Trấn Nam phủ, Phong Nhã viện.
Xoảng!
“Tiện nhân!” Mộ Nhã Liên gạt mạnh toàn bộ đồ trên bàn trang điểm xuống đất, âm thanh đổ vỡ vang khắp phòng.
Đám nô tỳ ai này đều tái mặt quỳ xuống, cầu mong tiểu thư sẽ không giận cá chém thớt.
Mộ Nhã Liên cắn răng, ánh mắt oán hận vì chuyện hôm du hồ mà bệ hạ trách phạt phụ thân quản gia không nghiêm, báo hại nàng bị cấm túc chép phạt nữ giới 300 lần.
Câu nói 'Không biết tự lượng sức mình' của Mộ Khuynh Tuyết liên tục vang lên trong đầu Mộ Nhã Liên, nàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt trời chói loá trên cao, khoé môi mang theo nụ cười lạnh không dễ nhận ra: Mộ Khuynh Tuyết, sớm muộn một ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến ngươi biết rốt cuộc ai mới là người không biết tự lượng sức mình?
Từ lúc xảy ra chuyện ấy đến giờ, Mộ Khuynh Tuyết giống như không có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nàng căn bản không sợ những người như Đại phu nhân Ngô Loan Loan đến gây phiền toái với nàng, bởi vì nàng rất hiểu biết tính cách Mọ Tiêu Nhiên, có thể trở thành tướng quân thống lĩnh phía Nam ông ta đương nhiên có bản lĩnh, đương nhiên biết tránh nặng tìm nhẹ. Nếu ông ta dám đến tìm nàng gây chuyện như vậy thanh danh của ông, sĩ diện tiền đồ của ông, toàn bộ Mộ gia cũng đều bị kéo xuống.
Phủ thừa tướng, Bích Trì viện.
Triều Nhan đến tìm Lạc Thanh Linh từ sớm nhưng không thấy người đâu, hỏi Phiến Đình thì được tin tỷ tỷ có chuyện cần làm bên ngoài.
Ngồi chờ trong Bích Trì viện đến trưa mà chẳng thấy Lạc Thanh Linh trở về, đang lúc oán giận thì thấy tỷ tỷ trở về.
Ánh mắt Triều Nhan thẳng tấp, nhìn thứ mà Xảo Nhi cầm trong lòng không khỏi tò mò. Đến khi mở ra xem, nàng mới biết tỷ tỷ bôn ba sáng giờ liền vì chuẩn bị quà sinh nhật nàng.
" Tỷ tỷ, muội thay xong rồi." Lạc Triều Nhan từ sau bức bình phong bước ra, Lạc Thanh Linh nhìn muội muội mặc bộ váy gấm Tứ Xuyên màu lam đậm làm thành váy tung hoa, làn váy thêu đầy hoa hải đường, nhị hoa đều dùng kim tuyến, đan màu sắc rực rỡ như tinh thạch, nếu ở trong đêm khuya vẫn xinh đẹp như cũ không gì sánh nổi, hoa thủy tiên thêu trước ngực, trên đai lưng màu đen được thêu hạt trân châu màu đen, chỉ một hạt trân châu đen liền hiếm thấy, mà trên đai lưng này lại thêu trên dưới sáu trăm hạt cùng loại lớn nhỏ, có thể nói là vô giá.
" Nhan Nhan, thích món quà này của tỷ tỷ chứ?" Lạc Thanh Linh cười hỏi.
" Thích lắm! Chẳng qua...Tỷ tỷ nhìn sơ qua cũng biết chiếc váy này liền giá trị xa xỉ, huống chi lại phối nhiều trân châu trên váy như vậy. Giá cả chắc mắc lắm!" Lạc Triều Nhan nhìn chiếc váy lộng lẫy trên người mình, kìm lòng không đậu sờ lên.
" Đúng, rất mắc! Hơn nữa đây là do đích thân đệ nhất tú nương của Cẩm Tú Các làm ra, độc nhất vô nhị đó!" Lạc Thanh Linh gật đầu nghiêm nghị nói.
Lạc Triều Nhan nghe tỷ tỷ nhà mình nói vậy, không khỏi giật mình. Cẩm Tú Các không ai biết lão bản của nó là ai, chỉ biết nguyên bản đã mở ở Nam Phượng quốc, hai năm trước lại mở thêm một chi nhánh ở kinh thành Kính An của Ngạo Thiên Quốc. Mới vừa mới tung cờ hiệu, đã có rất nhiều người tới vây xem, chưa có khai trương cũng đã làm oanh động một vùng.
