Nhà chính của gia tộc Tư Không nằm ở ngoại thành phía Tây, rộng rãi chiếm hơn một phần mười diện tích. Tư Không gia vốn là một đại gia tộc, mà lúc này trưởng namTư Không gia thành hôn cho nên không ít các phân mạch trong gia tộc phân bố ở khắp mọi nơi đều gấp gáp trở về tham gia buổi thành hôn.
Trong đại sảnh lớn, giờ phút này đây đã đầy ắp người, đi lại tấp nập.
Vừa bước vào nhà, Bùi Mạch Ninh đã cảm thấy ngay một luồng lãnh khí ập đến, ngay cả Tiểu Đào đi phía sau nàng cũng cảm thấy áp lực giống như bị núi đè. Trước mắt các nàng hiện tại đều là các tuấn nam mỹ nữ. Tư Không gia có gien di truyền tốt như thế này, chẳng trách Tư Không Thu Trạm lại anh tuấn như thế.
Nhưng tại sao sắc mặt bọn họ lại hết sức lạnh lùng như vậy? Người không biết còn cho là bọn họ đang rơi vào vùng băng sơn nào đó.
Từng người một đều trưng ra bộ mặt lạnh như tiền, Bùi Mạch Ninh khẽ giật giật khóe miệng.Bây giờ thì nàng đã hiểu lý do tại sao gương mặt Tư Không Thu Trạm lại lạnh lẽo như vậy, căn bản không phải do hắn tâm tình cô độc, mà là do trời sinh hắn vốn dĩ đã như thế.
“ Phụ thân, mẫu thân.” -Tư Không Thu Trạm nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của nương tử, trong lòng cảm thấy nhu hòa, ngay cả lời nói phát ra từ miệng cũng ẩn chứa sự ôn nhu hiếm có.
Tư Không Giang có chút kinh ngạc nhìn trưởng tử của mình. Thật hiếm khi mới nhìn thấy trên mặt nhi tử xuất hiện một tia ôn hòa. Bất giác ông lại nhìn sang trưởng tức* không chút tì vết đứng bên. Xem ra, người con dâu này quả thật là phúc tinh, lúc trước nương tử cùng nữ nhi một mực hối thúc hôn sự này thật là đúng đắn.
*trưởng tức: con dâu trưởng
Không giống như những người trong Tư Không gia lãnh đạm đến rùng mình, mẫu thân của Tư Không Thu Trạm- Liễu Thục Tuyết có vẻ ôn hòa hơn một chút. Lúc này, trên khuôn mặt bà nở ra nụ cười ôn nhu.
“ Con dâu ngoan! Con vừa mới gả đến đây hẳn là có nhiều chỗ không quen! Có gì không thoải mái thì con cứ thành thật nói cho nương biết! Nếu tiểu tử thối này khi dễ con, con cũng đừng khách khí với nó!” Liễu Thục Tuyết ngay từ lần đầu gặp Bùi Mạch Ninh đã cảm thấy yêu mến.
Không thể không nói, Bùi Mạch Ninh có khuôn mặt thuộc loại các trưởng bối trong nhà đều thích. Tuy khóe miệng Bùi Mạch Ninh chỉ mang nụ cười nhàn nhạt , trông có vẻ xa cách nhưng Liễu Thục Tuyết tin tưởng sớm hay muộn nàng cũng sẽ sớm dung nhập được với Tư Không gia bọn họ.
Huống chi, yêu ai yêu cả đường đi, trưởng tử của bà như vậy, đến bà còn chưa từng ôm qua, từ trước đến giờ mới chỉ có Bùi Mạch Ninh nàng chạm được vào hắn.Nhi tử nhà mình muốn cưới một người vốn dĩ đã rất khó khăn, bây giờ thật vất vả mới cưới được một người về, vậy nên phải hảo hảo yêu thương.
“ Nương!”Bùi Mạch Ninh lạnh nhạt mở miệng. Quả nhiên khi nghe xong, Liễu Thục Tuyết càng cười vui vẻ hơn. Nếu không phải Tư Không Thu Trạm đứng bên cạnh nàng, có lẽ bà đã ngay lập tức muốn xông tới ôm lấy nàng rồi.
“ Lão gia, hiện tại nên kính trà!” Quản gia ở phía sau nhắc nhở.
Tiểu Đào đứng cách Bùi Mạch Ninh không xa, để không bị độc của cô gia lan đến.
