Editor: May
Cô ta dừng tư thế tao nhã tựa vào trên ghế sofa, tay cố ý vô ý thưởng thức cái vòng trên cổ tay, cuối cùng còn thường cởi cái vòng ra, rồi đeo lên, cử động lặp lại, rơi vào trong tay của cô ta, liền giống như là một trò chơi rất vui.
Không biết an tĩnh bao lâu, Đường Noãn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó lần nữa, điện thoại di động của người phụ nữ đó bỗng nhiên vang lên.
Chuông điện thoại di động êm tai, ở trong căn phòng yên tĩnh rộng lớn, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Dọa cho thân thể Đường Noãn run nhẹ lên, sau đó người phụ nữ ngồi ở một bên, liền lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, tháo cái vòng xuống, đặt ở trên bàn trà, liền nhận điện thoại, đi đến gian phòng đối diện phòng khách.
Cửa phòng bị đóng lại, Đường Noãn không nghe rõ người phụ nữ đó gọi điện thoại nói cái gì.
Cô chờ khoảng mười phút, cửa đóng lại bị kéo ra, người phụ nữ đó từ từ đi ra.
Đường Noãn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên vách tường: “Đã mười một giờ...”
Người phụ nữ đó theo tiếng của cô, cũng nhìn thời gian một cái.
Đường Noãn cúi khép mí mắt: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà.”
Người phụ nữ đó dừng ở bên cạnh ghế sofa của Đường Noãn, ôn nhu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, không còn sớm, vậy trên đường trở về cô đi chậm một chút.”
Đường Noãn lễ phép cười “ừ” một tiếng, xách túi lên, tận lực giữ vững bình tĩnh để cho mình đứng lên, cô xoay người, nói câu: “Gặp lại sau.” với người phụ nữ đó.
“Gặp lại sau.” Mặt mày người phụ nữ đó yên tĩnh đáp, vẫn tránh chỗ cho Đường Noãn đi đến cửa nhà nói.
Đường Noãn không nói chuyện nữa, xách túi, giơ chân lên, đi tới chỗ cửa nhà.
Lúc cô đi qua bên cạnh người phụ nữ đó, người phụ nữ đó bỗng nhiên gọi tên cô: “Đường Noãn?”
Đường Noãn ngừng bước chân một chút, còn chưa kịp quay đầu đi nhìn người phụ nữ đó, không biết người phụ nữ đó đã lấy ra một cái ống tiêm từ chỗ nào, nhanh mà chuẩn đâm lên cánh tay của Đường Noãn.
Trên cánh tay truyền tới đau đớn, khiến cho Đường Noãn nhăn mi tâm một chút, cô bất giác muốn giãy giụa, người phụ nữ đó giống như lường trước, dùng sức đẩy cô một cái, liền đè cô ở trên bàn trà, hung hăng ấn ống tiêm, đẩy chất lỏng bên trong vào trong cơ thể Đường Noãn từng chút một.
Thẳng đến khi người phụ nữ đó hung hăng rút kim tiêm, Đường Noãn mới tức giận quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đó: “Cô tiêm cho tôi cái gì?”
Mặt mày người phụ nữ đó, đã sớm không còn khách sáo và ôn nhu mới vừa rồi, thay vào đó là sát khí lạnh buốt, không có chút nào che giấu cho Đường Noãn đáp án: “Thuốc gây ảo giác.”
Thuốc gây ảo giác, một loại thuốc phiện... Vậy chẳng phải đứa bé trong bụng cô... Đường Noãn bỗng nhiên giống như nổi điên, bò dậy từ trên bàn trà, nhào về phía người phụ nữ đó.
Dược hiệu thuốc tiêm phát tác rất nhanh, người phụ nữ đó chỉ đẩy cô một chút, cô lại ngả ngược lên trên bàn trà, cô vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng mà tay chân xụi lơ không sử dụng ra được một chút sức lực.
“Cô thật cho rằng tôi không biết gì sao?” Người phụ nữ đó cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần đùa cợt chế nhạo cô một câu, sau đó liền cúi người, đoạt túi xách của Đường Noãn, tìm kiếm ở bên trong một lát, sau đó tìm ra cây bút ghi âm của Đường Noãn, nhấn nút phát tiếng.
Theo nội dung trong bút ghi âm phát ra, lúc này Đường Noãn mới hậu tri hậu giác rõ ràng, người phụ nữ này đã sớm hoài nghi cô, tất cả biểu hiện vừa rồi của cô ta, chỉ là đang theo cô diễn trò mà thôi.
