Muốn lợi dụng nàng để lừa tên Tấn Hoài chân nhân kia sao? Được lắm, Úy Kỳ Dương này đã thành công trong việc chiếm được sự khinh bỉ của Bùi đại tỷ-Bùi Mạch Ninh nàng. Nàng ghét nhất là nam nhân hồ ly, giảo hoạt như vậy.
Úy Kỳ Dương thiếu chút nữa thì bóp nát một bên chân bàn khi nghe thấy lời nói của Bùi Mạch Ninh.
“ Dưới chân thiên tử, tại hạ chẳng qua ngồi đây độc ẩm, chẳng lẽ điều này là không thể hay sao?” Bùi Mạch Ninh vỗ vỗ lên lên lưng của Tiểu Đào, trấn an nàng ấy, thản nhiên mở miệng.
Úy Kỳ Dương cười cười, không nói gì. Nhưng Hoàng Phủ Việt thì lại ngẩn người, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng này có chút quen tai.
“ Tránh ra! Tránh ra! Là kẻ nào dám gây sự ở đây ?” Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn truyền vào, chắc hẳn vừa rồi có kẻ sau khi bỏ chạy đã thuận đường đến quan phủ báo án.
Người vừa tiến vào nhìn thấy mấy đại nhân vật đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đặc biệt còn có Việt Vương gia đang được Hoàng Thượng coi trọng nhất, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hoàng Phủ Việt không vui nhíu mày. Một chút chuyện nhỏ như thế này mà đã kinh động ,lôi kéo sự chú ý của quan phủ, nếu chuyện này truyền đến tai hoàng huynh, chắc chắn y sẽ lại bị giáo huấn.
“ Nơi này không có chuyện gì hết, còn không mau lui xuống!” Hoàng Phủ Việt trừng mắt, quan binh liền lập tức cao chạy xa bay .
“ Thật không dễ chơi! Nữ nhân này các người muốn xử trí ra sao chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng vị huynh đệ này, có muốn trở thành bằng hữu của ta không? Ta thật sự rất có hứng thú với ngươi đấy!” Úy Kỳ Dương bĩu môi, từ đầu vốn chẳng để ý gì đến Thủy Nhi đang khóc sướt mướt kia, ánh mắt của hắn đang đổ về phía Bùi Mạch Ninh, táo bạo đá lông nheo với nàng. Hành động này của hắn thiếu chút nữa làm Bùi Mạch Ninh phun hết cả ngụm trà vừa mới nhấp lên miệng.
Khóe miệng giật giật, Bùi Mạch Ninh thực chẳng còn muốn uống cho xong chén trà còn dang dở này. Trò đùa này cũng đã đến hồi kết thúc, dù sao hôm nay cũng đã chiếm được đáp án nàng muốn biết, vật kia chắc chắn chỉ đang ở chỗ Thủy Nhi hoặc ở trên người Hoàng Phủ Việt mà thôi.
“ Tiểu Đào! Chúng ta đi thôi!” Không để ý đến sóng mắt ái muội đang phát ra của Úy Kỳ Dương, Bùi Mạch Ninh trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa lớn. Tiểu Đào lúc này mới dám thở ra hít vào, thiếu chút nữa là rơi lệ, rốt cuộc cũng được ra khỏi Xuân Ý Lâu này.
“ Haizz, người huynh đệ, đừng có đi mà, ngươi còn chưa cho ta biết ngươi họ gì? Tên gì? Ở đâu? Ngày sau làm sao để có thể tìm được ngươi ? ” Thanh âm của Úy Kỳ Dương từ phía sau truyền lại, khóe miệng của nàng vẫn giật giật, cước bộ càng lúc càng nhanh hơn, đi nhanh khỏi nơi này vẫn là tốt hơn cả.
Chuyện của Thủy Nhi kế tiếp sẽ như thế nào, nàng hoàn toàn không muốn biết. Nhưng dựa theo quan sát của nàng, khẳng định Thủy Nhi tạm thời sẽ không có chuyện gì. Nếu không phải để xác định xem vật kia có ở trên người Thủy Nhi hay không thì nàng cũng chẳng buồn ngồi đấy mà xen vào chuyện của kẻ khác.
Liên tục trong mấy ngày, Tiểu Đào luôn đề phòng nàng, còn đem nam trang giấu biệt đi. Nàng ấy thật sự rất sợ, sợ tiểu thư rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại phẫn nam trang đi Xuân Ý Lâu kia. Nàng thật sự một bước cũng không muốn đến đó đâu!
Xuân ý dạt dào, ngày đại hôn cũng không còn xa. Suốt mấy hôm nay, các ma ma trong cung đi đi lại lại, đem không ít hỉ phục được thêu may một cách khóe léo tinh tế nhất, cùng đủ loại trang sức rườm rà đến . Mỗi ngày, Bùi Mạch Ninh đều phải thử đến mức thân thể và ý chí rã rời, còn Tiểu Đào thì ngược lại, rất hưng phấn.
