Về phần Lưu gia, dạo gần đây ngày nào Lưu Hừ cũng mang theo nữ nhi của mình là Lưu Niệm Niệm ra vào thực cư, người sáng suốt nhìn vào đều có thể biết trong tương lai sản nghiệp đồ sộ này sẽ được giao lại cho ai.
Lưu gia đại tiểu thư nổi tiếng tri thư đạt lý, dáng dấp đoan trang lại còn đang trong độ tuổi thành hôn, tất cả những điều này tự nhiên thu hút không ít gia đình đánh chủ ý lên người của nàng.
Động thái lần này của Lưu Hừ cố ý để người bên ngoài trông thấy, ban đầu Bạch gia là người đầu tiên đến cửa cầu thân, sau khi thấy tình thế có vẻ không ổn Bạch phu nhân ngay lập tức chạy đi tìm bà mối nhờ bà ta đi đi lại lại đánh tiếng thúc giục, nóng lòng muốn Lưu gia cho bà tin tức chính xác.
Bà mối lần thứ hai tới cửa mới biết Lưu đại tiểu thư gần đây theo chân lão gia học tập cách xử lý gia nghiệp, chuyện chung thân đại sự tạm thời không suy xét tới nên sẽ từ chối, về phần lễ vật đính hôn thì vài ngày nữa sẽ cho người đem trả lại chính chủ.
Cách làm khéo léo này giúp Bạch gia giữ gìn mặt mũi, hiện tại nhà họ Bạch đương trong đà suy thoái còn việc kinh doanh làm ăn của Lưu gia đã phất đến tận trời là chuyện không thể nghi ngờ. Diện tích của Ngũ Vị thực cư đang được xây dựng và nới rộng, thực khách từ các châu huyện khác nghe danh sôi nổi mà đến làm cho thực cư luôn trong tình trạng quá tải thiếu chỗ ngồi. Mối hôn sự này vốn dĩ do Bạch gia thích trèo cao nên không từ thủ đoạn để móc nối, nay Lưu gia từ chối bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Tiền chi tiêu trong Bạch phủ càng ngày càng tăng, nguyên nhân tới từ việc lo liệu thuốc thang cho Bạch Lâm và tiền để Bạch Phúc Hồng học tập lẫn tiêu vặt đã chiếm một phần lớn, cộng thêm tiền ăn uống cả tháng bọn họ phải bỏ ra trên dưới năm lượng bạc.
Mấy năm về trước bọn họ đem căn nhà lớn đổi đi để lấy lại một căn nhà nhỏ, giá thành chênh lệch chỉ có hai trăm lượng. Hơn nữa mượn ở chỗ Sở Ngu thêm tám mươi lượng, tổng cộng cũng dư gần ba trăm lượng bạc.
Số tiền này đối với người bình thường mà nói có xài cả đời cũng không hết, còn đối với những hộ gia đình làm nông thì phải cần tới mấy đời mới có thể đem số bạc này tiêu sạch. Bạch phu nhân lại là người biết tính toán, cho dù Bạch Lâm đổ bệnh, gia nghiệp làm ăn thất bại cũng chưa tới nỗi phải tiêu xài số tiền khổng lồ trên nhanh tới mức này.
Mắt thấy tiền để dành càng ngày càng ít, Bạch lão thái gia và Bạch phu nhân nhịn không được đều cảm thấy lo âu. Phía Đinh gia liên tục thúc giục khiến cho Bạch phu nhân càng là gấp tới độ kiến bò trên chảo, bất đắc dĩ nàng phải tìm đến nhi tử ngoan của mình để nó phụ nàng nghĩ cách.
Từ sau cái ngày Mộc mẫu phát hiện ra chuyện mình dây dưa với Xuân Hoa, đáy lòng của Mộc Không Thanh cũng trở nên dị thường sợ hãi. Tuy rằng hắn hiểu rõ tính tình của mẫu thân nhà mình, vì mặt mũi sẽ không đem chuyện này nói ra nhưng ngày ấy Trương đại tẩu và cháu gái đều có mặt ở hiện trường, ai có thể đảm bảo chuyện này sẽ không bị tiết lộ ra bên ngoài.
Nghĩ tới viễn cảnh Mộc lão hán sau khi biết chuyện sẽ cứng rắn chặt đứt tiền tiêu vặt của mình, cứ ngồi im chịu trận thật chẳng phải cách tốt, bấy giờ hắn không thể không nghĩ cách tìm cho mình một con đường lui.
Mà trước mắt Lưu Niệm Niệm chính là đường lui của hắn!
Lưu đại tiểu thư theo chân Lưu Hừ đến Ngũ Vị thực cư học cách buôn bán, Mộc Không Thanh cũng liền chạy theo rình rập mấy hôm nay. Nhìn thấy cha con hai người cùng tiến cùng lùi liền biết căn bản là chẳng có cơ hội tiếp xúc với đối phương, hắn chỉ có thể ngậm ngùi chạy tới gần hàng thịt chờ đợi, nghĩ thầm Lưu Niệm Niệm và Mộc Đinh Hương có mối quan hệ tốt, mấy hôm nữa thể nào cũng chạy tới đây chơi.
Quả thực hắn đoán không sai, mấy bữa nay Niệm Niệm luôn ngâm mình ở thực cư nên bắt đầu sinh chán. Hai vợ chồng Lưu Hừ gần đây cũng đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn, trừ bỏ lý do ra ngoài tìm Mộc Đinh Hương chơi, những thỉnh cầu còn lại hai người đều nhất quyết lấy cớ từ chối.
Hôm nay thật vất vả Lưu Niệm Niệm mới tìm được một cơ hội tốt, thấy thực cư không còn việc đểxử lý Lưu Hừ mới đồng ý để nàng đi tìm Mộc Đinh Hương chơi.
Xe ngựa sắp sửa chạy đến gần cửa hàng, từ xa Lưu Niệm Niệm đã hướng về phía cửa hiệu kêu lên một tiếng thật lớn:
- Đinh Hương tỷ tỷ...
Sở Ngu ngẩn đầu lên xem, thấy người tới là ai mới quay sang Mộc Đinh Hương buôn lời chọc ghẹo.
- Nè, tỷ muội tốt của nàng tới rồi kìa, hai người ra ngoài đi dạo đi.
Mộc Đinh Hương trông thấy bàn thịt chỉ còn lại vài khối, nhẹ nhàng đem ống tay áo đối phương kéo kéo:
- Vậy phiền ngươi vất vả một chút, cố gắng đem chỗ này bán cho hết nhaaa~
Sở Ngu cúi đầu ho nhẹ, làm bộ như không có việc gì nói:
- Ban ngày cứ để ta vất vả, buổi tối thì nàng vất vả hơn ta nhiều.
