Cùng lúc đó. Hoàng cung. Một bạch y thiếu nữ yên lặng nằm trên chiếc giường điêu khắc tinh mĩ.Hô hấp nàng nhẹ nhàng,khoé môi hơi vương một nụ cười ngọt ngào,dường như nàng đang chìm trong mộng đẹp. Một tiếng "chi nha"..phá tan không gian tĩnh lặng. Cánh cửa phòng được mở ra,một thân ảnh bước vào. Nam Cung Chu Khắc nhìn thiên hạ đang nằm trên giường,con ngươi nhuốm một tia nhu tình. Hắn sinh ra nơi hoàng cung thâm sâu lạnh lẽo.Từ nhỏ đã phải học cách sống sót trước những âm mưu quỷ kế nơi hoàng cuug "ăn thịt người" này. Hắn được học làm cách nào để lợi dụng một cách triệt để kẻ có khả năng mang lại lợi ích cho mình.Cũng như học cách mang trên mình chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất. Và cũng bởi vì vậy,hắn trở nên cô độc,luôn phải sống với một nhân cách hoàn toàn khác với bản chất của mình khiến hắn mệt mỏi. Nhân sinh lạnh lẽo,ta không dẫm lên người ắt người dẫm lên ta.Chà đạp lẫn nhau,lợi dụng lẫn nhau,dần dần tâm tính hắn trở nên chai sạn.Không yêu ai mà cũng không cần ai yêu. Tính toán,tính toán lại tính toán....không ngừng tính toán lẫn nhau.. dường như hắn đã quên mất thật tâm với người khác nó tròn méo như thế nào,bởi vì hắn chưa bao giờ thật tâm.. Mà nàng.. Hắn nhìn gương mặt an tường của nàng,nhẹ đưa đôi tay thon dài chạm vào ,khẽ khắc hoạ từng đường nét ngũ quan của nàng. Hắn và nàng chỉ vừa mới quen nhau,trong khi hắn đang tính toán lợi dụng nàng,nàng lại vì hắn đỡ một mũi tên trí mạng. Một nữ tử như nàng cần bao nhiêu can đảm để làm như vậy?hay vốn dĩ nàng chỉ nghĩ bảo vệ cho hắn? Vuốt ve khuôn mặt non mịn của nàng,hắn cúi người,đặt một nụ hôn nhẹ vào trán. Ghém kĩ góc chăn cho nàng,Nam Cung Chu Khắc mới nhẹ nhàng đi ra ngoài. Cửa phòng vừa khép lại,nữ tử trên giường mắt đẹp liền mở ra,trong đôi mắt là một mảnh tĩnh lặng, hờ hững. Trong mắt loé lên ý cười,nàng đỡ cho hắn một mũi tên xem như không vô ích. -"Nam Cung Chu Khắc-nhị hoàng tử...hahaha..với sự trợ lực đầy quyền lực này,ta sẽ lại lần nữa dẫm lên tất cả,tựa như kiếp trước bước lên vị trí Nữ vương." Vân Mộng Vũ thần sắc có chút vặn vẹo điên cuồng,sâu trong đáy mắt là tham vọng,kiêu ngạo cùng dã tâm bừng bừng bốc cháy. --------------------------------------------- Tuyết Liên động, Nam Cung Hàn gương mặt đen thui nhìn Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Dạ Tuyết đi tới đi lui. Tên tiểu bạch kiểm này là ai? Vì sao hắn không nhận được bất kì thông tin nào về hắn từ Tiêu hồn? Nhìn cách hai người hỗ động với nhau rõ ràng không phải quen biết ngày một ngày hai. Vì sao đến tận bây giờ Tiêu Hồn chưa hề báo cáo bất kì điều gì về hắn? Xem ra Tiêu Hồn làm việc không hiệu quả. Nếu Tiêu Hồn biết được suy nghĩ của Nam Cung