Đột ngột, Nicolas bị Trịnh Ngân kéo ra một góc hành lang. Anh tự hỏi cô đang làm gì ở khu cắt tóc bình dân này trong khi đáng ra phải ở khu A VIP mới đúng. Giật nhẹ tay ra khỏi nắm giữ từ đối phương, Nicolas khó chịu:
"Em muốn gì thì nói nhanh lên, anh không có thời gian."
Quan sát nét mặt sốt ruột của bạn trai, Trịnh Ngân lặng thinh vài giây rồi hỏi lại:
"Anh đang lo lắng cho Ngô Bảo Vương chứ gì?"
Khó hiểu trước việc Trịnh Ngân tự dưng nhắc đến Bảo Vương, Nicolas đảo mắt:
"Rốt cuộc, em muốn nói cái gì nào?"
"Em thấy hết rồi. Lúc nãy Ngô Bảo Vương bị ức hiếp, anh đã xuất hiện bảo vệ con bé đó. Anh có biết mình vừa làm cái gì không? Anh đang bảo vệ Ngô Bảo Vương, kẻ mà anh từng dùng đủ mọi cách để tống khứ ra khỏi WOB."
Nicolas hơi bối rối khi nghe Trịnh Ngân nói với hàm ý so sánh sự khác biệt về thái độ anh dành cho Bảo Vương trước đây và hiện tại.
"Vì bây giờ cả hai cùng làm việc ở khu F nên trở thành bạn."
"Bạn? Nực cười thật." – Nhìn chằm chằm vẻ khó xử trên mặt Nicolas, Trịnh Ngân chợt buông một câu – "Anh thích Ngô Bảo Vương, phải không?"
Kinh ngạc vì Trịnh Ngân hỏi câu chấn động như thế, Nicolas bối rối gấp bội, tim đập loạn xạ. Lập tức, anh đáp lẩn tránh: "Không. Em đừng nói lung tung."
Giữ chặt hai cánh tay Nicolas, Trịnh Ngân yêu cầu: "Vậy anh hãy nhìn thẳng vào mắt em và nói không! Anh nhìn em đi!"
Bị thúc ép, Nicolas đành nhìn vào mắt Trịnh Ngân. Nhưng rất nhanh, chàng trai đó liền quay mặt đi, một phần do sự kiên quyết trong đôi mắt Trịnh Ngân và phần còn lại là vì anh chẳng thể nào chối bỏ tình cảm thật sự dành cho Bảo Vương mà nói một tiếng "Không" dễ dàng như vậy.
Thái độ né tránh rõ ràng từ Nicolas dường như đã cho Trịnh Ngân câu trả lời chính xác. Cảm giác khi ấy trong cô không gì khác hơn ngoài hụt hẫng và đau đớn. Cô thấy chân mình mất đi sự vững vàng bởi mặt đất như đang chao đảo. Chậm rãi buông tay, Trịnh Ngân không ngừng lắc đầu, cái nhìn hoang mang.
"Không thể... Không thể được. Anh điên rồi."
"Em bình tĩnh lại."
"Đừng đụng vào em!" – Trịnh Ngân bất ngờ gạt mạnh tay Nicolas ra – "Tại sao? Tại sao anh có thể thích người khác khi đang là bạn trai của em?"
Nicolas nhíu mày, sự khó hiểu đó như thể muốn nói Trịnh Ngân đang nhầm lẫn một chuyện: "Trước giờ anh chưa khi nào nghĩ mình là bạn trai em."
Hiển nhiên, Trịnh Ngân càng thêm bần thần khi câu nói kia kết thúc. Có vẻ, cô không tin vào những gì đã nghe nên phải thốt lên rằng:
"Nicolas Nguyễn, anh biết mình đang nói gì không???"
"Anh hoàn toàn tỉnh táo khi nói vậy. Trịnh Ngân, chúng ta chưa từng công khai mối quan hệ của mình. Anh vốn dĩ chỉ xem em là bạn bè."
Vào khoảnh khắc đó, Trịnh Ngân muốn ngã nguỵ. Vậy là suốt bao nhiêu năm qua, mối quan hệ mà cô luôn nghĩ rất hoàn hảo này chỉ do cô ảo tưởng? Nicolas không hề có tình cảm với Trịnh Ngân. Tất cả chỉ chỉ xuất phát từ một phía, là cô? Đầu óc Trịnh Ngân hoàn toàn trống rỗng, tai cũng ù đi chẳng còn nghe thấy bất kỳ điều gì nữa. Nhưng có một thứ đang hiện diện rất rõ ràng: đau đớn. Và chính nó khiến cô trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Khi sự chịu đựng vượt quá giới hạn, con người sẽ đối diện với mọi việc bằng thái độ điềm nhiên đến kỳ lạ.
"Em sẽ không từ bỏ đâu. Cho dù bây giờ, em đã biết rõ cảm giác của anh."
Trông gương mặt Trịnh Ngân lặng băng, lòng Nicolas bỗng dưng bất an.
"Em muốn làm gì?"
"Em sẽ không để yên cho Ngô Bảo Vương. Anh biết mà."
Nắm chặt tay Trịnh Ngân, Nicolas gằn từng chữ như muốn cô nghe thật rõ ràng.
"Em dám đụng đến Bảo Vương thì đừng trách anh."
"Anh đừng thách em. Anh là người hiểu rõ em nhất, đúng chứ?"
Vốn biết rõ bản tính Trịnh Ngân, càng đe doạ càng không nhân nhượng, nên Nicolas nghĩ tốt nhất cần chấm dứt cuộc đối thoại nặng nề này. Thả tay cô ra, anh không nói gì nữa, lẳng lặng quay lưng. Dõi theo bóng dáng Nicolas từ phía sau, Trịnh Ngân siết chặt tay khi nhớ lại lời đe doạ ban nãy của anh.
