Bên kia Mộc mẫu mới vừa tìm Lưu Niệm Niệm gây sự xong thì bên này tới lượt Mộc Không Thanh lén la lén lút tìm cơ hội tốt để đơn độc cùng Mộc Đinh Hương nói chuyện.
Hắn ngồi xổm nguyên một buổi sáng rốt cuộc mới nhìn thấy Mộc Đinh Hương cầm mấy đồng tiền bước chân ra khỏi cửa hàng, hắn nghĩ thầm chắc nha đầu này muốn đi mua một ít vật dụng. Mộc Không Thanh nhìn thấy cơ hội đã tới lập tức đứng dậy đi theo.
Sáng nay chưa kịp ăn thứ gì vào bụng, nàng tính đi sang khu chợ bên kia để mua mấy cái bánh nướng cho mình và Sở Ngu ăn lót dạ, ai ngờ vừa ra khỏi giao lộ đã bị một cỗ sức mạnh lôi kéo về phía sau một thân cây đại thụ.
Chuyện xảy ra bất ngờ doạ nàng nhảy dựng, nhìn rõ đối phương là Mộc Không Thanh càng khiến nàng giận sôi máu.
- Ngươi tới đây làm cái gì? Hôm qua Sở Ngu đã nói cấm Mộc gia các người tới đây tìm ta quấy rầy, bộ ngươi bị điếc hả??
Nghe nàng nói dứt câu khuôn mặt của hắn có phần hơi vặn vẹo, lời nói cũng có ý trách mắng:
- Cha mẹ sinh ngươi ra, tốn công tốn sức nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy cư nhiên ngươi lại công khai đi theo một nữ nhân khác làm xấu mặt cả nhà, quả thật là một nữ nhân bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.!
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng nói mấy lời trung hiếu nhân nghĩa này hay sao? Có bao giờ ngươi nghĩ hai người làm cha làm mẹ kia đối xử với ta thế nào hay không? Dù trời có nóng hay lạnh thế nào đi nữa bọn họ cũng đuổi ta ra đồng làm việc, lúc đó sao ta không thấy ngươi chạy ra bênh vực một tiếng, thời điểm ta bị bán cho Trương Quan Phu cũng chẳng thấy ngươi phát biểu câu gì. À mà đương nhiên ngươi làm sao dám lên tiếng, dù sau tiền để ngươi tiêu dao vui vẻ đọc sách ngâm thơ ở trong thư viện thì đều xuất phát từ công sức trồng trọt của ta
Mộc Đinh Hương vẻ mặt mỉa mai, nhún vai chế giễu.
Mộc Không Thanh chẳng muốn nàng bới móc chuyện cũ nữa cho nên lên tiếng đánh gãy lời nàng đang nói.
- Im miệng.! Người một nhà phân công chuẩn xác, cha mẹ cho ta lên huyện đọc sách còn không phải chờ ta đỗ đạt thành tài để nâng đỡ tương lai của anh em tỷ muội các người hay sao?
Hắn càng nói nàng càng thấy chướng tai, Mộc Đinh Hương cười lạnh bốc mẽ con người của hắn ta
- Nói năn thật là đường hoàng trịnh trọng, xài tiền mà muội muội của mình bán mạng mới có thể kiếm được ra bên ngoài thuê phòng nuôi dưỡng tình nhân, có phải hay không đặc biệt sung sướng?
Mộc Không Thanh cực kỳ hoảng sợ, hắn vội vàng quay đầu nhìn ngó bốn phía xung quanh. Chỉ sợ lời này bị người khác nghe thấy sẽ thêm rắc rối, xác định không ai nghe được hắn mới quay đầu về hướng của Mộc Đinh Hương gầm nhẹ.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta đây chưa từng làm chuyện bại hoại như vậy, hơn nữa ngươi chỉ là một nữ tử nho nhỏ thì lấy tư cách gì ở đây chất vấn đại ca?
- Ta không có vị đại ca nào giống như ngươi vừa nói, ngươi có làm hay không thì tự lòng ngươi biết rõ, ta không có hứng thú ở đây nói nhảm. Nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng thì tránh ra chỗ khác, thú thật ta lười nói chuyện phím với hạng người như ngươi lắm.
Một phen ngôn ngữ lí luận trôi chảy khiến Mộc Không Thanh cảm thấy chấn động sâu sắc, hắn không biết tiểu muội trước kia chỉ biết ngồi xổm ngoài đồng như thế nào trở nên nhanh mồm dẻo miệng đến như vậy, ngoài ra còn am hiểu sâu xa bảy tấc đạo lý. Nãy giờ bất kể câu nào nó nói ra cũng đều vừa lúc nắm bắt vào yếu điểm của hắn mà câu nào câu nấy đều vô cùng có lý, vô pháp phản bác.
Nghĩ mãi vẫn là nên lựa chọn một loại phương thức tiếp cận khác, hắn cố gắng đều chỉnh thanh âm sao cho thật mềm mại, dịu dàng:
- Tam muội, những loại sự tình ngươi vừa nói đại ca chưa từng làm. Mấy ngày nay đại ca luôn túc trực ở thư viện hăng hái đọc sách, chỉ cần ta sớm chút ghi tên bảng vàng, đến lúc đó nhà chúng ta có thể gọi là một bước lên trời.
