Từ sâu thẳm trong rừng rậm có tiếng nhạc truyền đến. Âm điệu nhẹ nhàng dường như muốn chỉ dẫn mọi người phương hường phía trước. Bùi Mạch Ninh cùngTư Không Thu Trạm cơ hồ vừa bước vào rừng cây đã nghe được tiếng nhạc réo rắt kia. Càng vào sâu bên trong, thanh âm kia liền càng lúc càng vang dội.
Cho đến khi rừng cây đã ở lại phía sau lưng, trước mắt hai người rõ ràng là một nơi sáng lạn. Một tòa cổ bảo to lớn sửng sững đứng ở nơi đây, có một con sông nhỏ ngăn cách hai bên đường. Một bên tòa thành buông một mặt cầu treo làm cho người ta có thể đi qua đi lại.
Tiếng nhạc hình như đến đây là chấm dứt, hai người đăm chiêu nhìn nhau. Xem ra, thanh âm kia đúng là tiếng dẫn đường cho bọn họ đến đây.
Nước sông không chảy xiết, đi trên cầu treo kia hết sức an toàn.
Đại môn có khắc hoa văn tinh xảo từ xa xưa hiện ra ở trước mắt hai người. Bùi Mạch Ninh duỗi tay ra, ‘Kẽo kẹt’ một tiếng, đại môn liền mở.
Một hơi thở xa xưa nhất thời xông vào mũi, trong đó còn có hương thơm nhàn nhạt.
Một ông lão mặc tây trang cổ điểm, mặt không chút thay đổi đi lên phía trước. Sắc mặt của ông ta nhợt nhạt, làm người ta thật lo lắng ông ta có phải bị bệnh hay không. Nhưng khi nhìn dáng người thẳng đứng, khí thế vững vàng sáng sủa của ông ta, ý nghĩ vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng.
“Hai vị khách nhân, xin hỏi hai vị có thiệp mời không ạ?” Lão nhân nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Bùi Mạch Ninh nhướn nhướn mày, không ngờ lại có chỗ dễ tìm như vậy, hay nên nói người ta tìm thấy hai người quá sớm nhỉ?
Bùi Mạch Ninh lấy bái thiếp màu đỏ ra đưa cho ông ta. Lão nhân kia tiếp nhận xong, mở xem tỉ mỉ, sau đó mới cong khóe miệng, cực kỳ cung kính và lịch sự mời Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm.
‘Phanh’ một tiếng, sau khi hai người bước vào rồi, đại môn của cổ bảo cũng theo ở phía sau cũng lập tức đóng lại ngay.
Cổ bảo này cực kỳ rộng lớn, đường đi bên trong lại phức tạp như tòa trang viên bọn họ đến lúc trước nhưng kết cấu lại khác hẳn, nếu không chú ý là rất dễ bị lạc đường.
Đi thẳng vào sâu bên trong, hai người bỗng nhìn thấy một loạt những người đàn ông tóc vàng mắt xanh, ăn mặc tây trang, ngũ quan thâm thúy, tính cách nhiệt tình, lại có khí chất quý tộc.
Ở chỗ như thế, những người có gương mặt phương Đông như hai người luôn thu hút sự chú ý. Ai nấy đều nhìn Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạch Ninh bằng ánh mắt soi mói đánh giá, cũng có nhiệt tình nóng bỏng, và cả hứng thú nữa…. Loại ánh mắt nào cũng có.
Nhìn chống lại mấy ánh mắt soi mói kia, khi thấy được vài gương mặt quen thuộc, Bùi Mạch Ninh lôi kéo Tư Không Thu Trạm chạy nhanh về hướng những người đó.
“Mạn di!” Bùi Mạch Ninh nhẹ giọng hô, nữ tử phương đông ngồi trong đám người kia xoay thân lại. Một nửa gương mặt tuyệt trần quay ra, đến khi xoay người hoàn toàn mới nhìn thấy nửa mặt bên kia của đối phương có vết sẹo nhàn nhạt.
“Là tiểu Ninh sao?!” Mạn di nhẹ nhàng cười, thần sắc có vẻ nhu hòa hơn, chạy nhanh ra chỗ Bùi Mạch Ninh, bỏ mặc cả vị lang quân tuấn lãng của nàng lại, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Mạn Di, đã lâu con không được gặp người.” Bùi Mạch Ninh khẽ mỉm cười. Khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt của Mạn Di thì không khỏi mừng rỡ nói : “Vết sẹo này quả thực đã mờ đi trông thấy! Không nghĩ thuốc kia có tác dụng hữu hiệu đến vậy.”
