Nông Gia Tiên Điền

Chương 20 - Nhu Cầu Quan Hệ Hỗn Loạn

/20


- Chu tổng, những loại rau dưa này phẩm chất và mùi vị thật thơm, nếu như nâng giá, chúng ta cũng có thể nhịn. Dù sao cũng là khẩn cấp nha...

- Không sai, tuy rằng mắc chút ít, nhưng chỉ cần chúng ta chống nổi ngày hôm nay, sau này có thể tìm những thương nghiệp cung ứng rau dưa khác.

- Thật ra tính toán kỹ cũng không quá mắc, giống đậu giác, giá thị trường bốn khối hơn, hắn tăng lên hai phẩy năm lần, chúng ta có thể chịu được, có thể nâng giá thức ăn kiếm về. Chỉ có dưa chuột trên thị trường giá chỉ một khối hơn, hắn tăng lên gấp sáu lần a...

Chu Lệ Văn mắt thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, cũng có chút vội vàng, hung hăng trừng Lý Thanh Vân nhìn một cái, lại không nói ra được **:

- Được, tiểu đệ xem như cậu lợi hại, tôi chấp nhận giá của cậu. Nếu như rau dưa cậu chở đến chất lượng đều là như vậy, tôi sẽ án theo giá cậu ra mà kết toán. Mỗi loại rau dưa cần năm trăm cân, tổng cộng hai ngàn năm trăm cân, nếu như cậu có thể giao trước mười một giờ trưa nay, tôi sẽ tự tay thanh toán cho cậu hai mươi lăm ngàn NDT.

Cùng khách sạn lớn hiện tại kết liễu, cũng có nghĩa là chỉ có thể hợp tác ngắn hạn. Chu Lệ Văn tuy rằng tiếp nhận giá của hắn đưa ra, nhưng trong lòng rất là bực bội. Trong lời nói ý tứ cũng rất rõ ràng, lão nương nhận thua một lần này thôi, nhường cho cậu thắng một lần đấy, sau này không cùng cậu làm ăn nữa, xem cậu còn dám vơ vét tài sản của lão nương nữa không?

- Rất tốt, chúng ta gặp lại sau.

Lý Thanh Vân đi hai bước, lại quay đầu cười nói:

- Cám ơn sự khẳng khái của ngài rất nhiều, tôi sẽ mang cho ngài lễ vật.

Nhìn thấu Chu Lệ Văn nổi giận, Lý Thanh Vân lại quỷ dị ngầm sảng khoái, cuối cùng ở trước mặt cô nàng không bó tay bó chân, lúc gần đi còn ** người ta một câu.

- Tiểu quỷ này...

Chu Lệ Văn nổi giận trừng mắt nhìn hắn một cái, hung hăng đóng cửa phòng họp.

Lý Thanh Vân nhanh chóng về tới xe lôi, lái ra khỏi bãi đỗ xe. Hắn hiện tại muốn tìm một nơi vắng vẻ gần nhất, đem rau dưa trong không gian bỏ vào xe lôi. Nếu như nhà hàng Thục Hương Các cần số lượng nhiều, hắn phải trở về mướn cái xe vận tải lớn, qua lại làm trễ nải thời gian không nói, còn không có cách nào đúng hạn giao hàng. May mắn Chu Lệ Văn chỉ định không nhiều lắm, chỉ cần hai ngàn năm trăm cân, hắn thuê xe lôi Trường Thành hoàn toàn đảm nhiệm được.

Hắn đã nghĩ tới một cái địa phương thích hợp, tại phía trước Thiên Kiều ngoài mười dặm, có phiến rừng cây nhỏ, một số dã uyên ương thường trà trộn ở chỗ ấy. Cũng có thành phần tri thức đô thị dừng xe ở đó, chơi cái gì xe rung ấy.

Chung quanh không có ai theo dõi, có mấy chiếc xe con ở đường nhỏ trong rừng hơi rung động, nhưng mà cách rất xa, không chậm trễ công việc lẫn nhau. Lý Thanh Vân rì rì tìm được mấy cây đại thụ che cản tầm mắt, đem xe dừng hẳn, linh hồn nhanh chóng đi vào không gian, đem vài loại rau dưa bỏ vào bên trong túi dệt, dùng cân điện tử đã sớm bỏ vào hầm rượu không gian, rất nhanh thì chuẩn bị đủ hai ngàn năm trăm cân, chia làm mười mấy túi lớn, chủ yếu là hạt tiêu chiếm diện tích nhiều nhất.

