Chuyện tu sửa đê nam đã được quyết định như vậy. Tư Mã Tấn cũng không vào trong cung tạ ơn lĩnh chỉ thể hiện quyết tâm nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ gì gì đó. Hôm sau hắn đến đứng ngoài phòng Bạch Đàn gõ cửa.
"Ân sư có thể cùng bản vương đến đê nam rồi".
Bạch Đàn dùng chăn che đầu: "Vi sư phải dạy học".
"Thánh chỉ quan trọng hay là dạy học quan trọng?"
Bạch Đàn vẫn thoái thác: "Vi sư không thích nơi đông người".
"Không sao, đằng nào ân sư cũng chỉ ở cùng bản vương".
Bạch Đàn đạp chăn mấy cái. Chính là ta không muốn ở cùng chỗ với ngươi đấy!
Nhưng Tư Mã Tấn đã xoay người đi, chỉ để lại tiếng bước chân xa dần, hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối.
Vô Cấu bưng nước nóng đến gọi nàng dậy, nói: "Lăng Đô Vương đã sai Kỳ Phong và Cố Trình đuổi hết các học sinh xuống núi rồi. Bây giờ sư tôn không theo hắn đi cũng phải đi".
Bạch Đàn cũng không làm gì khác được, bò dậy chọn một hồi lâu, cuối cùng chọn một bộ váy áo rộng tay màu xanh lá, chỉ dùng một sợi dây buộc mái tóc ra sau lưng, nhưng đai lưng lại tầng tầng lớp lớp, sau khi thắt lại vẫn còn kéo dài xuống tận đất.
Vô Cấu bên cạnh bất mãn: "Sư tôn có mấy khi có việc ra ngoài, ít nhất cũng phải ăn mặc cho tử tế một chút. Ăn mặc thế này so với các nữ tử thế gia khác thì quá là khó coi. Sư tôn xem tiểu thư nhà họ Tạ ăn mặc thế nào đi".
Bạch Đàn lặng lẽ nhìn Vô Cấu một cái. Vi sư có nhiều tiền như đám con cháu thế gia khác không?
Sau khi ăn sáng xong mới nhìn thấy Tư Mã Tấn, hắn đứng chờ nàng ở cổng viện, mặc hồ phục, chân đi ủng, gọn gàng sạch sẽ, cổ tay áo bó chặt, bên hông quấn mấy vòng roi dài.
Nhìn thấy Bạch Đàn, hắn lại nhìn thêm mấy lần nữa rồi mới cất bước ra cổng.
Bạch Đàn lề mề một hồi không muốn đi, nhưng cuối cùng đến tận chân núi cũng không tìm được lí do gì.
Đê nam đương nhiên chính là đê điều ở bờ phía nam của sông Trường Giang, chắn ngang phía tây bắc ngoài thành Kiến Khang, ra cổng Tây Ly là tới, đối diện là thành đá. Trường Giang cứ đến mùa hè lại thường xuyên có tai ương lũ lụt, con đê này là lá chắn bảo vệ dân sinh, đương nhiên hàng năm đều phải gia cố cao hơn.
Tư Mã Tấn chiến công hiển hách nhưng thanh danh quá kém, những chuyện liên quan đến sinh kế của trăm họ như thủy lợi, xây dựng quả thật chưa bao giờ làm, làm việc này đích xác có lợi với hắn, ngay cả Vương Hoán Chi và Hi Thanh cũng rất ủng hộ hắn đi làm.
Nhưng tu sửa đê nam không dễ dàng như vậy. Tư Mã Tấn và Bạch Đàn đến xem xét, thời tiết này mực nước lại dâng rất cao, trước kia đắp đê chỉ cần lấy đất sét, đá cuội cho vào sọt tre gia cố lại là được, nhưng bây giờ tình hình lại khác hẳn. Gần như cứ đắp cao bao nhiêu mực nước lại dâng lên bấy nhiêu, đất đá phái dưới còn chưa gia cố xong thì đãbị nước nhấn chìm, cứ thế này căn bản sẽ không làm nên trò trống gì.
Quan chức đang phụ trách ở đây tên là Bùi Quần, nghe nói Lăng Đô Vương đến đôn đốc tu sửa đê nam đã bắt đầu hoảng hốt, từ sáng đến giờ vẫn run run, bây giờ thấy hắn từ xa xa đi tới liền quỳ rạp xuống đất.
Tư Mã Tấn đứng trên con đê dài bất tận, sau lưng là mặt nước trắng xóa, bên kia mặt nước là những cánh đồng phì nhiêu kéo dài mênh mông phía bắc sông. Mười hai năm trước sĩ tộc Giang Bắc chính là từ chỗ đó xuất phát, vượt qua Trường Giang đánh thẳng vào Kiến Khang.
