Kể từ ngày xác lập quan hệ bạn bè với Hoàng Bách, Thảo Ngân không còn đi học muộn nữa. Cô luôn giải quyết bữa sáng nhanh nhất có thể, sau đó dục anh trai đưa đến trường để được gặp bạn sớm hơn một chút.
Sau khi trở thành bạn, tình cảm giữa Thảo Ngân và Hoàng Bách phát triển theo hướng tích cực hết sức nhanh chóng. Nguyên nhân chính ở đây là do cô bạn Thảo Ngân ngay sau khi đã gỡ bỏ được rào cản tâm lí ban đầu, liền đem hết tâm can của mình đối đãi với Hoàng Bách. Cô luôn cố gắng bắt chuyện với cậu mọi lúc có thể, hoặc là hỏi bài cậu, hoặc kể với cậu chuyện của mình, đôi khi còn đem mấy chuyện cười nghe được từ bố kể cho cậu nghe.
Tuy Hoàng Bách không nói chuyện, cũng không thể hiện thái độ gì, nhưng càng tiếp xúc, Thảo Ngân càng thấy cậu là một người vô cùng, vô cùng tốt. Nếu cô theo không kịp bài, cậu ấy sẽ đẩy vở cho cô xem. Nếu cô quên đồ dùng học tập, cậu ấy sẽ chủ động đưa đồ của mình cho cô dùng chung. Nếu mọi người bỏ quên cô, cậu ấy sẽ bên cạnh cô. Cũng chỉ có cậu ấy là người ngoài gia đình chịu nói chuyện cùng cô lâu một chút, mặc dù cậu ấy cũng không nói gì, nhưng lắng nghe rất chăm chú. Mà quan trọng nhất là cậu ấy làm bánh rất ngon.
Từ ngày cô bạn nhỏ chủ động trò chuyện với mình, cuộc sống của Hoàng Bách không còn nhàm chán như trước nữa. Mỗi ngày với cậu đều chờ đón những điều mới mẻ, thú vị từ cô bạn nhỏ. Có những khi về nhà tập nói và thể hiện cảm xúc trước gương, nghĩ đến cô bé thì cậu cũng có thể mỉm cười một chút và muốn nói nhiều hơn một chút.
Cậu rất thích nghe cô bé nói. Chất giọng không tính là hay nhưng chứa đầy cảm xúc cứ chít chít chiu chiu như con gà mái mơ ở nhà ông bà ngoại cậu. Mỗi lần nghe, cậu lại nhớ về quãng thời gian chữa chứng trầm cảm sống cùng ông bà, lúc ông bà còn sống.
Để đáp lại tình cảm mà cô bé dành cho mình, Hoàng Bách quan sát thấy cô bé rất thích đồ ăn nên đã nhờ mẹ làm một ít bánh ngọt tặng cô bé. Nhưng những ngày sau đó, khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô bé, cậu liền mềm lòng hứa những hôm tới sẽ có bánh. Ngại nhờ mẹ nhiều, cậu bắt đầu học làm bánh, ai ngờ lại có thiên phú trời cho, càng làm tay nghề càng cao. Nhờ đó, cô bạn nhỏ Thảo Ngân mỗi ngày đều có lộc ăn mà Hoàng Bách đích thân làm ra.
Vừa vào lớp, việc đầu tiên Thảo Ngân làm là đảo mắt một vòng nhìn xem bạn cùng bàn của mình đang ở đâu.
Hôm nay, Hoàng Bách không ngồi đọc sách ở chỗ ngồi như mọi hôm mà đang đứng bên cửa sổ hướng ánh mắt ra ngoài. Thảo Ngân nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng quanh năm vẫn chỉ một vẻ ấy, có cảm giác người trước mặt dường như đang ở một nơi xa xôi nào đó, rất xa, rất xa, và rất cô đơn. Thậm chí, cô còn có ý nghĩ, nếu Hoàng Bách mặc thêm bộ quần áo trắng vào thì có thể biến thành tiên bay đi bất cứ lúc nào.
Thảo Ngân rón rén lùi lại, tính cứ như vậy đi ra ngoài. Cô cố gắng không gây ra tiếng động vì sợ làm phiền đến thế giới riêng của bạn. Nhưng cô vừa xoay người thì Hoàng Bách nhìn tới. Thấy cậu đi về phía mình, Thảo Ngân vội thu bàn chân đang hướng ra cửa về, ngẩng đầu tươi cười:
“Hi! Hôm nay chúng ta lại đến sớm nữa rồi.”
Hoàng Bách không để tâm đến thái độ thay đổi nhanh như trở tay của cô bạn nhỏ. Cậu từ tốn đi đến, nắm cổ tay cô bé kéo về chỗ ngồi. Hôm qua, cậu đã học được thêm một loại bánh mới làm từ bột gạo nếp. Cậu rất muốn cho cô bé nếm thử, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc như đang thưởng thức sơn hào hải vị mỗi lần ăn đồ cậu làm của cô bé. Cô bé khiến cậu có cảm giác rất thành tựu, rất tự hào.
“Woa, nhìn bánh này ngon quá! Cho tớ hả?” Nhìn thấy bánh trong hộp, Thảo Ngân vui sướng vô cùng, ngước đôi mắt đầy mong chờ nhìn Hoàng Bách. Chỉ cần cậu gật đầu thôi, cô sẽ có thể ăn bánh rồi. Nhìn ngon như vậy, chắc chắn ăn vào cũng sẽ rất ngon đây!
Hoàng Bách chăm chú quan sát biểu cảm của Thảo Ngân, nhẹ gật đầu một cái. Liền thấy cô bé nhanh như chớp bỏ một viên bánh vào miệng, tí mắt nhai ngon lành, hai má phúng phính hết sức đáng yêu. Tiếp đó từng cái từng cái bánh cứ như vậy chui vào bụng cô bé. Trong lúc ăn, cô bé còn không quên đoán vị nhân bánh rồi hỏi cậu có đúng hay không, thỉnh thoảng cũng ép cậu ăn một hai miếng.