Hàn giờ phút này hẳn sẽ hô to oan uổng. Hắn nhìn chằm chằm phu nhân cả ngày lẫn đêm có được không. Đừng nói nam nhân,chỉ cần có người tiếp cận hắn cũng sẽ chi tiết báo cáo lại. Nhưng nếu đối phương không lộ mặt,hắn làm sao mà biết được. Lần này quả thật Nam Cung Hàn đã nghi oan cho Tiêu Hồn. Một cái Tiêu Hồn chứ mười cái Tiêu Hồn cũng không tra được Hiên Viên Triệt chính là cái vòng tay nằm trên cổ tay Dạ Tuyết. Chưa kể,hắn chỉ có thể từ xa thủ hộ,nào có cơ hội lại gần tra xét. Dĩ vãng có một lần,hắn nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng Thiếu phu nhân tâm đột nhiên chùn xuống, Rõ ràng chỉ có một mình thiếu phu nhân bước vào căn phòng,thế nhưng lại truyền ra tiếng nam nhân. Hắn nhẹ nhàng lại gần,còn chưa nghe được gì đã bị một chiếc dao găm bay vút ra làm giật mình.Vội đề khí tránh thoát. Khả làm cho hắn âm thầm kinh hãi là: "Thiếu phu nhân vậy mà phát hiện ra hắn." Cũng may hắn khinh công không tệ,mới miễn cưỡng thoát đi sự tìm kiếm của thiếu phu nhân. Nhưng từ đó về sau,hắn cũng không dám lại lỗ mãng đến gần thiếu phu nhân nữa. -------------------------- -"vật nhỏ,tuyết liên đã hái,chúng ta nên về đi thôi" Nam Cung Hàn mở miệng. Dứt lời,thân hình chợt loé,Dạ Tuyết đã vững vàng nằm trong lồng ngực vưng chắc của Nam Cung Hàn. Hắn đề khí phóng vút đi.Để lại Hiên Viên Triệt trừng lớn mắt đứng đó.Chợt hoàn hồn Hiên Viên Triệt dậm chân nhanh chóng đuổi theo. -"trả lão bà cho taaaaaaa" tiếng gào thét của tiểu Hiên Viên Triệt vang vọng bốn phương tám hướng Tuyết sơn. Người nào đó khoé môi khinh câu.Hừ,dám tranh với ta,ngươi còn non lắm. --------------------------------------------- Tể tướng phủ. Màn đêm buông xuống. Trong một toà biệt viện nằm phía Nam phủ tể tướng,có một căn phòng giờ phút này vô cùng yên tĩnh. Ngọn nến lập loè khắc hoạ một thân ảnh nam nhân trên tường. Giờ phút này nam nhân kia đang ngồi thẫn thờ nhìn vật gì đó trên bàn. Thần thái hết sức chăm chú. Nam nhân nhìn vật đó đến xuất thần. Khoé môi hắn treo một nụ cười,mà đôi tay với những ngón tay thon dài đang dịu nhẹ di chuyển trên đó Động tác ôn như tưởng như sờ vật gì đó dễ vỡ vậy. Một cơn gió khẽ thổi qua,một góc trang giấy bay phấp phới,nam nhân vội vã đè lại. Thì ra vật trên bàn là một bức tranh ,chính xác hơn là một bức hoạ vẽ một người. Trên bức hoạ hé ra khuôn mặt của một nam nhân.