Có điều bây giờ cũng không phải lúc nhớ lại việc này. Hắn dưa mắt nhìn Bùi Quần quỳ dưới đất: "Vì sao mực nước tăng đột ngột?"
Bùi Quần lau mồ hôi lạnh trên trán: "Bẩm điện hạ, cũng thật kì quái, gần đây mặc dù đổi mùa mưa nhiều nhưng cũng không khác biệt nhiều so với mọi khi, vậy mà mực nước lại tăng rất nhanh. Có lẽ là do trời sắp xếp, hạ quan cũng không biết làm sao được".
Bạch Đàn đứng sau lưng Tư Mã Tấn, nhìn những nô bộc đang bận rộn tíu tít dưới đê, vừa quay lên đã thấy Tư Mã Tấn đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng không phải quan chức, chẳng qua chỉ là đến xem Tư Mã Tấn làm thôi, đương nhiên không tiện công khai can thiệp, vì thế chỉ lẳng lặng viết một chữ "đá" vào lòng bàn tay sau lưng hắn.
Bàn tay Tư Mã Tấn khẽ nắm lại rồi lại mở ra, hỏi Bùi Quần: "Vì sao không đắp đê bằng đá?"
Bùi Quần đập đầu xuống đất: "Đê đá quá tốn kém, công trình cũng quá lớn. Huống hồ mực nước cứ tăng không ngừng như vậy, đê đá cũng không chống nổi".
Tư Mã Tấn không để ý tới hắn, bỏ đi không nói một lời. Bùi Quần sợ đến phủ phục dưới đất một hồi lâu không dám cử động, cuối cùng nô bộc phải nâng hắn dậy.
"Có gã sát thần này ở đây, làm sao có thể tu sửa tốt đê điều được". Hắn nhỏ giọng oán giận.
Kinh đô nhanh chóng lan truyền tin đồn, Lăng Đô Vương đức hạnh không tốt, ông trời cũng không cho hắn sửa được đê điều.
***
Vương Phô ngồi trong viện vô cùng sốt ruột, chỉ hận không thể bắt Tạ thái úy đến đánh một trận.
Ai bảo ngươi cứ giục bệ hạ tuyển phi? Giờ thì tốt rồi, hắn quyết định quẳng gánh luôn đấy. Hắn muốn chọn người khác làm thái tử còn đỡ, đằng này nhìn thế nào cũng thấy hắn nhất định sẽ chọn Lăng Đô Vương. Lăng Đô Vương chính là kẻ tử thù của ông ta, nếu hắn trở thành thái tử thật thì làm thế nào?
Đang tức giận nghiến răng nghiến lợi thì Vương Hoán Chi về nói với ông ta chuyện Lăng Đô Vương đôn đốc tu sửa đê nam.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đúng là trời cũng giúp ta". Vương Phô thở phào nhẹ nhõm: "Mau mời Lịch Dương Vương đi khuyên bệ hạ, chẳng phải bệ hạ rất nghe lời hắn sao?"
Vương Hoán Chi cười ha ha: "Đã mời rồi ạ. Lịch Dương Vương đã đi đón các vị phiên vương trọng thần vào đô, không có ở hành để".
Tư Mã Diệp đang đi đón phiên vương trọng thần như Vương Hoán Chi nói nhưng lúc này lại đang thở vắn than dài trong thuyền hoa trên sông Tần Hoài.
Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo hôm nay đến sớm, thân khoác áo sam mỏng, thần thái phong lưu ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, có điều đôi mắt như mắt chim ưng nên thật sự không nhìn ra một chút dáng vẻ trí thức nào.
"Tư Mã Huyền quả nhiên muốn trả lại ngôi vị hoàng đế cho gã sát thần đó". Dữu Thế Đạo khép vạt áo: "Bản hầu mời Lịch Dương Vương đến giúp đỡ cản đường, nhưng có vẻ ngài lại không ngăn cản chút nào, tại sao vậy? Trước hắn đi chống trả quân Tần còn hỏi mượn binh bản hầu, sau đó lại lấy danh nghĩa luyện quân để sắp đặt nhân thủ trong quân của bản hầu. Chẳng lẽ Lịch Dương Vương lại quay sang hợp tác với hắn ư?"
Tư Mã Diệp cười nói: "Đúng là chuyện gì cũng không thể giấu được Nghĩa Thành hầu. Bản vương đích xác đã đáp ứng hợp tác với hắn, có điều đó chỉ là đánh lừa hắn thôi. Nếu bản vương thật sự hợp tác với hắn, đương nhiên hắn sẽ lấy cớ cần luyện quân mà không trả lại binh quyền cho ngài. Nghĩa Thành hầu chắc hẳn cũng biết, hắn vốn chính là một kẻ có thể làm bất cứ chuyện gì. Nếu hắn muốn đối nghịch với ngài thật, chắc hắn hắn không chỉ sắp đặt mấy nhân thủ như thế".
