Ánh nắng vàng tươi chiếu rọi trên thân thể nàng, khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng trong nháy mắt đã nhu hòa đi không ít. Những ngón tay thon dài ngọc ngà của nàng vuốt ve một hắc lang. Đúng vậy, kia chính là một con Hắc lang, thân thể khổng lồ, một khi hai chân nó đứng lên, chỉ sợ một đại nam nhân cũng chưa cao bằng nó. Hắc lang vốn hung tàn vô cùng giờ phút này lại thập phần nhu thuận nằm, thậm chí nó còn hưởng thụ cố gắng trườn dài cái bụng ra để nàng vuốt ve nó nhiều hơn.
Chỉ tiếc, Tư Không Thu Trạm đứng bên cạnh trưng bộ mặt hắc tuyến, lạnh lẽo như băng làm hắc lang của chúng ta cả thân run lên, lập tức ủy khuất kêu ‘NGAO…OOO’ một tiếng. Nó cũng biết điều, tự giác đem áp cái bụng xuống đất, không dám tỏ vẻ hưởng thụ say mê như vừa rồi.
Bùi Mạch Ninh nhìn hắn ôn nhu cười, lập tức khuôn mặt lạnh lùng như băng của hắn nhu hòa đi. Một nam một nữ đứng đối diện với nhau, rõ ràng cách một khoảng cách, nhưng hài hòa thân thiết. Đó cũng là hình ảnh Hoàng Phủ Việt vừa đến đã trông thấy ngay, nhìn họ đẹp đôi như vậy trong lòng y thập phần không thoải mái.
“Chỗ này tại sao lại có người? Lẽ nào các ngươi còn cho cả thị nữ đến chăm sóc linh thú?” Người đứng bên cạnh Hoàng Phủ Việt không hề để ý đến hình ảnh trước mắt đẹp đẽ ra sao, thanh âm có phần bén nhọn cất lên hỏi, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào Bùi Mạch Ninh. Đến ngay cả Hoàng Phủ Việt đứng bên cạnh cũng nhíu mày khó chịu trước cử chỉ của người đó.
“Tấn Hoài chân nhân, đây là khách nhân của Tần gia bảo chúng ta.” Tần Lộc ôn nhuận mỉm cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng một mảnh. Nếu không phải nể mặt Nam Lãng, hắn thật sự không muốn cho tu tiên nhân nào bước vào đây. Ánh mắt của tên kia rõ ràng là muốn lên mặt giáo nhân, chán ghét, thực hoài nghi người như vậy mà cũng có thể trở thành tu chân sĩ sao?
Người nọ đích đích xác là Tấn Hoài chân nhân. hắn có vẻ như sớm quên mất ban đầu ở Xuân Ý lâu đã từng thấy qua Bùi Mạch Ninh phẫn nam trang, hiện giờ trước mắt một thân nữ trang, ánh mặt trời khuynh sái, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần, dường như còn được phủ thêm một tầng hào quang, mê người cực kỳ. Ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, lại đột nhiên rùng mình lạnh cả sống lưng. Một ánh mắt lạnh lẽo đông đặc nhìn thẳng vào hắn từ nãy giờ.
Tư Không Thu Trạm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tấn Hoài chân nhân, thập phần không thích ánh mắt gã đó nhìn Bùi Mạch Ninh. Nếu không phải Bùi Mạch Ninh ở đây, hắn thật sự chỉ muốn móc mắt của gã kia ra ngay lập tức. Từng luồng tà khí trong cơ thể bắt đầu dâng lên, thẳng đến khi thân thể mảnh mai của nàng đến bên cạnh hắn, cảm xúc quay cuống này mới thu liễm lại.
“Hình như có khách tới rồi, chúng ta đi về trước đi.” Bùi Mạch Ninh tự nhiên chú ý bọn người Hoàng Phủ Việt, cũng đã nhìn thấy Tấn Hoài chân nhân, trào phúng cười. Không ngờ thành chủ Lang thành này lại mời đến một Tu chân sĩ có nhân cách giả dối ti tiện như thế này, trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ sợ gã đó đến chỉ góp thêm một món tráng miệng mới cho yêu quỷ.
