Phủ Thừa tướng
Hai thân ảnh nhỏ nhắn một trước một sau bước vào phủ, khi đi ngang qua Hồng Quang viện ( nơi ở của Tứ tiểu thư Thẩm Gia Nguyệt và Nhị thiếu gia Thẩm Gia Ngữ) Thẩm Gia Vy thuận tiện vào chơi với bọn họ, vì vốn giữa nàng và bọn họ không phải là quá thân thiết, nhưng có thể coi là hòa thuận, vả lại chẳng phải có câu ‘’ Gia hòa vạn sự hưng’’ sao, lúc rảnh rỗi trò chuyện cũng xem như bồi dưỡng tình cảm.
Vừa mới bước chân vào cửa tiểu viện, bên trong đã truyền ra những tiếng cười nói phấn khích, như đã biết trước việc gì sảy ra bên trong, nàng cười nhạt cùng Âu Kỳ bước vào. Bước lên bậc tam cấp, Âu Dương Kỳ nhanh chân mở cửa phòng cho nàng bước vào. Đúng như nàng dự đoán, Thẩm Gia Ngữ vừa có một món đồ chơi mới, có lẽ là quà từ biểu ca của hắn tặng, lúc sáng trước khi ra khỏi phủ, nàng đã nghe các nha hoàn bàn tán với nhau hôm nay sẽ có người từ nhà ngoại của Liễu thị đến, quả nhiên không sai biệt lắm.
Ngọc Nhi- nha hoàn thân cận của Thẩm Gia Nguyệt vừa thấy nàng bước vào đã nhanh chóng hành lễ:
‘’ Nhị tiểu thư, người đến.’’
Thẩm Gia Linh, Thẩm Gia Nguyệt và Thẩm Gia Ngữ trong phòng đang ngồi xung quanh bàn tròn thấy nàng cũng cười vui vẻ, Liên Nhi- nha hoàn thân cận của Thẩm Gia Linh cũng nhanh chóng hành lễ. Thẩm Gia Ngữ được Ngọc Nhi đỡ xuống ghế, bước chập chững về phía nàng, trên tay còn cầm theo món đồ chơi mới cao hứng mỉm cười, bộ dáng thập phần vui vẻ nói:
‘’ Vy Vy, tỷ mau đến, nhìn xem, trống nhỏ biểu ca vừa mới tặng cho đệ đấy, tỷ xem có đẹp không a~’’
Giọng nói trẻ con non nớt thêm vài phần vui vẻ thập phần dễ nghe lại thêm trên người khoác chiếc áo lông vô cùng đáng yêu, so với món đồ chơi mới nàng thấy tiểu đệ đệ này thập phần đáng yêu hơn. Thẩm Gia Vy cũng bước đến, tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Thẩm Gia Ngữ như sợ hắn ngã, cười cười nói:
‘’ Tiểu Ngữ, cái trống nhỏ này của đệ thật đẹp mắt a~’’
Thẩm Gia Ngữ được Thẩm Gia Vy khen có đồ chơi đẹp vui vẻ không khác gì khen hắn, cười tít cả mắt, kéo nàng đến bàn tròn ngồi. Thẩm Gia Vy khi đã an vị trên ghế hướng Âu Dương Kỳ đang đứng phía sau nàng, nói:
‘’ Âu Kỳ.’’
Như biết nàng muốn nói gì, Âu Dương Kỳ nhanh chóng đặt một vật được gói tỉ mỉ bằng giấy lên bàn. Thẩm Gia Linh ngồi gần nàng nhìn thấy tò mò hỏi:
‘’ Vy Vy, đây là cái gì vậy?’’
Thẩm Gia Vy cười cười, cũng không có trả lời, đôi tay nhỏ nhắn khéo léo mở bọc giấy ra, thứ bên trong nhìn xơ qua rất giống mứt quả, hình tròn nhỏ bằng đầu ngón tay, màu đen.Thẩm Gia Ngữ lúc nào còn hào hứng lắc lư chiếc trống nhỏ không ngừng, bây giờ đôi mắt to tròn trong suốt chỉ tập trung vào thứ đồ ăn lạ mắt trên bàn, chớp chớp đôi mắt nhìn Thẩm Gia Vy, giọng nói non nớt cất tiếng hỏi:
‘’ Đệ có thể ăn không?’’
