” Từng cơn gió khẽ vô tình. Chiếc lá lìa cành buôn xuống lòng đường. Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về cô bé đáng yêu của tôi.
Mùa đông đến em vẫn cười em ước mình là bông tuyết ngoài trời . Để được mãi mãi lên thiên đường một thiên đường tuyết rơi.
Tuyết chẳng có đâu em ơi. Chỉ có tôi bên cạnh em thôi. Mùa đông đến gió khiến em se lạnh. Đừng lo vì còn tôi đây
Bước cùng với nhau dưới cơn mưa cũng rất lâu.Tôi nhìn em em đỏ mặt, em ko nói khiến cho lòng tôi bồi hồi
Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi. Một mùa đông em đứng đó một mùa đông êm đềm.”
Trên sân khấu, nó và Tú đang song ca bài hát Cô bé mùa đông mà nó yêu thích nhất. Đó cũng là tiết mục cuối cùng tham gia trò chơi “cặp đôi hoàn hảo” mà chính nó tổ chức hôm nay. Từng ca từ ngọt ngào được cất lên từ 2 giọng hát trong sáng và ấm áp lại càng trở nên ngọt ngào hơn, say đắm hơn. Hàng trăm đôi mắt hướng lên sân khấu với cái nhìn ngưỡng mộ. Chỉ riêng Kan, ánh mắt cậu như có lửa. Cậu đang ghen, nhưng cậu biết, cậu không có cái quyền đó, ít nhất là vào lúc này, khi mà cậu vẫn đang là người có quá nhiều lầm lỗi với nó. Cậu chỉ biết ngồi bên dưới, nhìn nó tay trong tay, ánh mắt tình tứ với người khác trên sân khấu kia. Cậu không trách nó, đúng hơn là cậu chẳng dám trách, là cậu đã sai, tất cả chỉ tại cậu.
Giai điệu nhẹ nhàng của Cô bé mùa đông kết thúc cũng là lúc tất cả đều đã biết kết quả của trò chơi. Nó và Tú dành được sự hâm mộ nhiều hơn cả. Thế đấy, cái điều mà Kan không mong muốn nhất đã xảy ra. Nó và Tú đang đứng giữa sân khấu, nơi mà chỉ duy nhất có một ánh sáng nhạt đang chiếu từ trên xuống và cùng với hàng trăm cặp mắt phía dưới hướng lên. Ai cũng biết bây giờ 2 người sẽ làm gì, tất nhiên rồi, “phần thưởng” ấy là do chính nó đề ra mà, làm sao nó có thể không “nhận” được chứ. Tú đang đứng đối diện nó, khoảng cách chỉ là một bước nhẹ thôi.
- Này… anh không định làm thật đấy chứ?
Nó nhíu mày hỏi Tú. Anh nhún vai, cười nhẹ:
- Em nghĩ sao anh có thể không làm chứ? Em là người nói ra mà, em không thấy tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ xem chúng ta thể hiện tình cảm à.
- Anh có vẻ quan tâm đến thái độ mọi người quá nhỉ? Anh có tin là em có thể “tiễn” anh xuống dưới chỗ họ ngay bây giờ không?
Tú phải bật cười vì lời đe dọa rất “đáng yêu” của nó. Anh nhẹ nhàng kéo nó lại và ôm trọn nó trong vòng tay ấm áp của mình. Bên dưới, những ánh mắt chăm chú nhìn cảnh lãng mạn ấy của 2 đứa. Nó không bất ngờ cũng không khó chịu trước hành động ấy của Tú, thậm chí còn vòng tay ôm lại anh. Cái ôm nhẹ nhàng. Tú thì thầm vào tai nó:
- Nếu có thể, hãy mở lòng thêm một lần nữa nhé. Anh tin cậu ấy có thể đem đến hạnh phúc cho em, em nhất định phải hạnh phúc, em gái.