Nghe thôi cũng biết người này ban ngày ban mặt bắt đầu nói sảng, nàng duỗi tay luồng xuống phần eo đối phương cấu một cái mới chịu xoay người đem tạp dề treo lên vách, âm thanh hướng về người đang chờ ở bên ngoài.
- Niệm Niệm, chờ ta thu thập một chút.
Nói xong mới đi đến gian phòng bên cạnh múc nước rửa tay.
Giờ này khách tới mua thịt đã không còn nhiều lắm, Lưu Niệm Niệm lân la đi tới trước quầy hàng, cười hì hì hướng về phía Sở Ngu ngọt ngào kêu một tiếng tỷ phu.
Mặc dù nàng biết mình lớn hơn Mộc Đinh Hương nhưng giờ chuyện này cũng không nên nói ra. Ai lớn ai nhỏ đều không sao cả, ai tỷ ai muội cũng chẳng phải sự tình to tát gì, vì thế nàng vẫn giống như trước kia cam chịu gọi Mộc Đinh Hương là tỷ tỷ.
Sở Ngu nghe nàng nói như vậy thì bật cười thành tiếng.
- Cái miệng nhỏ này đúng thật là ngọt nha, mới đi theo dượng tới thực cư có mấy ngày vậy mà đã giỏi ăn giỏi nói như vậy..
- Hừ hừ đương nhiên rồi, học thì phải đi đôi với hành, dù sao muội cũng không phải kiểu người không thể thay đổi mà.
Nói xong thấy Mộc Đinh Hương vừa ra tới nơi, nàng vô cùng cao hứng kéo tay đối phương bước nhanh ra đường.
- Thế nào rồi, đi thực cư học hành mấy hôm đã quen hay chưa?
- Vẫn còn khá tốt, thuở nhỏ cha thường hay mang muội theo chỉ là lúc đó tâm tư không đặt ở đó mà thôi. Tính ra đã lâu lắm rồi chưa đụng tới nó, cũng may mấy năm nay tới lui nhiều lần nên học cũng tương đối mau, dù vậy có một số phương diện muội vẫn cảm thấy rất khó.
Khi còn nhỏ Mộc Đinh Hương thường lén lút trộm nhìn mấy quyển thi thư và một số sổ sách chỉ cách tính toán Mộc Không Thanh vứt bừa bãi trên bàn. Thời gian này thường xuyên đi theo Sở Ngu giúp nàng ấy đếm tiền và tính sổ, bất quá cũng chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi, nếu đề cập tới mấy điểm phức tạp thì nàng đành bó tay chịu chết.
Thấy Lưu Niệm Niệm mang theo dáng vẻ vò đầu bức tóc khiến cho cảm xúc khi xưa ùa về liên tục, nàng an ủi đối phương vài câu lại bắt đầu giở giọng trêu chọc. Hai người nói nói cười cười dắt tay nhau đi về phía chợ.
- Ít hôm nữa trong nhà thu hoạch lương thực, muội có muốn tới chơi hay không?
Mộc Đinh Hương trực tiếp đưa ra lời mời.
- Muốn chứ, muội hiện tại bị cha mẹ quản lí gắt gao không thể tùy ý đi chơi, hôm nay nếu không nói đến tìm tỷ đi dạo thì bọn họ cũng chẳng thèm để cho muội bước chân ra khỏi cửa. Vài bữa nữa đến nhà tỷ chơi biết đâu còn có thể thả lỏng một chút.
Lưu Niệm Niệm mang theo tâm tư chơi bời vội vàng đáp ứng.
- Đừng có nghĩ tốt như vậy, lần này đến chơi là phải phụ làm việc đó nha. Nói cho muội biết vừa phải cắt lúa vừa phải bẻ bắp, chưa kể còn phải chém khá nhiều cây mía, tới lúc đó muội đừng làm được một nửa rồi bỏ chạy nghe chưa.
- Tỷ còn biết trồng mía nữa hả, Hương Hương của chúng ta giỏi thật đó nha.
Lưu Niệm Niệm vẻ mặt đầy nét khâm phục nhìn chằm chằm nữ nhân tài ba trước mắt.
- Khụ khụ, không đơn thuần chỉ là một mình ta làm việc, thông thường việc đồng án nào nặng nhọc thì Sở Ngu đảm nhận, việc nhẹ nhàng thì đích thân ta làm.
- Hoá ra Sở tỷ tỷ lợi hại như vậy, xem ra không thể khinh thường sức mạnh ẩn giấu bên trong dáng vẻ xinh đẹp kia được, so với nam nhân đỉnh hơn rất nhiều.
Nói đến đây Lưu Niệm Niệm bỗng nhiên dừng lại, tặc lưỡi vài cái rồi hạ giọng nói tiếp:
- Vậy thời điểm hai người làm chuyện đó, tỷ ấy có phải rất mãnh liệt hay không?
Mộc Đinh Hương cho rằng vừa rồi mình đã nghe nhầm, nhưng khi nàng quay đầu vừa vặn bắt gặp đối phương đang nhìn mình nở nụ cười tà ác, tiểu cô nương đỏ mặt phi thân đuổi theo nhằm mục đích bịt miệng Lưu Niệm Niệm lại.
Hai người ở trên con phố ngắn chơi trò rượt bắt nhau, nháo thành một đoàn.
Tiến đến gần khu vực cửa hàng bán son phấn, hai người ríu ra ríu rít chạy vào, chọn tới chọn lui cuối cùng mới đem mấy món hàng ưng ý đặt lên quầy, xem thêm vài thứ nữa mới chịu đi tính tiền.
Hồi lâu sau, chủ cửa tiệm thông báo đồ các nàng đã chọn đã được vị công tử bên ngoài thanh toán hết.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau tràn đầy nghi hoặc, ngoảnh mặt nhìn ra trước cửa mới biết Mộc Không Thanh đã đứng ở đó tự lúc nào. Sắc mặt của Lưu Niệm Niệm tức khắc tối sầm, cả người nổi lên một tầng da gà, nàng lôi kéo tay Mộc Đinh Hương, mở miệng nói:
- Chúng ta đi.
Đồ vật đã lựa cũng không cần, nàng trực tiếp lôi đối phương ra khỏi cửa hàng.
Mộc Không Thanh cầm lấy mấy túi đồ rồi vội vã chạy theo ở phía sau, Mộc Đinh Hương thấy người này giống hệt khối thuốc cao dán trên da chó đeo bám dai dẳng thì rất phiền chán, nàng dừng bước hướng về phía tên nam nhân mặt dày kia mà mắng.
- Mộc Không Thanh, có phải ngươi bị đãng trí hay không? Mấy lời ta nói hôm trước vậy mà ngươi dám xem như gió thoảng bên tai. Đi, Niệm Niệm, chúng ta trở về tìm Sở Ngu nhanh thôi.