Cuối cùng, không chịu nổi sự lải nhải phiền toái của đám ma ma đó, Bùi Mạch Ninh chọn lấy một bộ hỉ phục tương đối đơn giản,không có phục sức rườm rà đi kèm . Nếu so với những bộ hỉ phục khác, bộ này đích thực là mộc mạc hơn rất nhiều, thế nên Bùi Mạch Ninh mới cố tình chọn nó.
Vốn dĩ muốn thừa dịp này để ra ngoài dạo chơi một chút thì Hoàng Thượng lại cho cung giáo nhân đến dạy các nghi thức trước hôn lễ. Phụ thân nàng còn chưa hạn chế tự do của nàng như vậy, Hoàng Thượng này thật là, quản quá nhiều chuyện rồi!
Ai bảo hắn là Hoàng Thượng, lời hắn nói nhất định phải tuân thủ. Một tháng trôi qua thật nhanh, Bùi Mạch Ninh còn chưa hồi phục lại tinh thần đã bị dọa giật mình.Bởi vì ngày mai sẽ là ngày đại hôn của nàng ~
“ Nhất lược, chải đến tận cùng cuộc đời
Nhị lược, cô nương của ta vui hưởng hạnh phúc
Tam lược, cô nương con cháu đầy nhà
Tứ lược, vận may phú quý, đi đường gặp quý nhân
Ngũ lược, con thứ năm đăng bảng vinh quy, cả năm con công thành danh toại.
Lục lược, thân thể an khang, khuê phụ nhìn gương ,má màu phấn hồng.
Thất lược, thất tiên hạ phàm xứng duyên Đổng Vĩnh, cầu Hỷ Thước bắc qua sông Ngân Hà đưa đôi trẻ đến với nhau !
Bát lược, bát tiên chúc thọ, cả đời bình an
Cửu lược, mọi việc đều viên mãn.
Thập lược, phu thê ân ái đầu bạc răng long!”
Thanh âm của ma ma văng vẳng, vừa chải vừa nói từng câu, từng lượt chải xuống mái tóc đen tuyền của Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh khép hờ mắt, trong lòng không có bất kì rung động nào, chỉ có tò mò, có chút nghi hoặc. Đây là tập tục dân gian, tân nương trước khi xuất giá đều được mẫu thân chải đầu cho như vậy. Thế nhưng nàng chưa bao giờ thấy qua mẫu thân của thân thể này, mẫu thân của Bùi Mạch Ninh đã sớm qua đời, chính vì vậy Bùi Chính Vũ đã thỉnh riêng một ma ma đến làm việc này cho nàng.
Úy Kỳ Dương thiếu chút nữa thì bóp nát một bên chân bàn khi nghe thấy lời nói của Bùi Mạch Ninh.
“ Dưới chân thiên tử, tại hạ chẳng qua ngồi đây độc ẩm, chẳng lẽ điều này là không thể hay sao?” Bùi Mạch Ninh vỗ vỗ lên lên lưng của Tiểu Đào, trấn an nàng ấy, thản nhiên mở miệng.
Úy Kỳ Dương cười cười, không nói gì. Nhưng Hoàng Phủ Việt thì lại ngẩn người, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng này có chút quen tai.
“ Tránh ra! Tránh ra! Là kẻ nào dám gây sự ở đây ?” Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn truyền vào, chắc hẳn vừa rồi có kẻ sau khi bỏ chạy đã thuận đường đến quan phủ báo án.
Người vừa tiến vào nhìn thấy mấy đại nhân vật đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, đặc biệt còn có Việt Vương gia đang được Hoàng Thượng coi trọng nhất, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hoàng Phủ Việt không vui nhíu mày. Một chút chuyện nhỏ như thế này mà đã kinh động ,lôi kéo sự chú ý của quan phủ, nếu chuyện này truyền đến tai hoàng huynh, chắc chắn y sẽ lại bị giáo huấn.
“ Nơi này không có chuyện gì hết, còn không mau lui xuống!” Hoàng Phủ Việt trừng mắt, quan binh liền lập tức cao chạy xa bay .
“ Thật không dễ chơi! Nữ nhân này các người muốn xử trí ra sao chẳng liên quan gì đến ta. Nhưng vị huynh đệ này, có muốn trở thành bằng hữu của ta không? Ta thật sự rất có hứng thú với ngươi đấy!” Úy Kỳ Dương bĩu môi, từ đầu vốn chẳng để ý gì đến Thủy Nhi đang khóc sướt mướt kia, ánh mắt của hắn đang đổ về phía Bùi Mạch Ninh, táo bạo đá lông nheo với nàng. Hành động này của hắn thiếu chút nữa làm Bùi Mạch Ninh phun hết cả ngụm trà vừa mới nhấp lên miệng.