Tư Không Thu Trạm gật đầu, vốn dĩ cũng không thích những người đó, hắc lang tất nhiên theo sát phía sau Bùi Mạch Ninh. Đến ngay cả Tần Lộc hằng ngày chăm sóc nuôi dưỡng, nó cũng chẳng buồn chạy tới.
“Người Tần gia bảo thế nào lại không có lễ phép như thế? Này, không phải nói muốn đưa một linh thú hàng đầu cho ta sao? Ta thấy con Hắc lang kia cũng không tồi, đứng lại cho ta đến xem xem.” Tấn Hoài chân nhân ngẩng đầu, một bộ dáng kiêu ngạo, đến ngay cả Nam Lãng nhìn thấy cũng cảm thấy xấu hổ nhăn mày khó chịu. Nếu như không phải vì dân chúng của Lang thành này, ông sẽ không bao giờ muốn mời đến vị tu chân sĩ thối danh có tiếng này.
Hoàng Phủ Việt tự mình đến Lang thành, coi như cho ông một cái công đạo. Ngay từ đầu Hoàng Phủ Kỳ vốn không có ý định quản chuyện tình của Lang thành, kinh đô có kết giới bảo vệ, đương nhiên không có vấn đề gì lớn, Lang thành đối với hắn ta mà nói chính là một mầm tai họa. Bọn họ quá mức độc lập, hiện thời lại xuất hiện đến nhiều thú nhân như vậy, hắn cố ý để cho Lang thành tự sinh tự diệt.
Nếu không phải sợ sự tình quá mức, tạo nên phản cảm của dân chúng đối với kinh thành như vậy không được nhân tâm, phỏng chừng hắn cũng chẳng bao giờ sai Hoàng Phủ Việt đến.
Đều nói linh thú có linh tính, hắc lang đang nghe Tấn Hoài chân nhân nói xong một câu đó, lập tức liền bò lổm ngổm thân thể dậy, một tư thế muốn công kích, nhìn về phía hắn ta nhe răng trợn mắt. Xin nhờ, trên người hắn hương vị khó ngửi chết đi được, thề có trời, nó sẽ không bao giờ nhận người này làm chủ nhân.
Lại nói, nếu là Bùi Mạch Ninh thì nó tự nguyện đứng bên cạnh. Mặc dù nàng có hơi thở của địa ngục, nhưng cũng thập phần cường hãn. Thao túng tử vong, năng lực này tuyệt đối mạnh hơn tất cả những kẻ khác.
Một loạt động tác của Hắc lang, trực tiếp làm cho Tấn Hoài chân nhân xanh rờn cả mặt, thở phì phò nói: “Súc sinh như thế này, sao xứng linh thú làm của ta! Hừ, nếu muốn bản chân nhân đây ra tay giúp đỡ các người, thì hãy mau dâng lên cho ta linh thú cường hãn nhất.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Một câu này nói xong, người khác không biết thì còn có thể thấy gã này quá tùy hứng, nhưng những người lưu lại chỗ này thì sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn.
“Tần bảo chủ, ta thật xin lỗi.”Khuôn mặt già nua của Nam Lãng đỏ lên, rõ ràng bị làm cho phát tức, xấu hổ không chịu nổi. Một mình ông thì vẫn có thể tiếp tục nhường nhịn, vì trong thành dân chúng, tất cả đều là bất đắc dĩ.
Sắc mặt của Tần Lộc tất nhiên là cũng không tốt hơn chút nào, bộ dáng luôn luôn ôn nhuận tươi cười cũng lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung, thở dài nói: “Thành chủ, chuyện này chẳng phải lỗi của ngài! Nhưng nếu nói để linh thú trong sơn trang của chúng ta nhận một chủ nhân như vậy, ta tình nguyện không tiếp sinh ý này. Linh thú cũng có linh tính, bọn họ không muốn, ta cũng sẽ không đáp ứng.”
Tần gia bảo tuy rằng bán linh thú, nhưng cũng còn phải do linh thú tình nguyện nhận chủ thì bọn họ mới đáp ứng giao dịch. Người như vậy, cho dù là người Tu chân sĩ, hắn cũng không nguyện.
