Chỉ cần chị thật sự vui vẻ
*
Ánh sáng vàng ấm áp giống như mặt trời, làm bốc hơi bầu không khí ẩm ướt tưởng chừng như không có trong phòng vài phút trước.
Bạc Tô ôm Khương Dư Sanh một lúc rồi yêu cầu: “Quay lưng lại cho chị xem.”
Lần này Khương Dư Sanh không dám từ chối nữa, xoay người theo ý cô, nằm sấp cho cô xem xét.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vén vạt áo ngủ lên, một nửa tấm lưng trắng sứ như tuyết lộ ra, ngay sau đó là một mảng thuốc lớn màu vàng nâu gây sốc.
Miếng thuốc đắp chéo vào cột sống, diện tích không nhỏ nhưng vẫn khó có thể che phủ hoàn toàn vết bầm tím lộ ra bốn phía. Đã hai ba ngày trôi qua, màu tím sẫm vẫn còn đó, có thể nhìn thấy ở những nơi khác.
Hô hấp Bạc Tô chậm lại.
Khương Dư Sanh giả vờ thoải mái: “Có phải mùi rất nồng không, khó chịu lắm sao?”
Bạc Tô thấp giọng: “Không.”
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Khương Dư Sanh, khẽ như lông hồng: “Đã chụp phim chưa?”
Khương Dư Sanh cảm nhận được sự đau lòng của cô: “Chụp rồi, không sao cả.”
Nàng tựa cằm vào mu bàn tay, nhẹ nhàng gọi: “Chị ơi.”
Bạc Tô đáp: “Ơi?”
“Chị à.” Nghịch ngợm.
“Hửm?”
“Chị ơi.” Khương Dư Sanh vẫn chưa nói tiếp.
Cuối cùng Bạc Tô cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, bất lực hỏi: “Sao vậy?”
Khương Dư Sanh xoay người ngồi dậy, vươn tay ôm cô lần nữa, ánh mắt sáng ngời, nói: “Để chị cảm nhận được em có bao nhiêu hống hách và tuỳ hứng.”
Đây gọi là hống hách tùy hứng sao? Bạc Tô không khỏi mỉm cười. Nhưng có vẻ như đó là việc mà nàng sẽ làm khi còn nhỏ. Cô khẽ đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu Khương Dư Sanh, dùng năm ngón tay chải qua mái tóc mịn màng của nàng.
Khương Dư Sanh đưa tay đến eo cô, mò mẫm một lúc, giây tiếp theo, nàng bỗng mở khoá kéo bên hông váy cô ra.
Bạc Tô mất cảnh giác, cảm thấy ớn lạnh ở eo. Cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay tội lỗi của nàng, bày tỏ sự khó hiểu bằng ánh mắt.
Khương Dư Sanh cười: “Em muốn chị ngồi trên giường, không được đứng mãi như thế.”
Bạc Tô: “...”
Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh trong veo, giống như không có ý gì khác.
Tai Bạc Tô hơi nóng, xem như không có gì xảy ra, buông tay, để nàng kéo váy xuống.
Cô cố gắng phớt lờ cảm giác xấu hổ vô hình của mình, làm theo ý muốn của Khương Dư Sanh, ngồi xuống mép giường với đôi chân trần dài miên man. Khương Dư Sanh tìm một chỗ, tự nhiên kê gối của mình đặt lên chân cô.
“Không phải tối nay có tiệc à? Không sao chứ?” Nàng nắm tay Bạc Tô, khẽ hỏi.
Bạc Tô nói: “Không sao đâu, chị hoãn lại.”
“Cuộc họp sáng mai thì sao?”
“Cũng dời rồi, đặt vé vào buổi tối.”
Khương Dư Sanh đã hiểu.
Bạc Tô lo lắng: “Sau này Chung Hân có dự định gì không? Ký thỏa thuận xong rồi, người đàn ông đó có quay lại nữa không?”
Cô lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mắt Khương Dư Sanh trầm xuống: “Khó nói lắm.”
Mặc dù thỏa thuận được ký kết dưới sự chứng kiến của luật sư nhưng không phải ai cũng có được khế ước tinh thần.
