Thấm thoát một cái một năm lại trôi qua tính toán thì nàng cũng đi theo hai vị sư phụ này được ba năm có thừa, hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại của Lạc Thanh Linh nếu vượt qua được đợt kiểm tra ngày hôm nay thì cô sẽ chính thức xuất sư.
Hai lão nhân vô cùng sung sướng nhìn đồ đệ duy nhất trước mắt mình.
“‘Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận’, xem ra đồ nhi đã vận dụng rất thuần thục. Những châm pháp khác nhất định cũng sẽ không có trở ngại gì”, Y Tiên vuốt lông mày nói.
“Đồ nhi lại nghĩ đến việc dùng Miêu Cương cổ độc để hút độc ‘Mẫu đơn thảo’, xem ra bản lĩnh của vi sư, đồ nhi đều đã học được hết cả rồi”, Độc Thánh vuốt râu nói.
Nghe người khen gợi Lạc Thanh Linh thầm nghĩ chỉ vì mong muốn vượt kì kiểm tra này suốt một tháng nay cô phải cắn răng rút giờ ngủ của mình xuống còn hai canh giờ, báo hại cho da mặt cả cô trở xanh xao vô cùng, không được chút nữa nhất định phải đi ngủ ít nhất là mười hai canh giớ cô mới chịu ròi chiếc giường thân yêu của mình.
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà cô cho nên cô không hề để tâm nghe lời nói thao thao bất tuyệt của người, khi hoàn hồn lại thì nhị sư phụ đang nói một đoạn thế này.
“Mặc dù tài nghệ của đồ nhi đã tăng tiến, nhưng vi phu vẫn còn một loại tuyệt độc chưa từng dạy cho con. Loại độc này là kịch độc trong thiên hạ, chỉ có thể đề phòng, không thuốc nào giải được”.
“Đó là độc gì ạ?”, Lạc Thanh Linh thấy dáng vẻ kỳ quái hiếm thấy của Nhị sư phụ, không kìm được hỏi tiếp.
“Đó là lòng người.”
“Lòng người ư?!”, Lạc Thanh Linh giật mình trước câu trả lời của nhị sư phụ..
“Đúng thế. Cái đó gọi là giang hồ rộng lớn, lòng người khó dò. Lòng người là thiên hạ kịch độc. Đồ nhi, sau này con phải chú ý cẩn thận.”
Bất giác Lạc Thanh Linh ngẩn người bàng hoàng.
Sự hờ hững và phức tạp, cùng những âm mưu dối trá lừa lọc của thế giới hiện đại, bản thân đã sớm trải nghiệm rồi. Ở hiện đại mỗi người đều được vũ trang phòng bị kỹ càng, đem lòng nhiệt tình của mình khóa lại trong tầng tầng lớp lớp gông xiềng, chỉ sợ người khác nhìn trộm được chân tình. Những lời này của Nhị sư phụ, dù ngắn ngủi chỉ có vài từ thôi, nhưng từng từ từng chữ đều xuất phát từ tâm can của người, không khỏi khiến cho Lạc Thanh Linh thấy như có dòng nước ấm chảy vào mảnh ruộng trái tim vốn khô nứt của mình.
“Đồ nhi, sư phụ cũng dạy cho con một loại bệnh. Bệnh này cũng không thuốc nào chữa được”, Y Tiên bên cạnh nói.
Đầu tiên Lạc Thanh Linh sửng sốt, nhưng chớp mắt đã phản ứng lại, khẽ cười khổ nhớ đến bóng dáng người u uất vì chồng mình phản bội hôn nhân của họ mà cao chạy xa bay với tiểu tam, mãi cho đến khi chết mẹ cũng không rõ mình đã làm gì sai? Rõ ràng một giây phút còn rất hạnh phúc thế mà giây sao thứ bắt lấy chính là bóng lưng lạnh lùng của chồng mình.
“Bệnh mà sư phụ nói có phải là tâm bệnh không?”
