Cả 4 người ngồi trên 1 chiếc xe hơi đời mới (tác giả không hiểu biết nhiều về xe nên không miêu tả nhiều), Bin cầm lái, nó vẫn ngủ ở ghế bên cạnh và đương nhiên 2 chàng hoàng tử còn lại đành ngậm ngùi ngồi sau.
Im lặng…
Về đến nhà, Bin vứt chìa khóa cho Bun bảo mở cửa, Kan đi cất xe, còn anh thì lãnh nhiệm vụ cao cả là… bế nó.
Bế nó trên tay, Bin đi thẳng lên phòng (phòng nó), Kan và Bun nhìn theo khó hiểu.
Lát sau, thấy Bin ”lò dò” đi xuống, Kan liền thắc mắc:
- Ê, không phải phòng đó là của em họ cậu, người mà cậu nói là thiên thần bé nhỏ gì đó sao? Tớ nhớ cậu từng bảo là ngoài cô bé ấy ra thì cậu không cho bất cứ ai vào căn phòng đó cơ mà.
- Thế cậu nghĩ vì sao tớ lại cho Bi vào? (Bin hỏi lại bằng giọng cực ”đểu”)
- Không lẽ… (Bun nói nửa chừng) – Bi LÀ EM HỌ CẬU? (cả 2 đồng thanh hét lên)
- Đúng. (Bin gật đầu cái rụp)
RẦM
Cả Kan và Bun đổ ụp xuống đất ngay sau câu trả lời ”nặng ký” của Bin. Sau vài phút để tiêu hóa hết thông tin, 2 chàng lồm cồm đứng dậy đưa mắt nhìn Bin ”thân thiện” rồi bất chợt đồng thanh, chỉ 1 từ, 2 chữ, ngắn gọn:
- Giải thích!
Bin nuốt khan nhìn 2 thằng bạn ”lột xác”, chưa bao giờ thấy họ hình sự đến thế, như nhận thấy mức độ ảnh hưởng từ ”tâm bão”, Bin biết nếu không nhanh chóng giải thích thì không chừng có án mạng như chơi, cố tỏ ra thản nhiên hết sức có thể, giọng Bin đều đều:
- 2 cậu có cần phản ứng thái quá thế không? Tớ chưa 1 lần nói Bi là người yêu tớ, là do 2 cậu tự suy diễn ra thôi, còn việc Bi là em họ của tớ thì luôn là sự thật nên đâu có gì cần giải thích.
- Cậu… cậu được lắm. Cậu có biết là tớ phải khổ sở lắm không hả? Tớ mất ăn mất ngủ luôn đấy, chưa bao giờ Kan này phải dằn vặt nhiều như thế đâu nhé. Nếu biết Bi là em họ cậu thì tớ đã không phải…
- Làm sao? (Bin và Bun đồng thanh)
Kan đã vô tình không kiềm chế được tuôn ra 1 tràng mà không để ý có 2 đôi mắt đang mở căng hết cỡ nhìn mình. Lúc nhận ra mình lỡ miệng thì đã quá muộn, Kan lúng túng gãi đầu không biết nói như thế nào. Thấy thế, Bin cười gian cực:
- Cậu, thích con bé, đúng không? (nháy mắt, đá lông nheo)
- Ơ…(Kan giật thót)
- Và cả cậu nữa, đúng không Bun? (quay ngoắt sang Bun)
- Ơ… (rơi vào tình trạng tương tự Kan)
- Hahahahaha, 2 cậu… mắc cười quá đi… thật không ngờ nha… haha…
Bin nhìn vẻ mặt ngơ ngác của 2 thằng bạn không nhịn nổi cười ha hả, vỏ bọc lạnh lùng 1 lần nữa bị phá vỡ.
Cười xong, Bin ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay 2 ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt. (hú hú… tg đi chuẩn bị bình chữa cháy)
- Èm hèm… thôi được rồi, 2 cậu làm ơn gỡ ngay cái bộ mặt ôn thần đấy xuống giùm đi, nói chuyện nghiêm túc nào. (mặt nghiêm túc hẳn)
- Ok, nói đi.