"Đúng là kinh khủng thật, Trịnh Ngân nhỉ?" – Giọng ai đó đột ngột vang lên.
Lập tức quay lại, Trịnh Ngân thấy nhóm hair stylist nữ sáng nay gây chuyện với Bảo Vương chậm rãi bước ra từ trong vùng tối...
Đang dùng bữa trưa vui vẻ ở nhà ăn khu F, mọi người chợt thấy Tú Uyên chạy lại với dáng vẻ hớn hở. Chưa kịp cất tiếng chào ai là cô tiểu thư đã mau chóng ngồi xuống bên cạnh Trần Thoại. Trông cái kiểu nhìn đầy hạnh phúc ấy, có cảm tưởng, trong mắt Tú Uyên chỉ tồn tại mỗi anh chàng họ Trần.
"Vừa kết thúc xong buổi tập dợt là em chạy xuống đây tìm mọi người liền. Đặc biệt em muốn gặp anh nhất đó, Trần Thoại."
Ngay cả người mù cũng nhìn ra sự khác thường qua thái độ Tú Uyên dành cho Trần Thoại huống chi những người có mặt tại đây đều rất sáng mắt. Lấy làm lạ, Hồng Thuận không thể bỏ qua cơ hội tìm hiểu vấn đề:
"Sau lần mất tích hôm nọ, Ngô tiểu thư hình như rất quý mến anh Trần Thoại? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vui sao?"
Tú Uyên lém lỉnh trả lời: "Tất nhiên nhưng em không nói đâu. Mọi người chỉ cần biết rằng, từ giờ em không ghét anh ấy như lúc trước nữa."
"Không phải là không ghét mà xem chừng còn rất thích nữa kìa."
"Anh nói đúng ghê." – Tú Uyên sửa giọng – "Sẵn tất cả có mặt đông đủ ở đây, em xin tuyên bố một chuyện."
Đến lượt Đài Trang tò mò: "Chuyện gì mà thú vị thế?"
Trước khi trả lời, Tú Uyên đã làm một hành động khiến ai cũng bất ngờ, thậm chí cả Trần Thoại: cô ôm chặt lấy cánh tay anh đồng thời cười tươi tuyên bố:
"Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ chính thức đeo đuổi anh Trần Thoại."
Khỏi nói, cùng lúc bốn cái miệng đồng thanh hét lên: "Sao?!" Còn Bảo Vương và Trần Thoại, tuy không thét giống những người kia nhưng gương mặt họ hiện rõ sự kinh ngạc. Là người lớn giọng nhất ban nãy, Tuấn Khang hỏi ngay: "Tú Uyên, em đang đùa à? Sao lại đeo đuổi Trần Thoại?"
Vẫn giữ rịt cánh tay chàng trai, Tú Uyên lắc đầu khẳng định chắc chắn:
"Lời em nói đều là thật. Còn lý do em đeo đuổi anh Trần Thoại là vì..."
Thêm lần thứ hai Tú Uyên khiến mọi người ngỡ ngàng khi thình lình hôn nhẹ lên má Trần Thoại. Quá bất ngờ, Trần Thoại chỉ biết ngồi yên với đôi mắt mở to. Đối diện, Bảo Vương buông đũa, trong thoáng chốc cả người bất động.
"Vì em đã thích anh ấy." – Tú Uyên kết thúc màn gây sốc bằng lời bày tỏ.
"Cô chắc chứ, Ngô tiểu thư?" – An Hằng hơi ngập ngừng.
"Các anh chị sao thế, không ủng hộ em ư? Chị Bảo Vương, chị nghĩ sao?"
Vẫn chưa lấy lại bình tĩnh nên Bảo Vương hơi giật mình trước câu hỏi đó. Lần đầu tiên, cô đã không nhìn Tú Uyên, cũng không trả lời em gái. Nhận ra sự trống rỗng trong đôi mắt Bảo Vương, Trần Thoại liền rút tay ra khỏi cái nắm giữ của Tú Uyên, nhẹ nhàng bảo: "Xin lỗi, tôi thấy trò đùa này không hay chút nào."
"Ai bảo em đùa. Từng lời em nói đều hết sức chân thành. Cái hôm em mất tích, anh đã bên cạnh chăm sóc bảo vệ em và em nhận ra anh chính là chàng trai em cần. Cũng từ lúc ấy, em đã thích anh..."
Tú Uyên chưa dứt câu thì Bảo Vương đã mau chóng đứng dậy. Để tránh những ánh mắt tò mò hướng vào mình, cô viện cớ bản thân vừa nhớ ra chuyện quan trọng cần giải quyết. Cứ thế, cô mau chóng rời khỏi bàn ăn.
Lo lắng nhìn theo bóng dáng Bảo Vương bước vội ra ngoài, Trần Thoại quay qua Tú Uyên đồng thời giơ tay ngăn những câu nói huyên thuyên kia:
"Được rồi Ngô tiểu thư, ta nên dừng chuyện này tại đây thôi. Xin lỗi, tôi phải đến phòng Hair Cut luyện cắt tóc thêm vì vậy không thể ở lại."
Giống Bảo Vương, Trần Thoại rời bàn ăn một cách mau chóng như bị ai đuổi. Vô cùng khó hiểu trước thái độ lạ lùng của chị và Trần Thoại, Tú Uyên cau mày. Biết cô bé đang nghĩ gì, Hồng Thuận liền giải thích luôn:
"Chẳng rõ Ngô tiểu thư đùa hay thật nhưng có chuyện này hẳn cô không biết: Bảo Vương và anh Trần Thoại hiện đang có tình cảm với nhau."
