Khá lắm Khúc phòng thu chi độc miệng! Nữ đạo sĩ họ Hoa đuối lý, chỉ có thể ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của hắn hỏi thăm qua một lần, lại nhớ tới gần đây quả thực không có khởi sắc, thê lương xót xa một trận.
“Còn ta đâu?” Luôn luôn bị mọi người ngăn trở, duy nhất một nam tử trẻ tuổi ghé vào góc xó ngủ gà ngủ gật, cuối cùng tự khuỷu tay nâng đầu lên một chút, hơi hơi mở một con mắt, nhắc nhở mọi người tồn tại của hắn.
“A! Thiếu chút đã quên, còn có Nguyên công tử của chúng ta, gấp cái gì? Chờ nàng không hợp với mấy thứ kia, sẽ cho công tử mang về xem thử có tác dụng gì không. Vài ngày nay bận rộn lắm sao. Mấy ngày liền bôn ba, ngàn dặm xa xôi, hiện tại ngủ lấy sức đi, mọi người đều đến, còn sợ nàng chạy sao?” Khúc phòng thu chi nhướng mày, lộ ra một ý cười có dụng ý khác.
“Ừm, nói cũng đúng......” Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, ngầm hiểu tiếp tục nằm sấp trên bàn.
Cứ như vậy, Nguyễn Chân Chân đầu tiên bị Khúc phòng thu chi nhận được bồ câu đưa tin của chủ nhân Tú trang phái tới, tiểu nha đầu lĩnh bị đoàn người gọi là “Lúm đồng tiền muội” mang đi rồi. Lúm đồng tiền muội không chỉ có ngày thường xinh đẹp động lòng người, tay nghề lại siêu quần, chỉ vừa ra tay, Chân Chân đã biết kĩ thuật thêu thùa của mình không bằng một phần vạn của người ta, không đợi người ta mở miệng, một lúc lâu sau nàng tự động trở về chỗ ở của Khúc phòng thu chi.
Tiếp theo, Nguyễn Chân Chân lại cùng Khúc phòng thu chi đi đến trường của Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ tiên sinh cố tình tỏ ra thập phần vừa lòng với phu tử(*) mới tới nửa tháng trước, lại nhìn thấy nhà Hoàng Phủ gia chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, cũng đủ hiểu không nuôi nổi phu tử khác.
((*)Giáo viên)
Vị Tân phu tử kia vốn dĩ có lòng tốt muốn đem cơ hội nhường cho người đến sau, tiếc rằng Hoàng Phủ tiên sinh người ta một mặt không tha, còn nhìn nàng nháy mắt, ám chỉ nàng chạy nhanh đi, nàng chỉ phải thức thời theo Khúc phòng thu chi trở về.
(Ờ, dễ gì anh Hoàng Phủ cho vào nhà, làm hỏng ‘việc tốt’ chứ, có điều ở truyện khác nha, ko phải truyện này)
Sau đó, ở trong vườn ngây người gần nửa canh giờ, Nguyễn đại cô nương thiếu chút nữa bị mặt trời chói chang buổi trưa sưởi nắng tươi sống ngất xỉu, Trẻ tuổi tráng hán được mọi người gọi là “Tiểu Cù” một tay bưng bát trà, một tay giúp nàng quạt quạt, trên mặt ngay thẳng trung hậu tràn đầy xin lỗi, trong lúc nhất thời, nàng thật sự không nói gì, ngẩng mặt hỏi trời cao. Lại sau đó, khác với vẻ trung hậu thật thà của nông phu, thợ săn họ Kinh kia liền có vẻ rất không phúc hậu, hoàn toàn là không dự tính cho nàng cơ hội “Thử một lần”, trực tiếp đá điệu nàng, tự mình đi lên núi.
Cuối cùng nàng bị đưa vào Như Ý khách sạn, một lúc lâu sau lại bị đưa trở về chỗ Khúc phòng thu chi, bà chủ được mọi người xưng là “Bảo cô nương” cấp ra lý do là, xào rau ăn ngon hơn so với Phú công công. Nếu đem nàng lưu lại, Phú công công sẽ thất nghiệp, Bảo Huyến Hương nàng vạn vạn không thể làm ra loại việc bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này được.