Ai ai cũng biết Cẩm Túc Các nổi tiếng khắp thiên hạ.
Nghe đồn Nam Phượng quốc Thần phi Hải Lan Châu cực yêu thích quần áo của Cẩm Tú Các, từ khi có Cẩm Tú Các, Hải Lan Châu không bao giờ mặc quần áo tú công cung đình chế tạo nữa, chỉ mặc mỗi y phục của Cẩm Tú Các. Cũng bởi vì có vị Thần phi tôn sùng nó, mới đưa danh khí của Cẩm Tú Các tới một độ cao không thể với tới.
Cũng chính vì thế mà giá của nó mắc không phải dạng thường, bộ nàng đang mặc tỷ tỷ nói là sản phẩm độc nhất vô nhị. Mặc dù không biết cụ thể là bao nhiêu nhưng nàng có thể dám chắc nó không còn được tính bằng kim ngân mà là hoàng kim.
Lạc Thanh Linh không chút phúc hậu nhìn muội muội nhà mình lúng túng sau lại cẩn thận sợ làm nhăn bộ đồ mà cười.
Xảo Nhi và Phiến Đình nhìn thấy vậy khỏi lên tiếng giúp đỡ: " Tiểu thư!"
Lạc Thanh Linh ném cho hai người họ một cái ánh mắt: Biết rõ; liền tiến tới gần Triều Nhan.
" Muội cũng biết ta có học qua y thuật, có lần ta đúng dịp trị bệnh cho vị tú nương của Cẩm Tú Các. Mấy ngày trước ta có đến tìm bà ấy nhờ làm bộ quần áo này, do có ơn nên được giảm giá ưu đãi nha!" Lạc Thanh Linh nắm thật chặt tay của Triều Nhan cười đáp: " Hơn nữa nói cho muội một bí mật, tỷ tỷ muội rất giàu có cho nên không cần lo lắng bộ váy này tốn bao nhiêu tiền cả."
Đứng một bên nghe lý do ngụy biện của Lạc Thanh Linh, Xảo Nhin và Phiến Đình nhìn nhau.
" A! Đây là bí mật của tỷ muội chúng ta, không được để cho người khác biết đâu đấy!" Lạc Thanh Linh nháy mắt tinh nghịch nhìn Triều Nhan.
" Ừm!" Triều Nhan tuy không rõ lắm tỷ tỷ làm sao có nhiều tiền như thế, thân là tỷ khống cho nên rất vui vẻ tin tưởng Lạc Thanh Linh bởi trong tư tưởng của nàng, tỷ tỷ là vô địch.
" Thân làm nhân vật chính của buổi tiệc tối nay, Nhan Nhan nên trở về phòng nghỉ ngơi đi. Tỷ tỷ cũng phải đi ngủ một giấc để tốt nay có tinh thần mới được." Xoa nhẹ đầu Triều Nhan, nàng cười đáp.
Triều Nhan nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu chạy đến bức bình phong mà thay lại y phục. Sau liền mang theo nô tỳ rời đi, trước khi đi còn rất trị kỷ hôn lên má Lạc Thanh Linh một cái: "Muội về đây!"
Cùng lúc này Mộ Dung Thấu ngồi trong thư phòng xử lý công việc của bản thân, nhìn nội dung trong tờ giấy, chân mày khẽ nhíu lại. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cầm lấy bút lông đã thấm mực bắt đầu viết lên mảnh giấy nhỏ trước mặt.
“Người đâu!” Chờ mực khô Mộ Dung Thấu kêu hai tiếng, hai hắc y nhân xuất hiện trước mặt hắn, gấp nhỏ từ giấy lại cho một trong hai hắc y nhân: " Mang thứ này giao tận tay Vệ Lăng Phong, nhắc hắn ta muốn bắt sống mang về!"
"Vâng!"
Ánh mắt Mộ Dung Thấu lơ là nhìn về thiếp mời dự tiệc sinh nhật của phủ thừa tướng đặt cạnh lọ đựng bút, khóe môi hơi cong.
“Vương quản gia! Quà tặng sinh nhật đã chuẩn bị xong xong chưa?"
Vương quản gia cung kính đáp: " Bẩm vương gia, đã chuẩn bị xong rồi!"
Tối nay Lạc thừa tướng tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật cho đứa con gái út của mình, phàm là những người từ ngũ phẩm trở lên đều nhận được thiệp mời mang theo gia quyến đến tham dự, trong đó bao gồm cả Trấn Nam tướng quân.