Kan và Bun nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Bin cũng đành ngậm ngùi hạ hỏa. Sau đó là 1 màn ”tâm sự” chân thật của 3 chàng hoàng tử, nội dung xoay quanh thiên thần bé nhỏ là nó. Bin bị 2 người kia ép ”khai” ra hết tất tần tật những gì anh hiểu về nó. Rằng , ba nó là em ruột của ba Bin, ba mẹ nó mất vì tai nạn xe khi nó mới 2 tuổi, nó được ba Bin đưa về đây sống, từ đó nó và Bin cùng do 1 tay ** nuôi chăm sóc, năm cả 2 lên 7 tuổi ** nuôi phải về quê, Bin và nó không tìm người mới mà tự chăm sóc bản thân, đúng hơn là Bin chăm sóc nó, nó luôn được anh quan tâm bảo vệ hết sức, là người duy nhất được sở hữu nụ cười thật sự của Bin. Nó lúc nào cũng nhí nhảnh, hồn nhiên, rất thích quậy và có sở trường ”móc họng” người khác và biết cách giúp Bin cắt đuôi những cô nàng vệ tinh theo những cách rất pro. Bi có tâm hồn trong sáng và cực kỳ lương thiện, thích và thường xuyên đi làm từ thiện ở các cô nhi viện trong thành phố…Rồi chính Bin cũng không hiểu lý do vì sao mà năm gần 15 tuổi, nó đột ngột muốn 1 mình đi du học bên Mỹ(nói đến đây Bin khẽ thở dài). Và bây giờ nó trở về sau 2 năm rời xa Bin.
Sau khi Bin kể xong, cả 3 rơi vào trầm tư mất mấy phút. Tuy không được gặp Bi của trước kia nhưng Kan và Bun đều cảm nhận được Bi của bây giờ đang phải chịu đựng 1 điều gì đó, luôn tươi cười nhưng nụ cười dường như ẩn chứa 1 nét buồn nào đó mà không phải ai cũng có thể nhận ra. Hiện lên trong đầu họ lúc này chẳng có bất cứ thứ gì ngoài khuôn mặt và nụ cười của nó.
Cuối cùng, Kan và Bun quyết định cạnh tranh công bằng, dù ai có được trái tim của nó thì cũng nhất định phải làm nó hạnh phúc. Bin mỉm cười hài lòng nhìn 2 thằng bạn, anh còn không quên buông 1 câu đe dọa \\\” nếu 1 trong 2 cậu làm bé Bi tổn thương thì dù có chết tớ cũng phải giết các cậu trước”. Tất nhiên là cả 2 sẽ gật đầu lia lịa vì chính họ cũng không bao giờ muốn nó chịu bất cứ tổn thương nào.
Kết thúc cuộc nói chuyện, họ leo lên phòng Bin ngủ, cả 3 phải ngủ chung phòng vì tất cả các phòng còn lại đều đã bị Bin biến thành phòng thể dục cả rồi. Nói là đi ngủ nhưng sự thật chẳng chàng nào ngủ được, nằm im lặng, nhắm mắt và suy nghĩ…
Im lặng…
Về đến nhà, Bin vứt chìa khóa cho Bun bảo mở cửa, Kan đi cất xe, còn anh thì lãnh nhiệm vụ cao cả là… bế nó.
Bế nó trên tay, Bin đi thẳng lên phòng (phòng nó), Kan và Bun nhìn theo khó hiểu.
Lát sau, thấy Bin ”lò dò” đi xuống, Kan liền thắc mắc:
- Ê, không phải phòng đó là của em họ cậu, người mà cậu nói là thiên thần bé nhỏ gì đó sao? Tớ nhớ cậu từng bảo là ngoài cô bé ấy ra thì cậu không cho bất cứ ai vào căn phòng đó cơ mà.
- Thế cậu nghĩ vì sao tớ lại cho Bi vào? (Bin hỏi lại bằng giọng cực ”đểu”)
- Không lẽ… (Bun nói nửa chừng) – Bi LÀ EM HỌ CẬU? (cả 2 đồng thanh hét lên)
- Đúng. (Bin gật đầu cái rụp)
RẦM
Cả Kan và Bun đổ ụp xuống đất ngay sau câu trả lời ”nặng ký” của Bin. Sau vài phút để tiêu hóa hết thông tin, 2 chàng lồm cồm đứng dậy đưa mắt nhìn Bin ”thân thiện” rồi bất chợt đồng thanh, chỉ 1 từ, 2 chữ, ngắn gọn:
- Giải thích!
Bin nuốt khan nhìn 2 thằng bạn ”lột xác”, chưa bao giờ thấy họ hình sự đến thế, như nhận thấy mức độ ảnh hưởng từ ”tâm bão”, Bin biết nếu không nhanh chóng giải thích thì không chừng có án mạng như chơi, cố tỏ ra thản nhiên hết sức có thể, giọng Bin đều đều:
- 2 cậu có cần phản ứng thái quá thế không? Tớ chưa 1 lần nói Bi là người yêu tớ, là do 2 cậu tự suy diễn ra thôi, còn việc Bi là em họ của tớ thì luôn là sự thật nên đâu có gì cần giải thích.