“Ôi, no quá! Bánh thật ngon!” Ăn hết cái cuối cùng, Thảo Ngân xoa mấy vòng trên cái bụng căng tròn của mình, thở một hơi hết sức thỏa mãn.
“Uống đi.”
“Cảm ơn cậu.” Đón chai nước từ tay Hoàng Bách, Thảo Ngân mở nắp uống, vẫn không quên nhìn lén người ngồi bên cạnh. Nhớ lần đầu tiên nghe cậu ấy nói, cô đã thực sự rất sốc. Bởi trước đó cô vẫn luôn cho rằng cậu ấy không thể nói được.
Hôm đó trong giờ lịch sử, cô giáo đang giảng về buổi đầu lịch sử Việt Nam, Thảo Ngân vừa nghe cô giáo giảng, vừa lẩm bẩm đọc theo vừa để nhớ vừa để chép bài cho kịp. Bỗng có tiếng nói không nhỏ không lớn, trầm khàn vang lên bên tai cô:
“Bằng đá. Không phải đồng.”
Thảo Ngân quay trái phải, trên dưới, chỉ thấy mọi người đang chăm chú chép bài, duy nhất người ngồi bên cạnh thì đang nhìn cô không chớp mắt. Cô ngờ vực hỏi:
“Cậu, cậu vừa nói à?” Ai ngờ người bên cạnh lại “Ừ…” rất tự nhiên, làm cô sợ hết hồn, thiếu chút là hét ầm lên luôn. Phải mất đến hai ngày sau đó, Thảo Ngân mới có thể quen với việc thỉnh thoảng bạn của mình lại lên tiếng, và thường thì cô chỉ nghe thấy cậu bạn nói những từ đơn hay những câu ngắn cụt lủn mà thôi.
Trong lớp đã có thêm nhiều học sinh tới. Thảo Ngân ăn uống no nê, ôm bụng ngồi một bên vừa thở vừa tranh thủ ôn lại bài cũ trong tiếng ồn ào huyên náo của lớp học. Chỗ nào không hiểu, cô liền quay sang nhờ Hoàng Bách chỉ giúp.
“Cuối tuần đến nhà tớ không, Hương? Tớ mới mượn được mấy tập Doremon mới phát hành của anh hàng xóm. Tớ xem qua một ít rồi. Hay lắm!”
“Có, có chứ! Hay lắm hả? Vậy tớ sẽ mang theo đồ ăn…”
“…”
Thảo Ngân đang lẩm bẩm đọc bài, nghe được cuộc nói chuyện của hai cô bạn cùng lớp thì dừng lại, bỏ vở xuống bàn rồi nhìn sang Hoàng Bách. Hình như cô và cậu ấy vẫn chưa biết nhà nhau thì phải? Nếu cô mời đến nhà chơi, liệu cậu ấy có đồng ý không nhỉ?
“Hoàng Bách.”
“Hử?”
“Cuối tuần này, cậu rảnh không?”
Thấy Hoàng Bách nhìn mình thắc mắc, Thảo Ngân đột nhiên lúng túng.
“À, tớ, cậu muốn đến nhà tớ chơi không?” Thảo Ngân cúi đầu nói, len lén xem biểu hiện của bạn mà trống ngực đập thình thịch. Mỗi lần Hoàng Bách nhìn mình, cô đều không dám nhìn lại, không dám đối diện trực diện với cậu. Cô sợ nếu lỡ rồi, cô sẽ lại ngây ngốc nhìn người ta không dứt ra được, sẽ làm người ta sợ chạy mất dép mất.
“Được!”
Để chuẩn bị đón bạn đến chơi, Thảo Ngân đã bỏ ra cả buổi sáng thứ bảy. Trong khi mọi người tập trung vào làm đồ ăn đổi gió theo thông lệ của gia đình thì cô chạy quanh nhà, dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ.
Bà Hiền thấy con gái hôm nay tự động chăm chỉ đột xuất, đẩy vai chồng hỏi:
“Ông xã, mau đoán xem lát nữa sẽ có mưa to hay bão lụt?”
Ông Đạt một bên phụ vợ gói chả đa nem, một bên nhìn con gái đang cầm giẻ lau, ống quần một thấp một cao, chổng mông lên trời chạy ngược chạy xuôi lau nền phòng khách, bỗng nhớ ra, quay sang gọi vợ:
“Bà xã, tôi quên mất. Tối qua, con gái có nói hôm nay bạn con bé đến chơi.”
“Cái – gì?” Bà Hiền trừng mắt lên nhìn chồng, ném luôn cái chả nem đang gói dở xuống mâm, vội lau tay đứng lên, đi nhanh về phòng ngủ. Chuyện quan trọng thế mà chồng bà lại quên được. Con gái từ trước đến giờ chưa từng dẫn bạn về nhà, chuyện lớn như vậy sao có thể qua loa được. Cũng may hôm nay là cuối tuần, chợ giờ này chắc vẫn còn nhiều đồ.
Thảo Ngân nghe tiếng mẹ, dừng việc lau nhà lại, ngồi bệt trên nền gạch vừa thở vừa nhìn, đã thấy mẹ cô lao nhanh ra cửa như một cơn gió, còn bố cũng đang vội vàng dọn dẹp mấy thứ trong bếp lại. Bố mẹ cô sao thế nhỉ? Vừa rồi còn đang làm chả nem rất chuyên tâm cơ mà.