Có chút rau dưa chịu đựng đè áp, có thể đặt ở phía dưới cùng, nhưng cà chua lại không thể đè áp, nhất định phải đặt ở phía trên. Lý Thanh Vân từ không gian đi ra, đi tới phía sau xe lôi, chậm rãi từ không gian khuân vác rau dưa. Cho đến khi đem chất đầy đến mái hiên xe, mới một lần nữa quay trở về không gian.

Lý Thanh Vân đồng ý cho Chu Lệ Văn chuẩn bị lễ vật, thân là nam nhân, không thể nói không giữ lời. Hắn chuẩn bị lễ vật không phải thứ khác, chính là dưa hấu lớn vô cùng. Một cái túi dệt tối đa chỉ có thể đựng hai quả, nhiều thêm không được. Lại nói, cũng không thể chất quá sát nóc xe, sợ áp hỏng cà chua, chỉ có thể đặt ở phía sau chỗ ngồi. Xe lôi năm chỗ, nơi chốn dễ dàng a.

Mười giờ ba mươi hai phút, Lý Thanh Vân lái xe đến cửa sau Thục Hương Các, nhân viên mua hàng đã sớm chờ ở nơi đó. Vừa nhìn thấy Lý Thanh Vân xuống xe, lập tức có người gọi điện thoại thông tri Chu Lệ Văn. Đồng thời phân phó công nhân khuân vác rau dưa, cùng tiến hành cân hàng.

Chuyện trọng yếu đã được giải quyết, tâm tình Chu Lệ Văn không tệ, sau khi cùng với nhân viên kiểm tra xong, đối với Lý Thanh Vân nói giỡn:

- Tiểu đệ, tỷ tỷ cam tâm tình nguyện bị cậu lừa một lần, cậu phải bồi thường cho tôi, lễ vật đáp ứng cho tôi đâu?

Anh tình tôi nguyện mua bán, đến trong miệng cô nàng, thay đổi thế nào trở thành lừa gạt? Nữ nhân đều là lòng dạ hẹp hòi, lời ấy quả nhiên không uổng, không phải là giá tiền mắc một tí ư, đến nỗi như thế nha.

- Tại chỗ ngồi phía sau xe, ngài tìm người khiêng xuống đi.

Lý Thanh Vân mở cửa xe, chỉ chỉ túi dệt.

Chu Lệ Văn đảo mắt tò mò, trong miệng lại trêu đùa:

- Ha ha, lễ vật gì mà lại dùng túi dệt đựng vậy? Tỷ tỷ từ khi bắt đầu lên trung học, nhận được lễ vật không có một ngàn cũng có tám trăm, vẫn là lần đầu tiên có người dùng túi dệt bao lễ vật.

- Kinh hỉ đi? Sau khi mở ra, ngài sẽ kinh hỉ hơn nữa.

Lý Thanh Vân đối với tâm tư của nữ nhân này hơi có nắm chắc, không có khẩn trương luống cuống như lúc ban đầu.

Bảo công nhân khiêng xuống, cô ta quả thực không nhịn được tại chỗ mở ra, hai quả dưa hấu siêu cấp to lớn lộ ra thân ảnh.

Quả nhiên rất là kinh hỉ, lại bị Lý Thanh Vân phá một cái Lần đầu tiên , ừ, đây là lần đầu tiên cô ta gặp nam nhân đem dưa hấu làm lễ vật tặng cho mình.

- Đây cũng là loại sản phẩm mới mà căn cứ nông nghiệp của các người bồi dục ra? Dưa hấu này trên hội chợ nông nghiệp, có thể coi là dưa Vương rồi.

Thấy hai quả dưa hấu hơn một trăm cân, Chu Lệ Văn thở dài phát ra từ nội tâm.

