Đứng trước phòng khách mà cô ngập ngừng không đám vào.
Mama đại nhân mà thấy mặt cô như vậy chắc chắn sẽ băm cô thành thịt viên chiên giòn quá.
Rón rén đi nhẹ nhàng qua hàng ghế sofa, lết từng bước qua chiếc bình cổ to và lăn từ từ đến cầu thang thì...
"Tiểu My, tua lại đây cho mẹ"mẹ cô tao nhã cầm tách trà ,nói với cô.
"Dạ, con chào mẹ con đi học mới về. Tự nhiên con cảm thấy mệt quá, mẹ cho con về phòng nghỉ ngơi nha."cô tìm cách chuồn lẹ.
"Tiểu My à! Mẹ dạy con ra sao? Mẹ chỉ có một mình ở nhà, con đi học mới về thì tại sao không ngồi đây mà uống cùng mẹ một tách trà giải nhiệt cái đã."
"Nhưng con..."cô thật sự là không muốn nha, nhưng. ..
"Qua đây"mẹ cô gằng giọng.
"Dạ!"cô ỉu xìu nhích từng bước qua chỗ mẹ cô ngồi, không quên lấy tóc che đi miệng mình.
"Hôm nay đi học vui không con."mẹ cô hỏi.
"Cũng vui ạ!"cô lau mồ hôi hột trên trán mình đi.
'Áp lực quá đi mà!'cô nghĩ thầm.
"Ừ, hôm nay mẹ có nghe nói trong trường có đánh nhau thì phải? Con biết chuyện đó chứ?"mẹ cô nhướng mày hỏi.
"À..! Con cũng không biết nữa, nhưng con nghe nói ai cũng bị thương thì phải. Haiss ,thời buổi bây giờ đánh nhau ghê quá mẹ ha."cô chột dạ, giả nai nói, nhưng. ..
Không biết từ đâu,một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho mọi thứ phơi bày ra cơn gió nọ.
"Hôm nay mặt con bị sao vậy, hình như bị thương rồi kìa" mắt mẹ cô xẹt qua một tia sắc bén đến cô còn không nhận ra được.
"À! Hồi nảy con không chú ý nên va vào cột điện thôi. Hihi, không có gì đâu ạ!"bị mẹ phát hiện ra rồi, làm sao bây giờ.
"Tiểu My à, mẹ dạy con ra sao! Không được nói dối với người lớn nghe chưa. Nói dối là xấu đó"
"Con...c.o.n.."cô ấp úng đáp.
"Con đi đánh nhau với người ta ở trong trường đúng không? Con giỏi lắm! Từ ngày hôm sau, phải để mặt mộc, cấm túc con một tuần và phải lo nấu cơm cho cả nhà."
"Mẹ à!"cô mếu máo nói.
"Con muốn tài khoản hay xe của mình bị tịch thu luôn đúng không? "Mẹ cô nhướng mày cao.
"Dạ không, bây giờ con đi nấu cơm liền!"cô lủi thủi đi lên phòng mình.
Sau 2 tiếng đồng hồ dài dăng dẵng, cuối cùng cô cũng hoàn thành các món ăn ngon và đẹp mắt trên bàn vừa kịp lúc ba và anh hai cô về.
"Chào ba, anh hai mới về"cô vui mừng chạy ra đó baba và anh hai,nhưng hình như cô quên ai đó thì phải...
"Chào em tiểu My, lâu rồi không gặp!"không ai khác chính là thư kí Trần của chúng ta (ai còn nhớ thư kí Trần Khánh Minh không nào?)
"Ừ chào anh, lâu rồi không gặp"cô cũng không bất ngờ lắm vì thư kí Trần lại xuất hiện ở đây.
"Chắc mọi người cũng mệt rồi, mau vào rửa tay rồi ăn cơm nào."mẹ cô lên tiếng hối thúc mọi người.
Tất cả ngồi vào bàn ăn nhưng đáng ghét một điều là cô phải ngồi đối diện với tên mặt thang thư kí kia.
Thật là bực mình mà.
"Woa, hôm nay có thật nhiều món ăn ngon nha. Ai làm vậy em?"ba cô bất ngờ với bàn ăn thịnh soạn, quay sang hỏi mẹ cô.
"Lưu manh chịu phạt "mẹ cô nói ngắn gọn mà làm cho ai kia phải chột dạ.
"Lưu manh chịu phạt?"ba cô khó hiểu nhắc lại, rồi quay sang nhìn cô thì mới phát hiện ra vết thương trên miệng cô.
"Tiểu My, con đánh nhau nên mới bị phạt đúng không?"ba cô nghiêm khắc nhìn cô.
"Con...co.n"cô ấp úng.
"Ba dạy con ra sao, mình là con gái không đánh nhau với người ta hiểu không con?"
"Dạ, con xin lỗi ba"cô xụ mặt,làm cho 2 nam nhân nào đó phải sủng nịnh vì sự đáng yêu và đáng đánh đòn của cô.