Hắn nghe các nàng nói muốn tìm Sở Ngu thì sắc mặt liền thay đổi, Mộc Không Thanh bèn chạy lên phía trước, giang tay cản đường.
- Tam muội, ngươi không thể đối xử với đại ca như vậy.
- Cút, ngươi không phải đại ca của ta, đừng tự ý tới đây làm thân với ta.
Dứt câu nàng kéo Lưu Niệm Niệm thẳng hướng cửa hàng nhà mình đi đến.
Được vài bước, Lưu đại tiểu thư nhìn thấy ở cuối phố có một thân ảnh đồng dạng mặc một bộ đồ bạch sắc với mình, nàng chẳng nói chẳng rằng lập tức kéo Đinh Hương chạy thẳng đến đó. Tiểu cô nương không biết người này muốn làm cái gì, đang tính hỏi thì nàng phát giác đối phương cào nhẹ vào lòng bàn tay của mình. Trong đầu sáng tỏ, vì thế nàng vận sức theo Niệm Niệm chạy xuống cuối phố.
Mộc Không Thanh thấy các nàng càng chạy càng hăng, sợ cơ hội vất vả ngồi xổm mấy ngày mới kiếm được vụt mất liền vội vàng chạy chầm chậm theo sau. Mắt thấy các nàng muốn đi tới cuối phố, dưới tình thế cấp bách hắn bạo gan duỗi tay muốn giữ hai người này lại.
Đúng lúc này đột nhiên Lưu Niệm Niệm phát ra một tiếng thét chói tai, Mộc Không Thanh vậy mà ngẩn ra, đúng lúc này nguyên bản hai cánh tay đang vươn ra bỗng dưng bị một luồng sức mạnh đánh rớt, đồng dạng một thân ảnh mặc quần áo màu nguyệt bạch đứng chắn giữa ba người.
- Mộc Không Thanh, rõ như ban ngày ngươi còn muốn đùa giỡn con gái nhà lành, ngươi không thấy có lỗi với ba chữ người đọc sách à?
Mộc Không Thanh ngẩng đầu lên xem kẻ thích lo chuyện bao đồng kia là ai, người này không phải là Bạch Phúc Hồng học cùng thư viện với mình thì còn là ai. Tiểu tử này thường xuyên ỷ vào chuyện nhà mình có tiền mà khinh thường học sinh khác, từ sớm hắn đã xem đối phương không vừa mắt.
Hơn nữa chuyện vui chính là gần đây hắn còn nghe mọi người nói gia nghiệp Bạch Phủ bây giờ không bằng ngày xưa, toà nhà lớn đều đã bán đi. Ấy vậy mà tiểu tử này không chịu kẹp chặt cái đuôi làm người, nhất quyết phải chạy tới đây phá hỏng chuyện tốt của hắn. Mộc Không Thanh không cam lòng yếu thế, hất mặt lên bắt đầu đáp trả.
- Con mắt nào của ngươi thấy ta đùa giỡn con gái nhà lành, các nàng một người là muội muội ruột của ta, người còn lại là bằng hữu của muội muội. Ta chỉ là mua phấn mặt tặng cho các nàng, ngươi có ý kiến gì à?
Bạch Phúc Hồng biết thừa bản chất của hắn, lỗ mũi chĩ khẽ hít vào một hơi thật sâu, dồn sức quát lạnh một tiếng đầy vẻ khinh thường.
- Miệng đầy lời nói dối, quả nhiên kẻ do đạo tặc sinh ra làm sao có thể là người tốt. Huống hồ chi bên ngoài ngươi đã có nhân tình, bày đặt chạy tới chỗ này tỏ vẻ ân cần cho ai coi?
- Ngươi..!!
Lần trước sự tình Mộc mẫu bị quan phủ nhốt vào đại lao đã truyền khắp toàn bộ thư viện, tuy rằng sau đó không thấy định tội nhưng mọi người không ai không biết hắn có một vị mẫu thân vì ham món lợi nhỏ mà lấy trộm túi tiền của khách hàng tới mua thịt heo. Mỗi lần mọi người chờ hắn khuất mặt lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Mộc Không Thanh bởi vậy cũng cực kỳ tức giận nhưng lại vô kế khả thi.
Trước đây hai ngày quả thực mình và tình nhân vừa bị mẫu thân cùng người mai mối kéo tới phòng ở phá rối, việc này không thể nghi ngờ lại là những thành phần học sinh rãnh rỗi của thư viện ăn xong rồi đem ra tán gẫu với nhau.
Vì thế Mộc Không Thanh thập phần buồn bực, thời khắc này ở trước mặt đám đông hai chuyện này lại được đem ra nói tiếp, hắn thẹn quá thành giận, trả lời không chút khách khí.
- Không có bằng chứng chớ có vu hãm người khác, ngươi cho rằng mình tốt hơn người ta chỗ nào. Nhớ lại đi, ông nội của ngươi đem người nhà Sở Ngu lợi dụng xong rồi thì thẳng tay xua đuổi bọn họ trở về chốn khỉ ho cò gáy sống hết đời trong sơn động chật hẹp, chuyện khốn nạn như vậy mà các người cũng làm được.
Việc để cả nhà Sở Ngu trở về cuối thôn Bạch phu nhân tìm đại lý do để lừa gạt Bạch Phúc Hồng, sau khi biết chuyện hắn thật sự tức giận nhưng đây là chuyện bên trong gia tộc nhà họ Bạch há có thể để người ngoài khoa tay múa chân. Thêm việc từ nhỏ Bạch tiểu thiếu gia cốt cách cao ngạo sao chịu nổi cảnh người khác đối với hắn nói ra nói vào. Hắn hướng về phía sau hất mặt ra lệnh cho gã sai vặt.
- Đem hắn bắt lại cho ta, hôm nay ta phải giáo huấn cái tên nói hưu nói vượn này thật tốt.
Lưu đại tiểu thư và Mộc tiểu nha đầu sớm biết hai người này nóng tính, hiện giờ thấy bọn họ muốn vung tay đánh nhau cũng lười cùng mọi người xung quanh vây xem. Thế là hai người các nàng tay nắm tay chui ra khỏi đám đông hóng hớt, lặng lẽ quay lại hàng thịt.
Thời điểm trở về các nàng đem chuyện vừa xảy ra kể nhanh cho Sở Ngu nghe. Sở Ngu thấy rất giận, Mộc Không Thanh này đúng là kẻ phiền phức, chưa kể giữa hắn và Niệm Niệm còn có quan hệ huyết thống, nhắc tới đã khiến người khác thấy dị ứng. Nàng vội trấn an hai tiểu cô nương, để vài ngày nữa tìm cơ hội cảnh cáo để hắn chẳng còn can đảm đứng trước mặt các nàng gây rối.
