Năm ấy Lý Thanh Vân vừa có điểm chuẩn thi tốt nghiệp trung học, lão hiệu trưởng Chu Đức Bình đã từng nhiều lần đến Lý gia trại, khuyên bảo cha mẹ hắn để cho hắn ôn tập một năm, tranh thủ sang năm thi đậu Bắc Đại. Cũng hứa hẹn, sau khi thi đậu Bắc Đại, trường học sẽ cấp cho số tiền thưởng lớn, ít nhất là hai vạn khối.
Lý phụ Lý mẫu do dự bất định, bởi vì Lý Thanh Vân không thích ôn tập, vì thế lão hiệu trưởng tìm đến y quán Xuân Thu trên trấn, cùng gia gia hắn thương lượng, thường xuyên qua lại, hai người ngược lại cũng quen thuộc. Tuy rằng cuối cùng không thành công thuyết phục Lý Thanh Vân ôn tập, nhưng Chu Đức Bình và Lý Chun Thu ngược lại trở thành bằng hữu thỉnh thoảng có thể chơi cờ tán gẫu.
Mấy ngày hôm trước, bệnh tình của Chu Đức Bình đã vô cùng nghiêm trọng, tại bệnh viện huyện không chuyển tốt, bất đắc dĩ mới tới y quán của Lý Chun Thu khám bệnh. Xem bệnh, hốt thuốc, Lý Chun Thu định không thu tiền, nhưng không qua nổi ép buộc của Chu Đức Bình, vì thế đã ra giá tiền tổng giá trị một ngàn hai trăm khối.
Giá tiền này vừa ra, khiến cho Chu Đức Bình ngẩn người, trong lòng hơi không thoải mái, cảm thấy hơi mắc, nhưng vẫn nhịn đau giao tiền. Con trai đi cùng Chu Đức Bình lại không hài lòng, còn không kém trở mặt tại chỗ rồi.
Vốn người ta không thu tiền, ông không chịu, nhường tới nhường lui, khiến cho người ta phiền rồi, ra một cái giá, nếu không đưa thì thật mất thể diện. Nhưng sau lại để ở trong lòng, giống cây gai vậy, không náo loạn một cuộc thì không bỏ qua. Vừa vặn uống thuốc ngày thứ ba xảy ra vấn đề, cả nhà bọn họ đã có cớ để phát tác, do đó mới đi nháo sự.
Lý Chun Thu thấy Tôn Tử nhận ra Chu Đức Bình, mới xoay người đến bên cạnh Triệu thầy thuốc:
- Anh xem tôi mở toa thuốc như thế nào? Một thang thuốc sắc phân ra dùng trong ba ngày, mỗi ngày một lần. Mười bao thuốc, uống ba mươi ngày, tuy lão phu không cam đoan chữa dứt hoàn toàn, nhưng cũng bảo đảm khiến cho bệnh phổi của hắn khỏi hẳn, nếu được bảo dưỡng kỹ, ít nhất trong vòng bảy tám năm không tái phát.
- Lão hiệu trưởng tuổi già thể suy, thần y đưa ra toa thuốc tuy rằng ôn hòa, thế nhưng thuốc có ba phần độc, sợ lão hiệu trưởng không chịu nổi, cho nên tăng thêm một mảnh lão sâm trăm năm. Tình huống thân thể ông ấy, sợ là hư nhược không chịu nổi quá bổ, cho nên Lý thần y mới giao phó một thang thuốc phân ra dùng trong ba ngày. Có thể nói là như vậy?
Triệu thầy thuốc tại viện trung y được mọi người gọi là chuyên gia, nhưng ở trước mặt Lý Chun Thu, cẩn thận giống như một học sinh tiểu học.
- Ừ, bản lĩnh không tệ.
Lý Chun Thu gật gật đầu, hơi hài lòng, vỗ vỗ bả vai Triệu thầy thuốc, nói:
- Vậy ngươi hỏi người nhà Chu Đức Bình, đã sắc thuốc như thế nào cho hắn uống thuốc? Có phải ngày thứ nhất tối về, án theo tôi nói mà sắc, thấy hiệu quả rất tốt, vì thế bắt đầu từ ngày thứ hai, một ngày một thang? Ai, may mắn là mới uống có ba thang, nếu như dùng nhiều hơn hai thang nữa, sợ là sẽ phải xảy ra nhân mạng.
Không cần Triệu thầy thuốc hỏi, thân nhân ở bên cạnh Chu Đức Bình đã nghe được rõ ràng, từng người một ngượng ngùng im lặng, đỏ mặt giống mông khỉ.