Dữu Thế Đạo suy nghĩ một lát rồi hừ một tiếng: "Như thế thì tốt. Ai cũng có thể làm hoàng đế, chỉ có Tư Mã Tấn không thể. Hắn mà lên ngôi, tất cả chúng ta đều gặp nạn. Tư Mã Mân con trai ngài không tồi, giờ đang được dạy bảo rất tốt trong phủ Quảng Lăng vương. Tư Mã Huyền muốn truyền ngôi cho sát thần đó nhưng tuyệt đối không thể làm được, bản hầu nhất định sẽ ủng hộ lập con trai của ngài".
Tư Mã Diệp cười cười, lại thầm siết chặt nắm đấm.
Quảng Lăng vương là thúc thúc của ông ta và tiên đế, nhìn bề ngoài giống như một lão già không màng thế sự, trước kia cũng từ ái yêu thương ông ta lắn, quan hệ hai bên luôn luôn thân mật. Không nghĩ tới Đông Hải Vương và Tân An Vương vừa xảy ra chuyện, đột nhiên Quảng Lăng vương lại lấy cớ muốn gặp cháu trai, đón ái tử Tư Mã Mân của ông ta đến quận Quảng Lăng giam lỏng.
Dữu Thế Đạo không chỉ có một mình, có một đám người đứng về phe hắn, mỗi một người đều là thế gia quân phiệt hùng cứ một phương. Có người là phiên vương, có người là ngoại thích, có người là võ tướng xuất thân binh nghiệp, những người này đều chỉ nghe lệnh Dữu Thế Đạo, bởi vì tất cả đều có điểm yếu bị Dữu Thế Đạo nắm trong tay.
Dữu Thế Đạo vừa nói hắn có thể ủng hộ Tư Mã Mân làm thái tử, vừa đẩy Tư Mã Diệp ra đối phó Tư Mã Tấn, dù là một thằng ngu cũng biết hắn muốn lập một hoàng đế bù nhìn.
Trước kia Tư Mã Diệp có ý đồ sắp đặt nhân thủ đến bên cạnh Tư Mã Tấn, cũng không thể nói là lương thiện gì, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hạ thủ sớm như vậy, càng không nghĩ tới chuyện hạ thủ bằng phương thức này.
Nhưng ngay cả hoàng đế Tư Mã Huyền cũng chỉ có thể mượn cớ tu đạo mà nhắm một mắt mở một mắt với những người này, Tư Mã Diệp có thể làm được gì?
Tư Mã Diệp ngước mắt nhìn Dữu Thế Đạo, lại thấy hắn đã nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất hứng thú: "Đây chẳng phải là sát thần đó sao?"
Tư Mã Diệp lộ nửa khuôn mặt ra xem, Tư Mã Tấn không cưỡi ngựa cũng không ngồi xe, dẫn mấy người đi bộ qua cầu Chu Tước, trên đường có vô số người đi đường nhìn ngó.
Cặp mắt ưng của Dữu Thế Đạo đột nhiên nheo lại: "Ả phụ nữ bên cạnh hắn là ai?"
Tư Mã Diệp nói: "Giáo viên của hắn, văn tài Bạch Đàn".
Dữu Thế Đạo có vẻ khiếp sợ, rất lâu mới nói: "Là con gái của Hi phu nhân à? Ngoại hình giống hệt mẫu thân nó".
Đê nam không dễ sửa, Tư Mã Tấn lại cũng không hề quan tâm.
Sau khi trở về, Bạch Đàn lật hòm dốc tủ tìm sách, muốn nghĩ cách gì đó giúp hắn nhưng hắn lại không hề bận tâm, chỉ luyện kiếm một hồi trong hậu viện rồi dẫn Kỳ Phong và Cố Trình đến quân doanh.
Nàng rất ấm ức, mình thì lo lắng cho hắn còn hắn lại không thèm quan tâm, cứ như là nàng rất hi vọng hắn có thể ngồi lên ghế thái tử ấy.
Lấy bài thơ Ngô Quận cất giữ nhiều năm trong hộp ra, nàng xem rất lâu, nhìn ra phía cung thành xa xa ngoài cửa sổ.
Nàng có hi vọng hắn ngồi lên vị trí đó không? Vẫn luôn hi vọng mà...
Các phiên vương trọng thần đều đã vào đô, nghe nói rất nhiều còn đi suốt đêm không nghỉ.
