Màn đêm dần buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp vùng đất của Sở Gia. Tiếng côn trùng rả rích như một bản nhạc du dương từ xa vọng lại khiến cho hai con người song song nằm chung một cái giường phải im lặng đưa tai lắng nghe. Mộc Đinh Hương trước khi đi ngủ còn cố hồi tưởng đến buổi sáng ngày hôm nay phu quân nhà mình không quá một ngày đã thu vào trong túi gần bốn trăm văn tiền, đây là việc mà ngay cả trưởng thôn cũng không thể làm được thì cha của nàng Mộc lão hán tính là cái gì đây? Ông ta mỗi ngày đến phụ cận đường sông trên huyện thành phụ người ta bốc vác hàng hoá, làm quần quật từ sáng đến chiều bất quá chỉ kiếm được ba mươi văn tiền mà thôi.
So sánh thêm mấy lần nữa, cuối cùng nàng đưa ra kết luận Sở Ngu là người vô cùng tài giỏi. Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc hai người sẽ tích cóp được một số tiền lớn dùng để xây nhà mới.
Đương nhiên không phải đồ tể nào cũng kiếm được nhiều tiền như vậy. Thông thường người trong thôn đều tự mình giết heo hoặc gọi đồ tể tới cửa hỗ trợ, năm sáu nam nhân cùng nhau hợp sức mới có thể thu phục được một đầu con heo. Khác với bọn họ, Sở Ngu bên này chỉ dựa vào hai người là nàng cùng Khi Mãn đã có thể nhẹ nhàng giải quyết công việc, nhân công càng ít thì tiền lời càng nhiều.
Nguyên bản một đầu heo có thể kiếm được bảy tám trăm văn tiền đồng, nhưng nếu là năm sáu người cùng nhau làm việc thì tiền tới tay từng người bất quá trăm văn cũng không đến, trừ bỏ chi phí ngoài lề tiền về túi cũng không còn được bao nhiêu
Hơn nữa giết heo là việc hao tốn rất nhiều thể lực, dọn lên dọn xuống không có việc nào là không cần dùng sức. Sở Ngu năm nay đã hai mươi sáu tuổi lại còn là nữ nhân, sau này nàng ấy tuổi càng ngày càng lớn, cũng không thể suốt đời đi theo cái nghề này mãi được.
Ngẫm lại mỗi lần Sở Ngu trở về nhà Trúc Nhi đều hướng về phía nàng bày tỏ thái độ, nó ngại nàng đơn giản chính là vì nó cảm thấy trên người nàng lệ khí quá dày đặc. Nếu có thể, Mộc Đinh Hương thật sự hy vọng phu quân của mình sau này có thể đổi sang nghề khác.
Nghĩ đến đây, nàng liền đem ý nghĩ trong lòng của mình nói ra cho người nằm bên cạnh nghe thử.
Sở Ngu nghe tiểu cô nương đem mấy vấn đề quan trọng nói ra hết ngay lập tức liền lâm vào trầm tư. Kỳ thật khoảng thời gian mới vừa xuất ngũ nàng không phải lười biếng không đi tìm việc làm, nghề nào nàng cũng từng thử qua nhưng trụ không được bao lâu, hơn nữa tiền làm ra cũng không đủ trang trải cuộc sống. Sau này trời xui đất khiến thế nào mới để nàng gặp được lão sư phụ, lúc ấy chỉ muốn lấp đầy cái bụng nên không suy nghĩ sâu xa như bây giờ. Nàng mỗi ngày như con rối sáng ngủ dậy vác dao đi giết heo, trưa về hang động ngủ đến tận khi trời tối mịt, rãnh rỗi lại đến Bạch phủ hỗ trợ. Ngày tháng vô vị cứ như thế mà trôi qua.
Hiện giờ Mộc Đinh Hương đề ra một loạt các vấn đề rắc rối nàng mới bắt đầu lo nghĩ cho tương lai sau này của mình. Ai đó hãy nói cho Sở Ngu biết rốt cuộc nàng phải làm sao bây giờ.
Tiếc nuối duy nhất chính là sau khi xuất ngũ trở về mấy năm nay một căn nhà đơn giản để che mưa tránh gió cũng không có, giờ bảo nàng làm lại từ đầu nàng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bất quá lúc trước nàng cùng Mộc Đinh Hương từng tính toán qua một lần, trong lòng cũng có chút hi vọng. Nhà ở là chuyện sớm muộn gì cũng phải hoàn thành.
Chỉ là không nghĩ tới vạn nhất sau này nàng không thể đi giết heo được nữa, tìm việc khác kiếm sống chính là vấn đề khó giải quyết nhất.
- Mấy năm nay ta không biết làm gì khác ngoài chuyện đi giết heo, ít nhất phải xây một chỗ ở đàng hoàng rồi ta mới tính đến những việc khác.
Sở Ngu vò đầu suy nghĩ, thật lâu sau vẫn không nói gì thêm.
- Dựa theo tốc độ hiện tại, không đến mùa đông năm nay chúng ta có thể dựng được một ngôi nhà nhỏ, không nhất thiết phải kiến tạo sân vườn, trong nhà chỉ cần có gian phòng dùng làm phòng ngủ là được. Xây nhà chi phí phát sinh cũng không nhiều lắm. Sau này ngươi không giết heo nữa cũng không sao..... Ta chăm chỉ làm đồng là có thể nuôi sống hai người chúng ta rồi..
Mộc Đinh Hương lựa lời an ủi Sở đại gia.
Sở Ngu nghe nàng tính toán rõ ràng từng chi tiết nhỏ, không biết trong đầu lại nghĩ đến chuyện gì đó đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
- Ngươi hiện tại vẫn còn rất trẻ liền cam tâm đem nửa đời sau của mình trói buộc ở bên cạnh lão bà như ta hay sao?
Mộc Đinh Hương nghe nàng hỏi trong lòng không khỏi sửng sốt một chút:
- Ngươi là có ý tứ gì đây? Hay là ngươi không còn cần ta nữa có phải hay không??
Sở Ngu ngay lập tức lắc đầu phủ nhận:
- Ta chưa từng nói ta không cần ngươi a... ta đã từng tuổi này nếu thực sự có người nguyện ý hỏi cưới ta cũng cảm thấy chướng mắt. Hơn nữa trước kia ta hưởng ứng lệnh triệu tập tòng quân đã sớm biết nửa đời sau ta phải cô độc đến già. Nếu không có ngươi cuộc sống sau này ta cũng đơn độc một mình trải qua mà thôi.
- Nhưng thật ra ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, lớn lên cũng thật xinh đẹp, người như ngươi muốn tìm hôn phu dạng gì mà chả có.... Chỉ là nếu tiếp tục đi theo ta e rằng ngươi phải mang trên người cái danh không tốt.
Trái lại Mộc Đinh Hương nghe xong những lời này nháy mắt có điểm không vui, ngữ khí cũng vì thế mà trở nên cứng rắn hơn:
- Ra khỏi Mộc gia ta liền nhận định cả đời này sẽ đi theo ngươi, vậy mà hiện tại ngươi lại muốn đem ta đẩy đi. Ngươi ghét bỏ ta bởi vì cảm thấy ta đang trói buộc ngươi đúng không?
Sở Ngu tâm tình cực kì khẩn trương ngập ngừng giải thích, ai mà ngờ tiểu cô nương ngày thường dịu dàng bây giờ lại ngoan cố đến mức này đâu.
- Ta.....
Chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi cửa miệng cánh tay đã bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy kéo về một hướng, tiếp theo xúc cảm mềm mại ở đầu ngón tay nháy mắt run rẩy truyền đến trung khu thần kinh.
Trong phút chốc Sở Ngu giống như người bị ong chích vội vã đem bàn tay nhanh chóng rút về:
- Ngươi…… Ngươi đang làm gì vậy?
Trong bóng đêm tịch mịch, một cổ khô nóng lặng lẽ từ chiếc cổ trắng nõn lan dần lên trên khuôn mặt của Sở Ngu.
Tay bị người ta gạt ra, Mộc Đinh Hương trong lòng nhịn không được có chút thất vọng, nàng khổ sở lên tiếng trả lời con người còn đang ngơ ngác kia.
- Buổi sáng ở quầy thịt rõ ràng ngươi nói ta là nương tử của ngươi... Phu quân nhà người ta đối với nương tử của mình không phải đều làm như vậy hay sao? Chẳng lẽ là ngươi chán ghét thân thể của ta!
- Không có...ta không có chán ghét ngươi... Bởi vì người kia thích đùa giỡn mấy tiểu cô nương ngây thơ, ta không hy vọng hắn nhớ thương ngươi nên mới nói như vậy
Sở Ngu cuống quít làm sáng tỏ mọi chuyện, nàng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ chán ghét tiểu cô nương trắng nộn lại đáng yêu này. Mộc Đinh Hương mới đến nhà nàng có hai tháng đã biến mảnh đất đầy phế tích buồn tẻ này dần dà trở nên có không khí gia đình. Kể từ giây phút ấy một con người vô vị như Sở Ngu cũng bắt đầu biết lưu luyến cảm giác được trở về nhà, vậy thì có lí do gì để nàng ghét bỏ con người này đây?
- Vậy ngươi vì cái gì không làm mấy việc vừa rồi đối với ta?
Đinh Hương đáy lòng tràn đầy mất mát, Sở Ngu vừa rồi đã thật sự bày ra bộ dáng e sợ, tránh nàng còn muốn tránh không kịp. Những hành động vô tình đó làm tâm của nàng đau đớn không thôi.
- Không phải, chỉ là chúng ta đều là nữ tử……
- Chẳng lẽ ngươi không phải thích nữ nhân sao, trong thôn.... à không, toàn bộ người trên huyện đều lan truyền ngươi thích nữ nhân. Còn nữa, nếu ngươi không thích nữ nhân vậy ngươi cứu ta thoát khỏi Mộc gia làm cái gì?