- Ấy, vậy bây giờ cha tôi nên làm gì bây giờ? Lý thần y, ông làm ơn nhìn qua một chút a?
Người phụ nữ vừa rồi kêu la hăng hái nhất chỉ vào lão nhân trên đất đang ho khan không ngừng hỏi.
Lý Chun Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không quản cô ta. Tuy rằng tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, nhưng có một ít người, lại không đáng chữa trị. Danh tiếng Chu Đức Bình phi thường tốt, mấy đứa con này của hắn danh tiếng lại kém xa.
Tâm tình Lý Chun Thu bây giờ đang cáu giận, để cho hắn phải trương khuôn mặt tươi cười nghênh đón, còn khó hơn so với lên trời.
Lúc này đến phiên Lý Thanh Vân ra sân rồi, phối hợp với gia gia hừ lạnh, quát:
- Vừa rồi còn đòi phá tiệm đập bảng hiệu người ta, hiện tại còn mặt mũi hỏi gia gia ta làm sao bây giờ? Lão hiệu trưởng có dạng con gái như các người vậy, thật là tội nghiệt! Xem ông ấy hiện tại có bao nhiêu khó chịu? Các người còn có tâm nháo đòi bồi thường, đâu thèm quan tâm sống chết của lão nhân gia chứ?
Thân nhân Chu Đức Bình vừa rồi khí thế hung hăng, hưng sư vấn tội, bây giờ từng người một cúi thấp đầu xuống, bị Lý Thanh Vân chất vấn đến á khẩu không trả lời được câu nào. Đang muốn nhẹ giọng xin tha lỗi, thình lình nghe tiếng bước chân hỗn tạp phía ngoài, còn có người lớn tiếng gào thét rất to:
- Tránh ra, tránh ra, đừng chậm trễ chúng ta hành động chấp pháp! Cái tên ở y quán lường gạt không giấy phép ở đâu?
Công an, thuế vụ, công thương, vệ sinh, bốn ngành liên hiệp chấp pháp, bốn loại nhân viên mặc đồng phục xuất hiện ở trấn nhỏ Thanh Long, đưa tới chấn động không nhỏ. Dân chúng vây xem nhất thời từ trong khiếp sợ không kịp phản ứng, chủ động nhường ra một lối đi, để cho bọn họ vọt vào.
Lãnh đạo đội liên hiệp Chấp Pháp này lại là một vị nam tử trẻ tuổi, mặc âu phục tây trang, đi theo bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp cao gầy. Cô gái trẻ tuổi thở gấp phì phò, vừa đến bên trong liền chạy tới bên cạnh người phụ nữ kêu la lúc nãy, gấp giọng hỏi:
- Nhị di (dì hai), ông ngoại con thế nào rồi? Đội Chấp Pháp đến rồi, nên niêm phong cửa hàng liền niêm phong cửa hàng, nên bắt người thì bắt người. Chúng ta nhanh đem ông ngoại vào bệnh viện thành phố đi, đừng ở chỗ này làm trễ nãi.
Lý Thanh Vân vừa nhìn thấy nữ tử này, thân thể lập tức chấn động. Tần Ngọc, bạn gái trước của mình sao lại xuất hiện ở nơi này? Thiên hạ biết bao lớn, làm sao lại nhỏ vậy? Vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại, không nghĩ tới dưới tình huống như vậy lại gặp nhau.
- Dao Dao, chớ nói lung tung, sự tình có biến hóa, không trách thần y người ta được.
Người phụ nữ kia cuống quít bưng kín miệng Tần Ngọc, rõ ràng bản thân mình đuối lý, trước mặt người miền núi dã man, cô ta sợ lại có gì bất ngờ xảy ra.
- À? Các người không phải muốn con tìm người...
Tần Ngọc nhìn theo ánh mắt của nhị di, thấy được Lý thần y khí định thần nhàn, cũng nhìn thấy Lý Thanh Vân ở bên cạnh, sắc mặt lập tức biến đổi, thần tình có chút mất tự nhiên.
Lý Chun Thu người đã già thành tinh, vừa thấy Tôn Tử và Tần Ngọc đồng thời thay đổi sắc mặt, liền hỏi:
- Cháu quen biết nữ oa kia?
- Cô ta chính là Tần Ngọc, bạn gái trước kia của cháu.
Lý Thanh Vân khổ sở nhoẻn miệng cười, cũng không nói nhiều.