Sáng sớm giảng bài nghe các học trò mồm năm miệng mười thảo luận chuyện này, Bạch Đàn cũng không để trong lòng.
Đến buổi chiều trời lại đổ mưa to, nàng lo lắng sơn đạo không dễ đi, cho các học trò nghỉ học sớm rồi vội vã chạy tới đê nam.
Nàng cũng không ngồi xe, chỉ cầm một chiếc ô đi trên đường. Sau lần trước bị ám sát hụt, Tư Mã Tấn đã sắp xếp nhân thủ không bao giờ để nàng rời khỏi tầm mắt nên cũng không phải lo lắng mất an toàn.
Trên đường đi lúc nào cũng nghe thấy những tin đồn Lăng Đô Vương đức hạnh không tốt, không thể tu sửa được đê nam.
Thời buổi này sửa tu đê điều cũng phải xem đức hạnh, yêu cầu đúng là cao thật.
Vừa oán thầm vừa đi đến cổng Tây Ly, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, chiếc ô bị giơ cao hơn một chút, Tư Mã Tấn nhanh chóng chui vào.
"Bản vương đến thật đúng lúc". Quần áo hắn đã ướt đẫm nước mưa, lúc này lại dính sát vào nàng làm quần áo nàng cũng bị ướt theo.
Mưa to như trút, không khác nào trùm một màn sương khói trắng xóa lên khắp đất trời, ngay cả người đi đường cũng không thấy rõ được. Không tiện đẩy hắn ra ngoài, Bạch Đàn chỉ có thể nhẫn nhịn: "Điện hạ đang cần đến đê nam hay là mới từ đê nam về?"
"Đều không phải, bản vương chuẩn bị đi gặp hai phiên vương".
Tư Mã Tấn nắm bàn tay cầm ô của nàng, Bạch Đàn cũng mệt, lại không vùng thoát ra được nên quyết định đưa luôn chiếc ô cho hắn: "Điện hạ đã có hẹn thì vi sư sẽ đi về trước, để lại ô cho điện hạ".
Tư Mã Tấn kéo nàng lại: "Ân sư cùng đi với bản vương".
"Vi sư đi làm cái gì?"
Tư Mã Tấn bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Để tránh bản vương không nhịn được chém bọn chúng".
"..."
Bạch Đàn cau mày, có phải ngươi chém người nhà đã thành nghiện rồi không?
Đi bộ đến bên sông Tần Hoài thì dừng lại, một bên là mặt sông mưa xối đầy bọt nước, một bên là kỳ xá im lặng không tiếng động dưới màn mưa. (kỳ xá: nhà đánh cờ)
Cuối cùng Tư Mã Tấn buông tay Bạch Đàn ra, đi trước một bước vào kỳ xá. Bạch Đàn đi sau một bước, vào cửa giữ nước mưa trên ô rồi nhìn lướt một vòng. Bên trong kỳ xá không có một bóng người, Tư Mã Tấn đã đi thẳng vào hậu viện.
Không có người đón tiếp, cũng không có người dẫn đường. Bạch Đàn rảo bước theo sau, Tư Mã Tấn đã đứng ngoài cửa gian phòng trong cùng của hậu viện, mở cửa ra đi vào.
Nàng không nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng không nghe thấy tiếng đặt quân lên bàn cờ. Nàng đi tới cửa lại thấy Tư Mã Tấn nghiêng người đi ra, trong tay nắm một thanh kiếm dính máu.
Bạch Đàn sững sờ, thò đầu nhìn vào bên trong nhưng lại bị Tư Mã Tấn kéo vào trong lòng: "Đừng nhìn".
Bạch Đàn vô thức ôm chặt lấy hắn. Nàng đã nhìn thấy bên trong có một vũng máu to, còn có hai bóng người nằm dưới đất.
Không phải chứ? Ngươi chém người thật đấy à?
#######
Alert: chuẩn bị đến phần ngược nhé các bạn. Thời gian như chó chạy qua cầu, tất cả sẽ trở thành quá vãng, gắn không còn là thân vương, nàng không còn là sư biểu, hành trình lưu lạc, từ nay, bắt đầu.
Nhân tiện, các bạn thử đoán xem diễn biến tiếp theo của vụ này là thế nào được không? Vì đây là bước ngoặt chính của truyện, xem các bạn nhạy cảm đến mức nào nhé.
1, Tư Mã Tấn sẽ ra sao
2. Bạch Đàn sẽ làm thế nào
3. Tư Mã Huyền diễn trò gì
4. Kết cục. Đại loại là phe thắng cuộc có những ai, phe thua cuộc gồm những người nào.
Các bạn tiện tay dự vài câu đi, để người dịch cũng đỡ phải cuộn mỏi tay mới đến ô đăng bài mới, vì một page có 3 4 chương lận, kéo mãi mới xuống đến nơi
"Ân sư có thể cùng bản vương đến đê nam rồi".