Họ cũng có chút lo người đàn ông này sẽ quay lại báo cho bố mẹ Chung Hân, điều này sẽ khiến việc đối phó với họ trở nên khó khăn hơn, hoặc sau một thời gian, hắn ta sẽ thấy có lợi nên quay lại quấy rầy Chung Hân để được thêm nhiều tiền của.
“Tạm thời Hân Hân đang trốn ở chỗ Truyền Vũ rồi.” Tuy nhiên, đây chỉ có thể xem là một biện pháp tạm thời.
Bạc Tô cân nhắc: “Em ấy phụ trách các hoạt động truyền thông mới của Chu Đạo à?”
“Ừm.”
“Có thích tìm hiểu thêm không?”
Khương Dư Sanh không chắc chắn: “Ý chị là gì?”
Bạc Tô nói: “Nếu em ấy có hứng thú, có ý định dấn thân lâu dài vào lĩnh vực này thì có thể đến Bắc Thành học một thời gian cùng chị. Tình cờ có một người bạn của chị đang tuyển thực tập sinh, số tiền có thể không nhiều nhưng được bao ăn, ở nên chắc chắn em ấy sẽ học được điều gì đó.”
Đôi mắt Khương Dư Sanh đột nhiên sáng lên, rõ ràng đã bị cám dỗ. Nhưng nàng vẫn hỏi trước: “Có gây phiền phức gì cho chị không?”
Bạc Tô nói: “Nếu chăm chỉ học hỏi thì sẽ không.”
Khương Dư Sanh hiểu ý cô.
Chung Hân là người có hiểu biết về Internet, tài năng và yêu thích ngành này nên nàng và Trì Kỳ đã giao tài khoản mạng xã hội của Chu Đạo cho cô ấy điều hành. Nàng tin rằng Chung Hân là người sẽ không lơ là việc học, khiến Bạc Tô gặp rắc rối.
Chỉ là...
Bạc Tô dường như nhận ra sự do dự của nàng, trầm giọng nói: “Thà làm phiền Truyền Vũ hơn là phiền chị sao?”
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống vài độ.
Khương Dư Sanh bật cười.
“Không có.” Nàng ranh mãnh.
Tất nhiên Bạc Tô không tin, cười như không cười nhìn nàng. Khương Dư Sanh đầu hàng: “Thật sự không có.” Nàng mềm giọng: “Để ngày mai em hỏi em ấy một chút, được không?”
Cuối cùng mặt mày Bạc Tô cũng thả lỏng, nói: “Ừm.”
Khương Dư Sanh mỉm cười cùng cô.
Nàng ngóng nhìn mặt mày bình thản của Bạc Tô, một lúc sau, lần đầu tiên nàng hỏi Bạc Tô: “Bạc Tô.”
“Ơi?”
“Đã bao giờ chị nghĩ sẽ như thế nào nếu bị chụp ảnh hoặc nếu bị dì phát hiện ra chưa?”
Bởi vì không muốn tạo áp lực cho Bạc Tô nên trước giờ nàng chưa bao giờ thảo luận về chủ đề này cùng Bạc Tô.
Nàng sẵn sàng để Bạc Tô xử lý, cho dù là gì đi chăng nữa, nàng đã sẵn sàng không oán không hận.
Nhưng Bạc Tô yêu cầu nàng hãy mong đợi và tin tưởng cô.
Nàng không còn có thể phớt lờ hoặc tránh nói về nó nữa.
Nàng cần phải chuẩn bị tinh thần nhiều hơn.
Bạc Tô nói: “Chị nghĩ rồi.”
Khương Dư Sanh chăm chú nhìn cô, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Bạc Tô khẽ vuốt ve trán nàng, nói: “Chị muốn đợi đến khi chuẩn bị xong mọi việc mới nói cho em biết.”
Sự dĩ mật thành, ngữ dĩ lậu bại. Cô luôn là một người khổng lồ trong hành động và là một người lùn trong lời nói. Cô không hy vọng sau khi nói với Khương Dư Sanh, bất kỳ biến cố ngoài ý muốn nào cũng có thể khiến sự mong đợi của Khương Dư Sanh tan thành mây khói, nhưng hiện tại cô phải nói sự thật ra trước: “Sau khi “Giữa núi và sông” được phát sóng, chị sẽ từ chức ở Đài truyền hình Bắc Thành và thành lập công ty truyền thông của riêng mình. Sau đó, chị sẽ làm việc ở hậu trường nhiều hơn với tư cách là nhà sản xuất, cung cấp các chương trình văn hóa cho các đài truyền hình và trang web video.”
