Khi Tô Đường đến văn phòng, chủ nhiệm lớp đang vừa chữa bài tập về nhà, vừa khiển trách một học sinh đứng một bên. Dù sao cũng là bạn cùng lớp, cho nên Tô Đường cũng biết học sinh này, người nọ là người thi sát hạch lần này có điểm số ngang với Khương Trì, chủ nhiệm lớp dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: Có phải em muốn đi học trường nghề không? Muốn ra trường nghề học thì em cứ việc ngốc nghếch như cũ đi, sau này đừng hối hận. Lúc này, Tô Đường chạy tới trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, Trầm Căn nhìn Tô Đường, ông lập tức buông bút xuống, chuyển người sang hướng Tô Đường, sau đó khoát tay với học sinh kia, ra hiệu cậu ta rời đi trước.
Mặt mũi nam sinh đầy không quan tâm rời đi, giống như không để lời của Trầm Căn trong lòng. Trầm Căn thở dài một hơi, cũng không để ý tới nam sinh kia nữa, sắc mặt ông nhu hòa nhìn Tô Đường, giọng khó nén kích động nói: Tô Đường, tuần sau chính là Cúp thế kỷ 21 cả nước diễn thuyết so tài Anh ngữ, thầy đã giúp em đăng kí một slot.
Tô Đường nghe vậy sững sờ, cuộc thi đấu này tới thực sự làm cho người ta không kịp chuẩn bị, cô còn chưa chuẩn bị gì, mà thời gian lại gấp gáp như thế, cô do dự một chút, vẫn nhịn không được nói: Thầy ơi, thời gian quá gấp, em còn chưa chuẩn bị gì.
Trên mặt Trầm Căn nở nụ cười hoà ái, làm khuôn mặt vốn hơi mập kia càng lộ ra ôn hoà, giọng ông ôn hòa nói: Tô Đường, cách tranh tài còn gần bảy ngày, bài thi Anh ngữ sát hạch của em tốt như vậy, thời gian bảy ngày chuẩn bị dư xài rồi, thầy tin tưởng em có thể làm được.
Tô Đường cảm thấy Trầm Căn nghĩ mình quá cao rồi, cô sợ mình sẽ để Trầm Căn thất vọng.
Dạy ban phổ thông nhiều năm như vậy, lớp Trầm Căn khó có được một mầm mống tốt, tất nhiên ông sẽ dốc hết toàn lực bồi dưỡng, cố sức giúp cô tranh thủ phúc lợi, giờ phút này nhìn thấy biểu lộ của Tô Đường, Trầm Căn mặt đối mặt tâm sự cùng cô: Tô Đường, coi như Tam Trung, lần này cả nước thi đua tiếng Anh tất cả chỉ có 3 slot, những năm qua, slot đều dành hết cho ban nâng cao, thế nào cũng không tới phiên ban phổ thông chúng ta đâu, năm nay thầy vì em tranh thủ được slot này không dễ, cho nên cơ hội này khó có được. Hi vọng em có thể nắm chắc cơ hội này tốt nhất.
Trầm Căn đã nói đến mức này rồi, Tô Đường liền mấp máy môi, nhẹ nói: Cảm ơn thầy.
Trầm Căn cười càng vui sướng, ông cố gắng đè giọng xuống thật nhẹ: Thầy không có yêu cầu gì khác với em, chỉ hy vọng em đem một thứ hạng tốt về. Nếu như thứ hạng của em tốt, nói không chừng còn có thể tham gia thi đấu IEERA quốc tế, đến lúc đó em không chỉ làm rạng danh trường, mà còn làm rạng danh đất nước.
Cả nước thi đua Anh ngữ còn chưa bắt đầu, Trầm Căn đã vì Tô Đường trù tính so tài tương lai, trước kia Tô Đường đã được nghe nói đến chuyện thi đấu tranh tài diễn thuyết Anh ngữ IEERA quốc tế, tuyển thủ đến từ toàn cầu, trong đó còn có không ít tuyển thủ có Anh ngữ là tiếng mẹ đẻ. Cho nên cuộc thi đấu này chỉ có thể nói, cực kỳ khó.
Tô Đường không đành lòng phụ kỳ vọng của Trầm Căn, cô nhẹ gật đầu, chuẩn bị thời gian tiếp theo nhất định phải chuẩn bị cẩn thận diễn thuyết tranh tài Anh ngữ lần này.