"Haisss, nhớ có đánh thì đánh cho ba mẹ nhìn không ra luôn nghe chưa. Đánh nhau mà mình bị thương thì làm cho nó bị thương nhiều hơn mình, nhất là con trai. Khụ! Khụ!"ba cô ho nhẹ ,nói để cô hiểu.
"Vâng thưa ba con biết rồi, mời mọi người ăn cơm. Hôm nay con nấu đó."cô cười ranh mãnh nói với cả nhà.
"Um, tiểu My em nấu ngon thật đấy" Vũ Phương anh và thư kí Trần cùng đồng thanh khen cô.
Xẹt
Tiếng xẹt điện trong ánh mắt của hai nam nhân sắp làm cho mọi người phải cháy áo mất.
Họ nhìn nhau, mắt đối mắt nhìn đối nhìn.
'Tuyết My là của tôi!' Vũ Phương anh nói trong ánh mắt.
"Nằm mơ giữa ban ngày à, Tuyết My cô ấy mãi mãi là của riêng tôi' Trần Khánh Minh ca (thư kí Trần) cũng không phải dạng vừa đâu nha.
Hừ!
Còn cô thì...
'Anh hai với thư kí Trần lấy mắt đưa tình kìa, ôi ôi ôi ôi, không ngờ luôn nha. Haisss, thật mong sao hai người sẽ đi cùng nhau vượt qua sóng gió'cô nghĩ thầm. Nếu hai nam nhăn kia mà nghe được chắc phải té ngửa mà tự tử mất.
Hai mỗ nam quay sang , gấp đồ ăn lia lịa vào chén cô chẳng mấy chóc thức ăn trong chén đã chở thành một núi nhỏ.
Bốp! Bốp!
Hai cục u trên đầu mỗi nam nhân và người gây ra không ai khác là co.
"Ăn đi, lì lì bà đây bo xì liền à!"cô lưu manh nói.
Kết thúc bửa ăn đầy ham doạ của cô với các nam nhân, cô chạy ra ngoài sân, chơi đùa một tí với hai chú có mà anh cô tặng, sefie vào bức ảnh trên face rồi đi ngủ mà không biết chính mình đang gây sóng gió trên cộng đồng mạng.
_____________________________
Xin lỗi mọi nha, hôm qua ta viết xong rồi nhưng phải chờ đúng giờ để đăng cho nên ngủ quên luôn,
Cám ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ ta nhoa <3 ¤>^3^<¤
Chương này ta tặng cho nàng Chii1605 nha, bạn này mấy bửa giờ ngồi khóc vì mất tem nên hôm nay ta tặng chap cho nàng nha. Hihi
Lời cuối: comment nào.
Mama đại nhân mà thấy mặt cô như vậy chắc chắn sẽ băm cô thành thịt viên chiên giòn quá.
Rón rén đi nhẹ nhàng qua hàng ghế sofa, lết từng bước qua chiếc bình cổ to và lăn từ từ đến cầu thang thì...
"Tiểu My, tua lại đây cho mẹ"mẹ cô tao nhã cầm tách trà ,nói với cô.
"Dạ, con chào mẹ con đi học mới về. Tự nhiên con cảm thấy mệt quá, mẹ cho con về phòng nghỉ ngơi nha."cô tìm cách chuồn lẹ.
"Tiểu My à! Mẹ dạy con ra sao? Mẹ chỉ có một mình ở nhà, con đi học mới về thì tại sao không ngồi đây mà uống cùng mẹ một tách trà giải nhiệt cái đã."
"Nhưng con..."cô thật sự là không muốn nha, nhưng. ..
"Qua đây"mẹ cô gằng giọng.
"Dạ!"cô ỉu xìu nhích từng bước qua chỗ mẹ cô ngồi, không quên lấy tóc che đi miệng mình.
"Hôm nay đi học vui không con."mẹ cô hỏi.
"Cũng vui ạ!"cô lau mồ hôi hột trên trán mình đi.
'Áp lực quá đi mà!'cô nghĩ thầm.
"Ừ, hôm nay mẹ có nghe nói trong trường có đánh nhau thì phải? Con biết chuyện đó chứ?"mẹ cô nhướng mày hỏi.
"À..! Con cũng không biết nữa, nhưng con nghe nói ai cũng bị thương thì phải. Haiss ,thời buổi bây giờ đánh nhau ghê quá mẹ ha."cô chột dạ, giả nai nói, nhưng. ..
Không biết từ đâu,một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho mọi thứ phơi bày ra cơn gió nọ.
"Hôm nay mặt con bị sao vậy, hình như bị thương rồi kìa" mắt mẹ cô xẹt qua một tia sắc bén đến cô còn không nhận ra được.
"À! Hồi nảy con không chú ý nên va vào cột điện thôi. Hihi, không có gì đâu ạ!"bị mẹ phát hiện ra rồi, làm sao bây giờ.
"Tiểu My à, mẹ dạy con ra sao! Không được nói dối với người lớn nghe chưa. Nói dối là xấu đó"
"Con...c.o.n.."cô ấp úng đáp.