Nói xong, anh nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn rồi bước bước xuống khỏi sân khấu. Nó mỉm cười và cũng định đi xuống nhưng nụ cười chợt vụt tắt khi vừa mới quay người lại thì đã bắt gặp ngay khuôn mặt của Kan. Nó thản nhiên bước qua nhưng Kan đã kịp nắm tay nó giữ lại. Nó nhìn cậu bằng ánh mắt không chút cảm xúc rồi buông một cậu nhẹ bẫng:
- Xin Dương thiếu gia tự trọng. Cậu có thể bỏ tay tôi ra được rồi đấy.
Thoáng bất ngờ trước giọng nói ấy nhưng Kan cũng nhanh chóng ý thức được. Cậu xiết tay nó chặt hơn:
- Đừng lạnh lùng với anh như vậy mà. Xin em.
- Từ lúc nào tôi trở thành em của cậu vậy. Chúng ta hình như không có quan hệ họ hàng thì phải.
Nó cười nhạt rồi rút mạnh tay mình ra khỏi tay Kan, bước xuống khỏi sân khấu trong cái nhìn đau đớn của cậu. Tất cả mọi người từ nãy đến giờ đều đã nhìn và nghe thấy cuộc nói chuyện của nó và Kan, ngoài mấy đứa trong nhóm chúng nó ra cũng có một số người ít nhiều hiểu được cuộc nói chuyện ấy vì dù sao họ cũng là người chốn thương trường mà trên thương trường thì tin tức chuyện mấy tháng gần đây của thiếu gia tập đoàn DT cũng không có gì là xa lạ nữa. Tất cả đều rất chú ý đến vấn đề này tuy nhiên không ai bàn tán nhiều vì họ rất biết điều, việc của DT không phải muốn nói là nói được.
Có vẻ như chẳng muốn ở lại đây nữa, nó đi thẳng ra phía cửa định về nhà luôn nhưng thật không may đúng lúc có một đám khoảng trên dưới 20 người hùng hổ xông vào bar, nó vô tình va phải một tên trong đám ấy.
- Con ranh, mày mù à.
Một giọng nói đặc sệt vang lên giận giữ. Nó ngẩng lên liếc nhìn qua tên vừa mới lớn tiếng với mình. Bắt gặp khuôn mặt đẹp mê hồn người của nó. Cả đám người ấy khựng lại, đơ mất một lúc, rồi một tên mà theo nó nghĩ là người cầm đầu đám ấy chợt lên tiếng:
- Chà… cái bar này có con nhỏ đẹp đến vậy sao tụi bây?
- Phải đó đại ca, lần đầu tiên em gặp con nhỏ đẹp vậy, hay mình mời em ấy đi chơi nhỉ? (một tên đàn em của hắn dở giọng cợt nhả)
- Ý kiến hay.
Tên đó vỗ tay một tiếng rõ to, vờ như vừa mới khám phá ra cái ý đồ đó vậy. Đằng kia, cả bạn chúng nó định kéo nhau lại xử lí bọn “ruồi nhặng” đang gây chuyện với nó vì họ nghĩ nó sẽ gặp rắc rối với cái đám ấy, nó vốn không quen va chạm với những chuyện như vậy mà nó thì lại không phải người thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Thế nhưng còn chưa ai kịp nhấc chân đến bước thứ 2 thì đã bị Long ngăn lại. Cả bọn nhìn anh khó hiểu nhưng anh chẳng hề lên tiếng giải thích gì cả, đơn giản chỉ là cái nhìn hướng về phía nó đủ để tất cả hiểu ý mà cũng hướng mắt dõi theo.
- Tránh.
Một tiếng lạnh lùng bật ra nhẹ nhàng từ bờ môi hoàn hảo của nó. Không hiểu sao cả đám người kia chợt cảm nhận được một làn khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng rồi tên cầm đầu cũng lấy lại chút bản lĩnh và tiếp tục bỡn cợt đưa tay lên má nó và nói:
- Cô em đừng nóng tính thế chứ, đi chơi với tụi anh sẽ…
CHÁT… tiếng động vang lên chặn ngang câu nói còn dang dở của hắn và làm tất cả phải giật mình kinh ngạc. Hắn một tay sờ lên má mình, đau rát, cái tát ấy có sức mạnh nhiều hơn so với những gì người ta nghĩ và chỉ có hắn mới là người cảm nhận được rõ điều ấy trong lúc này.
