Tô Đường đi theo Lăng Lang ngồi xe buýt đến vùng ngoại ô, sau đó xuyên qua hẻm nhỏ rẽ đông quẹo tây, cuối cùng đến trước một sòng bạc ngầm. Trước cửa đứng hai người cao to, hai tay ôm ngực, tướng mạo hung ác, trên mặt một người còn có vết sẹo dữ tợn thật to. Người đàn ông bên trái nhìn thấy họ, vươn tay ra, giương lên bốn ngón tay, Lăng Lang biết nghe lời móc ra bốn tờ nhân dân tệ, giao cho người đàn ông kia, bọn họ liền thuận lợi vào cửa.
Vào sòng bạc ngầm, trong lòng Tô Đường lại càng khẩn trương. Tiếng động bên trong rung trời, khắp nơi đều là tiếng đặt cược gào to, giọng Tô Đường không lưu loát hỏi: Nhị ca, Khương Trì ở chỗ này ** sao?
Lăng Lang lập tức nói lại: Không phải, cậu ấy không ở đây, em theo sát anh.
Được. Tô Đường vào nơi xa lạ, cho tới bây giờ còn chưa từng đặt chân đến đây, trái tim vẫn nhảy bịch bịch. Sòng bạc ngầm là nơi tốt xấu lẫn lộn, bên người thỉnh thoảng một số ông chú vạm vỡ xăm hình đi qua, cũng có một số giày da tri thức, nhưng càng nhiều hơn chính là một số gã nghèo đã bởi vì ** thua sạch, nhưng bọn họ vẫn như cũ không chịu rời đi, kỳ vọng lấy một lần đổi đời.
Sòng bạc ngầm này rất lớn, Tô Đường đi theo Lăng Lang rời đi, mới tới trước một cánh cửa sắt, anh ta móc ra sáu tờ nhân dân tệ, giao cho người hầu trước cửa: Hai vé.
Người hầu đếm sáu tờ tiền giấy, xác nhận không sai rồi mở cửa cho họ vào.
Đi vào, Tô Đường như đi vào một thế giới khác.
Bên trong cực lớn, cỡ một sân bóng mini, tứ phía đều ngồi đầy người, khắp nơi đều đen sì, chỉ có trên bàn giữa, ánh đèn mãnh liệt vẫn chiếu vào.
Phía trên hình như đang tiến hành một trận quyết sinh tử. Khi Tô Đường nhìn đến người thời khắc này đang đứng quyết đấu trên đài, nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống.
Khương Trì! Cô nhịn không được lớn tiếng gọi. Nhưng giọng của cô lập tức bị dìm ngập bởi tiếng hò hét chung quanh rung trời bên trong, vốn không lọt vào tai người trên đài.
Khương Trì! Đó là Khương Trì! Nhị ca, chúng ta nhanh bảo anh ấy xuống! Bảo anh ấy xuống đi! Tô Đường chăm chú nắm tay Lăng Lang, nói năng lộn xộn gấp rút. Cô vừa nói vừa nhìn trên chiến đài quyết liệt, trận quyết đấu sinh tử này nhìn qua đã bắt đầu một khoảng thời gian, đối thủ của Khương Trì là người da đen cả người đầy hình xăm, người da đen thân cao thể tráng, nhìn qua tầm 1m9, trên người cơ bắp gọn gàng, nhìn rất dọa người.
Giọng Lăng Lang đắng chát nói: Không được, một khi ra sân, thì không cách nào nửa đường rút lui. Tứ muội, em phải tin tưởng A Trì nhất định sẽ thắng, thắng, thì có năm ngàn đô la Mỹ tiền thưởng.
Còn nếu như thua? Tô Đường nghe thấy giọng run rẩy hỏi.
Một khi lên đài thi đấu, là bất chấp sống chết. Thua, chính là chín phần chết một phần sống. Nhưng Lăng Lang khẳng định nói: A Trì sẽ không thua.
Câu nói này là nói cho Tô Đường nghe, cũng nói cho chính anh ta nghe.
Hốc mắt Tô Đường đỏ lên, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu như Khương Trì thua sẽ như thế nào. Cô nhìn thấy một đấm của Khương Trì hung hăng vung đập lên mặt đối phương, xem như cách khoảng cách xa như vậy, cô đều có thể nghe được quyền phong trong động tác này của Khương Trì. Mặt người da đen bị một đấm của Khương Trì đánh vạt ra, nhưng một giây sau, động tác anh ta nhanh chóng ra quyền, đánh tới trên thân Khương Trì. Đấm này, Tô Đường chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau, rất thương. Quyết đấu tiếp theo, mắt Tô Đường không dám nhìn xuống dưới nữa. Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm trước ngực, sau đó trong lòng điên cuồng mà yên lặng cầu nguyện, Khương Trì nhất định phải thắng, nhất định phải thắng.