Mộc Đinh Hương rốt cuộc đem hết những nghi vấn từ lâu vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng hỏi luôn một lượt.
Tư tâm là nàng hy vọng Sở Ngu có chút yêu thích mình, dù rằng người này thích nàng chỉ vì bộ dáng hoặc yêu thích nàng bởi vì cơ thể này đều được. Nếu không phải như vậy khẳng định mối quan hệ giữa các nàng sẽ không thể tồn tại lâu dài. Thế gian này làm gì có chuyện một nữ nhân vô duyên vô cớ lại đi trợ giúp cùng chiếu cố một nữ nhân khác. Đối với Đinh Hương đó là điều không thể.
Nàng thừa nhận chính mình lớn lên xinh đẹp không kém những thiếu nữ trong thôn, bằng không Trương Quan Phu sẽ không đối với nàng nhớ mãi không quên như vậy. Ngày thường đi ở trên đường lúc nào cũng có những thiếu niên sôi nổi ghé mắt nhìn nàng, bọn họ muốn tiến đến làm quen nhưng ngại gia cảnh nhà nàng nên lại thôi. Nhưng khi Đinh Hương tới nơi này, dù nàng sở hữu nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đến đâu thì với người này tựa hồ đều không có hiệu quả.
Quả nhiên Sở Ngu ấp a ấp úng nói:
- Lúc trước giúp ngươi xác thật là bởi vì ngươi thoạt nhìn rất đáng thương....
Lời này vào tai tức khắc trái tim Mộc Đinh Hương đang bừng bừng sức sống như rơi vào đáy cốc, lạnh thật lạnh.
Sở Ngu bất quá xuất phát từ hảo tâm trợ giúp mình, nhưng chính mình lại không biết xấu hổ muốn nàng cùng mình đi đến cuối cuộc đời, hôm trước ở trước mặt người ta còn dõng dạc tuyên bố dùng mười mẫu đất nuôi dưỡng nàng, đây là chuyện buồn cười đến cỡ nào!
Đinh Hương cả người nhanh chóng rơi vào trạng thái suy sụp, chóp mũi truyền đến một trận chua xót. Nàng một câu cũng không nói xoay người đưa lưng về phía Sở Ngu, đem chăn bông kéo lên che kín đỉnh đầu, thầm hạ quyết tâm không bao giờ muốn nghe Sở Ngu nói thêm một câu nào nữa.
Sở đồ tể vừa thấy nàng trở thành cái dạng này tức khắc luống cuống, nghĩ tới nghĩ lui rụt rè vươn tay nhẹ nhàng lôi kéo, ý đồ muốn đem chăn bông trên đầu nàng kéo ra.
- Hương nhi, ngươi nghe ta nói đã...
Mộc Đinh Hương dùng sức nắm chặt chăn bông nhưng Sở Ngu sức lực rất lớn, chăn bông thực mau bị nàng ta ném sang một bên, nàng chỉ có thể bất lực dùng hai tay che lại lỗ tai của mình, ý tứ rõ ràng là không muốn nghe người kia nói chuyện.
Sở Ngu nhoài người sang giữ chặt tay nàng, lại cúi người xuống lỗ tai của Đinh Hương thì thầm nói nhỏ. Từng làn hơi ấm nóng theo từng câu nói phả vào vành tai mang đến cảm giác ngưa ngứa.
- Hương nhi! Ngay từ đầu xác thật ta đơn thuần chỉ muốn giúp ngươi. Nhưng mà quãng thời gian ngươi sống ở đây mặc dù chưa đến hai tuần trăng nhưng ta đã xem ngươi là người thân của ta. Cuộc sống hiện tại không phải rất tốt hay sao? Ta rất thích cảm giác hai người chúng ta cùng nhau sinh hoạt, sau này dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn sẽ luôn chiếu cố ngươi……
Tuy rằng đã che lại lỗ tai nhưng từng lời Sở Ngu nói ra một chữ cũng không thiếu mà truyền đến màng nhĩ. Đinh Hương đương nhiên biết câu nói cùng nhau sinh hoạt của Sở Ngu là có ý tứ gì, còn không phải là muốn hai người xem nhau như bằng hữu cùng chung sống hay sao. Dẫu vậy cũng không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng mình lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
Tại sao Sở Ngu không thể giống những nam nhân bên ngoài đối với nàng nảy sinh tình cảm, trên danh nghĩa phu thê nàng sẽ không lo lắng phu quân nhà mình tùy thời tùy chỗ mà ly khai mái ấm nhỏ này.
Nàng xoay người ngồi dậy, trong bóng đêm tròng mắt nàng tựa hồ đang phát sáng, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Sở Ngu, từng câu từng chữ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
- Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có thích nữ nhân hay không?
Sở Ngu sửng sốt một chút cuối cùng mới chậm rì rì trả lời Mộc Đinh Hương:
- Nếu mà phát sinh tình cảm như nam nữ, xưa nay xác thật chưa từng có.
Tiểu cô nương nhận được đáp án, nàng không nói thêm một lời nào nữa lần thứ hai xoay người nằm xuống, một ánh mắt nhìn đến người phía sau cũng chưa từng có.
Sở Ngu nhẹ nhàng gọi nàng vài tiếng, đợi mãi vẫn không thấy hồi đáp đành phải sâu kín mà thở dài một hơi, nghiêng người nằm xuống.
Trong bóng đêm hai người đưa lưng về phía nhau, trong lòng cả hai đều ôm một bụng tâm sự. Sở đồ tể nắm chặt lấy lòng bàn tay của mình, mới vừa rồi hành động chớp nhoáng kia mặc dù chỉ là những đụng chạm ngắn ngủi nhưng xúc cảm mềm mại như bông tựa hồ còn dính ở trong tay, sau đó giống lông chim nhẹ nhàng khuấy động mặt hồ tĩnh lặng.
Cảm giác xa lạ làm nàng trong khoảng thời gian ngắn vô pháp phán đoán ra được đây là loại cảm giác gì. Việc ngoài ý muốn là không hiểu đầu óc của nàng có vấn đề gì mà cứ nghĩ mãi đến việc nha đầu kia tuy gầy nhưng nơi đó lại không hề nhỏ. Không bao lâu nữa là người này có thể đuổi kịp mình rồi.....
Buổi sáng tinh mơ ngày tiếp theo, Sở Ngu tỉnh dậy nhớ rõ ngày hôm qua Đinh Hương có đáp ứng sẽ mang Trúc Nhi dẫn nó đi dạo chợ huyện vì thế liền nhẹ nhàng giơ tay đẩy đẩy vai của người kia. Sở đồ tể chỉ muốn hỏi thử xem tiểu cô nương có muốn đi chung ngựa với mình hay không mà thôi, đợi đến lúc mình sát xong heo lại mang các nàng trở lên huyện thành.
Nhưng trái lại, người nằm ở kia một chút động tĩnh cũng không có.
Sở Ngu nhìn tấm lưng cứng rắn bất khuất kia đưa về phía mình liền biết tiểu cô nương vẫn còn sinh khí, hết cách đành phải tự mình rời giường đi giết heo.
Người ta đi mất rồi Mộc Đinh Hương mới từ trên giường ngồi dậy, tối hôm qua cùng Sở Ngu đối thoại một phen làm nàng trong khoảng thời gian ngắn nản lòng thoái chí. Nàng cảm thấy Sở Ngu đã không còn là chỗ dựa của mình nữa, đêm qua nàng buồn bã thương tâm hồi lâu mãi một lúc sau mới mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, buổi tối liên tiếp gặp phải mấy cái ác mộng. Tuy rằng hôm nay dậy sớm nhưng cả người giống như trái cà tím héo uể oải ỉu xìu.
Trải qua một đêm tự hỏi lúc này Mộc Đinh Hương đã suy nghĩ thoáng hơn. Sở Ngu đối với mình là ân nhân cứu mạng nhưng chính mình thế nhưng lại mơ ước người ta thật sự trở thành phu quân của mình, này đã là được một tấc lại muốn tiến một thước. Hiện giờ vì chuyện vô lí này cùng nàng ấy giận dỗi, mọi người nói xem có phải nàng quá vô sỉ rồi hay không?
Tóm lại Sở Ngu không có nghĩa vụ phải trợ giúp chính mình thoát ly Mộc gia, càng không có nghĩa vụ phải yêu thích mình.
Nghĩ như thế Đinh Hương liền tự động viên an ủi bản thân cố gắng vượt qua, nhưng tối hôm qua Sở Ngu bị nàng dọa sợ vẫn còn có thể ôn tồn cùng mình giải thích điều đó làm cho Đinh Hương càng thêm cảm thấy nàng ấy là người tốt, trong lòng chua xót cùng không cam tâm dâng trào càng thêm mãnh liệt.
Dẫu sao thì Hương tức phụ vẫn là người thức thời, nếu ân nhân đã không thích mình thì mình cũng không thể mở mắt trông mong mà ăn vạ người ta mãi được.
Khổ sở vẫn là khổ sở, Mộc Đinh Hương quyết định tạm thời trước mắt cứ giận Sở Ngu hai ngày, chờ khi hết giận lại xử lý nàng ta. Ai kêu không chịu giải thích rõ ràng để nàng hiểu lầm làm chi.
……………………………………………………………………
Hôm qua bởi vì không có mua tiểu đồ chơi làm bằng đường báo hại Trúc Nhi khóc đến trời u đất ám, vì muốn nó nín khóc nên Mộc Đinh Hương đã đáp ứng ngày hôm sau sẽ mang theo tiểu yêu lên phố chơi. Sở Ngu đã đi khỏi nhà từ sớm mà nàng vẫn còn giận cái người ngu ngốc nào đó, đành phải đợi đến khi trời sáng mới bắt đầu khởi hành.
Một tháng trước nàng mang Trúc Nhi ra ngoài chơi, lúc trở về còn cố ý đi tìm thợ mộc giúp nàng chế tác một cái giỏ tre có thể đeo trước ngực, vừa không ảnh hưởng tầm mắt cũng không lo sợ tiểu yêu bị người khác phát hiện. Đem nó thả vào đó lại đậy cái nắp lại, dù cố ý nhìn cũng không thể biết được bên trong cái giỏ đang chứa thứ gì.