- Mẹ kiếp… con ranh…
- Biến ngay trước khi tôi đổi ý.
Giọng nói lạnh lùng của nó lại một lần nữa vang lên khiến hắn và cả lũ đàn em có chút sợ hãi nhưng vì thể diện nên không thể bỏ qua việc này được.
- Được lắm… đánh cho con nhỏ không biết điều này một trận tụi bay.
“là mấy người tự chuốc lấy đó”_ ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu nó cũng là lúc một tên đầu tiên trong đám người kia lao lại định tát nó. Bàn tay “bẩn thỉu” ấy còn chưa kịp chạm tới mặt nó thì một tiếng Rắc… đã vang lên lạnh lẽo cùng với tiếng hét đau đớn của chủ nhân bàn tay kia. Không đợi cho những tên tiếp theo ra tay, nó chủ động tấn công trước. Đòn đánh nhanh, mạnh và chuẩn xác. Nó dùng những loại võ thông thường chỉ khiến cho những người nhìn vào cảm thấy khâm phục vì nó giỏi võ thôi. Thế nhưng điều ấy lại là cả một bất ngờ lớn đối vớ mấy đứa trong nhóm chúng nó. Vì sao ư? Đơn giản bởi nó từ xưa đến nay họ không hề thấy nó đánh người, trừ lần… (lần nào chắc ai cũng biết rồi đó) và có thì nó cũng sử dụng một loại võ đặc biệt kia thôi, vậy mà lần này… Máu, những tiếng la hét đau đớn, những thân thể qoằn quại bên dưới sàn đá hoa lạnh lẽo. Nhìn đám người đang lăn lộn dưới đất, nó bình thản phủi tay quay lại nhìn Long ở đằng kia và nói một câu nhẹ nhàng hết sức:
- Giúp em thu dọn nhé, anh Jack.
Rồi thản nhiên bước ra khỏi bar. Tất cả vẫn còn đang kinh ngạc trước những gì vừa chứng kiến.
Mùa đông đến em vẫn cười em ước mình là bông tuyết ngoài trời . Để được mãi mãi lên thiên đường một thiên đường tuyết rơi.
Tuyết chẳng có đâu em ơi. Chỉ có tôi bên cạnh em thôi. Mùa đông đến gió khiến em se lạnh. Đừng lo vì còn tôi đây
Bước cùng với nhau dưới cơn mưa cũng rất lâu.Tôi nhìn em em đỏ mặt, em ko nói khiến cho lòng tôi bồi hồi
Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi. Một mùa đông em đứng đó một mùa đông êm đềm.”
Trên sân khấu, nó và Tú đang song ca bài hát Cô bé mùa đông mà nó yêu thích nhất. Đó cũng là tiết mục cuối cùng tham gia trò chơi “cặp đôi hoàn hảo” mà chính nó tổ chức hôm nay. Từng ca từ ngọt ngào được cất lên từ 2 giọng hát trong sáng và ấm áp lại càng trở nên ngọt ngào hơn, say đắm hơn. Hàng trăm đôi mắt hướng lên sân khấu với cái nhìn ngưỡng mộ. Chỉ riêng Kan, ánh mắt cậu như có lửa. Cậu đang ghen, nhưng cậu biết, cậu không có cái quyền đó, ít nhất là vào lúc này, khi mà cậu vẫn đang là người có quá nhiều lầm lỗi với nó. Cậu chỉ biết ngồi bên dưới, nhìn nó tay trong tay, ánh mắt tình tứ với người khác trên sân khấu kia. Cậu không trách nó, đúng hơn là cậu chẳng dám trách, là cậu đã sai, tất cả chỉ tại cậu.