- Chậc chậc, nữ oa tử xinh đẹp quá, đáng tiếc mắt to vô thần, ném đi khối bảo bối này của nhà ta, sau này cô ta sẽ phải hối hận.
Lão gia tử thấy sắc mặt Lý Thanh Vân không xong, bận rộn an ủi một câu.
- Mèo khen mèo dài đuôi, Tôn Tử của ngài còn chưa yếu đuối đến loại trình độ này.
Lý Thanh Vân trả lời.
Lúc này, người trẻ tuổi dẫn đầu đứng ra nói:
- Tôi là Hứa Tĩnh, lần này phụ trách liên hiệp chấp pháp, vị nào là người phụ trách y quán Xuân Thu? Mời ra phối hợp điều tra với chúng tôi, nếu như ngươi trong sạch, chúng tôi sẽ trả ngươi...
Lý Chun Thu đột nhiên nói:
- Thân nhân của Chu Đức Bình, muốn chữa bệnh, cũng đừng chậm trễ nữa. Tôi sẽ sắc một liều thuốc, có thể hóa giải triệu chứng ho khan của hắn, có thể nói chuyện được. Về phần còn dư lại bảy thang thuốc kia, các người không muốn thì lưu lại, tôi trả lại cho các ngươi tất cả tiền thuốc. Hừ, có bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng không mua được đâu.
Triệu thầy thuốc vừa nghe, vô cùng phối hợp kêu lên:
- Tôi muốn mua, tôi muốn mua...
Hứa Tĩnh đột nhiên bị người cắt ngang cuộc nói chuyện, vô cùng tức giận, nhưng dù sao có kinh nghiệm từng trải qua trong nghề, cảm giác không khí có chút không đúng, thấp giọng hướng về phía Tần Ngọc hỏi:
- Triệu thầy thuốc này không phải là người của nhà các ngươi mời tới sao? Thế nào lại giúp y quán Xuân Thu nói chuyện?
- Tôi cũng không biết.
Ánh mắt của Tần Ngọc một mực chú ý đến phần bị thương trên cánh tay của Lý Thanh Vân, còn có một số vết sẹo mới rõ ràng trên trán. Tâm cảnh đại loạn, còn chưa phát giác không khí hiện trường hết sức cổ quái.
Người nhà Chu Đức Bình sao có thể đem một bao sâm núi mười ngàn tặng cho người khác, lúc này đem thuốc ôm vào trong ngực, nói:
- Thuốc này không trả, là chúng ta phân thuốc không tuân theo sự phân phó của Lý thần y, là lỗi của chúng ta. Ngài nhanh cho cha ta uống thuốc, trị ho khan của ông ấy đi?
- Vậy những công sai này? Người đời trước vẫn có thói quen gọi tiểu quan lại là công sai, hoặc là quan sai.
- Đây đều là hiểu lầm, tôi cùng bọn họ giải thích thì tốt rồi.
Nói xong, một người có thân thể phát phúc mập mạp chạy tới trước mặt Hứa Tĩnh, nhỏ giọng thầm thì mấy câu.
Sắc mặt Hứa Tĩnh biến ảo không ngừng mấy lần, gật gật đầu. Nhưng mà vẫn ghi hận Lý Chun Thu cắt ngang khi mình đang nói chuyện, vì thế nói:
- Nếu như vậy, vậy thì chờ lão thần y đem bệnh nhân trị xong rồi nói sau.
- Thần y thì không dám nhận, cứu người chính là bổn phận.
Lý Chun Thu không chút nào giữ mặt mũi cho người trẻ tuổi này, không có nguyên nhân khác, dù sao thấy được hắn và Tần Ngọc cùng xuất hiện, lão liền cảm thấy người trẻ tuổi này thật đáng ghét.
Lý Chun Thu nói xong, vỗ vỗ bả vai Lý Thanh Vân, nói:
- Cam thảo ba chỉ, lửa to, ba chén thuốc sắc thành một chén, đi thôi.
- Yes Sir, lập tức xong ngay.
Lý Thanh Vân gật đầu, xoay người đi vào hậu viện y quán.
Trong viện, mẫu thân đang bồi nãi nãi nói chuyện, đang nhỏ giọng an ủi bà. Nãi nãi chỉ là người bình thường, mẫu thân sợ bà nóng nảy thượng hỏa, luôn ở bên cạnh trấn an. Lý Thanh Vân đem hai tiểu cẩu giao cho mẫu thân trông chừng, cũng minh xác nói cho nàng biết, một con kêu Kim Tệ, một con kêu Đồng Tệ.