Trúc Nhi tuy rằng nhìn rất giống người bình thường nhưng vóc dáng lại rất nhỏ, cơ thể chỉ to bằng cánh tay của người lớn. Để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ xem nó là yêu quái mà sợ hãi, ừ thì vốn dĩ nó là tiểu yêu từ cây trúc biến hình mà.
Mộc cô nương thường xuyên ngồi một mình than vãn tiếc nuối, bởi vì Trúc Nhi vóc dáng quá nhỏ, nếu nó có thể nặng thêm mười cân nữa nàng liền có thể xem nó như hài tử bình thường đi đâu liền có thể đưa nó đi theo bên mình. Nhưng trước mắt muốn mang nó ra ngoài đi dạo cũng chỉ có thể cất giấu vào giỏ tre mà thôi.
Phù Dung thôn cách Nhạc Sơn huyện cũng không tính là gần, ước chừng khoảng cách từ đây đi đến đó ít nhất cũng phải mười mấy dặm đường, đi ngựa ít nhất phải mất một canh giờ. Mộc Đinh Hương vốn dĩ có thể bỏ ra một văn tiền đồng ngồi xe bò nhưng nàng sợ trên xe còn những người khác, nếu không cẩn thận va chạm Trúc Nhi chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vì an toàn nàng lựa chọn phương án đi bộ vào thành, hơn nữa từ trước đến nay làm việc nặng nhọc nên tay chân nàng rất có lực, đi lâu cũng không cảm thấy mệt.
Đến những đoạn đường vắng người nàng liền đem cái nắp giỏ xốc lên cùng Trúc Nhi nói chuyện phiếm, đi đường dài cũng không cảm thấy cô đơn, nếu có người đến gần nàng lại đem giỏ tre che lại.
Lúc trước Trúc Nhi đi theo nàng đều phải trốn ở cái sọt lớn đeo sau lưng, đôi khi bên trong nàng còn đựng một đống tạp vật để nó ngồi thực không thoải mái. Thêm nữa ở phía sau lúc nói chuyện không thể nhìn thấy mặt nàng khiến cho nó cảm thấy vô cùng mất hứng. Hiện giờ vừa ngẩng đầu là có thể thấy cằm của nàng khiến nó an tâm đôi chút, lúc giỏ tre lộ ra khe hở nó cũng có thể tận dụng điểm ấy từ bên trong nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, bất kì món ngon vật lạ nào bày bán bên đường đều không tránh khỏi ánh mắt của nó.
- Mẫu thân thật tốt ~~
Trúc Nhi nằm trong giỏ tre lộc cộc lộc cộc uống sương sớm nó cất công hứng được ban sáng.
- Là do ngày hôm qua không biết từ đâu xuất hiện một tiểu cô nương khóc đến toàn bộ động phủ tưởng chừng đều phải sụp xuống, hôm nay mẫu thân nếu không mang nàng ấy theo chỉ sợ hang động lại bị ngập lụt...
Mộc Đinh Hương điểm điểm cái mũi nhỏ của tiểu măng tinh, vừa đi vừa buông lời chọc ghẹo nó.
Tiểu tổ tông thật sự là quá đáng yêu, trừ bỏ cái đầu nhỏ hơn hài đồng bình thường còn lại cơ hồ giống nhau như đúc. Mộc tức phụ đã dần dần tiếp nhận thân phận mẫu thân bất đắc dĩ của mình. Nữ nhân trong thôn có ai mười lăm mười sáu tuổi là không xuất giá, thông thường bọn họ gả đi mấy tháng liền có mang, mười sáu tuổi có hài tử lạch bạch chạy theo sau là chuyện bình thường. Giờ nàng cũng bằng bọn họ rồi nè, cũng đâu thua kém gì đâu..
Chỉ tiếc nó khác hài nhi nhà người ta một chỗ đó là nó hổng biết điều, mỗi khi tiểu yêu nói chuyện không suy nghĩ là Mộc Đinh Hương trong lòng không khỏi có chút uể oải.
- Là mẫu thân không tuân thủ giao ước trước mà.. Nếu người mua cho Trúc Nhi tiểu đồ chơi làm bằng Trúc Nhi cũng sẽ không khóc nháo đến mức ngập nhà như vậy a~~
Trúc Nhi nghe mẫu thân của nó lấy sự tình chiều hôm qua đem ra nói tiếp liền bĩu môi lên án.
- Được được được.. là do mẫu thân xấu xa lại mắc bệnh hay quên. Lát nữa Trúc Nhi thích thứ gì cứ nói với mẫu thân, chúng ta đều đem chúng nó mua hết về nhà.
Mộc Đinh Hương lúc này mới từ
trong thương cảm phục hồi tinh thần lại.
Hai người một đường lén lén lút lút trò chuyện với nhau, nguyên bản cảm thấy đường xá có chút dài dòng thế nhưng bất tri bất giác ngước mắt lên nhìn đã thấy gần đến nơi rồi. Đinh Hương dựa theo trí nhớ bám theo lộ trình lúc trước Sở Ngu đưa nàng đi mua y phục, nhưng mà trước hết nàng phải đi đến chỗ bán tiểu đồ chơi làm bằng đường, sau đó muốn đi dạo ở đâu thì đi
Sở đại gia dậy sớm đi giết heo, trở về cửa hàng vừa cùng Khi Mãn bán thịt vừa canh thời gian, cảm thấy thời cơ đã đến liền đem sạp hàng để lại cho hắn trông coi còn mình thì rửa tay rồi chạy đi tìm nha đầu ngốc kia.
Hôm qua tiểu cô nương đã đáp ứng đưa Trúc Nhi đi chơi, dựa theo tính cách nàng biết khẳng định người kia không có khả năng nuốt lời, lúc này hẳn là đang đi dạo ở đâu đó trên phố đi.
Nhạc Sơn huyện cũng không hề nhỏ nhưng Sở Ngu đi thu mua heo ở đây cũng đã mấy năm, nàng đối với mỗi một cái ngõ nhỏ đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nàng chẳng hề tốn chút sức nào đã rất nhanh nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trước ngực nàng ấy đeo một cái giỏ đi đến quầy hàng nào cũng mua một ít thả vào trong đó, với trí thông minh của mình thì Sở Ngu khẳng định Trúc Nhi thật sự đang trốn ở bên trong cái giỏ xinh xắn ấy.
- Hương nhiiii....
Sở Ngu vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Nghe được âm thanh quen thuộc Mộc Đinh Hương bước chân có hơi dừng một chút, nhưng rất nhanh nàng giả vờ cái gì cũng không nghe được, cắn răng ôm khư khư cái giỏ tre tiếp tục đi về phía trước.
Biết tiểu nha đầu ngốc vẫn còn vì mấy câu nói tối hôm qua mà giận dỗi, Sở Ngu phi hết tốc lực chạy đến bên người Đinh Hương, duỗi tay giật lấy cái giỏ tre về phía mình ngọt ngào hỏi thăm.
- Ngươi đi bộ lên đây chân chắc chắn rất mỏi, cái giỏ này để ta giúp ngươi mang cho.
Nào ngờ thứ nàng nhận lại được chỉ là cái trừng mắt đầy tức giận của người ta.
- Ai mượn? Nó không thích hương vị trên người của ngươi nên đừng có giành với ta!
Biết rõ hôm nay người này sẽ mang Trúc Nhi đi dạo, trước khi đến đây Sở Ngu đã trở vào gian phòng phía sau quầy thịt thay đổi một kiện xiêm y mới tinh. Nàng còn tinh tế rửa tay mấy lần cho thật sạch sẽ, xác thật trên tay không còn mùi máu tươi mới cảm thấy yên tâm chạy đi tìm hai người này, chuẩn bị kĩ thế này Trúc Nhi vẫn là có thể tiếp nhận nàng mà..
Nhưng lúc này Mộc Đinh Hương đã không còn để ý đến nàng tắm rửa sạch sẽ hay chưa, càng không nghĩ sẽ đem Trúc Nhi giao cho cái kẻ bội bạc này.
Tối qua Sở Ngu cũng nghĩ tới chuyện này rất lâu, nếu không có việc phát sinh ngoài ý muốn thì nàng cùng Mộc Đinh Hương dùng hình thức phu thê cùng nương tựa lẫn nhau cũng là ý kiến khá tốt. Chỉ là tiểu cô nương bây giờ còn nhỏ có lẽ còn chưa phân rõ cảm kích cùng yêu thích khác nhau thế nào, về sau nếu nàng ấy gặp gỡ nam nhân của đời mình sợ là sẽ hối hận.
Nếu ngày đó thật sự đến có lẽ chính mình lại là người không nỡ buông tay để nàng ấy rời đi.
Như lúc này đây, khuôn mặt của tiểu cô nương nhíu chặt mang theo nhè nhẹ ai oán lại khiến trái tim của nàng khe khẽ nhói đau.
Giống như nó không muốn để nàng ấy rời khỏi cuộc đời của mình.
Hôm nay nhìn kĩ mới thấy Mộc Đinh Hương môi căng mọng còn hơi ửng đỏ, tuy rằng bên ngoài nhìn còn có chút non nớt nhưng vẻ yêu kiều của người trưởng thành lộ ra vô cùng rõ. Gương mặt nhỏ có điểm đáng yêu lại chứa một tia cao ngạo càng tôn lên vẻ mị hoặc khó tả. Sở Ngu như người mất hồn đứng im giữa đường, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên vô số chiếc lông chim mềm mại dễ dàng khuấy động tình triều trong lòng mới khiến nàng bừng tỉnh.
- Hương nhi buổi sáng chắc còn chưa có ăn qua món gì đi? Bây giờ trời cũng gần trưa rồi để ta trước mang ngươi đi ăn thứ gì đó lót dạ rồi hẳn hãy đi tiếp.