Tiểu cô nương nghe hắn mê mang ảo tưởng thấy rất mắc cười, mấy lời ba hoa này nàng chẳng thèm để ý bởi lẽ nàng thừa biết mấy lời ở phía sau mới là thứ trọng điểm. Nếu nàng đoán không sai thì nhất định là có liên quan tới Lưu Niệm Niệm, trong lòng không khỏi một trận chán ghét.
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán, Mộc Không Thanh dừng lại một chút để lấy hơi sau đó dõng dạc nói.
- Tam muội, đại ca lâu nay chuyên tâm ôn kinh mài sử cho tới bây giờ vẫn chưa từng đem tinh lực của mình đặt ở chuyện nhân sinh. Cho tới bây giờ ta cũng đã 22 tuổi, vẫn là một người cô đơn chưa từng trải. Ta không thể ngày ngày ở dưới gối cha mẹ tẫn hiếu, cũng không thể lưu lại cho hai lão nhân gia một đứa con, thật sự là bất hiếu.
Nhắc tới đây Mộc Đinh Hương bỗng nhiên câu môi cười nói:
- Ngươi mang tình nhân nuôi dưỡng bên ngoài kia về nhà, không phải là có rồi ư?
Mộc Không Thanh cuốn quít xua tay biện bạch.
- Tam muội chuyện này thật sự không có, ngươi đừng nghe người bên ngoài nói hưu nói vượn. Đại ca xưa nay luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ làm ra loại chuyện xấu hổ này. Nếu ngươi thật sự đau lòng cho đại ca thì thật ra ta có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
- Ăn nói xà lơ, ta còn lâu mới thèm đau lòng ngươi. Nói trắng ra ngươi cũng chẳng phải là đại ca của ta, về sau đừng đến trước mặt ta nhận người thân xằng bậy. Mấy chuyện mai mối này ta không giúp ngươi đâu, vì vậy không cần cố chấp quấn lấy ta, bằng không ta nói cho Sở Ngu biết đó.
Hết chuyện để nói, Mộc Đinh Hương trực tiếp đem tôn đại thần trong nhà ra làm bình phong tránh đạn.
Vừa nghe nhắc tới tên Sở Ngu quả nhiên hắn liền sợ hãi rụt tay lại, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không đủ khiến hắn từ bỏ ý định.
- Muội muội à, đại ca đâu có nhờ vả ngươi chuyện lớn lao gì. Chẳng qua chuyện này có dính líu tới Lưu Niệm Niệm cho nên đại ca mới phải cậy nhờ đến ngươi. Chẳng phải các người là tỷ muội tốt của nhau hay sao, ngươi chỉ cần giúp ta nói tốt mấy câu, chuyện khác đại ca không phiền toái ngươi nữa.
Trông thấy Mộc Không Thanh lúc này vậy mà hạ mình bày ra bộ dạng lấy lòng, lại nhớ tới lúc hắn nhìn Niệm Niệm khuôn mặt đầy vẻ tâm cơ toan tính Mộc Đinh Hương nhịn không được sinh ra một trận buồn nôn đối với tên nam nhân đứng trước mặt này.
- Ban nãy ta chưa nói xong, ta cảnh cáo ngươi, về sao không được tới gần Niệm Niệm. Để ta bắt gặp ngươi dây dưa với nàng một lần ta liền kêu Sở Ngu đánh ngươi một lần. Không tin ngươi cứ việc đi tìm nàng thử xem.!
Khoảnh khắc này đây gương mặt của nàng phát lạnh, từng câu từng chữ thốt ra vừa sắc sảo vừa độc địa.
Nếu như mọi khi Mộc Không Thanh còn chẳng thèm để muội muội vào trong mắt, nhưng bấy giờ đối phương dường như biến thành một con người khác, quanh thân khí chất sắc bén lệnh cho người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng từ xưa tới nay cảm giác về sự ưu việt của mình làm hắn vẫn như cũ duy trì tuyệt đối phần tự tin trong người.
- Muội nói gì vậy, ta đây là đang tìm cho muội một vị tẩu tử. Ngươi cùng Niệm Niệm quan hệ rất tốt, chờ ta cưới được nàng vào cửa thì chẳng phải sẽ thân càng thêm thân sao?
- Im miệng, về sau ngươi đừng hòng kêu tên Niệm Niệm nữa. Loại người đốn mạt như ngươi còn không xứng liếc nàng một cái.
Mộc Đinh Hương nhớ tới thân phận thật sự của hai người bọn họ là trong lòng lại bất giác trở nên khó chịu, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc hung tợn cảnh cáo Mộc Không Thanh.
Hắn chuyển biến từ tốt đến xấu vậy mà nha đầu này vẫn không biết điều, hắn thấy đau đầu vô cùng, biện pháp vừa đánh vừa xoa thế nhưng không có hiệu quả. Nha đầu chết tiệt này một câu không rời Sở Ngu, mồm miệng lúc nào cũng đòi đưa tướng công đến đấm mình một trận, dù sao nguyên bản hắn cũng không phải kiểu người ẩn nhẫn gì, dăm ba câu tan rã trong không vui.
Tiểu cô nương mua bánh nướng rồi tức tốc quay lại cửa tiệm với vẻ mặt tức giận, Sở Ngu không biết quãng thời gian nàng ấy ra ngoài rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì nên đành kiên nhẫn xoa tay và mặt để đối phương vơi bớt lửa giận trong người.