Khương Dư Sanh ngạc nhiên.
Nàng ngồi dậy, nhìn Bạc Tô, cau mày nói: “Có thể có giải pháp nào cân bằng hơn không?”
Nàng đã lo lắng cho Bạc Tô rất nhiều lần, tất cả đều là vì sợ sự nghiệp của cô sẽ sa sút.
Bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn Bạc Tô như tráng sĩ cắt cổ tay.
Nàng biết Bạc Tô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có được vị trí hiện tại và đạt được như ngày hôm nay. Nàng cũng biết việc thoát ra khỏi con đường mà cô đã đi và từ bỏ mọi chi phí sẽ khó khăn như thế nào, đã trải qua bao nhiêu công cuộc xây dựng, đấu tranh nội tâm.
Ánh mắt Bạc Tô bình thản: “ Đây là lựa chọn gần nhất mà chị đã đưa ra sau khi cân nhắc kỹ.”
Thật ra nếu luôn làm Khương Dư Sanh tủi thân, cô vẫn cảm thấy có lỗi, nhưng tạm thời không có giải pháp toàn diện hơn. Khi nào cô còn chưa hoàn toàn rút lui khỏi phạm vi công chúng, cô vẫn chưa thể công khai nắm tay Khương Dư Sanh, tuyên bố mối quan hệ thực sự của cả hai với mọi người.
Nhưng ít nhất bằng cách rời khỏi Đài truyền hình Bắc Thành và màn ảnh, những ràng buộc trên cơ thể cô sẽ vơi đi rất nhiều, áp lực của dư luận sẽ nguôi, sẽ tự do hơn.
Cô biết sự lo lắng của Khương Dư Sanh, trấn an nàng: “Đừng lo cho chị, Dư Sanh, không đáng tiếc.”
“Sự tích lũy trong quá khứ vẫn có lợi cho sự phát triển sự nghiệp tương lai của chị. Đây không phải là sự lãng phí mọi nỗ lực trước đây mà là một sự thay đổi nhỏ về bản sắc và trọng tâm.”
“Chị không làm điều đó vì em hay vì mối quan hệ giữa chúng ta, mà vì cuộc sống, quãng đời mà chị mong muốn.”
Vẻ mặt cô bình thản và điềm tĩnh, giống như một cây tre xanh trở nên cứng cáp hơn sau khi trải qua mưa gió.
Khương Dư Sanh bị cô thuyết phục.
Có vẻ như Bạc Tô, người vẫn luôn tự tin, lên kế hoạch trước khi hành động, biết rõ mình muốn gì cũng như con đường bản thân muốn đi, đã quay trở lại.
Nàng cắn môi, đợi một lúc rồi đồng ý: “Ừm.”
“Chỉ cần chị thực sự hạnh phúc.”
Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Nàng sẽ ở lại với cô đến cuối cùng.
Đôi mắt đen của Bạc Tô loé lên, cầm lòng chẳng đặng tiến lại gần. Cô khẽ chạm vào đầu mũi Khương Dư Sanh, thân mật hôn lên môi nàng.
Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng của cô, vô thức đưa tay ve vuốt hai bên chân trần của Bạc Tô.
Bạc Tô bất ngờ, nhạy cảm run rẩy.
Khương Dư Sanh ngạc nhiên mở mắt ra, thoáng lùi lại nhìn cô.
Dưới ánh sáng, đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô ẩm ướt, làn da trắng trẻo lạnh lùng đỏ ửng, ánh mắt ánh lên nụ cười, muốn nói lại thôi.
Ngày thường, vẻ ngoài quyến rũ nhất giống như một quả mận trắng quý phái, giờ phút này nhuốm màu ngưng tụ nhưng lại đẹp đẽ không gì sánh bằng.
Khương Dư Sanh sửng sốt một chút, nuốt nước bọt, những suy nghĩ vốn không có trong đầu đột nhiên dấy lên.
Như hạt lửa rơi vào mùa xuân hoang dại, bừng lên ánh lửa tanh tách trong lòng.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ ranh mãnh, nhẹ giọng trêu Bạc Tô: “Chị, thực ra lưng em còn hơi đau.”