Nhưng mà còn chưa đợi Sở Ngu kịp giáo huấn, trưa hôm đó Mộc Không Thanh được người dân dùng cán nâng về nhà.
Thì ra hắn ta và Bạch Phúc Hồng ở trên phố đánh nhau túi bụi, tuy rằng thân thể của hắn nếu đem so với vị thiếu gia thân thể vàng ngọc thì ngang tài ngang sức, khổng võ vô lực như nhau nhưng hắn thì lại không chịu nổi sức lực đến từ tên sai vặt mà Bạch Phúc Hồng dẫn theo. Được vài ba đấm liền đuối sức rơi vào thế hạ phong, nhiều ít cũng đấm được Bạch Phúc Hồng vài cái làm màu còn bản thân thì bị người ta đánh gãy cả chân trái, báo hại người xung quanh phải làm cán tự chế, cử người đưa hắn về thôn Phù Dung.
Mộc mẫu nhìn nhi tử yêu quý của mình nằm liệt trên giường thì khóc ngất lên ngất xuống, bà mắng chửi Bạch gia hơn nữa ngày trời rồi mới sực nhớ phải chạy đi báo quan, cuối cùng vẫn bị Mộc lão hán ngăn cản.
Bạch gia tuy rằng đã xuống dốc nhưng ai biết phía sau có người âm thầm chống lưng hay không, ngộ nhỡ chọc trúng kẻ giàu có, về sau sợ là bọn họ khó có thể dừng chân tại thôn Phù Dung này.
Mộc mẫu chỉ có thể nén giận, nghiến răng đem tất cả sự phẫn uất nuốt hết vào trong bụng.
Bởi vì Mộc Không Thanh đau quá nói lỡ miệng bọn họ mới biết nguyên nhân con mình đánh nhau với tiểu thiếu gia nhà họ Bạch, hoá ra là vì Lưu Niệm Niệm mà cả hai ẩu đả xô xác nhau. Mộc mẫu tức đến nỗi đấm ngực dậm chân, hướng cơn bực dọc trút hết lên đầu Mộc Không Thanh:
- Đồ ngu, nương đã nói với con biết bao nhiêu lần là không được chạy đi trêu chọc Lưu Niệm Niệm, cuối cùng ngươi vẫn cố tình cãi lời ta. Ngươi có biết nàng là ai hay không, nó là muội muội ruột của ngươi đó biết chưa hả!!
Tiếp theo bà đem mọi chuyện phát sinh trong cái năm xảy ra cơn đại hồng thủy đó, bao gồm cả chuyện hai người lén lút mang hài tử đánh tráo kể hết cho hắn nghe.
Nghe được đáp án ngoài ý muốn Mộc Không Thanh lập tức ngồi ngây ngốc ở trên giường, nữ nhân mình hao hết tâm tư và tình cảm muốn cưới về lại có thân thế như vậy, chưa kể còn chọc mình bị người ta đánh gãy chân. Cơn giận thi nhau kéo đến hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc chửi mắng Mộc mẫu để phát tiết, mắng bà vì sao không đem chuyện này sớm nói cho hắn biết, làm hại hắn lao tâm phí lực theo đuổi đối phương hơn hai tháng trời. Giờ thì hay rồi, công sức bỏ ra khác chi dùng rổ tre múc nước, về sau để người ta biết được không chừng còn bị chê cười một phen.
Chửi thì chửi đủ rồi, việc này cũng đã xảy ra thì làm sao có thể vãn hồi được. Cũng may Mộc Không Thanh chưa từng phát sinh tình cảm trai gái với Lưu Niệm Niệm, thứ hắn thật sự mong muốn chính là sản nghiệp to lớn của nhà họ Lưu. Nay mọi việc đã đi đến nước này, tâm tư của hắn lại dâng lên một ý niệm khác.
- Nếu Lưu Niệm Niệm là tam nha đầu nhà chúng ta nhất định phải đưa người trở về cho bằng được, đến lúc đó bắt Lưu gia bồi thường thật thoả đáng. Bảo họ nếu muốn đổi người, Mộc gia giúp bọn họ nuôi dưỡng nữ nhi miễn phí mười mấy năm trời tốt xấu gì cũng phải trả mấy chục lượng bạc.
Nét mặt của hắn lúc này trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết, dã tâm ngút trời.
- Đón người trở về thì lại đem gả cho hộ gia đình nào giàu có, lấy hai ba chục lượng tiền sính lễ chẳng phải là xong rồi sao?
Càng nói càng cảm thấy bản thân thật thông minh, kế sách đầy người.
Toàn bộ tiền sinh hoạt trong nhà bây giờ chỉ dựa vào một mình sức lao động của Mộc lão hán, mảnh ruộng ngoài kia không ai xử lý trong khi chuyện học hành của đại nhi tử đã trở thành một vấn đề lớn. Trong nhà chẳng còn bất kì nguồn thu nhập nào khác, thu không đủ chi mà biện pháp giải quyết thì chả có, vài tháng tới có thể bọn họ không thể lo liệu nổi chuyện tiền nong cho con trai đi học.
Ý tưởng lớn gặp nhau, Mộc Không Thanh và Mộc mẫu không mưu mà hợp đến kì lạ. Sẵn tiện Mộc mẫu đem luôn chuyện mấy ngày trước đó bà đích thân đi nói chuyện với Lưu Niệm Niệm kể sơ qua cho hắn nghe, Mộc Không Thanh vuốt cằm cảm thấy không quá thích hợp.
- Lưu Niệm Niệm hình như tựa hồ không sợ uy hiếp, có phải bởi vì Lưu gia đã biết hài tử của mình bị chúng ta tráo đổi hay không? Nhưng mà tại sao bọn họ không muốn nhận lại cốt nhục của mình, việc này quả thực khó hiểu..
Mộc mẫu quyết định tìm cơ hội tiếp cận lần thứ hai, lần này thẳng thừng xuống tay từ chỗ Lưu Niệm Niệm. Lần trước có thể nha đầu ngu xuẩn kia chưa hiểu sự đời nên mới lơ đi lời hăm doạ của bà, bằng không tại sao một tiểu cô nương biết mình sắp mất đi thân phận vinh hoa phú quý lại không hề sợ hãi. Chỉ cần uy hiếp thêm lần nữa, nàng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đem bạc đưa tới cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Niệm Niệm: Sở tỷ tỷ sao có thể thành thạo việc nhà nông lợi hại tới như vậy, suy ra thời điểm làm chuyện kia có phải rất mãnh liệt hay không??