Trần Tú Chi cười nói:
- Đứa nhỏ này, trong mắt chỉ có tiền, nuôi chó cùng tiền có quan hệ gì chứ. Đi thôi đi thôi, đem thuốc sắc đi, nhanh đưa những người này đuổi đi, nhìn thấy bọn họ liền phiền lòng. Ôi, nhưng mà hai con chó vườn thật là xinh đẹp...
- ...
Là Liệp Cẩu được không?
Từ nhỏ Lý Thanh Vân ở bên cạnh gia gia, mặc dù không có có được gia gia thân truyền, nhưng kiến thức căn bản về thuốc Đông y hiểu được không ít, ấm sắc thuốc, các loại Thần Nông thảo biết không ít. Nhanh chóng tán ba chỉ cam thảo, rót vào ấm sắc thuốc, để an toàn, hắn sử dụng không phải nước bình thường, mà là nước suối không gian.
Cam thảo không thêm ngoài định mức quy định, thường thường là sinh cam thảo, tính bằng không độc, giỏi thanh hỏa, thanh nhiệt giải độc, nhuận phổi khỏi ho. Dùng khi có đàm nóng ho khan, cổ họng sưng lên đau đớn. Nước suối không gian loại trừ tạp chất trong cơ thể công hiệu không xung đột, cho nên Lý Thanh Vân mới dám tự mình đổi nước.
Dùng lò than, lửa to chỉ cần bảy tám phút, liền đem ba chén sắc thành một chén thuốc. Lọc đi cặn thuốc, đổ thuốc vào một cái chén kiểu, lập tức bưng ra ngoài. Nghĩ nghĩ, lại quay lại tìm một cái thìa nhỏ bình thường, bỏ vào trong bát quấy quấy cho mau nguội.
Ngắn ngủi mười phút, quần chúng vây xem gia tăng không chỉ gấp hai ba lần. Những người này đa số đều nhận được ân huệ của Lý Chun Thu, từng người một trừng mắt nhìn chằm chằm thân nhân Chu Đức Bình, hơi có gì không đúng, bọn họ tuyệt đối sẽ xăng tay áo ra trận.
- Mau nhìn, thuốc được rồi! Phúc Oa đem thuốc bưng ra rồi kìa.
- Lý gia thật là trượng nghĩa, người thành phố tới nơi này nháo sự, hắn còn giúp khám bệnh, nếu là ta a, cái loại lương tâm bị chó ăn đó để cho chết sạch!
- Chính là đáng tiếc vài miếng sâm núi trăm năm, đó là thánh phẩm cứu mạng a...
Cái gì cũng nói, Lý Thanh Vân vừa ra tới, tiếng bàn tán ồn ào đạt đến đỉnh điểm, không người nào không chỉ trích thân nhân Chu Đức Bình đáng ghê tởm.
Lý Thanh Vân bưng thuốc đi tới bên cạnh cáng, nhàn nhạt nói:
- Thuốc sắc xong rồi, nhân lúc còn nóng đút cho bệnh nhân đi, chú ý coi chừng nóng.
Quỷ thần xui khiến Tần Ngọc nhận lấy thuốc, nhỏ giọng hỏi một câu:
- Đây là gia gia anh mở y quán hả? Cánh tay của anh làm sao vậy?
- Tai nạn xe cộ.
Vấn đề thứ nhất biết rõ còn hỏi, vấn đề thứ hai trả lời bằng từ ngữ ngắn gọn, trả về cho cô ta một câu.
- Thật xin lỗi!
Lời này không phải vì tai nạn xe cộ mà nói, mà là sự việc cô ta cố ý xa cách và chia tay.
- Không cần nói xin lỗi. Đã từng, trong cuộc đời có em rất vui vẻ; hiện tại, cuộc sống không có em cũng rất vui vẻ. Nếu không thể cùng đi đến điểm cuối, trên đường lúc rời đi, nói từ biệt với nhau, chúc phúc lẫn nhau, cũng là một chuyện đẹp.
Nói xong, Lý Thanh Vân lui về phía sau nửa bước, mở rộng khoảng cách.
Sắc mặt Tần Ngọc ảm đạm, môi nhếch lên, cũng không nhìn Lý Thanh Vân nữa, chỉ ngồi xổm xuống mớm thuốc cho lão hiệu trưởng Chu Đức Bình.