Bạc Tô lập tức cau mày: “Do ngồi lâu sao?”
Cô đưa tay đỡ Khương Dư Sanh nằm xuống, lại bị Khương Dư Sanh nắm lấy cổ tay, lắc đầu: “Không phải.”
“Nhưng không thích hợp cho những động tác mạnh.”
“Động tác mạnh?” Bạc Tô khó hiểu.
Khương Dư Sanh ghé sát vào tai cô, khẽ hỏi: “Chị, chút nữa phiền chị ở trên được không?”
Nàng nói năng lịch sự nhưng tiếng cười không kiềm chế được đã bộc lộ ý đồ xấu xa của mình.
Bạc Tô không nhận ra nàng đang nói gì trong vài giây. Sau đó, cơ thể cô như bị ngọn lửa đốt cháy, vùng da bên tai đột nhiên đỏ bừng, một tia xấu hổ không nói nên lời chợt hiện ra trong mắt.
Tâm tình phức tạp, cô quay đầu đi, nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì, đẩy vai Khương Dư Sanh ra, đứng dậy.
Khương Dư Sanh cũng không hoảng hốt, tiếng cười của nàng rơi vào không gian yên tĩnh, mỉm cười chăm chú nhìn bóng lưng Bạc Tô.
Bạc Tô không nói một lời, quen tay mở tủ quần áo của Khương Dư Sanh, lấy chiếc váy ngủ đã để lại chỗ nàng, khẽ nói: “Chị đi tắm trước.”
Khương Dư Sanh hiểu: “Ừm.”
Nụ cười của nàng đầy hài lòng.
Bạc Tô không mặc đồ lót.
Nàng đã nhìn thấu sự dung túng không thành lời của cô.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa yếu ớt, trong phòng chỉ có ngọn đèn tường đầu giường lờ mờ.
Phản chiếu trên tấm kính tủ đối diện giường, tấm lưng gầy gò trong trẻo của người phụ nữ đung đưa trong nửa sáng, đẹp như một bức tranh sơn dầu thời trung cổ.
Bạc Tô quỳ ngồi trên đùi Khương Dư Sanh, cắn môi rũ mi, hai má đỏ bừng, hơi thở dè dặt, nhẫn nại.
Chuyển động càng lúc càng chậm, như thể những đám mây chứa đầy hơi nước không thể di chuyển được nữa.
Một cơn mưa rào đang đến.
Khương Dư Sanh nhận thấy, gửi một ngọn gió đến đúng lúc.
Bạc Tô bỗng dưng ngã ngồi, gần như nắm lấy cổ tay Khương Dư Sanh theo bản năng, giọng nói run rẩy: “Dư Sanh...”
Khương Dư Sanh hôn lên chiếc cổ thon dài của cô bằng động tác kiên định và nhanh chóng: “Chị, đừng sợ.”
Nàng dỗ dành: “Không sao đâu.”
Cơn mưa lớn trong chốc lát rơi xuống, gợn sóng vô tận.
Bạc Tô tựa vào vai Khương Dư Sanh, run rẩy không thể kiểm soát.
Khương Dư Sanh tựa lưng vào thành giường, ôm cô thật chặt, khẽ hôn lên má cô.
Những vết bầm tím thì đau, nhưng tâm hồn lại đủ đầy.
Nàng nghe thấy nhịp tim cả hai chạm vào nhau và vang vọng, như không còn rào cản nữa, ấp ôm tiếng vọng trong nhau.
“Chị.”
“Bạc Tô.” Nàng khẽ gọi.
Bạc Tô ôm lấy nàng, như không thể nguôi ngoai cảm giác xấu hổ, không trả lời mà chỉ thở chậm rãi.
Khương Dư Sanh không quan tâm, cũng không giận, hôn lên tai trái cô, ngọt ngào nói: “Em yêu chị.”
Lúc này, nàng nói điều này với một nụ cười.
Không có gánh nặng.
Cuối cùng Bạc Tô cũng bật cười, đáp lại nàng bằng một cái ôm chặt hơn, không chút dè dặt.
Cơn mưa phùn ngoài cửa sổ rơi mãi.
