Editor: May
Tô Chi Niệm nói xong, liền dắt tay Tống Thanh Xuân, đi về phía chiếc xe mình đỗ ở ven đường đối diện, vừa đi, còn vừa trưng cầu ý kiến của cô: “Ăn ở Kim Lăng, hay nhà hàng lớn Bắc Kinh?”
Tô Chi Niệm chỉ vừa nói hai cái tên, liền cảm giác được tay mình bị Tống Thanh Xuân kéo về sau, anh dừng bước lại, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cô chỉ xéo về phía đối diện, nói: “Em muốn ăn cái đó.”
Tô Chi Niệm nhìn theo đầu ngón tay Tống Thanh Xuân, là một cửa hàng đồ nướng, rất nhiều người, bàn đều bày ở ven đường.
Không chịu ăn ở nhiều nhà hàng cao cấp anh vừa nêu ra, lại muốn ăn ở quán ven đường... Tô Chi Niệm tạm dừng một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Chẳng qua trước khi anh mang cô đi ăn quán ven đường, trước vẫn tìm một chỗ đỗ cho chiếc xe ngăn cản đường đi.
Trong quán đồ nướng đã không còn chỗ, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm tùy tiện tìm một cái bàn thấp ở ven đường ngồi xuống.
Từ giữa trưa đến hiện tại, Tống Thanh Xuân vẫn luôn chưa ăn gì, thật là đói chết, cùng với Tô Chi Niệm ăn đủ hai trăm đồng ở quán ven đường.
Xe đỗ ở nơi hơn ngàn mét, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cơm nước xong, giống như là tản bộ, tay trong tay đi về phía đỗ xe.
Tống Thanh Xuân sau khi ăn no thõa mãn, có sức sống, kéo đông kéo tây Tô Chi Niệm, kéo đến về sau, Tô Chi Niệm đột nhiên hỏi câu: “Sao em lại tới nơi này chờ?”
“Em điện thoại cho anh, kết quả điện thoại di động của anh tắt máy, em nghĩ anh khẳng định đang tìm em, em lại không biết anh ở nơi nào, cho nên liền tới nơi này.” Tống Thanh Xuân giải thích xong “ừ” một tiếng, lại nói: “Em nghĩ, anh nhất định sẽ tới nơi này, bởi vì anh từng nói, những năm gần đây, anh sẽ thường xuyên tới nơi này chờ em xuất hiện.”
Đúng vậy, những năm gần đây, anh không biết tới một mình tới đầu hẻm Minh Kính đứng ngốc đần độn chờ đợi bao nhiêu lần.
Không nghĩ tới, cuối cùng sẽ có một ngày, anh chờ được cô ở chỗ này.
Có một loại ôn nhu nói không nên lời, xông ra từ chỗ sâu nhất trong ngực trái mềm mại của Tô Chi Niệm, anh nhịn không được dừng bước, xoay người, hướng về Tống Thanh Xuân. Anh nhìn cô rất lâu, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngữ điệu rất sâu xa nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng chờ được.”
Cuối cùng cũng chờ được em ở chỗ chúng ta lần đầu quen biết.
Từ tuổi nhỏ non nớt, đến tuổi đàm hôn luận gả, cách nhau đúng mười tám năm, cuối cùng đã chờ được em.
Tống Thanh Xuân nhìn lại Tô Chi Niệm, nhịn không được giương cong khóe môi, đúng lúc nơi xa có chiếc xe lái quá, ánh đèn chiếu xa, chiếu một đoàn sáng người lên trên mặt Tô Chi Niệm, lúc này cô mới nhìn rõ xanh xao phía dưới hốc mắt anh, râu mọc đầy chung quanh cằm, làn môi có vẻ hơi khô khốc, trên trán đều là mỏi mệt.
Từ sau khi cô rời đi, anh luôn chưa từng nghỉ ngơi sao?
Tống Thanh Xuân có chút đau lòng, ngẫm nghĩ, nhịn không được mở miệng: “Tô Chi Niệm, chúng ta làm một giao hẹn đi?”
“Được.” Tô Chi Niệm cũng không đợi Tống Thanh Xuân nói là giao hẹn gì, miệng liền đáp ứng trước, sau khi đáp ứng, anh lại dắt cô, dọc theo con đường, chậm rãi từ từ đi, sau đó hỏi tiếp: “Giao hẹn cái gì?”
Không nên trước hỏi giao hẹn cái gì, sau mới nói được ư?
Tống Thanh Xuân bị hồi đáp đảo loạn trật tự của Tô Chi Niệm làm ấm lòng, cô đi nhanh hai bước tiến về phía trước, vượt qua Tô Chi Niệm, xoay người, ở dưới tình huống Tô Chi Niệm giúp cô nhìn đường, lui bước chân, nhìn mặt anh nói: “Về sau nếu như chúng ta náo không vui, em chạy đi giống như ngày hôm nay, anh không cần quá lo lắng.”