Bạch Đàn dùng chăn che đầu: "Vi sư phải dạy học".
"Thánh chỉ quan trọng hay là dạy học quan trọng?"
Bạch Đàn vẫn thoái thác: "Vi sư không thích nơi đông người".
"Không sao, đằng nào ân sư cũng chỉ ở cùng bản vương".
Bạch Đàn đạp chăn mấy cái. Chính là ta không muốn ở cùng chỗ với ngươi đấy!
Nhưng Tư Mã Tấn đã xoay người đi, chỉ để lại tiếng bước chân xa dần, hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối.
Vô Cấu bưng nước nóng đến gọi nàng dậy, nói: "Lăng Đô Vương đã sai Kỳ Phong và Cố Trình đuổi hết các học sinh xuống núi rồi. Bây giờ sư tôn không theo hắn đi cũng phải đi".
Bạch Đàn cũng không làm gì khác được, bò dậy chọn một hồi lâu, cuối cùng chọn một bộ váy áo rộng tay màu xanh lá, chỉ dùng một sợi dây buộc mái tóc ra sau lưng, nhưng đai lưng lại tầng tầng lớp lớp, sau khi thắt lại vẫn còn kéo dài xuống tận đất.
Vô Cấu bên cạnh bất mãn: "Sư tôn có mấy khi có việc ra ngoài, ít nhất cũng phải ăn mặc cho tử tế một chút. Ăn mặc thế này so với các nữ tử thế gia khác thì quá là khó coi. Sư tôn xem tiểu thư nhà họ Tạ ăn mặc thế nào đi".
Bạch Đàn lặng lẽ nhìn Vô Cấu một cái. Vi sư có nhiều tiền như đám con cháu thế gia khác không?
Sau khi ăn sáng xong mới nhìn thấy Tư Mã Tấn, hắn đứng chờ nàng ở cổng viện, mặc hồ phục, chân đi ủng, gọn gàng sạch sẽ, cổ tay áo bó chặt, bên hông quấn mấy vòng roi dài.
Nhìn thấy Bạch Đàn, hắn lại nhìn thêm mấy lần nữa rồi mới cất bước ra cổng.
Bạch Đàn lề mề một hồi không muốn đi, nhưng cuối cùng đến tận chân núi cũng không tìm được lí do gì.
Đê nam đương nhiên chính là đê điều ở bờ phía nam của sông Trường Giang, chắn ngang phía tây bắc ngoài thành Kiến Khang, ra cổng Tây Ly là tới, đối diện là thành đá. Trường Giang cứ đến mùa hè lại thường xuyên có tai ương lũ lụt, con đê này là lá chắn bảo vệ dân sinh, đương nhiên hàng năm đều phải gia cố cao hơn.
Tư Mã Tấn chiến công hiển hách nhưng thanh danh quá kém, những chuyện liên quan đến sinh kế của trăm họ như thủy lợi, xây dựng quả thật chưa bao giờ làm, làm việc này đích xác có lợi với hắn, ngay cả Vương Hoán Chi và Hi Thanh cũng rất ủng hộ hắn đi làm.
Nhưng tu sửa đê nam không dễ dàng như vậy. Tư Mã Tấn và Bạch Đàn đến xem xét, thời tiết này mực nước lại dâng rất cao, trước kia đắp đê chỉ cần lấy đất sét, đá cuội cho vào sọt tre gia cố lại là được, nhưng bây giờ tình hình lại khác hẳn. Gần như cứ đắp cao bao nhiêu mực nước lại dâng lên bấy nhiêu, đất đá phái dưới còn chưa gia cố xong thì đãbị nước nhấn chìm, cứ thế này căn bản sẽ không làm nên trò trống gì.
Quan chức đang phụ trách ở đây tên là Bùi Quần, nghe nói Lăng Đô Vương đến đôn đốc tu sửa đê nam đã bắt đầu hoảng hốt, từ sáng đến giờ vẫn run run, bây giờ thấy hắn từ xa xa đi tới liền quỳ rạp xuống đất.
Tư Mã Tấn đứng trên con đê dài bất tận, sau lưng là mặt nước trắng xóa, bên kia mặt nước là những cánh đồng phì nhiêu kéo dài mênh mông phía bắc sông. Mười hai năm trước sĩ tộc Giang Bắc chính là từ chỗ đó xuất phát, vượt qua Trường Giang đánh thẳng vào Kiến Khang.