Đêm vẫn còn dài.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE
nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Ánh sáng vàng ấm áp giống như mặt trời, làm bốc hơi bầu không khí ẩm ướt tưởng chừng như không có trong phòng vài phút trước.
Bạc Tô ôm Khương Dư Sanh một lúc rồi yêu cầu: “Quay lưng lại cho chị xem.”
Lần này Khương Dư Sanh không dám từ chối nữa, xoay người theo ý cô, nằm sấp cho cô xem xét.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vén vạt áo ngủ lên, một nửa tấm lưng trắng sứ như tuyết lộ ra, ngay sau đó là một mảng thuốc lớn màu vàng nâu gây sốc.
Miếng thuốc đắp chéo vào cột sống, diện tích không nhỏ nhưng vẫn khó có thể che phủ hoàn toàn vết bầm tím lộ ra bốn phía. Đã hai ba ngày trôi qua, màu tím sẫm vẫn còn đó, có thể nhìn thấy ở những nơi khác.
Hô hấp Bạc Tô chậm lại.
Khương Dư Sanh giả vờ thoải mái: “Có phải mùi rất nồng không, khó chịu lắm sao?”
Bạc Tô thấp giọng: “Không.”
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của Khương Dư Sanh, khẽ như lông hồng: “Đã chụp phim chưa?”
Khương Dư Sanh cảm nhận được sự đau lòng của cô: “Chụp rồi, không sao cả.”
Nàng tựa cằm vào mu bàn tay, nhẹ nhàng gọi: “Chị ơi.”
Bạc Tô đáp: “Ơi?”
“Chị à.” Nghịch ngợm.
“Hửm?”
“Chị ơi.” Khương Dư Sanh vẫn chưa nói tiếp.
Cuối cùng Bạc Tô cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, bất lực hỏi: “Sao vậy?”
Khương Dư Sanh xoay người ngồi dậy, vươn tay ôm cô lần nữa, ánh mắt sáng ngời, nói: “Để chị cảm nhận được em có bao nhiêu hống hách và tuỳ hứng.”
Đây gọi là hống hách tùy hứng sao? Bạc Tô không khỏi mỉm cười. Nhưng có vẻ như đó là việc mà nàng sẽ làm khi còn nhỏ. Cô khẽ đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu Khương Dư Sanh, dùng năm ngón tay chải qua mái tóc mịn màng của nàng.
Khương Dư Sanh đưa tay đến eo cô, mò mẫm một lúc, giây tiếp theo, nàng bỗng mở khoá kéo bên hông váy cô ra.
Bạc Tô mất cảnh giác, cảm thấy ớn lạnh ở eo. Cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay tội lỗi của nàng, bày tỏ sự khó hiểu bằng ánh mắt.
Khương Dư Sanh cười: “Em muốn chị ngồi trên giường, không được đứng mãi như thế.”
Bạc Tô: “...”
Đôi mắt hạnh của Khương Dư Sanh trong veo, giống như không có ý gì khác.
Tai Bạc Tô hơi nóng, xem như không có gì xảy ra, buông tay, để nàng kéo váy xuống.
Cô cố gắng phớt lờ cảm giác xấu hổ vô hình của mình, làm theo ý muốn của Khương Dư Sanh, ngồi xuống mép giường với đôi chân trần dài miên man. Khương Dư Sanh tìm một chỗ, tự nhiên kê gối của mình đặt lên chân cô.
“Không phải tối nay có tiệc à? Không sao chứ?” Nàng nắm tay Bạc Tô, khẽ hỏi.
Bạc Tô nói: “Không sao đâu, chị hoãn lại.”
“Cuộc họp sáng mai thì sao?”
“Cũng dời rồi, đặt vé vào buổi tối.”
Khương Dư Sanh đã hiểu.
Bạc Tô lo lắng: “Sau này Chung Hân có dự định gì không? Ký thỏa thuận xong rồi, người đàn ông đó có quay lại nữa không?”
Cô lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mắt Khương Dư Sanh trầm xuống: “Khó nói lắm.”
Mặc dù thỏa thuận được ký kết dưới sự chứng kiến của luật sư nhưng không phải ai cũng có được khế ước tinh thần.
Họ cũng có chút lo người đàn ông này sẽ quay lại báo cho bố mẹ Chung Hân, điều này sẽ khiến việc đối phó với họ trở nên khó khăn hơn, hoặc sau một thời gian, hắn ta sẽ thấy có lợi nên quay lại quấy rầy Chung Hân để được thêm nhiều tiền của.
