Theo một tiếng chuông reo kéo dài vang vọng cả ngôi trường, tiết học kết thúc.
Ngay khi Bùi lão sư ra khỏi lớp, xung quanh lập tức liên tiếp vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết của Bùi lão sư quả thật là cực hình nha..
Bất quá chừng vài phút liền bắt đầu ồn ào lên, dù sao sinh viên cũng là tối nhiệt huyết nhân ,chẳng mấy chốc tiếng cười tiếng nói liền xôm tụ hẳn lên.
Hứa Thanh Trúc Vi thu hồi sách vở, rút trong cặp một chiếc máy mp3 màu hồng cắm phone, nghe nhạc.
Ôn Nhiễm ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Hứa Thanh Trúc Vi ,trong lòng oán hận ghen tỵ các loại tựa như hàng trăm con trùng không ngừng gặm nhấm lòng ả.
Dĩ vãng mọi khi kết thúc giờ học, đồ ngu xuẩn kia sẽ ngay lập tức đi mua đồ ăn trưa mang về cùng mình dùng chung, mấy tuần gần đây không biết chui xó xỉnh nào không đến lớp hại cô giờ cơm trưa phải đi xuống căn tin mua đồ, vừa xa vừa chen chen lấn lấn.
Quan trọng là đồ ăn ở căn tin bởi vì cho phần lớn là trụ cột quốc gia tương lai, cũng như là con nhà quyền quý, cho nên thực đơn dinh dưỡng kiểm tra nghiêm ngặt, do chuyên gia dinh dưỡng quản lý, ngon miệng đồng thời cũng rất đắt.
Ôn Nhiễm là con gái một giám đốc công ty nhỏ, xem như là đại tiểu thư nhưng so với con ông cháu cha tại ngôi trường này, sản nghiệp nhà cô ta lại chẳng đáng nhắc tới.
Tất nhiên tiền tiêu vặt của cô ta không đến nỗi trả không nổi tiền cơm cả tháng, nhưng là Ôn Nhiễm cũng không muốn a.
Tiền còn phải dành dụm để mua hàng hiệu đâu.
Có kẻ ngu đưa cơm miễn phí tất nhiên không thể tốt hơn.
Làm bạn thân của Hứa Thanh Trúc Vi, Ôn Nhiễm đương nhiên biết thân phận thật của cô, đó cũng là lý do khiến Ôn Nhiễm trong lòng không cân bằng.
Vì cái gì con gái thị trưởng không là mình mà đứa ngu xuẩn kia lại là?
Nếu thiên kim thị trưởng là mình biết bao nhiêu hảo a?
Nhất là khi được Hứa Thanh trúc Vi mời về nhà chơi, nhìn một phòng tràn ngập hàng hiệu từ túi xách đến quần áo đến giày dép, Ôn Nhiễm trong lòng ghen tỵ lại càng lan tràn.
Vì cái gì mình phải năn nỉ ỉ ôi ba ba cả tháng trời mới mua được chiếc túi xách của nhà thiết kế kia, nó lại có hẳn một bộ ba cái?
Nhìn nguyên chủ ngày ngày ăn phần cơm đắt đỏ ở căn tin, nhìn phần cơm đầu bếp ở nhà làm có cảm giác nhạt như nước ốc, trong tâm Ôn Nhiễm càng tức tối, ngoài mặt lại ỉ ỉ ôi ôi than thở với Hứa Thanh Trúc Vi đầu bếp ở nhà làm cơm không hợp khẩu vị.
Quả nhiên hôm sau, Hứa Thanh Trúc Vi sẽ mang thêm một phần cơm trở về.
Liền như vậy ngày qua ngày lâu dần Ôn Nhiễm liền xem thành hiển nhiên mình phải được như vậy, đồng thời cũng ẩn ẩn vui sướng trong lòng.
Xem đi, thiên kim thị trưởng thì thế nào? Còn không phải ta nói Đông không dám đi Tây?
Trước đó hãy còn hảo hảo nói một nghe một, hiện tại xuất hiện lại cùng cô giả vờ xa cách? Ôn Nhiễm âm thầm cắn răng.
Rời khỏi chỗ ngồi, Ôn Nhiễm cắn môi đi đến trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi, nhẹ giọng hô.
- Tiểu Vi, nghe nói cậu rơi xuống hồ? Cơ thể không có vấn đề gì chứ?
- ... Hứa Thanh Trúc Vi nghe âm thanh rút ra một tai phone, hơi ngẩng đầu nhìn lên.
Cô cũng không trả lời, chỉ là nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhiễm.