Trong khi đó, ông anh nào đó dường như bị coi như không khí, vẫn ngồi trong bếp gói chả nem như mọi chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến mình. Nhưng kì thực trong đầu anh đang tức đến mức sắp nội thương rồi. Bình thường anh nhờ em gái quét nhà hộ anh cô bé cũng không làm. Ấy vậy mà hôm nay vì thằng nhóc kia, em gái anh lại dốc hết sức làm việc nhà như thế. Còn bố mẹ anh nữa, sao lại coi trọng thằng nhóc còn chưa biết mặt mũi kia như thế? Vậy anh ở trong nhà này đứng thứ mấy?
Càng nghĩ, Liên Kiệt càng tức. Cái chả nem đang gói trong tay anh không tránh khỏi bị liên lụy, cứ rách hết đầu bên này đến đầu bên kia, phải gói lại mấy lần mới xong, mặc dù anh vốn đã gói “Không được đẹp lắm”.
Chưa đầy hai mươi phút sau, trong bếp nhà Thảo Ngân đã có thêm một con gà, nửa cân cá quả, ba lạng thịt ba chỉ, rau củ các loại cùng những gia vị kèm thêm khác.
“Sao lâu thế nhỉ?” Thảo Ngân đứng trước cổng, hết ngó trước lại ngó sau. Chờ mãi chẳng thấy Hoàng Bách đâu, cô vừa lo cậu không tìm được đường, càng lo cậu gặp chuyện hơn. Rõ ràng cậu ấy hẹn mười giờ mà, sao mười rưỡi rồi vẫn chưa đến?
“Mày nhìn nãy giờ không thấy mỏi mắt à? Mau vào đây giúp anh một tay!” Liên Kiệt vừa cầm vung nồi che chắn mỡ trong chảo bắn tới, vừa buồn bực nói với ra ngoài. Cái nhà này loạn hết cả rồi! Mẹ anh thì bận tìm quần áo để thay; bố anh thì đang vật lộn với con gà ở sân sau; em gái thì cứ thấp thỏm ngó nghiêng ngoài cổng; còn duy nhất người mù tịt bếp núc là anh đây là bình thường, không có ai quan tâm đến, phải tự mình ra tay vào bếp để có thể ăn món chả nem nhân tôm yêu thích.
“Á! Em – gái, mau đến giúp anh…” Thằng nhóc kia là sao chổi ám anh chắc? Từ lúc nó xuất hiện, anh liền sống không yên thế này.
Thảo Ngân nghe tiếng kêu thảm thiết của anh trai, biết anh đang vật lộn với món chả nem trong bếp, dù trong lòng đang thầm oán anh ngày thường không chịu học tay nghề bếp núc của bố nhưng vẫn chạy vào giúp anh.
Thảo Ngân vừa đi được vài bước thì thấy Hoàng Bách đến. Thế là cô quên luôn đang muốn làm gì, chạy vội ra đón bạn.
“Hoàng Bách! Cuối cùng cậu cũng đến. Có phải cậu bị lạc đường không?”
“Không phải. Tớ làm bánh.” Thấy Thảo Ngân vui vẻ như vậy, Hoàng Bách liền đem hộp đựng đồ ăn làm từ nhà đưa cho cô bé. Thật ra cậu đã chuẩn bị đi từ rất sớm, nhưng mẹ cậu nói đến chơi nhà người khác thì không thể đi tay không được. Cậu phải lui thời gian đi lại để làm một ít bánh ngọt tráng miệng nên mới đến muộn như vậy. Dĩ nhiên cậu không hề lạc đường, bởi nhà cậu cách đây cũng chỉ hai con phố mà thôi. Cậu đã khá quen với đường phố ở đây rồi.
“Cái gì vậy?”
“Bánh ngọt.”
Thảo Ngân cầm hộp đồ ăn, cười tít cả mắt. Cô vừa kéo Hoàng Bách vào nhà, vừa cất tiếng gọi:
“Bố, mẹ! Hoàng Bách đến rồi.”
“Ông xã, bạn của con gái đến rồi.” Bà Hiền nghe vậy, vội vàng chỉnh trang lại một lần nữa rồi đi nhanh ra ngoài, không quên lên tiếng gọi chồng.
Bố mẹ Thảo Ngân nhìn thấy Hoàng Bách đầu tiên là ngẩn ra. Con gái họ đúng là có chút khác biệt, thế nên nó chọn bạn cũng rất khác biệt. Ông Đạt quay sang vợ, hai vợ chồng nhìn nhau một cái rồi cùng niềm nở chào đón bạn của con gái. Nghĩ kĩ thì bề ngoài có chút đặc biệt như thế mới hợp với con gái nhà họ.
Trước khi Hoàng Bách đến, Thảo Ngân đã kể hết những gì cô biết về cậu cho cả nhà nghe. Ông Đạt biết cậu đối tốt với con gái mình nên hiển nhiên cũng đối với cậu y như vậy. Còn bà Hiền nghe đến Hoàng Bách rất có tay nghề nấu nướng, lúc này lại nhìn cậu đứng trong bếp giúp đỡ con trai rán chả nem trông rất chuyên nghiệp, từ nhận thức liền chuyển sang quý mến đứa nhỏ này luôn. Vấn đề Hoàng Bách ít nói cứ như vậy đã hoàn toàn không còn là vấn đề của buổi đến chơi nhà này.
Lúc ăn cơm, hai vị phụ huynh liên tục gắp thức ăn cho bạn của con gái. Cô con gái cũng rất tích cực gắp thức ăn mời bạn. Nhưng cô cứ định gắp miếng nào ngon ngon là anh trai cô lại cướp mất.
Lần thứ n bị anh trai tranh cướp đồ ăn, Thảo Ngân bất mãn kêu lên:
“Anh Kiệt, trong bát anh đã chất đầy một núi rồi kìa. Anh có thích mấy món này đâu. Anh thích chả nem cơ mà.”