Lại có lý do như vậy! Nguyễn Chân Chân vạn vạn không nghĩ tới, mình lại nhận lấy sự ngông nghênh làm khó dễ như vậy, chỉ muốn dừng chân nơi đây để chờ một người mà thôi, yêu cầu này cũng không quá mức đi? Nhưng người trong trấn đã nói rõ không muốn thu lưu nàng, còn tìm đủ loại chuyện làm khó dễ cùng lấy cớ muốn làm nàng biết khó mà lui.
Một cỗ phẫn nộ tự nội tâm lặng yên dâng trào, sát khí nhuộm thấm đôi mắt xinh đẹp, những tên tiểu nhân đáng giận này không cho bọn họ nếm mùi đau khổ một chút, chỉ sợ bọn họ sẽ tiếp tục làm khó dễ, khi dễ người, không bằng làm cho bọn người kia chứng kiến sở trường mà nàng giỏi nhất, mói có thể cho nàng ở lại?
Cười lạnh, dần dần nở lớn trên đôi môi đỏ mọng, đôi mắt dĩ nhiên có sát khí, bọn họ sẽ không biết, trên thực tế, trên đời này cũng không mấy ai biết. Ở mặt ngoài nàng là nữ hầu nho nhỏ được sủng ái nhất bên người Tín Dương Hầu Cơ Dương của vương triều Bắc Hán, ngầm bên trong nàng cũng là một trong những sát thủ của tổ chức sát thủ thần bí “Bách Điểu Các” của Bắc Hán quốc.
Nhiều năm qua, Tín Dương Hầu ỷ vào tổ chức này ở trong triều hô mưa gọi gió, không ai bì nổi, người không cẩn thận đắc tội với hắn, kết cục chỉ có diệt vong. Nàng thuở nhỏ cha mẹ đều đã qua đời, tám tuổi bị thúc thẩm bán vào phủ Tín Dương Hầu làm thị nữ, ở hầu phủ mười năm, nàng rất ít làm việc nữ tử dân gian, mười ngón tay không dính nước, nữ hồng lại quanh năm không đụng vào, nàng chỉ biết giết người!
Người chết ở dưới tay nàng nhiều vô số kể, cũng từng nghĩ tới việc rửa tay gác kiếm, nhưng cuộc sống lại không ưu ái nàng, nếu muốn sinh tồn thì nhất định phải đả thương người, nàng đã không còn đường lựa chọn!
Sát ý càng ngày càng đậm! Nhưng, tựa hồ không ai để ý. Trong gian nhà rách nát, tính toán sổ sách tiếp tục tính toán sổ sách, ngủ gà ngủ gật tiếp tục ngủ vui đến quên cả trời đất, nữ đạo sĩ quấn quít lấy ông chủ bán quan tài bàn chuyện làm ăn...... Cũng có thể là sơ ý nên hoàn toàn không ai phát hiện!
Lúc bàn tay mềm lặng lẽ nắm thành quyền là lúc...... “Này!” Một tiếng lười biếng hô lên ngăn lại động tác của nàng.
Nguyễn Chân Chân ngẩn người ra, ngước mắt nhìn lại, góc xó, một dung nhan tuấn tú vừa tỉnh ngủ,hắn ngẩn lên nhìn nàng.
“Ngẩn người cái gì, ngốc nghếch, khó trách bọn họ đều chướng mắt ngươi, nếu ngươi thật sự muốn lưu lại, vậy theo ta đi.”
“Ngươi là ai?” Sau khi biết thân phận mọi người, chứng kiến bọn họ quái đản vô lại, người này, giống như bị nàng bỏ rơi vậy.
“Ta?” Nam tử đầy vẻ lười nhác, mắt đen màn đêm, trên mặt lộ vẻ một bộ thực cổ quái, nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mới đánh cái ngáp thật to sau đó mới báo tên họ với nàng: “Ta gọi là Nguyên Dắng, ta mở hiệu cầm đồ.”
Nguyên nhân? Đây là tên quái gì thế? “Trên người ta không có gì đáng giá có thể cầm.” Nàng cảnh giác nhìn chăm chú vào đôi mắt kia.