Đôi mắt Tú Uyên đứng yên, cái nhìn phản chiếu rõ sự kinh ngạc, như thể không tin vào điều vừa nghe. Bên cạnh, Tuấn Khang giấu tiếng thở dài...
Ở khuôn viên phía sau khu F, Bảo Vương bước đi với dáng vẻ thẫn thờ. Đối với cô, chuyện khi nãy vẫn còn quá bất ngờ. Thật sự, cô không nghĩ Tú Uyên lại thích Trần Thoại, chẳng những vậy còn công khai bày tỏ tình cảm và tuyên bố sẽ đeo đuổi anh. Vào lúc ấy, Bảo Vương chẳng rõ bản thân có cảm giác ra sao Chính cô cũng không biết lý do gì mình lại bỏ chạy khỏi nhà ăn. Dường như, cô muốn bỏ trốn. Dừng lại, Bảo Vương chậm rãi ngước nhìn bầu trời tắt nắng. Sáng nay khi được Trần Thoại nắm tay, cô thấy nắng rất đẹp ấy vậy lúc này cô nhận ra, thứ màu lung linh đó đã tắt rồi. Tự dưng, lòng Bảo Vương xuất hiện nỗi lo sợ mơ hồ, sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội tìm thấy sự bình yên bên cạnh người con trai đó nữa. Thở ra buồn bã, Bảo Vương tiếp tục cất bước. Vì mãi đắm chìm trong mớ cảm xúc ngổn ngang, cô bé họ Ngô không hề hay biết nhóm hair stylist nữ sáng nay đang tiến lại gần mình từ phía sau. Và khi phát hiện ra có sự hiện khác ngay tại đây, Bảo Vương liền quay lại. Nhưng chưa kịp nhìn rõ gương mặt họ là một khoảng tối đổ sầm xuống đáy mắt cô...
Cúi chào khách xong, lần thứ năm Nicolas tiếp tục nhìn về phía vị trí Bảo Vương vẫn thường đứng cắt tóc nhưng nơi đó hoàn toàn không có bóng dáng cô. Anh bắt đầu lo lắng, giờ nghỉ trưa đã kết thúc được nửa tiếng vẫn chưa thấy Bảo Vương trở lại phòng Hair Cut. Trong khi mọi ngày, cô luôn có mặt từ rất sớm. Chính sự khác thường này khiến lòng Nicolas xuất hiện sự bất an. Anh gọi điện cho cô nhưng đầu dây chỉ vang lên tiếng đỗ chuông, chẳng ai bắt máy.
"Không khoẻ ở đâu à?"
Nicolas liền quay qua, một người thợ khu F tốt bụng nhìn anh đầy quan tâm.
"Tôi không sao. Chỉ đang khó hiểu về sự vắng mặt của Bảo Vương."
"Ban nãy tôi thấy Bảo Vương ở khuôn viên phía sau khu F. Rồi một nhóm hair stylist nữ khu A VIP xuất hiện. Chẳng rõ họ nói gì với nhau."
Nicolas đảo mắt liên tục trước sự tiết lộ bất ngờ từ người thợ đó. Anh đoán, nhóm hair stylist nữ kia chắc chắn là nhóm đã cảnh cáo Bảo Vương sáng nay. Linh cảm báo với anh rằng, cô bé họ Ngô đang gặp nguy hiểm. Ngay lập tức, Nicolas rời khỏi phòng Hair Cut. Chạy hối hả ra khuôn viên phía sau khu nhà F, anh vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Không gian vắng lặng, chẳng có gì ngoài những làn gió lạnh lẽo và bãi cỏ im lìm. Quá lo lắng, Nicolas gọi tiếp tục điện cho Bảo Vương dù biết việc làm này sẽ trở nên vô ích. Vẫn là âm thanh đỗ chuông kéo dài thế nhưng lần này, nó không chỉ vang lên phía bên kia đầu dây mà còn ở khá gần chỗ anh chàng con lai đứng. Ngạc nhiên về điều này, Nicolas mau chóng hạ chiếc điện thoại xuống và cố lắng tai nghe. Đôi lông mày dần dãn ra khi anh chắc chắn tiếng nhạc phát ra từ bãi cỏ đằng kia. Tức thì, anh chạy vội đến. Đôi mắt mở to khi Nicolas thấy điện thoại Bảo Vương nằm dưới nền đất ướt, vẫn không ngừng reo lên từng hồi chuông đứt quãng. Mau chóng cầm lấy cái vật bị lạc chủ lên, anh biết rằng lo lắng của mình đã đúng. Rất nhanh, Nicolas chạy ra khỏi khuôn viên, hướng đến phòng ban quản lý.
Tuấn Khang nhíu mày khi nghe Nicolas báo về sự mất tích của Bảo Vương: "Em nói, Nhóc Bảo Bối biến mất? Để anh nói với ban quản lý về chuyện này..."
"Đừng phí thời gian thêm nữa, chúng ta hãy mau đi tìm Bảo Vương! Chắc chắn cô ấy đang gặp nguy hiểm! Anh cùng em chia nhau..."
Trước phản ứng dữ dội từ đối phương, Tuấn Khang liền nắm lấy vai Nicolas lắc mạnh: "Bình tĩnh Nicolas! Em đừng rối lên như vậy! Hiện tại chúng ta vẫn chưa có manh mối gì về việc này, em bảo đi tìm là tìm thế nào được?"