Mộc Đinh Hương gạt tay nàng sang một bên, mở miệng mắng yêu.
- Ấu trĩ...
- Rốt cuộc làm sao vậy, vừa trở về nàng đã bày vẻ mặt không vui với ta.. Hmm để ta đoán xem ai chọc giận nàng, có phải Mộc Không Thanh thấy nàng đi một mình nên cố tình sinh sự với nàng có đúng hay không?
Thấy thê tử yêu dấu của mình khẽ gật đầu thì bây giờ tới lượt Sở Ngu sinh khí, nàng cầm lấy con dao mổ heo trên bàn rào rạt hùng hổ bước ra ngoài, đáng sợ tới nỗi người dân hai bên đường sôi nổi tránh né, đám đông tự động dạt hết sang hai bên đường.
Mộc Đinh Hương hoảng hồn tức tốc chạy theo đem người này kéo lại.
- Hắn đã đi xa lắm rồi, ngươi đi tìm ai tính sổ?
Lúc này Sở Ngu thu lại lệ khí trên người, quay đầu hỏi thật kĩ tình huống.
- Còn chuyện nào khác ngoài chuyện của Niệm Niệm nữa đây, chi bằng mau nghĩ cách để hắn triệt để từ bỏ ý niệm này, bằng không ta vừa nghe nhắc tới là tâm trạng liền bực bội.
......
Tự ngày hôm qua sau khi về nhà đến giờ, suốt một buổi tối Lưu Niệm Niệm đều rầu rĩ không vui. Quý Vân Nương hỏi nàng cả buổi nàng cũng chẳng buồn nói, cả người uể oải ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, rất là tiều tụy.
Dõi theo hình ảnh Quý Vân Nương cùng Lưu Hừ không ngừng gắp đồ ăn cho mình, ngoài miệng không ngừng nói những lời trấn an giống như trước đây, trên mặt vẫn luôn là nét từ ái tươi cười khiến cho Lưu Niệm Niệm phát sinh một trận hoảng hốt. Cha mẹ vẫn quan tâm mình trước sau như một, bọn họ lúc trước đối xử với tốt với Đinh Hương có thể hay không là ảo giác do chính bản thân mình nghĩ ra.
Nhưng giờ hồi tưởng lại, ánh mắt khi nương nhìn Mộc Đinh Hương đều là tràn đầy thương tiếc. Ngày ấy ở hàng thịt nàng cùng Mộc Đinh Hương nghe được toàn bộ lời nói của Bạch Phúc Hồng, nàng vẫn nhớ rõ hôm đó người kia nổi giận đùng đùng trở về nhà, mẫu thân còn đơn độc gọi nàng vào phòng ngủ của mình.
Người bình thường quan hệ nào có thân mật như vậy, rõ ràng là mang đối phương theo mình về phòng để an ủi.
Như thế tới nay tất cả đều đã rõ ràng sáng tỏ, Lưu Niệm Niệm giương mắt ngắm nhìn Quý Vân Nương, thấy người trước mặt vẫn là một bộ dáng ôn nhu như cũ, trước sau vẫn không có gì bất đồng. Khoảng thời gian ngắn trong lòng ngũ vị tạp trần.
- Nương, không bằng người giúp con tìm đối tượng thành thân khác đi.
Quý Vân Nương thoáng chút kinh ngạc khi nghe nhi nữ nhà mình nói như vậy.
- Hai ngày trước con còn nói muốn bồi cha mẹ cả đời như thế nào đột nhiên lại thông suốt, có phải bên ngoài lại có ai nói gì đó đúng không?
Trái lại Lưu Niệm Niệm chỉ lắc đầu tỏ ý phản đối.
- Con giờ đã là đại cô nương, nhà khác có nữ nhi 15-16 tuổi đều đã gả hết. Nhìn lại độ tuổi của con, nếu còn tiếp tục lưu lại trong nhà thì chính là gái lỡ thì.
- Cái gì mà quá lứa lỡ thì, chỉ cần Niệm Niệm của chúng ta muốn ở vậy cả đời thì cha và nương cũng không ý kiến gì. Chưa kể dưới con còn có đệ đệ, chúng ta có thể nuôi con cả đời.
Lưu Trác nãy giờ ở một bên cúi đầu ăn cơm, nghe mẫu thân nói vậy cũng ngẩng đầu lên hưởng ứng:
- Tỷ yên tâm, chờ ta lớn lên nhất định ta cũng có thể chăm sóc tỷ tỷ.
Lưu Hừ lúc này cũng từ ái lên tiếng.
- Niệm Niệm à, chuyện cưới gả con không cần phải nóng nảy. Lúc trước do cha và nương vội vã tìm lang quân mới để xảy ra chuyện không kiểm chứng bối phận của Bạch phủ, vì vậy mà để người ngoài tận dụng chỗ trống ấy mưu đồ chuyện bất chính. Dù sao bây giờ cũng không vội, con tìm người tướng tá phải ưa nhìn, phẩm chất tốt đẹp, gia thế cũng không thể quá kém. Tất cả tiêu chuẩn trên đều phải đạt không được thiếu bất cứ cái nào, bằng không Lưu Hừ ta nhất quyết không gả con đi.