Y Tiên vuốt lông mày cười: “Đúng thế, đồ nhi quả là thông minh”.
Còn trong lòng Lạc Thanh Linh thì cười khổ mãi không thôi.
“Nhưng sư phụ đã từng nghe tới đạo lý ‘Tâm bệnh cần trị bằng tâm dược’ chưa?”
Y Tiên lại bật cười: “Kẻ làm thầy này quả là may mắn, may mắn lắm thay. Xem ra y thuật của ta đã không còn gì để truyền cho con nữa rồi”.
Hai vị sư phụ khẽ gật đầu, khuôn mặt lại mang ý cười. Y Tiên rút ra ba cuốn sách, trao cho Lạc Thanh Linh.
Cô tiện tay cầm một quyển trên đó có ghi ba chữ “Tiêu dao vi bộ”, trong lòng có phần nghi hoặc mà giở sách ra, thấy giấy còn mới, mực còn chưa ráo. Chăm chú đọc, phát hiện thứ trong sách viết là tâm pháp khinh công thượng thừa.
“Sư phụ? Đây…”
Y Tiên cười nói: “Y thuật và độc thuật của chúng ta vang danh thiên hạ, cho nên không ít kẻ muốn bắt chúng ta để phục vụ cho bản thân song chẳng có kẻ nào có bản lĩnh làm được đều đó. Con thân là đệ tử thân truyền duy nhất của chúng ta cho nên nhất định sẽ trở thành mục tiêu của đám người nọ, uy danh của chúng ta có thể bảo vệ con trong nhất thời không thể bảo vệ con trọn đời. Chỉ có bản thân con tự trở nên cường đại mới là cách bảo vệ con tốt nhất."
Độc Thánh tiếp lời: “Thứ mà con cầm trên tay chính là thiên hạ đệ nhất tuyệt thế khinh công phiên bản mới do hai người chúng ta đem tuyệt kỹ khinh công độc đáo của cả hai hợp nhất lại để trao tặng đồ nhi, mong rằng sau này nó sẽ giúp ích được cho con”.
Lạc Thanh Linh nhìn thứ trong tay mình không khỏi cảm thán " ba mươi sáu kế chạy là thượng sách", nhị vị sư phụ thật sự có lòng linh tê biết mình là người thuộc chủ nghĩa đánh không lại thì chạy, có thứ này sau này dù có gây ra chuyện mình cũng có thể an tận vác chân chạy mà không sợ ai tóm. Tốt quá! Tốt quá! Có điều không biết “Tiêu dao du” này so với “Lăng ba vi bộ” của Đoàn Dự, cái nào chạy trốn nhanh hơn nhỉ?
Y Tiên thấy dáng vẻ Lạc Thanh Linh như đang suy nghĩ thì cho rằng đồ nhi của mình lo lắng không biết cách tập luyện bộ pháp này, vội nói tiếp: “Loại khinh công này không cần nội lực, chỉ dựa trên nguyên lý trợ lực, tiếp lực, có thể khiến thân thể tựa lông hồng, nhẹ như gió thoảng, vực sâu vạn trượng mà như bước trên đất bằng, mong đồ nhi hãy chuyên tâm nghiên cứu tập luyện”.
Lạc Thanh Linh vừa nghe, đã “wow” một tiếng, thứ này không phải là tốt bình thường đâu. Tuyệt kỹ chạy trốn như thế này đương nhiên phải nghiên cứu khẩn trương rồi, đến lúc cần mà không học kịp thì nguy.
Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Linh vội vàng chuyên tâm nghiên cứu. May mà hơn ba năm qua được rèn luyện cổ văn, Lạc Thanh Linh đọc điển tịch này cũng không mất quá nhiều công sức. Quả nhiên trong đó đều là các phương pháp mượn lực, trợ lực, sau này nàng cũng không cần sợ những chiêu ám toán như làm mất nội công như trong mấy bộ phim kiếm hiệp rồi, quả là tuyệt thế kinh công ăn dứt tất cả.