Trong khoảng thời gian ngắn nàng vô pháp sắp xếp rõ ràng mấy cái ý tưởng mông lung trong lòng, nó chẳng đơn giản như nàng vẫn nghĩ. Mà thôi cứ mặc kệ cứ dỗ dành tiểu cô nương cái đã, đây mới là chuyện quan trọng còn mấy thứ khác cho ra chuồng gà hết đi.
- Sở Ngu mẫu thân ~~
Giỏ tre trước ngực nhẹ nhàng nhúc nhích, nữa khắc sau nắp giỏ chầm chậm mở hé ra, bên dưới là đôi mắt to tròn dường như phát sáng rụt rè xuất hiện.
Sở Ngu vừa thấy nó là lại mắc cười, thừa dịp không ai chú ý nhẹ nhàng điểm cái trán của nó.
- Ngoan ngoãn ngồi im không cần chạy loạn ra đây.
Trúc Nhi rất nghe lời đem cái nắp đậy lại, im thin thít ngồi trong giỏ tre hóng chuyện.
Mộc Đinh Hương vốn dĩ không muốn để ý đến người này nhưng Sở Ngu khoẻ đến mức ít nữ nhân nào bì kịp. Cánh tay thanh mảnh ấy dùng sức lôi kéo nàng hướng đến phụ cận tiệm cơm mà đi.
Nào ngờ giữa đường lại nghe phía sau lưng có người gọi thật to tên của người. Sở đồ tể có vẻ khó chịu dừng bước chân, xoay người vừa thấy người kêu các nàng là cái tay ăn chơi Tư Mã Lương Tài đến náo cửa hàng ngày hôm qua.
- Sở Ngu ngươi bán xong thịt rồi hả... Vị này không phải là tiểu mỹ....... khụ khụ...à nhầm là tẩu tử của ngươi hay sao. Như thế nào hai người các ngươi hôm nay lại rảnh rỗi đi dạo phố thế này.
Tư Mã Lương Tài thấy ánh mắt Sở đồ tể sắc bén tựa như lưỡi đao quét lại đây liền vội vàng sửa lại lời nói. Lỡ lời một chút làm gì trừng người ta thấy gê vậy!!
Đinh Hương nhìn thấy có người ngoài ở đây cũng không muốn tiếp tục phô trương thanh thế với phu quân nhà mình. Nàng nhẹ nhàng lui về sau hai bước trở lại bên cạnh Sở đại gia, như chú chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào bên người chủ nhân của nó.
Sở Ngu rất là hưởng thụ, tay dài chân dài nhân cơ hội ôm lấy bả vai người đẹp kéo sát về phía mình.
- Đi chỗ nào cũng đều có thể gặp được ngươi, gần nhất có phải hay không ngươi quá nhàn rỗi, không cần phải đi học viện niệm thư nữa à??
- Khụ khụ, thư viện nát kia cho vàng ta cũng chẳng thèm đi, còn không phải vì lão gia tử nhà ta sao? Để có thể ở trước mặt người khác nói vài câu khoác lác liền mặc kệ ta có đáp ứng hay không đã ném ta vào học viện. Bất quá ta đây thông minh tìm ra ta đối sách lưỡng toàn kì mĩ, ra bên ngoài thuê nhà vừa tự do lại có thể thoải mái gặp gỡ mỹ nhân trong thiên hạ.... hahaha..
Tư Mã lương tài nói xong liếc mắt ngắm nhìn Mộc Đinh Hương nhưng lại e sợ Sở Ngu đánh hắn, tiếc nuối nhìn trộm thêm vài cái đã rất nhanh thu hồi ánh mắt.
- Oầy ngươi là công tử nhà giàu có, sợ ở học viện xấu hổ mới dọn ra ngoài chứ gì...
Sở Ngu cảm khái một tiếng.
- Nào dễ dàng như lời ngươi nói, ở phụ cận tân học viện của chúng ta có một đống phòng ở chuyên môn cho học sinh trong viện thuê. Ta không quan tâm ngươi có tiền hay không có tiền nhưng dọn ra bên ngoài sống chẳng phải tiêu dao tự tại hơn hay sao? Ở trường học giường ngủ cũng phải dùng chung với người khác làm gì cũng thấy bất tiện, ngươi thấy ta nói có đúng không?
Nói xong hắn bày ra sắc mị hoặc lãng tử, nhướng nhướng đôi chân mày muốn thu hút sự chú ý của tiểu cô nương.
Sở Ngu thấy hắn một bộ dạng ghê tởm cũng không nghĩ ở lại cùng hắn nói tiếp:
- Không làm chậm trễ ngươi trở về gặp gỡ mỹ nhân nữa, chúng ta còn có khác việc khác phải làm nên xin cáo từ!
Nói xong liền lôi kéo Mộc Đinh Hương rời đi, chỉ còn lại một mình Tư Mã Lương Tài đứng đó thèm thuồng nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người.
Mộc tức phụ bị hắn gián đoạn, nguyên bản oán khí đối với Sở Ngu cũng dần dần tiêu tán, hơn nữa vừa rồi hắn nói như vậy cũng gợi lên tò mò trong lòng nàng, đành mặt dày ngẩng đầu mở đôi môi anh đào hỏi khẽ Sở Ngu:
- Người đó niệm thư ở chỗ nào?
- Hoa Nho học viện.
Sở đại gia thuận miệng đáp lời của Mộc tức phụ.
- Mộc Không Thanh cũng ở chỗ này đọc sách!
Một điều đáng ngạc nhiên đó là hôm nay trong lúc nói chuyện, Đinh Hương đã không còn xưng người nọ làm đại ca.
Sở Ngu lúc này mới sực nhớ tới lúc trước tiểu cô nương đã từng hỏi qua đại ca đang niệm thư ở học viện nào. Mấy việc nhỏ đó đem chúng xâu chuỗi lại với nhau, nghĩ bằng đầu gối thôi cũng biết người này đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
- Thuê nhà nuôi dưỡng tiểu tình nhân là chuyện chẳng còn xa lạ, mấy cái học viện trong huyện này chỗ nào cũng có. Chỉ là Hoa Nho học viện vô cùng phức tạp, đám nam nhân muốn khảo tú tài cùng cử nhân rất ít người sẽ nghĩ đến chuyện trở về làm ruộng. Lần này không đậu lại kiên trì chờ đến lần sau. Tuổi càng lớn thê tử ở nhà cũng nhìn thấy phát chán, cho nên bọn họ lựa chọn nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài.
Sở Ngu nói xong lại cố tình bồi thêm một câu nữa.
- Nếu ngươi muốn biết Mộc Không Thanh ở bên ngoài có nuôi dưỡng tình nhân hay không, ta đây có thể giúp ngươi đi tìm Tư Mã Lương Tài hỏi thăm một chút.
Mộc Đinh Hương lại lắc lắc đầu:
- Ta không muốn biết, nhà bọn họ cùng ta hiện tại một chút quan hệ cũng không có, vừa rồi bất quá chỉ là tò mò mà thôi.
Sở Ngu đối với tiểu cô nương thái độ vẫn là thực lòng khen ngợi. Dù sao Đinh Hương đã hoàn toàn thoát khỏi chốn âm tì địa ngục kia, cuộc sống bây giờ rất tốt nên nàng ấy không cần phải phải tiếp tục tính toán chi li mấy chuyện quá khứ, hà tất phải trói buộc bản thân của mình với dĩ vãng chẳng mấy tốt đẹp. Hôm nay nàng có thể xem bọn họ là người xa lạ âu cũng coi như là một việc đáng để chúc mừng..
Nàng muốn mở miệng nói tiếp lại bị tiểu cô nương nhà mình nói trước một bước.
- Bất quá ta cũng biết hắn là loại người chẳng tốt đẹp gì. Mấy năm qua đều là ta kiếm bạc nuôi hắn ăn học.
Sở Ngu phụt cười một tiếng, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Mộc tức phụ nhéo nhéo vài cái.
- Về sau có cơ hội ta nhất định giúp ngươi giáo huấn hắn.
Ai ngờ tiểu cô nương nghiêng người tránh khỏi bàn tay của nàng, lại còn lạnh lùng hừ mũi một tiếng:
- Không cho ngươi chạm vào ta!
Nguyên lai tiểu cô nương vẫn còn giận mình, Sở Ngu cười cười cong lưng gõ gõ giỏ tre trước ngực của người ta để chữa ngượng.
- Trúc Nhi à.... mẫu thân muốn đi ăn cơm. Con nói xem chúng ta nên đi Thiên Hương phủ hay là vẫn đến Ngũ vị thực cư?
Tiểu trúc tinh đẩy cái nắp giỏ ló cái đầu nhỏ ra bên ngoài, điệu bộ của nó trông cực kì hưng phấn.
- Đi Ngũ vị thực cư được không ạ?
Trúc Nhi vốn dĩ là thực linh không thể ăn được thức ăn mặn, Sở Ngu trước đây từng mang về cho nó tào phớ mua ở khách điếm Ngũ vị thực cư, mùi vị ngon đến nỗi làm nó đến nay nhớ mãi không quên.
Sở Ngu điểm cái đầu của nó một chút mới chịu đậy nắp giỏ lại, ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Mộc Đinh Hương.
- Ngươi chắc đã nghe được Trúc Nhi nói muốn ăn đậu hủ hoa, bây giờ chúng ta đi đến Ngũ vị thực cư đi dùng bữa đi.
Mộc Đinh Hương đi dạo cả buổi sáng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ chân một chút. Tuy mới vừa rồi nàng cùng Trúc Nhi ăn lót dạ bằng mấy cái tiểu đồ chơi làm bằng đường kia nhưng thân thể nàng đang trong thời kỳ phát triển, dẫu ăn rồi vẫn thấy đói vô cùng. Sở Ngu nói vậy cũng coi như là cho nàng một bậc thang, tiểu cô nương lúc này mới ậm ừ một tiếng tỏ vẻ tiếp thu.