” Nhị tiểu thư mới vừa phái người đến đưa tới những đồ vật này.” Tiểu Hoa ôm hộp phía sau hai nô tỳ cũng như vậy.
Mộ Khuynh Tuyết vừa mới từ thư phòng của Mộ Tiêu Nhiên trở về, ánh mắt nhìn Tiểu Hoa từ trong hộp gấm lấy ra hai bộ y phục mới cùng một số đồ nữ trang đặt chỉnh tề trên giường.
Khóe môi cong lên, Ngô Loan Loan kia làm việc thật không tệ. Mộ Tiêu Nhiên vừa nói nàng hôm nay đi dự yến tiệc phủ thừa tướng thì bà ta đã sai người mang đồ đến.
Mộ Khuynh Tuyết cầm lấy một bộ y phục lên xem thử. Quần áo chất liệu không tệ, đều là tơ lụa Cẩm Sương, chỉ có tiểu thư gia đình giàu có mới mặc nổi.
Quần áo mà Ngô Loan Loan đưa tới tuy rằng quý báu nhưng lại thuộc dạng hoa lệ, mỹ nữ dạng gì mặc vào cũng chỉ có thể ảm đạm thất sắc trước bộ y phục đó mà thôi.
Bất quá làn da nàng trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dù có mặc vải rách cũng sẽ cho người cảm giác đoan trang tú lệ.
Mộ Khuynh Tuyết có thể hình dung bản thân khi mặc bộ quần áo này vừa giản dị lại vừa trang nhã, tuyệt đối sẽ không nổi bật trong đám tiểu thư quý tộc kia.
Ngô Loan Loan muốn chính là hiệu quả như thế. Mặc dù quần áo đều là đồ đắt tiền nhưng lại không hề nổi bật trong đám đông. Như vậy người khác sẽ không biết Mộ Khuynh Tuyết bị ngược đãi, hơn nữa lại còn tôn lên vẻ đẹp cao quý của Mộ Nhã Liên, quả là một mũi tên trúng hai con chim.
Mưu đồ thật tốt nha ! Như vậy nàng càng muốn làm cho bản thân càng nổi bật, bỏ xa con gái bà cả mấy con phố.
Còn hơn một canh giờ nữa thì yến tiệc ở phủ thừa tướng sẽ bắt đầu, Tiểu Hoa vui vẻ giúp Mộ Khuynh Tuyết trang điểm, khéo léo giúp nàng làm tóc:" Tiểu thư, lần yến tiệc của phủ thừa tướng đại nhân người nhất định phải nắm bắt cơ hội làm lành với tiểu thư nhà thừa phủ. Nếu thành công lão gia cũng sẽ không làm khó dễ ngài nữa "
Trong khoảng thời gian ngắn, tiểu thư trở nên vô cùng lợi hại đến nổi nàng cứ cho là đang nằm mơ. Chẳng qua những chuyện phiền phức cũng không ít, thái độ của lão gia đối với tiểu thư từ trước đã kém này càng kém hơn, dù sao cũng là cha con cho nên nàng mong quan hệ của họ có thể dịu bớt. Nếu không cầu lão gia phải yêu thương tiểu thư như nhị tiểu thư, chỉ mong có thể hài hòa chung sống dù sao độ tuổi của tiểu thư cũng đã có thể lập gia đình rồi.
" Ta biết!" Mộ Khuynh cười nhạt nhìn bộ mặt hưng phấn của Tiểu Hoa phản chiếu trên gương đồng mà đáp. Chỉ trong lòng nàng biết rõ chuyện đó khó có thể thành, nhớ ánh mắt Lạc Triều Nhan nhìn nàng đêm tiệc thiên kim trước khi trở về liền rõ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Mộ Khuynh Tuyết hiển nhiên đã được trang điểm tỉ mỉ, càng thêm diễm lệ, trên người khoác áo gấm hoa văn trăm hoa tranh hương, dưới chân lộ ra váy dài trùng điệp mẫu đơn khoe sắc, làn váy điểm xuyết vô số tinh thạch nhỏ vụn lấp lánh toả sáng, làm người khác chỉ liếc mắt nhìn qua, đã cảm thấy chói sáng.
Tiểu Hoa nhìn Mộ Khung Tuyết không khỏi cảm thán một phen, tuy có điểm nghi hoặc A An từ đâu lấy ra bộ y phục đẹp như vậy song thân là nô tỳ nàng biết rõ nên biết nên nói gì.
Xoảng!