“Tạm thời Hân Hân đang trốn ở chỗ Truyền Vũ rồi.” Tuy nhiên, đây chỉ có thể xem là một biện pháp tạm thời.
Bạc Tô cân nhắc: “Em ấy phụ trách các hoạt động truyền thông mới của Chu Đạo à?”
“Ừm.”
“Có thích tìm hiểu thêm không?”
Khương Dư Sanh không chắc chắn: “Ý chị là gì?”
Bạc Tô nói: “Nếu em ấy có hứng thú, có ý định dấn thân lâu dài vào lĩnh vực này thì có thể đến Bắc Thành học một thời gian cùng chị. Tình cờ có một người bạn của chị đang tuyển thực tập sinh, số tiền có thể không nhiều nhưng được bao ăn, ở nên chắc chắn em ấy sẽ học được điều gì đó.”
Đôi mắt Khương Dư Sanh đột nhiên sáng lên, rõ ràng đã bị cám dỗ. Nhưng nàng vẫn hỏi trước: “Có gây phiền phức gì cho chị không?”
Bạc Tô nói: “Nếu chăm chỉ học hỏi thì sẽ không.”
Khương Dư Sanh hiểu ý cô.
Chung Hân là người có hiểu biết về Internet, tài năng và yêu thích ngành này nên nàng và Trì Kỳ đã giao tài khoản mạng xã hội của Chu Đạo cho cô ấy điều hành. Nàng tin rằng Chung Hân là người sẽ không lơ là việc học, khiến Bạc Tô gặp rắc rối.
Chỉ là...
Bạc Tô dường như nhận ra sự do dự của nàng, trầm giọng nói: “Thà làm phiền Truyền Vũ hơn là phiền chị sao?”
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống vài độ.
Khương Dư Sanh bật cười.
“Không có.” Nàng ranh mãnh.
Tất nhiên Bạc Tô không tin, cười như không cười nhìn nàng. Khương Dư Sanh đầu hàng: “Thật sự không có.” Nàng mềm giọng: “Để ngày mai em hỏi em ấy một chút, được không?”
Cuối cùng mặt mày Bạc Tô cũng thả lỏng, nói: “Ừm.”
Khương Dư Sanh mỉm cười cùng cô.
Nàng ngóng nhìn mặt mày bình thản của Bạc Tô, một lúc sau, lần đầu tiên nàng hỏi Bạc Tô: “Bạc Tô.”
“Ơi?”
“Đã bao giờ chị nghĩ sẽ như thế nào nếu bị chụp ảnh hoặc nếu bị dì phát hiện ra chưa?”
Bởi vì không muốn tạo áp lực cho Bạc Tô nên trước giờ nàng chưa bao giờ thảo luận về chủ đề này cùng Bạc Tô.
Nàng sẵn sàng để Bạc Tô xử lý, cho dù là gì đi chăng nữa, nàng đã sẵn sàng không oán không hận.
Nhưng Bạc Tô yêu cầu nàng hãy mong đợi và tin tưởng cô.
Nàng không còn có thể phớt lờ hoặc tránh nói về nó nữa.
Nàng cần phải chuẩn bị tinh thần nhiều hơn.
Bạc Tô nói: “Chị nghĩ rồi.”
Khương Dư Sanh chăm chú nhìn cô, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Bạc Tô khẽ vuốt ve trán nàng, nói: “Chị muốn đợi đến khi chuẩn bị xong mọi việc mới nói cho em biết.”
Sự dĩ mật thành, ngữ dĩ lậu bại. Cô luôn là một người khổng lồ trong hành động và là một người lùn trong lời nói. Cô không hy vọng sau khi nói với Khương Dư Sanh, bất kỳ biến cố ngoài ý muốn nào cũng có thể khiến sự mong đợi của Khương Dư Sanh tan thành mây khói, nhưng hiện tại cô phải nói sự thật ra trước: “Sau khi “Giữa núi và sông” được phát sóng, chị sẽ từ chức ở Đài truyền hình Bắc Thành và thành lập công ty truyền thông của riêng mình. Sau đó, chị sẽ làm việc ở hậu trường nhiều hơn với tư cách là nhà sản xuất, cung cấp các chương trình văn hóa cho các đài truyền hình và trang web video.”