Giọng Tuấn Khang lớn đến mức khiến Nicolas giật mình và sực tỉnh. Bắt gặp đôi mắt kiên quyết đó, anh mau chóng lấy lại bình tĩnh. Thấy Nicolas im lặng nhưng vẻ mặt vẫn còn hoang mang lo lắng, Tuấn Khang chậm rãi đưa ra gợi ý:
"Anh sẽ gọi mọi người đến đây, hỏi họ có tình cờ thấy Nhóc Bảo Bối ở đâu."
Rối bời và không thể suy nghĩ được gì nữa, Nicolas đành gật đầu.
Khi ấy, Bảo Vương tỉnh dậy sau một cơn mê. Đầu vẫn còn choáng nhưng cô dễ dàng nhận ra mình đang ở một nơi khác phòng Hair Cut. Lừ đừ ngồi dậy, Bảo Vương quan sát xung quanh. Chẳng có gì khác ngoài những chiếc tủ cao, thùng carton và rất nhiều bao bì thức ăn tươi sống lẫn đóng hộp. Làn khói trắng lạnh lẽo bao bọc lấy mọi thứ tại nơi này. Vài phút sau, Bảo Vương lập tức phát hiện đây là Phòng dự trữ thức ăn đông lạnh của salon. Bảo Vương bắt đầu nhớ lại sự việc cách đó không lâu. Cô đang đi dạo ở khuôn viên sau khu F thì thình lình có người tiến đến từ phía sau rồi tiếp theo một miếng vải chụp lên người và cô mê man đi. Rốt cuộc họ là ai? Vừa nghĩ ngợi, Bảo Vương vừa đứng lên, đến bên đồng hồ đo nhiệt độ trên bức tường. 10oC, đó là con số thể hiện nhiệt độ căn phòng lúc này. Cả người co ro, cô run run và không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay. Lớp khí lạnh nơi này dần dần bám chặt lên cơ thể khiến Bảo Vương vô cùng khó chịu. Cô nghĩ, nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây thì nguy mất.
"Có ai ở ngoài đó không? Xin mở cửa cho tôi!" – Bảo Vương cố lấy hơi, hét thật to qua mép cửa, nơi duy nhất có chút ánh sáng lọt vào.
Phía bên ngoài, nhóm hair stylist nữ nhìn nhau cười thích thú trước lời kêu cứu gần như vô vọng của Bảo Vương. Ban nãy khi biết cô đã tỉnh lại thì ngoài này họ dùng hạ nhiệt độ căn phòng xuống thấp hơn so với bình thường là 15oC.
"Để nó chết lạnh trong ấy luôn cho đáng đời! Dám dụ dỗ anh Nicolas!"
"Tưởng bọn mình không dám làm gì ư? Lần này để xem, nó biết lễ độ hơn chưa."
"Ê, lỡ nó chết lạnh thật thì sao?"
"Lo gì, bọn mình nhốt nó vài phút thôi. Bất quá thì ngất xỉu chứ chả chết đâu."
Trong khi nhóm hair stylist nữ nói khe khẽ với nhau với vẻ vui thích thì bên trong, Bảo Vương đã ngừng việc kêu cứu bởi biết rằng, việc làm này chỉ vô ích. Tốt nhất, cô nên giữ sức để chống chọi với cái lạnh băng giá hiện tại. Dùng hai bàn tay chà chà khắp người tạo hơi ấm, Bảo Vương đưa mắt nhìn xem có lối thoáy nào khả thi hơn. Nhưng niềm hy vọng tắt dần trong đôi mắt mệt mỏi vì cô hiểu ra cấu trúc phòng đông lạnh là hoàn toàn kín. Bất chợt, cô nghĩ đến điện thoại và rất nhanh sau đó bản thân phát hiện cái vật quan trọng cho những tình huống khó khăn thế này đã không còn trong túi áo nữa. Chưa bao giờ, Bảo Vương thấy số mình đen đủi đến vậy. Điều duy nhất cô có thể làm hiện nay chính là chờ đợi với hy vọng sẽ sớm có người phát hiện ra mình bị nhốt ở đây...
Sau khi Tuấn Khang trình bày rõ ràng sự việc thì năm người nọ đều không khỏi sửng sốt. Theo những gì vừa được nghe, họ đoán việc Bảo Vương đột nhiên mất tích không hề đơn giản như chuyện Tú Uyên rời khỏi nhà cách đây hai ngày. Tiếp, tất cả quyết định để Nicolas đến khu A VIP tìm nhóm hair stylist nữ kia.
"Sao hết người này lại đến người khác mất tích vậy chứ?"
Đài Trang bực mình vì đầu óc muốn choáng cả lên trước kiểu đi qua lại của bạn trai: "Anh ngồi yên xem nào. Giờ không phải lúc để than vãn."
Ngồi trên ghế sofa, An Hằng gục đầu vào hai lòng bàn tay và không ngừng nói khẽ: "Cầu trời phật phù hộ Bảo Vương bình an vô sự."
Bên cạnh cô gái make up, Tú Uyên cũng thấp thỏm không yên, những ngón tay cứ gõ lên đôi chân nhịp liên hồi. Đứng gần đó, Trần Thoại hoàn toàn im lặng. Tuy là người mang dáng vẻ điềm tĩnh nhất tại đây nhưng kỳ thực lòng anh nóng hơn lửa đốt, nỗi lo lắng còn nhiều hơn gấp bội năm người còn lại.
Tất cả giật mình khi cửa phòng bật mở, bóng dáng Nicolas chạy gấp gáp vào. Nhìn gương mặt hy vọng của mọi người, anh lắc đầu.
"Nhóm hair stylist nữ đó không có mặt ở phòng Hair Cut khu A VIP."
Hồng Thuận đánh tay vào nhau, phán câu chắc nịch: "Vậy đã rõ! Chính họ đã bắt Bảo Vương và hiện đang ở cạnh cô ấy."
