" Em không yêu anh.........."
Vậy đấy, tôi thấy mình mới ngu ngốc làm sao! Trong phút chốc mình đã mất tất cả.... mất đi tình yêu, mất đi tình anh em... mất đi cả 1 cuộc sống tràn ngập trong màu hồng. Có người sẽ thắc mắc tại sao tôi không giữ em lại. Nhưng... níu giữ làm gì 1 người không yêu mình. Có người lại hỏi tại sao tôi không cố dành lấy tình yêu của em, chấp nhận 1 tình yêu đơn phương, không, tôi đã níu giữ rồi đấy chứ, tôi đã làm cho em hạnh phúc rồi đấy chứ, tôi đã cố.. nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Tôi.. cảm thấy...mệt mỏi lắm rồi. Mọi thứ bây giờ với tôi trở nên vô nghĩa, có lẽ hị vọng thật nhiều rồi nhận lại sự thất vọng cũng nhiều không kém.
Bạn có hiểu được cảm giác đó của tôi không? Đó là cảm giác như rơi xuống vực thẳm vậy. Bây giờ tôi chỉ muốn về phòng, đóng của lại, ngồi 1 mình và không quan tâm đến cái cuộc sống ngoài cánh cửa ấy nữa. Tôi cười, cười 1 cách cay đắng, lí trí lại đi nào, em chưa bao giờ nói yêu tôi, đúng vậy đấy, em chưa bao giờ nói, chỉ có tôi là ngộ nhận thôi. Tôi hận em, lừa dối tôi 1 cách ngoạn mục như vậy. Để bây giờ, em nói rằng không muốn tôi phải hi sinh gì vì em nữa. Nực cười, còn lo lắng cho tôi cơ đấy. Không thể ngờ được. Yêu thương biết bao nhiêu, hạnh phúc biết nhường nào... bây giờ biến thành 1 vết thương lòng không thể vá nổi nữa.
"Baby" ư, từ bây giờ tôi sẽ không gọi em như thế nữa, tôi sẽ chôn sâu cái tên ấy trong lòng mình. Khóa trái tim mình lại, vứt chìa khóa đi để không ai có thể tìm thấy nữa. Tôi sẽ không thể sống vị tha được đâu, bản chất của tôi là như vậy, luôn cho đi rất nhiều nhưng luôn muốn lại nhiều hơn. Vì thế tôi sẽ không tha thứ cho em. Tôi sẽ coi em là 1 người không quen biết, chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
- Mày sắp đi ngủ chưa?
- Chưa, nhưng sao nửa đêm lại gọi cho tao thế?
- Tao muốn nói chuyện với mày 1 lát.
- Ối dào, ngày nào chẳng gặp ở trường, nói chuyện lúc nào chả được.
- Không, hôm nay khác, mày có chuyện gì vui kể cho tao nghe đi?
- Sao thế, có chuyện gì với mày thế?
- Không có chuyện gì đâu, lâu ngày không nói chuyện với mày thôi?
- Đừng dối tao, mày như thế nào mà tao còn không hiểu nữa à, mày không nói tao dập máy đây, tao buồn ngủ rồi.
- Khoan tắt máy, uh, đúng là tao có chuyện.
- Được rồi nói đi, tao đang nghe đây.
Tôi kể lại cho con bạn thân tất cả, tất cả những khúc mắc trong lòng, đôi lúc tôi nghẹn cả lời, không thể kể tiếp. Nó chỉ im lặng, in lặng nghe tôi nói tất cả, tôi cũng chỉ cần vậy thôi bởi bây giờ tôi đang thật sự cần 1 người biết lắng nghe chứ không phải là những trách móc hay những lời khuyên. Tậm sự với nó xong tôi cảm thấy nhẹ cả lòng.
- Sao lại nói mày mất hết rồi
- Thì mất hết rồi chứ còn gì nữa?
- Thế tao thì sao?
- Ờ, đúng rồi, quên mất, hì hì.
- Thôi, coi như là 1 bài học đi mày ạ, vượt qua nó mày sẽ trưởng thành hơn, con trai việc gì phải lụy tình mày ạ.
- uh, lên đại học tao giới thiệu cho cả rổ, như mày thì các em theo mệt nghỉ. haha.
- Lại chọc tao, thôi mày ngủ đi, cũng muộn rồi.
- Uh, đừng buồn nữa, vui lên đi mày, sống còn dài mà.
- uh, tao biết rồi, cảm ơn mày.
- À mà này.
- Gì?
- Tao kết em kẹo mút của mày đấy, tao thấy nó rồi, nó đáng yêu thật.
- Uh, ngủ đi, h nó cũng chả thêm gặp tao nữa rồi.