Tô Chi Niệm nói xong, liền dắt tay Tống Thanh Xuân, đi về phía chiếc xe mình đỗ ở ven đường đối diện, vừa đi, còn vừa trưng cầu ý kiến của cô: “Ăn ở Kim Lăng, hay nhà hàng lớn Bắc Kinh?”
Tô Chi Niệm chỉ vừa nói hai cái tên, liền cảm giác được tay mình bị Tống Thanh Xuân kéo về sau, anh dừng bước lại, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cô chỉ xéo về phía đối diện, nói: “Em muốn ăn cái đó.”
Tô Chi Niệm nhìn theo đầu ngón tay Tống Thanh Xuân, là một cửa hàng đồ nướng, rất nhiều người, bàn đều bày ở ven đường.
Không chịu ăn ở nhiều nhà hàng cao cấp anh vừa nêu ra, lại muốn ăn ở quán ven đường... Tô Chi Niệm tạm dừng một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Chẳng qua trước khi anh mang cô đi ăn quán ven đường, trước vẫn tìm một chỗ đỗ cho chiếc xe ngăn cản đường đi.
Trong quán đồ nướng đã không còn chỗ, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm tùy tiện tìm một cái bàn thấp ở ven đường ngồi xuống.
Từ giữa trưa đến hiện tại, Tống Thanh Xuân vẫn luôn chưa ăn gì, thật là đói chết, cùng với Tô Chi Niệm ăn đủ hai trăm đồng ở quán ven đường.
Xe đỗ ở nơi hơn ngàn mét, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm cơm nước xong, giống như là tản bộ, tay trong tay đi về phía đỗ xe.
Tống Thanh Xuân sau khi ăn no thõa mãn, có sức sống, kéo đông kéo tây Tô Chi Niệm, kéo đến về sau, Tô Chi Niệm đột nhiên hỏi câu: “Sao em lại tới nơi này chờ?”
“Em điện thoại cho anh, kết quả điện thoại di động của anh tắt máy, em nghĩ anh khẳng định đang tìm em, em lại không biết anh ở nơi nào, cho nên liền tới nơi này.” Tống Thanh Xuân giải thích xong “ừ” một tiếng, lại nói: “Em nghĩ, anh nhất định sẽ tới nơi này, bởi vì anh từng nói, những năm gần đây, anh sẽ thường xuyên tới nơi này chờ em xuất hiện.”
Đúng vậy, những năm gần đây, anh không biết tới một mình tới đầu hẻm Minh Kính đứng ngốc đần độn chờ đợi bao nhiêu lần.
Không nghĩ tới, cuối cùng sẽ có một ngày, anh chờ được cô ở chỗ này.
Có một loại ôn nhu nói không nên lời, xông ra từ chỗ sâu nhất trong ngực trái mềm mại của Tô Chi Niệm, anh nhịn không được dừng bước, xoay người, hướng về Tống Thanh Xuân. Anh nhìn cô rất lâu, mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, ngữ điệu rất sâu xa nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng chờ được.”
Cuối cùng cũng chờ được em ở chỗ chúng ta lần đầu quen biết.
Từ tuổi nhỏ non nớt, đến tuổi đàm hôn luận gả, cách nhau đúng mười tám năm, cuối cùng đã chờ được em.
Tống Thanh Xuân nhìn lại Tô Chi Niệm, nhịn không được giương cong khóe môi, đúng lúc nơi xa có chiếc xe lái quá, ánh đèn chiếu xa, chiếu một đoàn sáng người lên trên mặt Tô Chi Niệm, lúc này cô mới nhìn rõ xanh xao phía dưới hốc mắt anh, râu mọc đầy chung quanh cằm, làn môi có vẻ hơi khô khốc, trên trán đều là mỏi mệt.
Từ sau khi cô rời đi, anh luôn chưa từng nghỉ ngơi sao?
Tống Thanh Xuân có chút đau lòng, ngẫm nghĩ, nhịn không được mở miệng: “Tô Chi Niệm, chúng ta làm một giao hẹn đi?”
“Được.” Tô Chi Niệm cũng không đợi Tống Thanh Xuân nói là giao hẹn gì, miệng liền đáp ứng trước, sau khi đáp ứng, anh lại dắt cô, dọc theo con đường, chậm rãi từ từ đi, sau đó hỏi tiếp: “Giao hẹn cái gì?”
Không nên trước hỏi giao hẹn cái gì, sau mới nói được ư?
Tống Thanh Xuân bị hồi đáp đảo loạn trật tự của Tô Chi Niệm làm ấm lòng, cô đi nhanh hai bước tiến về phía trước, vượt qua Tô Chi Niệm, xoay người, ở dưới tình huống Tô Chi Niệm giúp cô nhìn đường, lui bước chân, nhìn mặt anh nói: “Về sau nếu như chúng ta náo không vui, em chạy đi giống như ngày hôm nay, anh không cần quá lo lắng.”
/1091
|