Cô ta dừng tư thế tao nhã tựa vào trên ghế sofa, tay cố ý vô ý thưởng thức cái vòng trên cổ tay, cuối cùng còn thường cởi cái vòng ra, rồi đeo lên, cử động lặp lại, rơi vào trong tay của cô ta, liền giống như là một trò chơi rất vui.
Không biết an tĩnh bao lâu, Đường Noãn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó lần nữa, điện thoại di động của người phụ nữ đó bỗng nhiên vang lên.
Chuông điện thoại di động êm tai, ở trong căn phòng yên tĩnh rộng lớn, có vẻ đặc biệt đột ngột.
Dọa cho thân thể Đường Noãn run nhẹ lên, sau đó người phụ nữ ngồi ở một bên, liền lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, tháo cái vòng xuống, đặt ở trên bàn trà, liền nhận điện thoại, đi đến gian phòng đối diện phòng khách.
Cửa phòng bị đóng lại, Đường Noãn không nghe rõ người phụ nữ đó gọi điện thoại nói cái gì.
Cô chờ khoảng mười phút, cửa đóng lại bị kéo ra, người phụ nữ đó từ từ đi ra.
Đường Noãn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên vách tường: “Đã mười một giờ...”
Người phụ nữ đó theo tiếng của cô, cũng nhìn thời gian một cái.
Đường Noãn cúi khép mí mắt: “Thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà.”
Người phụ nữ đó dừng ở bên cạnh ghế sofa của Đường Noãn, ôn nhu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, không còn sớm, vậy trên đường trở về cô đi chậm một chút.”
Đường Noãn lễ phép cười “ừ” một tiếng, xách túi lên, tận lực giữ vững bình tĩnh để cho mình đứng lên, cô xoay người, nói câu: “Gặp lại sau.” với người phụ nữ đó.
“Gặp lại sau.” Mặt mày người phụ nữ đó yên tĩnh đáp, vẫn tránh chỗ cho Đường Noãn đi đến cửa nhà nói.
Đường Noãn không nói chuyện nữa, xách túi, giơ chân lên, đi tới chỗ cửa nhà.
Lúc cô đi qua bên cạnh người phụ nữ đó, người phụ nữ đó bỗng nhiên gọi tên cô: “Đường Noãn?”
Đường Noãn ngừng bước chân một chút, còn chưa kịp quay đầu đi nhìn người phụ nữ đó, không biết người phụ nữ đó đã lấy ra một cái ống tiêm từ chỗ nào, nhanh mà chuẩn đâm lên cánh tay của Đường Noãn.
Trên cánh tay truyền tới đau đớn, khiến cho Đường Noãn nhăn mi tâm một chút, cô bất giác muốn giãy giụa, người phụ nữ đó giống như lường trước, dùng sức đẩy cô một cái, liền đè cô ở trên bàn trà, hung hăng ấn ống tiêm, đẩy chất lỏng bên trong vào trong cơ thể Đường Noãn từng chút một.
Thẳng đến khi người phụ nữ đó hung hăng rút kim tiêm, Đường Noãn mới tức giận quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ đó: “Cô tiêm cho tôi cái gì?”
Mặt mày người phụ nữ đó, đã sớm không còn khách sáo và ôn nhu mới vừa rồi, thay vào đó là sát khí lạnh buốt, không có chút nào che giấu cho Đường Noãn đáp án: “Thuốc gây ảo giác.”
Thuốc gây ảo giác, một loại thuốc phiện... Vậy chẳng phải đứa bé trong bụng cô... Đường Noãn bỗng nhiên giống như nổi điên, bò dậy từ trên bàn trà, nhào về phía người phụ nữ đó.
Dược hiệu thuốc tiêm phát tác rất nhanh, người phụ nữ đó chỉ đẩy cô một chút, cô lại ngả ngược lên trên bàn trà, cô vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng mà tay chân xụi lơ không sử dụng ra được một chút sức lực.
“Cô thật cho rằng tôi không biết gì sao?” Người phụ nữ đó cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần đùa cợt chế nhạo cô một câu, sau đó liền cúi người, đoạt túi xách của Đường Noãn, tìm kiếm ở bên trong một lát, sau đó tìm ra cây bút ghi âm của Đường Noãn, nhấn nút phát tiếng.
Theo nội dung trong bút ghi âm phát ra, lúc này Đường Noãn mới hậu tri hậu giác rõ ràng, người phụ nữ này đã sớm hoài nghi cô, tất cả biểu hiện vừa rồi của cô ta, chỉ là đang theo cô diễn trò mà thôi.
/1091
|