Edit: Đào Sindy
Khương Trì vừa đi vào phòng học, thì có không ít người chào hỏi anh: Anh Trì đến rồi à.
Chào anh Trì.
Chào buổi sáng, anh Trì!
Khương Trì đơn giản đáp lại một câu: Chào buổi sáng.
Nam sinh được đáp lại lập tức cười hắc hắc.
Mỗi lớp cấp ba đều một người ngồi một chỗ, cho nên tình cảnh không như Tô Đường tưởng tượng và vì nhân số lớp chẵn, cộng thêm cô lại thành lẻ, cho nên cô không thể ngồi vào bàn cuối như mọi khi.
Cô đi theo Khương Trì ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Cô vừa mới ngồi xuống, chàng trai ngồi trước Khương Trì liền xoay đầu lại nhiệt tình chào hỏi Tô Đường: Tứ muội!
Tô Đường nghe vậy ngước mắt xem xét, phát hiện chào hỏi với cô là một người quen cũ, Lăng Lang.
Nhìn thấy Lăng Lang, tâm thần cô căng thẳng cho tới trưa lập tức buông lỏng. Nhìn trong lớp ngoại trừ Khương Trì, không phải cô không nhận ra ai.
Lúc này, cô gái ngồi trước Tô Đường cũng xoay mặt xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt bắt bẻ đánh giá Tô Đường, sau đó quái lạ hỏi: Mặt cô sao thế, hủy dung à? Nhìn qua thật kỳ quái.
Tô Đường còn chưa phản ứng gì, Lăng Lang nghe nói như thế đã kiềm chế không được, giọng điệu anh ta không vui nói: Phó Tiểu Nhã, không biết nói tiếng người thì im miệng.
Người tên Phó Tiểu Nhã liếc mắt, cười lạnh một tiếng: Thế nào, bộ dạng cô ta xấu xí ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình tôi, còn không cho phép tôi nói à?
Phó Tiểu Nhã, cô muốn kiếm chuyện phải không? Lăng Lang nghe những lời này, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình.
Ồ, chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật? Mặt cậu ta không bị huỷ dung thì bịt kín làm gì? Phó Tiểu Nhã giơ ngón tay sơn đỏ chót lên, nhẹ nhàng thổi, giọng điệu khinh miệt nói.
Lăng Lang tức giận còn muốn cãi lại, nhưng Khương Trì dùng thái độ lạnh nhạt lên tiếng, anh nói với người ngồi trước Phó Tiểu Nhã: Địch Lộ, em và cô ta đổi chỗ đi. Càng nhìn càng bực. Người đó, Khương Trì nói là Phó Tiểu Nhã.
Địch Lộ nghe vậy lập tức cười hì hì đứng lên, nhìn Phó Tiểu Nhã kinh ngạc, tâm tình cô vô cùng tốt. Địch Lộ lấy túi sách trong ngăn kéo ra, rất dứt khoát cầm túi sách đứng bên người Phó Tiểu Nhã, miệng thúc giục nói: Anh Trì đã lên tiếng, cô còn không nhanh chóng đổi?
Ánh mắt Phó Tiểu Nhã không thể tin chuyển đổi giữa Khương Trì và Tô Đường: Khương Trì, tôi là khuê mật của Kiều Sênh, anh lại đối xử với tôi như vậy?
Nghe được câu nói này của cô ta, Lăng Lang cười rộ lên: Kiều Sênh tính là gì chứ? Cô chẳng phải ngọc quý gì? Còn không mau cút đi?
Phó Tiểu Nhã bịch một tiếng đứng lên, đá bay ghế ngồi, hung hăng nói với Lăng Lang: Bảo tôi cút? Anh cũng không nhìn mình một chút, không phải một con chó bên người Khương Trì thôi sao!
Khương Trì nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, híp mắt nhìn Phó Tiểu Nhã.
Nhìn thấy ánh mắt Khương Trì như vậy, Phó Tiểu Nhã nhịn không được trong lòng run lên, cô ta kiên trì nói: Tôi sẽ nói với Kiều Sênh, để cô ấy đá anh!
Khương Trì xùy cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Lăng Lang cười ha ha một tiếng, ở một bên khinh thường nói: A Trì và Kiều Sênh đã chia tay từ sớm.
Phó Tiểu Nhã sững sờ, thật lâu chưa kịp phản ứng.
Lăng Lang vẫn không quên tiếp tục chém thêm một nhát: Thế nào, cô là khuê mật mà không nói sao? Đương nhiên, như cũ là A Trì bỏ rơi Kiều Sênh.
Phó Tiểu Nhã há to miệng, giống như đang tiêu hóa tin tức này, cô ta nín hồi lâu mới nói một câu: Khương Trì, anh…anh sẽ phải hối hận!
Sau đó cô ta đẩy Địch Lộ, để cặp sách lên bàn cô ấy, ngồi ở vị trí Địch Lộ đã ngồi.
Địch Lộ nhún vai, có ý lớn tiếng nói: Một số người có tính tiểu thứ, trước mặt anh Trì cũng phải ngoan ngoãn bị doạ sợ thôi?