Bên tai thỉnh
Vào sòng bạc ngầm, trong lòng Tô Đường lại càng khẩn trương. Tiếng động bên trong rung trời, khắp nơi đều là tiếng đặt cược gào to, giọng Tô Đường không lưu loát hỏi: Nhị ca, Khương Trì ở chỗ này ** sao?
Lăng Lang lập tức nói lại: Không phải, cậu ấy không ở đây, em theo sát anh.
Được. Tô Đường vào nơi xa lạ, cho tới bây giờ còn chưa từng đặt chân đến đây, trái tim vẫn nhảy bịch bịch. Sòng bạc ngầm là nơi tốt xấu lẫn lộn, bên người thỉnh thoảng một số ông chú vạm vỡ xăm hình đi qua, cũng có một số giày da tri thức, nhưng càng nhiều hơn chính là một số gã nghèo đã bởi vì ** thua sạch, nhưng bọn họ vẫn như cũ không chịu rời đi, kỳ vọng lấy một lần đổi đời.
Sòng bạc ngầm này rất lớn, Tô Đường đi theo Lăng Lang rời đi, mới tới trước một cánh cửa sắt, anh ta móc ra sáu tờ nhân dân tệ, giao cho người hầu trước cửa: Hai vé.
Người hầu đếm sáu tờ tiền giấy, xác nhận không sai rồi mở cửa cho họ vào.
Đi vào, Tô Đường như đi vào một thế giới khác.
Bên trong cực lớn, cỡ một sân bóng mini, tứ phía đều ngồi đầy người, khắp nơi đều đen sì, chỉ có trên bàn giữa, ánh đèn mãnh liệt vẫn chiếu vào.
Phía trên hình như đang tiến hành một trận quyết sinh tử. Khi Tô Đường nhìn đến người thời khắc này đang đứng quyết đấu trên đài, nước mắt cô nhanh chóng rơi xuống.
Khương Trì! Cô nhịn không được lớn tiếng gọi. Nhưng giọng của cô lập tức bị dìm ngập bởi tiếng hò hét chung quanh rung trời bên trong, vốn không lọt vào tai người trên đài.
Khương Trì! Đó là Khương Trì! Nhị ca, chúng ta nhanh bảo anh ấy xuống! Bảo anh ấy xuống đi! Tô Đường chăm chú nắm tay Lăng Lang, nói năng lộn xộn gấp rút. Cô vừa nói vừa nhìn trên chiến đài quyết liệt, trận quyết đấu sinh tử này nhìn qua đã bắt đầu một khoảng thời gian, đối thủ của Khương Trì là người da đen cả người đầy hình xăm, người da đen thân cao thể tráng, nhìn qua tầm 1m9, trên người cơ bắp gọn gàng, nhìn rất dọa người.
Giọng Lăng Lang đắng chát nói: Không được, một khi ra sân, thì không cách nào nửa đường rút lui. Tứ muội, em phải tin tưởng A Trì nhất định sẽ thắng, thắng, thì có năm ngàn đô la Mỹ tiền thưởng.
Còn nếu như thua? Tô Đường nghe thấy giọng run rẩy hỏi.
Một khi lên đài thi đấu, là bất chấp sống chết. Thua, chính là chín phần chết một phần sống. Nhưng Lăng Lang khẳng định nói: A Trì sẽ không thua.
Câu nói này là nói cho Tô Đường nghe, cũng nói cho chính anh ta nghe.
Hốc mắt Tô Đường đỏ lên, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu như Khương Trì thua sẽ như thế nào. Cô nhìn thấy một đấm của Khương Trì hung hăng vung đập lên mặt đối phương, xem như cách khoảng cách xa như vậy, cô đều có thể nghe được quyền phong trong động tác này của Khương Trì. Mặt người da đen bị một đấm của Khương Trì đánh vạt ra, nhưng một giây sau, động tác anh ta nhanh chóng ra quyền, đánh tới trên thân Khương Trì. Đấm này, Tô Đường chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau, rất thương. Quyết đấu tiếp theo, mắt Tô Đường không dám nhìn xuống dưới nữa. Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm trước ngực, sau đó trong lòng điên cuồng mà yên lặng cầu nguyện, Khương Trì nhất định phải thắng, nhất định phải thắng.
Bên tai thỉnh
/74
|