Lời nói này quá trực bạch, đơn giản là nói, dù sao đã nhìn thấu bản tính của ngươi, chúng ta không phải người cùng một đường, trong cuộc sống có hay không có ngươi đối với ta đều không sao!
Lúc đang yêu, nói cái gì, làm cái đó; lúc không còn thương, ngươi nói ngươi là cái gì?
Lý phụ Lý mẫu do dự bất định, bởi vì Lý Thanh Vân không thích ôn tập, vì thế lão hiệu trưởng tìm đến y quán Xuân Thu trên trấn, cùng gia gia hắn thương lượng, thường xuyên qua lại, hai người ngược lại cũng quen thuộc. Tuy rằng cuối cùng không thành công thuyết phục Lý Thanh Vân ôn tập, nhưng Chu Đức Bình và Lý Chun Thu ngược lại trở thành bằng hữu thỉnh thoảng có thể chơi cờ tán gẫu.
Mấy ngày hôm trước, bệnh tình của Chu Đức Bình đã vô cùng nghiêm trọng, tại bệnh viện huyện không chuyển tốt, bất đắc dĩ mới tới y quán của Lý Chun Thu khám bệnh. Xem bệnh, hốt thuốc, Lý Chun Thu định không thu tiền, nhưng không qua nổi ép buộc của Chu Đức Bình, vì thế đã ra giá tiền tổng giá trị một ngàn hai trăm khối.
Giá tiền này vừa ra, khiến cho Chu Đức Bình ngẩn người, trong lòng hơi không thoải mái, cảm thấy hơi mắc, nhưng vẫn nhịn đau giao tiền. Con trai đi cùng Chu Đức Bình lại không hài lòng, còn không kém trở mặt tại chỗ rồi.
Vốn người ta không thu tiền, ông không chịu, nhường tới nhường lui, khiến cho người ta phiền rồi, ra một cái giá, nếu không đưa thì thật mất thể diện. Nhưng sau lại để ở trong lòng, giống cây gai vậy, không náo loạn một cuộc thì không bỏ qua. Vừa vặn uống thuốc ngày thứ ba xảy ra vấn đề, cả nhà bọn họ đã có cớ để phát tác, do đó mới đi nháo sự.
Lý Chun Thu thấy Tôn Tử nhận ra Chu Đức Bình, mới xoay người đến bên cạnh Triệu thầy thuốc:
- Anh xem tôi mở toa thuốc như thế nào? Một thang thuốc sắc phân ra dùng trong ba ngày, mỗi ngày một lần. Mười bao thuốc, uống ba mươi ngày, tuy lão phu không cam đoan chữa dứt hoàn toàn, nhưng cũng bảo đảm khiến cho bệnh phổi của hắn khỏi hẳn, nếu được bảo dưỡng kỹ, ít nhất trong vòng bảy tám năm không tái phát.
- Lão hiệu trưởng tuổi già thể suy, thần y đưa ra toa thuốc tuy rằng ôn hòa, thế nhưng thuốc có ba phần độc, sợ lão hiệu trưởng không chịu nổi, cho nên tăng thêm một mảnh lão sâm trăm năm. Tình huống thân thể ông ấy, sợ là hư nhược không chịu nổi quá bổ, cho nên Lý thần y mới giao phó một thang thuốc phân ra dùng trong ba ngày. Có thể nói là như vậy?
Triệu thầy thuốc tại viện trung y được mọi người gọi là chuyên gia, nhưng ở trước mặt Lý Chun Thu, cẩn thận giống như một học sinh tiểu học.
- Ừ, bản lĩnh không tệ.
Lý Chun Thu gật gật đầu, hơi hài lòng, vỗ vỗ bả vai Triệu thầy thuốc, nói:
- Vậy ngươi hỏi người nhà Chu Đức Bình, đã sắc thuốc như thế nào cho hắn uống thuốc? Có phải ngày thứ nhất tối về, án theo tôi nói mà sắc, thấy hiệu quả rất tốt, vì thế bắt đầu từ ngày thứ hai, một ngày một thang? Ai, may mắn là mới uống có ba thang, nếu như dùng nhiều hơn hai thang nữa, sợ là sẽ phải xảy ra nhân mạng.
Không cần Triệu thầy thuốc hỏi, thân nhân ở bên cạnh Chu Đức Bình đã nghe được rõ ràng, từng người một ngượng ngùng im lặng, đỏ mặt giống mông khỉ.
- Ấy, vậy bây giờ cha tôi nên làm gì bây giờ? Lý thần y, ông làm ơn nhìn qua một chút a?
