Cuộc thi đấu bóng rổ hữu nghị, cuối cùng không ngoài suy đoán, là Tam Trung thắng. Khương Trì thành tuyển thủ đạt được nhiều MVP nhất cả trận đấu, mặc dù anh không trong đội bóng rổ của trường, nhưng anh còn được nhiều điểm hơn thành viên chính thức trong đội.
Tranh tài vừa kết thúc, năm thành viên trong đội hoan hô vỗ tay chúc mừng lẫn nhau. Giang Lâm dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó nói với Khương Trì: Cậu định thế nào? Gia nhập đội bóng rổ trường học đi! Bộ dáng Khương Trì không hứng thú lắm: Nói sau đi.
Cậu chơi bóng tổ tốt như vậy, không vào đội khá là đáng tiếc.
Nét mặt Khương Trì nhàn nhạt. Giang Lâm còn muốn khuyên gì đó, lúc này đối thủ Bắc Nham cũng tiến lên chúc mừng rồi.
Thật giỏi. Một nam sinh cạo đầu nhịn không được nói với Khương Trì. Ban nãy thi đấu đều là Khương Trì một mình một bóng, nghiền ép bọn họ, làm tuyển thủ Bắc Nham tâm trạng suy sụp, thi đấu chán nản. Cuối cùng điểm chênh lệch giữa hai đội vô cùng lớn, lần này Bắc Nham thật sự thua quá thảm, có thể nói là trận thua thảm nhất từ trước đến giờ của họ.
Trên mặt Khương Trì hoàn toàn nhìn không ra vui vẻ vì anh vừa thắng một trận đấu, nét mặt anh bình thản, cứ như tuỳ tiện ra sân cho đủ quân số, thắng thua không quan trọng.
Tạm được. Khương Trì thuận miệng nói.
Nam sinh cạo đầu nhịn không được cười lên ha hả, cá tính cậu ta cởi mở, nhịn không được nói: Người anh em, cậu quá khiêm nhường!
Mặc dù thi đấu kết thúc, nhưng tiếng hoan hô của nữ sinh chung quanh hoàn toàn không có xu thế dừng lại, tiếng kêu sợ hãi lớn đến ly kỳ, còn có không ít nữ sinh cầm chai nước khăn mặt, trên mặt ngượng ngùng đi tới. Một nam sinh Bắc Nham nhịn không được trêu chọc: Nữ sinh Tam Trung các cậu thật sự là quá nhiệt tình. Thật hâm mộ nha.
Một nam sinh cao ráo trong đội bóng rổ Tam Trung tuỳ tiện nói: Đừng hâm mộ, cậu hâm mộ không nổi đâu.
Một nam sinh Tam Trung khác cũng theo phụ họa một câu: Các cậu ấy không phải nhiệt tình với cậu, mà nhiệt tình chỉ vẻn vẹn với anh Trì thôi.
Có Khương Trì ở đây, ngay cả Giang Lâm là chủ tịch hội sinh viên cũng phải ngoan ngoãn đứng sau.
Mặc dù hai người Khương Trì và Giang Lâm đều ở trong trường Tam Trung, nhưng trình độ Khương Trì được hoan nghênh rõ ràng cao hơn Giang Lâm.
Khương Trì nghe vậy mặt mày bất động, cũng không để ý tới mấy nữ sinh chung quanh cẩn thận từng li từng tí đưa khăn mặt tới, động tác tùy ý đưa tay lau đi mồ hôi trên cằm.
Động tác của anh tùy tính thoải mái, mang theo ba phần không bị trói buộc, chung quanh lại vang lên tiếng thét chói tai nho nhỏ.
Nam sinh Bắc Nham nghe được nam sinh Tam Trung nói hai câu liền nghe Á một tiếng, cậu ta nhìn bên người Khương Trì vây quanh nhiều nữ sinh, rõ ràng cũng nhìn ra trình độ Khương Trì được hoan nghênh ở Tam Trung. Cậu ta học theo nam sinh Tam Trung xưng hô với Khương Trì, cười nói: Anh Trì, lần sau đấu trận thành phố chúng ta lại gặp nhau!