Khương Dư Sanh ngạc nhiên.
Nàng ngồi dậy, nhìn Bạc Tô, cau mày nói: “Có thể có giải pháp nào cân bằng hơn không?”
Nàng đã lo lắng cho Bạc Tô rất nhiều lần, tất cả đều là vì sợ sự nghiệp của cô sẽ sa sút.
Bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn Bạc Tô như tráng sĩ cắt cổ tay.
Nàng biết Bạc Tô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có được vị trí hiện tại và đạt được như ngày hôm nay. Nàng cũng biết việc thoát ra khỏi con đường mà cô đã đi và từ bỏ mọi chi phí sẽ khó khăn như thế nào, đã trải qua bao nhiêu công cuộc xây dựng, đấu tranh nội tâm.
Ánh mắt Bạc Tô bình thản: “ Đây là lựa chọn gần nhất mà chị đã đưa ra sau khi cân nhắc kỹ.”
Thật ra nếu luôn làm Khương Dư Sanh tủi thân, cô vẫn cảm thấy có lỗi, nhưng tạm thời không có giải pháp toàn diện hơn. Khi nào cô còn chưa hoàn toàn rút lui khỏi phạm vi công chúng, cô vẫn chưa thể công khai nắm tay Khương Dư Sanh, tuyên bố mối quan hệ thực sự của cả hai với mọi người.
Nhưng ít nhất bằng cách rời khỏi Đài truyền hình Bắc Thành và màn ảnh, những ràng buộc trên cơ thể cô sẽ vơi đi rất nhiều, áp lực của dư luận sẽ nguôi, sẽ tự do hơn.
Cô biết sự lo lắng của Khương Dư Sanh, trấn an nàng: “Đừng lo cho chị, Dư Sanh, không đáng tiếc.”
“Sự tích lũy trong quá khứ vẫn có lợi cho sự phát triển sự nghiệp tương lai của chị. Đây không phải là sự lãng phí mọi nỗ lực trước đây mà là một sự thay đổi nhỏ về bản sắc và trọng tâm.”
“Chị không làm điều đó vì em hay vì mối quan hệ giữa chúng ta, mà vì cuộc sống, quãng đời mà chị mong muốn.”
Vẻ mặt cô bình thản và điềm tĩnh, giống như một cây tre xanh trở nên cứng cáp hơn sau khi trải qua mưa gió.
Khương Dư Sanh bị cô thuyết phục.
Có vẻ như Bạc Tô, người vẫn luôn tự tin, lên kế hoạch trước khi hành động, biết rõ mình muốn gì cũng như con đường bản thân muốn đi, đã quay trở lại.
Nàng cắn môi, đợi một lúc rồi đồng ý: “Ừm.”
“Chỉ cần chị thực sự hạnh phúc.”
Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Nàng sẽ ở lại với cô đến cuối cùng.
Đôi mắt đen của Bạc Tô loé lên, cầm lòng chẳng đặng tiến lại gần. Cô khẽ chạm vào đầu mũi Khương Dư Sanh, thân mật hôn lên môi nàng.
Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, tận hưởng sự dịu dàng của cô, vô thức đưa tay ve vuốt hai bên chân trần của Bạc Tô.
Bạc Tô bất ngờ, nhạy cảm run rẩy.
Khương Dư Sanh ngạc nhiên mở mắt ra, thoáng lùi lại nhìn cô.
Dưới ánh sáng, đôi môi đỏ mọng của Bạc Tô ẩm ướt, làn da trắng trẻo lạnh lùng đỏ ửng, ánh mắt ánh lên nụ cười, muốn nói lại thôi.
Ngày thường, vẻ ngoài quyến rũ nhất giống như một quả mận trắng quý phái, giờ phút này nhuốm màu ngưng tụ nhưng lại đẹp đẽ không gì sánh bằng.
Khương Dư Sanh sửng sốt một chút, nuốt nước bọt, những suy nghĩ vốn không có trong đầu đột nhiên dấy lên.
Như hạt lửa rơi vào mùa xuân hoang dại, bừng lên ánh lửa tanh tách trong lòng.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ ranh mãnh, nhẹ giọng trêu Bạc Tô: “Chị, thực ra lưng em còn hơi đau.”