Lý Thanh Vân mang theo nhàn nhạt tự phụ nói:

- Giá tiền quá mắc, không có biện pháp mở rộng phạm vi lớn hơn. Dĩ nhiên, cũng không muốn mở rộng, sản lượng trước mắt, những người giàu có tại một cái thành thị tiêu phí đều không thể thỏa mãn. Dưa hấu Thanh Long sau khi được người có tiền nếm qua, sẽ bị coi là trân mùi nhân gian, quả trong cực phẩm, người mua chạy theo như vịt.

- Cậu đối với sản phẩm của căn cứ nông nghiệp của các cậu rất là tự tin?

Chu Lệ Văn cười trêu chọc một câu, đồng thời đối với nhân viên bên cạnh nói:

- Đem hai quả dưa hấu này mang vào phòng làm việc của tôi, thuận tiện kêu tài vụ mang tiền đến đây.

Lý Thanh Vân nghe ý tứ trong lời nói của cô nàng, là muốn ngay mặt tính tiền, vì thế cười nói:

- Xem ra hai quả dưa hấu cũng không thể tiêu trừ oán niệm của Chu tổng đối với tôi, ngay cả phòng làm việc đều không muốn cho tôi tiến vào. Nhưng mà không sao, tôi tin tưởng, sau này sự hợp tác của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều.

- Hừ, cậu mới biết à? Bán mười NDT một cân rau dưa, vậy một cân dưa hấu bán bao nhiêu tiền nha?

- Quản lý của chúng tôi nói, chỉ bán cho người hữu duyên. Chân chính thứ tốt, không phải có tiền là có thể mua được.

Lý Thanh Vân cố tình bày nghi trận, tuyệt đối không tiết lộ bản thân mình rất là thiếu tiền, hơn nữa sẽ không nói cho cô ta, hầm rượu trong không gian tồn tại dưa hấu rất nhiều.

- Chỉ bán cho người hữu duyên? Cậu chờ người hữu duyên của cậu đi.

Chu Lệ Văn bị chọc tức không nhẹ, mặc dù là kinh nghiệm khảo nghiệm Bạch Cốt tinh, thế nhưng gặp được một cái lăng đầu thanh mới ra đời, chiêu số gì đều vô dụng, dù châm biếm người ta như thế nào đều giả vờ nghe không hiểu. Thua thiệt bản thân mình vừa mới bắt đầu còn cảm thấy da mặt của hắn mỏng, dễ dàng ngượng ngùng, quả thực mắt bị mù, đây mới thực là thương nhân lòng dạ hiểm độc a.

Vừa vặn, kế toán đưa tiền đến. Hai mươi lăm ngàn NDT được cột vô cùng chỉnh tề, đưa mắt quét qua, Lý Thanh Vân biết một trương không ít, vì thế đếm cũng không đếm, liền nói:

- Tiền tôi nhận, nếu như có cần rau dưa của căn cứ nông nghiệp của chúng tôi, nhớ gọi điện thoại báo trước. Trước mắt hạn ngạch có hạn, tìm hai nhà hàng cao cấp, nói không chừng đã hết hàng rồi.

- Tạm biệt, một đường thuận lợi.

Chu Lệ Văn đã tức lại lười quản lý hắn, trực tiếp xoay người bỏ đi.

- Ha ha...

Lý Thanh Vân nhìn thấy nữ nhân ly khai tức giận cũng có phong tình, sau đó mới xoay người lên xe, lái đến một nhà bán cá bột vùng ngoại thành. Bình thường cá bột rất thường gặp, rất nhiều địa phương đều có bán, thậm chí ngay cả nhà nuôi cá loại hình lớn cũng bán cá giống. Nhưng mà Lý Thanh Vân muốn mua một nhóm giống lươn nước ngọt, đem dưỡng trong không gian.

Con lươn giá tiền rất đắt, thịt ngon, dinh dưỡng phong phú, chỉ cần quản lý thích đáng, lươn giống không bệnh, ao rất nhỏ cũng có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế kinh người.

Tổng cộng mua hơn ba mươi ngàn NDT giống con lươn, toàn bộ ném vào ao nhỏ trong không gian. Bên trong ao nhỏ trong không gian cá đã lớn lên, dã tính mười phần, tuy nhiên không giống như cá chuối ăn thịt hung tàn, nhưng con lươn nhỏ cũng không an toàn, giá tiền quá mắc, một cân mười mấy khối, Lý Thanh Vân không nỡ làm bọn chúng có một chút điểm tổn thương.