Giai điệu nhẹ nhàng của Cô bé mùa đông kết thúc cũng là lúc tất cả đều đã biết kết quả của trò chơi. Nó và Tú dành được sự hâm mộ nhiều hơn cả. Thế đấy, cái điều mà Kan không mong muốn nhất đã xảy ra. Nó và Tú đang đứng giữa sân khấu, nơi mà chỉ duy nhất có một ánh sáng nhạt đang chiếu từ trên xuống và cùng với hàng trăm cặp mắt phía dưới hướng lên. Ai cũng biết bây giờ 2 người sẽ làm gì, tất nhiên rồi, “phần thưởng” ấy là do chính nó đề ra mà, làm sao nó có thể không “nhận” được chứ. Tú đang đứng đối diện nó, khoảng cách chỉ là một bước nhẹ thôi.
- Này… anh không định làm thật đấy chứ?
Nó nhíu mày hỏi Tú. Anh nhún vai, cười nhẹ:
- Em nghĩ sao anh có thể không làm chứ? Em là người nói ra mà, em không thấy tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ xem chúng ta thể hiện tình cảm à.
- Anh có vẻ quan tâm đến thái độ mọi người quá nhỉ? Anh có tin là em có thể “tiễn” anh xuống dưới chỗ họ ngay bây giờ không?
Tú phải bật cười vì lời đe dọa rất “đáng yêu” của nó. Anh nhẹ nhàng kéo nó lại và ôm trọn nó trong vòng tay ấm áp của mình. Bên dưới, những ánh mắt chăm chú nhìn cảnh lãng mạn ấy của 2 đứa. Nó không bất ngờ cũng không khó chịu trước hành động ấy của Tú, thậm chí còn vòng tay ôm lại anh. Cái ôm nhẹ nhàng. Tú thì thầm vào tai nó:
- Nếu có thể, hãy mở lòng thêm một lần nữa nhé. Anh tin cậu ấy có thể đem đến hạnh phúc cho em, em nhất định phải hạnh phúc, em gái.
Nói xong, anh nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn rồi bước bước xuống khỏi sân khấu. Nó mỉm cười và cũng định đi xuống nhưng nụ cười chợt vụt tắt khi vừa mới quay người lại thì đã bắt gặp ngay khuôn mặt của Kan. Nó thản nhiên bước qua nhưng Kan đã kịp nắm tay nó giữ lại. Nó nhìn cậu bằng ánh mắt không chút cảm xúc rồi buông một cậu nhẹ bẫng:
- Xin Dương thiếu gia tự trọng. Cậu có thể bỏ tay tôi ra được rồi đấy.
Thoáng bất ngờ trước giọng nói ấy nhưng Kan cũng nhanh chóng ý thức được. Cậu xiết tay nó chặt hơn:
- Đừng lạnh lùng với anh như vậy mà. Xin em.
- Từ lúc nào tôi trở thành em của cậu vậy. Chúng ta hình như không có quan hệ họ hàng thì phải.
Nó cười nhạt rồi rút mạnh tay mình ra khỏi tay Kan, bước xuống khỏi sân khấu trong cái nhìn đau đớn của cậu. Tất cả mọi người từ nãy đến giờ đều đã nhìn và nghe thấy cuộc nói chuyện của nó và Kan, ngoài mấy đứa trong nhóm chúng nó ra cũng có một số người ít nhiều hiểu được cuộc nói chuyện ấy vì dù sao họ cũng là người chốn thương trường mà trên thương trường thì tin tức chuyện mấy tháng gần đây của thiếu gia tập đoàn DT cũng không có gì là xa lạ nữa. Tất cả đều rất chú ý đến vấn đề này tuy nhiên không ai bàn tán nhiều vì họ rất biết điều, việc của DT không phải muốn nói là nói được.
Có vẻ như chẳng muốn ở lại đây nữa, nó đi thẳng ra phía cửa định về nhà luôn nhưng thật không may đúng lúc có một đám khoảng trên dưới 20 người hùng hổ xông vào bar, nó vô tình va phải một tên trong đám ấy.
- Con ranh, mày mù à.
Một giọng nói đặc sệt vang lên giận giữ. Nó ngẩng lên liếc nhìn qua tên vừa mới lớn tiếng với mình. Bắt gặp khuôn mặt đẹp mê hồn người của nó. Cả đám người ấy khựng lại, đơ mất một lúc, rồi một tên mà theo nó nghĩ là người cầm đầu đám ấy chợt lên tiếng:
- Chà… cái bar này có con nhỏ đẹp đến vậy sao tụi bây?