"Điều cần làm lúc này là phải mau mau nghĩ cách tìm ra bọn họ trước."
=;
"Em muốn gì thì nói nhanh lên, anh không có thời gian."
Quan sát nét mặt sốt ruột của bạn trai, Trịnh Ngân lặng thinh vài giây rồi hỏi lại:
"Anh đang lo lắng cho Ngô Bảo Vương chứ gì?"
Khó hiểu trước việc Trịnh Ngân tự dưng nhắc đến Bảo Vương, Nicolas đảo mắt:
"Rốt cuộc, em muốn nói cái gì nào?"
"Em thấy hết rồi. Lúc nãy Ngô Bảo Vương bị ức hiếp, anh đã xuất hiện bảo vệ con bé đó. Anh có biết mình vừa làm cái gì không? Anh đang bảo vệ Ngô Bảo Vương, kẻ mà anh từng dùng đủ mọi cách để tống khứ ra khỏi WOB."
Nicolas hơi bối rối khi nghe Trịnh Ngân nói với hàm ý so sánh sự khác biệt về thái độ anh dành cho Bảo Vương trước đây và hiện tại.
"Vì bây giờ cả hai cùng làm việc ở khu F nên trở thành bạn."
"Bạn? Nực cười thật." – Nhìn chằm chằm vẻ khó xử trên mặt Nicolas, Trịnh Ngân chợt buông một câu – "Anh thích Ngô Bảo Vương, phải không?"
Kinh ngạc vì Trịnh Ngân hỏi câu chấn động như thế, Nicolas bối rối gấp bội, tim đập loạn xạ. Lập tức, anh đáp lẩn tránh: "Không. Em đừng nói lung tung."
Giữ chặt hai cánh tay Nicolas, Trịnh Ngân yêu cầu: "Vậy anh hãy nhìn thẳng vào mắt em và nói không! Anh nhìn em đi!"
Bị thúc ép, Nicolas đành nhìn vào mắt Trịnh Ngân. Nhưng rất nhanh, chàng trai đó liền quay mặt đi, một phần do sự kiên quyết trong đôi mắt Trịnh Ngân và phần còn lại là vì anh chẳng thể nào chối bỏ tình cảm thật sự dành cho Bảo Vương mà nói một tiếng "Không" dễ dàng như vậy.
Thái độ né tránh rõ ràng từ Nicolas dường như đã cho Trịnh Ngân câu trả lời chính xác. Cảm giác khi ấy trong cô không gì khác hơn ngoài hụt hẫng và đau đớn. Cô thấy chân mình mất đi sự vững vàng bởi mặt đất như đang chao đảo. Chậm rãi buông tay, Trịnh Ngân không ngừng lắc đầu, cái nhìn hoang mang.
"Không thể... Không thể được. Anh điên rồi."
"Em bình tĩnh lại."
"Đừng đụng vào em!" – Trịnh Ngân bất ngờ gạt mạnh tay Nicolas ra – "Tại sao? Tại sao anh có thể thích người khác khi đang là bạn trai của em?"
Nicolas nhíu mày, sự khó hiểu đó như thể muốn nói Trịnh Ngân đang nhầm lẫn một chuyện: "Trước giờ anh chưa khi nào nghĩ mình là bạn trai em."
Hiển nhiên, Trịnh Ngân càng thêm bần thần khi câu nói kia kết thúc. Có vẻ, cô không tin vào những gì đã nghe nên phải thốt lên rằng:
"Nicolas Nguyễn, anh biết mình đang nói gì không???"
"Anh hoàn toàn tỉnh táo khi nói vậy. Trịnh Ngân, chúng ta chưa từng công khai mối quan hệ của mình. Anh vốn dĩ chỉ xem em là bạn bè."
Vào khoảnh khắc đó, Trịnh Ngân muốn ngã nguỵ. Vậy là suốt bao nhiêu năm qua, mối quan hệ mà cô luôn nghĩ rất hoàn hảo này chỉ do cô ảo tưởng? Nicolas không hề có tình cảm với Trịnh Ngân. Tất cả chỉ chỉ xuất phát từ một phía, là cô? Đầu óc Trịnh Ngân hoàn toàn trống rỗng, tai cũng ù đi chẳng còn nghe thấy bất kỳ điều gì nữa. Nhưng có một thứ đang hiện diện rất rõ ràng: đau đớn. Và chính nó khiến cô trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Khi sự chịu đựng vượt quá giới hạn, con người sẽ đối diện với mọi việc bằng thái độ điềm nhiên đến kỳ lạ.
"Em sẽ không từ bỏ đâu. Cho dù bây giờ, em đã biết rõ cảm giác của anh."
Trông gương mặt Trịnh Ngân lặng băng, lòng Nicolas bỗng dưng bất an.
"Em muốn làm gì?"
"Em sẽ không để yên cho Ngô Bảo Vương. Anh biết mà."
Nắm chặt tay Trịnh Ngân, Nicolas gằn từng chữ như muốn cô nghe thật rõ ràng.
"Em dám đụng đến Bảo Vương thì đừng trách anh."
"Anh đừng thách em. Anh là người hiểu rõ em nhất, đúng chứ?"
Vốn biết rõ bản tính Trịnh Ngân, càng đe doạ càng không nhân nhượng, nên Nicolas nghĩ tốt nhất cần chấm dứt cuộc đối thoại nặng nề này. Thả tay cô ra, anh không nói gì nữa, lẳng lặng quay lưng. Dõi theo bóng dáng Nicolas từ phía sau, Trịnh Ngân siết chặt tay khi nhớ lại lời đe doạ ban nãy của anh.
"Đúng là kinh khủng thật, Trịnh Ngân nhỉ?" – Giọng ai đó đột ngột vang lên.