Vì thế ngay tại ao nhỏ, dùng đất đen tách rời ra một cái ao, chỉ lớn bảy tám thước vuông, thêm vào một ít bèo, rong, khiến cho nước càng thêm tinh thuần, thích hợp cho lươn sinh trưởng. Chờ lươn giống lớn hơn một chút, cá trong hồ cũng nên bán rồi, đến lúc đó chỉ chuyên dưỡng con lươn.

Nhưng trong hồ còn có một con ba ba già lớn, ăn thực hỗn tạp, còn có thể bò lên bờ, sợ nó tổn hại tới lươn giống, Lý Thanh Vân suy nghĩ, muốn tìm một cơ hội thích hợp, bắt nó đi bán. Lão ba ba lớn như vậy, không thể án theo cân nặng mà tính tiền, gặp người mua chân chính, sẽ được một mức giá làm người kinh hỉ.

Bèo, rong trong ao nhỏ mọc rất khả quan, lá non cành lớn, rất được các loại cá yêu thích. Vì vậy, tuy rằng rất tươi tốt, nhưng cũng không nhiều, đa số bị cá ăn hết. Giờ này, mấy trăm con cá bên trong ao nhỏ cũng đã lớn gần hai thước, tuy rằng còn có thể lớn hơn nữa, nhưng nuôi nữa sẽ không có lời, lúc này bán ra là có lời nhất.

Buổi trưa về tới tòa nhà thuê nhỏ, bắt hai con cá trắm cỏ trong không gian làm một nồi cá cay, lại làm một con cá trích nấu súp đậu hủ, thêm một chai rượu ngũ lương mười năm, vui vẻ tựa như thần tiên a.

Ngày hôm nay công tác tiêu thụ tiến triển không tệ, có ít nhất một khách sạn lớn mua rau dưa không gian của hắn, thu được hai mươi ngàn, so với thu nhập cả năm của cả một nhà ở trong thôn đều cao hơn. Lại nói, tiền này đảo mắt liền tiêu hết rồi... Thậm chí còn thâm chút vốn ban đầu.

- Cao hứng được một lát, thì ra tôi là người nghèo a. Không được, tôi phải tiếp tục kiếm tiền.

Ăn uống no đủ, Lý Thanh Vân mới suy nghĩ minh bạch, mình là vì kiếm tiền lợp nhà mới bán đi đặc sản trong không gian, phụ mẫu của mình còn chưa có cơ hội ăn đâu.

BA một tiếng, hắn đem chiếc đũa hướng trên bàn vỗ, cả giận nói:

- Tôi cũng không tin, có nông sản tốt như vậy, cũng không bán được cao hơn. Hừ, tiểu nông dân cũng muốn nghịch thiên một lần, phải từ trên người người giàu có lột mấy lớp da.

Nói xong, ngã đầu nằm ngủ, dưỡng tinh thần, thuận tiện giải giải rượu. Chuẩn bị khi tỉnh ngủ phải đi trên đường bày sạp, chào hàng trái dưa hấu Cự Vô Phách của mình.

Lúc này, hắn lại không biết sinh ý của Thục Hương Các đã tốt cho đến bạo rạp, ngồi đầy là người, ngay cả Tổng kinh lý Chu Lệ Văn lúc bình thường không phụ trách việc đặt chỗ cũng nhận được rất nhiều cuộc điện thoại quan hệ nhờ đặt trước chỗ.

Tại sao?

Khi trên bàn ăn xuất hiện một món ăn bình thường nhất là đậu giác, một vị nhân sĩ béo phệ đột nhiên quát to một tiếng:

- Ăn ngon!

Sau đó cho dù bằng hữu ngồi cùng bàn có lĩnh ngộ hay không, mấy gắp của chiếc đũa, đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, tình cảnh ấy, quả thực so với ăn nhân sâm còn hưng phấn hơn.

Dưới tình huống bằng hữu ngồi cùng bàn nửa tin nửa ngờ, thử ăn một miếng, sau đó cũng trở nên điên cuồng, bất chấp tất cả, hô to phục vụ, muốn họ thêm một phần đậu giác giống như vậy, không, thêm hai phần...