Cảm thụ được giỏ tre trước ngực ngo ngoe rục rịch, Mộc Đinh Hương có chút bất đắc dĩ mà đem tay phóng tới cái nắp, trấn an một chút tiểu yêu tinh quái đang làm loạn này.
Bonus: Cho sờ mà không sờ u là trời ????
So sánh thêm mấy lần nữa, cuối cùng nàng đưa ra kết luận Sở Ngu là người vô cùng tài giỏi. Cứ theo đà này, chẳng mấy chốc hai người sẽ tích cóp được một số tiền lớn dùng để xây nhà mới.
Đương nhiên không phải đồ tể nào cũng kiếm được nhiều tiền như vậy. Thông thường người trong thôn đều tự mình giết heo hoặc gọi đồ tể tới cửa hỗ trợ, năm sáu nam nhân cùng nhau hợp sức mới có thể thu phục được một đầu con heo. Khác với bọn họ, Sở Ngu bên này chỉ dựa vào hai người là nàng cùng Khi Mãn đã có thể nhẹ nhàng giải quyết công việc, nhân công càng ít thì tiền lời càng nhiều.
Nguyên bản một đầu heo có thể kiếm được bảy tám trăm văn tiền đồng, nhưng nếu là năm sáu người cùng nhau làm việc thì tiền tới tay từng người bất quá trăm văn cũng không đến, trừ bỏ chi phí ngoài lề tiền về túi cũng không còn được bao nhiêu
Hơn nữa giết heo là việc hao tốn rất nhiều thể lực, dọn lên dọn xuống không có việc nào là không cần dùng sức. Sở Ngu năm nay đã hai mươi sáu tuổi lại còn là nữ nhân, sau này nàng ấy tuổi càng ngày càng lớn, cũng không thể suốt đời đi theo cái nghề này mãi được.
Ngẫm lại mỗi lần Sở Ngu trở về nhà Trúc Nhi đều hướng về phía nàng bày tỏ thái độ, nó ngại nàng đơn giản chính là vì nó cảm thấy trên người nàng lệ khí quá dày đặc. Nếu có thể, Mộc Đinh Hương thật sự hy vọng phu quân của mình sau này có thể đổi sang nghề khác.
Nghĩ đến đây, nàng liền đem ý nghĩ trong lòng của mình nói ra cho người nằm bên cạnh nghe thử.
Sở Ngu nghe tiểu cô nương đem mấy vấn đề quan trọng nói ra hết ngay lập tức liền lâm vào trầm tư. Kỳ thật khoảng thời gian mới vừa xuất ngũ nàng không phải lười biếng không đi tìm việc làm, nghề nào nàng cũng từng thử qua nhưng trụ không được bao lâu, hơn nữa tiền làm ra cũng không đủ trang trải cuộc sống. Sau này trời xui đất khiến thế nào mới để nàng gặp được lão sư phụ, lúc ấy chỉ muốn lấp đầy cái bụng nên không suy nghĩ sâu xa như bây giờ. Nàng mỗi ngày như con rối sáng ngủ dậy vác dao đi giết heo, trưa về hang động ngủ đến tận khi trời tối mịt, rãnh rỗi lại đến Bạch phủ hỗ trợ. Ngày tháng vô vị cứ như thế mà trôi qua.
Hiện giờ Mộc Đinh Hương đề ra một loạt các vấn đề rắc rối nàng mới bắt đầu lo nghĩ cho tương lai sau này của mình. Ai đó hãy nói cho Sở Ngu biết rốt cuộc nàng phải làm sao bây giờ.
Tiếc nuối duy nhất chính là sau khi xuất ngũ trở về mấy năm nay một căn nhà đơn giản để che mưa tránh gió cũng không có, giờ bảo nàng làm lại từ đầu nàng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bất quá lúc trước nàng cùng Mộc Đinh Hương từng tính toán qua một lần, trong lòng cũng có chút hi vọng. Nhà ở là chuyện sớm muộn gì cũng phải hoàn thành.
Chỉ là không nghĩ tới vạn nhất sau này nàng không thể đi giết heo được nữa, tìm việc khác kiếm sống chính là vấn đề khó giải quyết nhất.
- Mấy năm nay ta không biết làm gì khác ngoài chuyện đi giết heo, ít nhất phải xây một chỗ ở đàng hoàng rồi ta mới tính đến những việc khác.
Sở Ngu vò đầu suy nghĩ, thật lâu sau vẫn không nói gì thêm.
- Dựa theo tốc độ hiện tại, không đến mùa đông năm nay chúng ta có thể dựng được một ngôi nhà nhỏ, không nhất thiết phải kiến tạo sân vườn, trong nhà chỉ cần có gian phòng dùng làm phòng ngủ là được. Xây nhà chi phí phát sinh cũng không nhiều lắm. Sau này ngươi không giết heo nữa cũng không sao..... Ta chăm chỉ làm đồng là có thể nuôi sống hai người chúng ta rồi..
Mộc Đinh Hương lựa lời an ủi Sở đại gia.
Sở Ngu nghe nàng tính toán rõ ràng từng chi tiết nhỏ, không biết trong đầu lại nghĩ đến chuyện gì đó đột nhiên xoay người lại nhìn thẳng vào mắt nàng nói:
- Ngươi hiện tại vẫn còn rất trẻ liền cam tâm đem nửa đời sau của mình trói buộc ở bên cạnh lão bà như ta hay sao?
Mộc Đinh Hương nghe nàng hỏi trong lòng không khỏi sửng sốt một chút:
- Ngươi là có ý tứ gì đây? Hay là ngươi không còn cần ta nữa có phải hay không??
Sở Ngu ngay lập tức lắc đầu phủ nhận:
- Ta chưa từng nói ta không cần ngươi a... ta đã từng tuổi này nếu thực sự có người nguyện ý hỏi cưới ta cũng cảm thấy chướng mắt. Hơn nữa trước kia ta hưởng ứng lệnh triệu tập tòng quân đã sớm biết nửa đời sau ta phải cô độc đến già. Nếu không có ngươi cuộc sống sau này ta cũng đơn độc một mình trải qua mà thôi.
- Nhưng thật ra ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, lớn lên cũng thật xinh đẹp, người như ngươi muốn tìm hôn phu dạng gì mà chả có.... Chỉ là nếu tiếp tục đi theo ta e rằng ngươi phải mang trên người cái danh không tốt.
Trái lại Mộc Đinh Hương nghe xong những lời này nháy mắt có điểm không vui, ngữ khí cũng vì thế mà trở nên cứng rắn hơn:
- Ra khỏi Mộc gia ta liền nhận định cả đời này sẽ đi theo ngươi, vậy mà hiện tại ngươi lại muốn đem ta đẩy đi. Ngươi ghét bỏ ta bởi vì cảm thấy ta đang trói buộc ngươi đúng không?
Sở Ngu tâm tình cực kì khẩn trương ngập ngừng giải thích, ai mà ngờ tiểu cô nương ngày thường dịu dàng bây giờ lại ngoan cố đến mức này đâu.
- Ta.....
Chỉ là lời nói còn chưa ra khỏi cửa miệng cánh tay đã bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy kéo về một hướng, tiếp theo xúc cảm mềm mại ở đầu ngón tay nháy mắt run rẩy truyền đến trung khu thần kinh.
Trong phút chốc Sở Ngu giống như người bị ong chích vội vã đem bàn tay nhanh chóng rút về:
- Ngươi…… Ngươi đang làm gì vậy?
Trong bóng đêm tịch mịch, một cổ khô nóng lặng lẽ từ chiếc cổ trắng nõn lan dần lên trên khuôn mặt của Sở Ngu.
Tay bị người ta gạt ra, Mộc Đinh Hương trong lòng nhịn không được có chút thất vọng, nàng khổ sở lên tiếng trả lời con người còn đang ngơ ngác kia.
- Buổi sáng ở quầy thịt rõ ràng ngươi nói ta là nương tử của ngươi... Phu quân nhà người ta đối với nương tử của mình không phải đều làm như vậy hay sao? Chẳng lẽ là ngươi chán ghét thân thể của ta!
- Không có...ta không có chán ghét ngươi... Bởi vì người kia thích đùa giỡn mấy tiểu cô nương ngây thơ, ta không hy vọng hắn nhớ thương ngươi nên mới nói như vậy
Sở Ngu cuống quít làm sáng tỏ mọi chuyện, nàng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ chán ghét tiểu cô nương trắng nộn lại đáng yêu này. Mộc Đinh Hương mới đến nhà nàng có hai tháng đã biến mảnh đất đầy phế tích buồn tẻ này dần dà trở nên có không khí gia đình. Kể từ giây phút ấy một con người vô vị như Sở Ngu cũng bắt đầu biết lưu luyến cảm giác được trở về nhà, vậy thì có lí do gì để nàng ghét bỏ con người này đây?
- Vậy ngươi vì cái gì không làm mấy việc vừa rồi đối với ta?
Đinh Hương đáy lòng tràn đầy mất mát, Sở Ngu vừa rồi đã thật sự bày ra bộ dáng e sợ, tránh nàng còn muốn tránh không kịp. Những hành động vô tình đó làm tâm của nàng đau đớn không thôi.
- Không phải, chỉ là chúng ta đều là nữ tử……
- Chẳng lẽ ngươi không phải thích nữ nhân sao, trong thôn.... à không, toàn bộ người trên huyện đều lan truyền ngươi thích nữ nhân. Còn nữa, nếu ngươi không thích nữ nhân vậy ngươi cứu ta thoát khỏi Mộc gia làm cái gì?
Mộc Đinh Hương rốt cuộc đem hết những nghi vấn từ lâu vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng hỏi luôn một lượt.
Tư tâm là nàng hy vọng Sở Ngu có chút yêu thích mình, dù rằng người này thích nàng chỉ vì bộ dáng hoặc yêu thích nàng bởi vì cơ thể này đều được. Nếu không phải như vậy khẳng định mối quan hệ giữa các nàng sẽ không thể tồn tại lâu dài. Thế gian này làm gì có chuyện một nữ nhân vô duyên vô cớ lại đi trợ giúp cùng chiếu cố một nữ nhân khác. Đối với Đinh Hương đó là điều không thể.
