Lâm Bích Ngô cảm thấy mình sắp điên rồi, cô bị hôn đến không còn là chính mình nữa.
Trong lúc làm t̠ình, Hề Kính Văn sẽ không sờ cô, ôm cô như thế, càng đừng nói đến chuyện hôn cô như vậy.
Trực giác nói cho cô biết, không phải Hề Kính Văn không muốn mà là anh ta đang khắc chế mà thôi, mà loại khắc chế này không phải vì bảo vệ cô, chỉ đơn thuần vì anh ta muốn thủ tâm cho Bạch Gia Lộ.
Nhưng hôm nay sau khi uống xong rượu, Hề Thiệu Công thật cuồng dã, gần như muốn hôn cô như thế nào thì hôn cô như vậy, muốn thao cô như thế nào thì như thế đó, khiến toàn bộ du͙c vọng và tình cảm mãnh liệt tɾong người cô h0àn toàn bị kích phát ra.
Hắn càng hôn cô, tiểu huyệt bên dưới càng hưng phấn co rút lại, lúc hắn đưa đẩy càng thêm ra sức mút chặt.
Hề Thiệu Công bị tiểu huyệt của cô mút thật sự thoải mái, hắn thở hổn hển, buông lỏng cái miệng nhỏ của Lâm Bích Ngô ra, nhìn sợi chỉ bạc giữa môi hai người, còn cả dáng vẻ miệng nhỏ há miệng thở dốc, không nhịn được cười đẩy cô xuống giường.
“Bé ngốc, sao ngay cả hôn mấy cái cũng không biết, giống như người mới vậy.”
Lâm Bích Ngô ngã vào giường lớn mềm mại, cơ thể vừa tiến vào tɾong chăn, bỗng nhiên bị Hề Thiệu Công giữ chặt lấy e0, nhục hành không ngừng hướng về phía trước thao lộng
Chiếc đïện thoại di động lóe sáng bị ném qua một bên, nương the0 ánh sáng yếu ớt kia, Hề Thiệu Công loáng thoáng nhìn thấy hai vú đẫy đà trước ngực, trên đó còn có dấu tay của hắn, cùng với nước miếng khi hắn mút hôn, lúc khẽ lay động còn có ánh sáng nhàn nhạt, mà bụng nhỏ kia bị hắn thao đến hơi nhô lên, càng đừng nói đến nơi tuyệt cảnh không chút âm mao bên dưới đang không ngừng tham lam phun ra nuốt vào côn thịt của hắn.
Hề Thiệu Công hưng phấn đến cực điểm, lời thô tục nào cũng nói ra được.
“Thật đúng là đứa con dâu dâm đãng của cha, đút cho thế nào cũng ăn không đủ no, quá biết mút người…”
Lâm Bích Ngô thật sự không nghe nổi những lời nói này, tiểu huyệt co rút dữ dội, không ngừng chảy nước, thân mình của cô gần như bị Hề Thiệu Công nhấc lên, bị hắn đỉnh đến bả vai chỉ còn hơi sượt qua giường.
Cao trào đến gần, cô gấp đến mức dùng tay đẩy đi bàn tay to đang giữ chặt cô.
“Đừng mà, đừng mà, cha, không thể…”
Quả nhiên cô và hắn đồng thời leo lên đỉnh núi, mà Hề Thiệu Công bắn toàn bộ tinh dich vào tɾong tiểu huyệt của cô.
/179
|