Lưu Niệm Niệm được cha mẹ trấn an tinh thần, thậm chí tiểu đệ cũng lên tiếng ủng hộ bảo nàng không cảm động là không có khả năng. Chỉ là nàng không hiểu tại sau cha và nương biết nàng không phải nữ nhi thân sinh mà vẫn còn đối xử tốt với nàng như vậy.
Nhưng tất cả những loạt hành động bày ra trước mặt không thể nào đi lừa người khác, Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương so với dĩ vãng phải nói là không có chút nào sai biệt.
Nàng hất hất đầu đem một đống suy nghĩ lung tung rối loạn trước đó tạm thời vất bỏ, ý cười qua nay biến mất cũng dần dà xuất hiện.
- Cha mẹ cùng A Trác đối xử với con tốt như vậy, con làm sau bỏ được mọi người. Chỉ là dạo gần đây con thấy mấy vị tỷ muội khác sôi nổi gả ra ngoài, còn mình thì vẫn còn ăn vạ trong nhà nên có chút bất an.
- Ở trong nhà của mình thì có cái gì để mà bất an, Niệm nhi không cần nghĩ nhiều, nếu con không muốn gả thì cha mẹ sẽ nuôi con cả đời. Đúng rồi, hiện giờ triều đình ra sắc lệnh hưng thương về sau A Trác thi khoa cử cũng không chịu ảnh hưởng, sau này con phải tiếp nhận sản nghiệp trong nhà. Gần đây nếu không có gì làm thì đến thực cư học bản lĩnh kinh doanh đi. Bằng không chờ cha và nương của con trăm tuổi rồi thì gia nghiệp phải giao cho ai đây?
Lưu Hừ trước kia vội vàng tìm cách gả Lưu Niệm Niệm đi, giờ bình tĩnh lại mới nhớ đến vụ này.
Quý Vân Nương cũng gật đầu phụ hoạ, lúc trước hai người ngầm thăm dò Mộc Đinh Hương một lần. Cặp vợ chồng son kia trừ bỏ cửa hàng bán thịt thì đối với sản nghiệp của nàng không chút hứng thú, hai đứa ấy một lòng chỉ muốn trở về thôn Phù Dung sinh hoạt cùng với mười mẫu ruộng.
Mộc Đinh Hương còn cầu cho mình mau kiếm đủ tiền, tiểu nha đầu ấy không muốn Sở Ngu tiếp tục hành nghề giết heo, nhìn thôi cũng biết cửa hàng kia có cho không nó cũng chẳng thèm để ý.
Sở Ngu thì thôi khỏi phải nói, phàm là đối với loại nghề nghiệp tiêu phí đầu óc thì không quá cảm thấy hứng thú. Nếu nàng ta có chí tiến thủ thì năm đó sẽ chẳng có chuyện cởi giáp về quê, với một thân bản lĩnh cùng võ nghệ đó, kiên quyết ở lại nói không chừng lúc này thân phận đã đứng đầu suất lĩnh tam quân.
Sản nghiệp to lớn này tương lai vẫn phải nhờ Niệm Niệm đứng ra gánh vác.
Nghe cha mẹ an bài lòng nàng chấn động không thôi, thậm chí nàng còn nghĩ là mình nghe nhầm. Quý Vân Nương phải nói lại một lần nữa nàng mới tin đó là sự thật.
Sóng to gió lớn dâng ngập cõi lòng, cha mẹ nếu đã biết nàng không phải là con ruột của họ thì hà cớ gì còn đem sản nghiệp giao hết cho nàng?
Vài ngày nay gặp qua người nhà họ Mộc nàng đã thấy rõ sự đối lập, cao thấp nàng đều thấu hiểu.
Lưu Niệm Niệm suy nghĩ thật lâu, trông thấy Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương giương ánh mắt chờ đợi nhìn mình, nàng xúc động áp chế không được lệ nóng doanh tròng.
Thời khắc này đây nàng âm thầm hạ quyết tâm, tương lai nhất định phải giúp cha và mẹ bảo vệ thật tốt sản nghiệp cả đời cất công gầy dựng, che chở tốt cho đệ đệ, bảo vệ Mộc Đinh Hương một đời bình an. Mình thì chiếm giữ vị trí ấm no nhiều năm như vậy còn đối phương ở Mộc gia chịu ngần ấy năm tra tấn. Về sau chắc chắn nàng sẽ đem nàng ấy trở thành muội muội thân sinh mà nhiệt tình đối đãi, cố gắng bồi thường cho muội ấy những gì mình đã thiếu.
Còn đám người tự xưng là người thân sinh ra nàng lại hèn hạ vô sỉ, đối xử với con ruột của mình không bằng heo chó, chờ đến khi trưởng thành thì đem đi bán đổi chút tiền cung cấp cho con trai trưởng đi đọc sách. Hạng người này không xứng đáng làm cha làm mẹ.
Từ nay về sau, trên đời này chỉ có Lưu gia đại tiểu tử thư Lưu Niệm Niệm!
Mà Mộc gia cùng nàng không hề liên quan đến nhau!
Mình sẽ gấp rút đẩy nhanh tiến độ edit bộ này vì mình đang dự tính edit thêm bộ "Phu nhân bất chính kinh" của Hiểu Bạo. Họp gu mà cách tuổi nữa thích vllll ????