Liện Kiệt liếc em gái một cái, lại liếc nhìn đĩa chả nem một phần cháy đen cộng chưa chín hẳn do anh rán, một phần vàng rụm ngon lành do bạn của em gái rán, “Hừ…” lạnh một tiếng rồi giả bộ chuyên tâm ăn cơm. Em gái đúng là không còn hiểu người anh này nữa rồi! Trước đây chưa cần anh biểu hiện thái độ ra mặt là cô bé đã hiểu ngay anh nghĩ gì. Vậy mà từ nãy tới giờ, anh liên tục tỏ thái độ không vui, em gái anh vẫn thờ ơ chẳng để tâm, lại còn gắp thức ăn cho thằng nhóc kia nữa chứ. Lớn đến bé, em gái còn chưa gắp thức ăn cho anh quá ba lần đâu.
Sau buổi đến chơi nhà đó của Hoàng Bách, Liên Kiệt càng lúc càng thấy vị trí của mình bị đe dọa và từ đó ghét cậu hơn. Anh cảm thấy, so với nhóc Quân, thằng nhóc này còn mưu mô, ranh mãnh hơn nhiều. Nấu ăn giỏi thì có gì hay chứ? Anh cũng có thể học được! Cũng chỉ là mấy cái bánh thôi mà. Thế nhưng bố mẹ và em gái anh lại rất thích. Mẹ anh còn kêu em gái sau này thường xuyên mời bạn về chơi nữa chứ.
Liên Kiệt đang quét nhà, nhìn em gái lại chạy đi gọi điện tán gẫu với thằng nhóc “Bạn thân” của cô bé, tức muốn hộc máu ra ngoài. Anh rõ ràng đứng trình ình trong nhà thế này mà em gái không thèm nói chuyện với anh, lại tìm đến thằng nhóc đáng ghét cách cả mấy con phố kia. Bảo anh không tức giận sao được? Không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa! Anh phải làm gì đó, trước tiên phải đoạt em gái lại mới được!
Cắt tóc? Đúng! Chính là cắt tóc! Ha ha, để xem sau khi cắt tóc rồi, còn ai muốn chơi với em gái anh không? Anh đúng là quá thông minh mà!
Thảo Ngân đang kể chuyện anh trai hàng xóm nhà mình tối qua đi chơi điện tử về muộn bị đánh cho Hoàng Bách nghe, bỗng thấy sau lưng ớn lạnh. Cô quay đầu nhìn quay, chỉ thấy bóng lưng anh trai đang đi vội vào nhà kho ở sân sau, cùng với tiếng cười man rợn nhẹ lướt qua trong gió.
“Em gái, anh thấy tóc mày dài rồi đấy. Mau ra đây anh cắt cho.”
Ngân đang cười vui vẻ tiếp tục câu chuyện dang dở với Hoàng Bách, nghe thấy thế cả người liền cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn anh trai. Cô thấy tay trái anh cầm lược, tay phải cầm kéo, bên cạnh chân là cái ghế gỗ có tựu quen thuộc. Cô nói vội lời chào tạm biệt với bạn, nuốt nước bọt xuống và chuẩn bị tinh thần. Nửa giây sau, Thảo Ngân hai tay ôm lấy đầu, vừa chạy thật nhanh về phòng vừa hét lên thất thanh:
“Không…” Cắt tóc gì chứ? Anh trai chính là muốn đem cô ra làm chuột bạch để anh thử nghiệm mấy kiểu tóc quái đản của anh thì có. Lần trước, tóc cô đang dài đến ngang vai, sau khi bạn anh trai đến nhà chơi về, anh liền kéo cô ra sân, nói là sẽ tạo cho cô kiểu tóc như Mỹ Tâm. Ai ngờ Mỹ Tâm thì không thấy đâu, lại thành ra Mỹ Linh. Mái tóc xinh đẹp của cô bị anh cắt cho te tua không khác gì cỏ dại. Sau đó, mẹ phải đưa cô ra tiệm sửa lại mấy lần mới thành ra kiểu tóc lần đầu gặp Hoàng Bách, lúc đó tóc mái vẫn còn chút nham nhở đấy. Mỗi lần anh trai nói muốn cắt tóc cho cô thì chính là cách nói lái mang ý “Không muốn cô ra đường” đó thôi. Bây giờ tóc cô còn chưa dài bằng lần trước, bị anh trai cắt nữa thì Hoàng Bách còn muốn chơi với cô chắc? Cô nhất định phải bảo vệ mái tóc của mình!
Ngày hôm sau, vừa vào lớp, Thảo Ngân chạy như bay về chỗ ngồi, mặt nhăn mày nhó tháo mũ đang đội trên đầu xuống, kêu lên đau khổ:
“Bách ơi, Bách ơi… Ô, ô… Cậu nhìn này! Anh Kiệt cắt tóc của tớ rồi. Cậu xem có xấu lắm không? Tớ có cần đội mũ cho đến khi tóc dài ra không? Cậu nhất định không được không chơi với tớ nữa đấy nhé!” Hôm qua cô đã chốn lâu như vậy rồi, cứ nghĩ rằng anh trai sẽ không đợi. Ai ngờ vừa ló đầu ra khỏi phòng, cô liền bị anh trai túm ra sân cột vào ghế cắt tóc. Nhìn tóc cô bây giờ so với Songoku còn xấu hơn ấy.
Hoàng Bách vừa thấy Thảo Ngân đã buồn cười, giờ nhìn cô bé như vậy lại càng buồn cười hơn. Không kiềm chế được, khóe miệng cậu bất giác cong lên mà chính cậu cũng không biết. Cho đến khi Thảo Ngân ngừng kêu khóc mà chăm chăm nhìn cậu một cách ngây ngốc, cậu nhớn mày thắc mắc:
“Chuyện gì?”