“Tiện nhân!” Mộ Nhã Liên gạt mạnh toàn bộ đồ trên bàn trang điểm xuống đất, âm thanh đổ vỡ vang khắp phòng.
Đám nô tỳ ai này đều tái mặt quỳ xuống, cầu mong tiểu thư sẽ không giận cá chém thớt.
Mộ Nhã Liên cắn răng, ánh mắt oán hận vì chuyện hôm du hồ mà bệ hạ trách phạt phụ thân quản gia không nghiêm, báo hại nàng bị cấm túc chép phạt nữ giới 300 lần.
Câu nói 'Không biết tự lượng sức mình' của Mộ Khuynh Tuyết liên tục vang lên trong đầu Mộ Nhã Liên, nàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt trời chói loá trên cao, khoé môi mang theo nụ cười lạnh không dễ nhận ra: Mộ Khuynh Tuyết, sớm muộn một ngày nào đó ta nhất định sẽ khiến ngươi biết rốt cuộc ai mới là người không biết tự lượng sức mình?
Từ lúc xảy ra chuyện ấy đến giờ, Mộ Khuynh Tuyết giống như không có chuyện gì xảy ra, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nàng căn bản không sợ những người như Đại phu nhân Ngô Loan Loan đến gây phiền toái với nàng, bởi vì nàng rất hiểu biết tính cách Mọ Tiêu Nhiên, có thể trở thành tướng quân thống lĩnh phía Nam ông ta đương nhiên có bản lĩnh, đương nhiên biết tránh nặng tìm nhẹ. Nếu ông ta dám đến tìm nàng gây chuyện như vậy thanh danh của ông, sĩ diện tiền đồ của ông, toàn bộ Mộ gia cũng đều bị kéo xuống.
Phủ thừa tướng, Bích Trì viện.
Triều Nhan đến tìm Lạc Thanh Linh từ sớm nhưng không thấy người đâu, hỏi Phiến Đình thì được tin tỷ tỷ có chuyện cần làm bên ngoài.
Ngồi chờ trong Bích Trì viện đến trưa mà chẳng thấy Lạc Thanh Linh trở về, đang lúc oán giận thì thấy tỷ tỷ trở về.
Ánh mắt Triều Nhan thẳng tấp, nhìn thứ mà Xảo Nhi cầm trong lòng không khỏi tò mò. Đến khi mở ra xem, nàng mới biết tỷ tỷ bôn ba sáng giờ liền vì chuẩn bị quà sinh nhật nàng.
" Tỷ tỷ, muội thay xong rồi." Lạc Triều Nhan từ sau bức bình phong bước ra, Lạc Thanh Linh nhìn muội muội mặc bộ váy gấm Tứ Xuyên màu lam đậm làm thành váy tung hoa, làn váy thêu đầy hoa hải đường, nhị hoa đều dùng kim tuyến, đan màu sắc rực rỡ như tinh thạch, nếu ở trong đêm khuya vẫn xinh đẹp như cũ không gì sánh nổi, hoa thủy tiên thêu trước ngực, trên đai lưng màu đen được thêu hạt trân châu màu đen, chỉ một hạt trân châu đen liền hiếm thấy, mà trên đai lưng này lại thêu trên dưới sáu trăm hạt cùng loại lớn nhỏ, có thể nói là vô giá.
" Nhan Nhan, thích món quà này của tỷ tỷ chứ?" Lạc Thanh Linh cười hỏi.
" Thích lắm! Chẳng qua...Tỷ tỷ nhìn sơ qua cũng biết chiếc váy này liền giá trị xa xỉ, huống chi lại phối nhiều trân châu trên váy như vậy. Giá cả chắc mắc lắm!" Lạc Triều Nhan nhìn chiếc váy lộng lẫy trên người mình, kìm lòng không đậu sờ lên.
" Đúng, rất mắc! Hơn nữa đây là do đích thân đệ nhất tú nương của Cẩm Tú Các làm ra, độc nhất vô nhị đó!" Lạc Thanh Linh gật đầu nghiêm nghị nói.
Lạc Triều Nhan nghe tỷ tỷ nhà mình nói vậy, không khỏi giật mình. Cẩm Tú Các không ai biết lão bản của nó là ai, chỉ biết nguyên bản đã mở ở Nam Phượng quốc, hai năm trước lại mở thêm một chi nhánh ở kinh thành Kính An của Ngạo Thiên Quốc. Mới vừa mới tung cờ hiệu, đã có rất nhiều người tới vây xem, chưa có khai trương cũng đã làm oanh động một vùng.