Mộc Đinh Hương: Ta....... liệt giường... Cơ mà về sau ngươi lãnh hội qua sức mạnh của Viên bộ đầu đương nhiên sẽ biết thôi à...
Lưu gia đại tiểu thư nổi tiếng tri thư đạt lý, dáng dấp đoan trang lại còn đang trong độ tuổi thành hôn, tất cả những điều này tự nhiên thu hút không ít gia đình đánh chủ ý lên người của nàng.
Động thái lần này của Lưu Hừ cố ý để người bên ngoài trông thấy, ban đầu Bạch gia là người đầu tiên đến cửa cầu thân, sau khi thấy tình thế có vẻ không ổn Bạch phu nhân ngay lập tức chạy đi tìm bà mối nhờ bà ta đi đi lại lại đánh tiếng thúc giục, nóng lòng muốn Lưu gia cho bà tin tức chính xác.
Bà mối lần thứ hai tới cửa mới biết Lưu đại tiểu thư gần đây theo chân lão gia học tập cách xử lý gia nghiệp, chuyện chung thân đại sự tạm thời không suy xét tới nên sẽ từ chối, về phần lễ vật đính hôn thì vài ngày nữa sẽ cho người đem trả lại chính chủ.
Cách làm khéo léo này giúp Bạch gia giữ gìn mặt mũi, hiện tại nhà họ Bạch đương trong đà suy thoái còn việc kinh doanh làm ăn của Lưu gia đã phất đến tận trời là chuyện không thể nghi ngờ. Diện tích của Ngũ Vị thực cư đang được xây dựng và nới rộng, thực khách từ các châu huyện khác nghe danh sôi nổi mà đến làm cho thực cư luôn trong tình trạng quá tải thiếu chỗ ngồi. Mối hôn sự này vốn dĩ do Bạch gia thích trèo cao nên không từ thủ đoạn để móc nối, nay Lưu gia từ chối bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Tiền chi tiêu trong Bạch phủ càng ngày càng tăng, nguyên nhân tới từ việc lo liệu thuốc thang cho Bạch Lâm và tiền để Bạch Phúc Hồng học tập lẫn tiêu vặt đã chiếm một phần lớn, cộng thêm tiền ăn uống cả tháng bọn họ phải bỏ ra trên dưới năm lượng bạc.
Mấy năm về trước bọn họ đem căn nhà lớn đổi đi để lấy lại một căn nhà nhỏ, giá thành chênh lệch chỉ có hai trăm lượng. Hơn nữa mượn ở chỗ Sở Ngu thêm tám mươi lượng, tổng cộng cũng dư gần ba trăm lượng bạc.
Số tiền này đối với người bình thường mà nói có xài cả đời cũng không hết, còn đối với những hộ gia đình làm nông thì phải cần tới mấy đời mới có thể đem số bạc này tiêu sạch. Bạch phu nhân lại là người biết tính toán, cho dù Bạch Lâm đổ bệnh, gia nghiệp làm ăn thất bại cũng chưa tới nỗi phải tiêu xài số tiền khổng lồ trên nhanh tới mức này.
Mắt thấy tiền để dành càng ngày càng ít, Bạch lão thái gia và Bạch phu nhân nhịn không được đều cảm thấy lo âu. Phía Đinh gia liên tục thúc giục khiến cho Bạch phu nhân càng là gấp tới độ kiến bò trên chảo, bất đắc dĩ nàng phải tìm đến nhi tử ngoan của mình để nó phụ nàng nghĩ cách.
Từ sau cái ngày Mộc mẫu phát hiện ra chuyện mình dây dưa với Xuân Hoa, đáy lòng của Mộc Không Thanh cũng trở nên dị thường sợ hãi. Tuy rằng hắn hiểu rõ tính tình của mẫu thân nhà mình, vì mặt mũi sẽ không đem chuyện này nói ra nhưng ngày ấy Trương đại tẩu và cháu gái đều có mặt ở hiện trường, ai có thể đảm bảo chuyện này sẽ không bị tiết lộ ra bên ngoài.
Nghĩ tới viễn cảnh Mộc lão hán sau khi biết chuyện sẽ cứng rắn chặt đứt tiền tiêu vặt của mình, cứ ngồi im chịu trận thật chẳng phải cách tốt, bấy giờ hắn không thể không nghĩ cách tìm cho mình một con đường lui.
Mà trước mắt Lưu Niệm Niệm chính là đường lui của hắn!
Lưu đại tiểu thư theo chân Lưu Hừ đến Ngũ Vị thực cư học cách buôn bán, Mộc Không Thanh cũng liền chạy theo rình rập mấy hôm nay. Nhìn thấy cha con hai người cùng tiến cùng lùi liền biết căn bản là chẳng có cơ hội tiếp xúc với đối phương, hắn chỉ có thể ngậm ngùi chạy tới gần hàng thịt chờ đợi, nghĩ thầm Lưu Niệm Niệm và Mộc Đinh Hương có mối quan hệ tốt, mấy hôm nữa thể nào cũng chạy tới đây chơi.
Quả thực hắn đoán không sai, mấy bữa nay Niệm Niệm luôn ngâm mình ở thực cư nên bắt đầu sinh chán. Hai vợ chồng Lưu Hừ gần đây cũng đột nhiên trở nên nghiêm khắc hơn, trừ bỏ lý do ra ngoài tìm Mộc Đinh Hương chơi, những thỉnh cầu còn lại hai người đều nhất quyết lấy cớ từ chối.
Hôm nay thật vất vả Lưu Niệm Niệm mới tìm được một cơ hội tốt, thấy thực cư không còn việc đểxử lý Lưu Hừ mới đồng ý để nàng đi tìm Mộc Đinh Hương chơi.
Xe ngựa sắp sửa chạy đến gần cửa hàng, từ xa Lưu Niệm Niệm đã hướng về phía cửa hiệu kêu lên một tiếng thật lớn:
- Đinh Hương tỷ tỷ...
Sở Ngu ngẩn đầu lên xem, thấy người tới là ai mới quay sang Mộc Đinh Hương buôn lời chọc ghẹo.
- Nè, tỷ muội tốt của nàng tới rồi kìa, hai người ra ngoài đi dạo đi.
Mộc Đinh Hương trông thấy bàn thịt chỉ còn lại vài khối, nhẹ nhàng đem ống tay áo đối phương kéo kéo:
- Vậy phiền ngươi vất vả một chút, cố gắng đem chỗ này bán cho hết nhaaa~
Sở Ngu cúi đầu ho nhẹ, làm bộ như không có việc gì nói:
- Ban ngày cứ để ta vất vả, buổi tối thì nàng vất vả hơn ta nhiều.
Nghe thôi cũng biết người này ban ngày ban mặt bắt đầu nói sảng, nàng duỗi tay luồng xuống phần eo đối phương cấu một cái mới chịu xoay người đem tạp dề treo lên vách, âm thanh hướng về người đang chờ ở bên ngoài.