Nam Lãng dừng lại một hồi, sắc mặt không tốt nhìn Hoàng Phủ Việt. Đứa cháu này, ông biết rõ nó không có hảo cảm gì với người của Nam gia, hoàng tộc bọn họ đối với Lang thành vẫn luôn dè chừng, điều này ông cũng biết. Nếu không phải hiểu rõ Hoàng Phủ Việt vốn tính kiêu ngạo có thừa, ông sẽ nghĩ đứa cháu này đến đây là để làm khó mình.
“Ta đã biết, nếu linh thú không tự nguyện, cũng vô pháp có được sự ăn ý giữa chủ nhân vào nó! Chuyện này…..ta sẽ nghĩ biện pháp khác.” Nam Lãng cũng từng có được một linh thú hàng đầu. Mà sự ăn ý Tần Lộc nói đến này, ông cũng hiểu rõ. Chính bản thân ông cũng không muốn một linh thú bậc nhất lại bị hủy hoại trong tay tên Tấn Hoài chân nhân kia.
Cùng một suy nghĩ. Nam Lãng cùng Tần Lộc lần lượt rời đi, Hoàng Phủ Việt lặng lẽ đứng tại chỗ, không có bất kỳ lời nói nào. Y vốn không để bụng đến mấy chuyện này, Tấn Hoài chân nhân tuy nói là do y mời tới, nhưng kết quả mọi việc sẽ do Nam Lãng chịu, y không sao cả. Chỉ có điều y không ngờ tại đây được gặp Bùi Mạch Ninh.
Một màn lúc trước khiến y rung động, y đối với nàng càng thêm hiếu kỳ, cũng nghi hoặc thân phận của nàng. Nhưng không nghĩ tới, bọn họ lại cùng ở một chỗ, ánh mắt thâm thúy giáo nhau, khiến người ta không hiểu nổi.
Cuối cùng cũng không biết Nam Lãng rốt cuộc đã đáp ứng yêu cầu gì của Tấn Hoài chân nhân, hắn ta đã không còn để chuyện vừa rồi trong lòng. Tuy rằng vẫn còn có chút ham muốn linh thú kia, nhưng linh thú không chịu, Tần Lộc cũng không chịu, hắn đương nhiên cũng không thể đắc tội Tần gia bảo, đành phải từ bỏ. Có điều, hắn ta thập phần tự tin chuẩn bị cho việc đối phó với yêu quỷ kia.
Chỉ tiếc, Tư Không Thu Trạm đứng bên cạnh trưng bộ mặt hắc tuyến, lạnh lẽo như băng làm hắc lang của chúng ta cả thân run lên, lập tức ủy khuất kêu ‘NGAO…OOO’ một tiếng. Nó cũng biết điều, tự giác đem áp cái bụng xuống đất, không dám tỏ vẻ hưởng thụ say mê như vừa rồi.
Bùi Mạch Ninh nhìn hắn ôn nhu cười, lập tức khuôn mặt lạnh lùng như băng của hắn nhu hòa đi. Một nam một nữ đứng đối diện với nhau, rõ ràng cách một khoảng cách, nhưng hài hòa thân thiết. Đó cũng là hình ảnh Hoàng Phủ Việt vừa đến đã trông thấy ngay, nhìn họ đẹp đôi như vậy trong lòng y thập phần không thoải mái.
“Chỗ này tại sao lại có người? Lẽ nào các ngươi còn cho cả thị nữ đến chăm sóc linh thú?” Người đứng bên cạnh Hoàng Phủ Việt không hề để ý đến hình ảnh trước mắt đẹp đẽ ra sao, thanh âm có phần bén nhọn cất lên hỏi, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào Bùi Mạch Ninh. Đến ngay cả Hoàng Phủ Việt đứng bên cạnh cũng nhíu mày khó chịu trước cử chỉ của người đó.
“Tấn Hoài chân nhân, đây là khách nhân của Tần gia bảo chúng ta.” Tần Lộc ôn nhuận mỉm cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng một mảnh. Nếu không phải nể mặt Nam Lãng, hắn thật sự không muốn cho tu tiên nhân nào bước vào đây. Ánh mắt của tên kia rõ ràng là muốn lên mặt giáo nhân, chán ghét, thực hoài nghi người như vậy mà cũng có thể trở thành tu chân sĩ sao?