Người nam tử này bề ngoài thoạt nhìn vô cùng lười nhác, lại có một đôi mắt lợi hại. Hắn vừa mới kêu nàng, có phải đã phát hiện ý đồ của nàng hay không? Hay chỉ là trùng hợp mà thôi? Nhưng vì sao khi đôi mắt đen kia nhìn nàng, nàng liền chột dạ cho rằng hắn đã nhận ra cái gì, làm cho nàng có cảm giác bị nắm gáy.
“Đừng nóng vội mà, cũng sẽ không ăn ngươi, tuy rằng thoạt nhìn ngươi rất ngon miệng! Hắc hắc......” Nói năng ngọt xớt, khẩu khí rất giống tú bà ở kỹ viện, lại rất giống ăn chơi đệ nhất phú hào.
Nguyễn Chân Chân nhăn mày lại, nội tâm phút chốc một trận chán ghét. Nàng không thích người này......
“Khúc phòng thu chi, ta mang nàng đi nhé.” Hắn đứng lên, lười biếng vặn vẹo thắt lưng, lại hướng Khúc phòng thu chi đang dựa bàn vùi đầu tính toán sổ sách khẽ thông báo.
“Nga, không tiễn không tiễn, tốt nhất cũng đừng trở về.” Khúc phòng thu chi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp mở miệng tiễn khách.
“Ta không đi!” Nguyễn Chân Chân trừng mắt nhìn nam tử tuấn tú đang đi về hướng mình, theo bản năng cự tuyệt.
“Vì sao?” Hắn tò mò hỏi: “Ngươi không phải muốn ở lại chỗ này sao?”
“Ta muốn lưu lại, nhưng......” Nàng theo bản năng cảm thấy với ai cũng đều tốt, chính là không thể đi cùng nam nhân này.
“Đừng chần chờ nữa, ta đã đói bụng, là thời điểm về nhà ăn cơm.” Hắn đưa tay tóm lấy cổ tay tinh tế nõn nà của nàng, dường như rất quen thuộc.
“Buông tay!” Nguyễn Chân Chân bị cử chỉ lỗ mãng của hắn chọc giận, hét to một tiếng.
“Ngươi không đói bụng sao? Còn nữa, bộ quần áo rách nát này...... Khó ngửi quá, ngươi đã bao nhiêu lâu không tắm rửa rồi?” Hắn liếc mắt nhìn bộ quần áo màu tím vừa rách vừa bẩn trên người nàng, đầy kinh ngạc.
Nguyễn Chân Chân bị đáy mắt khinh khi của hắn chọc giận, ánh mắt hắn nhìn nàng, tựa như nàng là con chuột chết chìm vậy. Tự ti lại phẫn hận cảm giác tự nhiên trào dâng, bàn tay bị hắn nắm lấy nháy mắt nắm chặt thành quyền, đang muốn ra tay công kích, phút chốc, bên cánh tay nàng nhất thời tê dại, hoàn toàn không có một chút khí lực.
Có người từ phía sau điểm huyệt của nàng! Nàng kinh ngạc đến sắc mặt đều thay đổi, bị người công kích, mình lại không hề phát hiện, đây là chuyện trước nay chưa từng có, có thể thấy được người nọ là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Sẽ là ai? Là Khúc phòng thu chi nhìn như đơn bạc vô hại kia, hay là nữ đạo sĩ kỳ quái? Không, hiềm nghi lớn nhất hẳn là vị âm u luôn luôn không mở miệng nói chuyện nhiều –Ông chủ quan tài kia.
Cho dù là ai, hiện tại Nguyễn Chân Chân không hề có biện pháp, chỉ phải trơ mắt nhìn chính mình bị đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồ vừa nắm vừa kéo ra khỏi phòng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, “Ào ào xôn xao” phất phơ tấm mành, tiên sinh phòng thu chi vẫn cứ tập trung tinh thần “Phách lý cách cách” đánh bàn tính, nữ đạo sĩ vẫn vội vàng cùng ông chủ quan tài cãi nhau, phảng phất như tất cả những chuyện vừa rồi, kỳ thực hoàn toàn không hề xảy ra.
