sáu tuổi bảo vệ người chị đang cúi xuống run rẩy.
Có lẽ chính khi đó mọi thứ đổi thay.
Mà cũng có lẽ là khi chị cậu giữ hai bả vai cậu, ánh mắt lạnh lẽo cùng kiên định khéo miệng hơi nhếch nói:
-Vin, ta phải kiên cường mà sống. Người hại ta, tổn thương ta đều phải chết. Một người cũng không tha. Ai có nỗi với chúng ta phải chết. Dù không chết cũng phải dạng ma không ra ma quỷ không ra quỷ. Đau đớn mà ta nhận sau phải trả cho họ gấp bội.
Nói đến đây ánh mắt nó lóe lên sự độc ác cùng hàn khí mà nhìn cậu:
- Em trai ngoan ta phải mạnh mẽ, chỉ có kẻ mạnh mới nắm trong tay quyền sinh sát.
Khi đó cậu nghe chị cậu nói ngẩn người.
Không để cậu bình phục nó hít một hơi thở ra mắt vừa khép vào cũng mở lại.
Trong đó không hề còn sự độc ác hay hàn khí nữa cũng không có sự đau thương khi cha mẹ mất mà nó sáng ngời, tràn ngập tươi sáng cùng hi vọng.
Cậu ngẩn người... Chị...Chị cậu...
Thấy cậu ngây người như thế chị cậu cười. Một nụ cười thỏa mãn đầu hơi gật:
-Em trai, ta phải biết che giấu. Chỉ có che giấu chính bản thân ta ta mới chiến thắng. Cảm xúc không nên lộ ra quá nhiều.
Nói rồi nó mỉm cười ngây thơ nhìn cậu hỏi:
-Có đúng không nào? Em trai.
Cậu nhìn nó, thâm tâm như có cái gì bật lên ánh mắt cậu từ từ cũng thay đổi.
Kiên định, lạnh lẽo khiến tâm người khác bất giác mà run.
Nó thấy càng mỉm cười tươi hơi.
Đau đớn, sợ hãi, yếu đuối...
Lần cuối cùng cậu thể hiện ra, chị cậu nói đúng phải mạnh mẽ, chỉ có khi có sức mạnh địa vị cậu mới có thể đem những đau khổ mà chị em cậu trả lạ gấp trăm vạn lần...
Sau lần đó cậu học che giấu cảm xúc bằng việc hòa đồng, bằng cách vui vẻ, ấm áp.
Cậu như tràn ngập ánh sáng...
Ánh sáng khiến mọi người ao ước.
Cậu không ngừng lỗ lực, cậu tạo một vỏ bọc hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn khiến người ta khao khát.
10 tuổi cậu cán mốc lever 100 trở thành 1 trong 8 người nhỏ tuổi đạt lever cao nhất thế giới.
Nhưng cậu không thấy vui, vì cậu biết chắc chắn không đủ, vẫn còn nhiều người ở cái lever 100 này.
13 tuổi cậu cùng bạn thân cậu là đế vương Ken tạo ra băng Tử Thần xếp thứ 2 trong giới hắc đạo.
Khi đó cậu cũng chính thức lên làm hoàng tử giới vampire.
Và sức mạnh của cậu cũng đạt lever con số hơn 200.
Cậu cười, cậu có lẽ đã gần như đủ mạnh để bảo vệ chị hai rồi đúng không?
Một thằng bé 13 tuổi mà có dã tâm, có sức mạnh và địa vị mà khiến người khác cả đời ao ước cùng khiếp sợ.
Nhưng cậu lại đau.
Nói cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa bé.
Cậu cũng khao khát tình thương của gia đình như bao người khác mà thôi...
Liệu có phải nếu còn cha mẹ họ sẽ cười và xoa đầu cậu nói "tuyệt lắm con trai" đúng không?
Cậu lại rơi nước mắt khi nghĩ đến.
Nhưng cậu biết cậu không thể biểu hiện ra vì cậu còn chị.
Chị cậu còn đau khổ hơn gấp trăm lần cậu.
Khi bé chị đã mẫn cảm hơn những vampire bình thường vì chị hay bị chửi, bị trêu chọc là phế vật...
Không những thế chị còn là người thấy cảnh cha mẹ biến mất...
Dù bên ngoài chị cậu luôn biểu hiện không sao, chị cậu luôn biểu hiện kiên cương cùng cao lãnh nhưng nói cho cùng chị cậu không phải cỗ máy không có tình cảm.
Nhiều đêm cậu đều nghe thấy tiếng chị khóc, tiếng chị nức nở gọi cha mẹ trong những cơn ác mộng rồi bị thức giấc.
Những lần như thế tim cậu quặng thắt nước mắt rơi xuống nhưng cậu vẫn phải cố gắng gượng vì cậu biết nếu cậu để chị hai phát hiện họ chỉ càng đau hơn thôi.
Mỗi lần như thế cậu càng căm tức thế giới ngoài kia hơn, cậu càng căm hận bản thân hơn.
Khi cha mẹ mất chị đổi tên gọi, không còn là Kist nữa mà thay vào đó là Min.
Cậu không hiểu, vì sao chị cậu vẫn có thể cười khi chị phải nhận những đau khổ mà đáng ra không nên có ở cái tuổi bé tí ấy.
Dù có che giấu thế nào cũng không thể tránh khỏi lộ sơ hở chứ?
Nhưng ngoài lúc đêm ra thì chị ấy không hề lộ, vẫn một bộ dạng vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng chị có thể chẳng lẽ cậu lại không thể?
Vì vậy có lẽ cái biểu hiện vui vẻ ấy cậu học từ chị hai đi.
...
Mọi học viện, mọi trường học cậu đều học qua và tốt nghiệp gần như hết ở cái tuổi 16.
Ao ước của mọi người lại là cái thứ mà cậu không cần.
Cậu cần chính là cái giản đơn mà hầu như mọi gia đình đều có...
Cậu chỉ cần ấm áp của một gia đình thực thụ.
Trong 10 năm cậu luôn để chị cậu ở bên người cha nuôi của chị là bá tước đệ nhị Moon...
Người đàn ông khi chị em cậu sáu tuổi đã bước đến mở cánh tay chào đón cậu và nhận chị cậu làm con nuôi.
Ông không hề chê bai hay khinh bỉ chị hai cậu là một phế vật như bao người.
Đến giờ trở về chắc cậu đủ che chở người ấy rồi đi?
Cậu rất muốn hét lên rằng:
"CHỊ HAI!
EM VỀ RỒI!"
Về để che chở cho chị như chị đã che chở em trong 10 năm qua.
Thương chị! "CẢ GIA ĐÌNH CỦA EM"
____end ngoại truyện nhỏ____
Khụ vì sao ta không thể nào khai thác được đau buồn nhỉ?
Muốn lấy nước mắt mấy người mà ta tự đọc còn chẳng có cảm giác nữa là...
Hazz thất bại rồi huhu T.T
Hãy nhiệt tình nhận xét cho ta có động lực đi nào nản quá.
Nản đến mức không còn tâm trạng để biết bộ '[xuyên nhanh] Trêu đùa giới hạn' luôn rồi....
Và đừng ai nói vì sao cảm xúc cậu nhanh như vậy nha vì đây là kể lại, chứ không phải quá khứ trải qua đâu ><
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/48
|