Thảo Ngân vẫn ngây ngốc nhìn cậu, và rồi tiếp tục ngây ngốc thốt lên:
“Cậu, cậu, vừa rồi cậu cười.”
Sau khi trở thành bạn, tình cảm giữa Thảo Ngân và Hoàng Bách phát triển theo hướng tích cực hết sức nhanh chóng. Nguyên nhân chính ở đây là do cô bạn Thảo Ngân ngay sau khi đã gỡ bỏ được rào cản tâm lí ban đầu, liền đem hết tâm can của mình đối đãi với Hoàng Bách. Cô luôn cố gắng bắt chuyện với cậu mọi lúc có thể, hoặc là hỏi bài cậu, hoặc kể với cậu chuyện của mình, đôi khi còn đem mấy chuyện cười nghe được từ bố kể cho cậu nghe.
Tuy Hoàng Bách không nói chuyện, cũng không thể hiện thái độ gì, nhưng càng tiếp xúc, Thảo Ngân càng thấy cậu là một người vô cùng, vô cùng tốt. Nếu cô theo không kịp bài, cậu ấy sẽ đẩy vở cho cô xem. Nếu cô quên đồ dùng học tập, cậu ấy sẽ chủ động đưa đồ của mình cho cô dùng chung. Nếu mọi người bỏ quên cô, cậu ấy sẽ bên cạnh cô. Cũng chỉ có cậu ấy là người ngoài gia đình chịu nói chuyện cùng cô lâu một chút, mặc dù cậu ấy cũng không nói gì, nhưng lắng nghe rất chăm chú. Mà quan trọng nhất là cậu ấy làm bánh rất ngon.
Từ ngày cô bạn nhỏ chủ động trò chuyện với mình, cuộc sống của Hoàng Bách không còn nhàm chán như trước nữa. Mỗi ngày với cậu đều chờ đón những điều mới mẻ, thú vị từ cô bạn nhỏ. Có những khi về nhà tập nói và thể hiện cảm xúc trước gương, nghĩ đến cô bé thì cậu cũng có thể mỉm cười một chút và muốn nói nhiều hơn một chút.
Cậu rất thích nghe cô bé nói. Chất giọng không tính là hay nhưng chứa đầy cảm xúc cứ chít chít chiu chiu như con gà mái mơ ở nhà ông bà ngoại cậu. Mỗi lần nghe, cậu lại nhớ về quãng thời gian chữa chứng trầm cảm sống cùng ông bà, lúc ông bà còn sống.
Để đáp lại tình cảm mà cô bé dành cho mình, Hoàng Bách quan sát thấy cô bé rất thích đồ ăn nên đã nhờ mẹ làm một ít bánh ngọt tặng cô bé. Nhưng những ngày sau đó, khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô bé, cậu liền mềm lòng hứa những hôm tới sẽ có bánh. Ngại nhờ mẹ nhiều, cậu bắt đầu học làm bánh, ai ngờ lại có thiên phú trời cho, càng làm tay nghề càng cao. Nhờ đó, cô bạn nhỏ Thảo Ngân mỗi ngày đều có lộc ăn mà Hoàng Bách đích thân làm ra.
Vừa vào lớp, việc đầu tiên Thảo Ngân làm là đảo mắt một vòng nhìn xem bạn cùng bàn của mình đang ở đâu.
Hôm nay, Hoàng Bách không ngồi đọc sách ở chỗ ngồi như mọi hôm mà đang đứng bên cửa sổ hướng ánh mắt ra ngoài. Thảo Ngân nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng quanh năm vẫn chỉ một vẻ ấy, có cảm giác người trước mặt dường như đang ở một nơi xa xôi nào đó, rất xa, rất xa, và rất cô đơn. Thậm chí, cô còn có ý nghĩ, nếu Hoàng Bách mặc thêm bộ quần áo trắng vào thì có thể biến thành tiên bay đi bất cứ lúc nào.
Thảo Ngân rón rén lùi lại, tính cứ như vậy đi ra ngoài. Cô cố gắng không gây ra tiếng động vì sợ làm phiền đến thế giới riêng của bạn. Nhưng cô vừa xoay người thì Hoàng Bách nhìn tới. Thấy cậu đi về phía mình, Thảo Ngân vội thu bàn chân đang hướng ra cửa về, ngẩng đầu tươi cười:
“Hi! Hôm nay chúng ta lại đến sớm nữa rồi.”
Hoàng Bách không để tâm đến thái độ thay đổi nhanh như trở tay của cô bạn nhỏ. Cậu từ tốn đi đến, nắm cổ tay cô bé kéo về chỗ ngồi. Hôm qua, cậu đã học được thêm một loại bánh mới làm từ bột gạo nếp. Cậu rất muốn cho cô bé nếm thử, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc như đang thưởng thức sơn hào hải vị mỗi lần ăn đồ cậu làm của cô bé. Cô bé khiến cậu có cảm giác rất thành tựu, rất tự hào.
“Woa, nhìn bánh này ngon quá! Cho tớ hả?” Nhìn thấy bánh trong hộp, Thảo Ngân vui sướng vô cùng, ngước đôi mắt đầy mong chờ nhìn Hoàng Bách. Chỉ cần cậu gật đầu thôi, cô sẽ có thể ăn bánh rồi. Nhìn ngon như vậy, chắc chắn ăn vào cũng sẽ rất ngon đây!
Hoàng Bách chăm chú quan sát biểu cảm của Thảo Ngân, nhẹ gật đầu một cái. Liền thấy cô bé nhanh như chớp bỏ một viên bánh vào miệng, tí mắt nhai ngon lành, hai má phúng phính hết sức đáng yêu. Tiếp đó từng cái từng cái bánh cứ như vậy chui vào bụng cô bé. Trong lúc ăn, cô bé còn không quên đoán vị nhân bánh rồi hỏi cậu có đúng hay không, thỉnh thoảng cũng ép cậu ăn một hai miếng.