Tôi ngủ dậy và cảm thấy 1 cuộc sống mới, không chính xác hơn là cuộc sống cũ, 1 cuộc sống không có kẹo mút, không có em. Chẳng sao cả, con người dẫu thế nào vẫn chỉ là 1 cá thể cô đọc mà thôi, tôi phải học cách chấp nhận mọi việc, hơn nữa mình còn có những anh em tốt, tôi gọi bạn bè tôi là anh em bởi chúng tôi thật sự sống như 1 gia đình. Tôi còn có con bạn thân luôn luôn ủng hộ và quan tâm đến tôi dù tôi có làm gì. Tình yêu mong manh dễ vỡ lắm, vì thế không nên đánh đổi tình bạn để đổi lấy 1 cái gì đó mơ hồ và không có tương lai. Với lại có ai yêu nhau cả đời được đâu, chỉ vài năm sau khi cưới, con người ta sẽ sống với nhau bằng hormone tình nghĩa thôi. Khi đó sẽ không còn những khao khát, những đam mê hay sự khám phá nữa. Vì thế nên chỉ nên nói yêu thôi đừng nói yêu mãi. Tình yêu mãi mãi chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi......
- Mày ơi, chiều nay lớp mình tổ chức đá bóng bọn đội tuyển quốc gia đi, hẹn cũng lâu rồi, bọn nó lắm tiền nhiều của, gạ nó chút tiền.
- Ờ, chiều nay không có ca học nào, đẻ tao hẹn bọn nó, nhưng mà mày thế có đá được không, hôm qua mới bị bầm dập cả đấy.
- He he, không sao, phải trấn lột bọn nó 1 chút học bổng chớ.
Vậy là kèo giữa đội bóng và đội tuyển chính thức được đặt ra, theo đó, 6 thằng đội tuyển quốc gia 1 đội, được phép lấy thêm 2 dự bị của đội bóng. Đá đội hình 7 người và đội bóng chấp 5 quả. 5 quả thì cũng có vẻ hơi nhiều nhưng anh em đội bóng đã máu lên thì chẳng sợ gì, bọn đội tuyển quốc gia cũng chỉ vài thằng đá được thôi. mỗi bên đặt cược 200K, đội nào thua còn phải trả thêm tiền nước, còn tiền thắng là để mua bim bim với nước khao anh em trong lớp. Vì tính chất căng thẳng này( đá tiền), bên đội tuyển quốc gia đã phải thuê thằng đội trưởng lớp tin bắt hộ. Chiều 2 h, tất cả đã có mặt ở sân bóng, 1 trận bóng thú vị đã diến ra...
Vậy đấy, tôi thấy mình mới ngu ngốc làm sao! Trong phút chốc mình đã mất tất cả.... mất đi tình yêu, mất đi tình anh em... mất đi cả 1 cuộc sống tràn ngập trong màu hồng. Có người sẽ thắc mắc tại sao tôi không giữ em lại. Nhưng... níu giữ làm gì 1 người không yêu mình. Có người lại hỏi tại sao tôi không cố dành lấy tình yêu của em, chấp nhận 1 tình yêu đơn phương, không, tôi đã níu giữ rồi đấy chứ, tôi đã làm cho em hạnh phúc rồi đấy chứ, tôi đã cố.. nhưng kết quả cuối cùng thì sao? Tôi.. cảm thấy...mệt mỏi lắm rồi. Mọi thứ bây giờ với tôi trở nên vô nghĩa, có lẽ hị vọng thật nhiều rồi nhận lại sự thất vọng cũng nhiều không kém.
Bạn có hiểu được cảm giác đó của tôi không? Đó là cảm giác như rơi xuống vực thẳm vậy. Bây giờ tôi chỉ muốn về phòng, đóng của lại, ngồi 1 mình và không quan tâm đến cái cuộc sống ngoài cánh cửa ấy nữa. Tôi cười, cười 1 cách cay đắng, lí trí lại đi nào, em chưa bao giờ nói yêu tôi, đúng vậy đấy, em chưa bao giờ nói, chỉ có tôi là ngộ nhận thôi. Tôi hận em, lừa dối tôi 1 cách ngoạn mục như vậy. Để bây giờ, em nói rằng không muốn tôi phải hi sinh gì vì em nữa. Nực cười, còn lo lắng cho tôi cơ đấy. Không thể ngờ được. Yêu thương biết bao nhiêu, hạnh phúc biết nhường nào... bây giờ biến thành 1 vết thương lòng không thể vá nổi nữa.
"Baby" ư, từ bây giờ tôi sẽ không gọi em như thế nữa, tôi sẽ chôn sâu cái tên ấy trong lòng mình. Khóa trái tim mình lại, vứt chìa khóa đi để không ai có thể tìm thấy nữa. Tôi sẽ không thể sống vị tha được đâu, bản chất của tôi là như vậy, luôn cho đi rất nhiều nhưng luôn muốn lại nhiều hơn. Vì thế tôi sẽ không tha thứ cho em. Tôi sẽ coi em là 1 người không quen biết, chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
- Mày sắp đi ngủ chưa?