Ai ai cũng biết Cẩm Túc Các nổi tiếng khắp thiên hạ.
Nghe đồn Nam Phượng quốc Thần phi Hải Lan Châu cực yêu thích quần áo của Cẩm Tú Các, từ khi có Cẩm Tú Các, Hải Lan Châu không bao giờ mặc quần áo tú công cung đình chế tạo nữa, chỉ mặc mỗi y phục của Cẩm Tú Các. Cũng bởi vì có vị Thần phi tôn sùng nó, mới đưa danh khí của Cẩm Tú Các tới một độ cao không thể với tới.
Cũng chính vì thế mà giá của nó mắc không phải dạng thường, bộ nàng đang mặc tỷ tỷ nói là sản phẩm độc nhất vô nhị. Mặc dù không biết cụ thể là bao nhiêu nhưng nàng có thể dám chắc nó không còn được tính bằng kim ngân mà là hoàng kim.
Lạc Thanh Linh không chút phúc hậu nhìn muội muội nhà mình lúng túng sau lại cẩn thận sợ làm nhăn bộ đồ mà cười.
Xảo Nhi và Phiến Đình nhìn thấy vậy khỏi lên tiếng giúp đỡ: " Tiểu thư!"
Lạc Thanh Linh ném cho hai người họ một cái ánh mắt: Biết rõ; liền tiến tới gần Triều Nhan.
" Muội cũng biết ta có học qua y thuật, có lần ta đúng dịp trị bệnh cho vị tú nương của Cẩm Tú Các. Mấy ngày trước ta có đến tìm bà ấy nhờ làm bộ quần áo này, do có ơn nên được giảm giá ưu đãi nha!" Lạc Thanh Linh nắm thật chặt tay của Triều Nhan cười đáp: " Hơn nữa nói cho muội một bí mật, tỷ tỷ muội rất giàu có cho nên không cần lo lắng bộ váy này tốn bao nhiêu tiền cả."
Đứng một bên nghe lý do ngụy biện của Lạc Thanh Linh, Xảo Nhin và Phiến Đình nhìn nhau.
" A! Đây là bí mật của tỷ muội chúng ta, không được để cho người khác biết đâu đấy!" Lạc Thanh Linh nháy mắt tinh nghịch nhìn Triều Nhan.
" Ừm!" Triều Nhan tuy không rõ lắm tỷ tỷ làm sao có nhiều tiền như thế, thân là tỷ khống cho nên rất vui vẻ tin tưởng Lạc Thanh Linh bởi trong tư tưởng của nàng, tỷ tỷ là vô địch.
" Thân làm nhân vật chính của buổi tiệc tối nay, Nhan Nhan nên trở về phòng nghỉ ngơi đi. Tỷ tỷ cũng phải đi ngủ một giấc để tốt nay có tinh thần mới được." Xoa nhẹ đầu Triều Nhan, nàng cười đáp.
Triều Nhan nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu chạy đến bức bình phong mà thay lại y phục. Sau liền mang theo nô tỳ rời đi, trước khi đi còn rất trị kỷ hôn lên má Lạc Thanh Linh một cái: "Muội về đây!"
Cùng lúc này Mộ Dung Thấu ngồi trong thư phòng xử lý công việc của bản thân, nhìn nội dung trong tờ giấy, chân mày khẽ nhíu lại. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn cầm lấy bút lông đã thấm mực bắt đầu viết lên mảnh giấy nhỏ trước mặt.
“Người đâu!” Chờ mực khô Mộ Dung Thấu kêu hai tiếng, hai hắc y nhân xuất hiện trước mặt hắn, gấp nhỏ từ giấy lại cho một trong hai hắc y nhân: " Mang thứ này giao tận tay Vệ Lăng Phong, nhắc hắn ta muốn bắt sống mang về!"
"Vâng!"
Ánh mắt Mộ Dung Thấu lơ là nhìn về thiếp mời dự tiệc sinh nhật của phủ thừa tướng đặt cạnh lọ đựng bút, khóe môi hơi cong.
“Vương quản gia! Quà tặng sinh nhật đã chuẩn bị xong xong chưa?"
Vương quản gia cung kính đáp: " Bẩm vương gia, đã chuẩn bị xong rồi!"
Tối nay Lạc thừa tướng tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật cho đứa con gái út của mình, phàm là những người từ ngũ phẩm trở lên đều nhận được thiệp mời mang theo gia quyến đến tham dự, trong đó bao gồm cả Trấn Nam tướng quân.