Nếu hứng có thể edit song song cũng nên haha.
Hắn ngồi xổm nguyên một buổi sáng rốt cuộc mới nhìn thấy Mộc Đinh Hương cầm mấy đồng tiền bước chân ra khỏi cửa hàng, hắn nghĩ thầm chắc nha đầu này muốn đi mua một ít vật dụng. Mộc Không Thanh nhìn thấy cơ hội đã tới lập tức đứng dậy đi theo.
Sáng nay chưa kịp ăn thứ gì vào bụng, nàng tính đi sang khu chợ bên kia để mua mấy cái bánh nướng cho mình và Sở Ngu ăn lót dạ, ai ngờ vừa ra khỏi giao lộ đã bị một cỗ sức mạnh lôi kéo về phía sau một thân cây đại thụ.
Chuyện xảy ra bất ngờ doạ nàng nhảy dựng, nhìn rõ đối phương là Mộc Không Thanh càng khiến nàng giận sôi máu.
- Ngươi tới đây làm cái gì? Hôm qua Sở Ngu đã nói cấm Mộc gia các người tới đây tìm ta quấy rầy, bộ ngươi bị điếc hả??
Nghe nàng nói dứt câu khuôn mặt của hắn có phần hơi vặn vẹo, lời nói cũng có ý trách mắng:
- Cha mẹ sinh ngươi ra, tốn công tốn sức nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy cư nhiên ngươi lại công khai đi theo một nữ nhân khác làm xấu mặt cả nhà, quả thật là một nữ nhân bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.!
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng nói mấy lời trung hiếu nhân nghĩa này hay sao? Có bao giờ ngươi nghĩ hai người làm cha làm mẹ kia đối xử với ta thế nào hay không? Dù trời có nóng hay lạnh thế nào đi nữa bọn họ cũng đuổi ta ra đồng làm việc, lúc đó sao ta không thấy ngươi chạy ra bênh vực một tiếng, thời điểm ta bị bán cho Trương Quan Phu cũng chẳng thấy ngươi phát biểu câu gì. À mà đương nhiên ngươi làm sao dám lên tiếng, dù sau tiền để ngươi tiêu dao vui vẻ đọc sách ngâm thơ ở trong thư viện thì đều xuất phát từ công sức trồng trọt của ta
Mộc Đinh Hương vẻ mặt mỉa mai, nhún vai chế giễu.
Mộc Không Thanh chẳng muốn nàng bới móc chuyện cũ nữa cho nên lên tiếng đánh gãy lời nàng đang nói.
- Im miệng.! Người một nhà phân công chuẩn xác, cha mẹ cho ta lên huyện đọc sách còn không phải chờ ta đỗ đạt thành tài để nâng đỡ tương lai của anh em tỷ muội các người hay sao?
Hắn càng nói nàng càng thấy chướng tai, Mộc Đinh Hương cười lạnh bốc mẽ con người của hắn ta
- Nói năn thật là đường hoàng trịnh trọng, xài tiền mà muội muội của mình bán mạng mới có thể kiếm được ra bên ngoài thuê phòng nuôi dưỡng tình nhân, có phải hay không đặc biệt sung sướng?
Mộc Không Thanh cực kỳ hoảng sợ, hắn vội vàng quay đầu nhìn ngó bốn phía xung quanh. Chỉ sợ lời này bị người khác nghe thấy sẽ thêm rắc rối, xác định không ai nghe được hắn mới quay đầu về hướng của Mộc Đinh Hương gầm nhẹ.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta đây chưa từng làm chuyện bại hoại như vậy, hơn nữa ngươi chỉ là một nữ tử nho nhỏ thì lấy tư cách gì ở đây chất vấn đại ca?
- Ta không có vị đại ca nào giống như ngươi vừa nói, ngươi có làm hay không thì tự lòng ngươi biết rõ, ta không có hứng thú ở đây nói nhảm. Nếu ngươi không có chuyện gì quan trọng thì tránh ra chỗ khác, thú thật ta lười nói chuyện phím với hạng người như ngươi lắm.
Một phen ngôn ngữ lí luận trôi chảy khiến Mộc Không Thanh cảm thấy chấn động sâu sắc, hắn không biết tiểu muội trước kia chỉ biết ngồi xổm ngoài đồng như thế nào trở nên nhanh mồm dẻo miệng đến như vậy, ngoài ra còn am hiểu sâu xa bảy tấc đạo lý. Nãy giờ bất kể câu nào nó nói ra cũng đều vừa lúc nắm bắt vào yếu điểm của hắn mà câu nào câu nấy đều vô cùng có lý, vô pháp phản bác.
Nghĩ mãi vẫn là nên lựa chọn một loại phương thức tiếp cận khác, hắn cố gắng đều chỉnh thanh âm sao cho thật mềm mại, dịu dàng:
- Tam muội, những loại sự tình ngươi vừa nói đại ca chưa từng làm. Mấy ngày nay đại ca luôn túc trực ở thư viện hăng hái đọc sách, chỉ cần ta sớm chút ghi tên bảng vàng, đến lúc đó nhà chúng ta có thể gọi là một bước lên trời.
