Editor: May
Tô Chi Niệm đang xem một phần văn kiện, số liệu xuất hiện một vài vấn đề, thời điểm anh đang tìm nguyên nhân, đột nhiên bên tai liền truyền tới tiếng "á" rất nhỏ.
Mi tâm anh nhăn lại một chút, sau đó liền giống như là đoán được cái gì, ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, liền chạm vào tầm mắt cô đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Chi Niệm nhìn cô chăm chú vài giây, để bút trong tay xuống, lãnh đạm mở miệng, nói: "Tỉnh rồi?"
Cô gái giống như là không nghe thấy lời nói của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía anh, không có chút xíu phản ứng.
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại, cho rằng cô là vừa tỉnh ngủ, còn chưa phục hồi tinh thần lại, do đó lại mở miệng: "Có muốn uống chút gì không? Tôi bảo thư ký mang vào..."
Tô Chi Niệm nói xong, liền đưa tay ra, ấn lên điện thoại trên bàn, đầu ngón tay của anh còn chưa đụng tới nút loa thoại rảnh tay, liền chú ý đến mặt Tống Thanh Xuân đỏ lợi hại.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, cô cũng chỉ là đắp một tấm mền mỏng, không đến mức nóng thành như vậy... Chẳng lẽ là cảm mạo?
Tô Chi Niệm trầm tư một lúc, liền để văn kiện xuống, đứng lên đi tới đối diện Tống Thanh Xuân.
Anh đứng ở trước mặt của cô, thấp giọng mở miệng, hỏi: "Chỗ nào không thoải mái à?"
Cô giống như là bị điểm huyệt đạo, vẫn không có phản ứng gì, mà khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là đỏ càng lợi hại hơn, giống như đều sắp nhỏ ra máu.
Sẽ không phải là số chứ?
Tô Chi Niệm theo bản năng liền đưa tay ra, kiểm tra trán Tống Thanh Xuân.
Hơi nóng, nhưng không hề sốt... Vẫn tốt... Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị lén thở phào một hơi, liền đột nhiên xuyên qua tay chân đụng chạm, đọc được ý nghĩ mang theo vài phần kích động nơi đáy lòng cô gái: Trời ạ, mình điên rồi sao? Buổi sáng nghĩ ngợi lung tung thì thôi đi, trong mộng rồi mà vẫn còn có thể nghĩ ngợi lung tung!
Buổi sáng nghĩ ngợi lung tung? Trong mộng nghĩ ngợi lung tung? Nghĩ ngợi lung tung cái gì?
Mi tâm tĩnh đạm của Tô Chi Niệm giật giật, động tác vốn muốn rút tay đi liền dừng lại.
"Mình lại có thể mơ thấy hình ảnh anh ta tắm rửa! Mình cũng chưa từng nhìn thấy anh ta tắm rửa mà..."
Theo suy nghĩ hiện lên ở đáy lòng Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm hơi híp mắt, anh... anh ta là ai?
"Chẳng qua, hình như thân hình Tô thích sạch sẽ ở trong mộng vẫn rất tốt..."
Đáy mắt nhíu lại của Tô Chi Niệm thoáng hiện một chút kinh ngạc.
Chỉ là anh còn chưa kịp tiêu hóa chút kinh ngạc này, anh liền bị suy nghĩ kế tiếp nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân làm cho hoàn toàn chấn động.
Trong đáy lòng cô, lại có thể, lại có thể nghĩ đến anh làm chuyện yêu với một người phụ nữ, hơn nữa còn nghĩ đến rất tinh tế, đến mức có cả tư thế cơ thể... Thậm chí còn có cảnh tượng chảy mồ hôi, cùng với tiếng dốc ái muội khiến cho người ta mặt đỏ tim đập...
Tô Chi Niệm cảm giác được thân thể của mình đều trở nên hơi cứng đờ, máu đều bắt đầu chảy ngược.
"Chẳng qua, không thể không thừa nhận, những hình ảnh kích tình giữa anh và người ở trong mộng kia, thật vẫn là rất mê người..."
Người khác, ai muốn làm những chuyện này với người khác? Đây là gì hả, đầu cô nghĩ đến đều là một đống chuyện lộn xộn lung tung...
Tô Chi Niệm có chút nổi nóng muốn xoay người rời đi, chỉ là anh còn chưa kịp hành động, đáy lòng cô gái lại xuất hiện ý nghĩ mới.
"A, sao mặt Tô biến thái cách mình gần như vậy? Lúc nhìn xa đã rất đẹp, kết quả nhìn gần, càng đẹp hơn... Quả thực là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, đẹp đến không có bạn bè, soái đến không khép chân lại được..."
Soái đến không khép chân lại được. . .