Hai lão nhân vô cùng sung sướng nhìn đồ đệ duy nhất trước mắt mình.
“‘Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận’, xem ra đồ nhi đã vận dụng rất thuần thục. Những châm pháp khác nhất định cũng sẽ không có trở ngại gì”, Y Tiên vuốt lông mày nói.
“Đồ nhi lại nghĩ đến việc dùng Miêu Cương cổ độc để hút độc ‘Mẫu đơn thảo’, xem ra bản lĩnh của vi sư, đồ nhi đều đã học được hết cả rồi”, Độc Thánh vuốt râu nói.
Nghe người khen gợi Lạc Thanh Linh thầm nghĩ chỉ vì mong muốn vượt kì kiểm tra này suốt một tháng nay cô phải cắn răng rút giờ ngủ của mình xuống còn hai canh giờ, báo hại cho da mặt cả cô trở xanh xao vô cùng, không được chút nữa nhất định phải đi ngủ ít nhất là mười hai canh giớ cô mới chịu ròi chiếc giường thân yêu của mình.
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà cô cho nên cô không hề để tâm nghe lời nói thao thao bất tuyệt của người, khi hoàn hồn lại thì nhị sư phụ đang nói một đoạn thế này.
“Mặc dù tài nghệ của đồ nhi đã tăng tiến, nhưng vi phu vẫn còn một loại tuyệt độc chưa từng dạy cho con. Loại độc này là kịch độc trong thiên hạ, chỉ có thể đề phòng, không thuốc nào giải được”.
“Đó là độc gì ạ?”, Lạc Thanh Linh thấy dáng vẻ kỳ quái hiếm thấy của Nhị sư phụ, không kìm được hỏi tiếp.
“Đó là lòng người.”
“Lòng người ư?!”, Lạc Thanh Linh giật mình trước câu trả lời của nhị sư phụ..
“Đúng thế. Cái đó gọi là giang hồ rộng lớn, lòng người khó dò. Lòng người là thiên hạ kịch độc. Đồ nhi, sau này con phải chú ý cẩn thận.”
Bất giác Lạc Thanh Linh ngẩn người bàng hoàng.
Sự hờ hững và phức tạp, cùng những âm mưu dối trá lừa lọc của thế giới hiện đại, bản thân đã sớm trải nghiệm rồi. Ở hiện đại mỗi người đều được vũ trang phòng bị kỹ càng, đem lòng nhiệt tình của mình khóa lại trong tầng tầng lớp lớp gông xiềng, chỉ sợ người khác nhìn trộm được chân tình. Những lời này của Nhị sư phụ, dù ngắn ngủi chỉ có vài từ thôi, nhưng từng từ từng chữ đều xuất phát từ tâm can của người, không khỏi khiến cho Lạc Thanh Linh thấy như có dòng nước ấm chảy vào mảnh ruộng trái tim vốn khô nứt của mình.
“Đồ nhi, sư phụ cũng dạy cho con một loại bệnh. Bệnh này cũng không thuốc nào chữa được”, Y Tiên bên cạnh nói.
Đầu tiên Lạc Thanh Linh sửng sốt, nhưng chớp mắt đã phản ứng lại, khẽ cười khổ nhớ đến bóng dáng người u uất vì chồng mình phản bội hôn nhân của họ mà cao chạy xa bay với tiểu tam, mãi cho đến khi chết mẹ cũng không rõ mình đã làm gì sai? Rõ ràng một giây phút còn rất hạnh phúc thế mà giây sao thứ bắt lấy chính là bóng lưng lạnh lùng của chồng mình.
“Bệnh mà sư phụ nói có phải là tâm bệnh không?”
Y Tiên vuốt lông mày cười: “Đúng thế, đồ nhi quả là thông minh”.