- Niệm Niệm, chờ ta thu thập một chút.
Nói xong mới đi đến gian phòng bên cạnh múc nước rửa tay.
Giờ này khách tới mua thịt đã không còn nhiều lắm, Lưu Niệm Niệm lân la đi tới trước quầy hàng, cười hì hì hướng về phía Sở Ngu ngọt ngào kêu một tiếng tỷ phu.
Mặc dù nàng biết mình lớn hơn Mộc Đinh Hương nhưng giờ chuyện này cũng không nên nói ra. Ai lớn ai nhỏ đều không sao cả, ai tỷ ai muội cũng chẳng phải sự tình to tát gì, vì thế nàng vẫn giống như trước kia cam chịu gọi Mộc Đinh Hương là tỷ tỷ.
Sở Ngu nghe nàng nói như vậy thì bật cười thành tiếng.
- Cái miệng nhỏ này đúng thật là ngọt nha, mới đi theo dượng tới thực cư có mấy ngày vậy mà đã giỏi ăn giỏi nói như vậy..
- Hừ hừ đương nhiên rồi, học thì phải đi đôi với hành, dù sao muội cũng không phải kiểu người không thể thay đổi mà.
Nói xong thấy Mộc Đinh Hương vừa ra tới nơi, nàng vô cùng cao hứng kéo tay đối phương bước nhanh ra đường.
- Thế nào rồi, đi thực cư học hành mấy hôm đã quen hay chưa?
- Vẫn còn khá tốt, thuở nhỏ cha thường hay mang muội theo chỉ là lúc đó tâm tư không đặt ở đó mà thôi. Tính ra đã lâu lắm rồi chưa đụng tới nó, cũng may mấy năm nay tới lui nhiều lần nên học cũng tương đối mau, dù vậy có một số phương diện muội vẫn cảm thấy rất khó.
Khi còn nhỏ Mộc Đinh Hương thường lén lút trộm nhìn mấy quyển thi thư và một số sổ sách chỉ cách tính toán Mộc Không Thanh vứt bừa bãi trên bàn. Thời gian này thường xuyên đi theo Sở Ngu giúp nàng ấy đếm tiền và tính sổ, bất quá cũng chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi, nếu đề cập tới mấy điểm phức tạp thì nàng đành bó tay chịu chết.
Thấy Lưu Niệm Niệm mang theo dáng vẻ vò đầu bức tóc khiến cho cảm xúc khi xưa ùa về liên tục, nàng an ủi đối phương vài câu lại bắt đầu giở giọng trêu chọc. Hai người nói nói cười cười dắt tay nhau đi về phía chợ.
- Ít hôm nữa trong nhà thu hoạch lương thực, muội có muốn tới chơi hay không?
Mộc Đinh Hương trực tiếp đưa ra lời mời.
- Muốn chứ, muội hiện tại bị cha mẹ quản lí gắt gao không thể tùy ý đi chơi, hôm nay nếu không nói đến tìm tỷ đi dạo thì bọn họ cũng chẳng thèm để cho muội bước chân ra khỏi cửa. Vài bữa nữa đến nhà tỷ chơi biết đâu còn có thể thả lỏng một chút.
Lưu Niệm Niệm mang theo tâm tư chơi bời vội vàng đáp ứng.
- Đừng có nghĩ tốt như vậy, lần này đến chơi là phải phụ làm việc đó nha. Nói cho muội biết vừa phải cắt lúa vừa phải bẻ bắp, chưa kể còn phải chém khá nhiều cây mía, tới lúc đó muội đừng làm được một nửa rồi bỏ chạy nghe chưa.
- Tỷ còn biết trồng mía nữa hả, Hương Hương của chúng ta giỏi thật đó nha.
Lưu Niệm Niệm vẻ mặt đầy nét khâm phục nhìn chằm chằm nữ nhân tài ba trước mắt.
- Khụ khụ, không đơn thuần chỉ là một mình ta làm việc, thông thường việc đồng án nào nặng nhọc thì Sở Ngu đảm nhận, việc nhẹ nhàng thì đích thân ta làm.
- Hoá ra Sở tỷ tỷ lợi hại như vậy, xem ra không thể khinh thường sức mạnh ẩn giấu bên trong dáng vẻ xinh đẹp kia được, so với nam nhân đỉnh hơn rất nhiều.
Nói đến đây Lưu Niệm Niệm bỗng nhiên dừng lại, tặc lưỡi vài cái rồi hạ giọng nói tiếp:
- Vậy thời điểm hai người làm chuyện đó, tỷ ấy có phải rất mãnh liệt hay không?
Mộc Đinh Hương cho rằng vừa rồi mình đã nghe nhầm, nhưng khi nàng quay đầu vừa vặn bắt gặp đối phương đang nhìn mình nở nụ cười tà ác, tiểu cô nương đỏ mặt phi thân đuổi theo nhằm mục đích bịt miệng Lưu Niệm Niệm lại.
Hai người ở trên con phố ngắn chơi trò rượt bắt nhau, nháo thành một đoàn.
Tiến đến gần khu vực cửa hàng bán son phấn, hai người ríu ra ríu rít chạy vào, chọn tới chọn lui cuối cùng mới đem mấy món hàng ưng ý đặt lên quầy, xem thêm vài thứ nữa mới chịu đi tính tiền.
Hồi lâu sau, chủ cửa tiệm thông báo đồ các nàng đã chọn đã được vị công tử bên ngoài thanh toán hết.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau tràn đầy nghi hoặc, ngoảnh mặt nhìn ra trước cửa mới biết Mộc Không Thanh đã đứng ở đó tự lúc nào. Sắc mặt của Lưu Niệm Niệm tức khắc tối sầm, cả người nổi lên một tầng da gà, nàng lôi kéo tay Mộc Đinh Hương, mở miệng nói:
- Chúng ta đi.
Đồ vật đã lựa cũng không cần, nàng trực tiếp lôi đối phương ra khỏi cửa hàng.
Mộc Không Thanh cầm lấy mấy túi đồ rồi vội vã chạy theo ở phía sau, Mộc Đinh Hương thấy người này giống hệt khối thuốc cao dán trên da chó đeo bám dai dẳng thì rất phiền chán, nàng dừng bước hướng về phía tên nam nhân mặt dày kia mà mắng.
- Mộc Không Thanh, có phải ngươi bị đãng trí hay không? Mấy lời ta nói hôm trước vậy mà ngươi dám xem như gió thoảng bên tai. Đi, Niệm Niệm, chúng ta trở về tìm Sở Ngu nhanh thôi.