” Nhị tiểu thư mới vừa phái người đến đưa tới những đồ vật này.” Tiểu Hoa ôm hộp phía sau hai nô tỳ cũng như vậy.
Mộ Khuynh Tuyết vừa mới từ thư phòng của Mộ Tiêu Nhiên trở về, ánh mắt nhìn Tiểu Hoa từ trong hộp gấm lấy ra hai bộ y phục mới cùng một số đồ nữ trang đặt chỉnh tề trên giường.
Khóe môi cong lên, Ngô Loan Loan kia làm việc thật không tệ. Mộ Tiêu Nhiên vừa nói nàng hôm nay đi dự yến tiệc phủ thừa tướng thì bà ta đã sai người mang đồ đến.
Mộ Khuynh Tuyết cầm lấy một bộ y phục lên xem thử. Quần áo chất liệu không tệ, đều là tơ lụa Cẩm Sương, chỉ có tiểu thư gia đình giàu có mới mặc nổi.
Quần áo mà Ngô Loan Loan đưa tới tuy rằng quý báu nhưng lại thuộc dạng hoa lệ, mỹ nữ dạng gì mặc vào cũng chỉ có thể ảm đạm thất sắc trước bộ y phục đó mà thôi.
Bất quá làn da nàng trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, dù có mặc vải rách cũng sẽ cho người cảm giác đoan trang tú lệ.
Mộ Khuynh Tuyết có thể hình dung bản thân khi mặc bộ quần áo này vừa giản dị lại vừa trang nhã, tuyệt đối sẽ không nổi bật trong đám tiểu thư quý tộc kia.
Ngô Loan Loan muốn chính là hiệu quả như thế. Mặc dù quần áo đều là đồ đắt tiền nhưng lại không hề nổi bật trong đám đông. Như vậy người khác sẽ không biết Mộ Khuynh Tuyết bị ngược đãi, hơn nữa lại còn tôn lên vẻ đẹp cao quý của Mộ Nhã Liên, quả là một mũi tên trúng hai con chim.
Mưu đồ thật tốt nha ! Như vậy nàng càng muốn làm cho bản thân càng nổi bật, bỏ xa con gái bà cả mấy con phố.
Còn hơn một canh giờ nữa thì yến tiệc ở phủ thừa tướng sẽ bắt đầu, Tiểu Hoa vui vẻ giúp Mộ Khuynh Tuyết trang điểm, khéo léo giúp nàng làm tóc:" Tiểu thư, lần yến tiệc của phủ thừa tướng đại nhân người nhất định phải nắm bắt cơ hội làm lành với tiểu thư nhà thừa phủ. Nếu thành công lão gia cũng sẽ không làm khó dễ ngài nữa "
Trong khoảng thời gian ngắn, tiểu thư trở nên vô cùng lợi hại đến nổi nàng cứ cho là đang nằm mơ. Chẳng qua những chuyện phiền phức cũng không ít, thái độ của lão gia đối với tiểu thư từ trước đã kém này càng kém hơn, dù sao cũng là cha con cho nên nàng mong quan hệ của họ có thể dịu bớt. Nếu không cầu lão gia phải yêu thương tiểu thư như nhị tiểu thư, chỉ mong có thể hài hòa chung sống dù sao độ tuổi của tiểu thư cũng đã có thể lập gia đình rồi.
" Ta biết!" Mộ Khuynh cười nhạt nhìn bộ mặt hưng phấn của Tiểu Hoa phản chiếu trên gương đồng mà đáp. Chỉ trong lòng nàng biết rõ chuyện đó khó có thể thành, nhớ ánh mắt Lạc Triều Nhan nhìn nàng đêm tiệc thiên kim trước khi trở về liền rõ.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Mộ Khuynh Tuyết hiển nhiên đã được trang điểm tỉ mỉ, càng thêm diễm lệ, trên người khoác áo gấm hoa văn trăm hoa tranh hương, dưới chân lộ ra váy dài trùng điệp mẫu đơn khoe sắc, làn váy điểm xuyết vô số tinh thạch nhỏ vụn lấp lánh toả sáng, làm người khác chỉ liếc mắt nhìn qua, đã cảm thấy chói sáng.
Tiểu Hoa nhìn Mộ Khung Tuyết không khỏi cảm thán một phen, tuy có điểm nghi hoặc A An từ đâu lấy ra bộ y phục đẹp như vậy song thân là nô tỳ nàng biết rõ nên biết nên nói gì.
/43
|