Tô Chi Niệm đang xem một phần văn kiện, số liệu xuất hiện một vài vấn đề, thời điểm anh đang tìm nguyên nhân, đột nhiên bên tai liền truyền tới tiếng "á" rất nhỏ.
Mi tâm anh nhăn lại một chút, sau đó liền giống như là đoán được cái gì, ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân, liền chạm vào tầm mắt cô đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Chi Niệm nhìn cô chăm chú vài giây, để bút trong tay xuống, lãnh đạm mở miệng, nói: "Tỉnh rồi?"
Cô gái giống như là không nghe thấy lời nói của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm thẳng về phía anh, không có chút xíu phản ứng.
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại, cho rằng cô là vừa tỉnh ngủ, còn chưa phục hồi tinh thần lại, do đó lại mở miệng: "Có muốn uống chút gì không? Tôi bảo thư ký mang vào..."
Tô Chi Niệm nói xong, liền đưa tay ra, ấn lên điện thoại trên bàn, đầu ngón tay của anh còn chưa đụng tới nút loa thoại rảnh tay, liền chú ý đến mặt Tống Thanh Xuân đỏ lợi hại.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, cô cũng chỉ là đắp một tấm mền mỏng, không đến mức nóng thành như vậy... Chẳng lẽ là cảm mạo?
Tô Chi Niệm trầm tư một lúc, liền để văn kiện xuống, đứng lên đi tới đối diện Tống Thanh Xuân.
Anh đứng ở trước mặt của cô, thấp giọng mở miệng, hỏi: "Chỗ nào không thoải mái à?"
Cô giống như là bị điểm huyệt đạo, vẫn không có phản ứng gì, mà khuôn mặt nhỏ nhắn giống như là đỏ càng lợi hại hơn, giống như đều sắp nhỏ ra máu.
Sẽ không phải là số chứ?
Tô Chi Niệm theo bản năng liền đưa tay ra, kiểm tra trán Tống Thanh Xuân.
Hơi nóng, nhưng không hề sốt... Vẫn tốt... Tô Chi Niệm vừa mới chuẩn bị lén thở phào một hơi, liền đột nhiên xuyên qua tay chân đụng chạm, đọc được ý nghĩ mang theo vài phần kích động nơi đáy lòng cô gái: Trời ạ, mình điên rồi sao? Buổi sáng nghĩ ngợi lung tung thì thôi đi, trong mộng rồi mà vẫn còn có thể nghĩ ngợi lung tung!
Buổi sáng nghĩ ngợi lung tung? Trong mộng nghĩ ngợi lung tung? Nghĩ ngợi lung tung cái gì?
Mi tâm tĩnh đạm của Tô Chi Niệm giật giật, động tác vốn muốn rút tay đi liền dừng lại.
"Mình lại có thể mơ thấy hình ảnh anh ta tắm rửa! Mình cũng chưa từng nhìn thấy anh ta tắm rửa mà..."
Theo suy nghĩ hiện lên ở đáy lòng Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm hơi híp mắt, anh... anh ta là ai?
"Chẳng qua, hình như thân hình Tô thích sạch sẽ ở trong mộng vẫn rất tốt..."
Đáy mắt nhíu lại của Tô Chi Niệm thoáng hiện một chút kinh ngạc.
Chỉ là anh còn chưa kịp tiêu hóa chút kinh ngạc này, anh liền bị suy nghĩ kế tiếp nơi đáy lòng Tống Thanh Xuân làm cho hoàn toàn chấn động.
Trong đáy lòng cô, lại có thể, lại có thể nghĩ đến anh làm chuyện yêu với một người phụ nữ, hơn nữa còn nghĩ đến rất tinh tế, đến mức có cả tư thế cơ thể... Thậm chí còn có cảnh tượng chảy mồ hôi, cùng với tiếng dốc ái muội khiến cho người ta mặt đỏ tim đập...
Tô Chi Niệm cảm giác được thân thể của mình đều trở nên hơi cứng đờ, máu đều bắt đầu chảy ngược.
"Chẳng qua, không thể không thừa nhận, những hình ảnh kích tình giữa anh và người ở trong mộng kia, thật vẫn là rất mê người..."
Người khác, ai muốn làm những chuyện này với người khác? Đây là gì hả, đầu cô nghĩ đến đều là một đống chuyện lộn xộn lung tung...
Tô Chi Niệm có chút nổi nóng muốn xoay người rời đi, chỉ là anh còn chưa kịp hành động, đáy lòng cô gái lại xuất hiện ý nghĩ mới.
"A, sao mặt Tô biến thái cách mình gần như vậy? Lúc nhìn xa đã rất đẹp, kết quả nhìn gần, càng đẹp hơn... Quả thực là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, đẹp đến không có bạn bè, soái đến không khép chân lại được..."
Soái đến không khép chân lại được. . .
/1091
|