Bạch Tỳ thật sự không nghĩ tới mình còn có thể tỉnh lại, theo quy luật bình thường, phải là giết người diệt khẩu mới đúng. Kết quả chẳng những nàng còn sống, mà còn sống rất tốt, nói tới một bàn thức ăn ngon tỏa linh khí ra khắp bốn phía này, bình thường nàng chưa từng nhìn thấy; còn có cách trang trí trong phòng, còn xa hoa thoải mái hơn gian phòng của đệ tử thân truyền Bất Chu, ở trước mặt viên đạn bọc đường*, Bạch Tỳ khó giữ vững được tỉnh táo. Nghĩ tới nghĩ lui, lý do không giết nàng chỉ có một —— nàng chết thì sẽ có người đau lòng.
*Viên đạn bọc đường: ý nói sự cám dỗ bằng vật chất để lôi kéo làm cho người ta dễ sa ngã, biến chất.
Bạch Tỳ thử mở cửa sổ ra, quả nhiên, cả căn phòng đều bao phủ bởi một kết giới, tối ngày hôm qua Vạn Kỳ Tiếu nhắc tới một tên tháp Tỏa Cốt , Bạch Tỳ không phải quá quen thuộc với cái tên này. Hắc Liên của sư tôn Tiêu Diễn của nàng lấy màu đen nghiệp hỏa (ngọn lửa của tội ác) tràn đầy đất trời đại sát bốn phương, đặc điểm của tòa tháp Tỏa Cốt này lại là lúc lớn lúc nhỏ bao quát cả trời đất, một khi tiến vào trong tháp Tỏa Cốt, ngay cả chuyện sống chết cũng phải nằm trong tay chủ nhân tòa tháp. Tình hình trước mắt, hẳn là nàng còn ở trong tháp, về phần Triển Nhan, tuy mới quen nhưng vẫn luôn nhớ hắn là Thải ca ca , trong mấy vị thiếu gia của bộ tộc Vạn Kỳ, sợ rằng người có cái tên này chính là Vạn Kỳ Thải đi.
Trong chốc lát cũng không nghĩ được biện pháp ra ngoài, không bằng ăn uống no đủ trước, dù sao cũng phải chờ, hai ngón tay Bạch Tỳ cầm một miếng điểm tâm lên, bắt đầu ăn…
——
Cùng một thời gian, Triển Nhan đang đơn phương tranh cãi kịch liệt với Vạn Kỳ Tiếu.
Cửu đệ, từ trước đến giờ tỷ thích làm nhiều hơn nói, còn người khác nghĩ thế nào, mới xem suy nghĩ của từng người.
Triển Nhan nắm chặt hai tay đứng đối diện với Vạn Kỳ Tiếu, giống như một con gà chọi bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh chiến đấu, hận không thể dùng chân đang đào bới đất nói cho vị đối diện kia thấy mình có bao nhiêu tức giận.
Ngược lại Vạn Kỳ Tiếu, quả thật không khác với cái tên của nàng, trên mặt luôn mang theo nụ cười, giống như trêu chọc tiểu hài tử nhìn Triển Nhan: Cửu đệ, muốn báo thù sao?
Nàng không chút để ý mái tóc bung xõa tùy tiện: Vậy thì tới giết tỷ đi.
Triển Nhan nghĩ thầm, nói nhảm, nếu có thể giết được thì tỷ cho rằng tỷ có thể sống đến bây giờ sao? Nhưng, nếu có thể giết, mình thật sự hạ thủ giết tỷ ấy được sao? Không đúng không đúng, cũng không phải hắn không hạ thủ được, hắn chỉ không muốn làm sát nhân lãnh huyết điên cuồng giống như Vạn Kỳ Tiếu thôi.
Sự phẫn nộ của đệ đâu? Đừng để Bát tỷ cảm thấy đệ vẫn mang lòng dạ đàn bà như trước đây.
Tượng đất còn có ba phần chính trực, bị một kích như vậy, trong nháy mắt Triển Nhan lại giận đến cực điểm, nén đủ sức lực vung quả đấm đánh về phía Vạn Kỳ Tiếu, ở chỗ cách nàng ba mét lại khó khăn đi tới nửa bước, Triển Nhan điều động linh khí toàn thân, hét lớn một tiếng, lại tấn công về phía Vạn Kỳ Tiếu, tới chỗ còn cách một mét lại bị ép dừng lại.
Cửu đệ, đệ còn kém quá.