"Con đi đánh nhau với người ta ở trong trường đúng không? Con giỏi lắm! Từ ngày hôm sau, phải để mặt mộc, cấm túc con một tuần và phải lo nấu cơm cho cả nhà."
"Mẹ à!"cô mếu máo nói.
"Con muốn tài khoản hay xe của mình bị tịch thu luôn đúng không? "Mẹ cô nhướng mày cao.
"Dạ không, bây giờ con đi nấu cơm liền!"cô lủi thủi đi lên phòng mình.
Sau 2 tiếng đồng hồ dài dăng dẵng, cuối cùng cô cũng hoàn thành các món ăn ngon và đẹp mắt trên bàn vừa kịp lúc ba và anh hai cô về.
"Chào ba, anh hai mới về"cô vui mừng chạy ra đó baba và anh hai,nhưng hình như cô quên ai đó thì phải...
"Chào em tiểu My, lâu rồi không gặp!"không ai khác chính là thư kí Trần của chúng ta (ai còn nhớ thư kí Trần Khánh Minh không nào?)
"Ừ chào anh, lâu rồi không gặp"cô cũng không bất ngờ lắm vì thư kí Trần lại xuất hiện ở đây.
"Chắc mọi người cũng mệt rồi, mau vào rửa tay rồi ăn cơm nào."mẹ cô lên tiếng hối thúc mọi người.
Tất cả ngồi vào bàn ăn nhưng đáng ghét một điều là cô phải ngồi đối diện với tên mặt thang thư kí kia.
Thật là bực mình mà.
"Woa, hôm nay có thật nhiều món ăn ngon nha. Ai làm vậy em?"ba cô bất ngờ với bàn ăn thịnh soạn, quay sang hỏi mẹ cô.
"Lưu manh chịu phạt "mẹ cô nói ngắn gọn mà làm cho ai kia phải chột dạ.
"Lưu manh chịu phạt?"ba cô khó hiểu nhắc lại, rồi quay sang nhìn cô thì mới phát hiện ra vết thương trên miệng cô.
"Tiểu My, con đánh nhau nên mới bị phạt đúng không?"ba cô nghiêm khắc nhìn cô.
"Con...co.n"cô ấp úng.
"Ba dạy con ra sao, mình là con gái không đánh nhau với người ta hiểu không con?"
"Dạ, con xin lỗi ba"cô xụ mặt,làm cho 2 nam nhân nào đó phải sủng nịnh vì sự đáng yêu và đáng đánh đòn của cô.
"Haisss, nhớ có đánh thì đánh cho ba mẹ nhìn không ra luôn nghe chưa. Đánh nhau mà mình bị thương thì làm cho nó bị thương nhiều hơn mình, nhất là con trai. Khụ! Khụ!"ba cô ho nhẹ ,nói để cô hiểu.
"Vâng thưa ba con biết rồi, mời mọi người ăn cơm. Hôm nay con nấu đó."cô cười ranh mãnh nói với cả nhà.
"Um, tiểu My em nấu ngon thật đấy" Vũ Phương anh và thư kí Trần cùng đồng thanh khen cô.
Xẹt
Tiếng xẹt điện trong ánh mắt của hai nam nhân sắp làm cho mọi người phải cháy áo mất.
Họ nhìn nhau, mắt đối mắt nhìn đối nhìn.
'Tuyết My là của tôi!' Vũ Phương anh nói trong ánh mắt.
"Nằm mơ giữa ban ngày à, Tuyết My cô ấy mãi mãi là của riêng tôi' Trần Khánh Minh ca (thư kí Trần) cũng không phải dạng vừa đâu nha.
Hừ!
Còn cô thì...
'Anh hai với thư kí Trần lấy mắt đưa tình kìa, ôi ôi ôi ôi, không ngờ luôn nha. Haisss, thật mong sao hai người sẽ đi cùng nhau vượt qua sóng gió'cô nghĩ thầm. Nếu hai nam nhăn kia mà nghe được chắc phải té ngửa mà tự tử mất.
Hai mỗ nam quay sang , gấp đồ ăn lia lịa vào chén cô chẳng mấy chóc thức ăn trong chén đã chở thành một núi nhỏ.
Bốp! Bốp!
Hai cục u trên đầu mỗi nam nhân và người gây ra không ai khác là co.
"Ăn đi, lì lì bà đây bo xì liền à!"cô lưu manh nói.
Kết thúc bửa ăn đầy ham doạ của cô với các nam nhân, cô chạy ra ngoài sân, chơi đùa một tí với hai chú có mà anh cô tặng, sefie vào bức ảnh trên face rồi đi ngủ mà không biết chính mình đang gây sóng gió trên cộng đồng mạng.
_____________________________
Xin lỗi mọi nha, hôm qua ta viết xong rồi nhưng phải chờ đúng giờ để đăng cho nên ngủ quên luôn,
Cám ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ ta nhoa <3 ¤>^3^<¤
Chương này ta tặng cho nàng Chii1605 nha, bạn này mấy bửa giờ ngồi khóc vì mất tem nên hôm nay ta tặng chap cho nàng nha. Hihi
Lời cuối: comment nào.
/37
|