“Ha ha, đều là nhờ con! Nếu không phải con đi tìm thuốc đó về cho ta thì ta đây gần như đã nghĩ gương mặt này không còn cách nào chữa trị.” Mạn Di cười, sắc mặt càng nhu hòa. Mặc dù nói mình không quan tâm, nhưng có nữ nhân nào không thích đẹp. Từ tận đáy lòng, nàng luôn cảm ơn cô cháu gái này.
“Đâu có gì! Di di là mẫu thân của sư tỷ con, là con dâu của lão gia tử, con thích Mạn di nhất, dù nói thế nào con cũng phải giúp đỡ di di.” Bùi Mạch Ninh dịu dàng cười, trong mắt nhu hòa cực kỳ. Lúc trước Mạn Di đến thăm sư tỷ, đối nàng đặc biệt ôn nhu. Thậm chí ở trong lòng nàng, Mạn Di giống như thân mẫu thứ hai. Quan hệ giữa hai người hết sức thân mật, có đôi khi ngay cả sư tỷ cũng nói đùa hai người cứ như là mẫu tử vậy.
Hai nữ nhân nhiệt tình trò chuyện với nhau, hai nam nhân đối diện vô nại mà thở dài.
“Ngươi chính là Ma Đế mới nhận chức sao?” Quỷ đế nhíu mày nhìn đến Tư Không Thu Trạm. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Tư Không Thu Trạm nhàn nhạt gật đầu. Tuy rằng sắc mặt của hắn vẫn cực kì lạnh lùng, nhưng xem ra cũng khá tốt. Nếu không phải Bùi Mạch Ninh và hai người này rất thân thiết, hắn chắc chẳng buồn để ý đến họ.
“Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, ánh mắt Tiểu Ninh nhi thật không sai.” Quỷ Đế vui tươi hớn hở cười, ánh mắt nhìn về phía Bùi Mạch Ninh cùng với Mạn Di bên người nàng, thái độ nhu hòa cực kỳ. Nếu là mười mấy năm trước thì sẽ chẳng một ai ngờ Quỷ Đế lại có thái độ nhu hòa đến vậy.
Tư Không Thu Trạm có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Quỷ Đế đứng bên, không ngờ tới đế vương của Quỷ Giới đối với việc hắn nhận chức Ma Đế không hề có nửa điểm phản ứng gì, ngược lại hình như đang muốn thường thức hắn.
Khóe miệng hơi câu, con ngươi màu hổ phách nhìn về phía Bùi Mạch Ninh, trong mắt cũng nhu hòa cực kỳ. Quả nhiên, người nhà của nàng đều không phải người bình thường.
Ngày đầu tiên Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạnh Ninh ở trong Cổ bảo, Satan vẫn chưa xuất hiện.Mặc dù vậy, trong Cổ bảo lại có không ít khách đến. Trừ mấy khách nhân đến từ Phương Đông bọn họ ra, còn lại đều là khách nhân phương Tây. Có Hấp Huyết Quỷ sắc mặt tái nhợt, ác ma đầu dài sừng nhỏ, có vu nữ Vu tộc từ xa xưa. Ngoài ra, cũng có cả thiên sứ đến từ Thiên Giới, cánh trắng noãn, đối lập hoàn toàn với không khí nơi đây. Những thiên sứ đó gần như bị khách nhân ở đây để ý. Một bầu không khí khẩn trương bắt đầu nổi lên.
Bùi Mạch Ninh đương nhiên cũng chẳng thèm để ý đến chuyện tại sao lại có cả thiên sứ đến đây. Thời gian trôi qua, Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm cơ hồ cũng đã biết hết kết cấu của Cổ bảo này.
Hơn nữa ngày đó hai người còn gặp lại được biểu ca yêu nghiệt Phong Khinh Tuyệt. Hắn đương nhiên cùng với các chư vị Tử Thần của Phương Tây đến đây. Trong một đám Tử Thần âm u, hắn lại phi thường chói mắt như ánh mặt trời.
“Hi, biểu muội thân ái của ta, ta biết ngay muội sẽ đến mà.” Phong Khinh Tuyệt cười tươi sáng lạn cực kỳ, bề ngoài tuấn mỹ càng được các nữ tử phương Tây hâm mộ. Thậm chí có người lớn mật bày tỏ tình yêu đối với hắn, nhưng bị hắn khéo léo từ chối. Vị cô nương kia tuy rằng tiếc nuối như cũng chỉ có thể mỉm cười, lại tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm người nào đó khiến các nàng động tâm.
“Biểu ca trước sau như một, luôn được mọi người hoan nghênh.” Bùi Mạch Ninh trêu chọc nói hùa.
Phong Khinh Tuyệt chớp chớp mắt phượng, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc cẩn thận: “Ta muốn giữ mình trong sạch.” Vừa nói, đôi mắt nhẹ nhàng hướng về một hướng khác.