Người phụ nữ vừa rồi kêu la hăng hái nhất chỉ vào lão nhân trên đất đang ho khan không ngừng hỏi.
Lý Chun Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không quản cô ta. Tuy rằng tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, nhưng có một ít người, lại không đáng chữa trị. Danh tiếng Chu Đức Bình phi thường tốt, mấy đứa con này của hắn danh tiếng lại kém xa.
Tâm tình Lý Chun Thu bây giờ đang cáu giận, để cho hắn phải trương khuôn mặt tươi cười nghênh đón, còn khó hơn so với lên trời.
Lúc này đến phiên Lý Thanh Vân ra sân rồi, phối hợp với gia gia hừ lạnh, quát:
- Vừa rồi còn đòi phá tiệm đập bảng hiệu người ta, hiện tại còn mặt mũi hỏi gia gia ta làm sao bây giờ? Lão hiệu trưởng có dạng con gái như các người vậy, thật là tội nghiệt! Xem ông ấy hiện tại có bao nhiêu khó chịu? Các người còn có tâm nháo đòi bồi thường, đâu thèm quan tâm sống chết của lão nhân gia chứ?
Thân nhân Chu Đức Bình vừa rồi khí thế hung hăng, hưng sư vấn tội, bây giờ từng người một cúi thấp đầu xuống, bị Lý Thanh Vân chất vấn đến á khẩu không trả lời được câu nào. Đang muốn nhẹ giọng xin tha lỗi, thình lình nghe tiếng bước chân hỗn tạp phía ngoài, còn có người lớn tiếng gào thét rất to:
- Tránh ra, tránh ra, đừng chậm trễ chúng ta hành động chấp pháp! Cái tên ở y quán lường gạt không giấy phép ở đâu?
Công an, thuế vụ, công thương, vệ sinh, bốn ngành liên hiệp chấp pháp, bốn loại nhân viên mặc đồng phục xuất hiện ở trấn nhỏ Thanh Long, đưa tới chấn động không nhỏ. Dân chúng vây xem nhất thời từ trong khiếp sợ không kịp phản ứng, chủ động nhường ra một lối đi, để cho bọn họ vọt vào.
Lãnh đạo đội liên hiệp Chấp Pháp này lại là một vị nam tử trẻ tuổi, mặc âu phục tây trang, đi theo bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp cao gầy. Cô gái trẻ tuổi thở gấp phì phò, vừa đến bên trong liền chạy tới bên cạnh người phụ nữ kêu la lúc nãy, gấp giọng hỏi:
- Nhị di (dì hai), ông ngoại con thế nào rồi? Đội Chấp Pháp đến rồi, nên niêm phong cửa hàng liền niêm phong cửa hàng, nên bắt người thì bắt người. Chúng ta nhanh đem ông ngoại vào bệnh viện thành phố đi, đừng ở chỗ này làm trễ nãi.
Lý Thanh Vân vừa nhìn thấy nữ tử này, thân thể lập tức chấn động. Tần Ngọc, bạn gái trước của mình sao lại xuất hiện ở nơi này? Thiên hạ biết bao lớn, làm sao lại nhỏ vậy? Vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại, không nghĩ tới dưới tình huống như vậy lại gặp nhau.
- Dao Dao, chớ nói lung tung, sự tình có biến hóa, không trách thần y người ta được.
Người phụ nữ kia cuống quít bưng kín miệng Tần Ngọc, rõ ràng bản thân mình đuối lý, trước mặt người miền núi dã man, cô ta sợ lại có gì bất ngờ xảy ra.
- À? Các người không phải muốn con tìm người...
Tần Ngọc nhìn theo ánh mắt của nhị di, thấy được Lý thần y khí định thần nhàn, cũng nhìn thấy Lý Thanh Vân ở bên cạnh, sắc mặt lập tức biến đổi, thần tình có chút mất tự nhiên.
Lý Chun Thu người đã già thành tinh, vừa thấy Tôn Tử và Tần Ngọc đồng thời thay đổi sắc mặt, liền hỏi:
- Cháu quen biết nữ oa kia?
- Cô ta chính là Tần Ngọc, bạn gái trước kia của cháu.
Lý Thanh Vân khổ sở nhoẻn miệng cười, cũng không nói nhiều.
- Chậc chậc, nữ oa tử xinh đẹp quá, đáng tiếc mắt to vô thần, ném đi khối bảo bối này của nhà ta, sau này cô ta sẽ phải hối hận.
Lão gia tử thấy sắc mặt Lý Thanh Vân không xong, bận rộn an ủi một câu.