“Còn ta đâu?” Luôn luôn bị mọi người ngăn trở, duy nhất một nam tử trẻ tuổi ghé vào góc xó ngủ gà ngủ gật, cuối cùng tự khuỷu tay nâng đầu lên một chút, hơi hơi mở một con mắt, nhắc nhở mọi người tồn tại của hắn.
“A! Thiếu chút đã quên, còn có Nguyên công tử của chúng ta, gấp cái gì? Chờ nàng không hợp với mấy thứ kia, sẽ cho công tử mang về xem thử có tác dụng gì không. Vài ngày nay bận rộn lắm sao. Mấy ngày liền bôn ba, ngàn dặm xa xôi, hiện tại ngủ lấy sức đi, mọi người đều đến, còn sợ nàng chạy sao?” Khúc phòng thu chi nhướng mày, lộ ra một ý cười có dụng ý khác.
“Ừm, nói cũng đúng......” Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, ngầm hiểu tiếp tục nằm sấp trên bàn.
Cứ như vậy, Nguyễn Chân Chân đầu tiên bị Khúc phòng thu chi nhận được bồ câu đưa tin của chủ nhân Tú trang phái tới, tiểu nha đầu lĩnh bị đoàn người gọi là “Lúm đồng tiền muội” mang đi rồi. Lúm đồng tiền muội không chỉ có ngày thường xinh đẹp động lòng người, tay nghề lại siêu quần, chỉ vừa ra tay, Chân Chân đã biết kĩ thuật thêu thùa của mình không bằng một phần vạn của người ta, không đợi người ta mở miệng, một lúc lâu sau nàng tự động trở về chỗ ở của Khúc phòng thu chi.
Tiếp theo, Nguyễn Chân Chân lại cùng Khúc phòng thu chi đi đến trường của Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ tiên sinh cố tình tỏ ra thập phần vừa lòng với phu tử(*) mới tới nửa tháng trước, lại nhìn thấy nhà Hoàng Phủ gia chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi, cũng đủ hiểu không nuôi nổi phu tử khác.
((*)Giáo viên)
Vị Tân phu tử kia vốn dĩ có lòng tốt muốn đem cơ hội nhường cho người đến sau, tiếc rằng Hoàng Phủ tiên sinh người ta một mặt không tha, còn nhìn nàng nháy mắt, ám chỉ nàng chạy nhanh đi, nàng chỉ phải thức thời theo Khúc phòng thu chi trở về.
(Ờ, dễ gì anh Hoàng Phủ cho vào nhà, làm hỏng ‘việc tốt’ chứ, có điều ở truyện khác nha, ko phải truyện này)
Sau đó, ở trong vườn ngây người gần nửa canh giờ, Nguyễn đại cô nương thiếu chút nữa bị mặt trời chói chang buổi trưa sưởi nắng tươi sống ngất xỉu, Trẻ tuổi tráng hán được mọi người gọi là “Tiểu Cù” một tay bưng bát trà, một tay giúp nàng quạt quạt, trên mặt ngay thẳng trung hậu tràn đầy xin lỗi, trong lúc nhất thời, nàng thật sự không nói gì, ngẩng mặt hỏi trời cao. Lại sau đó, khác với vẻ trung hậu thật thà của nông phu, thợ săn họ Kinh kia liền có vẻ rất không phúc hậu, hoàn toàn là không dự tính cho nàng cơ hội “Thử một lần”, trực tiếp đá điệu nàng, tự mình đi lên núi.
Cuối cùng nàng bị đưa vào Như Ý khách sạn, một lúc lâu sau lại bị đưa trở về chỗ Khúc phòng thu chi, bà chủ được mọi người xưng là “Bảo cô nương” cấp ra lý do là, xào rau ăn ngon hơn so với Phú công công. Nếu đem nàng lưu lại, Phú công công sẽ thất nghiệp, Bảo Huyến Hương nàng vạn vạn không thể làm ra loại việc bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này được.