Tiếp nhận chén trà, Bùi Mạch Ninh đi theo sau Tư Không Thu Trạm kính trà. Việc kính trà này chỉ là hình thức, nhằm thể hiện mối quan hệ tốt với các trưởng bối.
Nếu vừa rồi nàng không có nhìn lầm thì nói đến trưởng bối, sắc mặt của các vị kia không phải là khó coi bình thường , miệng thì cười nhưng mang đầy vẻ châm chọc. Cũng phải thôi, một gia tộc lớn như thế này há lại chẳng có những chuyện lục đục tranh chấp ngầm bên trong.
“ Đại ca! Nếu đã là trưởng tức của Tư Không gia, cũng phải làm quen với việc quản lý tài vụ đi! Nếu làm không tốt, chỉ sợ….” Một vị thúc thúc thân hình béo mập, vẻ mặt xoắn xuýt, trong mắt chứa đầy sự giả dối , không ngừng chớp động.
Tốt lắm! Tân nương tử vừa vào cửa ngay ngày đầu tiên đã phải trải qua khảo nghiệm. Bùi Mạch Ninh vẫn im lặng bất động, âm thầm muốn cười. Trong bụng ngầm nghĩ rằng, bản thân mình vừa mới tùy ý nhảy lên chức Nữ Diêm Vương không lâu còn chưa làm được gì, bây giờ đương nhiên là cũng muốn nếm thử gia đấu ở nhân gian cổ đại này như thế nào.
“ Hừ! Việc này ta sẽ từ từ phân phó. Đứa nhỏ này vào cửa mới ngày đầu tiên, ngươi nói chuyện này làm gì, về sau còn nhiều thời gian! ” Tư Không Giang tức giận trừng mắt nhìn tên thúc thúc béo mập kia. Uy nghiêm gia chủ vừa phát ra lập tức khiến cho tên béo đó im lặng lui xuống dưới, không dám ho he thêm lời nào.
“ Ha ha! Tướng công thật là…! Nàng dâu hiền thảo của ta, con có đói bụng không? Đi, chúng ta đi trước dùng bữa trưa, đừng để ý đến bọn họ!” Liễu Thục Tuyết cười duyên, nghiêng người đi đến bên cạnh Bùi Mạch Ninh, tận lực tránh né lại gần Tư Không Thu Trạm. Lúc này cũng thế, trừ bỏ người duy nhất vô sự đang đứng cạnh bên người Tư Không Thu Trạm, thì những người khác đều không dám đặt chân bước đến gần.
Bùi Mạch Ninh dùng bữa trưa xong vẫn không cảm thấy có gì thay đổi. Ngẫm lại mà xem, một đống người cùng ngồi vây lại ăn cơm ở một chỗ, thế nhưng cả buổi lại chẳng hé nổi một câu, không khí đè nén kia khiến nàng thật sự hoài nghi bản thân ngồi đó làm như thế nào mà ăn được.
Cũng may, Tiểu Đào luôn làm hết phận sự. Sau khi trở về phòng thì lập tức mang nhiều điểm tâm đến đây, nếu không thì ngay ngày đầu tiên nàng bước vào cửa nhà này thì đã bị đói bụng rồi chết ngất luôn rồi.
Nghe nha hoàn nói Tư Không Thu Trạm khoan thai đến chậm. Rõ ràng quá rồi, chỉ cần nơi nào có hắn thì đều không có ai.
“ Tướng công, thỉnh dùng trà!” Bùi Mạch Ninh tựa như một thê tử ngoan hiền tự tay châm trà cho tướng công mình. Khó trách lúc trước Tiểu Đào lại nói hai người giống như đôi phu thê già, bất quá cũng chỉ mới là vài lần sau khi tân hôn mà thôi.
Tư Không Thu Trạm cực kỳ tự nhiên tiếp nhận, hưởng thụ chén trà từ tay Bùi Mạch Ninh đưa tới. Hơi nhấp một ngụm trà, sau đó hắn mới mở miệng nói: “ Một lát nữa sẽ có một vị bằng hữu tới!”
Bùi Mạch Ninh hơi nhíu mày, buông chén trà trong tay xuống, hỏi: “ Là hảo bằng hữu của tướng công sao?” . Nếu không nàng thật sự không nghĩ ra, xét theo tính tình cùng độc khí trên người Tư Không Thu Trạm thì làm sao có ai chịu bước vào cửa làm bạn với hắn.