- Mèo khen mèo dài đuôi, Tôn Tử của ngài còn chưa yếu đuối đến loại trình độ này.
Lý Thanh Vân trả lời.
Lúc này, người trẻ tuổi dẫn đầu đứng ra nói:
- Tôi là Hứa Tĩnh, lần này phụ trách liên hiệp chấp pháp, vị nào là người phụ trách y quán Xuân Thu? Mời ra phối hợp điều tra với chúng tôi, nếu như ngươi trong sạch, chúng tôi sẽ trả ngươi...
Lý Chun Thu đột nhiên nói:
- Thân nhân của Chu Đức Bình, muốn chữa bệnh, cũng đừng chậm trễ nữa. Tôi sẽ sắc một liều thuốc, có thể hóa giải triệu chứng ho khan của hắn, có thể nói chuyện được. Về phần còn dư lại bảy thang thuốc kia, các người không muốn thì lưu lại, tôi trả lại cho các ngươi tất cả tiền thuốc. Hừ, có bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng không mua được đâu.
Triệu thầy thuốc vừa nghe, vô cùng phối hợp kêu lên:
- Tôi muốn mua, tôi muốn mua...
Hứa Tĩnh đột nhiên bị người cắt ngang cuộc nói chuyện, vô cùng tức giận, nhưng dù sao có kinh nghiệm từng trải qua trong nghề, cảm giác không khí có chút không đúng, thấp giọng hướng về phía Tần Ngọc hỏi:
- Triệu thầy thuốc này không phải là người của nhà các ngươi mời tới sao? Thế nào lại giúp y quán Xuân Thu nói chuyện?
- Tôi cũng không biết.
Ánh mắt của Tần Ngọc một mực chú ý đến phần bị thương trên cánh tay của Lý Thanh Vân, còn có một số vết sẹo mới rõ ràng trên trán. Tâm cảnh đại loạn, còn chưa phát giác không khí hiện trường hết sức cổ quái.
Người nhà Chu Đức Bình sao có thể đem một bao sâm núi mười ngàn tặng cho người khác, lúc này đem thuốc ôm vào trong ngực, nói:
- Thuốc này không trả, là chúng ta phân thuốc không tuân theo sự phân phó của Lý thần y, là lỗi của chúng ta. Ngài nhanh cho cha ta uống thuốc, trị ho khan của ông ấy đi?
- Vậy những công sai này? Người đời trước vẫn có thói quen gọi tiểu quan lại là công sai, hoặc là quan sai.
- Đây đều là hiểu lầm, tôi cùng bọn họ giải thích thì tốt rồi.
Nói xong, một người có thân thể phát phúc mập mạp chạy tới trước mặt Hứa Tĩnh, nhỏ giọng thầm thì mấy câu.
Sắc mặt Hứa Tĩnh biến ảo không ngừng mấy lần, gật gật đầu. Nhưng mà vẫn ghi hận Lý Chun Thu cắt ngang khi mình đang nói chuyện, vì thế nói:
- Nếu như vậy, vậy thì chờ lão thần y đem bệnh nhân trị xong rồi nói sau.
- Thần y thì không dám nhận, cứu người chính là bổn phận.
Lý Chun Thu không chút nào giữ mặt mũi cho người trẻ tuổi này, không có nguyên nhân khác, dù sao thấy được hắn và Tần Ngọc cùng xuất hiện, lão liền cảm thấy người trẻ tuổi này thật đáng ghét.
Lý Chun Thu nói xong, vỗ vỗ bả vai Lý Thanh Vân, nói:
- Cam thảo ba chỉ, lửa to, ba chén thuốc sắc thành một chén, đi thôi.
- Yes Sir, lập tức xong ngay.
Lý Thanh Vân gật đầu, xoay người đi vào hậu viện y quán.
Trong viện, mẫu thân đang bồi nãi nãi nói chuyện, đang nhỏ giọng an ủi bà. Nãi nãi chỉ là người bình thường, mẫu thân sợ bà nóng nảy thượng hỏa, luôn ở bên cạnh trấn an. Lý Thanh Vân đem hai tiểu cẩu giao cho mẫu thân trông chừng, cũng minh xác nói cho nàng biết, một con kêu Kim Tệ, một con kêu Đồng Tệ.
Trần Tú Chi cười nói:
- Đứa nhỏ này, trong mắt chỉ có tiền, nuôi chó cùng tiền có quan hệ gì chứ. Đi thôi đi thôi, đem thuốc sắc đi, nhanh đưa những người này đuổi đi, nhìn thấy bọn họ liền phiền lòng. Ôi, nhưng mà hai con chó vườn thật là xinh đẹp...
