Nữ Chủ Xinh Đẹp , Chạy Trốn Cuộc Hôn Nhân (Sắc)

CHƯƠNG 6 .2

/474


 

Ninh Tri híp híp mắt, hay là nói khi thoát ly hiện thực, cô sẽ có thể khôi phục bộ dáng nguyên bản?

 

Mặc kệ thế nào, hiện tại cô đã trở nên xinh đẹp như cũ.

 

Ninh Tri nghiêm túc đánh giá gương mặt mình, càng xem cô càng tức, bởi vì cô phát hiện thứ mà Lâm Điềm Điềm lấy đi không chỉ có dung mạo của cô mà còn có cả thân hình của cô.

 

Thật quá đáng

 

Hiện tại dáng người đã khôi phục, phía trước ngực lớn hơn không ít, vòng eo tinh tế, ngay cả đôi chân cũng tinh tế trắng nõn, xinh đẹp kiều nộn đến ngón chân cũng phấn hồng.

 

Ninh Tri thích chết đi được, không ngừng đánh giá thân thể của mình, càng xem càng vừa lòng, cô hận không thể lập tức đem toàn bộ hào quang từ trên người Lâm Điềm Điềm lấy về.

 

Tiểu Lục Tuyệt bên cạnh đã rửa xong tay nhỏ, bé xoay người, đi vòng qua Ninh Tri, đi ra khỏi toilet.

 

Ninh Tri choáng váng, tiểu Lục Tuyệt có thể thấy cô? Hay là trùng hợp?

 

Cô cũng nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Tiểu Lục Tuyệt chân ngắn, cô đi hai bước liền đuổi kịp nhóc.

 

Khuôn mặt nhỏ phúng phính thịt của nhóc con còn có chút mỡ, hoàn toàn khác với dáng vẻ thâm thúy rõ ràng sau khi lớn lên.

 

Ninh Tri nhéo nhéo tay, rốt cuộc cô cũng không nhịn được vươn ngón tay ra, đầu ngón tay ở trên gương mặt trắng nõn của tiểu Lục Tuyệt chọc chọc, trên khuôn mặt nhỏ nháy mắt xuất hiện một chỗ bị lõm vào.

 

A, cô vậy mà lại có thể đụng vào bé

 

Ninh Tri kích động, trực tiếp nắm khuôn mặt của tiểu Lục Tuyệt, nhuyễn nhuyễn nộn nộn, cô thật sự có thể đụng vào bé.

 

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có thể nhìn thấy chị sao?” Ninh Tri hỏi bé.

 

Tiểu Lục Tuyệt ngước mắt, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh mờ mịt nhìn Ninh Tri trước mặt, sau đó, bé giơ tay nhỏ lên đánh vào tay Ninh Tri đang nhéo mặt bé.

 

Một đứa trẻ thì có được bao nhiêu lực? Ninh Tri căn bản không bị bé đánh đaụ

 

Bé thật sự có thể thấy cô

 

Vẻ mặt Ninh Tri kinh hỉ, “Em có thể nhìn thấy chị đúng không?”

 

Tiểu Lục Tuyệt trầm mặc, khốc khốc, hoàn toàn không để ý tới cô.

 

Ninh Tri thử đi đến trước mặt mẹ Lục, đối phương không có bất luận phản ứng gì, cô vươn tay đụng vào mẹ Lục nhưng bàn tay cô lạ trực tiếp xuyên qua người bà.

 

Ninh Tri xác định, chỉ có tiểu Lục Tuyệt mới có thể thấy cô, cô chỉ có thể đụng vào tiểu Lục Tuyệt.

 

    

 

 Thời điểm cơm chiều, Ninh Tri ngồi ở vị trí bên cạnh tiểu Lục Tuyệt.

 

Đối mặt với một bàn thức ăn, Ninh Tri rất muốn ăn nhưng cô lại không có cảm giác đói, cô giống như không thuộc về thế giới này nên cũng không chịu sự câu thúc của nó.

 

Ngồi ở bên cạnh mẹ Lục là một người đàn ông có diện mạo tuấn lãng lại uy nghiêm, ba Lục, Lục Đông Chu, lúc trước cô cảm thấy mặt mày của Lục Tuyệt giống mẹ Lục, hiện tại cô đột nhiên cảm thấy Lục Tuyệt lớn lên càng giống ba Lục hơn.

 

Dựa vào ánh mắt của ba Lục nhìn mẹ Lục, còn có hành động gắp đồ ăn kia có thể dễ dàng nhận ra ba Lục rất yêu thương vợ con.

 

Sau giờ cơm chiều, Ninh Tri đi theo tiểu Lục Tuyệt lên lầu, khi đi vào phòng, cô dở khóc dở cười.

 

Hiện tại trong phòng vẫn là phong cách trẻ con, mặt tường là màu xanh da trời, chung quanh bày rất nhiều món đồ chơi yêu thích của bé trai, ngay cả giường trong phòng cũng là một chiếc giường nhỏ cho trẻ con.

 

Đây là một căn phòng thiếu nhi chính thống.

 

Tiểu Lục Tuyệt không thích nói chuyện nhưng năng lực tự lập của bé rất mạnh, bé sớm đã học được cách tự mình tắm rửa.

 

Hiện tại, Ninh Tri giống như cái đuôi của tiểu Lục Tuyệt, bé đi đến nơi nào cô theo tới nơi đó, cô đối với tiểu Lục Tuyệt tràn ngập hứng thú, rốt cuộc thì mấy ai có cơ hội tận mắt nhìn thấy chồng mình khi còn nhỏ chứ?

 

Trong toilet, người giúp việc sớm đã chuẩn bị nước tắm cho tiểu Lục Tuyệt, còn có cả quần áo.

 

Người giúp việc đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa.

 

Tiểu Lục Tuyệt tự mình cởi quần áo ra, khi xoay người, bé thấy Ninh Tri đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ của bé nghiêm lại, miệng mím chặt, không cao hứng.

 

“Em tắm rửa, không xem.” Thanh âm trẻ con của tiểu Lục Tuyệt so với thanh âm của Bá Vương còn đáng yêu hơn, thanh thúy, non nớt đến không được.

 

Ninh Tri cười cong mắt, cô cố ý trêu bé, “Em gọi chị một tiếng chị, chị sẽ đi ra ngoài. Không gọi, chị sẽ đứng ở đây xem em tắm.”

 

Khuôn mặt nhỏ của tiểu Lục Tuyệt căng thẳng.

 

Ninh Tri xoa bóp khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, “Gọi đi, em gọi chị, chị liền rời đi.”


/474

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status