Khóe miệng giật giật, Bùi Mạch Ninh thực chẳng còn muốn uống cho xong chén trà còn dang dở này. Trò đùa này cũng đã đến hồi kết thúc, dù sao hôm nay cũng đã chiếm được đáp án nàng muốn biết, vật kia chắc chắn chỉ đang ở chỗ Thủy Nhi hoặc ở trên người Hoàng Phủ Việt mà thôi.
“ Tiểu Đào! Chúng ta đi thôi!” Không để ý đến sóng mắt ái muội đang phát ra của Úy Kỳ Dương, Bùi Mạch Ninh trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa lớn. Tiểu Đào lúc này mới dám thở ra hít vào, thiếu chút nữa là rơi lệ, rốt cuộc cũng được ra khỏi Xuân Ý Lâu này.
“ Haizz, người huynh đệ, đừng có đi mà, ngươi còn chưa cho ta biết ngươi họ gì? Tên gì? Ở đâu? Ngày sau làm sao để có thể tìm được ngươi ? ” Thanh âm của Úy Kỳ Dương từ phía sau truyền lại, khóe miệng của nàng vẫn giật giật, cước bộ càng lúc càng nhanh hơn, đi nhanh khỏi nơi này vẫn là tốt hơn cả.
Chuyện của Thủy Nhi kế tiếp sẽ như thế nào, nàng hoàn toàn không muốn biết. Nhưng dựa theo quan sát của nàng, khẳng định Thủy Nhi tạm thời sẽ không có chuyện gì. Nếu không phải để xác định xem vật kia có ở trên người Thủy Nhi hay không thì nàng cũng chẳng buồn ngồi đấy mà xen vào chuyện của kẻ khác.
Liên tục trong mấy ngày, Tiểu Đào luôn đề phòng nàng, còn đem nam trang giấu biệt đi. Nàng ấy thật sự rất sợ, sợ tiểu thư rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại phẫn nam trang đi Xuân Ý Lâu kia. Nàng thật sự một bước cũng không muốn đến đó đâu!
Xuân ý dạt dào, ngày đại hôn cũng không còn xa. Suốt mấy hôm nay, các ma ma trong cung đi đi lại lại, đem không ít hỉ phục được thêu may một cách khóe léo tinh tế nhất, cùng đủ loại trang sức rườm rà đến . Mỗi ngày, Bùi Mạch Ninh đều phải thử đến mức thân thể và ý chí rã rời, còn Tiểu Đào thì ngược lại, rất hưng phấn.
Cuối cùng, không chịu nổi sự lải nhải phiền toái của đám ma ma đó, Bùi Mạch Ninh chọn lấy một bộ hỉ phục tương đối đơn giản,không có phục sức rườm rà đi kèm . Nếu so với những bộ hỉ phục khác, bộ này đích thực là mộc mạc hơn rất nhiều, thế nên Bùi Mạch Ninh mới cố tình chọn nó.
Vốn dĩ muốn thừa dịp này để ra ngoài dạo chơi một chút thì Hoàng Thượng lại cho cung giáo nhân đến dạy các nghi thức trước hôn lễ. Phụ thân nàng còn chưa hạn chế tự do của nàng như vậy, Hoàng Thượng này thật là, quản quá nhiều chuyện rồi!
Ai bảo hắn là Hoàng Thượng, lời hắn nói nhất định phải tuân thủ. Một tháng trôi qua thật nhanh, Bùi Mạch Ninh còn chưa hồi phục lại tinh thần đã bị dọa giật mình.Bởi vì ngày mai sẽ là ngày đại hôn của nàng ~
“ Nhất lược, chải đến tận cùng cuộc đời
Nhị lược, cô nương của ta vui hưởng hạnh phúc
Tam lược, cô nương con cháu đầy nhà
Tứ lược, vận may phú quý, đi đường gặp quý nhân
Ngũ lược, con thứ năm đăng bảng vinh quy, cả năm con công thành danh toại.
Lục lược, thân thể an khang, khuê phụ nhìn gương ,má màu phấn hồng.
Thất lược, thất tiên hạ phàm xứng duyên Đổng Vĩnh, cầu Hỷ Thước bắc qua sông Ngân Hà đưa đôi trẻ đến với nhau !
Bát lược, bát tiên chúc thọ, cả đời bình an
Cửu lược, mọi việc đều viên mãn.
Thập lược, phu thê ân ái đầu bạc răng long!”
Thanh âm của ma ma văng vẳng, vừa chải vừa nói từng câu, từng lượt chải xuống mái tóc đen tuyền của Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh khép hờ mắt, trong lòng không có bất kì rung động nào, chỉ có tò mò, có chút nghi hoặc. Đây là tập tục dân gian, tân nương trước khi xuất giá đều được mẫu thân chải đầu cho như vậy. Thế nhưng nàng chưa bao giờ thấy qua mẫu thân của thân thể này, mẫu thân của Bùi Mạch Ninh đã sớm qua đời, chính vì vậy Bùi Chính Vũ đã thỉnh riêng một ma ma đến làm việc này cho nàng.
/129
|