Lập tức quay lại, Trịnh Ngân thấy nhóm hair stylist nữ sáng nay gây chuyện với Bảo Vương chậm rãi bước ra từ trong vùng tối...
Đang dùng bữa trưa vui vẻ ở nhà ăn khu F, mọi người chợt thấy Tú Uyên chạy lại với dáng vẻ hớn hở. Chưa kịp cất tiếng chào ai là cô tiểu thư đã mau chóng ngồi xuống bên cạnh Trần Thoại. Trông cái kiểu nhìn đầy hạnh phúc ấy, có cảm tưởng, trong mắt Tú Uyên chỉ tồn tại mỗi anh chàng họ Trần.
"Vừa kết thúc xong buổi tập dợt là em chạy xuống đây tìm mọi người liền. Đặc biệt em muốn gặp anh nhất đó, Trần Thoại."
Ngay cả người mù cũng nhìn ra sự khác thường qua thái độ Tú Uyên dành cho Trần Thoại huống chi những người có mặt tại đây đều rất sáng mắt. Lấy làm lạ, Hồng Thuận không thể bỏ qua cơ hội tìm hiểu vấn đề:
"Sau lần mất tích hôm nọ, Ngô tiểu thư hình như rất quý mến anh Trần Thoại? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vui sao?"
Tú Uyên lém lỉnh trả lời: "Tất nhiên nhưng em không nói đâu. Mọi người chỉ cần biết rằng, từ giờ em không ghét anh ấy như lúc trước nữa."
"Không phải là không ghét mà xem chừng còn rất thích nữa kìa."
"Anh nói đúng ghê." – Tú Uyên sửa giọng – "Sẵn tất cả có mặt đông đủ ở đây, em xin tuyên bố một chuyện."
Đến lượt Đài Trang tò mò: "Chuyện gì mà thú vị thế?"
Trước khi trả lời, Tú Uyên đã làm một hành động khiến ai cũng bất ngờ, thậm chí cả Trần Thoại: cô ôm chặt lấy cánh tay anh đồng thời cười tươi tuyên bố:
"Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ chính thức đeo đuổi anh Trần Thoại."
Khỏi nói, cùng lúc bốn cái miệng đồng thanh hét lên: "Sao?!" Còn Bảo Vương và Trần Thoại, tuy không thét giống những người kia nhưng gương mặt họ hiện rõ sự kinh ngạc. Là người lớn giọng nhất ban nãy, Tuấn Khang hỏi ngay: "Tú Uyên, em đang đùa à? Sao lại đeo đuổi Trần Thoại?"
Vẫn giữ rịt cánh tay chàng trai, Tú Uyên lắc đầu khẳng định chắc chắn:
"Lời em nói đều là thật. Còn lý do em đeo đuổi anh Trần Thoại là vì..."
Thêm lần thứ hai Tú Uyên khiến mọi người ngỡ ngàng khi thình lình hôn nhẹ lên má Trần Thoại. Quá bất ngờ, Trần Thoại chỉ biết ngồi yên với đôi mắt mở to. Đối diện, Bảo Vương buông đũa, trong thoáng chốc cả người bất động.
"Vì em đã thích anh ấy." – Tú Uyên kết thúc màn gây sốc bằng lời bày tỏ.
"Cô chắc chứ, Ngô tiểu thư?" – An Hằng hơi ngập ngừng.
"Các anh chị sao thế, không ủng hộ em ư? Chị Bảo Vương, chị nghĩ sao?"
Vẫn chưa lấy lại bình tĩnh nên Bảo Vương hơi giật mình trước câu hỏi đó. Lần đầu tiên, cô đã không nhìn Tú Uyên, cũng không trả lời em gái. Nhận ra sự trống rỗng trong đôi mắt Bảo Vương, Trần Thoại liền rút tay ra khỏi cái nắm giữ của Tú Uyên, nhẹ nhàng bảo: "Xin lỗi, tôi thấy trò đùa này không hay chút nào."
"Ai bảo em đùa. Từng lời em nói đều hết sức chân thành. Cái hôm em mất tích, anh đã bên cạnh chăm sóc bảo vệ em và em nhận ra anh chính là chàng trai em cần. Cũng từ lúc ấy, em đã thích anh..."
Tú Uyên chưa dứt câu thì Bảo Vương đã mau chóng đứng dậy. Để tránh những ánh mắt tò mò hướng vào mình, cô viện cớ bản thân vừa nhớ ra chuyện quan trọng cần giải quyết. Cứ thế, cô mau chóng rời khỏi bàn ăn.
Lo lắng nhìn theo bóng dáng Bảo Vương bước vội ra ngoài, Trần Thoại quay qua Tú Uyên đồng thời giơ tay ngăn những câu nói huyên thuyên kia:
"Được rồi Ngô tiểu thư, ta nên dừng chuyện này tại đây thôi. Xin lỗi, tôi phải đến phòng Hair Cut luyện cắt tóc thêm vì vậy không thể ở lại."
Giống Bảo Vương, Trần Thoại rời bàn ăn một cách mau chóng như bị ai đuổi. Vô cùng khó hiểu trước thái độ lạ lùng của chị và Trần Thoại, Tú Uyên cau mày. Biết cô bé đang nghĩ gì, Hồng Thuận liền giải thích luôn:
"Chẳng rõ Ngô tiểu thư đùa hay thật nhưng có chuyện này hẳn cô không biết: Bảo Vương và anh Trần Thoại hiện đang có tình cảm với nhau."
Đôi mắt Tú Uyên đứng yên, cái nhìn phản chiếu rõ sự kinh ngạc, như thể không tin vào điều vừa nghe. Bên cạnh, Tuấn Khang giấu tiếng thở dài...