Một cái nhìn trực tiếp khiến Ôn Nhiễm nhất thời ngây ra, có cảm giác đôi mắt đen láy kia như thấu hiểu tất cả, soi rọi cả nơi âm u nhất trong lòng mình.
Ôn Nhiễm bị một cái nhìn không có chút độ ấm giật mình, trong mắt loé qua tia hoảng hốt, lại rất nhanh thay bằng ghen ghét.
Lấy lại bình tĩnh, Ôn Nhiễm lại nói tiếp.
- Tiểu Vi, cậu xinh đẹp như vậy hà tất phải chạy theo một người không yêu mình a? Âu Dương thiếu gia lại không mảy may để tâm đến tình cảm của cậu, cần gì đau khổ dây dưa đến nỗi khuya như vậy còn bị rơi xuống hồ, nếu.. aizz.. cũng may là cậu không xảy ra chuyện gì, không thì mình...
Ôn Nhiễm tận lực khiến cho giọng mình hơi yếu ớt run rẩy, nhỏ nhẹ nói, đến gần cuối trực tiếp pha chút nức nở nhượng nhân nghe cảm động cùng đau lòng.
Hứa Thanh Trúc Vi nghe xong khoé môi hơi nhếch, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Ôn Nhiễm.
Như có như không châm chọc nụ cười cùng với ánh mắt như xem một con khỉ nhảy loi choi làm trò hề của Hứa Thanh Trúc Vi khiến Ôn Nhiễm suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh, cúi đầu liều mạng kiềm chế lửa giận, Ôn Nhiễm không ngừng rủa thầm trong lòng.
Mà bên cạnh, Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng không ngừng cảm khái.
Chà, tuy là ánh mắt có lẽ nguyên nhân trẻ tuổi còn chưa giấu được những cảm xúc vụn vặt, nhưng này trình độ diễn kịch cũng không tồi, bề ngoài là quan tâm bản thân, cũng pha thêm chút thương tiếc cùng khuyên bảo mình (HTTV) nhưng thực ra lại là ý tại ngôn ngoại, tiết lộ không ít thông tin.
Tỉ như.. nguyên chủ theo trai đến tận đêm khuya, người ta không vui vẫn cố mặt dày dây dưa, cuối cùng còn rơi xuống hồ,thông tin ở giữa lý do rơi xuống hồ lại được rất có kỹ xảo lướt qua, như vậy để người nghe vô hạn mơ màng, tuỳ ý não bổ ví như chạy theo tình kết quả bị nhân ghét bỏ đẩy xuống hồ...
Quả nhiên vài người tâm tính bát quái hóng hớt nhìn sang bên này, nghe xong câu nói của Ôn Nhiễm ánh mắt nhìn Hứa Thanh Trúc Vi biến đổi mang theo hèn mọn.
Chậc, này không làm diễn viên là sự mất mát to lớn của Giới giải trí a.
Hứa Thanh Trúc Vi hứng thú hai ngón tay gõ mặt bàn, mắt không ngừng đánh giá Ôn Nhiễm.
- Vị bạn học này, cảm ơn bạn đã quan tâm, mình đã khoẻ hẳn. Nhưng đây là chuyện riêng tư của mình, tự mình sẽ có quyết định. Người ngoài cuộc không cần chỉ trỏ loạn truyền. Có việc gì khác không? Hứa Thanh Trúc Vi nở nụ cười dịu dàng nhìn Ôn Nhiễm, lời nói lại thập phần sắc bén.
Ngụ ý, tớ rất khoẻ, người không liên quan đừng nhiều chuyện xen vào việc người khác, không có việc gì thì cút.
- Tiểu Vi.. mình chỉ là muốn tốt cho cậu ? Ôn Nhiễm trừng mắt nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, một bộ không thể tin tưởng vì sao Hứa Thanh Trúc Vi lại có thể nặng lời với mình như vậy.
Giọng Ôn Nhiễm không nhỏ, ngay lập tức thu hút rất nhiều tầm mắt tò mò phóng lại đây.
- Được rồi, Ôn Nhiễm, trong lòng bạn nghĩ lắc léo vòng vèo những gì, trời biết, đất biết, bạn biết ,mình biết, không cần phải trang, cẩn thận nói trái lòng mình cắn trúng lưỡi chết bất đắc kỳ tử. Hứa Thanh Trúc Vi trên mặt vẫn bảo trì nụ cười nhàn nhạt, môi đỏ lại phun ra một đống từ nhượng nhân tức ói máu.
Ôn Nhiễm gương mặt lúc xanh lúc đỏ, hai tay gắt gao nắm chặt làn váy.
Tiện nhân. Ôn Nhiễm trong lòng rít gào.