Tiểu cô nương nghe hắn mê mang ảo tưởng thấy rất mắc cười, mấy lời ba hoa này nàng chẳng thèm để ý bởi lẽ nàng thừa biết mấy lời ở phía sau mới là thứ trọng điểm. Nếu nàng đoán không sai thì nhất định là có liên quan tới Lưu Niệm Niệm, trong lòng không khỏi một trận chán ghét.
Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán, Mộc Không Thanh dừng lại một chút để lấy hơi sau đó dõng dạc nói.
- Tam muội, đại ca lâu nay chuyên tâm ôn kinh mài sử cho tới bây giờ vẫn chưa từng đem tinh lực của mình đặt ở chuyện nhân sinh. Cho tới bây giờ ta cũng đã 22 tuổi, vẫn là một người cô đơn chưa từng trải. Ta không thể ngày ngày ở dưới gối cha mẹ tẫn hiếu, cũng không thể lưu lại cho hai lão nhân gia một đứa con, thật sự là bất hiếu.
Nhắc tới đây Mộc Đinh Hương bỗng nhiên câu môi cười nói:
- Ngươi mang tình nhân nuôi dưỡng bên ngoài kia về nhà, không phải là có rồi ư?
Mộc Không Thanh cuốn quít xua tay biện bạch.
- Tam muội chuyện này thật sự không có, ngươi đừng nghe người bên ngoài nói hưu nói vượn. Đại ca xưa nay luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ làm ra loại chuyện xấu hổ này. Nếu ngươi thật sự đau lòng cho đại ca thì thật ra ta có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.
- Ăn nói xà lơ, ta còn lâu mới thèm đau lòng ngươi. Nói trắng ra ngươi cũng chẳng phải là đại ca của ta, về sau đừng đến trước mặt ta nhận người thân xằng bậy. Mấy chuyện mai mối này ta không giúp ngươi đâu, vì vậy không cần cố chấp quấn lấy ta, bằng không ta nói cho Sở Ngu biết đó.
Hết chuyện để nói, Mộc Đinh Hương trực tiếp đem tôn đại thần trong nhà ra làm bình phong tránh đạn.
Vừa nghe nhắc tới tên Sở Ngu quả nhiên hắn liền sợ hãi rụt tay lại, nhưng bấy nhiêu đó vẫn không đủ khiến hắn từ bỏ ý định.
- Muội muội à, đại ca đâu có nhờ vả ngươi chuyện lớn lao gì. Chẳng qua chuyện này có dính líu tới Lưu Niệm Niệm cho nên đại ca mới phải cậy nhờ đến ngươi. Chẳng phải các người là tỷ muội tốt của nhau hay sao, ngươi chỉ cần giúp ta nói tốt mấy câu, chuyện khác đại ca không phiền toái ngươi nữa.
Trông thấy Mộc Không Thanh lúc này vậy mà hạ mình bày ra bộ dạng lấy lòng, lại nhớ tới lúc hắn nhìn Niệm Niệm khuôn mặt đầy vẻ tâm cơ toan tính Mộc Đinh Hương nhịn không được sinh ra một trận buồn nôn đối với tên nam nhân đứng trước mặt này.
- Ban nãy ta chưa nói xong, ta cảnh cáo ngươi, về sao không được tới gần Niệm Niệm. Để ta bắt gặp ngươi dây dưa với nàng một lần ta liền kêu Sở Ngu đánh ngươi một lần. Không tin ngươi cứ việc đi tìm nàng thử xem.!
Khoảnh khắc này đây gương mặt của nàng phát lạnh, từng câu từng chữ thốt ra vừa sắc sảo vừa độc địa.
Nếu như mọi khi Mộc Không Thanh còn chẳng thèm để muội muội vào trong mắt, nhưng bấy giờ đối phương dường như biến thành một con người khác, quanh thân khí chất sắc bén lệnh cho người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng từ xưa tới nay cảm giác về sự ưu việt của mình làm hắn vẫn như cũ duy trì tuyệt đối phần tự tin trong người.
- Muội nói gì vậy, ta đây là đang tìm cho muội một vị tẩu tử. Ngươi cùng Niệm Niệm quan hệ rất tốt, chờ ta cưới được nàng vào cửa thì chẳng phải sẽ thân càng thêm thân sao?
- Im miệng, về sau ngươi đừng hòng kêu tên Niệm Niệm nữa. Loại người đốn mạt như ngươi còn không xứng liếc nàng một cái.
Mộc Đinh Hương nhớ tới thân phận thật sự của hai người bọn họ là trong lòng lại bất giác trở nên khó chịu, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc hung tợn cảnh cáo Mộc Không Thanh.
Hắn chuyển biến từ tốt đến xấu vậy mà nha đầu này vẫn không biết điều, hắn thấy đau đầu vô cùng, biện pháp vừa đánh vừa xoa thế nhưng không có hiệu quả. Nha đầu chết tiệt này một câu không rời Sở Ngu, mồm miệng lúc nào cũng đòi đưa tướng công đến đấm mình một trận, dù sao nguyên bản hắn cũng không phải kiểu người ẩn nhẫn gì, dăm ba câu tan rã trong không vui.
Tiểu cô nương mua bánh nướng rồi tức tốc quay lại cửa tiệm với vẻ mặt tức giận, Sở Ngu không biết quãng thời gian nàng ấy ra ngoài rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì nên đành kiên nhẫn xoa tay và mặt để đối phương vơi bớt lửa giận trong người.