Có điều bây giờ cũng không phải lúc nhớ lại việc này. Hắn dưa mắt nhìn Bùi Quần quỳ dưới đất: "Vì sao mực nước tăng đột ngột?"
Bùi Quần lau mồ hôi lạnh trên trán: "Bẩm điện hạ, cũng thật kì quái, gần đây mặc dù đổi mùa mưa nhiều nhưng cũng không khác biệt nhiều so với mọi khi, vậy mà mực nước lại tăng rất nhanh. Có lẽ là do trời sắp xếp, hạ quan cũng không biết làm sao được".
Bạch Đàn đứng sau lưng Tư Mã Tấn, nhìn những nô bộc đang bận rộn tíu tít dưới đê, vừa quay lên đã thấy Tư Mã Tấn đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng không phải quan chức, chẳng qua chỉ là đến xem Tư Mã Tấn làm thôi, đương nhiên không tiện công khai can thiệp, vì thế chỉ lẳng lặng viết một chữ "đá" vào lòng bàn tay sau lưng hắn.
Bàn tay Tư Mã Tấn khẽ nắm lại rồi lại mở ra, hỏi Bùi Quần: "Vì sao không đắp đê bằng đá?"
Bùi Quần đập đầu xuống đất: "Đê đá quá tốn kém, công trình cũng quá lớn. Huống hồ mực nước cứ tăng không ngừng như vậy, đê đá cũng không chống nổi".
Tư Mã Tấn không để ý tới hắn, bỏ đi không nói một lời. Bùi Quần sợ đến phủ phục dưới đất một hồi lâu không dám cử động, cuối cùng nô bộc phải nâng hắn dậy.
"Có gã sát thần này ở đây, làm sao có thể tu sửa tốt đê điều được". Hắn nhỏ giọng oán giận.
Kinh đô nhanh chóng lan truyền tin đồn, Lăng Đô Vương đức hạnh không tốt, ông trời cũng không cho hắn sửa được đê điều.
***
Vương Phô ngồi trong viện vô cùng sốt ruột, chỉ hận không thể bắt Tạ thái úy đến đánh một trận.
Ai bảo ngươi cứ giục bệ hạ tuyển phi? Giờ thì tốt rồi, hắn quyết định quẳng gánh luôn đấy. Hắn muốn chọn người khác làm thái tử còn đỡ, đằng này nhìn thế nào cũng thấy hắn nhất định sẽ chọn Lăng Đô Vương. Lăng Đô Vương chính là kẻ tử thù của ông ta, nếu hắn trở thành thái tử thật thì làm thế nào?
Đang tức giận nghiến răng nghiến lợi thì Vương Hoán Chi về nói với ông ta chuyện Lăng Đô Vương đôn đốc tu sửa đê nam.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đúng là trời cũng giúp ta". Vương Phô thở phào nhẹ nhõm: "Mau mời Lịch Dương Vương đi khuyên bệ hạ, chẳng phải bệ hạ rất nghe lời hắn sao?"
Vương Hoán Chi cười ha ha: "Đã mời rồi ạ. Lịch Dương Vương đã đi đón các vị phiên vương trọng thần vào đô, không có ở hành để".
Tư Mã Diệp đang đi đón phiên vương trọng thần như Vương Hoán Chi nói nhưng lúc này lại đang thở vắn than dài trong thuyền hoa trên sông Tần Hoài.
Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo hôm nay đến sớm, thân khoác áo sam mỏng, thần thái phong lưu ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, có điều đôi mắt như mắt chim ưng nên thật sự không nhìn ra một chút dáng vẻ trí thức nào.
"Tư Mã Huyền quả nhiên muốn trả lại ngôi vị hoàng đế cho gã sát thần đó". Dữu Thế Đạo khép vạt áo: "Bản hầu mời Lịch Dương Vương đến giúp đỡ cản đường, nhưng có vẻ ngài lại không ngăn cản chút nào, tại sao vậy? Trước hắn đi chống trả quân Tần còn hỏi mượn binh bản hầu, sau đó lại lấy danh nghĩa luyện quân để sắp đặt nhân thủ trong quân của bản hầu. Chẳng lẽ Lịch Dương Vương lại quay sang hợp tác với hắn ư?"
Tư Mã Diệp cười nói: "Đúng là chuyện gì cũng không thể giấu được Nghĩa Thành hầu. Bản vương đích xác đã đáp ứng hợp tác với hắn, có điều đó chỉ là đánh lừa hắn thôi. Nếu bản vương thật sự hợp tác với hắn, đương nhiên hắn sẽ lấy cớ cần luyện quân mà không trả lại binh quyền cho ngài. Nghĩa Thành hầu chắc hẳn cũng biết, hắn vốn chính là một kẻ có thể làm bất cứ chuyện gì. Nếu hắn muốn đối nghịch với ngài thật, chắc hắn hắn không chỉ sắp đặt mấy nhân thủ như thế".