Bùi Mạch Ninh đăm chiêu nhìn theo ánh mắt của hắn. Bất giác, nàng hơi hơi nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ. Có lẽ nàng đã biết vì sao biểu ca cứ khăng khăng ở lại phương Tây này rồi!
Cho đến khi rừng cây đã ở lại phía sau lưng, trước mắt hai người rõ ràng là một nơi sáng lạn. Một tòa cổ bảo to lớn sửng sững đứng ở nơi đây, có một con sông nhỏ ngăn cách hai bên đường. Một bên tòa thành buông một mặt cầu treo làm cho người ta có thể đi qua đi lại.
Tiếng nhạc hình như đến đây là chấm dứt, hai người đăm chiêu nhìn nhau. Xem ra, thanh âm kia đúng là tiếng dẫn đường cho bọn họ đến đây.
Nước sông không chảy xiết, đi trên cầu treo kia hết sức an toàn.
Đại môn có khắc hoa văn tinh xảo từ xa xưa hiện ra ở trước mắt hai người. Bùi Mạch Ninh duỗi tay ra, ‘Kẽo kẹt’ một tiếng, đại môn liền mở.
Một hơi thở xa xưa nhất thời xông vào mũi, trong đó còn có hương thơm nhàn nhạt.
Một ông lão mặc tây trang cổ điểm, mặt không chút thay đổi đi lên phía trước. Sắc mặt của ông ta nhợt nhạt, làm người ta thật lo lắng ông ta có phải bị bệnh hay không. Nhưng khi nhìn dáng người thẳng đứng, khí thế vững vàng sáng sủa của ông ta, ý nghĩ vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng.
“Hai vị khách nhân, xin hỏi hai vị có thiệp mời không ạ?” Lão nhân nhàn nhạt mở miệng hỏi.
Bùi Mạch Ninh nhướn nhướn mày, không ngờ lại có chỗ dễ tìm như vậy, hay nên nói người ta tìm thấy hai người quá sớm nhỉ?
Bùi Mạch Ninh lấy bái thiếp màu đỏ ra đưa cho ông ta. Lão nhân kia tiếp nhận xong, mở xem tỉ mỉ, sau đó mới cong khóe miệng, cực kỳ cung kính và lịch sự mời Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm.
‘Phanh’ một tiếng, sau khi hai người bước vào rồi, đại môn của cổ bảo cũng theo ở phía sau cũng lập tức đóng lại ngay.
Cổ bảo này cực kỳ rộng lớn, đường đi bên trong lại phức tạp như tòa trang viên bọn họ đến lúc trước nhưng kết cấu lại khác hẳn, nếu không chú ý là rất dễ bị lạc đường.
Đi thẳng vào sâu bên trong, hai người bỗng nhìn thấy một loạt những người đàn ông tóc vàng mắt xanh, ăn mặc tây trang, ngũ quan thâm thúy, tính cách nhiệt tình, lại có khí chất quý tộc.
Ở chỗ như thế, những người có gương mặt phương Đông như hai người luôn thu hút sự chú ý. Ai nấy đều nhìn Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạch Ninh bằng ánh mắt soi mói đánh giá, cũng có nhiệt tình nóng bỏng, và cả hứng thú nữa…. Loại ánh mắt nào cũng có.
Nhìn chống lại mấy ánh mắt soi mói kia, khi thấy được vài gương mặt quen thuộc, Bùi Mạch Ninh lôi kéo Tư Không Thu Trạm chạy nhanh về hướng những người đó.
“Mạn di!” Bùi Mạch Ninh nhẹ giọng hô, nữ tử phương đông ngồi trong đám người kia xoay thân lại. Một nửa gương mặt tuyệt trần quay ra, đến khi xoay người hoàn toàn mới nhìn thấy nửa mặt bên kia của đối phương có vết sẹo nhàn nhạt.
“Là tiểu Ninh sao?!” Mạn di nhẹ nhàng cười, thần sắc có vẻ nhu hòa hơn, chạy nhanh ra chỗ Bùi Mạch Ninh, bỏ mặc cả vị lang quân tuấn lãng của nàng lại, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Mạn Di, đã lâu con không được gặp người.” Bùi Mạch Ninh khẽ mỉm cười. Khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt của Mạn Di thì không khỏi mừng rỡ nói : “Vết sẹo này quả thực đã mờ đi trông thấy! Không nghĩ thuốc kia có tác dụng hữu hiệu đến vậy.”
“Ha ha, đều là nhờ con! Nếu không phải con đi tìm thuốc đó về cho ta thì ta đây gần như đã nghĩ gương mặt này không còn cách nào chữa trị.” Mạn Di cười, sắc mặt càng nhu hòa. Mặc dù nói mình không quan tâm, nhưng có nữ nhân nào không thích đẹp. Từ tận đáy lòng, nàng luôn cảm ơn cô cháu gái này.