Mộc Đinh Hương gạt tay nàng sang một bên, mở miệng mắng yêu.
- Ấu trĩ...
- Rốt cuộc làm sao vậy, vừa trở về nàng đã bày vẻ mặt không vui với ta.. Hmm để ta đoán xem ai chọc giận nàng, có phải Mộc Không Thanh thấy nàng đi một mình nên cố tình sinh sự với nàng có đúng hay không?
Thấy thê tử yêu dấu của mình khẽ gật đầu thì bây giờ tới lượt Sở Ngu sinh khí, nàng cầm lấy con dao mổ heo trên bàn rào rạt hùng hổ bước ra ngoài, đáng sợ tới nỗi người dân hai bên đường sôi nổi tránh né, đám đông tự động dạt hết sang hai bên đường.
Mộc Đinh Hương hoảng hồn tức tốc chạy theo đem người này kéo lại.
- Hắn đã đi xa lắm rồi, ngươi đi tìm ai tính sổ?
Lúc này Sở Ngu thu lại lệ khí trên người, quay đầu hỏi thật kĩ tình huống.
- Còn chuyện nào khác ngoài chuyện của Niệm Niệm nữa đây, chi bằng mau nghĩ cách để hắn triệt để từ bỏ ý niệm này, bằng không ta vừa nghe nhắc tới là tâm trạng liền bực bội.
......
Tự ngày hôm qua sau khi về nhà đến giờ, suốt một buổi tối Lưu Niệm Niệm đều rầu rĩ không vui. Quý Vân Nương hỏi nàng cả buổi nàng cũng chẳng buồn nói, cả người uể oải ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, rất là tiều tụy.
Dõi theo hình ảnh Quý Vân Nương cùng Lưu Hừ không ngừng gắp đồ ăn cho mình, ngoài miệng không ngừng nói những lời trấn an giống như trước đây, trên mặt vẫn luôn là nét từ ái tươi cười khiến cho Lưu Niệm Niệm phát sinh một trận hoảng hốt. Cha mẹ vẫn quan tâm mình trước sau như một, bọn họ lúc trước đối xử với tốt với Đinh Hương có thể hay không là ảo giác do chính bản thân mình nghĩ ra.
Nhưng giờ hồi tưởng lại, ánh mắt khi nương nhìn Mộc Đinh Hương đều là tràn đầy thương tiếc. Ngày ấy ở hàng thịt nàng cùng Mộc Đinh Hương nghe được toàn bộ lời nói của Bạch Phúc Hồng, nàng vẫn nhớ rõ hôm đó người kia nổi giận đùng đùng trở về nhà, mẫu thân còn đơn độc gọi nàng vào phòng ngủ của mình.
Người bình thường quan hệ nào có thân mật như vậy, rõ ràng là mang đối phương theo mình về phòng để an ủi.
Như thế tới nay tất cả đều đã rõ ràng sáng tỏ, Lưu Niệm Niệm giương mắt ngắm nhìn Quý Vân Nương, thấy người trước mặt vẫn là một bộ dáng ôn nhu như cũ, trước sau vẫn không có gì bất đồng. Khoảng thời gian ngắn trong lòng ngũ vị tạp trần.
- Nương, không bằng người giúp con tìm đối tượng thành thân khác đi.
Quý Vân Nương thoáng chút kinh ngạc khi nghe nhi nữ nhà mình nói như vậy.
- Hai ngày trước con còn nói muốn bồi cha mẹ cả đời như thế nào đột nhiên lại thông suốt, có phải bên ngoài lại có ai nói gì đó đúng không?
Trái lại Lưu Niệm Niệm chỉ lắc đầu tỏ ý phản đối.
- Con giờ đã là đại cô nương, nhà khác có nữ nhi 15-16 tuổi đều đã gả hết. Nhìn lại độ tuổi của con, nếu còn tiếp tục lưu lại trong nhà thì chính là gái lỡ thì.
- Cái gì mà quá lứa lỡ thì, chỉ cần Niệm Niệm của chúng ta muốn ở vậy cả đời thì cha và nương cũng không ý kiến gì. Chưa kể dưới con còn có đệ đệ, chúng ta có thể nuôi con cả đời.
Lưu Trác nãy giờ ở một bên cúi đầu ăn cơm, nghe mẫu thân nói vậy cũng ngẩng đầu lên hưởng ứng:
- Tỷ yên tâm, chờ ta lớn lên nhất định ta cũng có thể chăm sóc tỷ tỷ.
Lưu Hừ lúc này cũng từ ái lên tiếng.
- Niệm Niệm à, chuyện cưới gả con không cần phải nóng nảy. Lúc trước do cha và nương vội vã tìm lang quân mới để xảy ra chuyện không kiểm chứng bối phận của Bạch phủ, vì vậy mà để người ngoài tận dụng chỗ trống ấy mưu đồ chuyện bất chính. Dù sao bây giờ cũng không vội, con tìm người tướng tá phải ưa nhìn, phẩm chất tốt đẹp, gia thế cũng không thể quá kém. Tất cả tiêu chuẩn trên đều phải đạt không được thiếu bất cứ cái nào, bằng không Lưu Hừ ta nhất quyết không gả con đi.