Nói xong, năm ngón tay của Vạn Kỳ Tiếu nắm thành móc câu đưa ra đối diện với Triển Nhan, quả đấm của Triển Nhan bị nắm chắc ở trong tay Vạn Kỳ Tiếu, bàn tay nàng vừa chuyển, xương cốt trên tay răng rắc mấy tiếng vỡ vụn, Triển Nhan đau đến đầu đầy mồ hôi, chân sau đạp đất cứng rắn chống đỡ tiếp tục công kích, Vạn Kỳ Tiếu xem thường lắc đầu, lòng bàn tay đẩy nhẹ, thân thể Triển Nhan bay ra xa trăm mét, phịch một tiếng ngã đến bụi đất tung bay.
Vạn Kỳ Tiếu đi từng bước một về phía Triển Nhan, quay lưng về phía ánh mặt trời, sắc mặt u ám: Cửu đệ, nói cho đệ biết một tin tốt.
Nàng nửa ngồi xuống, lại gần Triển Nhan: Đồng bạn nhỏ của đệ đã ra rồi.
——
Bạch Tỳ có hai tin tức như muốn chia sẻ cho Thần Quân đại nhân đã một đêm không gặp, tin tức tốt là nàng lại dựa vào ăn cứu vớt chính mình; tin tức xấu là nàng chân trước bước ra khỏi phòng giam xa hoa chân sau bước vào khuê phòng của Vạn Kỳ Tiếu! Không sai, màn lụa màu hồng treo từ nóc nhà thả xuống, phô bày ra một giường mang hương vị nữ nhân, còn có không có chỗ nào không có từng đợt đàn hương, đệm cói rải rác trên đất đều có rất cảm giác màu hồng của thiếu nữ. Bạch Tỳ lắc lắc đầu, trong đầu nhảy ra Vạn Kỳ Tiếu cười như thần kinh và ngạo mạn khiến người ta phản cảm, tinh thần của nữ nhân này, bị phân liệt…
Thích không? Tiểu nha đầu.
Thật là nghĩ mà chịu không được, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Vạn Kỳ Tiếu vô thanh vô tức tự nhiên xuất hiện ở trước mắt Bạch Tỳ. Vẫn quái gở trước sau như một, người nhìn thấy vẫn rợn cả tóc gáy.
Bát tiểu thư, đã lâu không gặp. Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Bạch Tỳ học theo dáng vẻ của Vạn Kỳ Tiếu trả lời, ôm lấy một chút tâm tư khiến ngươi cũng không thể đoán được.
Vạn Kỳ Tiếu không khỏi che miệng cười duyên: Có lẽ ngươi thú vị hơn Triển Nhan nhiều, có muốn theo ta không. Tiểu nha đầu, nói thử ngươi am hiểu cái gì, ta cũng sẽ an bài một chức vị cho ngươi.
Hả? Am hiểu nhất chính là kể chuyện xưa. Bạch Tỳ lại cảm nhận được cảm giác vô lực khi linh khí đang bị xói mòn như ngày hôm qua, Vạn Kỳ Tiếu ngồi ở trên ghế, không nhanh không chậm uống rượu.
Nói đi, chuyện xưa gì.
Vừa mới dứt lời, linh khí ùn ùn kéo tới, chui vào các huyệt mạch của Bạch Tỳ, nàng hiểu Vạn Kỳ Tiếu muốn ra oai phủ đầu với nàng, một khi nàng chọc cho Vạn Kỳ Tiếu không vui, Bạch Tỳ có thể giao nộp bản thân ở đây luôn.
Từ xưa gia nghiệp truyền nam không truyền nữ, từ nhỏ Bát tiểu thư đã thông tuệ hơn nam tử, nhưng không có cơ hội thừa kế gia nghiệp, cuối cùng dùng mọi cách suy xét, dứt khoát diệt tận huynh đệ của chính mình, không ngờ người nhỏ nhất lại chạy thoát, cho nên Bát tiểu thư không khỏi thay thế hắn, cái gọi là bức họa mỹ nam trên thuyền, chẳng qua là thủ đoạn để ngươi tìm được đệ đệ sau đó nhổ cỏ tận gốc, hừ.
Đối với người như Vạn Kỳ Tiếu, giở thủ đoạn đã bị nàng liếc mắt nhìn thấu, không bằng kích thích tiến vào điểm trực tiếp, vấn đề gì đó, Bạch Tỳ nghĩ có lẽ đây mới là phương pháp công chiếm đóng tốt nhất của nàng.