- Cậu… cậu được lắm. Cậu có biết là tớ phải khổ sở lắm không hả? Tớ mất ăn mất ngủ luôn đấy, chưa bao giờ Kan này phải dằn vặt nhiều như thế đâu nhé. Nếu biết Bi là em họ cậu thì tớ đã không phải…
- Làm sao? (Bin và Bun đồng thanh)
Kan đã vô tình không kiềm chế được tuôn ra 1 tràng mà không để ý có 2 đôi mắt đang mở căng hết cỡ nhìn mình. Lúc nhận ra mình lỡ miệng thì đã quá muộn, Kan lúng túng gãi đầu không biết nói như thế nào. Thấy thế, Bin cười gian cực:
- Cậu, thích con bé, đúng không? (nháy mắt, đá lông nheo)
- Ơ…(Kan giật thót)
- Và cả cậu nữa, đúng không Bun? (quay ngoắt sang Bun)
- Ơ… (rơi vào tình trạng tương tự Kan)
- Hahahahaha, 2 cậu… mắc cười quá đi… thật không ngờ nha… haha…
Bin nhìn vẻ mặt ngơ ngác của 2 thằng bạn không nhịn nổi cười ha hả, vỏ bọc lạnh lùng 1 lần nữa bị phá vỡ.
Cười xong, Bin ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay 2 ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt. (hú hú… tg đi chuẩn bị bình chữa cháy)
- Èm hèm… thôi được rồi, 2 cậu làm ơn gỡ ngay cái bộ mặt ôn thần đấy xuống giùm đi, nói chuyện nghiêm túc nào. (mặt nghiêm túc hẳn)
- Ok, nói đi.
Kan và Bun nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Bin cũng đành ngậm ngùi hạ hỏa. Sau đó là 1 màn ”tâm sự” chân thật của 3 chàng hoàng tử, nội dung xoay quanh thiên thần bé nhỏ là nó. Bin bị 2 người kia ép ”khai” ra hết tất tần tật những gì anh hiểu về nó. Rằng , ba nó là em ruột của ba Bin, ba mẹ nó mất vì tai nạn xe khi nó mới 2 tuổi, nó được ba Bin đưa về đây sống, từ đó nó và Bin cùng do 1 tay ** nuôi chăm sóc, năm cả 2 lên 7 tuổi ** nuôi phải về quê, Bin và nó không tìm người mới mà tự chăm sóc bản thân, đúng hơn là Bin chăm sóc nó, nó luôn được anh quan tâm bảo vệ hết sức, là người duy nhất được sở hữu nụ cười thật sự của Bin. Nó lúc nào cũng nhí nhảnh, hồn nhiên, rất thích quậy và có sở trường ”móc họng” người khác và biết cách giúp Bin cắt đuôi những cô nàng vệ tinh theo những cách rất pro. Bi có tâm hồn trong sáng và cực kỳ lương thiện, thích và thường xuyên đi làm từ thiện ở các cô nhi viện trong thành phố…Rồi chính Bin cũng không hiểu lý do vì sao mà năm gần 15 tuổi, nó đột ngột muốn 1 mình đi du học bên Mỹ(nói đến đây Bin khẽ thở dài). Và bây giờ nó trở về sau 2 năm rời xa Bin.
Sau khi Bin kể xong, cả 3 rơi vào trầm tư mất mấy phút. Tuy không được gặp Bi của trước kia nhưng Kan và Bun đều cảm nhận được Bi của bây giờ đang phải chịu đựng 1 điều gì đó, luôn tươi cười nhưng nụ cười dường như ẩn chứa 1 nét buồn nào đó mà không phải ai cũng có thể nhận ra. Hiện lên trong đầu họ lúc này chẳng có bất cứ thứ gì ngoài khuôn mặt và nụ cười của nó.
Cuối cùng, Kan và Bun quyết định cạnh tranh công bằng, dù ai có được trái tim của nó thì cũng nhất định phải làm nó hạnh phúc. Bin mỉm cười hài lòng nhìn 2 thằng bạn, anh còn không quên buông 1 câu đe dọa \\\” nếu 1 trong 2 cậu làm bé Bi tổn thương thì dù có chết tớ cũng phải giết các cậu trước”. Tất nhiên là cả 2 sẽ gật đầu lia lịa vì chính họ cũng không bao giờ muốn nó chịu bất cứ tổn thương nào.
Kết thúc cuộc nói chuyện, họ leo lên phòng Bin ngủ, cả 3 phải ngủ chung phòng vì tất cả các phòng còn lại đều đã bị Bin biến thành phòng thể dục cả rồi. Nói là đi ngủ nhưng sự thật chẳng chàng nào ngủ được, nằm im lặng, nhắm mắt và suy nghĩ…
/89
|