Ở khuôn viên phía sau khu F, Bảo Vương bước đi với dáng vẻ thẫn thờ. Đối với cô, chuyện khi nãy vẫn còn quá bất ngờ. Thật sự, cô không nghĩ Tú Uyên lại thích Trần Thoại, chẳng những vậy còn công khai bày tỏ tình cảm và tuyên bố sẽ đeo đuổi anh. Vào lúc ấy, Bảo Vương chẳng rõ bản thân có cảm giác ra sao Chính cô cũng không biết lý do gì mình lại bỏ chạy khỏi nhà ăn. Dường như, cô muốn bỏ trốn. Dừng lại, Bảo Vương chậm rãi ngước nhìn bầu trời tắt nắng. Sáng nay khi được Trần Thoại nắm tay, cô thấy nắng rất đẹp ấy vậy lúc này cô nhận ra, thứ màu lung linh đó đã tắt rồi. Tự dưng, lòng Bảo Vương xuất hiện nỗi lo sợ mơ hồ, sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội tìm thấy sự bình yên bên cạnh người con trai đó nữa. Thở ra buồn bã, Bảo Vương tiếp tục cất bước. Vì mãi đắm chìm trong mớ cảm xúc ngổn ngang, cô bé họ Ngô không hề hay biết nhóm hair stylist nữ sáng nay đang tiến lại gần mình từ phía sau. Và khi phát hiện ra có sự hiện khác ngay tại đây, Bảo Vương liền quay lại. Nhưng chưa kịp nhìn rõ gương mặt họ là một khoảng tối đổ sầm xuống đáy mắt cô...
Cúi chào khách xong, lần thứ năm Nicolas tiếp tục nhìn về phía vị trí Bảo Vương vẫn thường đứng cắt tóc nhưng nơi đó hoàn toàn không có bóng dáng cô. Anh bắt đầu lo lắng, giờ nghỉ trưa đã kết thúc được nửa tiếng vẫn chưa thấy Bảo Vương trở lại phòng Hair Cut. Trong khi mọi ngày, cô luôn có mặt từ rất sớm. Chính sự khác thường này khiến lòng Nicolas xuất hiện sự bất an. Anh gọi điện cho cô nhưng đầu dây chỉ vang lên tiếng đỗ chuông, chẳng ai bắt máy.
"Không khoẻ ở đâu à?"
Nicolas liền quay qua, một người thợ khu F tốt bụng nhìn anh đầy quan tâm.
"Tôi không sao. Chỉ đang khó hiểu về sự vắng mặt của Bảo Vương."
"Ban nãy tôi thấy Bảo Vương ở khuôn viên phía sau khu F. Rồi một nhóm hair stylist nữ khu A VIP xuất hiện. Chẳng rõ họ nói gì với nhau."
Nicolas đảo mắt liên tục trước sự tiết lộ bất ngờ từ người thợ đó. Anh đoán, nhóm hair stylist nữ kia chắc chắn là nhóm đã cảnh cáo Bảo Vương sáng nay. Linh cảm báo với anh rằng, cô bé họ Ngô đang gặp nguy hiểm. Ngay lập tức, Nicolas rời khỏi phòng Hair Cut. Chạy hối hả ra khuôn viên phía sau khu nhà F, anh vừa thở hổn hển vừa đưa mắt nhìn xung quanh. Không gian vắng lặng, chẳng có gì ngoài những làn gió lạnh lẽo và bãi cỏ im lìm. Quá lo lắng, Nicolas gọi tiếp tục điện cho Bảo Vương dù biết việc làm này sẽ trở nên vô ích. Vẫn là âm thanh đỗ chuông kéo dài thế nhưng lần này, nó không chỉ vang lên phía bên kia đầu dây mà còn ở khá gần chỗ anh chàng con lai đứng. Ngạc nhiên về điều này, Nicolas mau chóng hạ chiếc điện thoại xuống và cố lắng tai nghe. Đôi lông mày dần dãn ra khi anh chắc chắn tiếng nhạc phát ra từ bãi cỏ đằng kia. Tức thì, anh chạy vội đến. Đôi mắt mở to khi Nicolas thấy điện thoại Bảo Vương nằm dưới nền đất ướt, vẫn không ngừng reo lên từng hồi chuông đứt quãng. Mau chóng cầm lấy cái vật bị lạc chủ lên, anh biết rằng lo lắng của mình đã đúng. Rất nhanh, Nicolas chạy ra khỏi khuôn viên, hướng đến phòng ban quản lý.
Tuấn Khang nhíu mày khi nghe Nicolas báo về sự mất tích của Bảo Vương: "Em nói, Nhóc Bảo Bối biến mất? Để anh nói với ban quản lý về chuyện này..."
"Đừng phí thời gian thêm nữa, chúng ta hãy mau đi tìm Bảo Vương! Chắc chắn cô ấy đang gặp nguy hiểm! Anh cùng em chia nhau..."
Trước phản ứng dữ dội từ đối phương, Tuấn Khang liền nắm lấy vai Nicolas lắc mạnh: "Bình tĩnh Nicolas! Em đừng rối lên như vậy! Hiện tại chúng ta vẫn chưa có manh mối gì về việc này, em bảo đi tìm là tìm thế nào được?"
Giọng Tuấn Khang lớn đến mức khiến Nicolas giật mình và sực tỉnh. Bắt gặp đôi mắt kiên quyết đó, anh mau chóng lấy lại bình tĩnh. Thấy Nicolas im lặng nhưng vẻ mặt vẫn còn hoang mang lo lắng, Tuấn Khang chậm rãi đưa ra gợi ý:
"Anh sẽ gọi mọi người đến đây, hỏi họ có tình cờ thấy Nhóc Bảo Bối ở đâu."