Ngay khi Bùi lão sư ra khỏi lớp, xung quanh lập tức liên tiếp vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Tiết của Bùi lão sư quả thật là cực hình nha..
Bất quá chừng vài phút liền bắt đầu ồn ào lên, dù sao sinh viên cũng là tối nhiệt huyết nhân ,chẳng mấy chốc tiếng cười tiếng nói liền xôm tụ hẳn lên.
Hứa Thanh Trúc Vi thu hồi sách vở, rút trong cặp một chiếc máy mp3 màu hồng cắm phone, nghe nhạc.
Ôn Nhiễm ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Hứa Thanh Trúc Vi ,trong lòng oán hận ghen tỵ các loại tựa như hàng trăm con trùng không ngừng gặm nhấm lòng ả.
Dĩ vãng mọi khi kết thúc giờ học, đồ ngu xuẩn kia sẽ ngay lập tức đi mua đồ ăn trưa mang về cùng mình dùng chung, mấy tuần gần đây không biết chui xó xỉnh nào không đến lớp hại cô giờ cơm trưa phải đi xuống căn tin mua đồ, vừa xa vừa chen chen lấn lấn.
Quan trọng là đồ ăn ở căn tin bởi vì cho phần lớn là trụ cột quốc gia tương lai, cũng như là con nhà quyền quý, cho nên thực đơn dinh dưỡng kiểm tra nghiêm ngặt, do chuyên gia dinh dưỡng quản lý, ngon miệng đồng thời cũng rất đắt.
Ôn Nhiễm là con gái một giám đốc công ty nhỏ, xem như là đại tiểu thư nhưng so với con ông cháu cha tại ngôi trường này, sản nghiệp nhà cô ta lại chẳng đáng nhắc tới.
Tất nhiên tiền tiêu vặt của cô ta không đến nỗi trả không nổi tiền cơm cả tháng, nhưng là Ôn Nhiễm cũng không muốn a.
Tiền còn phải dành dụm để mua hàng hiệu đâu.
Có kẻ ngu đưa cơm miễn phí tất nhiên không thể tốt hơn.
Làm bạn thân của Hứa Thanh Trúc Vi, Ôn Nhiễm đương nhiên biết thân phận thật của cô, đó cũng là lý do khiến Ôn Nhiễm trong lòng không cân bằng.
Vì cái gì con gái thị trưởng không là mình mà đứa ngu xuẩn kia lại là?
Nếu thiên kim thị trưởng là mình biết bao nhiêu hảo a?
Nhất là khi được Hứa Thanh trúc Vi mời về nhà chơi, nhìn một phòng tràn ngập hàng hiệu từ túi xách đến quần áo đến giày dép, Ôn Nhiễm trong lòng ghen tỵ lại càng lan tràn.
Vì cái gì mình phải năn nỉ ỉ ôi ba ba cả tháng trời mới mua được chiếc túi xách của nhà thiết kế kia, nó lại có hẳn một bộ ba cái?
Nhìn nguyên chủ ngày ngày ăn phần cơm đắt đỏ ở căn tin, nhìn phần cơm đầu bếp ở nhà làm có cảm giác nhạt như nước ốc, trong tâm Ôn Nhiễm càng tức tối, ngoài mặt lại ỉ ỉ ôi ôi than thở với Hứa Thanh Trúc Vi đầu bếp ở nhà làm cơm không hợp khẩu vị.
Quả nhiên hôm sau, Hứa Thanh Trúc Vi sẽ mang thêm một phần cơm trở về.
Liền như vậy ngày qua ngày lâu dần Ôn Nhiễm liền xem thành hiển nhiên mình phải được như vậy, đồng thời cũng ẩn ẩn vui sướng trong lòng.
Xem đi, thiên kim thị trưởng thì thế nào? Còn không phải ta nói Đông không dám đi Tây?
Trước đó hãy còn hảo hảo nói một nghe một, hiện tại xuất hiện lại cùng cô giả vờ xa cách? Ôn Nhiễm âm thầm cắn răng.
Rời khỏi chỗ ngồi, Ôn Nhiễm cắn môi đi đến trước mặt Hứa Thanh Trúc Vi, nhẹ giọng hô.
- Tiểu Vi, nghe nói cậu rơi xuống hồ? Cơ thể không có vấn đề gì chứ?
- ... Hứa Thanh Trúc Vi nghe âm thanh rút ra một tai phone, hơi ngẩng đầu nhìn lên.
Cô cũng không trả lời, chỉ là nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhiễm.
Một cái nhìn trực tiếp khiến Ôn Nhiễm nhất thời ngây ra, có cảm giác đôi mắt đen láy kia như thấu hiểu tất cả, soi rọi cả nơi âm u nhất trong lòng mình.