Thẩm Gia Vy nhìn khuôn mặt tham ăn của Thẩm Gia Ngữ thì không nhịn được, cười sủng nịnh nói:
‘’Ân, có thể!’’
Thẩm Gia Vy vừa dứt câu, không chỉ Thẩm Gia Ngữ vươn tay lấy một viên mứt quả mà Thẩm Gia Linh và Thẩm Gia Nguyệt cũng không chần chừ muốn nếm thử. Thẩm Gia Vy ngẩn đầu nhìn xung quanh, Ngọc Nhi và Liên Nhi đều cùng một bộ dáng vô cùng tò mò, nhưng sau lại rụt rè cúi đầu xuống, Thẩm Gia Vy cũng chỉ cười nhẹ, quy củ trong phủ đúng là không thể xem thường.
‘’ Các ngươi cũng đến nếm thử xem’’
Sau một hồi suy nghĩ, bọn họ đúng là không thể thắng được ham muốn tò mò của bản thân mà bước đến gần tự lấy cho mình một viên ăn thử. Thẩm Gia Ngữ vừa bỏ một viên vào miệng, mặt nhỏ đã lập tức nhăn lại, nhưng kiên quyết không chịu bỏ ra. Những người còn lại cũng một bộ dáng tương tự như vậy, cuối cùng Thẩm Gia Nguyệt nhịn không được mà hỏi Thẩm Gia Vy:
‘’ Vy Vy tỷ, đây rốt cuộc là gì mà lại có vị chua như vậy, muội chưa bao giờ thấy mứt nào giống như vậy?’’
Thẩm Gia Vy từ đầu tới cuối thủy chung nở nụ cười, chậm rãi giải thích:
‘’ Đây không phải mứt, mà là ô mai, còn gọi là xí muội. Có vị chua, tính liễm, thể thăng hoặc giáng, giúp thuận khí chỉ khái, hóa đàm.’’
Thảm Gia Linh đưa tay lấy thêm một viên ô mai nữa ăn ngon lành, lại hỏi Thẩm Gia Vy:
‘’ Ô mai? Tỷ chưa nghe nói bao giờ.’’
Thẩm Gia Vy cười cười, lại giải thích thêm:
‘’ Tỷ chưa nghe nói cũng phải thôi, đâu vốn là một lạo thuốc Đông y. Ô mai được dùng làm thuốc giảm ho, chống khô họng, viêm họng, khản tiếng. Kết hợp với nhiều vị thuốc khác có thể chửa các chứng ho lâu năm, viêm phế quản..v.v..’’
Thẩm Gia Linh gật gật đầu như đã hiểu:
‘’ Hóa ra là một vị thuốc, chúng ta không có bệnh liệu có làm sao không? Mà Vy Vy, muội học được những thứ này ở đâu thể?’’
Thẩm Gia Vy cười cười, đáp:
‘’ Không có bệnh ăn cũng không sao, lần trước ở phòng bếp nghe được Phúc bá bá nói, tò mò nên mua thử thôi. Thật ra ô mai cũng không khó làm lắm, vì ô mai vốn được làm từ quả mơ, lấy quả mơ vàng phơi trong mát cho đến héo, rồi đem cửu chưng cửu sái. Sau khi hoàn tất, thịt quả mơ săn lại có màu đen, hoặc có các hạt muối trắng kết tinh trên bề mặt thì sẽ gọi là bạch mai.’’
Thẩm Gia Ngữ ăn thêm vài viên, hào hứng nói:
‘’ Ô mai, bạch mai, haha… tên rất hay, đều ăn ngon a~ ‘’
Thẩm Gia Vy cưng chiều xoa đầu Thẩm Gia Ngữ:
‘’ Hảo, ăn ngon thì ăn nhiều thêm vài viên nữa đi, nhưng đừng ăn nhiều quá kẻo chút nữa ăn cơm tối lại không được.’’