Người nọ đích đích xác là Tấn Hoài chân nhân. hắn có vẻ như sớm quên mất ban đầu ở Xuân Ý lâu đã từng thấy qua Bùi Mạch Ninh phẫn nam trang, hiện giờ trước mắt một thân nữ trang, ánh mặt trời khuynh sái, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt trần, dường như còn được phủ thêm một tầng hào quang, mê người cực kỳ. Ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, lại đột nhiên rùng mình lạnh cả sống lưng. Một ánh mắt lạnh lẽo đông đặc nhìn thẳng vào hắn từ nãy giờ.
Tư Không Thu Trạm lạnh lùng trừng mắt nhìn Tấn Hoài chân nhân, thập phần không thích ánh mắt gã đó nhìn Bùi Mạch Ninh. Nếu không phải Bùi Mạch Ninh ở đây, hắn thật sự chỉ muốn móc mắt của gã kia ra ngay lập tức. Từng luồng tà khí trong cơ thể bắt đầu dâng lên, thẳng đến khi thân thể mảnh mai của nàng đến bên cạnh hắn, cảm xúc quay cuống này mới thu liễm lại.
“Hình như có khách tới rồi, chúng ta đi về trước đi.” Bùi Mạch Ninh tự nhiên chú ý bọn người Hoàng Phủ Việt, cũng đã nhìn thấy Tấn Hoài chân nhân, trào phúng cười. Không ngờ thành chủ Lang thành này lại mời đến một Tu chân sĩ có nhân cách giả dối ti tiện như thế này, trong lòng hừ lạnh một tiếng, chỉ sợ gã đó đến chỉ góp thêm một món tráng miệng mới cho yêu quỷ.
Tư Không Thu Trạm gật đầu, vốn dĩ cũng không thích những người đó, hắc lang tất nhiên theo sát phía sau Bùi Mạch Ninh. Đến ngay cả Tần Lộc hằng ngày chăm sóc nuôi dưỡng, nó cũng chẳng buồn chạy tới.
“Người Tần gia bảo thế nào lại không có lễ phép như thế? Này, không phải nói muốn đưa một linh thú hàng đầu cho ta sao? Ta thấy con Hắc lang kia cũng không tồi, đứng lại cho ta đến xem xem.” Tấn Hoài chân nhân ngẩng đầu, một bộ dáng kiêu ngạo, đến ngay cả Nam Lãng nhìn thấy cũng cảm thấy xấu hổ nhăn mày khó chịu. Nếu như không phải vì dân chúng của Lang thành này, ông sẽ không bao giờ muốn mời đến vị tu chân sĩ thối danh có tiếng này.
Hoàng Phủ Việt tự mình đến Lang thành, coi như cho ông một cái công đạo. Ngay từ đầu Hoàng Phủ Kỳ vốn không có ý định quản chuyện tình của Lang thành, kinh đô có kết giới bảo vệ, đương nhiên không có vấn đề gì lớn, Lang thành đối với hắn ta mà nói chính là một mầm tai họa. Bọn họ quá mức độc lập, hiện thời lại xuất hiện đến nhiều thú nhân như vậy, hắn cố ý để cho Lang thành tự sinh tự diệt.
Nếu không phải sợ sự tình quá mức, tạo nên phản cảm của dân chúng đối với kinh thành như vậy không được nhân tâm, phỏng chừng hắn cũng chẳng bao giờ sai Hoàng Phủ Việt đến.
Đều nói linh thú có linh tính, hắc lang đang nghe Tấn Hoài chân nhân nói xong một câu đó, lập tức liền bò lổm ngổm thân thể dậy, một tư thế muốn công kích, nhìn về phía hắn ta nhe răng trợn mắt. Xin nhờ, trên người hắn hương vị khó ngửi chết đi được, thề có trời, nó sẽ không bao giờ nhận người này làm chủ nhân.
Lại nói, nếu là Bùi Mạch Ninh thì nó tự nguyện đứng bên cạnh. Mặc dù nàng có hơi thở của địa ngục, nhưng cũng thập phần cường hãn. Thao túng tử vong, năng lực này tuyệt đối mạnh hơn tất cả những kẻ khác.