Một bàn người ăn lật trời, sau khi cơm nước no nê, khẳng định sẽ hướng về phía người thân cận nhất khoe khoang một phen, nếu như đối phương không tin, liền đánh đố, khiến cho hắn đích thân đến ăn thử, nếu như không xong, bản thân mình sẽ như thế nào như thế nào. Cho nên, bằng hữu ở gần nhất lúc này đã tới rồi, lại dẫn theo những bằng hữu khác, lại kiếm đủ một bàn...

Bằng hữu kêu bằng hữu, bà con thân thích mời bà con thân thích, trong nháy mắt, lúc bình thường Thục Hương Các có một nửa phòng VIP ở không trong nháy mắt liền đầy kín rồi, ngay cả bàn bình thường ở đại sảnh lầu một cũng bị người toàn bộ chiếm cứ.

Quản lý đại sảnh đã sớm bận rộn choáng luôn, cười đến mặt đều đau rồi, đại nhân từng cái một lúc bình thường thỉnh cũng không thỉnh được đua nhau đăng tràng. Có thể nói, vấn đề cũng theo đó mà đến, một ít nhân vật lớn đến, phòng VIP không có, ngay cả bàn bình thường ở đại sảnh cũng không có, này nên làm gì bây giờ?

- Quản lí, tôi muốn khiếu nại, các người nơi này rất không biết điều. Tôi cảm thấy ngày hôm nay món nhọn tiêu trứng gà đặc biệt ăn ngon, tôi muốn đóng gói mang đi mười phần, các người vì sao không bán? Có ý gì? Coi thường người mua mang về? Lão tử có tiền, đừng nói chín mươi tám khối một phần, cho dù là một ngàn tám, lão tử cũng mua được. Mười phần, thiếu một phần tôi cũng không để yên cho các người.

- Phục vụ, gọi quản lý của các người đến đây, chúng tôi gọi ba phần cá mùi sốt cà, sao còn chưa có? Các người có nghĩ muốn tiếp tục buôn bán nữa không? Không muốn buôn bán thì nói, tối nay khiến cho các người đóng cửa!

Một người đứng đầu cơ quan nào đó nổi giận, ngày hôm nay mở tiệc mời bằng hữu quan trọng, trong lúc vô ý chọn một phần cá mùi sốt cà, nhưng không nghĩ tới, phần cà này so với tôm hùm cá muối đều mỹ vị hơn, ngay cả đã ăn mấy phần, vẫn không đã nghiện, vì thế một lần gọi thêm đã muốn ba phần, nhưng đợi đã nửa ngày, phục vụ lại nói nguyên vật liệu không đủ, tạm thời không có cách nào cung cấp, nếu như thích, buổi tối có thể trở lại.

Toàn bộ nhà hàng bận rộn náo loạn, từng cuộc điện thoại tố khổ nhờ giúp đỡ gọi tới tổng giám đốc Chu Lệ Văn, khiến cho cô nàng vừa vui vừa sầu. Vui chính là sinh ý tốt ly kỳ, ngày hôm nay ngạch buôn bán nhất định là điên phong nhất mấy năm gần đây, sầu chính là nguyên liệu nấu ăn hết rồi, nguyên liệu nấu ăn bình thường đưa tới không bằng một phần trăm nguyên liệu nấu ăn của Lý Thanh Vân, mùi vị quả thực là khác biệt một trời một vực.

Sau khi so sánh hai thứ nguyên liệu, đám đầu bếp chân mày nhíu trở thành một đoàn, hoàn toàn không rõ hai loại chênh lệch vì cái gì lại lớn như vậy, khiến cho bọn họ mất hết tự tin. Chẳng lẽ dùng nguyên liệu bình thường nấu ăn mình nấu không ra thức ăn ngon rồi sao?

Để cho Chu Lệ Văn buồn bực chính là, điện thoại của Lý Thanh Vân không gọi được, lại thông báo tắt điện thoại, muốn tìm hắn giao hàng cũng không được.

- Tiểu hỗn đản chết tiệt, cố ý chơi tôi có phải không?

Treo lên Khẩu vị của mọi người, lại chơi trò mất tích, đây nhất định là cố ý, ở trong lòng Chu Lệ Văn hung tợn mắng.

/20

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status