Khương Trì nhàn nhạt lên tiếng.
Tranh tài vừa kết thúc, năm thành viên trong đội hoan hô vỗ tay chúc mừng lẫn nhau. Giang Lâm dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó nói với Khương Trì: Cậu định thế nào? Gia nhập đội bóng rổ trường học đi! Bộ dáng Khương Trì không hứng thú lắm: Nói sau đi.
Cậu chơi bóng tổ tốt như vậy, không vào đội khá là đáng tiếc.
Nét mặt Khương Trì nhàn nhạt. Giang Lâm còn muốn khuyên gì đó, lúc này đối thủ Bắc Nham cũng tiến lên chúc mừng rồi.
Thật giỏi. Một nam sinh cạo đầu nhịn không được nói với Khương Trì. Ban nãy thi đấu đều là Khương Trì một mình một bóng, nghiền ép bọn họ, làm tuyển thủ Bắc Nham tâm trạng suy sụp, thi đấu chán nản. Cuối cùng điểm chênh lệch giữa hai đội vô cùng lớn, lần này Bắc Nham thật sự thua quá thảm, có thể nói là trận thua thảm nhất từ trước đến giờ của họ.
Trên mặt Khương Trì hoàn toàn nhìn không ra vui vẻ vì anh vừa thắng một trận đấu, nét mặt anh bình thản, cứ như tuỳ tiện ra sân cho đủ quân số, thắng thua không quan trọng.
Tạm được. Khương Trì thuận miệng nói.
Nam sinh cạo đầu nhịn không được cười lên ha hả, cá tính cậu ta cởi mở, nhịn không được nói: Người anh em, cậu quá khiêm nhường!
Mặc dù thi đấu kết thúc, nhưng tiếng hoan hô của nữ sinh chung quanh hoàn toàn không có xu thế dừng lại, tiếng kêu sợ hãi lớn đến ly kỳ, còn có không ít nữ sinh cầm chai nước khăn mặt, trên mặt ngượng ngùng đi tới. Một nam sinh Bắc Nham nhịn không được trêu chọc: Nữ sinh Tam Trung các cậu thật sự là quá nhiệt tình. Thật hâm mộ nha.
Một nam sinh cao ráo trong đội bóng rổ Tam Trung tuỳ tiện nói: Đừng hâm mộ, cậu hâm mộ không nổi đâu.
Một nam sinh Tam Trung khác cũng theo phụ họa một câu: Các cậu ấy không phải nhiệt tình với cậu, mà nhiệt tình chỉ vẻn vẹn với anh Trì thôi.
Có Khương Trì ở đây, ngay cả Giang Lâm là chủ tịch hội sinh viên cũng phải ngoan ngoãn đứng sau.
Mặc dù hai người Khương Trì và Giang Lâm đều ở trong trường Tam Trung, nhưng trình độ Khương Trì được hoan nghênh rõ ràng cao hơn Giang Lâm.
Khương Trì nghe vậy mặt mày bất động, cũng không để ý tới mấy nữ sinh chung quanh cẩn thận từng li từng tí đưa khăn mặt tới, động tác tùy ý đưa tay lau đi mồ hôi trên cằm.
Động tác của anh tùy tính thoải mái, mang theo ba phần không bị trói buộc, chung quanh lại vang lên tiếng thét chói tai nho nhỏ.
Nam sinh Bắc Nham nghe được nam sinh Tam Trung nói hai câu liền nghe Á một tiếng, cậu ta nhìn bên người Khương Trì vây quanh nhiều nữ sinh, rõ ràng cũng nhìn ra trình độ Khương Trì được hoan nghênh ở Tam Trung. Cậu ta học theo nam sinh Tam Trung xưng hô với Khương Trì, cười nói: Anh Trì, lần sau đấu trận thành phố chúng ta lại gặp nhau!
Khương Trì nhàn nhạt lên tiếng.
/74
|