Tô Đường rời phòng làm việc, trên đường trở về phòng học, cô nhìn thấy giờ phút này Lăng Lang đang trên khúc ngoặt hành lang nghe điện thoại, cảm xúc của anh ta nhìn qua có chút kích động, giọng điệu gấp rút nói: Tử An, mày đừng nói đâu đâu, tao hỏi mày, có phải mày đã tha thứ cho cô ta không? Người bên đầu kia không biết nói gì, Lăng Lang cười lạnh hai tiếng: Loại chuyện này có lớn hay không không liên quan đến tao,
Mặt mũi nam sinh đầy không quan tâm rời đi, giống như không để lời của Trầm Căn trong lòng. Trầm Căn thở dài một hơi, cũng không để ý tới nam sinh kia nữa, sắc mặt ông nhu hòa nhìn Tô Đường, giọng khó nén kích động nói: Tô Đường, tuần sau chính là Cúp thế kỷ 21 cả nước diễn thuyết so tài Anh ngữ, thầy đã giúp em đăng kí một slot.
Tô Đường nghe vậy sững sờ, cuộc thi đấu này tới thực sự làm cho người ta không kịp chuẩn bị, cô còn chưa chuẩn bị gì, mà thời gian lại gấp gáp như thế, cô do dự một chút, vẫn nhịn không được nói: Thầy ơi, thời gian quá gấp, em còn chưa chuẩn bị gì.
Trên mặt Trầm Căn nở nụ cười hoà ái, làm khuôn mặt vốn hơi mập kia càng lộ ra ôn hoà, giọng ông ôn hòa nói: Tô Đường, cách tranh tài còn gần bảy ngày, bài thi Anh ngữ sát hạch của em tốt như vậy, thời gian bảy ngày chuẩn bị dư xài rồi, thầy tin tưởng em có thể làm được.
Tô Đường cảm thấy Trầm Căn nghĩ mình quá cao rồi, cô sợ mình sẽ để Trầm Căn thất vọng.
Dạy ban phổ thông nhiều năm như vậy, lớp Trầm Căn khó có được một mầm mống tốt, tất nhiên ông sẽ dốc hết toàn lực bồi dưỡng, cố sức giúp cô tranh thủ phúc lợi, giờ phút này nhìn thấy biểu lộ của Tô Đường, Trầm Căn mặt đối mặt tâm sự cùng cô: Tô Đường, coi như Tam Trung, lần này cả nước thi đua tiếng Anh tất cả chỉ có 3 slot, những năm qua, slot đều dành hết cho ban nâng cao, thế nào cũng không tới phiên ban phổ thông chúng ta đâu, năm nay thầy vì em tranh thủ được slot này không dễ, cho nên cơ hội này khó có được. Hi vọng em có thể nắm chắc cơ hội này tốt nhất.
Trầm Căn đã nói đến mức này rồi, Tô Đường liền mấp máy môi, nhẹ nói: Cảm ơn thầy.
Trầm Căn cười càng vui sướng, ông cố gắng đè giọng xuống thật nhẹ: Thầy không có yêu cầu gì khác với em, chỉ hy vọng em đem một thứ hạng tốt về. Nếu như thứ hạng của em tốt, nói không chừng còn có thể tham gia thi đấu IEERA quốc tế, đến lúc đó em không chỉ làm rạng danh trường, mà còn làm rạng danh đất nước.
Cả nước thi đua Anh ngữ còn chưa bắt đầu, Trầm Căn đã vì Tô Đường trù tính so tài tương lai, trước kia Tô Đường đã được nghe nói đến chuyện thi đấu tranh tài diễn thuyết Anh ngữ IEERA quốc tế, tuyển thủ đến từ toàn cầu, trong đó còn có không ít tuyển thủ có Anh ngữ là tiếng mẹ đẻ. Cho nên cuộc thi đấu này chỉ có thể nói, cực kỳ khó.
Tô Đường không đành lòng phụ kỳ vọng của Trầm Căn, cô nhẹ gật đầu, chuẩn bị thời gian tiếp theo nhất định phải chuẩn bị cẩn thận diễn thuyết tranh tài Anh ngữ lần này.
Tô Đường rời phòng làm việc, trên đường trở về phòng học, cô nhìn thấy giờ phút này Lăng Lang đang trên khúc ngoặt hành lang nghe điện thoại, cảm xúc của anh ta nhìn qua có chút kích động, giọng điệu gấp rút nói: Tử An, mày đừng nói đâu đâu, tao hỏi mày, có phải mày đã tha thứ cho cô ta không? Người bên đầu kia không biết nói gì, Lăng Lang cười lạnh hai tiếng: Loại chuyện này có lớn hay không không liên quan đến tao,
/74
|