Nàng đánh cuộc đúng!
Chuyện xưa không tệ, nhưng quá giả. Vạn Kỳ Tiếu đứng dậy, trước khi đi còn bỏ lại một câu nói: Triển Nhan ở hậu hoa viên.
Không cần nàng
*Viên đạn bọc đường: ý nói sự cám dỗ bằng vật chất để lôi kéo làm cho người ta dễ sa ngã, biến chất.
Bạch Tỳ thử mở cửa sổ ra, quả nhiên, cả căn phòng đều bao phủ bởi một kết giới, tối ngày hôm qua Vạn Kỳ Tiếu nhắc tới một tên tháp Tỏa Cốt , Bạch Tỳ không phải quá quen thuộc với cái tên này. Hắc Liên của sư tôn Tiêu Diễn của nàng lấy màu đen nghiệp hỏa (ngọn lửa của tội ác) tràn đầy đất trời đại sát bốn phương, đặc điểm của tòa tháp Tỏa Cốt này lại là lúc lớn lúc nhỏ bao quát cả trời đất, một khi tiến vào trong tháp Tỏa Cốt, ngay cả chuyện sống chết cũng phải nằm trong tay chủ nhân tòa tháp. Tình hình trước mắt, hẳn là nàng còn ở trong tháp, về phần Triển Nhan, tuy mới quen nhưng vẫn luôn nhớ hắn là Thải ca ca , trong mấy vị thiếu gia của bộ tộc Vạn Kỳ, sợ rằng người có cái tên này chính là Vạn Kỳ Thải đi.
Trong chốc lát cũng không nghĩ được biện pháp ra ngoài, không bằng ăn uống no đủ trước, dù sao cũng phải chờ, hai ngón tay Bạch Tỳ cầm một miếng điểm tâm lên, bắt đầu ăn…
——
Cùng một thời gian, Triển Nhan đang đơn phương tranh cãi kịch liệt với Vạn Kỳ Tiếu.
Cửu đệ, từ trước đến giờ tỷ thích làm nhiều hơn nói, còn người khác nghĩ thế nào, mới xem suy nghĩ của từng người.
Triển Nhan nắm chặt hai tay đứng đối diện với Vạn Kỳ Tiếu, giống như một con gà chọi bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh chiến đấu, hận không thể dùng chân đang đào bới đất nói cho vị đối diện kia thấy mình có bao nhiêu tức giận.
Ngược lại Vạn Kỳ Tiếu, quả thật không khác với cái tên của nàng, trên mặt luôn mang theo nụ cười, giống như trêu chọc tiểu hài tử nhìn Triển Nhan: Cửu đệ, muốn báo thù sao?
Nàng không chút để ý mái tóc bung xõa tùy tiện: Vậy thì tới giết tỷ đi.
Triển Nhan nghĩ thầm, nói nhảm, nếu có thể giết được thì tỷ cho rằng tỷ có thể sống đến bây giờ sao? Nhưng, nếu có thể giết, mình thật sự hạ thủ giết tỷ ấy được sao? Không đúng không đúng, cũng không phải hắn không hạ thủ được, hắn chỉ không muốn làm sát nhân lãnh huyết điên cuồng giống như Vạn Kỳ Tiếu thôi.
Sự phẫn nộ của đệ đâu? Đừng để Bát tỷ cảm thấy đệ vẫn mang lòng dạ đàn bà như trước đây.
Tượng đất còn có ba phần chính trực, bị một kích như vậy, trong nháy mắt Triển Nhan lại giận đến cực điểm, nén đủ sức lực vung quả đấm đánh về phía Vạn Kỳ Tiếu, ở chỗ cách nàng ba mét lại khó khăn đi tới nửa bước, Triển Nhan điều động linh khí toàn thân, hét lớn một tiếng, lại tấn công về phía Vạn Kỳ Tiếu, tới chỗ còn cách một mét lại bị ép dừng lại.
Cửu đệ, đệ còn kém quá.
Nói xong, năm ngón tay của Vạn Kỳ Tiếu nắm thành móc câu đưa ra đối diện với Triển Nhan, quả đấm của Triển Nhan bị nắm chắc ở trong tay Vạn Kỳ Tiếu, bàn tay nàng vừa chuyển, xương cốt trên tay răng rắc mấy tiếng vỡ vụn, Triển Nhan đau đến đầu đầy mồ hôi, chân sau đạp đất cứng rắn chống đỡ tiếp tục công kích, Vạn Kỳ Tiếu xem thường lắc đầu, lòng bàn tay đẩy nhẹ, thân thể Triển Nhan bay ra xa trăm mét, phịch một tiếng ngã đến bụi đất tung bay.