Nàng thừa nhận chính mình lớn lên xinh đẹp không kém những thiếu nữ trong thôn, bằng không Trương Quan Phu sẽ không đối với nàng nhớ mãi không quên như vậy. Ngày thường đi ở trên đường lúc nào cũng có những thiếu niên sôi nổi ghé mắt nhìn nàng, bọn họ muốn tiến đến làm quen nhưng ngại gia cảnh nhà nàng nên lại thôi. Nhưng khi Đinh Hương tới nơi này, dù nàng sở hữu nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đến đâu thì với người này tựa hồ đều không có hiệu quả.
Quả nhiên Sở Ngu ấp a ấp úng nói:
- Lúc trước giúp ngươi xác thật là bởi vì ngươi thoạt nhìn rất đáng thương....
Lời này vào tai tức khắc trái tim Mộc Đinh Hương đang bừng bừng sức sống như rơi vào đáy cốc, lạnh thật lạnh.
Sở Ngu bất quá xuất phát từ hảo tâm trợ giúp mình, nhưng chính mình lại không biết xấu hổ muốn nàng cùng mình đi đến cuối cuộc đời, hôm trước ở trước mặt người ta còn dõng dạc tuyên bố dùng mười mẫu đất nuôi dưỡng nàng, đây là chuyện buồn cười đến cỡ nào!
Đinh Hương cả người nhanh chóng rơi vào trạng thái suy sụp, chóp mũi truyền đến một trận chua xót. Nàng một câu cũng không nói xoay người đưa lưng về phía Sở Ngu, đem chăn bông kéo lên che kín đỉnh đầu, thầm hạ quyết tâm không bao giờ muốn nghe Sở Ngu nói thêm một câu nào nữa.
Sở đồ tể vừa thấy nàng trở thành cái dạng này tức khắc luống cuống, nghĩ tới nghĩ lui rụt rè vươn tay nhẹ nhàng lôi kéo, ý đồ muốn đem chăn bông trên đầu nàng kéo ra.
- Hương nhi, ngươi nghe ta nói đã...
Mộc Đinh Hương dùng sức nắm chặt chăn bông nhưng Sở Ngu sức lực rất lớn, chăn bông thực mau bị nàng ta ném sang một bên, nàng chỉ có thể bất lực dùng hai tay che lại lỗ tai của mình, ý tứ rõ ràng là không muốn nghe người kia nói chuyện.
Sở Ngu nhoài người sang giữ chặt tay nàng, lại cúi người xuống lỗ tai của Đinh Hương thì thầm nói nhỏ. Từng làn hơi ấm nóng theo từng câu nói phả vào vành tai mang đến cảm giác ngưa ngứa.
- Hương nhi! Ngay từ đầu xác thật ta đơn thuần chỉ muốn giúp ngươi. Nhưng mà quãng thời gian ngươi sống ở đây mặc dù chưa đến hai tuần trăng nhưng ta đã xem ngươi là người thân của ta. Cuộc sống hiện tại không phải rất tốt hay sao? Ta rất thích cảm giác hai người chúng ta cùng nhau sinh hoạt, sau này dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn sẽ luôn chiếu cố ngươi……
Tuy rằng đã che lại lỗ tai nhưng từng lời Sở Ngu nói ra một chữ cũng không thiếu mà truyền đến màng nhĩ. Đinh Hương đương nhiên biết câu nói cùng nhau sinh hoạt của Sở Ngu là có ý tứ gì, còn không phải là muốn hai người xem nhau như bằng hữu cùng chung sống hay sao. Dẫu vậy cũng không biết vì nguyên nhân gì mà trong lòng mình lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
Tại sao Sở Ngu không thể giống những nam nhân bên ngoài đối với nàng nảy sinh tình cảm, trên danh nghĩa phu thê nàng sẽ không lo lắng phu quân nhà mình tùy thời tùy chỗ mà ly khai mái ấm nhỏ này.
Nàng xoay người ngồi dậy, trong bóng đêm tròng mắt nàng tựa hồ đang phát sáng, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Sở Ngu, từng câu từng chữ vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
- Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có thích nữ nhân hay không?
Sở Ngu sửng sốt một chút cuối cùng mới chậm rì rì trả lời Mộc Đinh Hương:
- Nếu mà phát sinh tình cảm như nam nữ, xưa nay xác thật chưa từng có.
Tiểu cô nương nhận được đáp án, nàng không nói thêm một lời nào nữa lần thứ hai xoay người nằm xuống, một ánh mắt nhìn đến người phía sau cũng chưa từng có.
Sở Ngu nhẹ nhàng gọi nàng vài tiếng, đợi mãi vẫn không thấy hồi đáp đành phải sâu kín mà thở dài một hơi, nghiêng người nằm xuống.
Trong bóng đêm hai người đưa lưng về phía nhau, trong lòng cả hai đều ôm một bụng tâm sự. Sở đồ tể nắm chặt lấy lòng bàn tay của mình, mới vừa rồi hành động chớp nhoáng kia mặc dù chỉ là những đụng chạm ngắn ngủi nhưng xúc cảm mềm mại như bông tựa hồ còn dính ở trong tay, sau đó giống lông chim nhẹ nhàng khuấy động mặt hồ tĩnh lặng.
Cảm giác xa lạ làm nàng trong khoảng thời gian ngắn vô pháp phán đoán ra được đây là loại cảm giác gì. Việc ngoài ý muốn là không hiểu đầu óc của nàng có vấn đề gì mà cứ nghĩ mãi đến việc nha đầu kia tuy gầy nhưng nơi đó lại không hề nhỏ. Không bao lâu nữa là người này có thể đuổi kịp mình rồi.....
Buổi sáng tinh mơ ngày tiếp theo, Sở Ngu tỉnh dậy nhớ rõ ngày hôm qua Đinh Hương có đáp ứng sẽ mang Trúc Nhi dẫn nó đi dạo chợ huyện vì thế liền nhẹ nhàng giơ tay đẩy đẩy vai của người kia. Sở đồ tể chỉ muốn hỏi thử xem tiểu cô nương có muốn đi chung ngựa với mình hay không mà thôi, đợi đến lúc mình sát xong heo lại mang các nàng trở lên huyện thành.
Nhưng trái lại, người nằm ở kia một chút động tĩnh cũng không có.
Sở Ngu nhìn tấm lưng cứng rắn bất khuất kia đưa về phía mình liền biết tiểu cô nương vẫn còn sinh khí, hết cách đành phải tự mình rời giường đi giết heo.
Người ta đi mất rồi Mộc Đinh Hương mới từ trên giường ngồi dậy, tối hôm qua cùng Sở Ngu đối thoại một phen làm nàng trong khoảng thời gian ngắn nản lòng thoái chí. Nàng cảm thấy Sở Ngu đã không còn là chỗ dựa của mình nữa, đêm qua nàng buồn bã thương tâm hồi lâu mãi một lúc sau mới mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, buổi tối liên tiếp gặp phải mấy cái ác mộng. Tuy rằng hôm nay dậy sớm nhưng cả người giống như trái cà tím héo uể oải ỉu xìu.
Trải qua một đêm tự hỏi lúc này Mộc Đinh Hương đã suy nghĩ thoáng hơn. Sở Ngu đối với mình là ân nhân cứu mạng nhưng chính mình thế nhưng lại mơ ước người ta thật sự trở thành phu quân của mình, này đã là được một tấc lại muốn tiến một thước. Hiện giờ vì chuyện vô lí này cùng nàng ấy giận dỗi, mọi người nói xem có phải nàng quá vô sỉ rồi hay không?
Tóm lại Sở Ngu không có nghĩa vụ phải trợ giúp chính mình thoát ly Mộc gia, càng không có nghĩa vụ phải yêu thích mình.
Nghĩ như thế Đinh Hương liền tự động viên an ủi bản thân cố gắng vượt qua, nhưng tối hôm qua Sở Ngu bị nàng dọa sợ vẫn còn có thể ôn tồn cùng mình giải thích điều đó làm cho Đinh Hương càng thêm cảm thấy nàng ấy là người tốt, trong lòng chua xót cùng không cam tâm dâng trào càng thêm mãnh liệt.
Dẫu sao thì Hương tức phụ vẫn là người thức thời, nếu ân nhân đã không thích mình thì mình cũng không thể mở mắt trông mong mà ăn vạ người ta mãi được.
Khổ sở vẫn là khổ sở, Mộc Đinh Hương quyết định tạm thời trước mắt cứ giận Sở Ngu hai ngày, chờ khi hết giận lại xử lý nàng ta. Ai kêu không chịu giải thích rõ ràng để nàng hiểu lầm làm chi.
……………………………………………………………………
Hôm qua bởi vì không có mua tiểu đồ chơi làm bằng đường báo hại Trúc Nhi khóc đến trời u đất ám, vì muốn nó nín khóc nên Mộc Đinh Hương đã đáp ứng ngày hôm sau sẽ mang theo tiểu yêu lên phố chơi. Sở Ngu đã đi khỏi nhà từ sớm mà nàng vẫn còn giận cái người ngu ngốc nào đó, đành phải đợi đến khi trời sáng mới bắt đầu khởi hành.
Một tháng trước nàng mang Trúc Nhi ra ngoài chơi, lúc trở về còn cố ý đi tìm thợ mộc giúp nàng chế tác một cái giỏ tre có thể đeo trước ngực, vừa không ảnh hưởng tầm mắt cũng không lo sợ tiểu yêu bị người khác phát hiện. Đem nó thả vào đó lại đậy cái nắp lại, dù cố ý nhìn cũng không thể biết được bên trong cái giỏ đang chứa thứ gì.