Ôn Nhiễm bị một cái nhìn không có chút độ ấm giật mình, trong mắt loé qua tia hoảng hốt, lại rất nhanh thay bằng ghen ghét.
Lấy lại bình tĩnh, Ôn Nhiễm lại nói tiếp.
- Tiểu Vi, cậu xinh đẹp như vậy hà tất phải chạy theo một người không yêu mình a? Âu Dương thiếu gia lại không mảy may để tâm đến tình cảm của cậu, cần gì đau khổ dây dưa đến nỗi khuya như vậy còn bị rơi xuống hồ, nếu.. aizz.. cũng may là cậu không xảy ra chuyện gì, không thì mình...
Ôn Nhiễm tận lực khiến cho giọng mình hơi yếu ớt run rẩy, nhỏ nhẹ nói, đến gần cuối trực tiếp pha chút nức nở nhượng nhân nghe cảm động cùng đau lòng.
Hứa Thanh Trúc Vi nghe xong khoé môi hơi nhếch, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Ôn Nhiễm.
Như có như không châm chọc nụ cười cùng với ánh mắt như xem một con khỉ nhảy loi choi làm trò hề của Hứa Thanh Trúc Vi khiến Ôn Nhiễm suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh, cúi đầu liều mạng kiềm chế lửa giận, Ôn Nhiễm không ngừng rủa thầm trong lòng.
Mà bên cạnh, Hứa Thanh Trúc Vi trong lòng không ngừng cảm khái.
Chà, tuy là ánh mắt có lẽ nguyên nhân trẻ tuổi còn chưa giấu được những cảm xúc vụn vặt, nhưng này trình độ diễn kịch cũng không tồi, bề ngoài là quan tâm bản thân, cũng pha thêm chút thương tiếc cùng khuyên bảo mình (HTTV) nhưng thực ra lại là ý tại ngôn ngoại, tiết lộ không ít thông tin.
Tỉ như.. nguyên chủ theo trai đến tận đêm khuya, người ta không vui vẫn cố mặt dày dây dưa, cuối cùng còn rơi xuống hồ,thông tin ở giữa lý do rơi xuống hồ lại được rất có kỹ xảo lướt qua, như vậy để người nghe vô hạn mơ màng, tuỳ ý não bổ ví như chạy theo tình kết quả bị nhân ghét bỏ đẩy xuống hồ...
Quả nhiên vài người tâm tính bát quái hóng hớt nhìn sang bên này, nghe xong câu nói của Ôn Nhiễm ánh mắt nhìn Hứa Thanh Trúc Vi biến đổi mang theo hèn mọn.
Chậc, này không làm diễn viên là sự mất mát to lớn của Giới giải trí a.
Hứa Thanh Trúc Vi hứng thú hai ngón tay gõ mặt bàn, mắt không ngừng đánh giá Ôn Nhiễm.
- Vị bạn học này, cảm ơn bạn đã quan tâm, mình đã khoẻ hẳn. Nhưng đây là chuyện riêng tư của mình, tự mình sẽ có quyết định. Người ngoài cuộc không cần chỉ trỏ loạn truyền. Có việc gì khác không? Hứa Thanh Trúc Vi nở nụ cười dịu dàng nhìn Ôn Nhiễm, lời nói lại thập phần sắc bén.
Ngụ ý, tớ rất khoẻ, người không liên quan đừng nhiều chuyện xen vào việc người khác, không có việc gì thì cút.
- Tiểu Vi.. mình chỉ là muốn tốt cho cậu ? Ôn Nhiễm trừng mắt nhìn Hứa Thanh Trúc Vi, một bộ không thể tin tưởng vì sao Hứa Thanh Trúc Vi lại có thể nặng lời với mình như vậy.
Giọng Ôn Nhiễm không nhỏ, ngay lập tức thu hút rất nhiều tầm mắt tò mò phóng lại đây.
- Được rồi, Ôn Nhiễm, trong lòng bạn nghĩ lắc léo vòng vèo những gì, trời biết, đất biết, bạn biết ,mình biết, không cần phải trang, cẩn thận nói trái lòng mình cắn trúng lưỡi chết bất đắc kỳ tử. Hứa Thanh Trúc Vi trên mặt vẫn bảo trì nụ cười nhàn nhạt, môi đỏ lại phun ra một đống từ nhượng nhân tức ói máu.
Ôn Nhiễm gương mặt lúc xanh lúc đỏ, hai tay gắt gao nắm chặt làn váy.
Tiện nhân. Ôn Nhiễm trong lòng rít gào.
/36
|