Một loạt động tác của Hắc lang, trực tiếp làm cho Tấn Hoài chân nhân xanh rờn cả mặt, thở phì phò nói: “Súc sinh như thế này, sao xứng linh thú làm của ta! Hừ, nếu muốn bản chân nhân đây ra tay giúp đỡ các người, thì hãy mau dâng lên cho ta linh thú cường hãn nhất.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Một câu này nói xong, người khác không biết thì còn có thể thấy gã này quá tùy hứng, nhưng những người lưu lại chỗ này thì sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn.
“Tần bảo chủ, ta thật xin lỗi.”Khuôn mặt già nua của Nam Lãng đỏ lên, rõ ràng bị làm cho phát tức, xấu hổ không chịu nổi. Một mình ông thì vẫn có thể tiếp tục nhường nhịn, vì trong thành dân chúng, tất cả đều là bất đắc dĩ.
Sắc mặt của Tần Lộc tất nhiên là cũng không tốt hơn chút nào, bộ dáng luôn luôn ôn nhuận tươi cười cũng lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung, thở dài nói: “Thành chủ, chuyện này chẳng phải lỗi của ngài! Nhưng nếu nói để linh thú trong sơn trang của chúng ta nhận một chủ nhân như vậy, ta tình nguyện không tiếp sinh ý này. Linh thú cũng có linh tính, bọn họ không muốn, ta cũng sẽ không đáp ứng.”
Tần gia bảo tuy rằng bán linh thú, nhưng cũng còn phải do linh thú tình nguyện nhận chủ thì bọn họ mới đáp ứng giao dịch. Người như vậy, cho dù là người Tu chân sĩ, hắn cũng không nguyện.
Nam Lãng dừng lại một hồi, sắc mặt không tốt nhìn Hoàng Phủ Việt. Đứa cháu này, ông biết rõ nó không có hảo cảm gì với người của Nam gia, hoàng tộc bọn họ đối với Lang thành vẫn luôn dè chừng, điều này ông cũng biết. Nếu không phải hiểu rõ Hoàng Phủ Việt vốn tính kiêu ngạo có thừa, ông sẽ nghĩ đứa cháu này đến đây là để làm khó mình.
“Ta đã biết, nếu linh thú không tự nguyện, cũng vô pháp có được sự ăn ý giữa chủ nhân vào nó! Chuyện này…..ta sẽ nghĩ biện pháp khác.” Nam Lãng cũng từng có được một linh thú hàng đầu. Mà sự ăn ý Tần Lộc nói đến này, ông cũng hiểu rõ. Chính bản thân ông cũng không muốn một linh thú bậc nhất lại bị hủy hoại trong tay tên Tấn Hoài chân nhân kia.
Cùng một suy nghĩ. Nam Lãng cùng Tần Lộc lần lượt rời đi, Hoàng Phủ Việt lặng lẽ đứng tại chỗ, không có bất kỳ lời nói nào. Y vốn không để bụng đến mấy chuyện này, Tấn Hoài chân nhân tuy nói là do y mời tới, nhưng kết quả mọi việc sẽ do Nam Lãng chịu, y không sao cả. Chỉ có điều y không ngờ tại đây được gặp Bùi Mạch Ninh.
Một màn lúc trước khiến y rung động, y đối với nàng càng thêm hiếu kỳ, cũng nghi hoặc thân phận của nàng. Nhưng không nghĩ tới, bọn họ lại cùng ở một chỗ, ánh mắt thâm thúy giáo nhau, khiến người ta không hiểu nổi.
Cuối cùng cũng không biết Nam Lãng rốt cuộc đã đáp ứng yêu cầu gì của Tấn Hoài chân nhân, hắn ta đã không còn để chuyện vừa rồi trong lòng. Tuy rằng vẫn còn có chút ham muốn linh thú kia, nhưng linh thú không chịu, Tần Lộc cũng không chịu, hắn đương nhiên cũng không thể đắc tội Tần gia bảo, đành phải từ bỏ. Có điều, hắn ta thập phần tự tin chuẩn bị cho việc đối phó với yêu quỷ kia.
/129
|