Lại có lý do như vậy! Nguyễn Chân Chân vạn vạn không nghĩ tới, mình lại nhận lấy sự ngông nghênh làm khó dễ như vậy, chỉ muốn dừng chân nơi đây để chờ một người mà thôi, yêu cầu này cũng không quá mức đi? Nhưng người trong trấn đã nói rõ không muốn thu lưu nàng, còn tìm đủ loại chuyện làm khó dễ cùng lấy cớ muốn làm nàng biết khó mà lui.
Một cỗ phẫn nộ tự nội tâm lặng yên dâng trào, sát khí nhuộm thấm đôi mắt xinh đẹp, những tên tiểu nhân đáng giận này không cho bọn họ nếm mùi đau khổ một chút, chỉ sợ bọn họ sẽ tiếp tục làm khó dễ, khi dễ người, không bằng làm cho bọn người kia chứng kiến sở trường mà nàng giỏi nhất, mói có thể cho nàng ở lại?
Cười lạnh, dần dần nở lớn trên đôi môi đỏ mọng, đôi mắt dĩ nhiên có sát khí, bọn họ sẽ không biết, trên thực tế, trên đời này cũng không mấy ai biết. Ở mặt ngoài nàng là nữ hầu nho nhỏ được sủng ái nhất bên người Tín Dương Hầu Cơ Dương của vương triều Bắc Hán, ngầm bên trong nàng cũng là một trong những sát thủ của tổ chức sát thủ thần bí “Bách Điểu Các” của Bắc Hán quốc.
Nhiều năm qua, Tín Dương Hầu ỷ vào tổ chức này ở trong triều hô mưa gọi gió, không ai bì nổi, người không cẩn thận đắc tội với hắn, kết cục chỉ có diệt vong. Nàng thuở nhỏ cha mẹ đều đã qua đời, tám tuổi bị thúc thẩm bán vào phủ Tín Dương Hầu làm thị nữ, ở hầu phủ mười năm, nàng rất ít làm việc nữ tử dân gian, mười ngón tay không dính nước, nữ hồng lại quanh năm không đụng vào, nàng chỉ biết giết người!
Người chết ở dưới tay nàng nhiều vô số kể, cũng từng nghĩ tới việc rửa tay gác kiếm, nhưng cuộc sống lại không ưu ái nàng, nếu muốn sinh tồn thì nhất định phải đả thương người, nàng đã không còn đường lựa chọn!
Sát ý càng ngày càng đậm! Nhưng, tựa hồ không ai để ý. Trong gian nhà rách nát, tính toán sổ sách tiếp tục tính toán sổ sách, ngủ gà ngủ gật tiếp tục ngủ vui đến quên cả trời đất, nữ đạo sĩ quấn quít lấy ông chủ bán quan tài bàn chuyện làm ăn...... Cũng có thể là sơ ý nên hoàn toàn không ai phát hiện!
Lúc bàn tay mềm lặng lẽ nắm thành quyền là lúc...... “Này!” Một tiếng lười biếng hô lên ngăn lại động tác của nàng.
Nguyễn Chân Chân ngẩn người ra, ngước mắt nhìn lại, góc xó, một dung nhan tuấn tú vừa tỉnh ngủ,hắn ngẩn lên nhìn nàng.
“Ngẩn người cái gì, ngốc nghếch, khó trách bọn họ đều chướng mắt ngươi, nếu ngươi thật sự muốn lưu lại, vậy theo ta đi.”
“Ngươi là ai?” Sau khi biết thân phận mọi người, chứng kiến bọn họ quái đản vô lại, người này, giống như bị nàng bỏ rơi vậy.
“Ta?” Nam tử đầy vẻ lười nhác, mắt đen màn đêm, trên mặt lộ vẻ một bộ thực cổ quái, nhìn chằm chằm nàng thật lâu, mới đánh cái ngáp thật to sau đó mới báo tên họ với nàng: “Ta gọi là Nguyên Dắng, ta mở hiệu cầm đồ.”
Nguyên nhân? Đây là tên quái gì thế? “Trên người ta không có gì đáng giá có thể cầm.” Nàng cảnh giác nhìn chăm chú vào đôi mắt kia.