Thẩm Gia Ngữ vui vẻ nói:
‘’ Ân’’
Một khắc sau, mọi người trong Thừa Tướng phủ cùng tụ họp tại phòng ăn để dùng bữa tối, sau đó ai về viện nấy. Trước khi về Tường Vy viện, Thẩm Gia Vy đến Kính Hưng viện để thỉnh an Thẩm Vĩnh Hằng rồi mới trở lại tiểu viện của mình. Như thường lệ, Thẩm Gia Vy ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, Âu Dương Kỳ ở tủ đồ của hắn làm gì đó nàng cũng không quá để tâm. Thật lâu sau hắn mới quay trở lại bồi phía bên cạnh nàng, giọng ngập ngừng nói:
‘’ Vy Vy, ta thật thắc mắc ngươi cùng bọn họ rõ ràng không thân thiết, vì cái gì cùng bọn họ tại một chỗ cười cười nói nói, nếu bản thân cảm thấy không thoải mái cũng không nên miễn cưỡng làm gì.’’
Âu Dương Kỳ đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, nếu người ngoài nghe được chắc chắn không hiểu nhưng với nàng thì khác, nàng biết hắn nói ‘’ bọn họ’’ là ám chỉ ai, nhưng nàng lại không vội trả lời, đặt cuốn sách đang đọc dở lên bàn, bản thân bước đến cửa ra vào, lưng tựa vào một bên thành cửa, đôi mắt đen láy nhìn khoảng không u tối phía trước, một cơn gió nhẹ nàng lướt qua, tà váy nàng cũng theo đó mà tạo nên từng đợt sóng nhẹ nhàng. Âu Dương Kỳ cũng chầm chậm mà bước theo sau, đôi mắt nhìn nàng chăm chú. Thẩm Gia Vy đột nhiên hơi nghiên đầu lại nhìn Âu Dương Kỳ đang đi đến phía sau, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy vô bi vô hỉ, lạnh nhạt mà nhìn thấu hết thảy tâm hắn đang nghĩ gì, rộng lớn bao dung hết thảy, cũng giống như cơn gió nhẹ nhàng kia, cũng chậm rãi lướt nhanh qua người hắn rồi yên lặng nhìn chăm chú cảnh vật bị bóng tối bao phủ phía trước, giọng nói trong trẻo như nước nhưng có vài phần trẻ con nhẹ nhàng cất lên:
‘’ Đời người ngắn ngủi thoáng cái như chớp mắt, tất thảy còn đang lãng phí điều gì? Thời gian trôi đi vô luận làm thế nào cũng không thể lấy lại được, ta chỉ cảm thấy nên tận dụng triệt để thời gian, đừng để vụt mất rồi mới nhận ra nó trân quý đến nhường nào, lúc nào nên sầu khổ hãy khóc, lúc nào nên vui vẻ hãy cười thật sảng khoái. Đúng sai không quan trọng, quan trọng làm cho tâm tình tốt lên được hay không, chi bằng cứ mỉm cười mà bao dung hết thảy, sống một cuộc sống bình hòa, tâm hồn thanh thản, chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao?’’
Âu Dương Kỳ tròn mắt kinh ngạc nhìn nàng, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe từ miệng nàng thốt ra những câu nói kỳ lạ, tràn ngập ưu tư, nghe qua thập phần nhẹ nhàng nhưng chứa trong đó biết bao nhiêu ẩn ý nào mấy ai hiểu thấu, sao với hắn đây, hắn càng cảm thấy tâm tư của nàng sâu hơn cả hắn, đôi mắt hắn lóe ra một tia sáng kì dị chỉ hắn mới hiểu, hít sâu một ngụm khí, thu hết can đảm bước đến gần nàng hơn, nói:
‘’ Ngày mai, ta sẽ rời đi, cùng với… người thân của ta.’’
Thẩm Gia Vy gần như ngay lập tức quay đầu lại nhìn hắn, nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách mong mỏi muốn nhìn thấy gì đó, nhưng khi chưa tìm được đáp án lại mau chóng trở lại trạng thái ban đầu, nàng cười nhẹ, nói:
‘’ Người thân của ngươi? Vậy sao, ta đã biết, sáng mai có thể ta sẽ không tiễn ngươi được, lên đường bảo trọng.’’
Tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng, đây không phải là điều hắn muốn hay sao, trong đầu đã nghĩ không biết bao nhiêu cách có thể thuyết phục nàng không ra tiễn hắn, giờ đây đã đạt được nhưng sao trong lòng hắn một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, mà tràn ngập áy náy cùng nuối tiếc. Ha, nuối tiếc sao? Hắn đang chờ mong điều gì đây. Cúi đầu cười nhạt, cuối cùng cũng không như hắn nghĩ, thật lâu sau hắn mới ngẩn đầu, như đã hạ quyết tâm, hắn bước đến bậc cửa, lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn vào khoảng không âm u phía trước, liệu tương lai có giống như vậy không, hắn cười cợt nhã, mong rằng sẽ không.
Dưới đất, vạn vật ẩn tình dậy sóng, bóng đêm mang một sức mạnh vô hình đầy huyền bí bước lên ngôi vương, cùng với vị thần thân cận là sự cô độc thống trị toàn cõi, ánh sáng đang yếu thế nhưng vẫn kiên cường không lùi bước, trên bầu trời đêm, tinh quan lóe sáng không ngơi như âm thầm cổ vũ hãy mạnh mẽ lên, ánh trăng dần bị che khuất bởi những đám mây là bầy tôi trung thành của vị vua bóng tối, triệt để đem những thứ mang tên ánh sáng tiêu diệt. Vạn vật dưới bầu trời kia liệu rằng chúng có thể tự mình vực dậy , như những tán cây bền bỉ trong bão tuyết ngày cuối đông, đẹp đẽ thế gian rồi sẽ tồn tại đến bao giờ.
-
-
----------------------------------------------------------------
Vạn vật ngủ say trong bóng tối cuối cùng cũng tỉnh dậy, mặt trời tỏa hào quang rực rỡ vĩnh hằng, thay bóng tối thống trị cõi nhân gia, tựa như bóng đêm âm u kia qua một đêm đã triệt để bại trận, khác xa với sự tươi vui của ngày mới, ở nơi nào đó, hôm nay đã định là một ngày không tốt đẹp.
Cửa sau Phủ Thừa Tướng, thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu hài tử y phục tối màu di chuyển nhẹ nhàng, cả đến tiếng bước chân cũng cẩn thận che giấu đi, đôi tay nhỏ bé vươn ra cẩn thận mở cửa ra, linh hoạt bước thật nhanh ra ngoài sau đó đóng lại như ban đầu, hành động hoàn hảo không một động tác thừa, sau đó dứt khoát quay lưng bước đi thật nhanh. Âu Dương Kỳ bước đi một mạch cho đến khi qua mấy ngã rẽ mới dừng lại, chống một tay vào tường gập người xuống, chỉ có hắn mới hiểu rõ nhất bản thân hắn muốn gì, hắn không phải vì mệt mà dừng lại, mà vì hắn chỉ đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó đang dần xâm chiếm con người hắn. Thật lâu sau hắn mới ngẩn đầu đứng thẳng người lại, tiếp tục cất bước đến điểm hẹn hội ngộ cùng Hiên Viên Dật và Doãn Thần Âm. Giờ thìn tam khắc, một chiếc xe ngựa rời khỏi kinh thành một cách thuận lợi, hoàn hảo biến mất không lưu lại tung tích.
Âu Dương Kỳ vén lên màng cửa sổ, đôi mắt nâu to tròn nhìn chăm chú lên bầu trời cao. Cảm ơn những đau khổ đã qua đi, để ta được gặp nàng và biết cảm giác được chăm sóc, bao dung che chở là như thế nào, và để nhận ra rằng với ta nàng quan trọng đến nhường nào.
-
-
**************************************
Váy cưới của người như lửa đỏ nới cuối trời.
Ánh tà dương lúc đó khắc sâu vào tâm ta như dấu chu sa.
Nói rằng đôi mắt người mở ra như hoa lạc tựa vũ hạ.
Hỏi ai có thể cho ta một lần quay đầu lại, đi ngược luân hồi tưởng nhớ chuyện xưa.
Người vì ta mà hát khúc Thượng tà.
Để ta lại được gặp người.
Ở đây năm cũ đã đi qua.
Ta cười, cùng người hứa hẹn chuyện nhân duyên.