Dữu Thế Đạo suy nghĩ một lát rồi hừ một tiếng: "Như thế thì tốt. Ai cũng có thể làm hoàng đế, chỉ có Tư Mã Tấn không thể. Hắn mà lên ngôi, tất cả chúng ta đều gặp nạn. Tư Mã Mân con trai ngài không tồi, giờ đang được dạy bảo rất tốt trong phủ Quảng Lăng vương. Tư Mã Huyền muốn truyền ngôi cho sát thần đó nhưng tuyệt đối không thể làm được, bản hầu nhất định sẽ ủng hộ lập con trai của ngài".
Tư Mã Diệp cười cười, lại thầm siết chặt nắm đấm.
Quảng Lăng vương là thúc thúc của ông ta và tiên đế, nhìn bề ngoài giống như một lão già không màng thế sự, trước kia cũng từ ái yêu thương ông ta lắn, quan hệ hai bên luôn luôn thân mật. Không nghĩ tới Đông Hải Vương và Tân An Vương vừa xảy ra chuyện, đột nhiên Quảng Lăng vương lại lấy cớ muốn gặp cháu trai, đón ái tử Tư Mã Mân của ông ta đến quận Quảng Lăng giam lỏng.
Dữu Thế Đạo không chỉ có một mình, có một đám người đứng về phe hắn, mỗi một người đều là thế gia quân phiệt hùng cứ một phương. Có người là phiên vương, có người là ngoại thích, có người là võ tướng xuất thân binh nghiệp, những người này đều chỉ nghe lệnh Dữu Thế Đạo, bởi vì tất cả đều có điểm yếu bị Dữu Thế Đạo nắm trong tay.
Dữu Thế Đạo vừa nói hắn có thể ủng hộ Tư Mã Mân làm thái tử, vừa đẩy Tư Mã Diệp ra đối phó Tư Mã Tấn, dù là một thằng ngu cũng biết hắn muốn lập một hoàng đế bù nhìn.
Trước kia Tư Mã Diệp có ý đồ sắp đặt nhân thủ đến bên cạnh Tư Mã Tấn, cũng không thể nói là lương thiện gì, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hạ thủ sớm như vậy, càng không nghĩ tới chuyện hạ thủ bằng phương thức này.
Nhưng ngay cả hoàng đế Tư Mã Huyền cũng chỉ có thể mượn cớ tu đạo mà nhắm một mắt mở một mắt với những người này, Tư Mã Diệp có thể làm được gì?
Tư Mã Diệp ngước mắt nhìn Dữu Thế Đạo, lại thấy hắn đã nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất hứng thú: "Đây chẳng phải là sát thần đó sao?"
Tư Mã Diệp lộ nửa khuôn mặt ra xem, Tư Mã Tấn không cưỡi ngựa cũng không ngồi xe, dẫn mấy người đi bộ qua cầu Chu Tước, trên đường có vô số người đi đường nhìn ngó.
Cặp mắt ưng của Dữu Thế Đạo đột nhiên nheo lại: "Ả phụ nữ bên cạnh hắn là ai?"
Tư Mã Diệp nói: "Giáo viên của hắn, văn tài Bạch Đàn".
Dữu Thế Đạo có vẻ khiếp sợ, rất lâu mới nói: "Là con gái của Hi phu nhân à? Ngoại hình giống hệt mẫu thân nó".
Đê nam không dễ sửa, Tư Mã Tấn lại cũng không hề quan tâm.
Sau khi trở về, Bạch Đàn lật hòm dốc tủ tìm sách, muốn nghĩ cách gì đó giúp hắn nhưng hắn lại không hề bận tâm, chỉ luyện kiếm một hồi trong hậu viện rồi dẫn Kỳ Phong và Cố Trình đến quân doanh.
Nàng rất ấm ức, mình thì lo lắng cho hắn còn hắn lại không thèm quan tâm, cứ như là nàng rất hi vọng hắn có thể ngồi lên ghế thái tử ấy.
Lấy bài thơ Ngô Quận cất giữ nhiều năm trong hộp ra, nàng xem rất lâu, nhìn ra phía cung thành xa xa ngoài cửa sổ.
Nàng có hi vọng hắn ngồi lên vị trí đó không? Vẫn luôn hi vọng mà...
Các phiên vương trọng thần đều đã vào đô, nghe nói rất nhiều còn đi suốt đêm không nghỉ.
Sáng sớm giảng bài nghe các học trò mồm năm miệng mười thảo luận chuyện này, Bạch Đàn cũng không để trong lòng.