Còn trong lòng Lạc Thanh Linh thì cười khổ mãi không thôi.
“Nhưng sư phụ đã từng nghe tới đạo lý ‘Tâm bệnh cần trị bằng tâm dược’ chưa?”
Y Tiên lại bật cười: “Kẻ làm thầy này quả là may mắn, may mắn lắm thay. Xem ra y thuật của ta đã không còn gì để truyền cho con nữa rồi”.
Hai vị sư phụ khẽ gật đầu, khuôn mặt lại mang ý cười. Y Tiên rút ra ba cuốn sách, trao cho Lạc Thanh Linh.
Cô tiện tay cầm một quyển trên đó có ghi ba chữ “Tiêu dao vi bộ”, trong lòng có phần nghi hoặc mà giở sách ra, thấy giấy còn mới, mực còn chưa ráo. Chăm chú đọc, phát hiện thứ trong sách viết là tâm pháp khinh công thượng thừa.
“Sư phụ? Đây…”
Y Tiên cười nói: “Y thuật và độc thuật của chúng ta vang danh thiên hạ, cho nên không ít kẻ muốn bắt chúng ta để phục vụ cho bản thân song chẳng có kẻ nào có bản lĩnh làm được đều đó. Con thân là đệ tử thân truyền duy nhất của chúng ta cho nên nhất định sẽ trở thành mục tiêu của đám người nọ, uy danh của chúng ta có thể bảo vệ con trong nhất thời không thể bảo vệ con trọn đời. Chỉ có bản thân con tự trở nên cường đại mới là cách bảo vệ con tốt nhất."
Độc Thánh tiếp lời: “Thứ mà con cầm trên tay chính là thiên hạ đệ nhất tuyệt thế khinh công phiên bản mới do hai người chúng ta đem tuyệt kỹ khinh công độc đáo của cả hai hợp nhất lại để trao tặng đồ nhi, mong rằng sau này nó sẽ giúp ích được cho con”.
Lạc Thanh Linh nhìn thứ trong tay mình không khỏi cảm thán " ba mươi sáu kế chạy là thượng sách", nhị vị sư phụ thật sự có lòng linh tê biết mình là người thuộc chủ nghĩa đánh không lại thì chạy, có thứ này sau này dù có gây ra chuyện mình cũng có thể an tận vác chân chạy mà không sợ ai tóm. Tốt quá! Tốt quá! Có điều không biết “Tiêu dao du” này so với “Lăng ba vi bộ” của Đoàn Dự, cái nào chạy trốn nhanh hơn nhỉ?
Y Tiên thấy dáng vẻ Lạc Thanh Linh như đang suy nghĩ thì cho rằng đồ nhi của mình lo lắng không biết cách tập luyện bộ pháp này, vội nói tiếp: “Loại khinh công này không cần nội lực, chỉ dựa trên nguyên lý trợ lực, tiếp lực, có thể khiến thân thể tựa lông hồng, nhẹ như gió thoảng, vực sâu vạn trượng mà như bước trên đất bằng, mong đồ nhi hãy chuyên tâm nghiên cứu tập luyện”.
Lạc Thanh Linh vừa nghe, đã “wow” một tiếng, thứ này không phải là tốt bình thường đâu. Tuyệt kỹ chạy trốn như thế này đương nhiên phải nghiên cứu khẩn trương rồi, đến lúc cần mà không học kịp thì nguy.
Nghĩ đến đây, Lạc Thanh Linh vội vàng chuyên tâm nghiên cứu. May mà hơn ba năm qua được rèn luyện cổ văn, Lạc Thanh Linh đọc điển tịch này cũng không mất quá nhiều công sức. Quả nhiên trong đó đều là các phương pháp mượn lực, trợ lực, sau này nàng cũng không cần sợ những chiêu ám toán như làm mất nội công như trong mấy bộ phim kiếm hiệp rồi, quả là tuyệt thế kinh công ăn dứt tất cả.
/43
|