-
-
-
Hai thân ảnh nhỏ nhắn một trước một sau bước vào phủ, khi đi ngang qua Hồng Quang viện ( nơi ở của Tứ tiểu thư Thẩm Gia Nguyệt và Nhị thiếu gia Thẩm Gia Ngữ) Thẩm Gia Vy thuận tiện vào chơi với bọn họ, vì vốn giữa nàng và bọn họ không phải là quá thân thiết, nhưng có thể coi là hòa thuận, vả lại chẳng phải có câu ‘’ Gia hòa vạn sự hưng’’ sao, lúc rảnh rỗi trò chuyện cũng xem như bồi dưỡng tình cảm.
Vừa mới bước chân vào cửa tiểu viện, bên trong đã truyền ra những tiếng cười nói phấn khích, như đã biết trước việc gì sảy ra bên trong, nàng cười nhạt cùng Âu Kỳ bước vào. Bước lên bậc tam cấp, Âu Dương Kỳ nhanh chân mở cửa phòng cho nàng bước vào. Đúng như nàng dự đoán, Thẩm Gia Ngữ vừa có một món đồ chơi mới, có lẽ là quà từ biểu ca của hắn tặng, lúc sáng trước khi ra khỏi phủ, nàng đã nghe các nha hoàn bàn tán với nhau hôm nay sẽ có người từ nhà ngoại của Liễu thị đến, quả nhiên không sai biệt lắm.
Ngọc Nhi- nha hoàn thân cận của Thẩm Gia Nguyệt vừa thấy nàng bước vào đã nhanh chóng hành lễ:
‘’ Nhị tiểu thư, người đến.’’
Thẩm Gia Linh, Thẩm Gia Nguyệt và Thẩm Gia Ngữ trong phòng đang ngồi xung quanh bàn tròn thấy nàng cũng cười vui vẻ, Liên Nhi- nha hoàn thân cận của Thẩm Gia Linh cũng nhanh chóng hành lễ. Thẩm Gia Ngữ được Ngọc Nhi đỡ xuống ghế, bước chập chững về phía nàng, trên tay còn cầm theo món đồ chơi mới cao hứng mỉm cười, bộ dáng thập phần vui vẻ nói:
‘’ Vy Vy, tỷ mau đến, nhìn xem, trống nhỏ biểu ca vừa mới tặng cho đệ đấy, tỷ xem có đẹp không a~’’
Giọng nói trẻ con non nớt thêm vài phần vui vẻ thập phần dễ nghe lại thêm trên người khoác chiếc áo lông vô cùng đáng yêu, so với món đồ chơi mới nàng thấy tiểu đệ đệ này thập phần đáng yêu hơn. Thẩm Gia Vy cũng bước đến, tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Thẩm Gia Ngữ như sợ hắn ngã, cười cười nói:
‘’ Tiểu Ngữ, cái trống nhỏ này của đệ thật đẹp mắt a~’’
Thẩm Gia Ngữ được Thẩm Gia Vy khen có đồ chơi đẹp vui vẻ không khác gì khen hắn, cười tít cả mắt, kéo nàng đến bàn tròn ngồi. Thẩm Gia Vy khi đã an vị trên ghế hướng Âu Dương Kỳ đang đứng phía sau nàng, nói:
‘’ Âu Kỳ.’’
Như biết nàng muốn nói gì, Âu Dương Kỳ nhanh chóng đặt một vật được gói tỉ mỉ bằng giấy lên bàn. Thẩm Gia Linh ngồi gần nàng nhìn thấy tò mò hỏi:
‘’ Vy Vy, đây là cái gì vậy?’’
Thẩm Gia Vy cười cười, cũng không có trả lời, đôi tay nhỏ nhắn khéo léo mở bọc giấy ra, thứ bên trong nhìn xơ qua rất giống mứt quả, hình tròn nhỏ bằng đầu ngón tay, màu đen.Thẩm Gia Ngữ lúc nào còn hào hứng lắc lư chiếc trống nhỏ không ngừng, bây giờ đôi mắt to tròn trong suốt chỉ tập trung vào thứ đồ ăn lạ mắt trên bàn, chớp chớp đôi mắt nhìn Thẩm Gia Vy, giọng nói non nớt cất tiếng hỏi:
‘’ Đệ có thể ăn không?’’