Nói xong tự cô ấy nhịn cười không được, Phó Tiểu Nhã dùng lực
Khương Trì vừa đi vào phòng học, thì có không ít người chào hỏi anh: Anh Trì đến rồi à.
Chào anh Trì.
Chào buổi sáng, anh Trì!
Khương Trì đơn giản đáp lại một câu: Chào buổi sáng.
Nam sinh được đáp lại lập tức cười hắc hắc.
Mỗi lớp cấp ba đều một người ngồi một chỗ, cho nên tình cảnh không như Tô Đường tưởng tượng và vì nhân số lớp chẵn, cộng thêm cô lại thành lẻ, cho nên cô không thể ngồi vào bàn cuối như mọi khi.
Cô đi theo Khương Trì ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.
Cô vừa mới ngồi xuống, chàng trai ngồi trước Khương Trì liền xoay đầu lại nhiệt tình chào hỏi Tô Đường: Tứ muội!
Tô Đường nghe vậy ngước mắt xem xét, phát hiện chào hỏi với cô là một người quen cũ, Lăng Lang.
Nhìn thấy Lăng Lang, tâm thần cô căng thẳng cho tới trưa lập tức buông lỏng. Nhìn trong lớp ngoại trừ Khương Trì, không phải cô không nhận ra ai.
Lúc này, cô gái ngồi trước Tô Đường cũng xoay mặt xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt bắt bẻ đánh giá Tô Đường, sau đó quái lạ hỏi: Mặt cô sao thế, hủy dung à? Nhìn qua thật kỳ quái.
Tô Đường còn chưa phản ứng gì, Lăng Lang nghe nói như thế đã kiềm chế không được, giọng điệu anh ta không vui nói: Phó Tiểu Nhã, không biết nói tiếng người thì im miệng.
Người tên Phó Tiểu Nhã liếc mắt, cười lạnh một tiếng: Thế nào, bộ dạng cô ta xấu xí ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình tôi, còn không cho phép tôi nói à?
Phó Tiểu Nhã, cô muốn kiếm chuyện phải không? Lăng Lang nghe những lời này, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình.
Ồ, chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật? Mặt cậu ta không bị huỷ dung thì bịt kín làm gì? Phó Tiểu Nhã giơ ngón tay sơn đỏ chót lên, nhẹ nhàng thổi, giọng điệu khinh miệt nói.
Lăng Lang tức giận còn muốn cãi lại, nhưng Khương Trì dùng thái độ lạnh nhạt lên tiếng, anh nói với người ngồi trước Phó Tiểu Nhã: Địch Lộ, em và cô ta đổi chỗ đi. Càng nhìn càng bực. Người đó, Khương Trì nói là Phó Tiểu Nhã.
Địch Lộ nghe vậy lập tức cười hì hì đứng lên, nhìn Phó Tiểu Nhã kinh ngạc, tâm tình cô vô cùng tốt. Địch Lộ lấy túi sách trong ngăn kéo ra, rất dứt khoát cầm túi sách đứng bên người Phó Tiểu Nhã, miệng thúc giục nói: Anh Trì đã lên tiếng, cô còn không nhanh chóng đổi?
Ánh mắt Phó Tiểu Nhã không thể tin chuyển đổi giữa Khương Trì và Tô Đường: Khương Trì, tôi là khuê mật của Kiều Sênh, anh lại đối xử với tôi như vậy?
Nghe được câu nói này của cô ta, Lăng Lang cười rộ lên: Kiều Sênh tính là gì chứ? Cô chẳng phải ngọc quý gì? Còn không mau cút đi?
Phó Tiểu Nhã bịch một tiếng đứng lên, đá bay ghế ngồi, hung hăng nói với Lăng Lang: Bảo tôi cút? Anh cũng không nhìn mình một chút, không phải một con chó bên người Khương Trì thôi sao!
Khương Trì nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo, híp mắt nhìn Phó Tiểu Nhã.
Nhìn thấy ánh mắt Khương Trì như vậy, Phó Tiểu Nhã nhịn không được trong lòng run lên, cô ta kiên trì nói: Tôi sẽ nói với Kiều Sênh, để cô ấy đá anh!
Khương Trì xùy cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Lăng Lang cười ha ha một tiếng, ở một bên khinh thường nói: A Trì và Kiều Sênh đã chia tay từ sớm.
Phó Tiểu Nhã sững sờ, thật lâu chưa kịp phản ứng.
Lăng Lang vẫn không quên tiếp tục chém thêm một nhát: Thế nào, cô là khuê mật mà không nói sao? Đương nhiên, như cũ là A Trì bỏ rơi Kiều Sênh.
Phó Tiểu Nhã há to miệng, giống như đang tiêu hóa tin tức này, cô ta nín hồi lâu mới nói một câu: Khương Trì, anh…anh sẽ phải hối hận!
Sau đó cô ta đẩy Địch Lộ, để cặp sách lên bàn cô ấy, ngồi ở vị trí Địch Lộ đã ngồi.
Địch Lộ nhún vai, có ý lớn tiếng nói: Một số người có tính tiểu thứ, trước mặt anh Trì cũng phải ngoan ngoãn bị doạ sợ thôi?
Nói xong tự cô ấy nhịn cười không được, Phó Tiểu Nhã dùng lực
/74
|