“Ôi, no quá! Bánh thật ngon!” Ăn hết cái cuối cùng, Thảo Ngân xoa mấy vòng trên cái bụng căng tròn của mình, thở một hơi hết sức thỏa mãn.
“Uống đi.”
“Cảm ơn cậu.” Đón chai nước từ tay Hoàng Bách, Thảo Ngân mở nắp uống, vẫn không quên nhìn lén người ngồi bên cạnh. Nhớ lần đầu tiên nghe cậu ấy nói, cô đã thực sự rất sốc. Bởi trước đó cô vẫn luôn cho rằng cậu ấy không thể nói được.
Hôm đó trong giờ lịch sử, cô giáo đang giảng về buổi đầu lịch sử Việt Nam, Thảo Ngân vừa nghe cô giáo giảng, vừa lẩm bẩm đọc theo vừa để nhớ vừa để chép bài cho kịp. Bỗng có tiếng nói không nhỏ không lớn, trầm khàn vang lên bên tai cô:
“Bằng đá. Không phải đồng.”
Thảo Ngân quay trái phải, trên dưới, chỉ thấy mọi người đang chăm chú chép bài, duy nhất người ngồi bên cạnh thì đang nhìn cô không chớp mắt. Cô ngờ vực hỏi:
“Cậu, cậu vừa nói à?” Ai ngờ người bên cạnh lại “Ừ…” rất tự nhiên, làm cô sợ hết hồn, thiếu chút là hét ầm lên luôn. Phải mất đến hai ngày sau đó, Thảo Ngân mới có thể quen với việc thỉnh thoảng bạn của mình lại lên tiếng, và thường thì cô chỉ nghe thấy cậu bạn nói những từ đơn hay những câu ngắn cụt lủn mà thôi.
Trong lớp đã có thêm nhiều học sinh tới. Thảo Ngân ăn uống no nê, ôm bụng ngồi một bên vừa thở vừa tranh thủ ôn lại bài cũ trong tiếng ồn ào huyên náo của lớp học. Chỗ nào không hiểu, cô liền quay sang nhờ Hoàng Bách chỉ giúp.
“Cuối tuần đến nhà tớ không, Hương? Tớ mới mượn được mấy tập Doremon mới phát hành của anh hàng xóm. Tớ xem qua một ít rồi. Hay lắm!”
“Có, có chứ! Hay lắm hả? Vậy tớ sẽ mang theo đồ ăn…”
“…”
Thảo Ngân đang lẩm bẩm đọc bài, nghe được cuộc nói chuyện của hai cô bạn cùng lớp thì dừng lại, bỏ vở xuống bàn rồi nhìn sang Hoàng Bách. Hình như cô và cậu ấy vẫn chưa biết nhà nhau thì phải? Nếu cô mời đến nhà chơi, liệu cậu ấy có đồng ý không nhỉ?
“Hoàng Bách.”
“Hử?”
“Cuối tuần này, cậu rảnh không?”
Thấy Hoàng Bách nhìn mình thắc mắc, Thảo Ngân đột nhiên lúng túng.
“À, tớ, cậu muốn đến nhà tớ chơi không?” Thảo Ngân cúi đầu nói, len lén xem biểu hiện của bạn mà trống ngực đập thình thịch. Mỗi lần Hoàng Bách nhìn mình, cô đều không dám nhìn lại, không dám đối diện trực diện với cậu. Cô sợ nếu lỡ rồi, cô sẽ lại ngây ngốc nhìn người ta không dứt ra được, sẽ làm người ta sợ chạy mất dép mất.
“Được!”
Để chuẩn bị đón bạn đến chơi, Thảo Ngân đã bỏ ra cả buổi sáng thứ bảy. Trong khi mọi người tập trung vào làm đồ ăn đổi gió theo thông lệ của gia đình thì cô chạy quanh nhà, dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ.
Bà Hiền thấy con gái hôm nay tự động chăm chỉ đột xuất, đẩy vai chồng hỏi:
“Ông xã, mau đoán xem lát nữa sẽ có mưa to hay bão lụt?”
Ông Đạt một bên phụ vợ gói chả đa nem, một bên nhìn con gái đang cầm giẻ lau, ống quần một thấp một cao, chổng mông lên trời chạy ngược chạy xuôi lau nền phòng khách, bỗng nhớ ra, quay sang gọi vợ:
“Bà xã, tôi quên mất. Tối qua, con gái có nói hôm nay bạn con bé đến chơi.”
“Cái – gì?” Bà Hiền trừng mắt lên nhìn chồng, ném luôn cái chả nem đang gói dở xuống mâm, vội lau tay đứng lên, đi nhanh về phòng ngủ. Chuyện quan trọng thế mà chồng bà lại quên được. Con gái từ trước đến giờ chưa từng dẫn bạn về nhà, chuyện lớn như vậy sao có thể qua loa được. Cũng may hôm nay là cuối tuần, chợ giờ này chắc vẫn còn nhiều đồ.
Thảo Ngân nghe tiếng mẹ, dừng việc lau nhà lại, ngồi bệt trên nền gạch vừa thở vừa nhìn, đã thấy mẹ cô lao nhanh ra cửa như một cơn gió, còn bố cũng đang vội vàng dọn dẹp mấy thứ trong bếp lại. Bố mẹ cô sao thế nhỉ? Vừa rồi còn đang làm chả nem rất chuyên tâm cơ mà.
Trong khi đó, ông anh nào đó dường như bị coi như không khí, vẫn ngồi trong bếp gói chả nem như mọi chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến mình. Nhưng kì thực trong đầu anh đang tức đến mức sắp nội thương rồi. Bình thường anh nhờ em gái quét nhà hộ anh cô bé cũng không làm. Ấy vậy mà hôm nay vì thằng nhóc kia, em gái anh lại dốc hết sức làm việc nhà như thế. Còn bố mẹ anh nữa, sao lại coi trọng thằng nhóc còn chưa biết mặt mũi kia như thế? Vậy anh ở trong nhà này đứng thứ mấy?