Thẩm Gia Vy nhìn khuôn mặt tham ăn của Thẩm Gia Ngữ thì không nhịn được, cười sủng nịnh nói:
‘’Ân, có thể!’’
Thẩm Gia Vy vừa dứt câu, không chỉ Thẩm Gia Ngữ vươn tay lấy một viên mứt quả mà Thẩm Gia Linh và Thẩm Gia Nguyệt cũng không chần chừ muốn nếm thử. Thẩm Gia Vy ngẩn đầu nhìn xung quanh, Ngọc Nhi và Liên Nhi đều cùng một bộ dáng vô cùng tò mò, nhưng sau lại rụt rè cúi đầu xuống, Thẩm Gia Vy cũng chỉ cười nhẹ, quy củ trong phủ đúng là không thể xem thường.
‘’ Các ngươi cũng đến nếm thử xem’’
Sau một hồi suy nghĩ, bọn họ đúng là không thể thắng được ham muốn tò mò của bản thân mà bước đến gần tự lấy cho mình một viên ăn thử. Thẩm Gia Ngữ vừa bỏ một viên vào miệng, mặt nhỏ đã lập tức nhăn lại, nhưng kiên quyết không chịu bỏ ra. Những người còn lại cũng một bộ dáng tương tự như vậy, cuối cùng Thẩm Gia Nguyệt nhịn không được mà hỏi Thẩm Gia Vy:
‘’ Vy Vy tỷ, đây rốt cuộc là gì mà lại có vị chua như vậy, muội chưa bao giờ thấy mứt nào giống như vậy?’’
Thẩm Gia Vy từ đầu tới cuối thủy chung nở nụ cười, chậm rãi giải thích:
‘’ Đây không phải mứt, mà là ô mai, còn gọi là xí muội. Có vị chua, tính liễm, thể thăng hoặc giáng, giúp thuận khí chỉ khái, hóa đàm.’’
Thảm Gia Linh đưa tay lấy thêm một viên ô mai nữa ăn ngon lành, lại hỏi Thẩm Gia Vy:
‘’ Ô mai? Tỷ chưa nghe nói bao giờ.’’
Thẩm Gia Vy cười cười, lại giải thích thêm:
‘’ Tỷ chưa nghe nói cũng phải thôi, đâu vốn là một lạo thuốc Đông y. Ô mai được dùng làm thuốc giảm ho, chống khô họng, viêm họng, khản tiếng. Kết hợp với nhiều vị thuốc khác có thể chửa các chứng ho lâu năm, viêm phế quản..v.v..’’
Thẩm Gia Linh gật gật đầu như đã hiểu:
‘’ Hóa ra là một vị thuốc, chúng ta không có bệnh liệu có làm sao không? Mà Vy Vy, muội học được những thứ này ở đâu thể?’’
Thẩm Gia Vy cười cười, đáp:
‘’ Không có bệnh ăn cũng không sao, lần trước ở phòng bếp nghe được Phúc bá bá nói, tò mò nên mua thử thôi. Thật ra ô mai cũng không khó làm lắm, vì ô mai vốn được làm từ quả mơ, lấy quả mơ vàng phơi trong mát cho đến héo, rồi đem cửu chưng cửu sái. Sau khi hoàn tất, thịt quả mơ săn lại có màu đen, hoặc có các hạt muối trắng kết tinh trên bề mặt thì sẽ gọi là bạch mai.’’
Thẩm Gia Ngữ ăn thêm vài viên, hào hứng nói:
‘’ Ô mai, bạch mai, haha… tên rất hay, đều ăn ngon a~ ‘’
Thẩm Gia Vy cưng chiều xoa đầu Thẩm Gia Ngữ:
‘’ Hảo, ăn ngon thì ăn nhiều thêm vài viên nữa đi, nhưng đừng ăn nhiều quá kẻo chút nữa ăn cơm tối lại không được.’’