Rối bời và không thể suy nghĩ được gì nữa, Nicolas đành gật đầu.
Khi ấy, Bảo Vương tỉnh dậy sau một cơn mê. Đầu vẫn còn choáng nhưng cô dễ dàng nhận ra mình đang ở một nơi khác phòng Hair Cut. Lừ đừ ngồi dậy, Bảo Vương quan sát xung quanh. Chẳng có gì khác ngoài những chiếc tủ cao, thùng carton và rất nhiều bao bì thức ăn tươi sống lẫn đóng hộp. Làn khói trắng lạnh lẽo bao bọc lấy mọi thứ tại nơi này. Vài phút sau, Bảo Vương lập tức phát hiện đây là Phòng dự trữ thức ăn đông lạnh của salon. Bảo Vương bắt đầu nhớ lại sự việc cách đó không lâu. Cô đang đi dạo ở khuôn viên sau khu F thì thình lình có người tiến đến từ phía sau rồi tiếp theo một miếng vải chụp lên người và cô mê man đi. Rốt cuộc họ là ai? Vừa nghĩ ngợi, Bảo Vương vừa đứng lên, đến bên đồng hồ đo nhiệt độ trên bức tường. 10oC, đó là con số thể hiện nhiệt độ căn phòng lúc này. Cả người co ro, cô run run và không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay. Lớp khí lạnh nơi này dần dần bám chặt lên cơ thể khiến Bảo Vương vô cùng khó chịu. Cô nghĩ, nếu không nhanh chóng thoát khỏi đây thì nguy mất.
"Có ai ở ngoài đó không? Xin mở cửa cho tôi!" – Bảo Vương cố lấy hơi, hét thật to qua mép cửa, nơi duy nhất có chút ánh sáng lọt vào.
Phía bên ngoài, nhóm hair stylist nữ nhìn nhau cười thích thú trước lời kêu cứu gần như vô vọng của Bảo Vương. Ban nãy khi biết cô đã tỉnh lại thì ngoài này họ dùng hạ nhiệt độ căn phòng xuống thấp hơn so với bình thường là 15oC.
"Để nó chết lạnh trong ấy luôn cho đáng đời! Dám dụ dỗ anh Nicolas!"
"Tưởng bọn mình không dám làm gì ư? Lần này để xem, nó biết lễ độ hơn chưa."
"Ê, lỡ nó chết lạnh thật thì sao?"
"Lo gì, bọn mình nhốt nó vài phút thôi. Bất quá thì ngất xỉu chứ chả chết đâu."
Trong khi nhóm hair stylist nữ nói khe khẽ với nhau với vẻ vui thích thì bên trong, Bảo Vương đã ngừng việc kêu cứu bởi biết rằng, việc làm này chỉ vô ích. Tốt nhất, cô nên giữ sức để chống chọi với cái lạnh băng giá hiện tại. Dùng hai bàn tay chà chà khắp người tạo hơi ấm, Bảo Vương đưa mắt nhìn xem có lối thoáy nào khả thi hơn. Nhưng niềm hy vọng tắt dần trong đôi mắt mệt mỏi vì cô hiểu ra cấu trúc phòng đông lạnh là hoàn toàn kín. Bất chợt, cô nghĩ đến điện thoại và rất nhanh sau đó bản thân phát hiện cái vật quan trọng cho những tình huống khó khăn thế này đã không còn trong túi áo nữa. Chưa bao giờ, Bảo Vương thấy số mình đen đủi đến vậy. Điều duy nhất cô có thể làm hiện nay chính là chờ đợi với hy vọng sẽ sớm có người phát hiện ra mình bị nhốt ở đây...
Sau khi Tuấn Khang trình bày rõ ràng sự việc thì năm người nọ đều không khỏi sửng sốt. Theo những gì vừa được nghe, họ đoán việc Bảo Vương đột nhiên mất tích không hề đơn giản như chuyện Tú Uyên rời khỏi nhà cách đây hai ngày. Tiếp, tất cả quyết định để Nicolas đến khu A VIP tìm nhóm hair stylist nữ kia.
"Sao hết người này lại đến người khác mất tích vậy chứ?"
Đài Trang bực mình vì đầu óc muốn choáng cả lên trước kiểu đi qua lại của bạn trai: "Anh ngồi yên xem nào. Giờ không phải lúc để than vãn."
Ngồi trên ghế sofa, An Hằng gục đầu vào hai lòng bàn tay và không ngừng nói khẽ: "Cầu trời phật phù hộ Bảo Vương bình an vô sự."
Bên cạnh cô gái make up, Tú Uyên cũng thấp thỏm không yên, những ngón tay cứ gõ lên đôi chân nhịp liên hồi. Đứng gần đó, Trần Thoại hoàn toàn im lặng. Tuy là người mang dáng vẻ điềm tĩnh nhất tại đây nhưng kỳ thực lòng anh nóng hơn lửa đốt, nỗi lo lắng còn nhiều hơn gấp bội năm người còn lại.
Tất cả giật mình khi cửa phòng bật mở, bóng dáng Nicolas chạy gấp gáp vào. Nhìn gương mặt hy vọng của mọi người, anh lắc đầu.
"Nhóm hair stylist nữ đó không có mặt ở phòng Hair Cut khu A VIP."
Hồng Thuận đánh tay vào nhau, phán câu chắc nịch: "Vậy đã rõ! Chính họ đã bắt Bảo Vương và hiện đang ở cạnh cô ấy."
"Điều cần làm lúc này là phải mau mau nghĩ cách tìm ra bọn họ trước."
=;
/42
|