- ...
Là Liệp Cẩu được không?
Từ nhỏ Lý Thanh Vân ở bên cạnh gia gia, mặc dù không có có được gia gia thân truyền, nhưng kiến thức căn bản về thuốc Đông y hiểu được không ít, ấm sắc thuốc, các loại Thần Nông thảo biết không ít. Nhanh chóng tán ba chỉ cam thảo, rót vào ấm sắc thuốc, để an toàn, hắn sử dụng không phải nước bình thường, mà là nước suối không gian.
Cam thảo không thêm ngoài định mức quy định, thường thường là sinh cam thảo, tính bằng không độc, giỏi thanh hỏa, thanh nhiệt giải độc, nhuận phổi khỏi ho. Dùng khi có đàm nóng ho khan, cổ họng sưng lên đau đớn. Nước suối không gian loại trừ tạp chất trong cơ thể công hiệu không xung đột, cho nên Lý Thanh Vân mới dám tự mình đổi nước.
Dùng lò than, lửa to chỉ cần bảy tám phút, liền đem ba chén sắc thành một chén thuốc. Lọc đi cặn thuốc, đổ thuốc vào một cái chén kiểu, lập tức bưng ra ngoài. Nghĩ nghĩ, lại quay lại tìm một cái thìa nhỏ bình thường, bỏ vào trong bát quấy quấy cho mau nguội.
Ngắn ngủi mười phút, quần chúng vây xem gia tăng không chỉ gấp hai ba lần. Những người này đa số đều nhận được ân huệ của Lý Chun Thu, từng người một trừng mắt nhìn chằm chằm thân nhân Chu Đức Bình, hơi có gì không đúng, bọn họ tuyệt đối sẽ xăng tay áo ra trận.
- Mau nhìn, thuốc được rồi! Phúc Oa đem thuốc bưng ra rồi kìa.
- Lý gia thật là trượng nghĩa, người thành phố tới nơi này nháo sự, hắn còn giúp khám bệnh, nếu là ta a, cái loại lương tâm bị chó ăn đó để cho chết sạch!
- Chính là đáng tiếc vài miếng sâm núi trăm năm, đó là thánh phẩm cứu mạng a...
Cái gì cũng nói, Lý Thanh Vân vừa ra tới, tiếng bàn tán ồn ào đạt đến đỉnh điểm, không người nào không chỉ trích thân nhân Chu Đức Bình đáng ghê tởm.
Lý Thanh Vân bưng thuốc đi tới bên cạnh cáng, nhàn nhạt nói:
- Thuốc sắc xong rồi, nhân lúc còn nóng đút cho bệnh nhân đi, chú ý coi chừng nóng.
Quỷ thần xui khiến Tần Ngọc nhận lấy thuốc, nhỏ giọng hỏi một câu:
- Đây là gia gia anh mở y quán hả? Cánh tay của anh làm sao vậy?
- Tai nạn xe cộ.
Vấn đề thứ nhất biết rõ còn hỏi, vấn đề thứ hai trả lời bằng từ ngữ ngắn gọn, trả về cho cô ta một câu.
- Thật xin lỗi!
Lời này không phải vì tai nạn xe cộ mà nói, mà là sự việc cô ta cố ý xa cách và chia tay.
- Không cần nói xin lỗi. Đã từng, trong cuộc đời có em rất vui vẻ; hiện tại, cuộc sống không có em cũng rất vui vẻ. Nếu không thể cùng đi đến điểm cuối, trên đường lúc rời đi, nói từ biệt với nhau, chúc phúc lẫn nhau, cũng là một chuyện đẹp.
Nói xong, Lý Thanh Vân lui về phía sau nửa bước, mở rộng khoảng cách.
Sắc mặt Tần Ngọc ảm đạm, môi nhếch lên, cũng không nhìn Lý Thanh Vân nữa, chỉ ngồi xổm xuống mớm thuốc cho lão hiệu trưởng Chu Đức Bình.
Lời nói này quá trực bạch, đơn giản là nói, dù sao đã nhìn thấu bản tính của ngươi, chúng ta không phải người cùng một đường, trong cuộc sống có hay không có ngươi đối với ta đều không sao!
Lúc đang yêu, nói cái gì, làm cái đó; lúc không còn thương, ngươi nói ngươi là cái gì?
/20
|