Thẩm Gia Ngữ vui vẻ nói:
‘’ Ân’’
Một khắc sau, mọi người trong Thừa Tướng phủ cùng tụ họp tại phòng ăn để dùng bữa tối, sau đó ai về viện nấy. Trước khi về Tường Vy viện, Thẩm Gia Vy đến Kính Hưng viện để thỉnh an Thẩm Vĩnh Hằng rồi mới trở lại tiểu viện của mình. Như thường lệ, Thẩm Gia Vy ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, Âu Dương Kỳ ở tủ đồ của hắn làm gì đó nàng cũng không quá để tâm. Thật lâu sau hắn mới quay trở lại bồi phía bên cạnh nàng, giọng ngập ngừng nói:
‘’ Vy Vy, ta thật thắc mắc ngươi cùng bọn họ rõ ràng không thân thiết, vì cái gì cùng bọn họ tại một chỗ cười cười nói nói, nếu bản thân cảm thấy không thoải mái cũng không nên miễn cưỡng làm gì.’’
Âu Dương Kỳ đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, nếu người ngoài nghe được chắc chắn không hiểu nhưng với nàng thì khác, nàng biết hắn nói ‘’ bọn họ’’ là ám chỉ ai, nhưng nàng lại không vội trả lời, đặt cuốn sách đang đọc dở lên bàn, bản thân bước đến cửa ra vào, lưng tựa vào một bên thành cửa, đôi mắt đen láy nhìn khoảng không u tối phía trước, một cơn gió nhẹ nàng lướt qua, tà váy nàng cũng theo đó mà tạo nên từng đợt sóng nhẹ nhàng. Âu Dương Kỳ cũng chầm chậm mà bước theo sau, đôi mắt nhìn nàng chăm chú. Thẩm Gia Vy đột nhiên hơi nghiên đầu lại nhìn Âu Dương Kỳ đang đi đến phía sau, đôi đồng tử đen sâu không thấy đáy vô bi vô hỉ, lạnh nhạt mà nhìn thấu hết thảy tâm hắn đang nghĩ gì, rộng lớn bao dung hết thảy, cũng giống như cơn gió nhẹ nhàng kia, cũng chậm rãi lướt nhanh qua người hắn rồi yên lặng nhìn chăm chú cảnh vật bị bóng tối bao phủ phía trước, giọng nói trong trẻo như nước nhưng có vài phần trẻ con nhẹ nhàng cất lên:
‘’ Đời người ngắn ngủi thoáng cái như chớp mắt, tất thảy còn đang lãng phí điều gì? Thời gian trôi đi vô luận làm thế nào cũng không thể lấy lại được, ta chỉ cảm thấy nên tận dụng triệt để thời gian, đừng để vụt mất rồi mới nhận ra nó trân quý đến nhường nào, lúc nào nên sầu khổ hãy khóc, lúc nào nên vui vẻ hãy cười thật sảng khoái. Đúng sai không quan trọng, quan trọng làm cho tâm tình tốt lên được hay không, chi bằng cứ mỉm cười mà bao dung hết thảy, sống một cuộc sống bình hòa, tâm hồn thanh thản, chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao?’’
Âu Dương Kỳ tròn mắt kinh ngạc nhìn nàng, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe từ miệng nàng thốt ra những câu nói kỳ lạ, tràn ngập ưu tư, nghe qua thập phần nhẹ nhàng nhưng chứa trong đó biết bao nhiêu ẩn ý nào mấy ai hiểu thấu, sao với hắn đây, hắn càng cảm thấy tâm tư của nàng sâu hơn cả hắn, đôi mắt hắn lóe ra một tia sáng kì dị chỉ hắn mới hiểu, hít sâu một ngụm khí, thu hết can đảm bước đến gần nàng hơn, nói:
‘’ Ngày mai, ta sẽ rời đi, cùng với… người thân của ta.’’
Thẩm Gia Vy gần như ngay lập tức quay đầu lại nhìn hắn, nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách mong mỏi muốn nhìn thấy gì đó, nhưng khi chưa tìm được đáp án lại mau chóng trở lại trạng thái ban đầu, nàng cười nhẹ, nói:
‘’ Người thân của ngươi? Vậy sao, ta đã biết, sáng mai có thể ta sẽ không tiễn ngươi được, lên đường bảo trọng.’’
Tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng, đây không phải là điều hắn muốn hay sao, trong đầu đã nghĩ không biết bao nhiêu cách có thể thuyết phục nàng không ra tiễn hắn, giờ đây đã đạt được nhưng sao trong lòng hắn một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, mà tràn ngập áy náy cùng nuối tiếc. Ha, nuối tiếc sao? Hắn đang chờ mong điều gì đây. Cúi đầu cười nhạt, cuối cùng cũng không như hắn nghĩ, thật lâu sau hắn mới ngẩn đầu, như đã hạ quyết tâm, hắn bước đến bậc cửa, lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn vào khoảng không âm u phía trước, liệu tương lai có giống như vậy không, hắn cười cợt nhã, mong rằng sẽ không.
Dưới đất, vạn vật ẩn tình dậy sóng, bóng đêm mang một sức mạnh vô hình đầy huyền bí bước lên ngôi vương, cùng với vị thần thân cận là sự cô độc thống trị toàn cõi, ánh sáng đang yếu thế nhưng vẫn kiên cường không lùi bước, trên bầu trời đêm, tinh quan lóe sáng không ngơi như âm thầm cổ vũ hãy mạnh mẽ lên, ánh trăng dần bị che khuất bởi những đám mây là bầy tôi trung thành của vị vua bóng tối, triệt để đem những thứ mang tên ánh sáng tiêu diệt. Vạn vật dưới bầu trời kia liệu rằng chúng có thể tự mình vực dậy , như những tán cây bền bỉ trong bão tuyết ngày cuối đông, đẹp đẽ thế gian rồi sẽ tồn tại đến bao giờ.
-
-
----------------------------------------------------------------
Vạn vật ngủ say trong bóng tối cuối cùng cũng tỉnh dậy, mặt trời tỏa hào quang rực rỡ vĩnh hằng, thay bóng tối thống trị cõi nhân gia, tựa như bóng đêm âm u kia qua một đêm đã triệt để bại trận, khác xa với sự tươi vui của ngày mới, ở nơi nào đó, hôm nay đã định là một ngày không tốt đẹp.
Cửa sau Phủ Thừa Tướng, thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu hài tử y phục tối màu di chuyển nhẹ nhàng, cả đến tiếng bước chân cũng cẩn thận che giấu đi, đôi tay nhỏ bé vươn ra cẩn thận mở cửa ra, linh hoạt bước thật nhanh ra ngoài sau đó đóng lại như ban đầu, hành động hoàn hảo không một động tác thừa, sau đó dứt khoát quay lưng bước đi thật nhanh. Âu Dương Kỳ bước đi một mạch cho đến khi qua mấy ngã rẽ mới dừng lại, chống một tay vào tường gập người xuống, chỉ có hắn mới hiểu rõ nhất bản thân hắn muốn gì, hắn không phải vì mệt mà dừng lại, mà vì hắn chỉ đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó đang dần xâm chiếm con người hắn. Thật lâu sau hắn mới ngẩn đầu đứng thẳng người lại, tiếp tục cất bước đến điểm hẹn hội ngộ cùng Hiên Viên Dật và Doãn Thần Âm. Giờ thìn tam khắc, một chiếc xe ngựa rời khỏi kinh thành một cách thuận lợi, hoàn hảo biến mất không lưu lại tung tích.
Âu Dương Kỳ vén lên màng cửa sổ, đôi mắt nâu to tròn nhìn chăm chú lên bầu trời cao. Cảm ơn những đau khổ đã qua đi, để ta được gặp nàng và biết cảm giác được chăm sóc, bao dung che chở là như thế nào, và để nhận ra rằng với ta nàng quan trọng đến nhường nào.
-
-
**************************************
Váy cưới của người như lửa đỏ nới cuối trời.
Ánh tà dương lúc đó khắc sâu vào tâm ta như dấu chu sa.
Nói rằng đôi mắt người mở ra như hoa lạc tựa vũ hạ.
Hỏi ai có thể cho ta một lần quay đầu lại, đi ngược luân hồi tưởng nhớ chuyện xưa.
Người vì ta mà hát khúc Thượng tà.
Để ta lại được gặp người.
Ở đây năm cũ đã đi qua.
Ta cười, cùng người hứa hẹn chuyện nhân duyên.
-
-
-
/35
|