Người nam tử này bề ngoài thoạt nhìn vô cùng lười nhác, lại có một đôi mắt lợi hại. Hắn vừa mới kêu nàng, có phải đã phát hiện ý đồ của nàng hay không? Hay chỉ là trùng hợp mà thôi? Nhưng vì sao khi đôi mắt đen kia nhìn nàng, nàng liền chột dạ cho rằng hắn đã nhận ra cái gì, làm cho nàng có cảm giác bị nắm gáy.
“Đừng nóng vội mà, cũng sẽ không ăn ngươi, tuy rằng thoạt nhìn ngươi rất ngon miệng! Hắc hắc......” Nói năng ngọt xớt, khẩu khí rất giống tú bà ở kỹ viện, lại rất giống ăn chơi đệ nhất phú hào.
Nguyễn Chân Chân nhăn mày lại, nội tâm phút chốc một trận chán ghét. Nàng không thích người này......
“Khúc phòng thu chi, ta mang nàng đi nhé.” Hắn đứng lên, lười biếng vặn vẹo thắt lưng, lại hướng Khúc phòng thu chi đang dựa bàn vùi đầu tính toán sổ sách khẽ thông báo.
“Nga, không tiễn không tiễn, tốt nhất cũng đừng trở về.” Khúc phòng thu chi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp mở miệng tiễn khách.
“Ta không đi!” Nguyễn Chân Chân trừng mắt nhìn nam tử tuấn tú đang đi về hướng mình, theo bản năng cự tuyệt.
“Vì sao?” Hắn tò mò hỏi: “Ngươi không phải muốn ở lại chỗ này sao?”
“Ta muốn lưu lại, nhưng......” Nàng theo bản năng cảm thấy với ai cũng đều tốt, chính là không thể đi cùng nam nhân này.
“Đừng chần chờ nữa, ta đã đói bụng, là thời điểm về nhà ăn cơm.” Hắn đưa tay tóm lấy cổ tay tinh tế nõn nà của nàng, dường như rất quen thuộc.
“Buông tay!” Nguyễn Chân Chân bị cử chỉ lỗ mãng của hắn chọc giận, hét to một tiếng.
“Ngươi không đói bụng sao? Còn nữa, bộ quần áo rách nát này...... Khó ngửi quá, ngươi đã bao nhiêu lâu không tắm rửa rồi?” Hắn liếc mắt nhìn bộ quần áo màu tím vừa rách vừa bẩn trên người nàng, đầy kinh ngạc.
Nguyễn Chân Chân bị đáy mắt khinh khi của hắn chọc giận, ánh mắt hắn nhìn nàng, tựa như nàng là con chuột chết chìm vậy. Tự ti lại phẫn hận cảm giác tự nhiên trào dâng, bàn tay bị hắn nắm lấy nháy mắt nắm chặt thành quyền, đang muốn ra tay công kích, phút chốc, bên cánh tay nàng nhất thời tê dại, hoàn toàn không có một chút khí lực.
Có người từ phía sau điểm huyệt của nàng! Nàng kinh ngạc đến sắc mặt đều thay đổi, bị người công kích, mình lại không hề phát hiện, đây là chuyện trước nay chưa từng có, có thể thấy được người nọ là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Sẽ là ai? Là Khúc phòng thu chi nhìn như đơn bạc vô hại kia, hay là nữ đạo sĩ kỳ quái? Không, hiềm nghi lớn nhất hẳn là vị âm u luôn luôn không mở miệng nói chuyện nhiều –Ông chủ quan tài kia.
Cho dù là ai, hiện tại Nguyễn Chân Chân không hề có biện pháp, chỉ phải trơ mắt nhìn chính mình bị đương gia Nguyên ký hiệu cầm đồ vừa nắm vừa kéo ra khỏi phòng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, “Ào ào xôn xao” phất phơ tấm mành, tiên sinh phòng thu chi vẫn cứ tập trung tinh thần “Phách lý cách cách” đánh bàn tính, nữ đạo sĩ vẫn vội vàng cùng ông chủ quan tài cãi nhau, phảng phất như tất cả những chuyện vừa rồi, kỳ thực hoàn toàn không hề xảy ra.
/25
|