Càng nghĩ, Liên Kiệt càng tức. Cái chả nem đang gói trong tay anh không tránh khỏi bị liên lụy, cứ rách hết đầu bên này đến đầu bên kia, phải gói lại mấy lần mới xong, mặc dù anh vốn đã gói “Không được đẹp lắm”.
Chưa đầy hai mươi phút sau, trong bếp nhà Thảo Ngân đã có thêm một con gà, nửa cân cá quả, ba lạng thịt ba chỉ, rau củ các loại cùng những gia vị kèm thêm khác.
“Sao lâu thế nhỉ?” Thảo Ngân đứng trước cổng, hết ngó trước lại ngó sau. Chờ mãi chẳng thấy Hoàng Bách đâu, cô vừa lo cậu không tìm được đường, càng lo cậu gặp chuyện hơn. Rõ ràng cậu ấy hẹn mười giờ mà, sao mười rưỡi rồi vẫn chưa đến?
“Mày nhìn nãy giờ không thấy mỏi mắt à? Mau vào đây giúp anh một tay!” Liên Kiệt vừa cầm vung nồi che chắn mỡ trong chảo bắn tới, vừa buồn bực nói với ra ngoài. Cái nhà này loạn hết cả rồi! Mẹ anh thì bận tìm quần áo để thay; bố anh thì đang vật lộn với con gà ở sân sau; em gái thì cứ thấp thỏm ngó nghiêng ngoài cổng; còn duy nhất người mù tịt bếp núc là anh đây là bình thường, không có ai quan tâm đến, phải tự mình ra tay vào bếp để có thể ăn món chả nem nhân tôm yêu thích.
“Á! Em – gái, mau đến giúp anh…” Thằng nhóc kia là sao chổi ám anh chắc? Từ lúc nó xuất hiện, anh liền sống không yên thế này.
Thảo Ngân nghe tiếng kêu thảm thiết của anh trai, biết anh đang vật lộn với món chả nem trong bếp, dù trong lòng đang thầm oán anh ngày thường không chịu học tay nghề bếp núc của bố nhưng vẫn chạy vào giúp anh.
Thảo Ngân vừa đi được vài bước thì thấy Hoàng Bách đến. Thế là cô quên luôn đang muốn làm gì, chạy vội ra đón bạn.
“Hoàng Bách! Cuối cùng cậu cũng đến. Có phải cậu bị lạc đường không?”
“Không phải. Tớ làm bánh.” Thấy Thảo Ngân vui vẻ như vậy, Hoàng Bách liền đem hộp đựng đồ ăn làm từ nhà đưa cho cô bé. Thật ra cậu đã chuẩn bị đi từ rất sớm, nhưng mẹ cậu nói đến chơi nhà người khác thì không thể đi tay không được. Cậu phải lui thời gian đi lại để làm một ít bánh ngọt tráng miệng nên mới đến muộn như vậy. Dĩ nhiên cậu không hề lạc đường, bởi nhà cậu cách đây cũng chỉ hai con phố mà thôi. Cậu đã khá quen với đường phố ở đây rồi.
“Cái gì vậy?”
“Bánh ngọt.”
Thảo Ngân cầm hộp đồ ăn, cười tít cả mắt. Cô vừa kéo Hoàng Bách vào nhà, vừa cất tiếng gọi:
“Bố, mẹ! Hoàng Bách đến rồi.”
“Ông xã, bạn của con gái đến rồi.” Bà Hiền nghe vậy, vội vàng chỉnh trang lại một lần nữa rồi đi nhanh ra ngoài, không quên lên tiếng gọi chồng.
Bố mẹ Thảo Ngân nhìn thấy Hoàng Bách đầu tiên là ngẩn ra. Con gái họ đúng là có chút khác biệt, thế nên nó chọn bạn cũng rất khác biệt. Ông Đạt quay sang vợ, hai vợ chồng nhìn nhau một cái rồi cùng niềm nở chào đón bạn của con gái. Nghĩ kĩ thì bề ngoài có chút đặc biệt như thế mới hợp với con gái nhà họ.
Trước khi Hoàng Bách đến, Thảo Ngân đã kể hết những gì cô biết về cậu cho cả nhà nghe. Ông Đạt biết cậu đối tốt với con gái mình nên hiển nhiên cũng đối với cậu y như vậy. Còn bà Hiền nghe đến Hoàng Bách rất có tay nghề nấu nướng, lúc này lại nhìn cậu đứng trong bếp giúp đỡ con trai rán chả nem trông rất chuyên nghiệp, từ nhận thức liền chuyển sang quý mến đứa nhỏ này luôn. Vấn đề Hoàng Bách ít nói cứ như vậy đã hoàn toàn không còn là vấn đề của buổi đến chơi nhà này.
Lúc ăn cơm, hai vị phụ huynh liên tục gắp thức ăn cho bạn của con gái. Cô con gái cũng rất tích cực gắp thức ăn mời bạn. Nhưng cô cứ định gắp miếng nào ngon ngon là anh trai cô lại cướp mất.
Lần thứ n bị anh trai tranh cướp đồ ăn, Thảo Ngân bất mãn kêu lên:
“Anh Kiệt, trong bát anh đã chất đầy một núi rồi kìa. Anh có thích mấy món này đâu. Anh thích chả nem cơ mà.”