Vạn Kỳ Tiếu đi từng bước một về phía Triển Nhan, quay lưng về phía ánh mặt trời, sắc mặt u ám: Cửu đệ, nói cho đệ biết một tin tốt.
Nàng nửa ngồi xuống, lại gần Triển Nhan: Đồng bạn nhỏ của đệ đã ra rồi.
——
Bạch Tỳ có hai tin tức như muốn chia sẻ cho Thần Quân đại nhân đã một đêm không gặp, tin tức tốt là nàng lại dựa vào ăn cứu vớt chính mình; tin tức xấu là nàng chân trước bước ra khỏi phòng giam xa hoa chân sau bước vào khuê phòng của Vạn Kỳ Tiếu! Không sai, màn lụa màu hồng treo từ nóc nhà thả xuống, phô bày ra một giường mang hương vị nữ nhân, còn có không có chỗ nào không có từng đợt đàn hương, đệm cói rải rác trên đất đều có rất cảm giác màu hồng của thiếu nữ. Bạch Tỳ lắc lắc đầu, trong đầu nhảy ra Vạn Kỳ Tiếu cười như thần kinh và ngạo mạn khiến người ta phản cảm, tinh thần của nữ nhân này, bị phân liệt…
Thích không? Tiểu nha đầu.
Thật là nghĩ mà chịu không được, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Vạn Kỳ Tiếu vô thanh vô tức tự nhiên xuất hiện ở trước mắt Bạch Tỳ. Vẫn quái gở trước sau như một, người nhìn thấy vẫn rợn cả tóc gáy.
Bát tiểu thư, đã lâu không gặp. Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Bạch Tỳ học theo dáng vẻ của Vạn Kỳ Tiếu trả lời, ôm lấy một chút tâm tư khiến ngươi cũng không thể đoán được.
Vạn Kỳ Tiếu không khỏi che miệng cười duyên: Có lẽ ngươi thú vị hơn Triển Nhan nhiều, có muốn theo ta không. Tiểu nha đầu, nói thử ngươi am hiểu cái gì, ta cũng sẽ an bài một chức vị cho ngươi.
Hả? Am hiểu nhất chính là kể chuyện xưa. Bạch Tỳ lại cảm nhận được cảm giác vô lực khi linh khí đang bị xói mòn như ngày hôm qua, Vạn Kỳ Tiếu ngồi ở trên ghế, không nhanh không chậm uống rượu.
Nói đi, chuyện xưa gì.
Vừa mới dứt lời, linh khí ùn ùn kéo tới, chui vào các huyệt mạch của Bạch Tỳ, nàng hiểu Vạn Kỳ Tiếu muốn ra oai phủ đầu với nàng, một khi nàng chọc cho Vạn Kỳ Tiếu không vui, Bạch Tỳ có thể giao nộp bản thân ở đây luôn.
Từ xưa gia nghiệp truyền nam không truyền nữ, từ nhỏ Bát tiểu thư đã thông tuệ hơn nam tử, nhưng không có cơ hội thừa kế gia nghiệp, cuối cùng dùng mọi cách suy xét, dứt khoát diệt tận huynh đệ của chính mình, không ngờ người nhỏ nhất lại chạy thoát, cho nên Bát tiểu thư không khỏi thay thế hắn, cái gọi là bức họa mỹ nam trên thuyền, chẳng qua là thủ đoạn để ngươi tìm được đệ đệ sau đó nhổ cỏ tận gốc, hừ.
Đối với người như Vạn Kỳ Tiếu, giở thủ đoạn đã bị nàng liếc mắt nhìn thấu, không bằng kích thích tiến vào điểm trực tiếp, vấn đề gì đó, Bạch Tỳ nghĩ có lẽ đây mới là phương pháp công chiếm đóng tốt nhất của nàng.
Nàng đánh cuộc đúng!
Chuyện xưa không tệ, nhưng quá giả. Vạn Kỳ Tiếu đứng dậy, trước khi đi còn bỏ lại một câu nói: Triển Nhan ở hậu hoa viên.
Không cần nàng
/40
|