Hắn nghe các nàng nói muốn tìm Sở Ngu thì sắc mặt liền thay đổi, Mộc Không Thanh bèn chạy lên phía trước, giang tay cản đường.
- Tam muội, ngươi không thể đối xử với đại ca như vậy.
- Cút, ngươi không phải đại ca của ta, đừng tự ý tới đây làm thân với ta.
Dứt câu nàng kéo Lưu Niệm Niệm thẳng hướng cửa hàng nhà mình đi đến.
Được vài bước, Lưu đại tiểu thư nhìn thấy ở cuối phố có một thân ảnh đồng dạng mặc một bộ đồ bạch sắc với mình, nàng chẳng nói chẳng rằng lập tức kéo Đinh Hương chạy thẳng đến đó. Tiểu cô nương không biết người này muốn làm cái gì, đang tính hỏi thì nàng phát giác đối phương cào nhẹ vào lòng bàn tay của mình. Trong đầu sáng tỏ, vì thế nàng vận sức theo Niệm Niệm chạy xuống cuối phố.
Mộc Không Thanh thấy các nàng càng chạy càng hăng, sợ cơ hội vất vả ngồi xổm mấy ngày mới kiếm được vụt mất liền vội vàng chạy chầm chậm theo sau. Mắt thấy các nàng muốn đi tới cuối phố, dưới tình thế cấp bách hắn bạo gan duỗi tay muốn giữ hai người này lại.
Đúng lúc này đột nhiên Lưu Niệm Niệm phát ra một tiếng thét chói tai, Mộc Không Thanh vậy mà ngẩn ra, đúng lúc này nguyên bản hai cánh tay đang vươn ra bỗng dưng bị một luồng sức mạnh đánh rớt, đồng dạng một thân ảnh mặc quần áo màu nguyệt bạch đứng chắn giữa ba người.
- Mộc Không Thanh, rõ như ban ngày ngươi còn muốn đùa giỡn con gái nhà lành, ngươi không thấy có lỗi với ba chữ người đọc sách à?
Mộc Không Thanh ngẩng đầu lên xem kẻ thích lo chuyện bao đồng kia là ai, người này không phải là Bạch Phúc Hồng học cùng thư viện với mình thì còn là ai. Tiểu tử này thường xuyên ỷ vào chuyện nhà mình có tiền mà khinh thường học sinh khác, từ sớm hắn đã xem đối phương không vừa mắt.
Hơn nữa chuyện vui chính là gần đây hắn còn nghe mọi người nói gia nghiệp Bạch Phủ bây giờ không bằng ngày xưa, toà nhà lớn đều đã bán đi. Ấy vậy mà tiểu tử này không chịu kẹp chặt cái đuôi làm người, nhất quyết phải chạy tới đây phá hỏng chuyện tốt của hắn. Mộc Không Thanh không cam lòng yếu thế, hất mặt lên bắt đầu đáp trả.
- Con mắt nào của ngươi thấy ta đùa giỡn con gái nhà lành, các nàng một người là muội muội ruột của ta, người còn lại là bằng hữu của muội muội. Ta chỉ là mua phấn mặt tặng cho các nàng, ngươi có ý kiến gì à?
Bạch Phúc Hồng biết thừa bản chất của hắn, lỗ mũi chĩ khẽ hít vào một hơi thật sâu, dồn sức quát lạnh một tiếng đầy vẻ khinh thường.
- Miệng đầy lời nói dối, quả nhiên kẻ do đạo tặc sinh ra làm sao có thể là người tốt. Huống hồ chi bên ngoài ngươi đã có nhân tình, bày đặt chạy tới chỗ này tỏ vẻ ân cần cho ai coi?
- Ngươi..!!
Lần trước sự tình Mộc mẫu bị quan phủ nhốt vào đại lao đã truyền khắp toàn bộ thư viện, tuy rằng sau đó không thấy định tội nhưng mọi người không ai không biết hắn có một vị mẫu thân vì ham món lợi nhỏ mà lấy trộm túi tiền của khách hàng tới mua thịt heo. Mỗi lần mọi người chờ hắn khuất mặt lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Mộc Không Thanh bởi vậy cũng cực kỳ tức giận nhưng lại vô kế khả thi.
Trước đây hai ngày quả thực mình và tình nhân vừa bị mẫu thân cùng người mai mối kéo tới phòng ở phá rối, việc này không thể nghi ngờ lại là những thành phần học sinh rãnh rỗi của thư viện ăn xong rồi đem ra tán gẫu với nhau.
Vì thế Mộc Không Thanh thập phần buồn bực, thời khắc này ở trước mặt đám đông hai chuyện này lại được đem ra nói tiếp, hắn thẹn quá thành giận, trả lời không chút khách khí.
- Không có bằng chứng chớ có vu hãm người khác, ngươi cho rằng mình tốt hơn người ta chỗ nào. Nhớ lại đi, ông nội của ngươi đem người nhà Sở Ngu lợi dụng xong rồi thì thẳng tay xua đuổi bọn họ trở về chốn khỉ ho cò gáy sống hết đời trong sơn động chật hẹp, chuyện khốn nạn như vậy mà các người cũng làm được.
Việc để cả nhà Sở Ngu trở về cuối thôn Bạch phu nhân tìm đại lý do để lừa gạt Bạch Phúc Hồng, sau khi biết chuyện hắn thật sự tức giận nhưng đây là chuyện bên trong gia tộc nhà họ Bạch há có thể để người ngoài khoa tay múa chân. Thêm việc từ nhỏ Bạch tiểu thiếu gia cốt cách cao ngạo sao chịu nổi cảnh người khác đối với hắn nói ra nói vào. Hắn hướng về phía sau hất mặt ra lệnh cho gã sai vặt.
- Đem hắn bắt lại cho ta, hôm nay ta phải giáo huấn cái tên nói hưu nói vượn này thật tốt.
Lưu đại tiểu thư và Mộc tiểu nha đầu sớm biết hai người này nóng tính, hiện giờ thấy bọn họ muốn vung tay đánh nhau cũng lười cùng mọi người xung quanh vây xem. Thế là hai người các nàng tay nắm tay chui ra khỏi đám đông hóng hớt, lặng lẽ quay lại hàng thịt.
Thời điểm trở về các nàng đem chuyện vừa xảy ra kể nhanh cho Sở Ngu nghe. Sở Ngu thấy rất giận, Mộc Không Thanh này đúng là kẻ phiền phức, chưa kể giữa hắn và Niệm Niệm còn có quan hệ huyết thống, nhắc tới đã khiến người khác thấy dị ứng. Nàng vội trấn an hai tiểu cô nương, để vài ngày nữa tìm cơ hội cảnh cáo để hắn chẳng còn can đảm đứng trước mặt các nàng gây rối.