Đôi mắt "hắn" vô cùng sáng trong tựa như hắc thạch,ba nghìn tóc đen đổ dài trên bờ vai,loà xoà trước. ngực."Hắn" mặc trường bào xanh ngọc thêu đồ án lá trúc khiến "hắn" trở nên dịu mát.Môi đỏ như son,chiếc mũi khéo léo ,... Nam tử trong tranh nở nụ cười xinh đẹp. Bên cạnh là một câu thơ.. "Duyên một khắc mắt ta chỉ biết Phận là ngươi trọn kiếp chẳng dời" (p/s: thơ con cóc của tác giả) Nếu Dạ Tuyết có ở đây,nàng sẽ nhận ra người trong tranh không ai khác, chính là nàng.Tất nhiên dưới dạng nam tử. Phan Diệp nhìn bức tranh,có chút run run khom người đặt lên đôi môi kiều diễm trong tranh kia một nụ hôn nhẹ. Hắn trở lại Tể Tướng phủ đã được mười ngày.Dường như tất cả đã trở lại quỹ đạo vốn có của nó,duy nhất một điều,trái tim nay có người ngự trị. Nghĩ đến những ngày ở bên "hắn",Phan Diệp cảm thấy thật sâu hoài niệm. Đã lâu lắm rồi không gặp được "hắn", đối với Phan Diệp mà nói,đây quả thật là một sự dày vò cả thể xác và tinh thần. Phan Diệp-hoa hoa công tử, đích tử phủ thừa tướng,phong lưu tiêu sái, thân thể vương vấn vạn bụi hoa. Đó là những gì người ta nghĩ về hắn khi nhắc đến. Bất quá cũng chỉ là nguỵ trang che mắt Hoàng tộc. Những nữ nhân cùng hắn có tiếp xúc mà thế gian đồn đại đa số là gái hồng trần(gái lầu xanh). Thế gian chỉ biết hắn ra vào kĩ viện để hoang dâm vô độ. Không ai biết những nữ nhân đó đa số là tử sĩ của Diệp phủ. Dù sao đế vương đa nghi,tất nhiên sẽ lo bóng lo gió có kẻ tạo phản, huống chi trong tay phụ thân hắn nắm giữ 1/3 số binh lính Thiên Long đại lục. Chỉ cần có chút khả nghi,hoàng tộc với phương châm "thà giết lầm còn hơn bỏ sót" chắc chắn sẽ ra tay với Tể tướng phủ. Cho nên,hắn phải thể hiện để Đế vương thấy rằng,hắn-đích tử thừa tướng phủ là kẻ yêu mĩ nhân không yêu giang sơn. Cưới một nữ nhân có xuất thân thương nhân một phần lí do cũng xuất phát từ việc che mắt người khác, ngầm tỏ rõ bản thân đối với việc khuếch trương thế lực không có lắm mưu cầu. Mà lí do chọn Dạ Tuyết cũng rất đơn giản,bởi vì nàng ta là một phế vật. Một phế vật có xuất thân thương nhân,một thân phận thấp hèn đến tột cùng,có một thê tử như vậy tất nhiên là không dậy nổi trợ giúp cái gì. Quả nhiên Nam Cung Liệt hay tin rất vui sướng hướng phụ thân của hắn chúc mừng. Nguyên kế hoạch vốn là như vậy.Sau khi cưới nữ nhân kia,nếu nàng an phận,hắn sẽ hộ nàng một đời không lo nghĩ.. Mà bây giờ,kế hoạch thay đổi,bởi vì hắn gặp được Kỳ Phong. Trải qua thời gian,Phan Diệp đã nhận mệnh mình đối với huynh đệ của mình động chân tâm.. Dường như không có bất kì trở ngại tâm lí nào,thậm chí còn có chút vui vẻ,ngọt ngào. Quan trọng là.. So với kết phu thê cùng nữ nhân Dạ gia kia,phỏng chừng tin tức hắn thích nam nhân một khi lộ ra ngoài hẳn hoàng đế sẽ càng hoan nghênh mặt sau,đồng thời dẹp hẳn mối lo ngại đối với Diệp phủ. Quả thật là trời cũng giúp hắn -"một ngày xa cách tựa tam thu" Phan Diệp thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng nỉ non.. -"Kỳ Phong, đệ biết không.. ta bị bệnh rồi .." -"bệnh.. tương tư.." ---------------------------------------------
/148
|