Không nhận ra Bùi Mạch Ninh nhíu mày, Tư Không Thu Trạm chậm rãi gật đầu. Đột nhiên khóe miệng Bùi Mạch Ninh thoáng giật giật mấy cái, không biết vì sao trong lòng nàng lại có dự cảm không tốt lắm.
Trong đại sảnh lớn, giờ phút này đây đã đầy ắp người, đi lại tấp nập.
Vừa bước vào nhà, Bùi Mạch Ninh đã cảm thấy ngay một luồng lãnh khí ập đến, ngay cả Tiểu Đào đi phía sau nàng cũng cảm thấy áp lực giống như bị núi đè. Trước mắt các nàng hiện tại đều là các tuấn nam mỹ nữ. Tư Không gia có gien di truyền tốt như thế này, chẳng trách Tư Không Thu Trạm lại anh tuấn như thế.
Nhưng tại sao sắc mặt bọn họ lại hết sức lạnh lùng như vậy? Người không biết còn cho là bọn họ đang rơi vào vùng băng sơn nào đó.
Từng người một đều trưng ra bộ mặt lạnh như tiền, Bùi Mạch Ninh khẽ giật giật khóe miệng.Bây giờ thì nàng đã hiểu lý do tại sao gương mặt Tư Không Thu Trạm lại lạnh lẽo như vậy, căn bản không phải do hắn tâm tình cô độc, mà là do trời sinh hắn vốn dĩ đã như thế.
“ Phụ thân, mẫu thân.” -Tư Không Thu Trạm nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của nương tử, trong lòng cảm thấy nhu hòa, ngay cả lời nói phát ra từ miệng cũng ẩn chứa sự ôn nhu hiếm có.
Tư Không Giang có chút kinh ngạc nhìn trưởng tử của mình. Thật hiếm khi mới nhìn thấy trên mặt nhi tử xuất hiện một tia ôn hòa. Bất giác ông lại nhìn sang trưởng tức* không chút tì vết đứng bên. Xem ra, người con dâu này quả thật là phúc tinh, lúc trước nương tử cùng nữ nhi một mực hối thúc hôn sự này thật là đúng đắn.
*trưởng tức: con dâu trưởng
Không giống như những người trong Tư Không gia lãnh đạm đến rùng mình, mẫu thân của Tư Không Thu Trạm- Liễu Thục Tuyết có vẻ ôn hòa hơn một chút. Lúc này, trên khuôn mặt bà nở ra nụ cười ôn nhu.
“ Con dâu ngoan! Con vừa mới gả đến đây hẳn là có nhiều chỗ không quen! Có gì không thoải mái thì con cứ thành thật nói cho nương biết! Nếu tiểu tử thối này khi dễ con, con cũng đừng khách khí với nó!” Liễu Thục Tuyết ngay từ lần đầu gặp Bùi Mạch Ninh đã cảm thấy yêu mến.
Không thể không nói, Bùi Mạch Ninh có khuôn mặt thuộc loại các trưởng bối trong nhà đều thích. Tuy khóe miệng Bùi Mạch Ninh chỉ mang nụ cười nhàn nhạt , trông có vẻ xa cách nhưng Liễu Thục Tuyết tin tưởng sớm hay muộn nàng cũng sẽ sớm dung nhập được với Tư Không gia bọn họ.
Huống chi, yêu ai yêu cả đường đi, trưởng tử của bà như vậy, đến bà còn chưa từng ôm qua, từ trước đến giờ mới chỉ có Bùi Mạch Ninh nàng chạm được vào hắn.Nhi tử nhà mình muốn cưới một người vốn dĩ đã rất khó khăn, bây giờ thật vất vả mới cưới được một người về, vậy nên phải hảo hảo yêu thương.
“ Nương!”Bùi Mạch Ninh lạnh nhạt mở miệng. Quả nhiên khi nghe xong, Liễu Thục Tuyết càng cười vui vẻ hơn. Nếu không phải Tư Không Thu Trạm đứng bên cạnh nàng, có lẽ bà đã ngay lập tức muốn xông tới ôm lấy nàng rồi.
“ Lão gia, hiện tại nên kính trà!” Quản gia ở phía sau nhắc nhở.
Tiểu Đào đứng cách Bùi Mạch Ninh không xa, để không bị độc của cô gia lan đến.
Tiếp nhận chén trà, Bùi Mạch Ninh đi theo sau Tư Không Thu Trạm kính trà. Việc kính trà này chỉ là hình thức, nhằm thể hiện mối quan hệ tốt với các trưởng bối.