Nhưng mà còn chưa đợi Sở Ngu kịp giáo huấn, trưa hôm đó Mộc Không Thanh được người dân dùng cán nâng về nhà.
Thì ra hắn ta và Bạch Phúc Hồng ở trên phố đánh nhau túi bụi, tuy rằng thân thể của hắn nếu đem so với vị thiếu gia thân thể vàng ngọc thì ngang tài ngang sức, khổng võ vô lực như nhau nhưng hắn thì lại không chịu nổi sức lực đến từ tên sai vặt mà Bạch Phúc Hồng dẫn theo. Được vài ba đấm liền đuối sức rơi vào thế hạ phong, nhiều ít cũng đấm được Bạch Phúc Hồng vài cái làm màu còn bản thân thì bị người ta đánh gãy cả chân trái, báo hại người xung quanh phải làm cán tự chế, cử người đưa hắn về thôn Phù Dung.
Mộc mẫu nhìn nhi tử yêu quý của mình nằm liệt trên giường thì khóc ngất lên ngất xuống, bà mắng chửi Bạch gia hơn nữa ngày trời rồi mới sực nhớ phải chạy đi báo quan, cuối cùng vẫn bị Mộc lão hán ngăn cản.
Bạch gia tuy rằng đã xuống dốc nhưng ai biết phía sau có người âm thầm chống lưng hay không, ngộ nhỡ chọc trúng kẻ giàu có, về sau sợ là bọn họ khó có thể dừng chân tại thôn Phù Dung này.
Mộc mẫu chỉ có thể nén giận, nghiến răng đem tất cả sự phẫn uất nuốt hết vào trong bụng.
Bởi vì Mộc Không Thanh đau quá nói lỡ miệng bọn họ mới biết nguyên nhân con mình đánh nhau với tiểu thiếu gia nhà họ Bạch, hoá ra là vì Lưu Niệm Niệm mà cả hai ẩu đả xô xác nhau. Mộc mẫu tức đến nỗi đấm ngực dậm chân, hướng cơn bực dọc trút hết lên đầu Mộc Không Thanh:
- Đồ ngu, nương đã nói với con biết bao nhiêu lần là không được chạy đi trêu chọc Lưu Niệm Niệm, cuối cùng ngươi vẫn cố tình cãi lời ta. Ngươi có biết nàng là ai hay không, nó là muội muội ruột của ngươi đó biết chưa hả!!
Tiếp theo bà đem mọi chuyện phát sinh trong cái năm xảy ra cơn đại hồng thủy đó, bao gồm cả chuyện hai người lén lút mang hài tử đánh tráo kể hết cho hắn nghe.
Nghe được đáp án ngoài ý muốn Mộc Không Thanh lập tức ngồi ngây ngốc ở trên giường, nữ nhân mình hao hết tâm tư và tình cảm muốn cưới về lại có thân thế như vậy, chưa kể còn chọc mình bị người ta đánh gãy chân. Cơn giận thi nhau kéo đến hắn chẳng thể làm gì khác ngoài việc chửi mắng Mộc mẫu để phát tiết, mắng bà vì sao không đem chuyện này sớm nói cho hắn biết, làm hại hắn lao tâm phí lực theo đuổi đối phương hơn hai tháng trời. Giờ thì hay rồi, công sức bỏ ra khác chi dùng rổ tre múc nước, về sau để người ta biết được không chừng còn bị chê cười một phen.
Chửi thì chửi đủ rồi, việc này cũng đã xảy ra thì làm sao có thể vãn hồi được. Cũng may Mộc Không Thanh chưa từng phát sinh tình cảm trai gái với Lưu Niệm Niệm, thứ hắn thật sự mong muốn chính là sản nghiệp to lớn của nhà họ Lưu. Nay mọi việc đã đi đến nước này, tâm tư của hắn lại dâng lên một ý niệm khác.
- Nếu Lưu Niệm Niệm là tam nha đầu nhà chúng ta nhất định phải đưa người trở về cho bằng được, đến lúc đó bắt Lưu gia bồi thường thật thoả đáng. Bảo họ nếu muốn đổi người, Mộc gia giúp bọn họ nuôi dưỡng nữ nhi miễn phí mười mấy năm trời tốt xấu gì cũng phải trả mấy chục lượng bạc.
Nét mặt của hắn lúc này trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết, dã tâm ngút trời.
- Đón người trở về thì lại đem gả cho hộ gia đình nào giàu có, lấy hai ba chục lượng tiền sính lễ chẳng phải là xong rồi sao?
Càng nói càng cảm thấy bản thân thật thông minh, kế sách đầy người.
Toàn bộ tiền sinh hoạt trong nhà bây giờ chỉ dựa vào một mình sức lao động của Mộc lão hán, mảnh ruộng ngoài kia không ai xử lý trong khi chuyện học hành của đại nhi tử đã trở thành một vấn đề lớn. Trong nhà chẳng còn bất kì nguồn thu nhập nào khác, thu không đủ chi mà biện pháp giải quyết thì chả có, vài tháng tới có thể bọn họ không thể lo liệu nổi chuyện tiền nong cho con trai đi học.
Ý tưởng lớn gặp nhau, Mộc Không Thanh và Mộc mẫu không mưu mà hợp đến kì lạ. Sẵn tiện Mộc mẫu đem luôn chuyện mấy ngày trước đó bà đích thân đi nói chuyện với Lưu Niệm Niệm kể sơ qua cho hắn nghe, Mộc Không Thanh vuốt cằm cảm thấy không quá thích hợp.
- Lưu Niệm Niệm hình như tựa hồ không sợ uy hiếp, có phải bởi vì Lưu gia đã biết hài tử của mình bị chúng ta tráo đổi hay không? Nhưng mà tại sao bọn họ không muốn nhận lại cốt nhục của mình, việc này quả thực khó hiểu..
Mộc mẫu quyết định tìm cơ hội tiếp cận lần thứ hai, lần này thẳng thừng xuống tay từ chỗ Lưu Niệm Niệm. Lần trước có thể nha đầu ngu xuẩn kia chưa hiểu sự đời nên mới lơ đi lời hăm doạ của bà, bằng không tại sao một tiểu cô nương biết mình sắp mất đi thân phận vinh hoa phú quý lại không hề sợ hãi. Chỉ cần uy hiếp thêm lần nữa, nàng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đem bạc đưa tới cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Niệm Niệm: Sở tỷ tỷ sao có thể thành thạo việc nhà nông lợi hại tới như vậy, suy ra thời điểm làm chuyện kia có phải rất mãnh liệt hay không??
Mộc Đinh Hương: Ta....... liệt giường... Cơ mà về sau ngươi lãnh hội qua sức mạnh của Viên bộ đầu đương nhiên sẽ biết thôi à...
/84
|