Bạc Tô lập tức cau mày: “Do ngồi lâu sao?”
Cô đưa tay đỡ Khương Dư Sanh nằm xuống, lại bị Khương Dư Sanh nắm lấy cổ tay, lắc đầu: “Không phải.”
“Nhưng không thích hợp cho những động tác mạnh.”
“Động tác mạnh?” Bạc Tô khó hiểu.
Khương Dư Sanh ghé sát vào tai cô, khẽ hỏi: “Chị, chút nữa phiền chị ở trên được không?”
Nàng nói năng lịch sự nhưng tiếng cười không kiềm chế được đã bộc lộ ý đồ xấu xa của mình.
Bạc Tô không nhận ra nàng đang nói gì trong vài giây. Sau đó, cơ thể cô như bị ngọn lửa đốt cháy, vùng da bên tai đột nhiên đỏ bừng, một tia xấu hổ không nói nên lời chợt hiện ra trong mắt.
Tâm tình phức tạp, cô quay đầu đi, nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì, đẩy vai Khương Dư Sanh ra, đứng dậy.
Khương Dư Sanh cũng không hoảng hốt, tiếng cười của nàng rơi vào không gian yên tĩnh, mỉm cười chăm chú nhìn bóng lưng Bạc Tô.
Bạc Tô không nói một lời, quen tay mở tủ quần áo của Khương Dư Sanh, lấy chiếc váy ngủ đã để lại chỗ nàng, khẽ nói: “Chị đi tắm trước.”
Khương Dư Sanh hiểu: “Ừm.”
Nụ cười của nàng đầy hài lòng.
Bạc Tô không mặc đồ lót.
Nàng đã nhìn thấu sự dung túng không thành lời của cô.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa yếu ớt, trong phòng chỉ có ngọn đèn tường đầu giường lờ mờ.
Phản chiếu trên tấm kính tủ đối diện giường, tấm lưng gầy gò trong trẻo của người phụ nữ đung đưa trong nửa sáng, đẹp như một bức tranh sơn dầu thời trung cổ.
Bạc Tô quỳ ngồi trên đùi Khương Dư Sanh, cắn môi rũ mi, hai má đỏ bừng, hơi thở dè dặt, nhẫn nại.
Chuyển động càng lúc càng chậm, như thể những đám mây chứa đầy hơi nước không thể di chuyển được nữa.
Một cơn mưa rào đang đến.
Khương Dư Sanh nhận thấy, gửi một ngọn gió đến đúng lúc.
Bạc Tô bỗng dưng ngã ngồi, gần như nắm lấy cổ tay Khương Dư Sanh theo bản năng, giọng nói run rẩy: “Dư Sanh...”
Khương Dư Sanh hôn lên chiếc cổ thon dài của cô bằng động tác kiên định và nhanh chóng: “Chị, đừng sợ.”
Nàng dỗ dành: “Không sao đâu.”
Cơn mưa lớn trong chốc lát rơi xuống, gợn sóng vô tận.
Bạc Tô tựa vào vai Khương Dư Sanh, run rẩy không thể kiểm soát.
Khương Dư Sanh tựa lưng vào thành giường, ôm cô thật chặt, khẽ hôn lên má cô.
Những vết bầm tím thì đau, nhưng tâm hồn lại đủ đầy.
Nàng nghe thấy nhịp tim cả hai chạm vào nhau và vang vọng, như không còn rào cản nữa, ấp ôm tiếng vọng trong nhau.
“Chị.”
“Bạc Tô.” Nàng khẽ gọi.
Bạc Tô ôm lấy nàng, như không thể nguôi ngoai cảm giác xấu hổ, không trả lời mà chỉ thở chậm rãi.
Khương Dư Sanh không quan tâm, cũng không giận, hôn lên tai trái cô, ngọt ngào nói: “Em yêu chị.”
Lúc này, nàng nói điều này với một nụ cười.
Không có gánh nặng.
Cuối cùng Bạc Tô cũng bật cười, đáp lại nàng bằng một cái ôm chặt hơn, không chút dè dặt.
Cơn mưa phùn ngoài cửa sổ rơi mãi.
Đêm vẫn còn dài.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE
nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
/81
|