- Chưa, nhưng sao nửa đêm lại gọi cho tao thế?
- Tao muốn nói chuyện với mày 1 lát.
- Ối dào, ngày nào chẳng gặp ở trường, nói chuyện lúc nào chả được.
- Không, hôm nay khác, mày có chuyện gì vui kể cho tao nghe đi?
- Sao thế, có chuyện gì với mày thế?
- Không có chuyện gì đâu, lâu ngày không nói chuyện với mày thôi?
- Đừng dối tao, mày như thế nào mà tao còn không hiểu nữa à, mày không nói tao dập máy đây, tao buồn ngủ rồi.
- Khoan tắt máy, uh, đúng là tao có chuyện.
- Được rồi nói đi, tao đang nghe đây.
Tôi kể lại cho con bạn thân tất cả, tất cả những khúc mắc trong lòng, đôi lúc tôi nghẹn cả lời, không thể kể tiếp. Nó chỉ im lặng, in lặng nghe tôi nói tất cả, tôi cũng chỉ cần vậy thôi bởi bây giờ tôi đang thật sự cần 1 người biết lắng nghe chứ không phải là những trách móc hay những lời khuyên. Tậm sự với nó xong tôi cảm thấy nhẹ cả lòng.
- Sao lại nói mày mất hết rồi
- Thì mất hết rồi chứ còn gì nữa?
- Thế tao thì sao?
- Ờ, đúng rồi, quên mất, hì hì.
- Thôi, coi như là 1 bài học đi mày ạ, vượt qua nó mày sẽ trưởng thành hơn, con trai việc gì phải lụy tình mày ạ.
- uh, lên đại học tao giới thiệu cho cả rổ, như mày thì các em theo mệt nghỉ. haha.
- Lại chọc tao, thôi mày ngủ đi, cũng muộn rồi.
- Uh, đừng buồn nữa, vui lên đi mày, sống còn dài mà.
- uh, tao biết rồi, cảm ơn mày.
- À mà này.
- Gì?
- Tao kết em kẹo mút của mày đấy, tao thấy nó rồi, nó đáng yêu thật.
- Uh, ngủ đi, h nó cũng chả thêm gặp tao nữa rồi.
Tôi ngủ dậy và cảm thấy 1 cuộc sống mới, không chính xác hơn là cuộc sống cũ, 1 cuộc sống không có kẹo mút, không có em. Chẳng sao cả, con người dẫu thế nào vẫn chỉ là 1 cá thể cô đọc mà thôi, tôi phải học cách chấp nhận mọi việc, hơn nữa mình còn có những anh em tốt, tôi gọi bạn bè tôi là anh em bởi chúng tôi thật sự sống như 1 gia đình. Tôi còn có con bạn thân luôn luôn ủng hộ và quan tâm đến tôi dù tôi có làm gì. Tình yêu mong manh dễ vỡ lắm, vì thế không nên đánh đổi tình bạn để đổi lấy 1 cái gì đó mơ hồ và không có tương lai. Với lại có ai yêu nhau cả đời được đâu, chỉ vài năm sau khi cưới, con người ta sẽ sống với nhau bằng hormone tình nghĩa thôi. Khi đó sẽ không còn những khao khát, những đam mê hay sự khám phá nữa. Vì thế nên chỉ nên nói yêu thôi đừng nói yêu mãi. Tình yêu mãi mãi chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi......
- Mày ơi, chiều nay lớp mình tổ chức đá bóng bọn đội tuyển quốc gia đi, hẹn cũng lâu rồi, bọn nó lắm tiền nhiều của, gạ nó chút tiền.
- Ờ, chiều nay không có ca học nào, đẻ tao hẹn bọn nó, nhưng mà mày thế có đá được không, hôm qua mới bị bầm dập cả đấy.
- He he, không sao, phải trấn lột bọn nó 1 chút học bổng chớ.
Vậy là kèo giữa đội bóng và đội tuyển chính thức được đặt ra, theo đó, 6 thằng đội tuyển quốc gia 1 đội, được phép lấy thêm 2 dự bị của đội bóng. Đá đội hình 7 người và đội bóng chấp 5 quả. 5 quả thì cũng có vẻ hơi nhiều nhưng anh em đội bóng đã máu lên thì chẳng sợ gì, bọn đội tuyển quốc gia cũng chỉ vài thằng đá được thôi. mỗi bên đặt cược 200K, đội nào thua còn phải trả thêm tiền nước, còn tiền thắng là để mua bim bim với nước khao anh em trong lớp. Vì tính chất căng thẳng này( đá tiền), bên đội tuyển quốc gia đã phải thuê thằng đội trưởng lớp tin bắt hộ. Chiều 2 h, tất cả đã có mặt ở sân bóng, 1 trận bóng thú vị đã diến ra...
/37
|