Trúc Nhi tuy rằng nhìn rất giống người bình thường nhưng vóc dáng lại rất nhỏ, cơ thể chỉ to bằng cánh tay của người lớn. Để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ xem nó là yêu quái mà sợ hãi, ừ thì vốn dĩ nó là tiểu yêu từ cây trúc biến hình mà.
Mộc cô nương thường xuyên ngồi một mình than vãn tiếc nuối, bởi vì Trúc Nhi vóc dáng quá nhỏ, nếu nó có thể nặng thêm mười cân nữa nàng liền có thể xem nó như hài tử bình thường đi đâu liền có thể đưa nó đi theo bên mình. Nhưng trước mắt muốn mang nó ra ngoài đi dạo cũng chỉ có thể cất giấu vào giỏ tre mà thôi.
Phù Dung thôn cách Nhạc Sơn huyện cũng không tính là gần, ước chừng khoảng cách từ đây đi đến đó ít nhất cũng phải mười mấy dặm đường, đi ngựa ít nhất phải mất một canh giờ. Mộc Đinh Hương vốn dĩ có thể bỏ ra một văn tiền đồng ngồi xe bò nhưng nàng sợ trên xe còn những người khác, nếu không cẩn thận va chạm Trúc Nhi chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vì an toàn nàng lựa chọn phương án đi bộ vào thành, hơn nữa từ trước đến nay làm việc nặng nhọc nên tay chân nàng rất có lực, đi lâu cũng không cảm thấy mệt.
Đến những đoạn đường vắng người nàng liền đem cái nắp giỏ xốc lên cùng Trúc Nhi nói chuyện phiếm, đi đường dài cũng không cảm thấy cô đơn, nếu có người đến gần nàng lại đem giỏ tre che lại.
Lúc trước Trúc Nhi đi theo nàng đều phải trốn ở cái sọt lớn đeo sau lưng, đôi khi bên trong nàng còn đựng một đống tạp vật để nó ngồi thực không thoải mái. Thêm nữa ở phía sau lúc nói chuyện không thể nhìn thấy mặt nàng khiến cho nó cảm thấy vô cùng mất hứng. Hiện giờ vừa ngẩng đầu là có thể thấy cằm của nàng khiến nó an tâm đôi chút, lúc giỏ tre lộ ra khe hở nó cũng có thể tận dụng điểm ấy từ bên trong nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh, bất kì món ngon vật lạ nào bày bán bên đường đều không tránh khỏi ánh mắt của nó.
- Mẫu thân thật tốt ~~
Trúc Nhi nằm trong giỏ tre lộc cộc lộc cộc uống sương sớm nó cất công hứng được ban sáng.
- Là do ngày hôm qua không biết từ đâu xuất hiện một tiểu cô nương khóc đến toàn bộ động phủ tưởng chừng đều phải sụp xuống, hôm nay mẫu thân nếu không mang nàng ấy theo chỉ sợ hang động lại bị ngập lụt...
Mộc Đinh Hương điểm điểm cái mũi nhỏ của tiểu măng tinh, vừa đi vừa buông lời chọc ghẹo nó.
Tiểu tổ tông thật sự là quá đáng yêu, trừ bỏ cái đầu nhỏ hơn hài đồng bình thường còn lại cơ hồ giống nhau như đúc. Mộc tức phụ đã dần dần tiếp nhận thân phận mẫu thân bất đắc dĩ của mình. Nữ nhân trong thôn có ai mười lăm mười sáu tuổi là không xuất giá, thông thường bọn họ gả đi mấy tháng liền có mang, mười sáu tuổi có hài tử lạch bạch chạy theo sau là chuyện bình thường. Giờ nàng cũng bằng bọn họ rồi nè, cũng đâu thua kém gì đâu..
Chỉ tiếc nó khác hài nhi nhà người ta một chỗ đó là nó hổng biết điều, mỗi khi tiểu yêu nói chuyện không suy nghĩ là Mộc Đinh Hương trong lòng không khỏi có chút uể oải.
- Là mẫu thân không tuân thủ giao ước trước mà.. Nếu người mua cho Trúc Nhi tiểu đồ chơi làm bằng Trúc Nhi cũng sẽ không khóc nháo đến mức ngập nhà như vậy a~~
Trúc Nhi nghe mẫu thân của nó lấy sự tình chiều hôm qua đem ra nói tiếp liền bĩu môi lên án.
- Được được được.. là do mẫu thân xấu xa lại mắc bệnh hay quên. Lát nữa Trúc Nhi thích thứ gì cứ nói với mẫu thân, chúng ta đều đem chúng nó mua hết về nhà.
Mộc Đinh Hương lúc này mới từ
trong thương cảm phục hồi tinh thần lại.
Hai người một đường lén lén lút lút trò chuyện với nhau, nguyên bản cảm thấy đường xá có chút dài dòng thế nhưng bất tri bất giác ngước mắt lên nhìn đã thấy gần đến nơi rồi. Đinh Hương dựa theo trí nhớ bám theo lộ trình lúc trước Sở Ngu đưa nàng đi mua y phục, nhưng mà trước hết nàng phải đi đến chỗ bán tiểu đồ chơi làm bằng đường, sau đó muốn đi dạo ở đâu thì đi
Sở đại gia dậy sớm đi giết heo, trở về cửa hàng vừa cùng Khi Mãn bán thịt vừa canh thời gian, cảm thấy thời cơ đã đến liền đem sạp hàng để lại cho hắn trông coi còn mình thì rửa tay rồi chạy đi tìm nha đầu ngốc kia.
Hôm qua tiểu cô nương đã đáp ứng đưa Trúc Nhi đi chơi, dựa theo tính cách nàng biết khẳng định người kia không có khả năng nuốt lời, lúc này hẳn là đang đi dạo ở đâu đó trên phố đi.
Nhạc Sơn huyện cũng không hề nhỏ nhưng Sở Ngu đi thu mua heo ở đây cũng đã mấy năm, nàng đối với mỗi một cái ngõ nhỏ đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nàng chẳng hề tốn chút sức nào đã rất nhanh nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, trước ngực nàng ấy đeo một cái giỏ đi đến quầy hàng nào cũng mua một ít thả vào trong đó, với trí thông minh của mình thì Sở Ngu khẳng định Trúc Nhi thật sự đang trốn ở bên trong cái giỏ xinh xắn ấy.
- Hương nhiiii....
Sở Ngu vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Nghe được âm thanh quen thuộc Mộc Đinh Hương bước chân có hơi dừng một chút, nhưng rất nhanh nàng giả vờ cái gì cũng không nghe được, cắn răng ôm khư khư cái giỏ tre tiếp tục đi về phía trước.
Biết tiểu nha đầu ngốc vẫn còn vì mấy câu nói tối hôm qua mà giận dỗi, Sở Ngu phi hết tốc lực chạy đến bên người Đinh Hương, duỗi tay giật lấy cái giỏ tre về phía mình ngọt ngào hỏi thăm.
- Ngươi đi bộ lên đây chân chắc chắn rất mỏi, cái giỏ này để ta giúp ngươi mang cho.
Nào ngờ thứ nàng nhận lại được chỉ là cái trừng mắt đầy tức giận của người ta.
- Ai mượn? Nó không thích hương vị trên người của ngươi nên đừng có giành với ta!
Biết rõ hôm nay người này sẽ mang Trúc Nhi đi dạo, trước khi đến đây Sở Ngu đã trở vào gian phòng phía sau quầy thịt thay đổi một kiện xiêm y mới tinh. Nàng còn tinh tế rửa tay mấy lần cho thật sạch sẽ, xác thật trên tay không còn mùi máu tươi mới cảm thấy yên tâm chạy đi tìm hai người này, chuẩn bị kĩ thế này Trúc Nhi vẫn là có thể tiếp nhận nàng mà..
Nhưng lúc này Mộc Đinh Hương đã không còn để ý đến nàng tắm rửa sạch sẽ hay chưa, càng không nghĩ sẽ đem Trúc Nhi giao cho cái kẻ bội bạc này.
Tối qua Sở Ngu cũng nghĩ tới chuyện này rất lâu, nếu không có việc phát sinh ngoài ý muốn thì nàng cùng Mộc Đinh Hương dùng hình thức phu thê cùng nương tựa lẫn nhau cũng là ý kiến khá tốt. Chỉ là tiểu cô nương bây giờ còn nhỏ có lẽ còn chưa phân rõ cảm kích cùng yêu thích khác nhau thế nào, về sau nếu nàng ấy gặp gỡ nam nhân của đời mình sợ là sẽ hối hận.
Nếu ngày đó thật sự đến có lẽ chính mình lại là người không nỡ buông tay để nàng ấy rời đi.
Như lúc này đây, khuôn mặt của tiểu cô nương nhíu chặt mang theo nhè nhẹ ai oán lại khiến trái tim của nàng khe khẽ nhói đau.
Giống như nó không muốn để nàng ấy rời khỏi cuộc đời của mình.
Hôm nay nhìn kĩ mới thấy Mộc Đinh Hương môi căng mọng còn hơi ửng đỏ, tuy rằng bên ngoài nhìn còn có chút non nớt nhưng vẻ yêu kiều của người trưởng thành lộ ra vô cùng rõ. Gương mặt nhỏ có điểm đáng yêu lại chứa một tia cao ngạo càng tôn lên vẻ mị hoặc khó tả. Sở Ngu như người mất hồn đứng im giữa đường, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên vô số chiếc lông chim mềm mại dễ dàng khuấy động tình triều trong lòng mới khiến nàng bừng tỉnh.
- Hương nhi buổi sáng chắc còn chưa có ăn qua món gì đi? Bây giờ trời cũng gần trưa rồi để ta trước mang ngươi đi ăn thứ gì đó lót dạ rồi hẳn hãy đi tiếp.
Trong khoảng thời gian ngắn nàng vô pháp sắp xếp rõ ràng mấy cái ý tưởng mông lung trong lòng, nó chẳng đơn giản như nàng vẫn nghĩ. Mà thôi cứ mặc kệ cứ dỗ dành tiểu cô nương cái đã, đây mới là chuyện quan trọng còn mấy thứ khác cho ra chuồng gà hết đi.