Liện Kiệt liếc em gái một cái, lại liếc nhìn đĩa chả nem một phần cháy đen cộng chưa chín hẳn do anh rán, một phần vàng rụm ngon lành do bạn của em gái rán, “Hừ…” lạnh một tiếng rồi giả bộ chuyên tâm ăn cơm. Em gái đúng là không còn hiểu người anh này nữa rồi! Trước đây chưa cần anh biểu hiện thái độ ra mặt là cô bé đã hiểu ngay anh nghĩ gì. Vậy mà từ nãy tới giờ, anh liên tục tỏ thái độ không vui, em gái anh vẫn thờ ơ chẳng để tâm, lại còn gắp thức ăn cho thằng nhóc kia nữa chứ. Lớn đến bé, em gái còn chưa gắp thức ăn cho anh quá ba lần đâu.
Sau buổi đến chơi nhà đó của Hoàng Bách, Liên Kiệt càng lúc càng thấy vị trí của mình bị đe dọa và từ đó ghét cậu hơn. Anh cảm thấy, so với nhóc Quân, thằng nhóc này còn mưu mô, ranh mãnh hơn nhiều. Nấu ăn giỏi thì có gì hay chứ? Anh cũng có thể học được! Cũng chỉ là mấy cái bánh thôi mà. Thế nhưng bố mẹ và em gái anh lại rất thích. Mẹ anh còn kêu em gái sau này thường xuyên mời bạn về chơi nữa chứ.
Liên Kiệt đang quét nhà, nhìn em gái lại chạy đi gọi điện tán gẫu với thằng nhóc “Bạn thân” của cô bé, tức muốn hộc máu ra ngoài. Anh rõ ràng đứng trình ình trong nhà thế này mà em gái không thèm nói chuyện với anh, lại tìm đến thằng nhóc đáng ghét cách cả mấy con phố kia. Bảo anh không tức giận sao được? Không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa! Anh phải làm gì đó, trước tiên phải đoạt em gái lại mới được!
Cắt tóc? Đúng! Chính là cắt tóc! Ha ha, để xem sau khi cắt tóc rồi, còn ai muốn chơi với em gái anh không? Anh đúng là quá thông minh mà!
Thảo Ngân đang kể chuyện anh trai hàng xóm nhà mình tối qua đi chơi điện tử về muộn bị đánh cho Hoàng Bách nghe, bỗng thấy sau lưng ớn lạnh. Cô quay đầu nhìn quay, chỉ thấy bóng lưng anh trai đang đi vội vào nhà kho ở sân sau, cùng với tiếng cười man rợn nhẹ lướt qua trong gió.
“Em gái, anh thấy tóc mày dài rồi đấy. Mau ra đây anh cắt cho.”
Ngân đang cười vui vẻ tiếp tục câu chuyện dang dở với Hoàng Bách, nghe thấy thế cả người liền cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn anh trai. Cô thấy tay trái anh cầm lược, tay phải cầm kéo, bên cạnh chân là cái ghế gỗ có tựu quen thuộc. Cô nói vội lời chào tạm biệt với bạn, nuốt nước bọt xuống và chuẩn bị tinh thần. Nửa giây sau, Thảo Ngân hai tay ôm lấy đầu, vừa chạy thật nhanh về phòng vừa hét lên thất thanh:
“Không…” Cắt tóc gì chứ? Anh trai chính là muốn đem cô ra làm chuột bạch để anh thử nghiệm mấy kiểu tóc quái đản của anh thì có. Lần trước, tóc cô đang dài đến ngang vai, sau khi bạn anh trai đến nhà chơi về, anh liền kéo cô ra sân, nói là sẽ tạo cho cô kiểu tóc như Mỹ Tâm. Ai ngờ Mỹ Tâm thì không thấy đâu, lại thành ra Mỹ Linh. Mái tóc xinh đẹp của cô bị anh cắt cho te tua không khác gì cỏ dại. Sau đó, mẹ phải đưa cô ra tiệm sửa lại mấy lần mới thành ra kiểu tóc lần đầu gặp Hoàng Bách, lúc đó tóc mái vẫn còn chút nham nhở đấy. Mỗi lần anh trai nói muốn cắt tóc cho cô thì chính là cách nói lái mang ý “Không muốn cô ra đường” đó thôi. Bây giờ tóc cô còn chưa dài bằng lần trước, bị anh trai cắt nữa thì Hoàng Bách còn muốn chơi với cô chắc? Cô nhất định phải bảo vệ mái tóc của mình!
Ngày hôm sau, vừa vào lớp, Thảo Ngân chạy như bay về chỗ ngồi, mặt nhăn mày nhó tháo mũ đang đội trên đầu xuống, kêu lên đau khổ:
“Bách ơi, Bách ơi… Ô, ô… Cậu nhìn này! Anh Kiệt cắt tóc của tớ rồi. Cậu xem có xấu lắm không? Tớ có cần đội mũ cho đến khi tóc dài ra không? Cậu nhất định không được không chơi với tớ nữa đấy nhé!” Hôm qua cô đã chốn lâu như vậy rồi, cứ nghĩ rằng anh trai sẽ không đợi. Ai ngờ vừa ló đầu ra khỏi phòng, cô liền bị anh trai túm ra sân cột vào ghế cắt tóc. Nhìn tóc cô bây giờ so với Songoku còn xấu hơn ấy.
Hoàng Bách vừa thấy Thảo Ngân đã buồn cười, giờ nhìn cô bé như vậy lại càng buồn cười hơn. Không kiềm chế được, khóe miệng cậu bất giác cong lên mà chính cậu cũng không biết. Cho đến khi Thảo Ngân ngừng kêu khóc mà chăm chăm nhìn cậu một cách ngây ngốc, cậu nhớn mày thắc mắc:
“Chuyện gì?”
Thảo Ngân vẫn ngây ngốc nhìn cậu, và rồi tiếp tục ngây ngốc thốt lên:
“Cậu, cậu, vừa rồi cậu cười.”
/35
|