Lưu Niệm Niệm được cha mẹ trấn an tinh thần, thậm chí tiểu đệ cũng lên tiếng ủng hộ bảo nàng không cảm động là không có khả năng. Chỉ là nàng không hiểu tại sau cha và nương biết nàng không phải nữ nhi thân sinh mà vẫn còn đối xử tốt với nàng như vậy.
Nhưng tất cả những loạt hành động bày ra trước mặt không thể nào đi lừa người khác, Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương so với dĩ vãng phải nói là không có chút nào sai biệt.
Nàng hất hất đầu đem một đống suy nghĩ lung tung rối loạn trước đó tạm thời vất bỏ, ý cười qua nay biến mất cũng dần dà xuất hiện.
- Cha mẹ cùng A Trác đối xử với con tốt như vậy, con làm sau bỏ được mọi người. Chỉ là dạo gần đây con thấy mấy vị tỷ muội khác sôi nổi gả ra ngoài, còn mình thì vẫn còn ăn vạ trong nhà nên có chút bất an.
- Ở trong nhà của mình thì có cái gì để mà bất an, Niệm nhi không cần nghĩ nhiều, nếu con không muốn gả thì cha mẹ sẽ nuôi con cả đời. Đúng rồi, hiện giờ triều đình ra sắc lệnh hưng thương về sau A Trác thi khoa cử cũng không chịu ảnh hưởng, sau này con phải tiếp nhận sản nghiệp trong nhà. Gần đây nếu không có gì làm thì đến thực cư học bản lĩnh kinh doanh đi. Bằng không chờ cha và nương của con trăm tuổi rồi thì gia nghiệp phải giao cho ai đây?
Lưu Hừ trước kia vội vàng tìm cách gả Lưu Niệm Niệm đi, giờ bình tĩnh lại mới nhớ đến vụ này.
Quý Vân Nương cũng gật đầu phụ hoạ, lúc trước hai người ngầm thăm dò Mộc Đinh Hương một lần. Cặp vợ chồng son kia trừ bỏ cửa hàng bán thịt thì đối với sản nghiệp của nàng không chút hứng thú, hai đứa ấy một lòng chỉ muốn trở về thôn Phù Dung sinh hoạt cùng với mười mẫu ruộng.
Mộc Đinh Hương còn cầu cho mình mau kiếm đủ tiền, tiểu nha đầu ấy không muốn Sở Ngu tiếp tục hành nghề giết heo, nhìn thôi cũng biết cửa hàng kia có cho không nó cũng chẳng thèm để ý.
Sở Ngu thì thôi khỏi phải nói, phàm là đối với loại nghề nghiệp tiêu phí đầu óc thì không quá cảm thấy hứng thú. Nếu nàng ta có chí tiến thủ thì năm đó sẽ chẳng có chuyện cởi giáp về quê, với một thân bản lĩnh cùng võ nghệ đó, kiên quyết ở lại nói không chừng lúc này thân phận đã đứng đầu suất lĩnh tam quân.
Sản nghiệp to lớn này tương lai vẫn phải nhờ Niệm Niệm đứng ra gánh vác.
Nghe cha mẹ an bài lòng nàng chấn động không thôi, thậm chí nàng còn nghĩ là mình nghe nhầm. Quý Vân Nương phải nói lại một lần nữa nàng mới tin đó là sự thật.
Sóng to gió lớn dâng ngập cõi lòng, cha mẹ nếu đã biết nàng không phải là con ruột của họ thì hà cớ gì còn đem sản nghiệp giao hết cho nàng?
Vài ngày nay gặp qua người nhà họ Mộc nàng đã thấy rõ sự đối lập, cao thấp nàng đều thấu hiểu.
Lưu Niệm Niệm suy nghĩ thật lâu, trông thấy Lưu Hừ cùng Quý Vân Nương giương ánh mắt chờ đợi nhìn mình, nàng xúc động áp chế không được lệ nóng doanh tròng.
Thời khắc này đây nàng âm thầm hạ quyết tâm, tương lai nhất định phải giúp cha và mẹ bảo vệ thật tốt sản nghiệp cả đời cất công gầy dựng, che chở tốt cho đệ đệ, bảo vệ Mộc Đinh Hương một đời bình an. Mình thì chiếm giữ vị trí ấm no nhiều năm như vậy còn đối phương ở Mộc gia chịu ngần ấy năm tra tấn. Về sau chắc chắn nàng sẽ đem nàng ấy trở thành muội muội thân sinh mà nhiệt tình đối đãi, cố gắng bồi thường cho muội ấy những gì mình đã thiếu.
Còn đám người tự xưng là người thân sinh ra nàng lại hèn hạ vô sỉ, đối xử với con ruột của mình không bằng heo chó, chờ đến khi trưởng thành thì đem đi bán đổi chút tiền cung cấp cho con trai trưởng đi đọc sách. Hạng người này không xứng đáng làm cha làm mẹ.
Từ nay về sau, trên đời này chỉ có Lưu gia đại tiểu tử thư Lưu Niệm Niệm!
Mà Mộc gia cùng nàng không hề liên quan đến nhau!
Mình sẽ gấp rút đẩy nhanh tiến độ edit bộ này vì mình đang dự tính edit thêm bộ "Phu nhân bất chính kinh" của Hiểu Bạo. Họp gu mà cách tuổi nữa thích vllll ????
Nếu hứng có thể edit song song cũng nên haha.
/84
|