- Phải đó đại ca, lần đầu tiên em gặp con nhỏ đẹp vậy, hay mình mời em ấy đi chơi nhỉ? (một tên đàn em của hắn dở giọng cợt nhả)
- Ý kiến hay.
Tên đó vỗ tay một tiếng rõ to, vờ như vừa mới khám phá ra cái ý đồ đó vậy. Đằng kia, cả bạn chúng nó định kéo nhau lại xử lí bọn “ruồi nhặng” đang gây chuyện với nó vì họ nghĩ nó sẽ gặp rắc rối với cái đám ấy, nó vốn không quen va chạm với những chuyện như vậy mà nó thì lại không phải người thích dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Thế nhưng còn chưa ai kịp nhấc chân đến bước thứ 2 thì đã bị Long ngăn lại. Cả bọn nhìn anh khó hiểu nhưng anh chẳng hề lên tiếng giải thích gì cả, đơn giản chỉ là cái nhìn hướng về phía nó đủ để tất cả hiểu ý mà cũng hướng mắt dõi theo.
- Tránh.
Một tiếng lạnh lùng bật ra nhẹ nhàng từ bờ môi hoàn hảo của nó. Không hiểu sao cả đám người kia chợt cảm nhận được một làn khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng rồi tên cầm đầu cũng lấy lại chút bản lĩnh và tiếp tục bỡn cợt đưa tay lên má nó và nói:
- Cô em đừng nóng tính thế chứ, đi chơi với tụi anh sẽ…
CHÁT… tiếng động vang lên chặn ngang câu nói còn dang dở của hắn và làm tất cả phải giật mình kinh ngạc. Hắn một tay sờ lên má mình, đau rát, cái tát ấy có sức mạnh nhiều hơn so với những gì người ta nghĩ và chỉ có hắn mới là người cảm nhận được rõ điều ấy trong lúc này.
- Mẹ kiếp… con ranh…
- Biến ngay trước khi tôi đổi ý.
Giọng nói lạnh lùng của nó lại một lần nữa vang lên khiến hắn và cả lũ đàn em có chút sợ hãi nhưng vì thể diện nên không thể bỏ qua việc này được.
- Được lắm… đánh cho con nhỏ không biết điều này một trận tụi bay.
“là mấy người tự chuốc lấy đó”_ ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu nó cũng là lúc một tên đầu tiên trong đám người kia lao lại định tát nó. Bàn tay “bẩn thỉu” ấy còn chưa kịp chạm tới mặt nó thì một tiếng Rắc… đã vang lên lạnh lẽo cùng với tiếng hét đau đớn của chủ nhân bàn tay kia. Không đợi cho những tên tiếp theo ra tay, nó chủ động tấn công trước. Đòn đánh nhanh, mạnh và chuẩn xác. Nó dùng những loại võ thông thường chỉ khiến cho những người nhìn vào cảm thấy khâm phục vì nó giỏi võ thôi. Thế nhưng điều ấy lại là cả một bất ngờ lớn đối vớ mấy đứa trong nhóm chúng nó. Vì sao ư? Đơn giản bởi nó từ xưa đến nay họ không hề thấy nó đánh người, trừ lần… (lần nào chắc ai cũng biết rồi đó) và có thì nó cũng sử dụng một loại võ đặc biệt kia thôi, vậy mà lần này… Máu, những tiếng la hét đau đớn, những thân thể qoằn quại bên dưới sàn đá hoa lạnh lẽo. Nhìn đám người đang lăn lộn dưới đất, nó bình thản phủi tay quay lại nhìn Long ở đằng kia và nói một câu nhẹ nhàng hết sức:
- Giúp em thu dọn nhé, anh Jack.
Rồi thản nhiên bước ra khỏi bar. Tất cả vẫn còn đang kinh ngạc trước những gì vừa chứng kiến.
/89
|