- Sở Ngu mẫu thân ~~
Giỏ tre trước ngực nhẹ nhàng nhúc nhích, nữa khắc sau nắp giỏ chầm chậm mở hé ra, bên dưới là đôi mắt to tròn dường như phát sáng rụt rè xuất hiện.
Sở Ngu vừa thấy nó là lại mắc cười, thừa dịp không ai chú ý nhẹ nhàng điểm cái trán của nó.
- Ngoan ngoãn ngồi im không cần chạy loạn ra đây.
Trúc Nhi rất nghe lời đem cái nắp đậy lại, im thin thít ngồi trong giỏ tre hóng chuyện.
Mộc Đinh Hương vốn dĩ không muốn để ý đến người này nhưng Sở Ngu khoẻ đến mức ít nữ nhân nào bì kịp. Cánh tay thanh mảnh ấy dùng sức lôi kéo nàng hướng đến phụ cận tiệm cơm mà đi.
Nào ngờ giữa đường lại nghe phía sau lưng có người gọi thật to tên của người. Sở đồ tể có vẻ khó chịu dừng bước chân, xoay người vừa thấy người kêu các nàng là cái tay ăn chơi Tư Mã Lương Tài đến náo cửa hàng ngày hôm qua.
- Sở Ngu ngươi bán xong thịt rồi hả... Vị này không phải là tiểu mỹ....... khụ khụ...à nhầm là tẩu tử của ngươi hay sao. Như thế nào hai người các ngươi hôm nay lại rảnh rỗi đi dạo phố thế này.
Tư Mã Lương Tài thấy ánh mắt Sở đồ tể sắc bén tựa như lưỡi đao quét lại đây liền vội vàng sửa lại lời nói. Lỡ lời một chút làm gì trừng người ta thấy gê vậy!!
Đinh Hương nhìn thấy có người ngoài ở đây cũng không muốn tiếp tục phô trương thanh thế với phu quân nhà mình. Nàng nhẹ nhàng lui về sau hai bước trở lại bên cạnh Sở đại gia, như chú chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào bên người chủ nhân của nó.
Sở Ngu rất là hưởng thụ, tay dài chân dài nhân cơ hội ôm lấy bả vai người đẹp kéo sát về phía mình.
- Đi chỗ nào cũng đều có thể gặp được ngươi, gần nhất có phải hay không ngươi quá nhàn rỗi, không cần phải đi học viện niệm thư nữa à??
- Khụ khụ, thư viện nát kia cho vàng ta cũng chẳng thèm đi, còn không phải vì lão gia tử nhà ta sao? Để có thể ở trước mặt người khác nói vài câu khoác lác liền mặc kệ ta có đáp ứng hay không đã ném ta vào học viện. Bất quá ta đây thông minh tìm ra ta đối sách lưỡng toàn kì mĩ, ra bên ngoài thuê nhà vừa tự do lại có thể thoải mái gặp gỡ mỹ nhân trong thiên hạ.... hahaha..
Tư Mã lương tài nói xong liếc mắt ngắm nhìn Mộc Đinh Hương nhưng lại e sợ Sở Ngu đánh hắn, tiếc nuối nhìn trộm thêm vài cái đã rất nhanh thu hồi ánh mắt.
- Oầy ngươi là công tử nhà giàu có, sợ ở học viện xấu hổ mới dọn ra ngoài chứ gì...
Sở Ngu cảm khái một tiếng.
- Nào dễ dàng như lời ngươi nói, ở phụ cận tân học viện của chúng ta có một đống phòng ở chuyên môn cho học sinh trong viện thuê. Ta không quan tâm ngươi có tiền hay không có tiền nhưng dọn ra bên ngoài sống chẳng phải tiêu dao tự tại hơn hay sao? Ở trường học giường ngủ cũng phải dùng chung với người khác làm gì cũng thấy bất tiện, ngươi thấy ta nói có đúng không?
Nói xong hắn bày ra sắc mị hoặc lãng tử, nhướng nhướng đôi chân mày muốn thu hút sự chú ý của tiểu cô nương.
Sở Ngu thấy hắn một bộ dạng ghê tởm cũng không nghĩ ở lại cùng hắn nói tiếp:
- Không làm chậm trễ ngươi trở về gặp gỡ mỹ nhân nữa, chúng ta còn có khác việc khác phải làm nên xin cáo từ!
Nói xong liền lôi kéo Mộc Đinh Hương rời đi, chỉ còn lại một mình Tư Mã Lương Tài đứng đó thèm thuồng nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người.
Mộc tức phụ bị hắn gián đoạn, nguyên bản oán khí đối với Sở Ngu cũng dần dần tiêu tán, hơn nữa vừa rồi hắn nói như vậy cũng gợi lên tò mò trong lòng nàng, đành mặt dày ngẩng đầu mở đôi môi anh đào hỏi khẽ Sở Ngu:
- Người đó niệm thư ở chỗ nào?
- Hoa Nho học viện.
Sở đại gia thuận miệng đáp lời của Mộc tức phụ.
- Mộc Không Thanh cũng ở chỗ này đọc sách!
Một điều đáng ngạc nhiên đó là hôm nay trong lúc nói chuyện, Đinh Hương đã không còn xưng người nọ làm đại ca.
Sở Ngu lúc này mới sực nhớ tới lúc trước tiểu cô nương đã từng hỏi qua đại ca đang niệm thư ở học viện nào. Mấy việc nhỏ đó đem chúng xâu chuỗi lại với nhau, nghĩ bằng đầu gối thôi cũng biết người này đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
- Thuê nhà nuôi dưỡng tiểu tình nhân là chuyện chẳng còn xa lạ, mấy cái học viện trong huyện này chỗ nào cũng có. Chỉ là Hoa Nho học viện vô cùng phức tạp, đám nam nhân muốn khảo tú tài cùng cử nhân rất ít người sẽ nghĩ đến chuyện trở về làm ruộng. Lần này không đậu lại kiên trì chờ đến lần sau. Tuổi càng lớn thê tử ở nhà cũng nhìn thấy phát chán, cho nên bọn họ lựa chọn nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài.
Sở Ngu nói xong lại cố tình bồi thêm một câu nữa.
- Nếu ngươi muốn biết Mộc Không Thanh ở bên ngoài có nuôi dưỡng tình nhân hay không, ta đây có thể giúp ngươi đi tìm Tư Mã Lương Tài hỏi thăm một chút.
Mộc Đinh Hương lại lắc lắc đầu:
- Ta không muốn biết, nhà bọn họ cùng ta hiện tại một chút quan hệ cũng không có, vừa rồi bất quá chỉ là tò mò mà thôi.
Sở Ngu đối với tiểu cô nương thái độ vẫn là thực lòng khen ngợi. Dù sao Đinh Hương đã hoàn toàn thoát khỏi chốn âm tì địa ngục kia, cuộc sống bây giờ rất tốt nên nàng ấy không cần phải phải tiếp tục tính toán chi li mấy chuyện quá khứ, hà tất phải trói buộc bản thân của mình với dĩ vãng chẳng mấy tốt đẹp. Hôm nay nàng có thể xem bọn họ là người xa lạ âu cũng coi như là một việc đáng để chúc mừng..
Nàng muốn mở miệng nói tiếp lại bị tiểu cô nương nhà mình nói trước một bước.
- Bất quá ta cũng biết hắn là loại người chẳng tốt đẹp gì. Mấy năm qua đều là ta kiếm bạc nuôi hắn ăn học.
Sở Ngu phụt cười một tiếng, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Mộc tức phụ nhéo nhéo vài cái.
- Về sau có cơ hội ta nhất định giúp ngươi giáo huấn hắn.
Ai ngờ tiểu cô nương nghiêng người tránh khỏi bàn tay của nàng, lại còn lạnh lùng hừ mũi một tiếng:
- Không cho ngươi chạm vào ta!
Nguyên lai tiểu cô nương vẫn còn giận mình, Sở Ngu cười cười cong lưng gõ gõ giỏ tre trước ngực của người ta để chữa ngượng.
- Trúc Nhi à.... mẫu thân muốn đi ăn cơm. Con nói xem chúng ta nên đi Thiên Hương phủ hay là vẫn đến Ngũ vị thực cư?
Tiểu trúc tinh đẩy cái nắp giỏ ló cái đầu nhỏ ra bên ngoài, điệu bộ của nó trông cực kì hưng phấn.
- Đi Ngũ vị thực cư được không ạ?
Trúc Nhi vốn dĩ là thực linh không thể ăn được thức ăn mặn, Sở Ngu trước đây từng mang về cho nó tào phớ mua ở khách điếm Ngũ vị thực cư, mùi vị ngon đến nỗi làm nó đến nay nhớ mãi không quên.
Sở Ngu điểm cái đầu của nó một chút mới chịu đậy nắp giỏ lại, ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Mộc Đinh Hương.
- Ngươi chắc đã nghe được Trúc Nhi nói muốn ăn đậu hủ hoa, bây giờ chúng ta đi đến Ngũ vị thực cư đi dùng bữa đi.
Mộc Đinh Hương đi dạo cả buổi sáng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên muốn tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ chân một chút. Tuy mới vừa rồi nàng cùng Trúc Nhi ăn lót dạ bằng mấy cái tiểu đồ chơi làm bằng đường kia nhưng thân thể nàng đang trong thời kỳ phát triển, dẫu ăn rồi vẫn thấy đói vô cùng. Sở Ngu nói vậy cũng coi như là cho nàng một bậc thang, tiểu cô nương lúc này mới ậm ừ một tiếng tỏ vẻ tiếp thu.
Cảm thụ được giỏ tre trước ngực ngo ngoe rục rịch, Mộc Đinh Hương có chút bất đắc dĩ mà đem tay phóng tới cái nắp, trấn an một chút tiểu yêu tinh quái đang làm loạn này.
Bonus: Cho sờ mà không sờ u là trời ????
/84
|