Đến buổi chiều trời lại đổ mưa to, nàng lo lắng sơn đạo không dễ đi, cho các học trò nghỉ học sớm rồi vội vã chạy tới đê nam.
Nàng cũng không ngồi xe, chỉ cầm một chiếc ô đi trên đường. Sau lần trước bị ám sát hụt, Tư Mã Tấn đã sắp xếp nhân thủ không bao giờ để nàng rời khỏi tầm mắt nên cũng không phải lo lắng mất an toàn.
Trên đường đi lúc nào cũng nghe thấy những tin đồn Lăng Đô Vương đức hạnh không tốt, không thể tu sửa được đê nam.
Thời buổi này sửa tu đê điều cũng phải xem đức hạnh, yêu cầu đúng là cao thật.
Vừa oán thầm vừa đi đến cổng Tây Ly, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, chiếc ô bị giơ cao hơn một chút, Tư Mã Tấn nhanh chóng chui vào.
"Bản vương đến thật đúng lúc". Quần áo hắn đã ướt đẫm nước mưa, lúc này lại dính sát vào nàng làm quần áo nàng cũng bị ướt theo.
Mưa to như trút, không khác nào trùm một màn sương khói trắng xóa lên khắp đất trời, ngay cả người đi đường cũng không thấy rõ được. Không tiện đẩy hắn ra ngoài, Bạch Đàn chỉ có thể nhẫn nhịn: "Điện hạ đang cần đến đê nam hay là mới từ đê nam về?"
"Đều không phải, bản vương chuẩn bị đi gặp hai phiên vương".
Tư Mã Tấn nắm bàn tay cầm ô của nàng, Bạch Đàn cũng mệt, lại không vùng thoát ra được nên quyết định đưa luôn chiếc ô cho hắn: "Điện hạ đã có hẹn thì vi sư sẽ đi về trước, để lại ô cho điện hạ".
Tư Mã Tấn kéo nàng lại: "Ân sư cùng đi với bản vương".
"Vi sư đi làm cái gì?"
Tư Mã Tấn bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Để tránh bản vương không nhịn được chém bọn chúng".
"..."
Bạch Đàn cau mày, có phải ngươi chém người nhà đã thành nghiện rồi không?
Đi bộ đến bên sông Tần Hoài thì dừng lại, một bên là mặt sông mưa xối đầy bọt nước, một bên là kỳ xá im lặng không tiếng động dưới màn mưa. (kỳ xá: nhà đánh cờ)
Cuối cùng Tư Mã Tấn buông tay Bạch Đàn ra, đi trước một bước vào kỳ xá. Bạch Đàn đi sau một bước, vào cửa giữ nước mưa trên ô rồi nhìn lướt một vòng. Bên trong kỳ xá không có một bóng người, Tư Mã Tấn đã đi thẳng vào hậu viện.
Không có người đón tiếp, cũng không có người dẫn đường. Bạch Đàn rảo bước theo sau, Tư Mã Tấn đã đứng ngoài cửa gian phòng trong cùng của hậu viện, mở cửa ra đi vào.
Nàng không nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng không nghe thấy tiếng đặt quân lên bàn cờ. Nàng đi tới cửa lại thấy Tư Mã Tấn nghiêng người đi ra, trong tay nắm một thanh kiếm dính máu.
Bạch Đàn sững sờ, thò đầu nhìn vào bên trong nhưng lại bị Tư Mã Tấn kéo vào trong lòng: "Đừng nhìn".
Bạch Đàn vô thức ôm chặt lấy hắn. Nàng đã nhìn thấy bên trong có một vũng máu to, còn có hai bóng người nằm dưới đất.
Không phải chứ? Ngươi chém người thật đấy à?
#######
Alert: chuẩn bị đến phần ngược nhé các bạn. Thời gian như chó chạy qua cầu, tất cả sẽ trở thành quá vãng, gắn không còn là thân vương, nàng không còn là sư biểu, hành trình lưu lạc, từ nay, bắt đầu.
Nhân tiện, các bạn thử đoán xem diễn biến tiếp theo của vụ này là thế nào được không? Vì đây là bước ngoặt chính của truyện, xem các bạn nhạy cảm đến mức nào nhé.
1, Tư Mã Tấn sẽ ra sao
2. Bạch Đàn sẽ làm thế nào
3. Tư Mã Huyền diễn trò gì
4. Kết cục. Đại loại là phe thắng cuộc có những ai, phe thua cuộc gồm những người nào.
Các bạn tiện tay dự vài câu đi, để người dịch cũng đỡ phải cuộn mỏi tay mới đến ô đăng bài mới, vì một page có 3 4 chương lận, kéo mãi mới xuống đến nơi
/76
|