“Đâu có gì! Di di là mẫu thân của sư tỷ con, là con dâu của lão gia tử, con thích Mạn di nhất, dù nói thế nào con cũng phải giúp đỡ di di.” Bùi Mạch Ninh dịu dàng cười, trong mắt nhu hòa cực kỳ. Lúc trước Mạn Di đến thăm sư tỷ, đối nàng đặc biệt ôn nhu. Thậm chí ở trong lòng nàng, Mạn Di giống như thân mẫu thứ hai. Quan hệ giữa hai người hết sức thân mật, có đôi khi ngay cả sư tỷ cũng nói đùa hai người cứ như là mẫu tử vậy.
Hai nữ nhân nhiệt tình trò chuyện với nhau, hai nam nhân đối diện vô nại mà thở dài.
“Ngươi chính là Ma Đế mới nhận chức sao?” Quỷ đế nhíu mày nhìn đến Tư Không Thu Trạm. Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Tư Không Thu Trạm nhàn nhạt gật đầu. Tuy rằng sắc mặt của hắn vẫn cực kì lạnh lùng, nhưng xem ra cũng khá tốt. Nếu không phải Bùi Mạch Ninh và hai người này rất thân thiết, hắn chắc chẳng buồn để ý đến họ.
“Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, ánh mắt Tiểu Ninh nhi thật không sai.” Quỷ Đế vui tươi hớn hở cười, ánh mắt nhìn về phía Bùi Mạch Ninh cùng với Mạn Di bên người nàng, thái độ nhu hòa cực kỳ. Nếu là mười mấy năm trước thì sẽ chẳng một ai ngờ Quỷ Đế lại có thái độ nhu hòa đến vậy.
Tư Không Thu Trạm có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Quỷ Đế đứng bên, không ngờ tới đế vương của Quỷ Giới đối với việc hắn nhận chức Ma Đế không hề có nửa điểm phản ứng gì, ngược lại hình như đang muốn thường thức hắn.
Khóe miệng hơi câu, con ngươi màu hổ phách nhìn về phía Bùi Mạch Ninh, trong mắt cũng nhu hòa cực kỳ. Quả nhiên, người nhà của nàng đều không phải người bình thường.
Ngày đầu tiên Tư Không Thu Trạm và Bùi Mạnh Ninh ở trong Cổ bảo, Satan vẫn chưa xuất hiện.Mặc dù vậy, trong Cổ bảo lại có không ít khách đến. Trừ mấy khách nhân đến từ Phương Đông bọn họ ra, còn lại đều là khách nhân phương Tây. Có Hấp Huyết Quỷ sắc mặt tái nhợt, ác ma đầu dài sừng nhỏ, có vu nữ Vu tộc từ xa xưa. Ngoài ra, cũng có cả thiên sứ đến từ Thiên Giới, cánh trắng noãn, đối lập hoàn toàn với không khí nơi đây. Những thiên sứ đó gần như bị khách nhân ở đây để ý. Một bầu không khí khẩn trương bắt đầu nổi lên.
Bùi Mạch Ninh đương nhiên cũng chẳng thèm để ý đến chuyện tại sao lại có cả thiên sứ đến đây. Thời gian trôi qua, Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm cơ hồ cũng đã biết hết kết cấu của Cổ bảo này.
Hơn nữa ngày đó hai người còn gặp lại được biểu ca yêu nghiệt Phong Khinh Tuyệt. Hắn đương nhiên cùng với các chư vị Tử Thần của Phương Tây đến đây. Trong một đám Tử Thần âm u, hắn lại phi thường chói mắt như ánh mặt trời.
“Hi, biểu muội thân ái của ta, ta biết ngay muội sẽ đến mà.” Phong Khinh Tuyệt cười tươi sáng lạn cực kỳ, bề ngoài tuấn mỹ càng được các nữ tử phương Tây hâm mộ. Thậm chí có người lớn mật bày tỏ tình yêu đối với hắn, nhưng bị hắn khéo léo từ chối. Vị cô nương kia tuy rằng tiếc nuối như cũng chỉ có thể mỉm cười, lại tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm người nào đó khiến các nàng động tâm.
“Biểu ca trước sau như một, luôn được mọi người hoan nghênh.” Bùi Mạch Ninh trêu chọc nói hùa.
Phong Khinh Tuyệt chớp chớp mắt phượng, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc cẩn thận: “Ta muốn giữ mình trong sạch.” Vừa nói, đôi mắt nhẹ nhàng hướng về một hướng khác.
Bùi Mạch Ninh đăm chiêu nhìn theo ánh mắt của hắn. Bất giác, nàng hơi hơi nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ. Có lẽ nàng đã biết vì sao biểu ca cứ khăng khăng ở lại phương Tây này rồi!
/129
|