Nếu vừa rồi nàng không có nhìn lầm thì nói đến trưởng bối, sắc mặt của các vị kia không phải là khó coi bình thường , miệng thì cười nhưng mang đầy vẻ châm chọc. Cũng phải thôi, một gia tộc lớn như thế này há lại chẳng có những chuyện lục đục tranh chấp ngầm bên trong.
“ Đại ca! Nếu đã là trưởng tức của Tư Không gia, cũng phải làm quen với việc quản lý tài vụ đi! Nếu làm không tốt, chỉ sợ….” Một vị thúc thúc thân hình béo mập, vẻ mặt xoắn xuýt, trong mắt chứa đầy sự giả dối , không ngừng chớp động.
Tốt lắm! Tân nương tử vừa vào cửa ngay ngày đầu tiên đã phải trải qua khảo nghiệm. Bùi Mạch Ninh vẫn im lặng bất động, âm thầm muốn cười. Trong bụng ngầm nghĩ rằng, bản thân mình vừa mới tùy ý nhảy lên chức Nữ Diêm Vương không lâu còn chưa làm được gì, bây giờ đương nhiên là cũng muốn nếm thử gia đấu ở nhân gian cổ đại này như thế nào.
“ Hừ! Việc này ta sẽ từ từ phân phó. Đứa nhỏ này vào cửa mới ngày đầu tiên, ngươi nói chuyện này làm gì, về sau còn nhiều thời gian! ” Tư Không Giang tức giận trừng mắt nhìn tên thúc thúc béo mập kia. Uy nghiêm gia chủ vừa phát ra lập tức khiến cho tên béo đó im lặng lui xuống dưới, không dám ho he thêm lời nào.
“ Ha ha! Tướng công thật là…! Nàng dâu hiền thảo của ta, con có đói bụng không? Đi, chúng ta đi trước dùng bữa trưa, đừng để ý đến bọn họ!” Liễu Thục Tuyết cười duyên, nghiêng người đi đến bên cạnh Bùi Mạch Ninh, tận lực tránh né lại gần Tư Không Thu Trạm. Lúc này cũng thế, trừ bỏ người duy nhất vô sự đang đứng cạnh bên người Tư Không Thu Trạm, thì những người khác đều không dám đặt chân bước đến gần.
Bùi Mạch Ninh dùng bữa trưa xong vẫn không cảm thấy có gì thay đổi. Ngẫm lại mà xem, một đống người cùng ngồi vây lại ăn cơm ở một chỗ, thế nhưng cả buổi lại chẳng hé nổi một câu, không khí đè nén kia khiến nàng thật sự hoài nghi bản thân ngồi đó làm như thế nào mà ăn được.
Cũng may, Tiểu Đào luôn làm hết phận sự. Sau khi trở về phòng thì lập tức mang nhiều điểm tâm đến đây, nếu không thì ngay ngày đầu tiên nàng bước vào cửa nhà này thì đã bị đói bụng rồi chết ngất luôn rồi.
Nghe nha hoàn nói Tư Không Thu Trạm khoan thai đến chậm. Rõ ràng quá rồi, chỉ cần nơi nào có hắn thì đều không có ai.
“ Tướng công, thỉnh dùng trà!” Bùi Mạch Ninh tựa như một thê tử ngoan hiền tự tay châm trà cho tướng công mình. Khó trách lúc trước Tiểu Đào lại nói hai người giống như đôi phu thê già, bất quá cũng chỉ mới là vài lần sau khi tân hôn mà thôi.
Tư Không Thu Trạm cực kỳ tự nhiên tiếp nhận, hưởng thụ chén trà từ tay Bùi Mạch Ninh đưa tới. Hơi nhấp một ngụm trà, sau đó hắn mới mở miệng nói: “ Một lát nữa sẽ có một vị bằng hữu tới!”
Bùi Mạch Ninh hơi nhíu mày, buông chén trà trong tay xuống, hỏi: “ Là hảo bằng hữu của tướng công sao?” . Nếu không nàng thật sự không nghĩ ra, xét theo tính tình cùng độc khí trên người Tư Không Thu Trạm thì làm sao có ai chịu bước vào cửa làm bạn với hắn.
Không nhận ra Bùi Mạch Ninh nhíu mày, Tư Không Thu Trạm chậm rãi gật đầu. Đột nhiên khóe miệng Bùi Mạch Ninh thoáng giật giật mấy cái, không biết vì sao trong lòng nàng lại có dự cảm không tốt lắm.
/129
|